Chương 8
ã quá giờ tan sở, công ty trở nên vắng lặng, duy chỉ có phòng làm việc của Bảo Huy vẫn còn sáng đèn. Nhưng lý do anh còn nán lại công ty thì không phải là công việc. Lạ thật! Thời gian gần đây, anh thấy mình như một người khác, đầu óc như đang suy nghĩ về chuyện gì đó nhưng không bao giờ thành hình. Và đã hơn một lần anh tự hỏi, phải chăng là sự xuất hiện của Hải Du? Cũn gcó lúc anh thấy mình cùng vô lý. Hải Du là người yêu của Trọng Khôi, đó là người bạn tốt và thân nhất của anh. Nhưng lý trí vẫn không thắng nổi vì đôi khi trong anh lại hình thành một suy nghĩ. Hình như đó là một sự ghen tuông hay là một cái gì đó cứ cấu xé lấy anh.
Từ lúc ấu thơ cho đến lúc trưởng thành, cuộc đời anh cũng trải qua nhiều khó khăn cực nhọc, nhưng chưa bao giờ anh bị rơi vào tình huống như thế này. Đã bao lần tự hứa không bao giờ suy nghĩ đến sự xuất hiện của Hải Du, nhưng rồi cuối cùng anh cũng nghĩ đến. Rồi có lúc anh tự trấn an mình: "Có lẽ sự xuất hiện của Hải Du hơi lạ một chút, nên anh mới có ấn tượng" thế thôi. Nghĩ thế, anh thấy mình nhẹ nhàng hơn một chút.
Dựa người vào ghế, anh hít một hơi thật sâu để cố lấy lại tinh thần thì nghe cánh cửa phòng xịch mở, rồi một cái đầu ló vào. Sau đó là giọng ngạc nhiên đầy kinh ngạc của Song Hạ.
- Bảo Huy! Anh vẫn chưa về sao?
Hơi lúng túng vì sự xuất hiện đột ngột của Song Hạ, nhưng rồi Bảo Huy cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Anh nhổm lên và nói:
- À, cũng định về đây. Nhưng Song Hạ tìm tôi có việc gì không?
- Không có. Mải lo làm nốt công việc để đầu tuần cho khỏe, nhưng khi nhìn lên thì chẳng còn ai. Cứ ngỡ mình là người về cuối cùng, nhưng khi đi ngang phòng anh thấy đèn còn sáng, em định tắt giùm, nhưng không ngờ anh vẫn còn ở đây.
- Thế thì cám ơn nhé.
Song Hạ cười xòa:
- Ơn nghĩa gì. Có qua có lại ấy mà.
Nhưng hình như Song Hạ vừa phát hiện ra điều gì đó nên lo lắng hỏi:
- Bảo Huy! Anh không sao chứ? Em thấy anh hình như không được khỏe.
một lần nữa Bảo Huy tỏ ra lúng túng:
- À... có gì đâu.
- Nhưng trông anh có vẻ bơ phờ lắm.
- Thế à!
Song Hạ tỏ ra không hiểu:
- Em biết rồi. Anh làm việc quá mức chứ gì. Anh và cả Trọng Khôi cũng vậy. Khi vào việc thì quên cả bản thân. Hãy nghĩ đến sức khỏe của mình chứ.
Bảo Huy lắc đầu cười xòa:
- Vẫn không bỏ được tính đó.
- Tính gì cơ chứ?
- Thì lúc nào cũng như bà cụ non, hay khuyên người ta, còn bản thân mình thì...
- Thì sao chứ?
- Thì đó, mãi đến giờ mà cũng chưa rời khỏi công ty.
Song Hạ nguýt dài:
- Tại... tại tính người ta thích như vậy chứ bộ.
Ngừng một chút, Bảo Huy tròn mắt hơn:
- Này! Cuối tuần, bộ không có hẹn hò với ai à?
Song Hạ thoáng đỏ mặt, rồi giả bộ gằn giọng:
- Anh có biết hỏi như thế là động đến nỗi đau của người khác không?
- Quan trọng đến thế cơ à? Nhưng tôi thấy có rất nhiều chàng trai đang xếp hàng chờ Hạ đấy chứ. Chẳng lẽ...
- Nhưng Hạ không thích.
Chợt Song Hạ nhìn Bảo Huy, ánh mắt lóe lên một tia sáng:
- Thế còn anh? Hôm nay anh không có hẹn à?
Vâng, kể từ khi đủ lớn và biết yêu đến nay, Bảo Huy được bạn bè phong cho anh biệt danh "Chuyên gia ái tình". Những cô gái đi qua đời anh, anh không còn nhớ xuể. Chưa bao giờ anh để cho mình "độc thân" lấy một ngày. Vừa chi tay với cô này, anh lại khoác tay với cô gái khác. Từ những cô sinh viên vô tư ngơ ngác đến những cô gái thành đạt. Thế mà thời gian gần đây, anh thấy tất cả họ đều rất tầm thường. Anh lười nhác với những cuộc điện thoại, né tránh những buổi hẹn hò nhạt nhẽo, để tự nhốt mình với những suy nghĩ không thành hình.
Nhìn Bảo Huy trầm tư im lặng, Song Hạ tiếp:
- Sao thế? Có tâm sự à? Hay vừa bị cô nào đá?
Bảo Huy chồm tới hỏi:
- Giống lắm sao? Trông anh giống bị bồ đá lắm à?
Song Hạ đáp, giọng hơi hờn mát một chút.
- Có lẽ Hạ bị nhầm thôi. Vì xưa nay, có cô nào bỏ anh đâu, toàn anh bỏ rơi người ta không à.
Tự nhiên những lời của Song Hạ đã làm cho Bảo Huy suy nghĩ rồi anh chợt hỏi:
- Hạ này!
- Gì thế?
- Hạ có tin rằng thế gian này có sự quả báo không?
Song Hạ ngẩng đầu hỏi:
- Chẳng lẽ những lời mà Hạ vừa nói là hoàn toàn đúng. Cuối cùng anh đã bị cô nào đó bỏ rơi.
Suy nghĩ một lát rồi Bảo Huy lẩm bẩm một mình:
- Nghĩ lại thấy cũng không giống lắm.
- Anh vừa nói gì?
Bảo Huy vội cười chống chế:
- Ồ không, chuyện nhảm ấy mà!
- Anh không sao chứ?
Bảo Huy nhún vai:
- Có sao đâu nào.
- Không có kế hoạch gì cho buổi tối cuối tuần sao?
- Cũng muốn tới quán rượu uống vài chai. Nhưng biết làm sao vì Thiên Vũ và Trọng Khôi đều bận cả rồi.
- Thì vẫn còn người khác đấy.
Bảo Huy nghiêng đầu nhìn Song Hạ một lát rồi nghi ngờ hỏi:
- Song Hạ đừng nói người ấy là cô đấy nhé.
Nàng hếch mũi:
- Thì sao nào. Ở thế kỷ 2một này, đâu còn có chuyện chỉ có phái nam mới được đến rượu đâu. Tất cả đã bình đẳng rồi.
- Hay lắm! Nhưng anh hỏi một câu cuối nhé.
- Chuyện gì?
- Không có ai làm phiền chứ?
- Nghĩa là sao?
Bảo Huy cười cười:
- Thì anh chỉ sợ đang lúc chúng ta ngồi cụng ly ngon lành, thì ở đâu lại xuất hiện ra một anh chàng túm lấy anh và cho anh một trận đấy.
Song Hạ liếc anh:
- Anh cứ làm như người ta là anh vậy. Đưa bạn gái đi chơi mà cứ liếc ngang liếc dọc, sợ các cô khác thấy. Thôi, nếu anh sợ thì tốt hơn đừng đi. Hạ về đây.
- Ấy chết! Tôi chỉ đùa một chút thôi mà đã giận rồi. Thôi chúng ta cùng đi nào. Hôm nay tôi sẽ trả tiền. Nhưng nói trước nhé, không say không về.
- OK.
Họ cùng đi ra khỏi công ty. Không ai biết Bảo Huy đang nghĩ gì, nhưng trông Song Hạ thì rất vui và phấn khởi.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn