Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thịnh Thế Sủng Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
E
dit: hoacodat
Chu Thanh Nhược thấy Hoàng đế cuối cùng cũng nở nụ cười trong lòng rất vui mừng đứng dậy nói, “Tạ Bệ hạ.” Tự mình đi tới kính trà Hoàng Thượng, lại nói, “Khi còn bé thiếp đi theo sư phụ học đàn mấy năm, muốn đàn cho Bệ hạ nghe một khúc, mong Bệ hạ chỉ điểm một chút, thuận tiện tạ Bệ hạ ân điển.”
Hoàng đế tất nhiên đồng ý, Chu Thanh Nhược đổi cả người thành một thân lụa mỏng xanh nhạt khoác ngài bằng áo tay rộng, chải tóc trụy mã tấn, cài trâm Nam châu, lúc này bước đi nhẹ nhàng mang theo mấy phần phiêu dật thoát tục, dưới ánh trăng nhàn nhạt bồng bềnh hư ảo đẹp giống như tiên trên trời vậy.
Chu Thanh Nhược thấy ánh mắt Hoàng đế chợt lóe khi nhìn mình, hiển nhiên kinh ngạc vì thấy nàng ăn mặc trịnh trọng như vậy, lại rất đáng yêu, trong lòng thế nhưng lại trào ra mấy phần tâm tình ngọt ngào, hướng Hoàng đế phúc lễ sau đó an vị sau chiếc đàn bắt đầu đánh.
Đức Vũ Hoàng đế từ nhỏ đã được Tiên đế dưỡng thành hoàng trữ (người được chỉ định sẽ thừa kế ngai vàng), văn thao vũ lược, cầm kỳ thư họa đều tìm người tỉ mỉ dạy qua, tất nhiên cũng hiếu cầm, lúc bắt đầu cũng chỉ cho là Chu Thanh Nhược làm y vui vẻ, kết quả khi bắt đầu nghe rồi thì không thể nào dừng lại được, quả thật nàng đàn vô cùng tốt, tiếng đàn thanh nhã cứ réo rắt bên tai, thỉnh thoảng như tiếng nước chảy róc rách yên bình tự nhiên, thỉnh thoảng lại như cuồng phong cuồn cuộn mạnh mẽ, lên xuống... Một khúc Ngư Chu Xướng Vãn nàng đàn hoàn toàn đầy đủ.
“Đàn rất tốt.” Hoàng đế không keo kiệt khen ngợi.
Chu Thanh Nhược thấy Hoàng đế thích thú tiếp tục đánh ra vài khúc khác, sau đó gảy một bài Hoa rơi, đây là khúc nhạc sửa đổi từ một bài hát, thật ra thì nó cũng không hợp với đàn tranh cổ, cho nên gảy khó tránh khỏi có phần ngượng ngạo không lưu loát, nhưng lại tạo nên sự mới lạ, Chu Thanh Nhược vừa gảy đàn vừa hát, nàng hát không hay lắm, nhưng cũng may bài hát này khá nhẹ nhàng, nàng hát tràn đầy tình cảm... tiếng hát dịu dàng vang vọng trong sân, ánh trăng bạc chiếu sáng làm nổi bật sự yên tĩnh cùng bình thản.
Hoàng đế thấy Chu Thanh Nhược hát còn hay hơn ca cơ, nói ra gảy còn hay hơn cả cầm thủ, nhưng khi nhìn gương mặt dịu dàng hòa nhã của nàng, ánh trăng rơi trên người nàng làm cho người ta có cảm giác an tâm yên ổn, lòng đang nhộn nhạo ngượng ngùng cũng dần dần bình ổn lại, đáy mắt cũng dần lộ ra mấy phần dịu dàng.
Cung nữ thái giám đang ở bên cạnh phục vụ cũng không dám thở mạnh, rón rén lui xuống.
Lúc tối đi ngủ Chu Thanh Nhược nhỏ giọng hỏi Hoàng đế, “Bệ hạ, thiếp và Đức phi nương nương của Thái Thượng Hoàng quan hệ rất tốt, một mình thiếp lại ăn không hết những quả dưa này, muốn đưa một ít đi qua.”
Lúc này Hoàng đế đang cùng Chu Thanh Nhược nằm cùng một chỗ, gần đến mức chỉ cần quay đầu lại là có thể chạm phải mặt nàng, mùi hương trên người Chu Thanh Nhược như có như không trôi dạt đến mũi y, đầu óc hỗn loạn quay cuồng, vốn không có cách nào bình tĩnh nổi, nói qua loa, “Trẫm thưởng tứ cho nàng chính là của nàng, nàng muốn đưa ai thì đưa người đó.”
Chu Thanh Nhược nghe vậy rất vui mừng, nói, “Đa tạ Bệ hạ.” Sau đó nhìn thấy dáng vẻ Hoàng đế rất là khẩn trương, thân thể cương cứng không nhúc nhích, nàng nhớ đến chuyện lúc tối Hoàng đế lén lút vuốt ve tay mình, thử đưa tay nắm tay Hoàng đế.
Tay Hoàng đế rất lớn, vuốt ve lên bàn tay có vết chai sần có chút cộm cộm, nhưng tay được bàn tay như vậy nắm chặt ắt hẳn có cảm giác rất an toàn đi? Chu Thanh Nhược thấy Hoàng đế mặc dù thân thể càng căng thẳng hơn, nhưng cũng không có buông ra, lại càng đánh bạo xuyên năm ngón tay vào nhau.
Bên trong phòng thật yên tĩnh, không khí rất tĩnh lặng.... một lúc lâu sau, lúc Chu Thanh Nhược cũng sắp ngủ lại chợt cảm thấy Hoàng đế nắm lại tay nàng, mặt nàng nhộn nhạo nở nụ cười ngọt ngào, sau đó rất nhanh cũng ngủ say sưa.
***
Nguyên Hoàng hậu, hôm nay là Thái Thượng Hoàng hậu Trương thị chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng gặp qua quẫn bách như vậy, mặc xiêm áo cũ của năm ngoái, thức ăn đưa đến đều lạnh ngắt, ngay cả nàng muốn ăn dưa hấu Long Lân cũng bị thái giám Nội vụ phủ lấy cớ năm nay dưa hấu Long Lân quá ít, Tân đế phân phó đưa tới cho Huyên phi nương nương vừa mới được phong phi mà cự tuyệt, chính là đưa bao nhiêu bạc cũng không đồng ý.
Trương thị là tiểu thư Trương gia Kinh thành, gia tộc xuất ra hai vị Đế Sư (thầy dạy học cho Hoàng đế), ba vị Các lão, là đại danh môn thế gia danh tiếng của kinh thành, gia cảnh cực tốt, quan hệ giao hảo trải rộng khắp thiên hạ, nàng lại là tôn nữ dòng chính nhận được sủng ái từ nhỏ, lớn lên trong cẩm y ngọc thực, sau khi vào cung lại được Nhân Tông Hoàng đế yêu như đầu quả tim, nhận ngàn vạn sủng ái tại một thân, lúc nào chịu phải cảnh đối xử như vậy? Ngay cả muốn ăn dưa cũng không có!
“Vị Huyên phi ấy là ai?” Trương thị mặt không còn huyết sắc hỏi, ngón tay trắng bệch nhẹ nhàng run rẩy, kể từ khi Nhân Tông đế bị buộc thoái vị đến nay, nàng càng ngày càng gầy gò hơn, giống như đóa hoa bị héo khô.
Đức Vũ Tân đế mặc dù không dụng hình đối với đám người Thái Thượng Hoàng, nhưng bọn họ cũng không thể giống như lúc trước muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, bị giam lỏng, chỉ có thể quanh quẩn ngây ngô ở trong cung Minh Hòa, cho nên tin tức không nhạy bén vốn không biết chuyện Chu Thanh Nhược đã được phong làm Huyên phi.
Cung nữ Hạ Thanh mấp máy môi lại làm thế nào cung không thể nói nên lời, ai biết một Chu Chiêu Nghi hết sức tầm thường chỉ trong chớp mắt đã được Tân đế coi trọng, hiện nay các nàng lại chẳng thể với cao tới Huyên phi.
Trong lòng nàng không nhịn được thở dài ngẫm nghĩ, thật đúng là mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, thật là dù ai cũng không có cách nào đoán trước được...., Hoàng hậu nương nương không ưa nhất chính là vị Chu Chiêu nghi này, ai bảo cầm kỹ của nàng ta lại tốt hơn Hoàng hậu kia chứ? Từ trước đến giờ Hoàng hậu nương nương đều muốn là người làm tốt nhất làm sao có thể chịu được? Vì thế Hoàng hậu nương nương cũng không ít lần ngáng chân, nếu không phải sau này Đức phi nương nương đứng ra khuyên giải, còn không biết vị Chu Chiêu nghi này ngày trải qua như thế nào đâu.
Nhưng bây giờ cố tình hôm nay nàng ta lại phất lên làm phượng hoàng rồi, mà đó chính là kẻ Hoàng hậu ghét nhất, nàng nên trả lời thế nào đây? Hoàng hậu nương nương từ nhất quốc chi mẫu cao cao tại thượng trở thành Thái Thượng Hoàng hậu không nói đi, còn phải chịu đựng người mà mình không thích nhất lại bò lên trên người mình ngồi sao? Đây chẳng phải là cầm đao móc tim Hoàng hậu à?
“Nô tỳ cũng không rõ lắm.” Cuối cùng Hạ Thanh vẫn quyết định giấu giếm, có điều nàng quên mất, Thái Thượng Hoàng hậu Trương thị là người tâm tư kín đáo, thấy nàng mở miệng khó khăn rất nhanh đã đoán ra, lạnh mặt nói, “Là Chu Chiêu nghi có đúng không hả?”
Hạ Thanh hoảng sợ nói, “Nương nương thứ tội.”
Thái thượng Hoàng hậu Trương thị tức giận sắc mặt tái xanh, đánh một bạt tai qua, đánh Hạ Thanh đang quỳ trên mặt đất.
“Có phải ngươi cho là ta đã thất thế, ngươi nghĩ có thể muốn làm gì thì làm?” Trương thị khóc như hoa lê đẫm mưa, bị uất ức giống như người bị đánh là mình vậy, “Ngay cả chuyện lớn như vậy cũng gạt ta.”
“Nương nương, nô tỳ sợ nương nương đau lòng.” Hạ Thanh vội vàng nói.
“Ngươi không nói thì ta không đau lòng sao?” Trương thị dường như rất suy yếu tựa hẳn vào ghế, nghẹn ngào nói không ra lời, Hạ Thanh vội vàng đến đỡ, “Nương nương xin bớt giận, đừng khóc, giữ gìn ngọc thể, ngày hôm qua Bệ hạ... Là Thái thượng Hoàng Bệ hạ còn bảo nô tỳ lấy nhân sâm trăm năm sắc cho nương nương uống đấy, nương nương như vậy chẳng lẽ muốn Thái Thượng Hoàng Bệ hạ khó xử sao?”
Thường ngày chỉ cần Hạ Thanh nhắc đến Nhân Tông Hoàng đế, Trương thị sẽ nở nụ cười, thế nhưng hôm nay, mặt nàng lại mang theo ý lạnh nói, “Trong mắt Bệ hạ nào còn có ta? Cả ngày đều che chở Thái hậu nương nương.”
“Nương nương...”
“Thái hậu nương nương đột nhiên phát bệnh, trong lòng tất nhiên không thoải mái, để Bệ hạ ở bên cạnh tẫn hiếu cũng là hợp tình hợp lý không đúng sao?” Hạ Thanh mặc dù kinh ngạc Trương thị dám nói lời đại bất kính thế này, nhưng trong mắt nàng Hoàng hậu là đóa hoa mềm mại, cần được che chở, vẫn dịu dàng khuyên lơn, “Bệ hạ sau khi hầu hạ Thái hậu đi ngủ sẽ tới bồi nương nương.”
Thái Thượng Hoàng hậu Trương thị tự biết lỡ lời, cúi đầu không nói, một lúc lâu sau mới gật đầu một cái, chờ Hạ Thanh nhẹ nhàng dụ dỗ nàng ăn được hai chén cơm mới hơi do dự hỏi, “Ngươi cảm thấy Vũ Đức Hoàng đế như thế nào?”
Hạ Thanh có chút kinh ngạc, nàng thế nhưng nhớ trước kia Hoàng hậu nương nương chỉ cần nghe được cái tên của Tân đế đều lộ ra vẻ mặt tức giận, nói y là ác nghịch, chọc Tiên đế tức chết còn dẫn binh tạo phản là một Thập Ác Bất Xá đồ (mười tội ác không thể tha thứ), thế nào lúc này lại bắt đầu thay đổi rồi?
“Bệ hạ tất nhiên là anh minh thần võ không ai bằng.” Lúc này đã không còn như lúc trước, hôm nay Tân đế lên ngôi, bọn họ sống một ngày sẽ phải nhìn sắc mặt của Hoàng đế để sống một ngày, tất nhiên không thể giống như lúc trước muốn nói gì thì nói, Hạ Thanh còn tưởng rằng mình nói xong nếu không bị khiển trách thì sẽ bị mắt lạnh liếc qua, dù sao Đức Vũ Hoàng đế là người mưu phản đấy, kết quả Hạ Thanh không tưởng tượng được là... Trương thị thế nhưng không nói một lời, trong mắt có tia sáng kỳ dị lóe lên.
“Nương nương...” Hạ Thanh cảm giác Trương thị phản ứng có chút kỳ quái.
Đúng lúc này có một phụ nhân trẻ tuổi được cung nữ vây quanh đi đến, trên mặt mang theo nụ cười thanh tao lịch sự nói, “Nương nương, thì ra ngài ở chỗ này? Làm ta tìm cả nửa ngày.”
Người tới không phải ai khác chính là Đức phi, kể từ khi Tân đế lên ngôi trong hậu cung này mười mấy Tần phi cũng chỉ còn lại có Hoàng hậu và tứ phi thôi, rất khác so với thời phồn hoa trước kia, bây giờ chỉ cảm thấy điêu tàn, chỉ là vị Đức phi này cũng khác với người khác, hoacodatdđlqđ bất kể gặp phải tình cảnh gì cũng đều rất thong dong trấn định. Lúc ấy Thái thượng Hoàng chạy trốn cũng chỉ mang theo Thái hoàng Thái hậu và Hoàng hậu Trương thị, nàng một chút oán hận cũng không có, ngược lại còn ai bài các tần phi khác ẩn núp tránh quân phản loạn khi dễ, chính là ngay cả Liêu Binh khi nhìn thấy cũng có chút thán phục.
“Ngươi đã đến rồi.” Hoàng hậu Trương thị vẻ mặt hơi lơ đãng.
Đức phi thật cũng không để ý, trước giờ Hoàng hậu đều cao cao tại thượng đã quen, hôm nay trở nên túng quẫn tâm tình dĩ nhiên không tốt cũng là bình thường, cười bảo cung nữ đang đứng một bên đưa tới hai quả dưa hấu nói, “Bên này ta được mấy quả dưa hấu, biết đây là món nương nương thích ăn nhất, cái này đưa tới cho nương nương.”
Trên mặt Hoàng hậu Trương thị không che giấu nổi vẻ kinh ngạc, nói, “Ngươi lấy được từ nơi nào vậy?”
Đức phi vẻ mặt ung dung nói, “Là Huyên phi nương nương đưa tới.” Vẻ mặt ung dung nhìn Hoàng hậu, giống như lời nàng nói ra chỉ là chuyện rất đỗi bình thường.
“Ai thèm ăn đồ của nàng ta! Cho ta cũng vứt bỏ!” Hoàng hậu Trương thị đột nhiên khóc lóc, hô khàn cả giọng, giống như hoa lê đẫm mưa, tàn tạ không chịu nổi, làm người ta nhìn thấy liền nỗi lên lòng thương tiếc.
“Đây là sao vậy?” Thái Thượng Hoàng Nhân Tông đế vừa đi qua lại nghe thấy Hoàng hậu ở trong viện khóc lóc, Hạ Thanh ở một bên vội vàng nói chân tướng cho Hoàng thượng rõ.
Hoàng đế nhìn Đức phi không tỏ vẻ gì, trong lòng không vui, vị Đức phi này sao không biết làm người thế hả? Vị Chu Chiêu nghi đó từ trước tới giờ Hoàng hậu đều không thích, Đức phi như thế nào không biết còn đưa dưa hấu của nàng ta(Chu Thanh Nhược) cho Hoàng hậu? Không thấy Hoàng hậu nương nương thương tâm sao? Mắt lạnh quét qua Đức phi, đi tới trước mặt Trương thị dịu dàng dụ dỗ, “Thế nào? Đừng khóc, cẩn thận khóc sưng cả mặt, rất khó nhìn.”
Trương thị yêu thích Nhân Tông Hoàng đế dịu dàng như vậy, nghe nói thế cuối cùng cũng ngừng khóc, đỏ mắt nhìn Nhân Tông đế..., Thái Thượng Hoàng Nhân Tông đế thấy đôi mắt nàng hồng hồng rất đau lòng nói, “Thật là đáng thương, trẫm cho người vắt khăn lau mặt cho nàng.” Nói xong cũng ôm lấy Hoàng hậu Trương thị vào nội thất, chỉ để lại Đức phi một mình đứng cô độc nơi đó.
“Nương nương, người cũng có lòng tốt, tại sao nàng liền...” Cung nữ Tiểu Vân bên cạnh Trương thị (ta nghĩ Trần thị mới đúng) bất bình nói, lúc ấy Đức phi nương nương nhận được dưa, mình còn chưa ăn được miếng nào đã muốn đưa tới cho Hoàng hậu, nàng ta sao không biết điều?
Tiểu Vân càng nghĩ càng tức giận, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ Hoàng đế đổi chủ, ả còn tưởng mình là Hoàng hậu kia sao?
“Đừng nói nữa.” Đức phi khom lưng nhặt dưa hấu lên, “Những trái này vẫn còn có thể ăn, mang về đi, bây giờ khác với trước kia, muốn ăn gì thì ăn.”
Tiểu Vân thấy vậy chảy nước mắt, thấy Đức phi như vậy lòng rất chua xót.
****
Thời tiết cũng dần nóng bức, Chu Thanh Nhược và Linh Ngọc ngồi dưới tàng cây hóng mát, Linh Ngọc nói đến chuyện Đức phi đưa dưa hấu, “Thời tiết nóng bức, gian phòng là quay bắc hướng nam, dù có mở cửa sổ ra cũng vẫn nóng bức, Đức phi nương nương vẫn là như thế, có vẻ rất ung dung tự tại, nhưng nô tỳ thấy nàng mặc xiêm áo choàng tơ lụa thịnh hành năm ngoái, gương mặt có chút tiều tụy.”
Chu Thanh Nhược thấy Hoàng đế cũng không phản đối mình lui tới cùng hậu phi Nhân Tông đế, cũng để Linh Ngọc đưa một chút ít cho Đức phi, nghe lời này thật có chút cảm khái nói, “Về sau ngươi thường tới nhìn xem, có thể giúp thì giúp đỡ một chút.”
Linh Ngọc gật đầu nói, “Nô tỳ biết, lúc đi ra nô tỳ bên cạnh Đức phi nương nương còn lôi kéo tay nô tỳ nói, hôm nay lần đầu tiên phòng bếp đưa cơm kịp thời như vậy, nói vẫn là nhờ phúc của nô tỳ.”
Chu Thanh Nhược và Linh Ngọc trò chuyện..., không khỏi không nhịn được nghĩ, nếu ban đầu không đồng ý với Lục Bội Ninh, có phải bây giờ nàng còn thê thảm hơn cả Đức phi không? Nghĩ như vậy lại cảm thấy Đức Vũ Hoàng đế cũng hòa ái dễ gần đó nhỉ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thịnh Thế Sủng Phi
Bích Vân Thiên
Thịnh Thế Sủng Phi - Bích Vân Thiên
https://isach.info/story.php?story=thinh_the_sung_phi__bich_van_thien