Tâm Hữu Bất Cam epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
hương 8 - “Áo ngực của em bị bung…”
Có đôi khi còn trẻ tình cảm thường bởi vì là mối tình đầu mà bị phóng đại vô hạn, mỗi một chuyện nhỏ đều có thể biến thành một đại sự oanh oanh liệt liệt, mỗi một ánh mắt đều là ý vị thâm trường, thậm chí mỗi một câu lời ngon tiếng ngọt nghe cũng như là lời thề cả đời.
Ở rong lĩnh vực tình yêu, có người nói con người khi còn sống có hai loại tiếc nuối giày vò nhất, một loại là không nhận được tình yêu, một loại khác là được yêu nhưng không hạnh phúc. Nhưng mà đối với Chu Thương Thương mà nói, cô là người nhận được yêu thương nhiều nhất, người yêu thương cô đã từng không tệ, nhưng cô cũng không hạnh phúc, đối với việc này, Chu Thương Thương thật không có cam lòng.
Sau khi Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính kết giao, Tô Dần Chính đã kêu cô là vợ, hắn nói, vợ à chúng ta đi phố Tây ăn gà chiên được không, hắn nói, vợ à anh muốn hôn em, hắn nói, vợ à, có thể gặp gỡ em, thực là may mắn của anh.
Chu Thương Thương sau khi lên cao nhị, Tô Dần Chính cũng thuận lợi thăng vào đại học. S đại, cùng nhất trung S ở cùng một khu, khoảng cách không xa không gần, có xe buýt tốc hành, tuy nhiên cũng cần hai mươi phút.
Nhưng cái thời điểm này Tô Dần Chính thường lấy nguyên nhân vì căn tin S đại quá kém chạy về trường học cũ, mục đích là cùng Chu Thương Thương ăn cơm trưa một chút.
Khi đó Tô Dần Chính tính tình thật đúng là tốt, ít nhất Chu Thương Thương chưa từng có thấy hắn đối với cô nóng mặt bao giờ, nhưng thật ra Chu Thương Thương khi đó tính tình đang phát triển. Ví dụ như Tô Dần Chính không cẩn thận chọn đồ ăn cô không thích, cô không ăn thì thôi, còn muốn bám theo chuyện này càu nhàu; ví dụ như Tô Dần Chính ngẫu nhiên bởi vì có việc trễ hẹn, cô cũng sẽ không bỏ đi trước, mà là sẽ ở tại chỗ đợi cho đến khi Tô Dần Chính đến mới thôi, sau đó chờ Tô Dần Chính đến đây, lập tức quay đầu bước đi, Tô Dần Chính đuổi theo hỏi nguyên do, Chu Thương Thương dáng vẻ lửa giận hừng hực: "Tô Dần Chính, em hiện tại là cao nhị anh có biết hay không, sang năm em sẽ lên cao tam sau đó thi đại học, anh không biết ngày hôm nay hành vi anh lãng phí thời gian của em thật sự là quá đáng sao? Anh có biết thời gian em vừa mới nãy chờ anh có thể làm xong một bài kiểm tra..."
Tô Dần Chính nghe nói như thế xong vừa sốt ruột vừa ân hận, một bên thầm oán bản thân tại sao đến muộn, một bên thật lo lắng từng cuối tuần đều cùng Thương Thương hẹn hò thực có thể ảnh hưởng đến việc học tập của cô hay không.
Mà mỗi lần Chu Thương Thương dùng học tập rêu rao, sau khi cùng Tô Dần Chính lại càng lười biếng không muốn làm bài tập. Giống như ngày bé có chứng dây dưa nghiêm trọng, mỗi lần đều đem bài tập kéo dài tới lúc sáng thứ Hai phải đi học lại, cho nên khi thứ Hai phải đi học, thường thường bởi vì bài tập không có làm xong mà không chịu ăn điểm tâm. Sau đó Chu Trường An, Chu bí thư đáng thương đành phải tự mình cầm lấy bút máy ở trong phần điền chữ bắt chước bút tích của con gái nghiêm túc vẽ rồng vẽ rắn.
Chu Thương Thương ở thời điểm cuối tuần, thường mang theo một xấp bài tập đi đến trường đại học của Tô Dần Chính tìm hắn, "Xong rồi, Dần Chính, tuần này em có thật nhiều bài tập chưa có làm xong."
Sau đó Tô Dần Chính thật vất vả mới vượt qua thi vào trường cao đẳng lại phải làm lại các loại hình học hàm số, một lần nữa xem lại các loại suy luận công thức vật lý.
Cuối tuần trong thư viện S đại, Chu Thương Thương an vị ở bên cạnh Tô Dần Chính, vừa ngáp vừa nói: "Anh có thể giảng nhanh chút hay không hả, dựa theo tốc độ anh giảng bài này, ngày mai em quay về bài thi này có thể nộp lên sao?"
...
Cái thời điểm kia Chu Thương Thương thật đúng là càng ngày càng ngang a, nhưng mà chỉ ngang đối với một mình Tô Dần Chính, đối với những người khác, tính tình vẫn là tốt, bộ dáng vĩnh viễn nho nhã lễ độ. Loại hành vi này, có thể nói là điển hình bạo hành gia đình.
Áp tử có lần trêu ghẹo Tô Dần Chính: "Dần Chính a, mày không biết là làm bạn trai như mày rất nghẹn khuất sao? Vừa giống ba lại vừa giống mẹ, mày nhìn coi Thập Nhất của chúng ta, vĩnh viễn đều là phụ nữ dán vào nó, mày học tập thêm đi, sớm như vậy đã bị vợ quản nghiêm ngặt, về sau đừng mong ra ngoài chơi được."
Tô Dần Chính lập tức cười khẽ: "Tử phi ngư yên tri ngư chi nhạc."( baike.baidu /view/3319210.htm: không phải cá sao biết miềm vui của cá)
Áp tử: "Có bệnh."
Tô Dần Chính cười không cho là đúng, trời biết hắn có bao nhiêu cam tâm tình nguyện, thứ vui vẻ này, càng lúc càng quyết một lòng, hận không thể xông pha khói lửa muôn chết không từ.
(Nhảy vô xì poi chút Chu Thương Thương không có nhàm chán như vậy đâu nha mọi người có thể nói trong chuyện tình này cô ấy không có lỗi gì hết, người trượt đường ray trước là Tô Dần Chính, Chu Thương Thương không hề thẹn với tình yêu và hôn nhân của mình.)
Chu Thương Thương lên cao nhị, Tống Thiến cũng thăng vào cao nhất trường S, tuy rằng không đến mức ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhưng là cùng một trường học, vẫn là thường xuyên có thể gặp gỡ. Chu Thương Thương không thường về Tống gia, sau khi cùng Tô Dần Chính chung một chỗ, lại càng không thường đi trở về, thoạt nhìn điểm ấy, Chu Thương Thương ở trong mắt người khác còn có chút không hiểu chuyện.
Thẩm Băng không sai biệt lắm từng tuần lễ đều gọi một cuộc điện thoại, hỏi cô có trở về nhà hay không, hỏi cô tiền có đủ dùng hay không, có khi một nhà ba người bọn họ muốn cùng đi dã ngoại, cũng tốt bụng gọi điện thoại tới hỏi cô có muốn cùng đi hay không.
Chu Thương Thương tự nhận là không thể tiêu thụ thứ thân tình như vậy, cho nên đối với một ít quan tâm ân cần thăm hỏi của Thẩm Băng, cô có thể tránh liền tránh, tránh không được liền làm bộ dáng ý chí sắt đá, cho nên làm cho con gái thân sinh của Thẩm Băng - Tống Thiến rốt cục nổi bão.
Tống Thiến nói cô căn bản chính là một khối đá tảng ủ thế nào cũng nóng không được, Tống Thiến lần đó nói ra thật đúng là vàng thật không sợ lửa, một bên chỉ trích cô không nhìn thấy lòng người, một bên cường điệu Thẩm Băng đối với cô rốt cuộc có bao nhiêu tốt, sau đó nói cô không thể như thế này, không thể như thế kia vân vân.
Chu Thương Thương liền đứng trước mặt Tống Thiến mặc cho cô ấy nói, cô nghĩ Tống Thiến làm ngữ văn thành tích rất tốt, trật tự rõ ràng, xác định đúng trọng tâm tư tưởng, phương thức luận chứng bày ra giảng, vận dụng thành thạo thay nhau lên đài, làm hại Chu Thương Thương nghĩ đến nếu mình không nói chút gì xem ra là có phần có lỗi với miệng lưỡi lưu loát của Tống Thiến.
Xong xuôi, Chu Thương Thương chậm rãi mở miệng nói: "Tống Thiến, chị hiểu dì Thẩm, cũng chính là mẹ em, là người phụ nữ thiện lương... Mà chị thì sao, một là chị là người không dễ cảm động, lang tâm cẩu phế đã quen, hai là chị là người có điểm không nhìn thấy mặt tốt, tựa như em nói là một khối đá tảng ủ không nóng được, tóm lại chị không xứng cho dì đối với chị tốt như vậy, thế nhưng chị cũng van cầu các người, đừng tốt như vậy với chị, cả nhà ba người của em không phải rất hạnh phúc sao, giống như chị vậy cứng rắn chen vào không phải là khập khễnh sao, có lẽ chị với ba em còn có chút quan hệ, nhưng ông ấy đến quan tâm chị vài câu cũng coi như bình thường, mẹ em với chị không có một tí quan hệ nào, dì ấy tốt bụng mà đi quan tâm người dì ấy nên quan tâm là được rồi, không cần lãng phí thời gian vào chị nơi này để ất mặt lại ầm ĩ như thế này đây? Mọi người biết rõ chị là đá tảng, còn muốn lại đây ủ, nói làm sao đây, có cân nhắc qua cảm thụ của tảng đá này bao giờ chưa hả?"
Chu Thương Thương nói xong, Tống Thiến tịt ngòi, chà chà chân, tức giận bất bình rời đi.
Cho nên sau khi Tống Thiến thăng lên nhất trung S, đụng tới Chu Thương Thương cũng rất là xa cách.
Chu Thương Thương thực vui mừng, cảm thấy Tống Thiến so với mẹ cô ấy còn tốt hơn, vẫn là có giác ngộ. (Chu Thương Thương tự cao nhỉ mọi người, nhưng mà nếu là mình chắc mình cũng không cần thứ tình cảm bố thí đó.)
Tuy nhiên một tháng sau, Tống Thiến đột nhiên tìm tới cô, còn dắt tay cô, lôi kéo cô một đường dạo quanh trường học, một bộ dáng tan biến ngại ngùng trước đó. Đi dạo một vòng, Tống Thiến mở miệng nói: "Thương Thương, chị dẫn em đi xem phòng học của chị đi?"
Chu Thương Thương nhất thời nghĩ không ra phòng học có cái gì đẹp mặt, đồng dạng là tường trắng bảng đen có khác nhau sao? Nhưng mà nghĩ đến phòng học mình xem như một nửa là nơi công cộng, cô tìm không ra lý do cự tuyệt Tống Thiến đi thăm.
Tống Thiến đi theo Chu Thương Thương vào phòng học, bởi vì là thời gian ăn cơm, trong phòng chỉ có mấy người chăm chỉ về sớm làm bài tập, Tống Thiến hỏi: "Chị, chị ngồi chỗ nào?"
Chu Thương Thương chỉ chỉ vị trí phía sau hàng thứ ba.
Tống Thiến gật gật đầu, nhìn quanh bốn phía, một bộ thần sắc có chút suy nghĩ, biểu tình giống như đang thưởng thức danh lam thắng cảnh.
Có một nam sinh đi lên hỏi: "Thương Thương, ai vậy a, bạn của bạn sao? Không giới thiệu à?"
Tống Thiến tự nhiên phóng khoán giơ ta: "Chào, em là em gái Tống Thương Thương, Tống Thiến."
"Oa, nhà của bạn gien thật tốt, toàn ra mỹ nhân a." Dừng một chút, "Nhưng mà không giống lắm..."
Tống Thiến cười, giải thích nói: "Tụi em là cùng cha khác mẹ, cho nên không giống lắm."
Chu Thương Thương đột nhiên xấu hổ, giống như ở trên đường cái bị quăng một cái tát, Tống Thiến cười đến phá lệ ngây thơ khả ái, tiếp tục nói: "Chị của em xinh đẹp như vậy, mấy anh không được nghĩ cách với chị ấy nha."
Nam sinh xua tay cười: "Chị em sớm là danh hoa có chủ."
Tống Thiến nghiêng đầu nhìn Chu Thương Thương, một bộ tư thế chị không phúc hậu ngay cả em cũng giấu giếm, Chu Thương Thương khó tránh khỏi phiền chán: "Tống Thiến, em không cần về làm bài tập sao?"
Tống Thiến "Àh" một tiếng, đối với nam sinh này vẫy vẫy tay: "Vậy em đi trước, tạm biệt."
"Tạm biệt..." Nam sinh ngây ngô nở nụ cười.
Tống Thiến từ một lần đi dạo phòng học Chu Thương Thương sau liền thành khách quen của cao nhị lớp 9, Chu Thương Thương đột nhiên có chút hiểu ra, đoán chừng là ý không ở trong lời a, Tống Thiến coi không phải phòng học, mà là người trong phòng học.
Mới đầu Chu Thương Thương có chút không thông, cho rằng Tống Thiến là coi trọng người nam sinh cùng cô nói chuyện kia, sau lại từ bộ mặt càng ngày càng đen của Hàn Tranh rốt cục phát hiện cô nghĩ sai đối tượng rồi.
Ngày đầu tiên, Hàn Tranh nói với cô: "Thương Thương, mình không thích con gái liều chết quấn người."
Một tuần sau, Hàn Tranh nói với cô: "Thương Thương, em gái cậu có phải rãnh quá không hả?"
Hai tuần lễ sau, Hàn Tranh quay đầu: "Thương Thương, mình đối với em cậu không có cảm giác, cậu nói một chút với cô ta đi, bởi vì là em cậu mình không thể quá trực tiếp, cậu chuyển đạt lại đi."
Một tháng sau, Hàn Tranh chạy loạn: "Thương Thương, mình thật sự chịu không nổi, mình nói với cậu, em gái cậu rốt cuộc đã làm cái chuyện tốt gì —— cô ta tự nhiên chạy đến trường Phụ trung tìm bạn gái mình đàm phán, dựa vào cái gì hả Thương Thương, mình ngay cả một ngón tay của cô ta còn không có kéo qua, cô ta dựa vào cái gì bày ra một bộ dáng sớm là người của mình..."
Hoa Câu cảm thấy có kịch vui để xem, lập tức lại đây lửa cháy đổ thêm dầu nói: "Thập Nhất, mày đồng ý đi, Tống Thiến không phải bộ dạng cũng được sao, dù sao mày cùng bạn gái hiện tại cũng sắp chia tay, liền theo Tống Thiến đi."
Hàn Tranh tức giận nhìn Hoa Câu: "Cút!"
Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính nói việc này, Tô Dần Chính bảo cô đừng quản việc này, "Thập Nhất cũng không phải lần đầu tiên bị phụ nữ liều chết quấn như vậy."
"Vậy anh có bị quấn như vậy bao giờ chưa?" Chu Thương Thương ngẩng đầu nhìn hắn cười, đề tài vừa chuyển, "Bạn học Tô Dần Chính, có thể phát biểu cảm thụ không, có đắc ý lắm không?"
Bàn tay Tô Dần Chính đặt ở eo Chu Thương Thương hơi chút sử dụng lực, khiến cho Thương Thương dựa sát vào trong lòng hắn, hai tròng mắt sâu thẳm của Tô Dần Chính hiện lên ý cười, "Có a, trước mắt không phải có một đó sao."
Chu Thương Thương bày ra biểu tình trên mặt: "Nói bậy, rõ ràng là anh theo đuổi em."
Tô Dần Chính một bộ dáng như bị mất trí nhớ: "Phải không?"
Chu Thương Thương bóp thắt lưng Tô Dần Chính, đùa giỡn rất vui vẻ, Tô Dần Chính liên tục né tránh, đột nhiên, Chu Thương Thương dừng động tác, mở to ánh mắt hắc bạch phân minh nhìn Tô Dần Chính.
Tô Dần Chính không rõ nguyên do: "Làm sao vậy, Thương Thương?"
Chu Thương Thương há mồm có phần khó có thể mở miệng, sau đó nhỏ giọng nói: "Áo ngực của em bị bung..."
Tâm Hữu Bất Cam Tâm Hữu Bất Cam - Tùy Hầu Châu Tâm Hữu Bất Cam