Tám - Báu Vật Bị Mất Cắp
ăng ghi âm khởi sự chạy lúc Tidou ấn nút; “phát”.
Giọng ngọt ngào của Belleto vang lên.
- “Ông đó hả ông trùm, tôi đang mệt mỏi...”
- “Ai cho phép ông mệt mỏi hả ông Grossi. Ông phải ngoan ngoãn và phục tùng bất cứ giờ nào tôi gọi đến, hiểu chưa. Ông đã thất bại trong việc giành lấy bức tượng trước lũ nhái bén chưa hề bước chân lên sân khấu. Đồ ca sĩ hạng bét”.
- “Tôi không thích bị chửi rủa, thưa ông trùm. Tôi đã có thời cơ chuộc tội khi đang kềm chân một thằng nhóc trong đám nhóc Rock-en-Stock ở đây”.
- “Là lá la, thằng nào? Làm sao ông có cơ hội ngon lành vậy?”
- “Tự nhiên cái thằng tên Tidou đâm sầm đến nhà tôi nộp mạng, nó chán cái bức tượng đất nhảm nhí nên đòi đổi ngân phiếu”
- “Vô lý. Chính hôm qua tôi đã đóng giả vai nhà sưu tập cổ vật người Anh đến tận sào huyệt của chúng đề nghị mua bức tượng với giá 200.000 franc mà chúng vẫn lắc đầu”
- “Lạ nhỉ?”
- “Ờ, ông bạn phải cẩn thận về thằng nhãi. Ông phải hiểu giá bức tượng không dưới một triệu franc...”
- “Thành thực xin lỗi ông trùm vụ này nghe, bức tượng một tỉ franc tôi cũng cóc cần. Tôi không cần tiền, tôi cần tự do”
- “Câm cái mõm mày lại. Mày sẽ được ngắm củ cải dưới đất nếu cứ tiếp tục huyên thiên kiểu đó. Bức tượng là báu vật của tụi tao, không có nó thì mày sẽ bị trừng phạt thê thảm”.
- “Nhưng...”
- “Không nhưng nhị gì cả. Ông bạn phải khai thác thằng nhãi và có tốn kém thế nào cũng phải giành lại bức lượng. Đây là lệnh của tổ chức chứ không chỉ cá nhân tao, rõ chưa.”
Phần sau của băng ghi âm là những lời đối thoại mà Tidou đã từng nghe. Hắn tắt máy đúng lúc xe tải tiến vô ngoại ô thành phố.
Grossi tự Mario Belleto gục đầu xuống. Dù sao sự kháng cự để “tìm tự do” của gã cũng để lại trong đám trẻ một chút cảm tình. Rõ ràng gã rất muốn thoát khỏi móng vuốt của kẻ mà gã phải gọi là “ông trùm”.
Mady nhẹ nhàng:
- Tôi hiểu ông có rất nhiều điều cần tâm sự. Tại sao ông không nói thẳng với chúng tôi, những người từng mê giọng ca của ông...
- Vâng, tôi sẽ kể. Kể một cách tàn nhẫn...
Nữ Tiên Tri nháy mắt với Tidou. Ngay lập tức, hắn ấn nút “Thu” của máy ghi âm:
Giọng người đàn ông nghe, muốn khóc:
- Tôi là một con chim hót ở trong lồng, tùy các bạn hiểu sao thì hiểu. Từ 25 tuổi trở về trước tôi sống ở Milan bên Ý. Nghề của tôi là bồi bàn kiêm ca sĩ hát ở một quán bar tầm phào. Đùng một cái trong một đêm tôi hội ngộ một ông lớn hâm mộ liếng hát tôi. Ông ta chìa cho tôi tấm danh thiếp và phán “Anh bạn có tài nhưng nghèo mạt rệp, nếu muốn phất thành tỉ phú, tối mai hãy ghé quán Poulbot”. Tỉ phú ư? Đó là giấc mộng muôn đời của tôi, ngay tối hôm sau tôi ghé quán Poulbot và tái ngộ ông lớn cùng quê ở Milan. Ngay tức khắc, ông xoay hộ chiếu cho tôi sang đất Pháp...
Ca sĩ Mario Belleto nuốt nước bọt ừng ực vì khô rát cổ họng. Anh ta tiếp tục:
- Sang Pháp, sau khi ổn định về chỗ ở cho tôi tại ngõ hẻm Con Nhền Nhện, ông lớn liền đề cập đến một cuộc thi tuyển lựa giọng ca hay trên dài truyền hình. Ông ta đãi ngộ tôi đủ thứ với yêu cầu là tôi phải đứng đầu vòng loại ở Paris, và tôi đã thành công. Tôi thành công dến mức dạo diễn truyền hình Jacques Pecheur luôn đem tôi theo trong những cuộc lưu diễn. Nhưng đâu đã hết, ông lớn còn bắt tôi phải giành giải thương lớn ở Nhà hát Fourvière chỉ vì trong giải thưởng đó có bức tượng NỤ CƯỜI BÍ HIỂM. Đến lúc đó thì tôi đã thoáng nghi ngờ, tôi tò mò hỏi thăm về bức tương thì ông ta chỉ cười trừ: “đó là vũ khí bí mật”. Trời đất, nếu bức tượng là vũ khí bí mật thì tại sao Jacques Pecheur lại mua nó dễ dàng để làm phần thưởng trao giải. Thú thật là tôi không thể hiểu nổi, tôi chỉ biết mình bằng mọi giá phải chiến thắng ở Fourvière. Còn chuyện loại bỏ các đối thủ kèn cựa là phận sự của tổ chức ông ta. Như các bạn đã rõ, cuối cùng thì ông lớn đã khử được ca sĩ Philippe Duval, mua đứt đôi vợ chồng song ca, phá hoại xe tải chở các bạn. Ôi, tôi đã ngập quá sâu vào vũng lầy...
Guille trầm ngâm:
- Ông không một lần nào hỏi han “ông trùm Milan” về bức tượng nữa sao?
- Không, tôi có thể mất tích nếu vi phạm luật... im lặng.
Chiếc xe tải vẫn phăm phăm lao về hướng Sở cảnh sát Lyon nhưng Tidou vỗ vai anh Henri:
- Dừng xe lại bác tài.
- Sao vậy Tidou?
- Ông anh Mario Belleto đây chỉ là một nạn nhân ngoài ý muốn. Một con chim hót trong lồng. Chúng ta sẽ trả tự do cho ông ấy.
Chiếc xe nhanh chóng tấp vào lề. Tidou quay sang Belleto:
- Ông có thể xuống xe ở đây, ông Grossi ạ. Ông sẽ đón taxi mất 10 phút đến ga Part Dieu và từ ga đi tàu điện tuyến Clermont dễ dàng. Chúc ông một buổi tối may mắn.
Belleto tiu nghỉu xuống xe. Hai cựu thù trên sân khấu nhìn nhau cười thân thiện dù có phần gượng gạo. Lần đầu tiên, đám trẻ nghe Belleto mở miệng.
- Chúc nhóm các bạn tiếp tục thành công với vở “Tin Tin và Milou”.
o O o
Bây giờ Lục thám tử mói hoảng hốt thực sự. Tidou lẩm bẩm:
- Mình không ngờ bức tượng NỤ CƯỜI BÍ HIỂM lại chứa cái gọi là “vũ khí bí mật” của bọn Mafia đất Milan. Tụi mình đã lỡ đưa nó cho ông chủ khảo cổ học để giám định.
Henri chới với:
- Vậy tôi chạy xe đến đó đem về chứ?
- Đúng. Anh phóng thật nhanh tới số 25 phố Ngói Đỏ càng sớm càng tốt.
Bistèque thất sắc:
- Lỡ ông chú của mày táy máy đập nó ra rồi, thì sao?
Mady lắc đầu:
- Đừng bi quan chớ Đầu Bếp. Một chuyên gia đồ cổ đứng đắn không bao giờ hành động như vậy.
- Ôi, không hiểu nó là pho tượng giả cổ hay là cổ thật nữa.
Mười lăm phút sau, xe tải đến phố Ngói Đỏ. Chúng bàng hoàng bởi cảnh sát nhung nhúc trước cửa tiệm đồ cổ của ông chú bà con Tidou. Khi dám nhóc lục tục xuống xe thì ông chú nhào ngay đến thằng cháu họ:
- Tidou ơi, có biến rồi.
- Sao hả chú?
- Bọn trộm xâm nhập cửa hàng lúc chú đến nhà một người bạn ở vùng quê. Bức tượng cháu gửi bị... mất tiêu rồi.
- Trời ơi!
- Bọn trộm chỉ lấy mỗi một pho tượng NỤ CƯỜI BÍ HIỂM.
Một giờ sau, Lục thám tử họp mặt tại căn cứ trong lúc Henri về hãng trả xe cho ông chủ. Mặt Tidou sa sầm:
- Ai cả gan lấy bức tượng chứ?
Mady trả lời thẳng thừng.
- Một băng đối địch với băng Trùm Milan. Chắc chắn như thế, bởi ông lớn của Belleto đang vững tin vào cuộc mua bán của anh ta.
Guille rẽ ngôi mái tóc đỏ:
- Có điều là băng đối địch kia có nội tuyến trong đám tội phạm. Chỉ có thế chúng mới biết “vũ khí bí mật” trong ruột pho tượng.
Bistèque tức tối:
- Tụi mình bị theo dõi mà không hề hay. Bọn trộm đã bám sát mình ngay từ khi gửi giám định bức tượng ở cửa tiệm đồ cổ. '
Tondu giậm chân thình thịch xuống sàn hầm:
- Tại sao chúng ta không điều tra từ Jacques Pecheur chớ? Chính ông đạo diễn ấy là chủ nhân bức tượng trao giải, chúng ta cần phải biết ông ấy mua nó trong trường hợp nào và có liên can đến bọn tội phạm không?
Ý kiến sáng suốt của Giác Đấu được cả dám bỏ phiếu kín. Sáu phiếu tán thành trong tiếng sủa hậm hực của Kafi.
o O o
Thứ hai hôm sau, lũ nhóc nhổ neo đến đài truyền hình Lyon cấp tốc. Coi, chúng không gặp đạo diễn Jacques Pecheur như cái hẹn trong điện thoại mà chỉ thấy viên trợ lý cáu kỉnh của ông ta bước ra:
- Chào ban nhạc Rock-en-Stock. Sếp tôi đi vắng, nhưng ông ấy đã đáp ứng nhu cầu tìm hiểu về nguồn gốc pho tượng giải thưởng bằng tờ danh thiếp này. Sếp còn dặn, nếu quý vị khám phá được bí ẩn gì hãy phôn cho sếp biết.
Tidou nhanh nhẹn đỡ lấy tờ danh thiếp. Hắn đọc lớn:
- “PIERRE LE PAPE, Nhà khảo cổ học, mua và bán tất cả các cổ vật mọi thời đại, mọi nguồn gốc. Nhà số 27 phố Hẻo Lánh 75006 Paris. Điện thoại: 42220412”.
Đám trẻ ra khỏi văn phòng đài truyền hình. Tidou lừng khừng:
- Chỉ tấm danh thiếp này đủ nói lên tất cả. Nghĩa là Jacques Pecheur đã mua bức tượng của nhà khảo cổ Pierre le Pape và ông ta không muốn dính dáng gì dến cuộc diều tra rắc rối của chúng ta.
Mady gật gù:
- Jacques Pecheur chỉ vô tình mua bức tượng đúng như Belleto đã đánh giá, ông ta không ngờ bức tượng có ma lực với bọn tội phạm đến thế.
Tondu xụ mặt:
- Có thật ông đạo diễn không liên can chăng?
- Thật như đinh đóng cột, Giác Đấu ạ. Ông ta đã cung cấp địa chỉ của kẻ bán bức tượng cho chúng ta, nếu là tòng phạm thì Jacques Pecheur dại gì “lạy ông, con ở bụi này”.
Đạo diễn Pecheur bị gạt phăng khỏi danh sách nghi ngờ. Kể từ lúc này, đám trẻ chỉ còn biết nhắm hướng Paris trực chỉ.
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 5 - Ban Nhạc Rock-En-Stock Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 5 - Ban Nhạc Rock-En-Stock - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 5 - Ban Nhạc Rock-En-Stock