Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sau Lưng Một Vạt Nắng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
1
.
Tôi chưa từng chú ý đến
Linh.
Ừ thì tôi chưa từng chú ý
đến ai quá đặc biệt, cả nam
lẫn nữ. Vì như thế có vẻ
phiền phức quá. Tôi thích
giữ mọi thứ ở chừng mực
vừa đủ để mình không bị cô
lập, cũng không quá thân
thiết dễ gắn chặt với nó.
Tôi chỉ chú ý đến Linh, một
dạng của tò mò, khi cô bạn
cắt tóc. Tóc ngắn, so le, mái
ngố, giống như một cái gì đó
tròn tròn ôm lấy cái đầu của
bạn ấy vậy. Trông chẳng
hợp tí nào. Dù không nhớ
rõ, nhưng tôi đoán hẳn là
trước khi cắt tóc bạn ấy
xinh hơn nhiều.
Cả lớp đều ngạc nhiên trước
hình ảnh mới của Linh. Hay
nói đúng hơn là sốc. Chẳng
ai khen cậu ấy xinh cả.
Không phải một mình tôi,
mà nhiều người cũng thấy
mái tóc ấy tương tự một
"thảm họa".
Dĩ nhiên là tôi chẳng biết
nhiều về tụi con gái. Nhưng
không phải tất cả đều có
chiều hướng là làm cho
mình xinh hơn hay sao?
Tan học, tôi và Linh cùng đứng đợi xe buýt. Hai năm nay, ngày nào cũng thế. Hôm nay, xe buýt đến hơi muộn một chút.
- Sao cậu cắt tóc thế?
- Tự nhiên thấy buồn. Nhưng cắt xong rồi còn buồn hơn.
- Hử?
- Tuấn không thấy sao? Trông tớ rõ là kinh khủng với mái tóc này. Lúc cắt xong, nhìn chính mình trong gương, tớ đã nghĩ đến việc ở lì trong nhà cho đến khi nó dài ra trở lại.
Linh quấn tóc vào ngón tay, nhưng vì ngắn quá nên nó tuột ra. Cô bạn nhăn nhó.
Tôi im lặng. Hóa ra cậu ấy cũng tự biết là kiểu tóc này chẳng hợp với mình chút nào. Chuyện gì nghiêm trọng đến nỗi cậu ấy lại dại dột bê nguyên "thảm họa" lên đầu thế kia?
Đột ngột, Linh thở hắt ra, lẩy lại giọng điệu tươi tỉnh.
- Nhưng mà kệ. Cắt rồi thì khóc lóc ích gì. Vài hôm lại dài ra thôi.
Xe buýt đến. Linh nhảy lên trước, tôi nhảy lên sau. Như những ngày đi chung suốt cả một năm qua, tôi và cậu ấy mải mê với playlist của mình, chẳng chú ý đến ai nữa.
2.
Mẹ tôi là một người phụ nữ kỳ lạ. Mặc dù tôi là đứa con trai duy nhất của bà nhưng điều đó không có nghĩa là tôi được nuông chiều. Làm việc gì sai trái, ăn đòn. Lì lợm, ăn đòn. Việc nhà, không được phép xem là công việc của riêng phụ nữ, nghĩa là cũng phải làm. Từ nhỏ, mẹ đã dạy tôi không được bắt nạt các bạn gái, không được làm họ rơi nước mắt. Một thằng con trai chân chính thì phải lau khô nước mắt khi họ khóc, chẳng biết lúc ấy tôi có hiểu "thằng con trai chân chính" nghĩa là gì không, hay tôi có thật sự chú tâm vào những gì mẹ nói không.Có thể do mẹ lặp đi lặp lại mãi nên chúng ngấm sầu vào tính cách của tôi. Chỉ biết tôi chưa từng giật tóc, bắt sâu trêu chọc các bạn nữ bao giờ.
Tôi thử lục lại ảnh cắm trại của cả lớp năm ngoái. Khi ấy Linh vẫn còn để tóc dài, cột cao lên. Trông bạn ấy rất xinh. Mắt bạn ấy cười lấp lánh chứ không phải là cười gượng như bây giờ. Dẫu cô bạn đã tỏ ra mạnh mẽ và tươi tỉnh, nhưng tôi biết bên trong là một điểu gì đó rất đỗ vỡ. Tôi biết vì bản thân tôi cũng từng như vậy.
Lại thêm một buổi chiểu tan học khác. Cả hai dứng đợi xe buýt. Tôi lén nhìn trộm mái tóc ngắn ngủn của Linh, nói vội.
- Thật ra trông cũng không đến nỗi kinh khủng lắm đâu. Khá giống một con búp bê.
Mất vài giây, Linh mới hiểu là tôi đang nói đến "thảm họa" của bạn ẩy. Linh lắc lắc đầu làm động tác như một con rối.
- Một con búp bê hỏng và bị bỏ rơi như trong "Toy story" hả?
Điệu bộ của cô bạn làm tôi phì cười. Linh cũng nhoẻn miệng cười.
Hôm ấy, lần đâu tiên trong suốt một năm đi chung xe buýt, chúng tôi cất playlist của mình đi. Thay vào đó, Linh say sưa nói về series phim hoạt hình mà bạn ấy yêu thích - Toy story.
Ừ thì tôi đã xem đâu mà biết phải nói cái gì.
3.
Giờ giải lao của mỗi buổi học, tôi thường áp mặt lên bàn và lim dim ngủ. Đi học buổi trưa thì dễ buồn ngủ lắm, nhất là khi nắng cứ mơ mơ màng màng và gió hiu hiu.
Nhưng trưa nay thì không. Nói đúng hơn là tôi không được để yên mà ngủ.
Linh đập nhẹ vào vai tôi.
- Này, xuống căn-tin ăn chè với tớ đi.
Cậu ấy rủ tôi đi ăn chè, nhưng cuối cùng lại ăn một lèo hết ba hũ sữa chua. Tôi ăn nửa cốc chè thì bỏ lửng. Ngọt quá.
- Cậu muốn ăn gì nữa không? Hôm nay tớ đãi. Sinh nhật mà.
Tôi tròn mắt, chả biết nói gì.
- Tí nữa tan học đi siêu thị với tớ một tí không? Tớ muốn tự mua cho mình một món quà.
- Ừ, tớ đâu có bận gì.
Chiều ấy, khi Linh biến mất giữa một rừng áo quần, tôi chóng mặt ở quầy băng đô cài tóc. Tôi định mua tặng bạn ấy vì một lần tình cờ xem trên tivi thấy tóc ngắn mà cài băng đô thì xinh lắm. Khắc phục "thảm họa". Làm con gái cũng thật là khổ. Chọn lựa một trong một đống thế này cũng đủ mệt rồi.
Cuối cùng, màu thiên thanh của một chiếc băng đô níu mắt tôi lại. Nó có một bông hoa lệch về bền phải, cùng mầu thiên thanh,với phần nhụy nhạt màu dần. Và tôi mua.
- Chúc mừng sinh nhật.
Linh cầm lấy cái nơ, mỉm cười
- Cám ơn Tuấn. Nhưng mình không nghĩ sẽ cài băng đô đi học đâu. Thế này đủ gây sự chú ý lắm rồi.
- Dùng lúc không ở trường ấy. Mình nghĩ khi cậu cài nó sẽ trông giống một bông hoa Nemophila.
Linh nhíu mày.
- Là cái gì?
- Tự lên Google mà tìm nhé. - Tôi tỉnh bơ.
4.
Hai tuần sau, Linh đến lớp, với mái tóc ngắn ngủn như con trai. Còn tệ hơn cả thảm họa.
Giờ giải lao, tôi đập nhẹ vào vai Linh.
- Xuống căn-tin ăn sữa chua với tớ đi.
Tôi rủ ăn cái gì thì sẽ ăn cái đó. Hai hũ sữa chua hết veo nhanh chóng.
- Cậu có điều gì stress hãy nói với tớ. Đừng hành hạ mái tóc của mình nữa. Nó có tội gì đâu. Ăn thêm không?
Linh siết nhẹ hũ sữa chua rỗng không.
- Lần trước bố mẹ mình cãi nhau, um sùm hết cả, mọi thứ bày lung tung và vỡ tan tành. Lần này thì im lặng như tờ, nhưng ký đơn li dị rồi.
Đột ngột, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Linh. Rồi hai, ba... Tôi không đếm nữa. Mắt cậu ấy nhòe nước mà tôi chẳng biết làm cách nào để chúng khô đi.
5.
Chủ nhật sau đó, tôi rủ Linh đến nhà tôi chơi, sẵn mang cho tôi mượn mấy đĩa DVD Toy story.Linh nhìn quanh.
- Nhà cậu giờ này không có ai à?
- Có con Bucky.
Tôi huýt sáo, con chó to đùng lông trắng xám chạy vù tới, quấn lấy chân tôi và vẫy đuôi liên tục. Mẹ tôi đã đặt tên đó cho nó vì bà rất thích chú chó Buck trong "Tiếng gọi nơi hoang dã".
- Bố tớ chiều mới về. Vào bếp đi, tớ đang nấu ăn. Cậu có thể phụ nhặt rau nếu thích.
Linh không giấu được sự kinh ngạc.
- Cậu biết nẩu ăn?
- Một trong những bài học thuộc series "Con trai chân chính" của mẹ tớ đấy. Sẵn nói đến mẹ tớ, nhìn đây nè, hoa Nemophila đấy.
Tôi chỉ vào những tấm ảnh nằm sau lớp kính trên bàn ăn. Đó là một loài hoa nhỏ, cánh hoa nửa xanh nửa trắng rất đẹp. Khi chúng cùng nở rộ bạt ngàn một vạt đất, màu xanh của chúng như nối liền màu xanh bầu trời. Mẹ bảo đó là cảnh tượng tuyệt đẹp không mấy ai quên được. Khi đã nhìn thấy rồi thì có cảm giác như mọi nỗi buồn phiển không còn hiện hữu nữa. Như bầu trời lúc nào cũng xanh thămthẳm dịu dàng sau mỗi lần mưa rào.
Tôi kể với Linh mẹ tôi đã chụp nó khi bà sang Nhật, tại đảo Honshu.
Và còn rất nhiểu những điều khác nữa. Như những lần học nấu ăn với bà. Như khi tám tuổi được bà cõng trên lưng. Cả những cuổn sách hai mẹ con cùng đọc. Những kỷ niệm như một chuỗi ngọc, hết hạt này lại dẫn đến hạt kia.
- Mẹ cậu đâu rồi? - Linh thoáng mỉm cười khi hỏi.
- Trên thiên đường, tớ luôn tin như vậy. - Tôi mỉm cười trấn an khi Linh tỏ ra bối rối - Mẹ tớ mất hơn một năm rồi. Tớ vẫn thường nấu món trứng cuộn khi nhớ bà, vì đó là món mẹ tớ dạy tớ nấu đầu tiên. Dẫu có lúc tớ tưởng chừng như thế giới này đã sụp đổ rồi khi tớ biết mẹ chẳng còn nữa. Nhưng những kí ức giữ tớ đứng vững, giúp tớ nhận ra mẹ yêu mình biết bao nhiêu. Và tớ biết mình phải tiếp tục cuộc sống của mình. Cậu còn có thể gặp cả ba và mẹ. Mọi chuyện đâu có tệ đến thế, phải không?
6.
Tan học, tôi và Linh ngồi cùng một băng ghế trên xe buýt. Tóc Linh đã dài ra một chút. Hôm nay, cậu ấy cài băng đô màu thiên thanh đến trường. Như một bông hoa Nemophila. Trông rất ngộ nghĩnh.
- Tuấn nè, cậu nói đúng, mọi chuyện đâu có tệ đến thế. Tớ đã thử nói chuyện nghiêm túc với bố mẹ, và hiểu rằng họ chỉ kết thúc một điều gì đó không còn vừa vặn với họ nữa. Quan trọng là họ vẫn còn yêu tớ.
Tôi không biết nói gì, chỉ mỉm cười thôi.
- Cậu đúng là một cậu con trai chân chính đấy.Nói đến đây thì tôi đỏ mặt rồi.
- Cám ơn cậu đã ở bên cạnh tớ.
Linh ngả đầu lên vai tôi. Chiếc xe buýt cứ đi, như mọi lần, dẫn đường về tổ ấm. Dẫu có giông bão quét qua, nó vẫn cứ là tổ ấm.
Tôi nghe buổi chiều bình yên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sau Lưng Một Vạt Nắng
Fuyu
Sau Lưng Một Vạt Nắng - Fuyu
https://isach.info/story.php?story=sau_lung_mot_vat_nang__fuyu