Chương 7
i-a-crit-i-cal (Tính từ): Phân biệt; độc đáo.
Người ta không thể phủ nhận rằng sự thiếu trật tự là một điểm nhấn trong khu vườn của ngài Ravenscroft.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent.
o0o
Vào cuối ngày hôm đó, Caroline đã sửa sang lại khu vườn theo cái cách mà nàng nghĩ rằng nó cần phải như thế. James hoàn toàn đồng ý với nàng và khen ngợi sự nhạy bén của nàng trong việc thiết kế cảnh quan. Mặt khác, Blake lại không thể ngăn lại thôi thúc thốt ra những lời mà có miễn cưỡng mấy cũng không thể xem đó là một lời khen ngợi. Trên thực tế, âm thanh duy nhất mà anh phát ra là một tiếng rên rỉ có âm điệu giống như: “Những bông hoa hồng của tôi”.
“Những bông hoa hồng của ngài đã không còn hoang dã nữa,” nàng đáp trả, vô cùng tức giận với người đàn ông này.
“Tôi thích sự hoang dã của chúng,” anh cũng không vừa.
Và mọi thứ đã kết thúc như thế. Nhưng anh lại khiến nàng ngạc nhiên khi đặt cho nàng hai chiếc váy mới để thay cho chiếc váy nàng mặc từ lúc rời dinh thự Prewitt. Chiếc váy tội nghiệp đó đã chịu đựng đủ những gì nó phải chịu đựng khi nàng bị bắt cóc, mặc nó ngủ trong nhiều ngày, và bị kéo lê với đám bùn đất. Caroline không chắc anh có thể kiếm được hai chiếc váy có thể sẵn-sàng-để-mặc như thế khi nào và ở đâu, nhưng chúng dường như vừa vặn hoàn hảo với nàng, vì thế nàng đã cảm ơn anh một cách duyên dáng và không hề phàn nàn nửa lời rằng gấu váy hơi dài một chút đủ để nàng phải nhấc chúng khỏi sàn nhà.
Nàng mang bữa tối vào phòng, không hề cảm thấy sẽ có một trận chiến tinh thần tiếp theo nào đó sẽ diễn ra trong đầu mình. Bên cạnh đó, bà Mickle đã đưa cho nàng kim chỉ để nàng có thể khâu những chiếc váy mới ngắn bớt đi một chút.
Vì lúc này đang là giữa mùa hè, mặt trời vẫn chưa chịu lặn mà treo cao trên bầu trời qua cả bữa tối của nàng, và khi những ngón tay bắt đầu mỏi, nàng liền đặt chiếc váy đang được khâu xuống rồi bước đến cửa sổ. Các hàng rào đã được sửa sang và những khóm hồng cũng đã được cắt tỉa. Nàng và James rõ ràng đã thực hiện xuất sắc công việc làm vườn. Caroline cảm thấy có chút tự hào vì đã một thời gian dài trôi qua kể từ lần cuối nàng được trải nghiệm cảm giác đó. Đã quá lâu kể từ khi nàng tìm thấy niềm vui trong việc bắt đầu và hoàn thành một nhiệm vụ có thể khiến mình cảm thấy hứng thú.
Nhưng nàng lại không chắc liệu Blake có đánh giá cao nàng như một vị khách hữu ích và lịch sự hay không; trên thực tế nàng khá chắc chắn rằng câu trả lời là chưa. Vì thế ngày hôm sau, nàng sẽ phải tìm cho mình một công việc khác, tốt nhất là một công việc tốn nhiều thời gian hơn công việc làm vườn một chút.
Anh đã cho nàng biết nàng có thể ở lại trang viên Seacrest cho đến ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của mình và nàng sẽ là một con ngốc nếu để anh tìm ra cách nào đó phá vỡ lời hứa ấy.
Sáng sớm hôm sau, Caroline thám hiểm khắp trang viên Seacrest với cái bụng no căng. Bà Mickle - người mà giờ đây chính là nhà vô địch vĩ đại nhất của nàng - gặp nàng trong phòng ăn và thiết đãi nàng những món ăn ngon lành đến không tưởng. Ngoài trứng tráng, xúc xích, bánh nướng, Caroline thậm chí đã không nhận ra rằng trên tủ búp phê vẫn còn bày vài đĩa thức ăn nữa. Bà Mickle hình như đã chuẩn bị thức ăn cho cả một đội quân.
Sau bữa sáng, nàng bắt đầu tìm cho mình một kế hoạch mới nhằm để bản thân trở nên bận rộn trong suốt thời gian ở lại đây. Nàng chăm chú quan sát căn phòng và cuối cùng dừng chân ở thư viện. Nơi này không rộng như thư viện của các trang viên thuộc về những gia đình quyền quý khác, nhưng cũng đủ rộng để chứa vài trăm cuốn sách. Những gáy da ánh lên trong ánh mặt trời buổi sớm, còn căn phòng có mùi gỗ chanh tươi mát. Tuy nhiên sau khi xem xét kỹ hơn các giá sách, nàng có thể kết luận rằng chúng chẳng được sắp xếp theo một thứ tự nào cả.
Tốt lắm!
“Rõ rồi,” nàng nói với căn phòng trống. “Anh ta cần phải sắp xếp những cuốn sách này lại theo thứ tự bảng chữ cái.”
Nàng kéo một chồng sách xuống, đặt phịch chúng lên sàn nhà, và nhàn rỗi xem xét tiêu đề của chúng. “Thật không hiểu nổi tại sao anh ta có thể xoay xở với đống hỗn độn này lâu đến thế.”
Ngày càng nhiều cuốn sách tìm được đường xuống sàn nhà. “Tất nhiên rồi,” nàng vừa nói vừa phẩy tay, “Mình chẳng cần phải sắp xếp lại toàn bộ chỗ này ngay bây giờ. Mình có hàng tá thời gian để làm điều đó sau khi kết thúc việc dỡ hết toàn bộ sách khỏi kệ. Suy cho cùng thì mình sẽ ở lại đây những năm tuần nữa cơ mà.”
Nàng dừng lại một chút để nhìn những cuốn sách được sắp xếp ngẫu hứng. Đó là một quyển luận toán học. “Thật hấp dẫn,” nàng lẩm bẩm, lật các trang sách và lướt qua các dòng nội dung mà mình không thể hiểu nổi. “Cha luôn dặn mình phải học toán nhiều hơn nữa.”
Rồi nàng cười khúc khích. Thật ngạc nhiên khi một người lại có thể làm việc chậm đến thế lúc thực sự đặt hết tâm trí vào nó.
~*~
Khi rời khỏi phòng ngủ và xuống dùng bữa sáng vào ngày hôm đó, Blake thấy một bữa tiệc mà người như anh chưa bao giờ chứng kiến kể từ khi chuyển đến sống tại trang viên Seacrest. Bữa sáng của anh thường gồm một đĩa trứng chiên, một hoặc hai lát giăm bông và một vài lát bánh lạnh. Những món đó thì hiển nhiên là có mặt trên bàn rồi, nhưng lại đi kèm với cả thịt bò nướng, những lát cá dover, và một loạt các loại bánh ngọt, bánh tráng miệng có thể khiến tâm trí một người trở nên mụ mẫm.
Bà Mickle hiển nhiên là đã tìm được nguồn cảm hứng mới cho đam mê ẩm thực của mình, và Blake không chút nghi ngờ nào rằng nguồn cảm hứng đó chính là Caroline Trent.
Anh quyết tâm không để bản thân trở nên tức giận với cái cách mà người quản gia đang đùa giỡn với những sở thích của anh, mà thay vào đó anh chỉ quyết định một cách đơn giản là ăn hết đĩa của mình và tận hưởng bữa sáng. Trong khi anh đang nhai chiếc bánh tạc dâu tây cực ngon thì James tản bộ vào phòng.
“Chào buổi sáng,” hầu tước nói. “Caroline đâu?”
“Thật chết tiệt nếu tôi biết được, nhưng một nửa giăm bông đã biến mất, vì thế tôi cho là cô ta đã đến đây và đi rồi.”
James huýt sáo. “Bà Mickle chắc chắn là đã rất nỗ lực trong sáng nay rồi, phải không? Lẽ ra cậu phải để Caroline chuyển về đây sớm hơn.”
Blake bắn cho anh ta một cái nhìn giận dữ.
“Ồ, cậu phải thừa nhận rằng quản gia nhà cậu chưa từng có tiền lệ bỏ nhiều công sức đến thế để giữ cho cậu được ăn ngon mặc đẹp như vậy.”
Blake thích cái ý nghĩ rằng anh đã có thể đáp trả bạn mình bằng câu nói gì đó gượng gạo và cụt ngủn, nhưng trước khi anh có thể nghĩ đến bất cứ điều gì đó dù chỉ với chút ít dí dỏm thôi, tiếng của một vụ tai nạn khủng khiếp đã vang lên và đập vào tai họ, theo sau là tiếng thét đầy nữ tính của... Liệu là của nỗi ngạc nhiên? Hay là vì đau nhỉ?... Dù là cái gì đi chăng nữa thì chắc chắn tiếng thét đó là của Caroline, tim Blake đập điên cuồng khi anh lao về phía thư viện và mở toang cánh cửa.
Anh từng nghĩ rằng mình bị sốc sau vụ khu vườn bị xới tung ngày hôm qua. Nhưng thứ này còn tồi tệ hơn nhiều.
“Cái quái gì đây?” anh thì thầm, quá kinh hãi để có thể nói bằng giọng bình thường.
“Chuyện gì đã diễn ra?” James ra lệnh, lùi về phía sau một chút. “Lạy Chúa, chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Caroline đang ngồi giữa thư viện, bao quanh nàng là những cuốn sách. Hoặc có lẽ sẽ chính xác hơn nhiều nếu như nói rằng nàng đang nằm dài trên sàn thư viện, và được bao phủ bởi sách. Có một chiếc thang gấp nằm cạnh nàng, những chồng sách cao được xếp chồng lên nhau trên bàn và phần lớn là trên thảm.
Thực tế thì chẳng còn một chồng sách nào được đăt trên kệ nữa. Trông như thể vị khách của Blake bằng cách nào đó đã thành công trong việc tạo ra một cơn lốc với mục đích duy nhất là xé toang thư viện của anh ra từng mảnh.
Caroline ngước lên nhìn họ và chớp mắt. “Tôi cho là hai anh đang có chút tò mò.”
“À... ừ,” Blake trả lời, cho rằng mình nên hét vào mặt nàng điều gì đó, nhưng lại không chắc được điều mình muốn quát mắng là gì, và cổ họng anh vẫn còn quá tắc nghẹn vì kinh ngạc tột độ để có thể xổ ra một tràng nào đó.
“Tôi đang nghĩ đến việc sắp xếp lại những cuốn sách của anh theo thứ tự.”
“Ừ,” anh nói chậm, cố gắng bao quát toàn bộ đống hỗn độn trước mặt. “Chúng trông như đã được sắp xếp rất tốt đấy.”
Đằng sau anh, James bật ra một tiếng khịt mũi vì không nhịn được cười, còn Caroline đã chống tay lên hông và nói, “Đừng có chọc ghẹo tôi!”
“Ravenscroft đây sẽ không mơ đến việc trêu chọc cô đâu,” James nói, “Phải không?”
Blake lắc đầu. “Sẽ không đâu.”
Caroline cau mày nhìn cả hai người bọn họ. “Một trong hai anh có thể vui lòng giúp tôi đứng lên được không?”
Blake đang định dẹp sang bên để Riverdale bước qua, nhưng vị hầu tước đã đẩy anh về phía trước cho đến khi anh buộc phải cho nàng mượn tay của mình hoặc dường như thô lỗ một cách không thể chịu đựng nổi.
“Cám ơn,” nàng nói, lúng túng đứng lên.
“Tôi xin lỗi về việc... ối!” Nàng ngã nhào vào vòng tay Blake, và trong một khoảnh khắc, anh có thể đã quên mất mình là ai, quên mất những gì mình đã làm, mà chỉ đơn giản là tận hưởng cảm giác có nàng trong vòng tay.
“Có đau không?” anh hỏi một cách thô lỗ, miễn cưỡng thả nàng ra một cách kỳ quặc.
“Chắc chắn là tôi bị sái mắt cá chân rồi!”
Anh nhìn xuống nàng với vẻ thích thú. “Đây chắc không phải là một nỗ lực ngu ngốc khác của cô để buộc chúng tôi phải giữ cô lại đấy chứ?”
“Tất nhiên là không rồi!” nàng trả lời, hiển nhiên là cảm thấy bị xúc phạm. “Cứ như thể tôi cố tình làm tổn thương cơ thể mình để...” nàng ngượng ngùng nhìn lên. “Ồ, đúng thế, tôi đã tự khiến họng bị đau vào một hôm nào đó, đúng không nhỉ?”
Anh gật đầu, khóe miệng run rẩy vì cố nhịn cười.
“Đúng thế, tôi có một lý do rất hay… Ôi, ngài đang trêu tôi đúng không?”
Anh lại gật đầu.
“Thật khó mà diễn tả nổi, ngài biết đấy.”
“Khó diễn tả điều gì?”
“Rằng ngài lại có thể trêu tôi,” nàng trả lời “Ngài lúc nào cũng nghiêm túc.”
“Cô sẽ phải ở yên một chỗ với cái mắt cá chân đấy,” Blake đột nhiên đổi đề tài. “Ít nhất cho đến khi vết sưng xẹp xuống.”
Nàng dịu dàng đáp, “Ngài chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Cô không hỏi câu nào cả.”
“Tôi không ư? Tôi đoán là đúng thế. Nhưng ngài đã thay đổi chủ đề.”
“Một người đàn ông không thích nói về việc anh ta nghiêm túc đến thế nào.”
“Đúng thế, tôi biết.” Nàng thở dài. “Các anh thích nói về những quân bài, chó săn, ngựa, và cả về việc các anh mất bao nhiêu tiền trên bàn faro đêm hôm trước. Tôi chưa từng gặp một quý ông thực sự có trách nhiệm nào. Dĩ nhiên là ngoại trừ người cha đáng kính của tôi.”
“Chúng tôi không tệ đến thế,” anh nói, quay sang James để ép anh ta phải giúp đỡ mình trong việc bảo vệ danh dự cho phe của họ. Nhưng James đã biến mất từ lúc nào.
“Chuyện gì xảy ra với hầu tước thế?” Caroline hỏi, rướn chiếc cổ xinh đẹp của mình lên.
“Chết tiệt nếu tôi biết.” Khuôn mặt anh biến sắc khi nhớ lại cách cư xử của mình. “Xin lỗi về lời nói của tôi.”
“Anh có vẻ như không gặp bất cứ vấn đề nào khi chửi thề trước Carlotta De Leon.”
“Tôi cho là Carlotta De Leon thật có thể dạy mình một hoặc hai điều về việc chửi thề.”
“Tôi cũng không nhạy cảm như vẻ ngoài của mình cho lắm,” nàng nhún vai nói. “Tai tôi sẽ không nóng ran mỗi khi có dịp nghe ai đó chửi chết tiệt đâu. Chúa biết lưỡi tôi đã không ít lần buông ra những lời như thế.”
Môi anh miễn cưỡng cong lên thành một điệu cười chân thật. “Quý cô Caroline Trent, có phải cô đang nói rằng mình không có lấy một milimet nào là một quý cô hay không?”
“Cũng không hẳn,” nàng nói vòng vèo. “Tôi chắc chắn mình đúng là một quý cô. Một người đơn giản chỉ là... ờ thì... thi thoảng sử dụng những ngôn ngữ ít thích hợp hơn một chút.”
Anh bất ngờ bật cười thật to.
“Những gã giám hộ của tôi không phải lúc nào cũng là những người đàn ông cẩn trọng,” nàng giải thích.
“Tôi hiểu.”
Nàng nghiêng đầu nhìn anh đầy tư lự. “Anh nên cười nhiều hơn.”
“Có rất nhiều điều tôi nên làm,” anh chỉ đơn giản trả lời.
Caroline không biết phải bình luận gì với câu nói này nữa. “Ờ... chúng ta có nên tìm xem hầu tước đang ở đâu không?”
“Rõ ràng là cậu ta không muốn bị tìm thấy.”
“Tại sao lại không?”
“Tôi chẳng có chút manh mối nhỏ nào,” anh nói, với tông giọng ám chỉ rằng thực ra mình thừa biết lý do. “Riverdale khá xuất sắc trong việc biến mất khi tâm trí cậu ta cố tình muốn làm vậy.”
“Tôi cho rằng điều này khá hữu ích trong công việc của hai anh.”
Blake không trả lời. Anh không muốn thảo luận về công việc của Bộ Chiến tranh với nàng. Phụ nữ thường có xu hướng phát hiện ra sự quyến rũ cũng như hấp dẫn của nó, và anh biết rằng chẳng có bất cứ yếu tố nào như thế. Không có hấp dẫn, không có quyến rũ nào về cái chết cả.
Caroline cuối cùng là người phá vỡ sự im lặng. “Tôi chắc chắn là giờ anh có thể buông tôi ra rồi.”
“Cô đi được chứ?”
“Dĩ nhiên!... Ối!”
Nàng hầu như không tiến nổi một bước trước khi rú lên đau đớn lần nữa. Blake ngay lập tức giữ lấy nàng trở lại vòng tay mình và nói, “Tôi sẽ đưa cô vào phòng khách.”
“Nhưng sách của tôi!” nàng phản đối.
“Tôi tin rằng chúng là sách của tôi,” anh nói với một nụ cười khẽ. “Tôi sẽ kêu một trong số những người hầu trong nhà đến và dọn chúng trở lại.”
“Không, không, làm ơn đừng làm thế! Tôi sẽ tự mình xếp chúng trở lại.”
“Quý cô Trent, nếu cô muốn tôi nhắc lại một lần nữa thì cô thậm chí còn không thể tự đi. Làm cách nào cô có thể sắp xếp lại thư viện?”
Caroline xoay đầu lại để nhìn vào đống hỗn độn mà nàng đã gây ra khi anh bế nàng ra khỏi phòng. “Anh không thể để chúng như thế này trong vài ngày được à? Tôi hứa sẽ sắp xếp chúng khi mắt cá chân lành lại. Như anh thấy đấy, tôi đã có một kế hoạch vĩ đại cho cái thư viện này.”
“Thật sao?” anh hỏi đầy hoài nghi.
“Đúng thế, tôi đã nghĩ đến việc xếp tất cả các cuốn sách lý thuyết luận về khoa học của anh lại với nhau, nhóm những quyển tiểu sử lên một kệ, và, đúng thế, tôi chắc chắn là anh hiểu ý tưởng của tôi. Nó sẽ dễ dàng hơn nhiều cho anh khi muốn tìm một cuốn sách nào đó.”
“Nó chắc chắn là sẽ dễ dàng hơn nhiều so với bây giờ, khi mà mọi thứ đều nằm trên sàn nhà.”
Caroline cau mày nhìn anh. “Tôi đang dành cho anh một đặc ân to lớn đấy. Nếu anh không thấy một chút biết ơn, ít nhất anh cũng nên xoay xở làm sao để không hoàn toàn tỏ ra vô ơn như thế.”
“Rất tốt, tôi tuyên bố sự biết ơn vĩnh hằng và bất diệt của mình.”
“Nghe thiếu chân thành kinh khủng!” nàng lẩm bẩm.
“Đương nhiên,” anh thừa nhận, “Nhưng sẽ phải như thế thôi. Chúng ta đến nơi rồi.” Anh đặt nàng lên sofa trong phòng. “Chúng ta có cần nâng chân cô lên cao một chút không?”
“Tôi không biết. Tôi chưa bị sái mắt cá chân bao giờ Làm thế có tác dụng gì không?”
Anh gật đầu và chất một đống gối mềm dưới chân nàng. “Nó sẽ khiến chân cô bớt sưng.”
“Làm phiền những vết sưng làm gì. Cái tôi muốn là giảm bớt cơn đau cơ.”
“Nó sẽ bớt đi cùng nhau.”
“Ồ Tôi sẽ phải giữ chân như thế này trong bao lâu?”
“Ít nhất cho đến hết ngày hôm nay, tôi nên nghĩ thế. Cũng có thể là cả ngày mai nữa.”
“Hừmmm. Quá là khủng khiếp! Tôi không cho là anh có thể lấy giúp tôi một tách trà.”
Blake lùi lại và nhìn nàng. “Trông tôi giống vú em lắm sao?”
“Không hề,” nàng trả lời, rõ ràng là kiềm chế một nụ cười khúc khích. “Chỉ là vì bác Mickle đã vào làng sau khi chuẩn bị bữa sáng đáng yêu hôm nay, nên có Chúa mới biết được bác ấy đang ở chỗ nào, và tôi thì không nghĩ rằng người hầu của anh lại pha trà giúp mình.”
“Nếu tôi có thể pha trà, thì chết tiệt là anh ta cũng có thể,” Blake lẩm bẩm.
“Ồ thật tốt!” nàng vừa kêu to vừa vỗ tay. “Vậy anh sẽ giúp tôi chứ?”
“Tôi cho là mình phải làm vậy thôi. Và làm thế quái nào cô lại có thể tạo được mối quan hệ tốt đến vậy với đám người hầu của tôi chỉ sau một ngày cơ chứ?”
Nàng nhún vai. “Thực ra thì tôi mới chỉ gặp bác Mickle thôi. Anh có biết bác ấy có một cháu gái chín tuổi sống trong làng hay không? Bác ấy đã mua cho cô bé một con búp bê cực kỳ đáng yêu nhân ngày sinh nhật của nó. Lẽ ra tôi cũng có một con đáng yêu như thế khi còn nhỏ.”
Blake lắc đầu kinh ngạc. Bà Mickle đã làm việc cho anh được gần ba năm, và chưa từng đề cập với anh về việc mình có một cô cháu gái. “Tôi đi chuẩn bị trà và sẽ quay lại ngay,” anh nói.
“Cảm ơn. Và đừng quên pha cả cho anh nữa nhé!”
Anh dừng lại ở ngưỡng của. “Tôi sẽ không dùng trà cùng cô.”
Mặt Caroline ỉu xìu. “Không sao?”
“Không, tôi...” anh rên rỉ. Anh từng đương đầu với những tên tội phạm xảo quyệt nhất trên thế giới này, nhưng lại bất lực khi đối mặt với cái cau mày của nàng. “Tốt thôi, tôi sẽ dùng trà cùng cô, nhưng chỉ một lúc thôi đấy.”
“Tuyệt! Tôi chắc chắn là anh sẽ có một khoảng thời gian thú vị. Và anh sẽ phát hiện ra là trà mang đến những điều tuyệt vời cho tính khí của anh.”
“Tính khí của tôi?”
“Quên điều tôi vừa nói đi,” nàng lẩm bẩm.
Blake không thể tìm được bà Mickle trong bếp. Sau khi hô to tên của người quản gia trong một vài phút, anh mới nhớ ra rằng Caroline đã nói hôm nay bà vào thị trấn.
“Phụ nữ thật chết tiệt!” anh lẩm bẩm, không chắc liệu mình đang đề cập đến Caroline hay bà Mickle.
Blake đun một ít nước và lục tìm trà trong tủ ly. Không giống như đa số cánh đàn ông trong vùng, anh biết mình phải làm gì khi đứng trong bếp. Những người lính và các điệp viên phải học cách nấu nướng nếu họ muốn có đồ ăn, Blake không phải là ngoại lệ. Những món cho người sành ăn thì hơi vượt khả năng của anh nhưng anh chắc chắn có thể pha được trà và làm bánh bích quy. Đặc biệt là khi bà Mickle đã nướng sẵn bánh và tất cả những gì Blake cần làm chỉ là đặt chúng vào khay.
Cảm giác khi làm những điều này cho Caroline Trent thật lạ lẫm. Đã rất lâu rồi kể từ khi anh chăm sóc cho ai đấy vì chính mình muốn vậy, và dường như có gì đó rất dễ chịu khi anh lắng nghe tiếng rít của nước sôi. Vừa thoải mái lại vừa đáng lo ngại. Pha trà và chăm sóc mắt cá chân cho nàng không phải những hành động quá thân mật, nhưng anh có thể cảm nhận được rằng chúng đã kéo mình lại gần nàng hơn.
Anh chiến đấu với thôi thúc muốn tự đập vào đầu mình. Anh đang trở nên triết lý một cách ngớ ngẩn và thái quá. Anh không trở nên gần gũi hơn với Caroline Trent, và chắc chắn là mình không hề mong muốn điều này. Họ đã hôn nhau, và nụ hôn đó xuất phát từ động lực ngu ngốc nào đó từ phía anh. Đối với Caroline, nàng có lẽ không hề biết tới điều gì tuyệt hơn như thế. Anh có thể cược cả ngôi nhà và toàn bộ tài sản của mình rằng nàng chưa từng hôn ai bao giờ.
Nước bắt đầu sôi, Blake rót chúng vào một tách trà bằng sứ, thêm một chút hương nhài khi trà bắt đầu ngấm. Sau đó anh tiếp tục đặt một bình sữa nhỏ và một bát đường lên khay rồi bê chúng lên và hướng trở lại phòng khách. Anh không thực sự để tâm đến việc chuẩn bị trà; có điều gì đó khá trôi chảy trong việc thực hiện một nhiệm vụ thường xuyên trong vô thức. Nhưng cái hộp sọ cứng đầu của Quý cô Trent sẽ không cho rằng anh sẽ chơi trò bảo mẫu, sẽ trao cho nàng những gì nàng thích và mong muốn trong thời gian nàng sống tại trang viên Seacrest.
Anh không muốn hành động như những chú chó nhỏ dễ thương, cũng không muốn Caroline nghĩ rằng anh đang cư xử giống một chú chó nhỏ tương tư, và càng chắc chắn là mình không muốn bị James xem hành động của mình giống như một chú chó nhỏ si tình.
Vấn đề không phải là anh không có chút si tình nào, mà là James sẽ không bao giờ để anh buông tình cảm đó ra.
Blake rẽ sang lối ngoặt cuối cùng và tiến vào phòng khách, nhưng khi ánh mắt anh hướng đến chỗ sofa, nơi Caroline đã ngồi chỉ còn là khoảng trống cùng một mớ hỗn độn trên sàn nhà.
Sau đó, anh nghe được một giọng nói khẽ khàng và bẽn lẽn: “Đó là một tai nạn. Tôi thề!”
Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế - Julia Quinn Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế