Chương 8
ai cha con cùng ngồi xoay mặt nhìn ra bến Bạch Đằng.
Giọng ông Hoàng suy tư:
- Hoàng Điệp à! Thật tình là sức chịu đựng của ba và mẹ đã mỏi mòn, rất may là con đã trở về.
Lam Huyên đưa mắt nhìn người cha thương yêu của mình. Giờ không còn ai gọi cô bằng Huyên nữa, nhưng cái tên đó dường như đã nó đã thâm nhập vào cô.
- Ba ơi! Giờ nghĩ lại, con thấy mình cũng thật hư hỏng. Ba có trách con không?
Ông Hoàng nhếch môi:
- Làm sao có thể trách con khi tất cả lỗi lầm là do ba gây ra. Ba đã phụ lòng tin yêu của mẹ và con.
Lam Huyên đưa mắt nhìn ra mặt sông lấp lánh dưới ánh đèn như những tấm lụa bạc. Gió ve vuốt mái tóc cô còn khuôn mặt ông Hoàng khi ẩn khi hiện sau khói thuốc. Lâu lắm rồi Lam Huyên mới được dịp ngồi nói chuyện với ba như thế này.
Chợt nhiên cô nghĩ đến người phụ nữ tên Mai.
- Ba à! Cô ấy thế nào rồi hả ba?
Ông Hoàng nhìn con gái với một thoáng ngạc nhiên. ông không ngờ Lam Huyên lại hỏi về người đàn bà mà trước giờ cô không giấu thái độ ghét bỏ.
Ông cảm thấy mình lúng túng:
- Ba không rõ. Có lẽ cô ấy đã đi xa lắm rồi.
- Vậy ba mất liên lạc với cô ấy từ lúc nào?
Ông Hoàng xoay nhẹ ly cà phê trong tay.
- Từ lúc con bỏ nhà đi.
Môi Lam Huyên bật ra tiếng gọi nhỏ:
- Ba...
Ông Hoàng gượng cười:
- Ba không sao cả và ba không thể biện hộ gì cho mình. Ba có lỗi.
- Người ta có thể cùng lúc thuơng hai người đàn bà hả ba?
Lại cái nhìn ngạc nhiên của ông Hoàng nhưng rồi ông cũng đáp:
- Đó là những khoảnh khắc rất bí mật trong tâm hồn của con người. Lúc ấy ba như bị cuốn đi, không thể nào cưỡng lại được. Và đó là những tháng ngày vừa hạnh phúc nhưng lại vừa khổ sở nhất của ba.
- Kết cuộc cô ấy đã tự ý rời xa ba sao?
Ông Hoàng lúc lắc đầu nhè nhẹ:
- Ba và cô ấy đã có một buổi trò chuyện. Cô ấy khóc và ba thì không biết phải nói gì nhiều ngoài những lời xin lỗi. Sau đó thì bà không còn gặp lại cô ấy nữa. Vì vậy, ba nghĩ cô ấy rất buồn.
Nếu chưa rời khỏi gia đình để tập sống một mình ngoài đời, và nếu chưa yêu, có lẽ Lam Huyên sẽ không cảm nhận được sâu sắc những lời ba cô nói.
Cô lần tìm bàn tay ông:
- Ba à! Chắc giờ ba chưa thể quên cô ấy hở ba?
Ông Hoàng né tránh câu hỏi của con:
- Con người ta không phải lúc nào cũng được tự do sống với tình cảm của mình con ạ. Cô Mai còn cả một tương lai phía trước, rồi cô ấy sẽ quên được ba thôi.
Giọng Huyên chợt đổi cung bậc:
- Đêm giao thừa, con có về thấy nhà mình đèn đuốc tối thui... con nghĩ ba mẹ đã chia tay nhau rồi. Buồn quá, con lại đi, không dám bước chân vô nhà nữa.
Ông Hoàng nhẹ vuốt tóc con:
- Nhưng con không ngờ là ba mẹ đã ngồi gần hết đêm để đợi con.
- Dạ, mẹ cũng đã kể lại như vậy.
Ông Hoàng cười, đổi giọng vui vẻ:
- Nhưng bây giờ cả nhà mình đã sum họp, mọi việc sẽ tốt đẹp như xưa.
Huyên nhìn xa xăm, nghe lòng gợn lên một cảm giác vui lẫn buồn. Chuyện ba mẹ Huyên xem như đã ổn, nhưng còn chuyện của cô thì...
Vốn là người tinh tế, ông Hoàng khẽ hỏi:
- Điệp à! Ba nghĩ con có nhiều chuyện để nói với ba phải không?
- Dạ.... con...
- Từ lúc con trở về nhà, ba nhận thấy con gái ba đã trưởng thành rất nhiều.
Tuy nhiên, ba vẫn thấy con có tâm sự gì đó. Con cứ nói, xem ba có giúp được con không.
Dù cảm kích nhưng Lam Huyên vẫn e dè:
- Ba à! Chuyện này đúng ra cũng không nên nói.
- Sao lại không nên? Giữa cha con mình chẳng có gì khó nói cả.
Nghe ba động viên, Huyên rụt rè thú nhận:
- Ba ạ! Con.. cũng đã... thương người ta rồi ba.
Không tỏ ra ngạc nhiên, ông Hoàng gật nhẹ:
- Ba cũng nghĩ thế. Anh ta là người như thế nào?
- Con đã kể cho ba mẹ nghe về bà Trần đã giúp con có chỗ ăn ở trong thời gian đầu đó. Anh ấy tên là Văn, con trai bà Trần:
- Cậu Văn đó làm gì?
- Dạ, anh ấy trông coi xưởng may của gia đình.
Ông Hoàng gật gù:
- Cậu ta đối với con ra sao?
- Thế là Lam Huyên kể cho ông Hoàng nghe tất cả chuyện của mình và Văn.
Ông trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bây giờ con đã trở về nhà, có một gia đình đàng hoàng, con có thể nói cho mẹ của Văn biết về thân thế của con chứ.
Lam Huyên lắc đầu:
- Con cũng có suy nghĩ về điều đó, nhưng con vẫn muốn họ chấp nhận con là một cô gái sống không tồi chứ không phải vì thân thế của mình.
Lam Huyên cười cười:
- Con gái của ba bướng bỉnh lắm đó.
- Nhưng ba thấy con nghĩ như vậy có gì sai không?
- Theo ba thì không sai. Nhưng nếu mẹ của cậu Văn vẫn không chấp nhận con trong hoàn cảnh như thế, chẳng lẽ con đem tình yêu mình thử thách mãi hay sao?
Đây đúng là điều nan giải. Nhưng ông Hoàng đã đặt ra cầu hỏi đúng lúc.
Nếu bà Trần vẫn nghĩ cô là một con bé côi cút thì sao? Lúc ấy liệu Văn có bền chí đấu tranh với mẹ không? Nhưng...
- Ba ơi! Con nghĩ con sẽ chấp nhận thử thách. Và nếu anh Văn không đấu tranh với mẹ hoặc là nhu nhược đầu hàng thì con cũng sẽ chẳng nuối tiếc một tình yêu nửa vời như vậy.
Nghe chí lý, ông Hoàng gật đầu:
- Con của ba đã lớn rồi đó.
Nói ra được những điều bấy lâu ấp ủ trong lòng, Lam Huyên nghe nhẹ hẳn:
Ông Hoàng lại hỏi:
- Bây giờ việc học hành lỡ dở, con tính sao?
- Việc học phải chờ đầu năm tới, còn bây giờ, con xin ba mẹ một việc.
- Việc gì, con cứ nói, con cũng biết là ba mẹ không hề khắt khe với con.
- Vậy ba hãy cho con đến làm việc ở chỗ ba mẹ trong thời gian con chưa trở lại trường học.
Ông Hoàng chúm chím miệng, vẻ thích thú:
- Ôi! Tưởng gì chứ chuyện đó ba đồng ý cả hai tay, nhưng mà con thích công việc từ lúc nào vậy? Cậu ta bảo ư?
Lam Huyên thấy tức cười, cô dẩu môi:
- Ba đừng hiểu lầm thiện ý của con. Từ trước giờ, con chưa làm gì để giúp đỡ ba mẹ cả, trong lúc không bận bịu học hành con muốn làm việc, ngoài ra còn có một chuyện.
- Chuyện gì con cứ nói.
- Xin ba mẹ trả lương cho con.
Ông Hoàng tròn mắt, sau đó lại cười ha hả:
- Giá mà mẹ con nghe được phần cuối câu chuyện của hai cha con mình.
Lam Huyên nũng nịu:
- Con không nói đùa đâu.
- Ba biết - ông Hoàng gật lia - Ba biết là con đang nói chuyện nghiêm túc.
Nhưng con định sử dụng tiền lương để làm gì nào?
Mua sắm thì chắc không phải rồi.
- Ba đoán thật là tài đó. Về mua sắm, hiện giờ con không phải lo vì mẹ đã chu cấp rất chu đáo rồi.
- Thế còn sẽ sử dụng vào việc gì?
Lam Huyên cười nhẹ nhưng mắt ngời sáng.
- Con sẽ ủng hộ số tiền đó cho bệnh viện từ thiện.
Biết rõ mục đích của con gái, ông Hoàng hồ hởi:
- Nếu vậy thì ba mẹ sẽ ủng hộ con hết lòng. Ngay ngày mai, khi đi làm, con sẽ được nhận tháng lương đầu tiên.
Lam Huyên sung sướng ôm chầm lấy ông:
- Ôi! Cám ơn ba nhiều lắm.
Ông Hoàng nhìn con âu yếm. Vậy đó, dù nhận xét là con đã trưởng thành nhưng ông vẫn thấy Hoàng Điệp của mình bé bỏng làm sao.
Bóng đổ dài trên đồi cù, trông Mai như cô độc hơn với tà áo dài đen. Gần ba mươi tám tuổi đời, cô mới bước vào yêu và yêu bằng cả quả tim vừa sôi nổi vừa đằm thắm, thế nhưng số phận thật trớ trêu.
Mai chọn một chỗ ngồi dưới gốc cây thông, gió thổi, hàng thông reo vui tình tự. Mai vẫn ngồi, tay xé nhỏ những lá cỏ dưới chân, một bên tóc rũ xuống vai gầy.
Cô không hay biết ở một góc cách nơi đó không xa, một người đàn ông sững cô giáy lát, sau đó ông ta vội hí hoáy vẽ.
Mai xin chuyển công tác đến Đà Lạt đã mấy tháng nay. Mỗi chiều, sau giờ làm việc cô có thói quen thơ thẩn một lúc rồi mới về nhà. Căn phòng dành cho Mai vẫn lạnh lẽo cô đơn như thân phận cô vậy.
Nhiều người bảo Mai có trái tim băng giá, nhưng không ai biết khi yêu trái tim của cô cuồng nhiệt đến mức nào. Đáng buồn một điều là cô đã yêu một người đang làm chủ một mái gia đình hạnh phúc.
Giờ ngồi đây một mình, Mai vẫn nhớ như tin lời nói của người ấy:
- Mai à! Anh thật lòng xin lỗi, em muốn đền bù thế nào anh cũng sẽ sẵn lòng. Con gái anh, Hoàng Điệp đã bỏ đi, đối với anh đó là một vố rất nặng.
Lúc ấy, nước mắt Mai ràn rụa:
- Em không muốn nhận từ anh bất cứ sự đền bù nào cả, em chỉ cần một tình yêu chân thật.
Ông Hoàng khổ sở nói:
- Anh có lỗi và thấy mình hoàn toàn bất lực giữa lúc này. Anh đã thật sự làm khổ em rồi.
Nuốt nước mắt, Mai nghẹn ngào:
- Em cũng có lỗi, em có lỗi vì đã không chọn ai khác mà lại yêu anh. Em làm gia đình anh tan vỡ.
Gặp nhau lần đó, Mai vẫn thèm khát được khóc trong vòng tay ông Hoàng.
Nhưng sự buồn bã, dằn vặt của ông trước việc Hoàng Điệp bỏ đi dường như đã chiếm hết suy nghĩ.
Và thế là Mai lẳng lặng rời xa thành phố nơi có nhiều kỷ niệm giữa hai người. Thời gian và sự xa cách không phải là liều thuốc quý nhưng nó cũng giúp cô nguôi ngoai phần nào hình bóng của người đàn ông đứng tuổi lịch thiệp Phạm Hoàng... nỗi đau không còn làm mất ngủ.
Nắng vừa tắt, ráng chiều dâng lên. Cuối chân trời, mây nhuộm một màu đỏ ói. Mai chống cằm nhìn những người đi dạo cuối cùng trên đồi rồi cũng đứng lên ra về. Khi cô xuống tới chân trời thì bầu trời chuyển sang màu xám.
- Này, cô ơi...
Mai ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạ với cây cọ cầm trên tay. Ông ta cười, một nụ cười đẹp.
Vì thế cô đã sững người mấy giây:
- Có chuyện gì hả ông?
- Rất cám ơn cô đã cho tôi giây phút cảm hứng để vẽ bức tranh.
Mai đưa mắt về phía giá vẽ đặt khuất sau một cây thông to, vì không để ý nên lúc nãy cô đã không phát hiện.
Người đàn ông lại cười hồn hậu:
- Mời cô lại xem nhé!
Được mời mọc, Mai bước nhanh tới giá vẽ. Trong tranh, một cô gái có khuôn mặt u buồn đang nghiêng đầu nhìn xuống chân đồi, một mái tóc đen huyền hờ hững phủ bên vai. Cô đấy ư?
Mai cười dịu dàng:
- Người trong tranh đẹp hơn người thật rồi.
- Tôi thì lại nghĩ với một thời gian quá ngắn ngủi, tôi chưa thể lột tả hết nét quyến rũ của khuôn mặt cô.
Một lời khen khéo léo. Mai vừa nghĩ thì lại nghe người đàn ông nói tiếp:
- Hy vọng là cô không giận khi tôi đã đường đột vẽ mà không xin phép trước.
Mai lắc đầu:
- Không sao cả, tôi chỉ thấy hơi bất ngờ thôi.
Ánh mắt chợt nhìn Mai thành khẩn:
- Cô cô vui lòng uống với tôi ly nước không? Tôi chân thành mời cô.
Như sợ Mai từ chối, ông ta nói thêm:
- Đúng ra ý định ban đầu của tôi đến đây chỉ để vẽ cảnh mà thôi. Nhưng khi trông thấy cô với bộ áo dài đen huyền bí như thế này, tự nhiên tôi thấy có cảm hứng quá. Vì vậy mà tôi đã đường đột vẽ... lén cô. Coi như tôi mời cô ly nước vừa để làm quen và cũng vừa để cám ơn cô đã mang lại cho tôi bức họa tuyệt vời này.
Mai cười:
- Ông khéo nói quá, tôi thật khó mà từ chối.
Khi hai người thả bộ đến quán nước, sương đã giăng đầy trời. Mai khẽ rùng mình.
Người đàn ông trông thấy, vẻ áy náy:
- Tôi quên mang áo khoác rồi. Có lẽ chúng ta nên uống gì nóng nóng.
Và ông gọi cho mình ly cà phê đen, còn Mai ly sữa nóng.
Nhấm nháp vài hớp cà phê, người đàn ông tự giới thiệu:
- Tên tôi là Minh Hoàng, còn cô.
Nghe lời giới thiệu, Mai khựng lại vài giây. Lại tên Hoàng ư? Một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là do sự sắp xếp của số phận nữa đây?
Cô thở nhẹ nhưng trong lòng nhuốm những rối ren:
- Tôi là Kim Mai.
- Một loại Mai vàng - Hoàng lẩm bẩm - Hôm nay thấy rất vui vì được quen với Mai. Nhà Mai ở đâu?
Mai lắc đầu:
- Tôi không có nhà.
Hoàng trố mắt:
- Không có nhà ư? Ý của Mai là...
Mai cười, giải thích:
- Tôi sống ở khu tập thể của cơ quan.
Như hiểu ra, Hoàng "à" một tiếng:
- Thì ra là vậy! Cô làm ở cơ quan nào?
- Ở công ty du lịch.
- Hèn gì...
- Ông nói sao ạ?
Hoàng tủm tỉm:
- Thật ra tôi cũng có ý nghĩ như vậy, vì cô trông rất xinh.
Lại một lời khen. Nhưng cách khen của Minh Hoàng khác với Phạm Hoàng.
Có gì đó tự nhiên và hồn hậu trong cách nói của Minh Hoàng làm Mai cảm thấy tự nhiên hơn:
- Cám ơn... đã an ủi tôi.
- Sao tôi không biết mình đã an ủi vậy kìa?
Hoàng làm khuôn mặt nghệch ra, khiến Mai phải bật cười nhỏ.
Hoàng cũng cười rồi nói:
- Mai nè! Có thể cho tôi hỏi một câu hỏi riêng tư được không?
Mai dè dặt:
- Ông cứ nói thử nếu không có gì bí mật, tôi sẽ trả lời cho ông hay.
- Tại sao cô lại mặc áo đen? Những ngày trước, tôi cũng đã trông thấy cô với bộ áo dài đen như vậy.
- Vậy ra ông đã... theo dõi tôi từ mấy hôm trước ư?
- Xin lỗi, tôi không có ý như vậy, chỉ vì cô có điều gì đó khiến tôi tò mò.
Sao, cô có thể trả lời câu hôi của tôi chưa?
Nhấp một ngụm sữa nóng, mắt Mai xa xăm:
- Bởi vì tôi thấy cuộc đời của mình... tối như màu đen vậy.
- Sao có thể bi quan như thế? Cô còn một tương lai tràn trề kia mà.
Mai cười buồn:
- Một quá khứ u ám khó mà tiếp nối một tương lai tươi sáng.
Hoàng chớp mắt:
- Cách nói của cô cho tôi thấy cô vừa thất bại trong chuyện tình cảm.
- Có thể đó cũng là nguyên nhân khiến tôi trôi giạt đến thành phố sương mù này.
Hoàng gật gù:
- Mai định sống ở đây luôn sao?
- Cũng chưa biết. Công ty du lịch Sài Gòn điều động tôi đến đây làm việc trong vòng sáu tháng. Nếu thích, tôi sẽ ở lại, còn không thì sẽ trở về sau thời hạn nói trên.
Nói xong Mai đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện. Khác với vẻ lúc nào cũng tươm tất của Phạm Hoàng, Minh Hoàng trong có vẻ phong trần hơn với một mái tóc bồng rối. Chiếc áo sơ- mi kẻ sọc xanh lấm tấm bột màu, càng tăm thêm vẻ dãi dầu từng trải vốn có trên gương mặt. Minh Hoàng khoảng bốn mốt, bốn hai là cùng - Mai nghĩ.
- Anh là họa sĩ à?
Nghe Mai hỏi, Hoàng cười:
- Không, tôi chỉ vẽ cho vui những khi rảnh rỗi.
- Hình như anh cũng không phải đang sống ở đây?
Hoàng gật:
- Cô cũng nhạy bén thật. Ở Sài Gòn có thể nhà chúng ta cách nhau không xa.
- Vậy anh đến Đà Lạt này để du lịch à?
Hoàng hớp chậm ngụm cà phê như để thưởng thức vị ngon của nó, rồi trả lời từ tốn:
- Tôi lên đây để dưỡng bệnh.
Như cảm thấy sự bộc lộ bí mặt về nhau vẫn chưa công bằng, Hoàng nhìn Mai chăm chú:
- Còn Mai, sau thất bại về chuyện tình cảm, có lẽ ngoài công việc, cô còn muốn tìm quên. Có đúng không?
- Tìm quên? Mai lẩm bẩm. Đúng là Minh Hoàng đã nghĩ ra một từ rất chính xác với tâm sự của cô.
Nghĩ vậy, Mai chẳng ngại ngần thú nhận:
- Có lẽ ông đã đoán trúng.
Hoàng tựa người vào lưng ghế, phát một cử chỉ khoan khoái:
- Chúng ta thật là có duyên với nhau. Một người dưỡng bệnh và một người muốn tìm quên. Hy vọng là chúng ta sẽ hoàn toàn bình phục trong vòng một khoảng thời gian nào đó.
- Để làm gì?
Tự dưng Mai hỏi một câu ngớ ngẩn, nhưng Hoàng mau mắn trả lời:
- Để có đồng minh. Như thế tốt hơn. Ừ. mà Mai gọi tôi bằng ông có cảm thấy hợp lý không? Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình già thật già.
Mai bật cười bởi cách nói của Hoàng. Giọng cô rõ ràng hơn:
- Thật ra anh vẫn còn trẻ, có thể trẻ hơn tôi nữa... nhưng thói quen của tôi khi tiếp xúc với người lạ là như thế.
Bầu trời bỗng dưng xám xịt với những đám mây đen vần vũ.
Mai kêu lên:
- Chết! Trời chuyển mưa rồi.
Hoàng vẫn điềm tỉnh:
- Không thể về lúc này, mưa bắt đầu rơi hạt rồi.
Quả đúng như vậy, mưa đang rào rào ở một nơi nào đó rất gần và phút chốc lại rơi ào ào trên mái tóc của quán cà phê.
Bây giờ Mai mới thấy cái lạnh thấm vào tế bào. Cô vòng tay, ôm lấy đôi vai.
Nhìn Mai, Hoàng hối tiếc:
- Phải chi lúc trưa tôi nhớ mang áo khoác theo.
Mai cười, đầu lắc nhẹ:
- Không sao, thỉnh thoảng tôi vẫn phải chịu lạnh như thế này.
Rồi nhìn ra màn mưa dày đặc, Mai nói như với chính mình:
- Thật ra cái lạnh bên ngoài đâu có thấm vào đâu.
Hoàng nhìn Mai rồi im lặng đốt thuốc. Sự lặng lẽ của người đối diện chợt làm Mai thấy bối rối.
Cô tìm cách gợi chuyện:
- Gia đình anh, chắc cũng theo anh đây?
Hoàng ra vẻ không hiểu:
- Gia đình nào?
- Thì gia đình của anh đó. Ai mà chẳng có gia đình.
- Ba tôi năm nay đã ngoài bảy mươi rồi. Ông ấy chẳng thích rời khỏi nhà.
- Vậy chị có phải ở lại săn sóc cho bác không?
Hoàng im lặng, mặt vụt chìm xuống như có màn mây tối đi qua. Thái độ đó khiến Mai thấy lo ngại. Cô vừa hỏi gì thế nhỉ?
Mai tự vấn và cảm thấy có gì nghiêm trọng lắm đâu.
- Xin lỗi, những câu hỏi nào của tôi mà anh không thể... thì cứ cho qua đi.
Hoàng ngẩng lên, môi thấp thoáng nụ cười gượng:
- Không có gì, chẳng qua câu hỏi của Mai làm tôi nhớ đến một kỷ niệm rất khủng khiếp. Và nó đã ám ảnh tôi trong một thời gian rất dài.
Mai lặng nhìn Hoàng, lắng nghe anh nói tiếp:
- Đó là năm tôi ba mươi tuổi. Tôi yêu một cô gái rất xinh, cô ấy cũng yêu tôi lắm. Một thời gian sau, chúng tôi kết hôn. Cô ấy là người Nha Trang. Đám rước dâu tưng bừng về gần đến Sài Gòn thì một tai nạn khủng khiếp xảy ra. Tai nạn ấy đã cướp đi người vợ mới cưới của tôi, còn tôi thì bị gãy chân. Lúc ấy tôi còn nhớ rõ trong phút hấp hối cô ấy đã cố vươn tay về phía tôi. Còn tôi, với một cái chân gãy, cũng cố lết đến gần vợ mình. Nhưng tôi chỉ nắm được một bàn tay lạnh giá...
Ngưng một chút, Hoàng kể tiếp, giọng xúc động:
- Những ngày sau đó, tôi cứ hỏi tại sao lại để tôi sống? Giá như được chết thì tốt hơn nhiều.
Mai bàng hoàng thốt lên:
- Ôi! Chuyện của anh... sao mà đau lòng quá.
Vậy mà Hoàng cười, nụ cười có chút buồn vương bỗng trở nên quyến rũ:
- Rồi thời gian qua đi, nỗi ám ảnh cũng phai dần. Nhưng tôi nghĩ có lẽ sẽ khó khăn vô cùng để tìm gặp một người mới. Và thực tế đã hơn mười năm qua.
Mai thấy bất ngờ:
- Anh sống một mình từ đó đến nay sao?
Hoàng nhìn Mai, ánh mắt như có lửa ấm:
- Sự thật là vậy, nhưng cách mấy hôm trở lại đây, tôi bỗng thấy mình vui hơn. Tôi có cảm giác như tìm gặp lại chính mình vậy.
- Đã gặp được ý trung nhân rồi sao?
Mai hỏi một cách thú vị và Hoàng đã đáp hùng hồn:
- Cô thật là thông minh!
Mai cười:
- Vậy xin chúc mừng anh!
- Cô không hỏi người ấy là ai sao?
Mai lắc đầu:
- Anh có nói thì tôi cũng đâu có biết.
Hoàng khẳng định:
- Nhưng tôi cam đoan là cô biết.
Không hiểu sao với cái nhìn và câu nói của Hoàng đã khiến tim Mai đập mạnh. Lạ quá! Cô có thể nào như thế khi con tim thổn thức với Phạm Hoàng vẫn chưa thật sự bình an.
Mai muốn dừng lại, thôi không nói đến chuyện đó nữa, nhưng Hoàng vẫn ngoan cố chỉ tay về phía giá vẽ.
- Cô ta trong tranh đấy.
Mai ngồi bất động trong lòng ghế. Mưa bên ngoài vẫn rơi.
Quyến Luyến Ân Tình Quyến Luyến Ân Tình - Hải Văn