Chương 7
ư Tịnh mấy lần sốt ruột nhìn đồng hồ, đã sắp bảy rưỡi tối mà Hứa Gia Trì vẫn chưa xuất hiện. Gọi cho anh mấy lần thì hoặc là máy bận, hoặc là không thể liên lạc được.
Lúc khác thì thôi, nhưng vé xem trận quyết đấu giữa Thân Hoa và Manchester United này cô đã phải nhờ đến mấy tầng quan hệ vất vả lắm mới có được, cô không muốn bỏ lỡ.
Lúc điện thoại gọi được thì các cầu thủ đã vào sân, Dư Tịnh bất mãn nói: “Anh đến đâu rồi? Sắp bắt đầu đến nơi rồi!” Vì hai vé đều nằm trong tay cô, nên cô nhất định phải đợi Hứa Gia Trì mới cùng vào sân được.
Giọng Hứa Gia Trì có vẻ buồn bực: “Xin lỗi nhé Tiểu Tịnh, anh còn có việc rất quan trọng chưa hoàn thành, e là không thể đi xem đá bóng với em được.”
“Không phải anh không biết vé này khó mua đến mức nào.” Dư Tịnh tức đến nỗi lông mày dựng ngược. Hứa Gia Trì bận phải làm thêm giờ, cô có thể thông cảm, dù sao công việc là quan trọng nhất. Nhưng tại sao nhất định phải đợi đến phút cuối mới cho cô biết. Cô không phải là người không biết lí lẽ, sẽ không ép buộc anh đi xem, nhưng chí ít cũng phải cho cô biết sớm, cô có thể hẹn người khác. Hạ Sính Đình ngọt nhạt năn nỉ cô mấy lần mà cô còn không nỡ cho, phải mang tội danh trọng sắc khinh bạn, Hứa Gia Trì hay lắm, tỉnh bơ xem như không có gì.
“Xin lỗi xin lỗi.” Hứa Gia Trì xin lỗi ríu rít, anh cũng bó tay, trước đó họp mãi đến gần giờ thì Lữ Thiên Ba lại giao một đống việc cho anh.
“Thôi thôi, em vào trước đây, về nhà rồi tính sổ với anh sau.” Dư Tịnh tức tối cúp máy. Giờ này còn gọi Hạ Sính Đình tới thì chắc chắn không kịp, cô lại không muốn làm lợi cho đám phe vé chợ đen nên xem ra đành lãng phí vậy.
Dư Tịnh không nhớ lần xem đá bóng gần nhất là bao nhiêu năm về trước nữa. Hình như là khi học cấp ba, có lần cô và Trình Lãng cùng trốn học lén đến sân Hồng Khấu xem đá bóng, vì đều là học sinh không có nhiều tiền, chỉ đua mua một vé. Trình Lãng muốn Dư Tịnh vào một mình, còn anh đứng ngoài cổng đợi đá xong sẽ đón cô về. Dư Tịnh chợt nghĩ ra một kế, cười bảo Trình Lãng đừng sốt ruột, cô đến chỗ bán vé chợ đen chi tốn số tiền cho một vé mà mua được đến hai vé, lúc đó còn bị họ cho rằng cô gái này quá tinh tường, hiểu biết.
Sao lại nhớ đến anh nhỉ, Dư Tịnh hất tóc. Vô thức quay lại, chạm vào một đôi mắt nóng bỏng. Tim đập mạnh, thực ra cô nên nghĩ ra, Trình Lãng cũng là fan của Manchester United, làm sao bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Dư Tịnh nhanh chóng quay đi, tim đập mỗi lúc một nhanh.
Trận đấu vô cùng hấp dẫn, cầu thủ hai bên đều phát huy hết sức, nhưng tâm trạng cô đang phức tạp, không sao bình tĩnh được, mấy lần muốn bỏ đi, lại sợ làm phiền đến người hâm mộ khác, khó khăn lắm mới đợi đến lúc giải lao giữa hiệp, cô chen chúc ra khỏi đám đông, cuối cùng thở phào một hơi.
Bên ngoài lác đác mấy người không mua được vé, thấy Dư Tịnh ra khỏi sân thì đều nhìn bằng ánh mắt kì lạ.
Có người bắt chuyện: “Sao chưa kết thúc đã ra rồi, không hay à?”
Còn có người nói: “Chỉ xem nửa trận, lãng phí quá, tặng vé cho tôi thì hay biết mấy.”
Dư Tịnh phớt lờ, cúi đầu đi về phía ga tàu điện ngầm.
“A Tịnh, đợi đã.”
Nghe tiếng gọi sau lưng, bước chân Dư Tịnh càng nhanh hơn.
Mọi người cuối cùng đã hiểu ra tình hình, gật gù nói: “Ồ, cặp tình nhân cãi cọ đó mà.”
Dư Tịnh dù đi nhanh mấy cũng không bằng Trình Lãng người cao chân dài. Rất nhanh anh đã đuổi kịp, túm lấy cánh tay cô: “A Tịnh, anh lái xe đưa em về?”
“Không cần em đi tàu điện rất tiện.” Dư Tịnh không quay đầu lại.
“Muộn rồi, một mình em không an toàn.” Trình Lãng kiên trì.
Dư Tịnh khựng lại: “Bây giờ còn chưa tới chín giờ.”
Trình Lãng đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Đến khi em về nhà đã mười giờ rồi, em không ngồi xe anh cũng được, anh đi tàu điện với em.”
Dư Tịnh bị anh đánh bại, bất lực nói: “Xe anh đậu ở đâu?”
Trình Lãng mừng rỡ, chỉ tay: “Ở bãi đằng kia, không xa.”
Dư Tịnh theo anh lên xe, cũng không nói gì, một ngón tay nghịch điện thoại.
Trình Lãng liếc nhìn cô: “Đang đợi điện thoại à?”
Thực ra Dư Tịnh chỉ cầm điện thoại trong tay theo thói quen, nhìn giờ, có lúc xem weibo, nhưng nếu Trình Lãng đã hỏi thế thì cô sẽ trả lời: “Đúng.”
Vừa nói dứt, Hứa Gia Trì đã gọi điện tới: “Tiểu Tịnh anh làm xong rồi, bây giờ đến sân bóng đón em.”
Dư Tịnh vội nói: “Không cần đâu, anh về thẳng nhà đi.”
Hứa Gia Trì tưởng cô giận nên cuống quít nói: “Anh sẽ tới nhanh thôi, em đợi anh nhé.”
Dư Tịnh dở khóc dở cười: “Em đã trên đường về rồi.”
“Sớm thế à?” Hứa Gia Trì nhẩm tính thời gian, theo lí thì lúc anh lái xe đến nơi trận bóng chắc vẫn chưa kết thúc.
“Vâng.” Dư Tịnh không muốn nói nhiều, vội vã cúp máy.
Trình Lãng im lặng, xem ra tình cảm của Dư Tịnh và anh họ khá tốt, nhưng anh không biết nên vui cho cô hay nên thấy bi ai cho chính mình.
Hai người đều im lặng suốt đoạn đường. Trình Lãng chăm chú lái xe, Dư Tịnh vẫn cúi đầu nghịch điện thoại.
Dư Tịnh bỗng ngước lên nói: “Đầu đường anh cho tôi xuống là được.”
Trình Lãng cười lạnh: “Em sợ gì? Đưa em về nhà cũng không phạm pháp mà?”
“Anh hiểu lầm rồi.” Dư Tịnh thở dài: “Con đường này là đường một chiều, anh lái xe phải đi một vòng lớn, không đáng, em đi bộ thì tiện hơn.”
Trình Lãng nghẹn lời, anh cũng không hiểu vì sao lại nóng nảy như vậy, trong lòng ức chế vô cùng. Anh nghĩ ngợi rồi vẫn nghe lời Dư Tịnh, dừng xe ở đầu đường. “Đi đường cẩn thận.” Anh nói.
“Đi bộ chỉ tốn hai, ba phút, có gì đáng lo đâu.” Dư Tịnh đáp gọn.
Trình Lãng lại nghẹn lời, im lặng.
Dư Tịnh khẽ nói: “Anh lái xe về chú ý an toàn.”
Mắt Trình Lãng sáng lên: “Ừ, vậy anh đi đây.”
Dư Tịnh gật đầu, tim lại khẽ run lên.
Hứa Gia Trì đón Dư Tịnh vào nhà, vẻ mặt nịnh bợ: “Vợ yêu, chắc mải xem đá bóng mà chưa ăn tối phải không, anh mau đồ về cho em đây.” Anh bưng một phần cơm rang nóng hổi ra trước mặt Dư Tịnh.
Anh không nói thì thôi, nhắc tới trận bóng khiến Dư Tịnh nhớ ra, cô làm mặt nghiêm, không nói gì chỉ hừ một tiếng.
Hứa Gia Trì vội cười giả lả: “Là lỗi của anh, cho em trừng phạt đấy.”
Anh xuống nước thế này, thái độ rất thành khẩn, Dư Tịnh cũng không nỡ nói gì, chỉ bĩu môi: “Lần sau không thế nữa.”
“Yên tâm, yên tâm.” Hứa Gia Trì đưa đũa cho cô. “Ăn nhanh đi, nguội rồi không ngon đâu.”
Dư Tịnh cười, gắp một miếng to đút vào miệng Dư Tịnh trước, anh ngậm trong miệng, ngọt tận vào tim.
Hứa Gia Trì vừa dọn sạch nhà bếp, vừa thò đầu ra: “Vợ ơi, anh có món quà tặng em, để trên bàn đó.”
“Lại giở chiêu gì thế.” Dư Tịnh giả vờ lườm anh một cái.
Hứa Gia Trì cười híp mắt: “EM xem là biết ngay, bảo đảm hài lòng.”
Dư Tịnh cầm một phong thư lên mở ra, mới nhìn đã cười nghiêng ngả.
Đó là mấy tấm thiệp mà Hứa Gia Trì tự làm, tấm đầu tiên viết: Thẻ xin lỗi, dù sai hay đúng, Hứa Gia Trì sẽ lập tức xin lỗi, không tranh cãi với em nữa. Thẻ này do vợ yêu chuyên dùng, ghi tên để không thất lạc, chỉ được sử dụng một lần, hạn sử dụng là một vạn năm.
Tấm thứ hai: Thẻ mát – xa, thẻ này có thể được hưởng một lần mát –xa VIP do Hứa Gia Trì cung cấp.
Tấm thứ ba: “Thẻ truyện cười, thể được sử dụng thì Hứa Gia Trì lập tức bỏ sẽ bỏ hết mọi công việc, kể truyện cười, bắt buộc kể đến khi em cười thì thôi.
Tấm thứ tư: Thẻ dọn dẹp vệ sinh, đưa thẻ này ra sẽ dọn dẹp ngay, không thông qua đợt kiểm tra vệ sinh của em thì sẽ không ngừng lại.
Tấm thứ năm: Thẻ đi mua đồ cùng, trong vòng 24 giờ sẽ ngoan ngoãn đi mua sắm mà không than trách gì.
Tấm thứ sáu: Thẻ nộp lương, Hứa Gia Trì sẽ nộp toàn bộ lương trong tháng.
Thẻ thứ bảy: Thẻ miễn tức giận, thẻ này phát ra sẽ ngừng cãi nhau, cho dù giận đến mấy cũng phải cho em một nụ cười.
Dư Tịnh cười lăn lộn: “Anh làm cái gì thế này?”
Hứa Gia Trì lau khô tay, ôm eo Dư Tịnh: “Sao, sáng tạo không?”
Dư Tịnh liếc anh: “Mau nói, học theo ai đó?”
“Cái này, cái kia…” Hứa Gia Trì đảo mắt lia lịa, Dư Tịnh đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cho anh, nhéo vào eo anh một cái: “Còn không mau khai thật đi.”
Hứa Gia Trì sợ nhất là nhột, vội chịu thua: “Lúc nãy đợi em, tỏng ti vi có một đài phát chương trình xem mắt, trong đó có một nam khách mời lúc tỏ tình với nữ khách mời đã dùng chiêu này.”
“Thế là anh học theo à?” Dư Tịnh dở khóc dở cười.
Hứa Gia Trì cúi đầu: “Anh thấy cũng khá thú vị, nên…”
Dư Tịnh nhướng môi: “Tuy không phải anh tự nghĩ ra, nhưng nể tình anh chăm chỉ học hỏi, em vui vẻ mà nhận vậy.”
Hứa Gia Trì ôm cô vào lòng, hôn một cái thật sâu lên má cô: “Em không giận anh là được.” “Đừng tưởng thế này là dã có thể qua ải nhanh chóng nhé, mấy tấm thẻ này em sẽ giữ kĩ, anh nói được là phải làm được.” Dư Tịnh nở nụ cười, không quên khích Hứa Gia Trì.
“Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy. Huống hồ anh còn kí tên trên đó nữa.” Hứa Gia Trì vỗ ngực hứa hẹn.
Dư Tịnh từ từ tựa vào lòng anh, có một ông chồng hiểu ý cô, lại quan tâm cô như vậy, cô còn có gì không hài lòng, cuôc sống bình lặng nhưng ấm áp này đúng như cô cần, cứ thế sống một đời cũng là chuyện hạnh phúc.
Hứa Gia Trì vuốt mái tóc mềm như tơ của cô: “Đúng rồi, hôm nay sao chưa xem hết trận đấu đã về nhà?”
Dư Tịnh cắn môi, trên đường về cô đã nghĩ ra bao nhiêu lời nói dối để ứng phó với câu hỏi này của Hứa Gia Trì nhưng rốt cuộc không câu nào có thể khiến cô thản nhiên trả lời được.
Hứa Gia Trì chợt cười: “Có phải là không có anh nên không chú tâm xem không.”
Dư Tịnh được đà gật đầu: “Đúng thế đúng thế, chán chết đi được.”
Hứa Gia Trì cười ha ha: “Lần sau nhất định sẽ đi cùng em, ai bảo làm thêm giờ cũng không nhận lời, vợ yêu là quan trọng nhất.”
Dư Tịnh âu yếm cọ mũi vào cằm Hứa Gia Trì, không hiểu vì sao rõ ràng cô và Trình Lãng không xảy ra chuyện gì cả, từ đầu đến cuối ngoài từ chối cũng chỉ có cự tuyệt, nhưng vẫn có chút hổ thẹn. Cô suy nghĩ, sợ kể mọi việc cho Hứa Gia Trì nghe thì anh sẽ không chấp nhận nổi, nên quyết định thăm dò trước: “Hứa Gia Trì hôm nay ở sân bóng em gặp Trình Lãng.” Cô len lén quan sát nét mặt anh.
Hứa Gia Trì quả nhiên không hề nghi ngờ, anh cười: “Ồ phải rồi, tên đó là fan cuồng đấy, anh chưa nói với em đúng không, cậu ta trước kia còn trốn học để đi xem đá bóng nữa.”
Dư Tịnh cúi xuống, chuyện này cô còn hiểu rõ hơn Hứa Gia Trì. Cô nói khẽ: “Là Trình Lãng đưa em về nhà.”
“Ủa, tức là cậu ấy cũng ra sớm à?”
Dư Tịnh gật nhẹ đầu.
Hứa Gia Trì cười: “Có lẽ là không yên tâm em về nhà một mình, không ngờ tên này cũng biết thương hoa tiếc ngọc ghê, ngay cả trận đấu cũng bỏ.”
Dư Tịnh thấy anh cười tươi rói, trong mắt lại hoàn toàn trong sáng thì thở dài trong lòng vì Hứa Gia Trì quá tin tưởng cô, cô càng không thể có lỗi với anh, cũng không thể để anh biết quá khứ của cô và Trình Lãng. Dù sao đã là chuyện quá khứ, cô không muốn ảnh hưởng tới tình cảm hiện tại. Hứa Gia Trì nếu biết Dư Tịnh chín là mối tình đầu của Trình Lãng, Trình Lãng vì cô mà hơn mười năm không có bạn gái, còn anh lại cưới người Trình Lãng yêu nhất, anh sẽ hổ thẹn, nổi giận, hoặc sẽ rút lui, bỏ cuộc, không ai đoán được. CÒn cô, không thể mạo hiểm như vậy.
Hứa Gia Trì cúi xuống hôn nhẹ lên khóe mắt cô: “Mệt rồi hả, mau đi tắm rồi nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Dư Tịnh ngoan ngoãn gật đầu.
Hứa Gia Trì cắm sạc pin, mở máy phát hiện ra Thư Nhã gửi rất nhiều tin nhắn cho anh, anh suy nghĩ một lúc rồi cố ý không trả lời để chọc tức cô ta. Mấy hôm nay anh quan sát rất kĩ, có lúc tan sở còn đột nhiên đến công ty phục kích đột ngột, nhưng đúng là không thấy Lữ Thiên Ba và Thư Nhã mờ ám nữa, nhưng anh vẫn chưa yên lòng. Trước mặt Dư Tịnh anh rất tự tin vỗ ngực đảm bảo hai người này tuyệt đối không có tư tình nhưng thực tế thì phỏng đoán của Dư Tịnh là chính xác. Anh nhận lời Lữ Thiên Ba khong kể chuyện anh ta và Thư Nhã cho Thiệu Mân Quân, là vì Lữ Thiên Ba hứa sẽ cắt đứt với Thư Nhã, nên anh càng phải có trách nhiệm giám sát họ. Anh tin Lữ Thiên Ba có thể làm được,nhưn không tin Thư Nhã. Phụ nữ là động vật cảm tính, làm sao cô ta chịu cắt đứt mối tình này dễ dàng như vậy. Tuy rằng tình yêu không có đúng sai nhưng cô ta chen chân vào gia đình người khác là vô đạo đức. Hứa Gia Trì phản ứng quyết liệt với cô ta, cũng là vì không muốn cô ta lại có khao khát phi thực tế nữa.
Dư Tịnh tắm xong bước ra, bỗng nhớ tới một việc, cô chớp mắt, ngượng ngập nói: “Ông xã ơi, có chuyện này em muốn xin lỗi anh.”
“Gì thế?” Hứa Gia Trì thắc mắc.
“Buổi chiều chị Mân Quân gọi điện cho em, em hỏi đến sếp anh, thì chị ấy nói rằng gần đây, Lữ Thiên Ba quan tâm đến gia đình nhiều hơn, còn thường xuyên đưa Đông Đông đi chơi, anh ta xin lỗi chị Mân Quân trước kia do công việc quá bận rộn mà lơ đãng chuyện gia đình, xin chị ấy tha lỗi. Xem ra đúng là em trách nhầm anh ta rồi, xin lỗi anh nhé, em không nên nổi giận với anh vì chuyện đó, càng không nên nghi ngờ mắt nhìn người của anh.” Dư Tịnh kéo nhẹ áo Hứa Gia Trì, thì thầm, giọng dịu dàng vô cùng.
Trong lòng Hứa Gia Trì rất phức tạp, một mặt anh cảm thấy vui vì Lữ Thiên Ba thực sự đã bù đắp tội lỗi, mặt khác rõ ràng Dư Tịnh không sai, nhưng lại xuống nước nhận lỗi với anh, anh rất khó chịu. Anh ôm chặt cô: “Vợ chồng mà xin lỗi gì, ngoan, anh chưa từng trách gì em.”
“Em biết anh sẽ không trách em, nhưng trong lòng người ta vẫn thấy xấu hổ mà.” Ngón tay Dư Tịnh vẽ vẽ lên lồng ngực Hứa Gia Trì, nũng nịu.
Đôi môi Hứa Gia Trì bỗng đè lên môi Dư Tịnh, cô đáp lại nhiệt tình, Hứa Gia Trì đang sôi sục, làm sao chịu được sự kích thích của cô, bèn bế bổng cô đặt lên giường, hai người đổi sang cách khác, dùng cơ thể để ‘giao lưu tình cảm’ với nhau.
Hôm đó Dư Tịnh trực ca sáng, vừa đến bệnh viện thì Vương Lệ Quân đã nói với cô vẻ bí ẩn: “Khoa chúng ta sắp tổ chức đi du lịch Hồng Công ba ngày đó, nghe nói có thể đưa người nhà theo.”
Dư Tịnh mừng rỡ: “Tốt quá, để mình gọi điện ngay cho Hạ Sính Đình hỏi xem cô ấy muốn mang gì về.”
Vương Lệ Quân cười to, Dư Tịnh chưa kịp phản ứng: “Sao cậu vui đến thế cơ chứ.” Cô lấy điện thoại ra gọi, chuông mới reo được một lúc thì Hạ Sính Đình đã nghe máy: “Hello.”
“Mấy hôm nữa bệnh viện bọn tớ sẽ tổ chức cho nhân viên đi Hồng Công, cậu cần đồ gì thì mau liệt kê danh sách cho tớ nhé.”
Hạ Sính Đình vừa nghe thì vô cùng mừng rỡ, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra điều không ổn: “Thật không đó? Chủ nhiệm khoa các cậu keo kiệt như thế, sao giờ tự nhiên lại tốt bụng vậy? Cậu ở bệnh viện đó gần bốn năm rồi, đã nghe người ta nói đi du lịch bao giờ chưa?”
Dư Tịnh lặng thinh, liếc thấy Vương Lệ Quân đã cười sắp lăn ra đất, mới vỡ lẽ ra, cô cúp máy, tức tối nói: “Cậu rảnh rỗi quá hả?”
Vương Lệ Quân cười đến chảy nước mắt: “Dư Tịnh cậu dễ bị gạt quá!”
Dư Tịnh bực bội: “Gạt mình thì có gì hay ho!”
“Hôm nay là cá tháng tư mà, đùa thôi, cậu đừng giận.” Vương Lệ Quân lau nước mắt, bịt miệng cười: “Mình đang nhắc cậu đó, mình đùa kiểu này thì vô hại, cậu đừng để người khác lừa, họ mà đùa thì điên thật đấy.”
Người mà Vương Lệ Quân nói là đám người phòng cấp cứu, lúc Dư Tịnh kết hôn đã được lĩnh giáo, những chiêu thức phá động phòng thật là thiên biến vạn hóa, cái gì mà bắt chú rể dùng giày cao gót của cô dâu đựng rượu, đồng thời còn phải uống liền ba ly, không uống thì không yêu cô dâu, cái gì mà dưới drap giường nhét mấy quả bóng bay, bắt cô dâu chú rể cùng nằm xuống để tỏ rõ tình yêu kiên định, cùng vượt qua hoạn nạn; còn cố ý mượn một đứa bé sơ sinh đặt trên giường tân hôn, để tạo sự hiểu lầm…
Dư Tịnh thấy da đầu tê liệt: “Bọn họ hôm nay lại muốn đùa dai với mình à?”
“Cũng chưa chắc là cậu, nhưng cậu cẩn thận một chút vẫn hơn, mấy hôm trước mình còn nghe Tiểu Vương nói rằng trong đám cưới cậu vẫn còn chơi chưa đủ đấy.”
Dư Tịnh cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô thật sự đã bị mấy người đó dọa cho chết khiếp.
Vương Lệ Quân nhìn cô thương cảm: “Hôm nay tránh được thì cứ tránh nhé.”
“Biết sớm thì hôm nay mình đã xin nghỉ phép rồi!” Dư Tịnh buồn bực giậm chân.
“Cậu chỉ cần đừng đến phòng cấp cứu thì chắc họ không cố tình chạy tới đây đùa cậu đâu.”
“Cũng đúng.” Dư Tịnh yên lòng hơn một chút.
Lúc này điện thoại của Dư Tịnh báo có tin nhắn, là Hứa Gia Trì gửi tới, mở ra xem, cô vừa buồn cười vừa tức. Thông báo tìm heo lạc: Tôi đánh mất một con heo trắng nhỏ thuần chủng, đặc điểm: thông minh lanh lợi, hiểu ý người, trên người có mang theo một chiếc điện thoại, đang đọc tin nhắn này, Heo Yêu đọc được tin này rồi hãy nhanh chóng hồi âm chủ nhân, đang rất nhớ em!
“Nhìn mặt cậu ngọt ngào chưa kìa, khỏi phải nói, nhất định là ông xã cậu gửi rồi.” Vương Lệ Quân ngưỡng mộ.
Dư Tịnh cười khan ‘hê hê’ mấy tiếng, chạy ra một góc trả lời Hứa Gia Trì: Lại gửi truyện cười cũ rích hồi đó cho em rồi!
Hứa Gia Trì: Cá tháng tư, chọc cho em cười, nếu em cười thì anh xem như đã thành công rồi.
Dư Tịnh phì cười: Cười rồi, thỏa mãn rồi chứ.
Hứa Gia Trì: Buổi tối đón em đi ăn lễ.
Dư Tịnh buồn cười: Cá tháng tư có gì mà là lễ?
Hứa Gia Trì: Đã hứa mỗi ngày đều là lễ chúc mừng mà.
Gương măt Dư Tịnh hiện ra một nụ cười có vẻ bất lực: Anh sắp xếp đi, em làm việc đây.
Cô bận rộn một hồi, Doãn Quyên giao cho cô một chồng tài liệu, nhờ cô giúp mang lên văn phòng bác sĩ ở tầng 8, cô nhận lời ngay, không hề nghi ngờ.
Doãn Quyên nhìn cô, mấp máy môi: “Vương Lệ Quân nói em thật thà dễ gạt, chị còn không tin, em không sợ chị lừa em bắt em chạy công cốc à.”
Dư Tịnh cười tít mắt: “Y tá trưởng sẽ không làm thế đâu.”
“Lỡ làm thế thì sao?”
“Thì cũng không sao, dù sao em đi bằng thang máy, cũng không mệt gì.” Dư Tịnh hiền lành nói.
Doãn Quyên cười xoa trán: “Thôi đi nhanh đi.”
“Tuân lệnh.” Dư Tịnh ôm tài liệu đi ra khỏi phòng y tá.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, có người từ bên ngoài gọi ‘đợi với’, Dư Tịnh vội bấm nút mở, thấy người vào là Tiểu Vương thì tim bắt đầu đập thình thịch.
“Chào Dư Tịnh, lâu quá không gặp.” Tiểu Vương nhiệt tình chào.
Dư Tịnh cười khan: “Cũng không lâu lắm.” Cô không ngờ không ra khỏi tòa nhà này mà vẫn gặp Tiểu Vương/
Tiểu Vương sờ sờ mũi: “Hình như cô căng thẳng quá nhỉ.”
Dư Tịnh vô thức phản bác: “Làm gì có.”
“Tôi cũng chỉ thỏa sức chơi trong hôn lễ của cô thôi, hôm nay sẽ không đùa cô đâu.” Tiểu Vương nửa cười nửa không.
Khóe môi Dư Tịnh giật giật.
“Chồng cô đã cướp mất cô gái xinh đẹp nhất bệnh viện này, chúng tôi không nhân cơ hội đó xử anh ta một trận thì làm sao cam tâm được.” Tiểu Vương cười rất đắc ý.
Dư Tịnh không biết phải nói thế nào, vẫn giả ngây ngô cười ngốc nghếch là an toàn nhất.
Đến tầng 6, Tiểu Vương ra khỏi thang máy, Dư Tịnh thở phào.
Ai ngờ đến khi cô đưa tài liệu xong, xuống đến tầng 6, Tiểu Vương cũng vừa trùng hợp làm xong việc và vào thang máy.
Anh ta sờ sờ gáy “Trùng hợp quá.”
Dư Tịnh tiếp tục cười ngô nghê.
Cô cúi đầu suy nghĩ, bất ngờ có ai đó vỗ vai cô một cái, cô giật bắn mình, ngước lên thấy Tiểu Vương đang nhìn điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới cô, còn trong thang máy chỉ có hai người họ, thì là cái gì đây…Dư Tịnh bị suy nghĩ lung tung đó dọa cho toát mồ hôi lạnh. Uổng công cô là nhân viên bệnh viện mà lại có suy nghĩ vớ vẩn như thế, thực sự là không nên. Nhưng cô ở bệnh viện thường xuyên nghe đủ loại tin đồn có vài chuyện thực sự không thể lí giải từ góc độ khoa học, cũng may bây giờ là ban ngày, cũng không phải chỉ có mình cô trong thang máy, nếu không thì sợ chết mất, cô thở ra.
Cảm giác thấp thỏm sợ hãi đó cứ kéo dài tới khi cô ra khỏi thang máy, mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Cô muốn chào tạm biệt Tiểu Vương, vừa quay lại đã thấy vai anh ta rung rung, cơ mặt cứng lại, hẳn nhiên là nhịn cười rất khổ sở, Dư Tịnh mới biết là cô đã bị anh ta chơi xỏ. “Anh!!!” Dư Tịnh tức giận kêu lên.
Tiểu Vương không kìm được nữa, ngồi xổm xuống cười, tập đập mạnh xuống đất.
Dư Tịnh mắt từ tái sang đỏ, cẩn thận đủ đường vẫn bị anh ta trêu chọc, cô muốn khóc mà không ra nước mắt. Cô tức tối trừng mắt nhìn anh ta, chỉ tiếc là lực sát thương quá thấp, ngược lại càng khiến Tiểu Vương cười to hơn.
Anh ta vừa cười vừa lau khóe mắt, thở hổn hển nói: “Ở cạnh cô tuyệt đối sẽ không thiếu chuyện cười, Dư Tịnh, tôi bắt đầu hối hận vì lúc đầu không theo đuổi cô đấy.”
Dư Tịnh chống nạnh: “Hiếm khi làm trò vui cho anh, anh cứ cố mà cười đi.”
Suốt hôm đó tâm trạng Tiểu Vương cực vui vẻ, cứ nhớ tới bộ dạng kinh hoàng khiếp đảm nhưng cố tỏ ra trấn tĩnh, miệng lầm bà lầm bầm của Dư Tịnh lúc trong thang máy là không tài nào nhịn cười nổi.
Dư Tịnh tức tối quay về phòng y tá, Doãn Quyên thắc mắc: “Sao vậy? Lúc nãy còn vui vẻ, ai chọc tức em à?”
“Còn không phải Tiểu Vương hay sao.” Dư Tịnh làu bàu, nhưng cũng mắc cỡ không dám nhắc đến chuyện lúc nãy.
Doãn Quyên hiểu ý: “Kệ cậu ta đi, đồ trẻ con chưa dậy thì hết.”
Câu nói đó khiến tâm trạng buồn bực của Dư Tịnh được quét sạch.
Vương Lệ Quân vừa chạy tới vừa la hét: “Chẳng biết ai dán tờ giấy ‘Toilet đang sửa, tạm thời không sử dụng’ lên cửa nhà vệ sinh, hại mình chạy cả hai tầng lầu đi vệ sinh, lúc về mới nhớ ra chắc chắn là tò đùa cá tháng tư.”
Doãn Quyên đưa tay chọc vào cô nàng: “Em đấy, làm hồ li ngàn năm cũng có ngày bị rơi xuống hố.”
Vương Lệ Quân vô thức ‘xùy một tiếng: “Em còn nhận được một xấp thư tình cơ, nhưng em chẳng tin chữ nào đâu.”
Doãn Quyên cười ngả nghiêng.
Tư duy của Dư Tịnh đã hoàn toàn bị dẫn về nhiều năm trước.
Hôm đó cũng là cá tháng tư, Trình Lãng nhắn lại với cô rằng thầy Lý chủ nhiệm lớp tìm cô, cô không hề nghi ngờ mà hứng chí chạy tới văn phòng. Thầy Lý vừa nhìn thấy cô đã bật cười nói: “Dư Tịnh, sao em cũng bị lừa tới đây thế, hôm nay em là người thứ năm rồi đấy.” Khi thầy hỏi chuyện xấu là ai làm, cô sợ Trình Lãng bị mắng nên lắp bắp không nói, thầy Lý còn tưởng cô tốt bụng lại nghĩa khí, khên cô mấy câu. Đến khi cô về lại lớp học đã đi tìm Trình Lãng khắp nơi để tính sổ.
Mà Trình Lãng biết quá rõ tính khí của cô, đã trốn đi từ lâu.
Dư Tịnh tức đến ngứa răng, nhưng cũng bó tay.
Một lát sau Hạ Sính Đình đưa cho cô mấy cái bánh nói là mẹ Hạ nướng, rất ngon, cho cô nếm thử. Vì trước đó đã từng nếm những món vặt bà hạ làm nên Dư Tịnh căn bản không nghĩ gì khác, cầm lấy bánh cho ngay vào miệng.
Trình Lãng chẳng biết từ đâu nhảy ra, giật lấy cái bánh, thong thả nói: Đừng mắc lừa, bên trong chắc chắn có gì đó.”
Sau đó sự thực chứng minh anh đã nói đúng, cái bánh đó có mùi dầu cù là đó là do Hạ Sính Đình mua về chuyên dùng để chơi xỏ. Nếu ăn vào sẽ có cảm giác gì, Dư Tịnh nghĩ thôi cũng thấy muốn ói.
Cũng chính từ chuyện đó mà Hạ Sính Đình đã nhận ra sự bảo vệ, chăm sóc của Trình Lãng với Dư Tịnh, cô rất tán thành cặp kim đồng ngọc nữ này, cũng nhận lời giúp họ giữ bí mật, đồng thời còn che giấu giùm. Trong quãng thời gian Trình Lãng và Dư Tịnh bị bắt phải chia tay, Hạ Sính Đình rất lo lắng, chỉ tiếc rằng hai người họ cuối cùng vẫn phải chia lìa.
Dư Tịnh về sau lén hỏi Trình Lãng: “Anh lừa em tới văn phòng chắc vui lắm nhỉ, thế tại sao Hạ Sính Đình lừa em ăn bánh mà anh lại ngăn cản, em bị sập bẫy chẳng phải anh rất vui hay sao.”
Trình Lãng hùng hồn: “Em chỉ có thể bị mình anh bắt nạt thôi, người khác trêu chọc em tất nhiên là anh không vui rồi.”
“Dựa vào cái gì mà em phải chịu bị anh bắt nạt.” Dư Tịnh trề môi hỏi.
“Anh cũng chỉ bị mình em bắt nạt, người khác không được.” Trình Lãng cười khì khì.
Dư Tịnh vui vẻ chấp nhận.
Lúc đó họ đều ngang ngược tuyên bố quyền sở hữu với đối phương, nhưng lời thề nguyện tốt đẹp mấy cũng không kháng cự nổi sự chia lìa, chẳng chịu nổi thời gian.
Vương Lệ Quân đẩy cô: “Bác sĩ Liên về rồi.”
“Bác sĩ Liên nào?” Dư Tịnh hỏi.
“Còn ai mà nào?” Vương Lệ Quân nhìn cô kì thị.
“Đừng đùa, tuy hôm nay là cá tháng tư.” Dư Tịnh đã có kinh nghiệm lần này tuyệt đối không mắc bẫy nữa.
Vương Lệ Quân cuống lên, xoay đầu cô lại: “Tự cậu nhìn đi.”
Người đang đứng dựa cửa, trò chuyện khe khẽ với phó chủ nhiệm khoa ngoại Lâm Sâm kia, không phải là Liên Siêu thì là ai.
Dư Tịnh dụi mắt.
Hơn ba năm không gặp, Liên Siêu vẫn nho nhã lịch lãm phong độ đường đường như xưa.
Dư Tịnh lặng lẽ thở dài.
Liên Siêu trao đổi công việc xong, ngẩng lên thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dư Tịnh, bất giác mỉm cười: “Tiểu Dư không nhận ra anh nữa à?”
Làm sao không quen, cho dù không có mối quan hệ với Thiệu Mân Quân, Liên Siêu vẫn là người cô kính trọng nhất. “Bác sĩ Liên…” Giọng Dư Tịnh có phần nghẹn ngào.
Liên Siêu vỗ vỗ đầu cô: “Lớn rồi.”
Cùng là những chàng trai tre tuổi tài hoa, rất nhiều người thường ghép đôi Dư Tịnh và Lâm Sâm nhưng lại hiếm khi nghĩ đến Dư Tịnh và Liên Siêu. Không chỉ vì Liên Siêu lớn hơn cô mấy tuổi, mà chủ yếu là anh chính chắn trầm tĩnh, anh và Dư Tịnh đứng cạnh nhau lúc nào cũng có cảm giác giống như anh trai và em gái vậy.
Bây giờ, cô em ngày nào đã bước vào cuộc sống hôn nhân, còn anh trai vô cùng chăm sóc cô năm đó lại như thoát xác. Liên Siêu rời khỏi đây tròn ba năm, cũng không phải bặt vô âm tín. Anh được bệnh viện phái đi nơi khác một năm, sau đó lại ra nước ngoài học hai năm. Dư Tịnh nghe nói anh chưa có bạn gái mới, không biết vì công việc bận rộn, hay trong lòng anh vẫn nhớ đến Thiệu Mân Quân, không thể đoán được.
Thực ra chuyện năm đó, trách nhiệm không hoàn toàn ở Liên Siêu. Phẫu thuật ghép gan không thể thành công trăm phần trăm, cho dù ca mổ thành công thì phản ứng bài xích của cơ thể và sự lây lan của tế bào ung thư vẫn không thể ngăn chặn được. Huống hồ năm đó bác sĩ mổ chính cũng không phải Liên Siêu, chỉ có điều anh đề nghị Thiệu Mân Quân đưa cha vào bệnh viện điều trị, sau khi xảy ra chuyện, Thiệu Mân Quân đau thương tuyệt vọng đã đổ hết mọi thứ lên đầu anh.
Những cũng chẳng thể trách Thiệu Mân Quân, mỗi người khi đối xử với người gần gũi nhất, đều sẽ bùng phát cảm xúc rõ rệt nhất. Chuyện này khiến cô quá sốc, Mân Quân không thể chấp nhận sự thực này cũng vì hổ thẹn với mẹ và người nhà nên không thể ở bên Liên Siêu được nữa. Kim đồng ngọc nữ đã chia lìa như thế.
Mỗi lần nghĩ đến đó, Dư Tịnh đều ngậm ngùi khôn nguôi.
“Bác sĩ Liên, anh quay về làm việc rồi sao?” Cô khẽ hỏi.
“Ừ, vừa về. Hoan nghênh không?” Liên Siêu cười.
“Đương nhiên là có.” Dư Tịnh chưa kịp nói, Vương Lệ Quân đã cướp lời.
Liên Siêu lại cười cười: “Lâu quá không gặp rồi, rối nay cùng ăn cơm nhé, anh đãi.”
“Được ạ được ạ.” Vương Lệ Quân lại cướp lời Dư Tịnh.
Dư Tịnh dở khóc dở cười, Liên Siêu vừa đi xa, cô đã kéo áo Vương Lệ Quân: “Cậu tích cực thế làm gì?”
Vương Lệ Quân cười bí ẩn: “Nếu bác sĩ Lâm đệ nhất mĩ nam của bệnh viện RJ chúng ta đã hết hi vọng rồi thì đương nhiên mình phải ra tay với đệ nhị mĩ nam là bác sĩ Liên chứ, phải tính toán cho mình thật sớm.”
Dư Tịnh vuốt trán, nhìn theo bóng Liên Siêu vẻ thương cảm.
Lúc nghỉ trưa, Liên Siêu đi ngang phòng y tá thấy Dư Tịnh vẫn đang vùi đầu làm việc thì cười nói. “Em vẫn chăm chỉ như xưa.”
Dư Tịnh nghiêng đầu, cười: “Cần cù bù thông minh mà.”
Liên Siêu bật cười: “Không nghĩ ngơi buổi chiều sẽ không có tinh thần làm việc.”
“Không đâu, buổi tối em ngủ rất ngon, đầu vừa chạm gối là ngủ say.” Dư Tịnh cười hi hi.
Liên Siêu khẽ thở dài: “Vô tư lự thật tốt.”
Không biết anh nghĩ ra điều gì, Dư Tịnh không dám đoán mò, ậm à ậm ừ mấy câu cho qua.
Khóe môi Liên Siêu thoáng nụ cười: “Đúng rồi, buổi tối gọi chồng em đi cùng, lúc em cưới, anh chưa về nước, hôm nay xem như chúc mừng em.”
Dư Tịnh vội khoát tay: “Là em thiếu anh bữa cơm mới đúng chứ.”
Liên Siêu tuy ở Mỹ nhưng vẫn nhờ người gửi tiền mừng trong lòng Dư Tịnh vốn đã áy náy muốn đợi hôm nào đó gọi Hứa Gia Trì theo để mời anh ăn cơm, bây giờ Liên Siêu đã nhắc thì cô cũng thuận nước đẩy thuyền: “Trừ phi anh chấp nhận tối nay để em trả.”
Liên Siêu cau mày: “Còn khách sáo với anh thế à?”
Dư Tịnh mím môi cười:” Là anh khách sáo với em mà.” Đúng thế, lúc Dư Tịnh đến bệnh viện thực tập, cứ ỷ mình nhỏ tuổi, tiền thực tập ít, thường xuyên nhờ vả Liên Siêu, lại còn lẵng nhẵng theo sau Liên Siêu và Thiệu Mân Quân để ăn ké.
Liên Siêu giơ tay đầu hàng: “Được thôi được thôi, anh nhận lời em là được chứ gì.”
Dư Tịnh cười rất hồn nhiên: “Tới lúc đó không được giành với em nhé.”
“Có người trả tiền anh vui còn không kịp sao giành với em.” Liên Siêu làm vẻ mặt rất buồn cười.
Dư Tịnh lại không tin anh, quyết định món ăn vừa lên hết thì sẽ đi thanh toán trước.
Liên Siêu cười tủm tỉm: “Vậy quyết định thế nhé.”
Dư Tịnh mỉm cười gật đầu.
Liên Siêu đưa tay lên xem đồng hồ, đã gần tới giờ, anh liền đi đến phòng khám. Do vừa về nước chưa lâu nên chủ nhiệm xếp anh đến phòng khám một tuần ba ngày để làm quen trước.
Thứ Hai thường là ngày đông bệnh nhân nhất ngay cả Liên Siêu cũng không chen nổi vào thang máy, nghĩ lại cũng chỉ là xuống tới tầng ba, xem như rèn luyện sức khỏe vậy. Ra khỏi cửa thoát hiểm là khoa nhi, rồi khoa nội, cuối cùng mới là phòng khám khoa ngoại. Tất cả mọi thứ ở đây từng quen thuộc như thế, anh nhắm mắt cũng không đi sai được.
Anh nhớ lúc đó, anh luôn tỏ thái độ ân cần nghiêm túc với mỗi bệnh nhân, lần nào khám bệnh cũng khám quá giờ, Thiệu Mân Quân luôn ngồi trên ghế dài ngoài cổng đợi anh, lặng lẽ chưa từng thúc giục. Đến khi anh tiễn bệnh nhân cuối cùng ra về rồi, cô mới cười, mày mắt cong cong khoác cánh tay anh, dẫn anh đi ăn đủ thứ đồ ăn ngoan trên mọi con đường khu phố.
Bây giờ anh đã về nhưng cô đã không còn ở đó.
Qua một ngã rẽ, Liên Siêu ngẩn ngời, cô gái mà anh ngày đêm nhung nhéo đang yên lặng đứng đó.
Như chưa từng thay đổi, nhưng lại như tất cả đã thay đổi.
Thiệu Mân Quân đã gầy đi nhiều, từ gương mặt tròn bầu bĩnh khi trước giờ được thay thế bằng chiếc cằm nhọn, nhìn cô có vẻ tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn to và sáng rực như trong trí nhớ của anh.
Liên Siêu mấp máy môi, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng.
Phải nói thế nào mới không tỏ ra quá đường đột đây.
Liên Siêu không hi vọng sẽ xuất hiện đoạn đối thoại chỉ có trong tiểu thuyết.
Em khỏe không?
Em rất khỏe.
Anh ấy có khỏe không?
KHỏe. Anh có khỏe không?
Anh rất khỏe.
Cô ấy có khỏe không?
Cô ấy vừa nói với anh rằng cô ấy rất khỏe.
Anh cười khổ sở, bao năm không gặp, một câu chào đơn giản mà anh cũng khó thốt ra,
Thế nhưng Thiệu Mân Quân đã lên tiếng trước: “Chào anh!”
Liên Siêu khàn giọng: “Lâu quá không gặp.”
Thiệu Mân Quân gật đầu.
Im lặng.
Liên Siêu muốn nói gì đó để hóa giải không khí ngượng ngập nhưng vẫn khó mở lời.
“Mẹ ơi, bế con.” Đông Đông thủ thỉ.
Thiệu Mân Quân ngồi xuống bế Đông Đông lên.
“Mẹ, chú ấy là ai?” Đông Đông tò mò quan sát người đàn ông vẻ mặt nặng nề trước mặt.
“Chào chú đi.” Thiệu Mân Quân xoa đầu nó.
Đông Đông ngoan ngoãn chào: “CHào chú.”
Liên Siêu kiềm chế nỗi đau trong lòng, gượng nở nụ cười: “Bé ngoan quá.” Lúc nãy trong mắt anh chỉ nhìn thấy Thiệu Mân Quân mà phớt lờ sự tồn tại của Đông Đông. Anh biết rõ nhưng vờ hỏi: “Đây là con trai em à? Mấy tuổi rồi.”
“Ba tuổi.” Thiệu Mân Quân đáp gọn, không cần thiết phải giải thích nhiều với anh.
Liên Siêu thấy nhói lòng, cũng tức là anh đi chưa lâu thì Thiệu Mân Quân kết hôn sinh con, cô đã nóng vội muốn cắt đứt mọi quan hệ với anh đến thế sao.
Thiệu Mân Quân cụp mắt xuống trong lòng cô cũng đang dậy sóng, khó mà bình tĩnh. Cô cắn mạnh môi mình, cơn đau nhói nhắc nhở cô họ đã đường ai nấy đi từ lâu rồi.
Khóe mắt Liên Siêu chú ý thấy vết kim nhỏ trên mu bàn tay Đông Đông: “Con em bệnh à?”
“Vâng, cảm sốt.” Thiệu Mân Quân khẽ nói.
“Trẻ con cảm sốt là chuyện bình thường, em đừng quá lo, sau ba tuổi thì hệ miễn dịch của cơ thể sẽ phát triển hơn.” Liên Siêu an ủi cô.
“Gần dây cũng không biết thế nào mà cứ hai ba ngày lại bệnh.” Thiệu Mân Quân thở dài, không hiểu vì sao cô lại mong muốn được thổ lộ, nhưng vẫn kiềm chế không nói tiếp.
“Có lẽ là ở trường các bé này lây bệnh cho nhau, dịch cúm gần đây quả thực rất nghiêm trọng.”
Thiệu Mân Quân cúi xuống không nói.
Không khí lại rơi vào trầm lặng.
Liên Siêu chớp mắt, tiếng thở dài nhẹ như không.
Thiệu Mân Quân nhắm mắt, lúc mở ra, ánh mắt sáng vô cùng: “Anh làm việc đi, bọn em cũng sắp về rồi.”
“Ừ.” Liên Siêu nhìn thẳng vào mắt cô khoảng vài giây, rồi chậm rãi quay đi. Anh phải dùng toàn bộ sức lực mà vẫn không tài nào khống chế được cảm xúc của bản thân.
Thiệu Mân Quân làm sao có thể bình thản ung dung được, tim cô cứ nhói đau từng cơn. Cô ôm chặt lấy Đông Đông,im lặng mãi. Đông Đông hiểu chuyện không quấy phá cũng không khóc, tuy cậu nhóc còn nhỏ nhưng cũng nhận ra tâm trạng lúc này của mẹ không ổn lắm. Cậu nhóc tiến đến hôn một cái lên mặt Thiệu Mân Quân: “Mẹ, Đông Đông sẽ rất ngoan, mẹ đừng buồn nhé.”
“Mẹ chỉ cần có Đông Đông thì sẽ rất vui.” Thiệu Mân Quân cố che giấu vẻ khác thường. Hôm nay sự xuất hiện của Liên Siêu khiến cô không kịp đề phòng, mới mất kiểm soát như vậy, cô hít một hơi thật sâu tự nhủ.
Buổi tối mọi người hẹn nhau đi nướng cá ở ven sông ngoại ô, nơi này nổi tiếng do giá rẻ, thức ăn ngon và phải đợi khá lâu, mức độ yêu thích hơn hẳn Tân Hương Hố vào thời điểm phát đạt nhất. Dư Tịnh còn nhờ cả Hạ Sính Đình làm việc gần đó giúp qua lấy số từ hai giờ chiều mới có thể ăn được món cá nướng nóng hổi lúc sáu giờ hơn.
Liên Siêu nhìn đám đông xếp hàng rồng rắn bên ngoài, cười nói: “Hôm nay đúng là nhờ phúc của Dư Tịnh rồi.”
Dư Tịnh tươi cười hớn hở: “Đâu có đâu có.”
Hứa Gia Trì véo mũi cô: “Rõ ràng là công lao của Hạ Sính Đình, em đắc ý gì ghê thế.”
Dư Tịnh cong môi: “Em và Sính Đình còn phân biệt làm gì, anh ghen đó à.”
Hứa Gia Trì cười ha hả, không phản bác.
Tình cảm và hạnh phúc mà hai người bộc lộ trong vô thức đã khiến mọi người vô cùng hâm mộ.
Hạ Sính Đình ghen tị, hờn mắt: “Tiểu Tịnh Tịnh, sau này cậu không còn là của một mình tớ rồi.”
Dư Tịnh tỏ ra nghi hoặc: “Tớ đã từng là của một mình cậu à?”
Hứa Gia Trì cười phì một tiếng, không hề nể mặt Hạ Sính Đình.
Hạ Sính Đình trợn mắt: “Hai vợ chồng nhà này hợp tác bắt nạt tôi à?”
“Làm gì có.” Dư Tịnh ấm ức.
“Hứ, đã diễn trò ân ái rước mặt kẻ độc thân tôi đây, rồi lại còn bắt tay cạnh khóe tôi, không phải bắt nạt thì là gì.” Hạ Sính Đình tức tối, gò má phồng lên rất đáng yêu.
Dư Tịnh mấp máy môi: “Đó mới gọi là diễn trò ân ái, cậu đùng nói oan cho vợ chồng mình.”
Hạ Sính Đình nhìn theo ánh mắt cô, Lâm Sâm đang ân cần gỡ xương cá giúp Quách Chi Quân vợ anh, sau đó đặt vào trong đĩa của cô. Quách Chi Quân luôn mỉm cười ngọt ngào, thỉnh thoảng gắp một miếng cá đút cho Lâm Sâm.
“A a, bàn tay cầm dao mổ của bác sĩ Lâm dùng để gỡ xương cá sao thấy giống lấy dao mổ bò để giết gà quá.” Vương Lệ Quân bĩu môi.
“Đó gọi là lãng mạn, cậu không hiểu đâu.” Hạ Sính Đình nhướng mày.
Vương Lệ Quân trừng mắt: “Mình không hiểu thì cậu hiểu chắc.”
Hạ Sính Đình làm mặt hề với cô nàng, không chịu thua.
Liên Siêu đang uống trà, cười mỉm: “Theo tôi thấy thì tôi mới là người bị kích thích nhiều nhất.”
Vẻ mặt Vương Lệ Quân tươi hẳn, giả vờ gắp thức ăn rót thêm trà cho anh: “Nào nào nào, để em hầu hạ anh/”
Mọi người cười to.
Hạ Sính Đình tìm thấy đề tài hứng thú bắt đầu đàu với Vương Lệ Quân và Liên Siêu.
Dư Tịnh len lén hỏi Hứa Gia Trì: “Anh thấy bác sĩ Liên và Sính Đình có khả năng thành một đôi không?”
Hứa Gia Trì cười tít mắt: “Em học người ta làm bà mai từ lúc nào thế?”
“Em nói nghiêm túc mà.” Dư Tịnh bĩu môi.
Hứa Gia Trì nhún vai: “Thế chẳng lẽ anh không nghiêm túc?” Thấy Dư Tịnh sắp nổi cáu, anh vội nói: “Chuyện này mỗi người đều có duyên phận cả, em có lo lắng cũng vô dụng.”
Dư Tịnh cũng biết cứ ghép đôi bừa bãi là không được, nhưng cô mong mỗi người xung quanh cô đều hạnh phúc. Cô chống cằm suy tư, vẫn khẽ thở dài một tiếng, có những chuyện chỉ có thể thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu,
Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, Dư Tịnh liếc thấy một bóng người quen thuộc. Cho dù cô từng xin lỗi Hứa Gia Trì đồng thời hứa sẽ khong nghi ngờ lung tung về nhân phẩm của Lữ Thiên Ba, nhưng lúc này thấy anh ta, Dư Tịnh vẫn không kìm được mà theo sau.
Lữ Thiên Ba cứ đi thẳng vào trong, không hề phát hiện ra sau lưng có thêm một cái đuôi.
Dư Tịnh đợi anh ta ngồi xuống rồi mới yên tâm. Cùng ngồi ăn với anh ta là hai người đàn ông, Dư Tịnh lè lưỡi, gần đây bệnh nghi ngờ của cô quá nặng rồi..
Vừa ngước lên thì thấy Hứa Gia Trì đứng cách đó không xa, cô vội đi tới: “Sao anh lại chạy tới đây?”
“Thấy em lâu quá không trở lại, sợ em lạc đường nên đi tìm xem sao.”
Dư Tịnh không thuộc dạng mù đường như phần lớn các cô gái, đi đến nơi lạ cũng sẽ không mất phương hướng, nhưng ở những nơi có thiết kế ngang dọc lung tung thì khác, tuy cuối cùng cô vẫn quay về được, nhưng đa phần sẽ tốn khá nhiều thời gian. Hứa Gia Trì hiểu cô nhất, cho dù lần này anh đã đoán sai.
“Bị anh phát hiện rồi.” Dư Tịnh nhăn mũi, vẫn quyết định không cho anh biết chuyện ngốc nghếch cô vừa làm.
Hứa Gia Trì nhẹ nhàng đặt tay anh lên mu bàn tay cô. “Đi thôi, không quay về thì bọn họ sẽ tưởng chúng ta lén bỏ trốn đấy.”
Dư Tịnh cười hi hi.
“Gia Trì, trùng hợp thế.” Lữ Thiên Ba từ đằng sau gọi họ.
Hứa Gia Trì có chút đăm chiêu liếc nhìn Dư Tịnh.
Vẻ mặt Dư Tịnh rất kì lạ.
“Thật trùng hợp.” Hứa Gia Trì nhìn xung quanh Lữ Thiên Ba.
“Đi ăn chung với mấy người bạn, bây giờ định về nhà.” Lữ Thiên Ba chỉ hai người kia.
Hứa Gia Trì gật đầu với họ, xem như đã chào hỏi.
“Tôi về nước trước, hai người ăn tự nhiên.” Lữ Thiên Ba nở nụ cười khó hiểu với Dư Tịnh.
Dư Tịnh mở to mắt, có phần luống cuống.
Hứa Gia Trì không nói gì, kéo Dư Tịnh: “Đúng rồi, chẳng phải em nói muốn trả tiền trước sao?”
“Em quên mất.” Dư Tịnh vỗ đầu.
Hứa Gia Trì xoa đầu cô: “Bây giờ đi cũng không muộn.”
“Tính của bác sĩ Liên em biết, em đoán là lần này vẫn bị anh ấy giành trước rồi.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, quầy phục vụ nói là bàn của họ đã được thanh toán cách đây mười phút.
Dư Tịnh có phần buồn bực: “Chỉ tại trí nhớ tệ hại của em.”
Hứa Gia Trì an ủi: “Không sao, chỉ một bữa cơm thôi mà, sau này sẽ có cơ hội mời lại anh ấy.”
“Lỡ lần sau lại bị anh ấy giành mất thì sao?”
“Cùng lắm thì lúc chúng ta đặt bàn sẽ trả tiền trước.” Hứa Gia Trì quay sang nhìn cô, dịu giọng nói. Lúc này Dư Tịnh mới vui vẻ hơn một chút.
Bữa cơm kết thúc, Vương Lệ Quân tất nhiên đời n ào bỏ qua cơ hội đi nhờ xe, cô nàng nhìn Dư Tịnh, Dư Tịnh cười nói: “Cậu đừng nhìn mình, bọn mình không tiện đường.”
“Vậy thì đành làm phiền cậu rồi.” Vương Lệ Quân cười hi hi quay sang Hạ Sính Đình.
Hạ Sính Đình rất vui vẻ: “Đi thôi, ai bảo nhà mình gần với nhà cậu.”
“Cám ơn nhé.” Vương Lệ Quân nhanh nhẹn chui vào trong chiếc Mini Coupe của Hạ Sính Đình.
Dư Tịnh gọi Liên Siêu đang định bắt xe: “Bác sĩ Liên, chúng ta cùng hướng, bọn em sẽ đưa anh về.”
“Không cần không cần.” Ánh mắt Liên Siêu thoáng nụ cười: “Tôi không làm phiền hai người đâu.”
Mặt Dư Tịnh đỏ bừng:”Bác sĩ Liên, anh cũng chọc em à.”
Hứa Gia Trì thì không để bụng, ngược lại còn rất phối hợp, cười toe toét.
“Anh còn cười à.” Dư Tịnh làm bộ nhéo anh: “CÒn không mau gọi bác sĩ Liên lên xe đi.”
Hứa Gia Trì cười: “Bác sĩ Liên, anh thấy đấy, hôm nay nếu không cho bọn em đưa về, Tiểu Tịnh sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
Liên Siêu cười to: “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”
Trên đường, Hứa Gia Trì kể chuyện tiếu lâm chọc cho Dư Tịnh cười, Liên Siêu thì cứ cúi đầu như có tâm sự.
Hứa Gia Trì nhìn Dư Tịnh như dò hỏi, Dư Tịnh lắc đầu.
Sau lúc chiều gặp Thiệu Mân Quân, thực ra Liên Siêu có rất nhiều thắc mắc. Anh đã hỏi thăm các bác sĩ y tá, vì gần đây Đông Đông hay sốt, Thiệu Mân Quân ra vào viện nhiều lần, họ cũng có ấn tượng sâu sắc với cô. Hình như chỉ có mình cô ở cạnh con trai, còn cha đứa bé chưa từng xuất hiện. Tình hình này hình như khá lạ thường.
Liên Siêu biết duyên phận của Dư Tịnh và Hứa Gia Trì là do Thiệu Mân Quân tác thành, còn chồng Thiệu Mân Quân lại là cấp trên của Hứa Gia Trì. ANh rất muốn dò hỏi tình hình Lữ Thiên Ba từ Hứa Gia Trì, từ đó phán đoán về anh ta. Nếu Thiệu Mân Quân hạnh phúc vui vẻ vậy anh sẽ chấp nhận rằng mình đang dùng bụng dạ tiểu nhân để suy nghĩ mà thôi.
Nhưng anh chần chừ mãi cũng không biết nói thế nào.
Ai cũng biết anh và Thiệu Mân Quân đã không còn bất cứ quan hệ gì, anh mạo muội dò hỏi như thế, liệu có ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của cô không. Sự quan tâm của anh có lẽ Thiệu Mân Quân sẽ không hiểu, đổi lại có thể chỉ là một câu ‘ai cần anh quan tâm’.
Liên Siêu hơi do dự, cũng có phần băn khoăn, đến tận lúc xuống xe cũng không hỏi.
Dư Tịnh không kìm được nữa: “Bác sĩ Liên, có phải anh muốn nói gì không?”
Liên Siêu trầm ngâm một lúc rồi hỏi thẳng vấn đề: “Gia Trì cậu nói cho tôi biết, Lữ Thiên Ba có đối xử tốt với Mân Quân không?”
“Đương nhiên là rất tốt.” Hứa Gia Trì không hề do dự, trả lời ngay, dù thế nào thì anh vẫn phải bảo vệ sếp kiêm bạn thân của mình.
“Vậy thì tôi yên tâm.” Liên Siêu cười lơ đãng.
Dư Tịnh nhìn vào mắt anh hồi lâu, trong ánh mắt ấy có nỗi lưu luyến và thương yêu, cô chợt hiểu thực ra Liên Siêu chưa từng quên Thiệu Mân Quân, bất giác thở dài lặng lẽ, khó khăn lắm mới lên tiếng: “Bác si Liên, chị Mân Quân sống rất tốt, anh không cần lo đâu.”
“Ừ.” Liên Siêu nói gọn: “Thôi, cậu lái xe cẩn thận” câu sau là nói với Hứa Gia Trì.
Hứa Gia Trì và Dư Tịnh nhìn nhau.
Mãi sau, Hứa Gia Trì mới nói: “Không ngờ bác sĩ Liên lại si tình như vậy.”
“Em cũng không ngờ.” Dư Tịnh lẩm bẩm: “Thực ra họ trai tài gái sắc, thật sự rất xứng đôi.”
“Mân Quân và Thiên Ba cũng rất đẹp đôi.” Câu nói của Hứa Gia Trì khiến Dư Tịnh nghe mà không vui chút nào.
Liên Siêu đẹp trai phong độ, chững chạc nổi bật làm sao Lữ Thiên Ba lầm lì kia có cửa so sánh. Dư Tịnh tin rằng Thiệu Mân Quân ở cạnh Liên Siêu sẽ vui hơn, nhưng lúc này cô không muốn tranh cãi. Cô nói nhỏ: “Đi thôi.”
Dư Tịnh tắm rửa xong, đến khi ngủ vẫn không thấy Hứa Gia Trì chất vấn cô về chuyện cô nghi ngờ Lữ Thiên Ba cô không nhịn được: “Anh không có gì hỏi em sao?”
Hứa Gia Trì đang xem tiểu thuyết, hoang mang ngẩng lên: “Gì chứ?”
“Lúc nãy trong nhà hàng em không lạc đường, mà là em ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy Lữ Thiên Ba, thế là em đi theo xem sao, em biết em nhận lời anh không suy nghĩ lung tung, nghi ngờ anh ta nữa, là em không đúng, nhưng bây giờ cũng gián tiếp chứng minh sự trong sáng của anh ta rồi, sau này em tuyệt đối không làm thế nữa, anh đừng giận em nhé.” Sóng mắt Dư Tịnh lay động, giọng có chút nịnh nọt.
Hứa Gia Trì mấp máy môi, vẻ mặt thoáng kì lạ, rồi mới nói: “Em quan tâm Thiệu Mân Quân, anh có thể hiểu, làm sao trách em được.”
Dư Tịnh mỉm cười nhìn anh: “Em biết anh sẽ không giận em mà.”
Hứa Gia Trì mỉm cười, đôi mắt sâu như biển: “Anh cũng như em, hi vọng Thiệu Mân Quân được hạnh phúc.”
Dư Tịnh không nói nữa, ngước lên dâng hiến nụ hôn ngọt ngào làm phần thưởng.
Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức - Diệp tử Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức