Chương 8 -
ổ Xéc-gây lúc nào cũng quấn chiếc khăn quàng màu mận chín và hắn than vãn rằng họng như bị một vật gì đó luôn chẹn lấy. Thật ra hắn ta làm thế để mọi người khỏi nhìn thấy những vết răng của ông I-dơ-mai-lôp cắn, hiện giờ vẫn chưa lành hẳn. Và chính hắn lại hay nhắc đến ông chủ I-dơ-mai-lôp hơn tất cả mọi người. Tối tối hắn ra ngoài quán gần cổng ngồi cùng với những người làm công khác, miệng bô bô: "Quái nhỉ! Sao mãi đến hôm nay vẫn không thấy ông chủ về? Các cậu có thấy lạ không?"
Những người khác cũng lấy làm lạ chứ.
Thế rồi có tin từ ngoài xưởng xay bột đưa về là ông chủ đã thuê ngựa và đi về nhà từ lâu rồi. Người xà ích chở ông kể rằng, hình như ông I-dơ-mai-lôp có điều gì băn khoăn lắm, và lại thả xe về theo cách rất lạ: ngay khi xe còn cách thị trấn chừng ba dặm, ông chủ bắt xe đỗ ngay trước cửa tu viện, rồi xuống đi bộ xách theo chiếc túi vải nhỏ. Nghe thấy thế, mọi người lại càng lấy làm lạ.
Đúng là ông chủ I-dơ-mai-lôp mất tích rồi, chắc chắn như thế.
Người ta tiến hành tìm kiếm nhưng không phát hiện thêm được gì: vị thương gia kia như biến mất tăm. Theo lời khai của gã xà ích người ta khẳng định đúng là ông I-dơ-mai-lôp có đỗ xe ngựa lại ở chỗ bờ sông, bên cạnh tu viện để đi bộ một mình thật. Sự việc vẫn chưa được làm sáng tỏ thêm chút. nào. Trong khi ấy bà chủ Ca-tê-ri-na tiếp tục ăn ở với Xéc-gây, bây giờ thì công khai vì bà tự coi như đã góa chồng. Mỗi người phỏng đoán về ông chủ một cách, nhưng vẫn chưa thấy tăm dạng ông I-dơ-mai-lôp đâu. Và Ca-tê-ri-na thì biết rõ hơn ai hết, là chồng nàng sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Một tháng đã trôi qua, rồi tháng thứ hai và tháng thứ ba. Ca-tê-ri-na thấy mình có thai.
- Ta sắp giàu rồi. Em đẻ và con chúng mình sẽ được hưởng quyền thừa kế toàn bộ gia sản này, - nàng bảo Xéc-gây, sau đấy nàng lên gặp chính quyền địa phương, trình bầy rằng nàng đang có thai, đồng thời tình trạng công việc rất cần có chủ. Nàng đề nghị cho phép nàng được toàn quyền quyết định mọi công việc kinh doanh.
Đúng là không thể chờ mãi được. Vả lại bà ta là vợ chính thức của ông I-dơ-mai-lôp kia mà, ông ta lại không còn nợ nần ai, vậy phải tán thành cho bà ấy thay quyền thôi. Và thế là chính quyền địa phương chấp thuận.
Bắt đầu từ đó, uy quyền Ca-tê-ri-na lên đến tột đỉnh. Với Xéc-gây cũng không ai còn dám xưng hô suồng sã nữa. Một “thưa ông Xéc-gây Phi-li-pích”, hai "Thưa ông Xéc-gây Phi-li-pích". Nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện một nguy cơ khác giáng xuống đầu họ. Có một lá thư từ thị trấn Li-vơ-ni gửi đến cho thị trưởng thị trấn này báo tin rằng tài sản của ông I-dơ-mai-lôp không chỉ thuộc quyền sở hữu riêng mình ông mà còn thuộc đứa cháu vị thành niên tên là Phê-đo Li-a-min, thậm chí Li-a-min còn được quyền hưởng phần lớn hơn ông I-dơ-mai-lôp. Cho nên đề nghị trong khi chờ làm rõ vấn đề này, hãy khoan giao tất cả cho bà Ca-tê-ri-na. Nhận được lá thư này, ông thị trưởng thị trấn đã mời Ca-tê-ri-na lên gặp để báo tin. Sau đấy một tuần, lại một tin sét đánh nữa: một bà cụ già sẽ đem cậu bé Phê-đo Li-a-min kia từ thị trấn Li-vơ-ni đến đây.
- Tôi là họ hàng của ông I-dơ-mai-lôp, - bà cụ nói. - Còn đây là cháu nội tôi, tên là Phê-đo Li-a-min.
Ca-tê-ri-na tiếp họ.
Xéc-gây đứng ngoài sân theo dõi việc hai bà cháu kia đến và cuộc tiếp khách của Ca-tê-ri-na. Mặt hắn tái đi.
- Anh làm sao thế? - Ca-tê-ri-na hỏi nhân tình khi nhìn thấy vẻ nhợt nhạt trên mặt hắn lúc hắn đi theo sau hai người khách bước vào nhà rồi hắn đứng lại ngoài phòng đệm để chờ và theo dõi tiếp.
- Không sao cả, - Tên làm công trẻ tuổi đáp. Hắn đi ra phía ngoài. - Anh nhìn xem thử mấy người khách họ hàng ở Li-vơ-ni đến thăm. - Hắn thở dài nói tiếp rồi khép lại cánh cửa đằng sau hắn.
- Bây giờ ta sẽ làm thế nào? - Xéc-gây hỏi Ca-tê-ri-na lúc buổi tối, khi hai người ngồi bên ấm trà xa-mô-va. - Bao nhiêu kế hoạch của chúng mình thế là tan ra mây khói.
- Sao anh lại bảo tan ra mây khói?
- Bởi vì sắp phải chia tài sản rồi. Chúng mình sẽ chẳng còn gì mấy, sao mà thành ông chủ bà chủ được kia chứ?
- Cũng còn đủ chán để anh tiêu dùng.
- Không phải chỉ mình anh. Mà anh lo rằng cả hai chúng mình sẽ không được sung sướng như ta từng mong ước.
- Tại sao anh lại bảo chúng mình sẽ không được sung sướng?
- Bởi vì anh rất yêu em, Ca-tê-ri-na ạ, anh muốn nhìn thấy em thật sự là một mệnh phụ đài các chứ không phải như trước nay, - Xéc-gây đáp. -Thế mà bây giờ thì không còn hy vọng gì nữa. Gia tài nhỏ đi có nghĩa, ngay sống như trước đây cũng không được nói gì đến chuyện sang trọng hơn?
- Xéc gây! Anh tưởng em cần đến tất cả những gì anh vừa kể ra ư?
- Rất có thể em cũng không cần, nhưng anh yêu em và muốn em được hưởng sung sướng, anh rất cần được thấy em sang trọng, để những kẻ hèn nhát kia phải ghen tức. Anh rất muốn như thế. Em thì nghĩ bất cứ hoàn cảnh nào em cũng vẫn hạnh phúc, nhưng anh lại thấy không có thật nhiều tiền, anh chẳng còn hạnh phúc gì được nữa.
Thế là Xéc-gây tiếp tục đánh vào sợi dây tình cảm ấy của Ca-tê-ri-na để nàng thấy dần, chính thằng bé Phê-đo Li-a-min kia là nguyên nhân tai hại khiến người nàng yêu không thể thực hiện được mong ước đưa nàng lên thành người phụ nữ sang trọng nhất trong giới thương gia của thị trấn này, khiến anh ta trở thành kẻ bất hạnh nhất trên đời. Cuối cùng hắn dẫn nàng đến kết luận: nếu như không có cái thằng Phê-đo Li-a-min kia, và nếu nàng sinh con trước chín tháng tính từ ngày ông I-dơ-mai-lôp mất tích, thì nàng sẽ được hưởng toàn bộ gia tài, và khi đó họ sẽ vô cùng hạnh phúc.
Phu Nhân Macbeth Ở Mtsensk Phu Nhân Macbeth Ở Mtsensk - Lê Thu Hà Phu Nhân Macbeth Ở Mtsensk