Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
H
ành trình dọc con đường mòn là vô tận. Tất cả các loài động vật và côn trùng đều cầu chúc cho cô khỏe mạnh, nhưng chúng đều đau khổ bởi người Xan ấy đang rời đi.
“Không xa nữa đâu,” Riza khóc. “Xin hãy đợi ta. Ta gần đến nơi rồi.”
Nhưng ngay cả khi cô có đi nhanh hơn bao nhiêu đi nữa thì cô vẫn cảm nhận được năng lượng của những người khác đang tích tụ lại. Họ đã chờ đợi lâu hết mức mức có thể. Nhưng những vì sao trên cao đã thẳng hàng. Họ không thể đợi chờ thêm nữa.
“Không!” Cô hét lên khi cảm nhận được năng lượng của họ đang hội tụ thành một điểm. “Đợi ta với! Ta đang đến với mọi người đây!”
Riza tiếp tục chạy hối hả, gắng sức để đến được chỗ tập trung. Lao qua rặng cây, cô đến được chỗ hẹn. Người dân của cô đang đứng trước cô. Tay họ đang giơ lên, sức mạnh hòa làm một, cho đến khi họ giải phóng bản thân vào vũ trụ.
“Không!” Cô gào khóc. “Xin đừng bỏ ta…”
Cô đã về quá trễ.
Đồng loại của cô đã hợp nhất thành một ánh chớp chói lòa rất lớn và rồi giải thoát cho chính bản thân mình. Đó là điều nên làm. Họ đã trị vì đủ lâu rồi và đã có được sự yên lòng. Giờ là lúc để cho thế hệ trẻ kế tục sự nghiệp.
Đứng bên rìa nơi tập trung, cô nhìn đồng loạicủa mình rời đi. Những ánh cầu vồng từ nguồn năng lượng chợt hiện ra trên bầu trời đêm, làm nhòa đi những ngôi sao và mặt trăng. Nguồn năng lượng phân chia một cách mạnh mẽ và phân tán khắp vũ trụ.
Vậy là họ đã đi rồi.
Bên cạnh cô, Brue, Mẹ Rừng già, nghển hai cái đầu của nó lên và gầm rống trong nỗi tiếc thương đơn độc trước sự qua đời của những người Xan. Brue đưa đôi mắt đầy đau đớn của nó về phía cô, van xin cô hãy ở lại.
“Ta không thể là người cuối cùng được,” Riza nói. “Hãy tha thứ cho ta, Brue nhé, ta phải cố gắng đi theo họ mới được.”
Riza tập trung toàn bộ năng lượng của mình lại. Có lẽ vẫn chưa muộn. Biết đâu cô vẫn có thể đuổi kịp được họ và cùng họ đi trên một hành trình mới. Cô biết mình phải làm gì mà. Cô thả lỏng cơ thể và giải phóng năng lượng của mình vào vũ trụ…”
“Không!” Emily hét lên. Cô tỉnh lại, hơi thở khó nhọc khi những ký ức về cái đêm kinh hoàng đó lại ùa về.
Pegasus đang ở bên cô. Nó liếm khuôn mặt cô trong khi mọi người trong lều đang vây quanh.
“Cha à?”
“Em, con an toàn rồi,” ông đáp, ôm cô vào trong vòng tay.
Emily bắt đầu run rẩy. “Con nhớ được chuyện đã xảy ra rồi.” Cô đưa mắt nhìn Brue, đang đứng sừng sững bên cạnh Paelen. “Tất cả họ đều đã chết…”
“Ai cơ?” Thần Diana hỏi, quỳ xuống trước mặt cô. “Emily, ai chết vậy?”
“Người Xan.” Nỗi buồn xâm chiếm Emily khi cô nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong thế giới này từ cách đây rất lâu rồi. Cô rút chiếc khăn tay bằng rong biển đặc biệt của mình ra và nhẹ nhàng chấm những giọt nước mắt đang sắp lăn xuống. Chiếc khăn là quà tặng của thần Neptune - để thu gom và cất giữ nước mắt của cô trước khi năng lượng của chúng có thể gây ra tổn hại nào đó.
“Con đã ở đó,” cô chầm chậm nói khi nó đã trở nên rõ ràng trong trí óc cô. “Con đã nhìn họ ra đi. Họ đã mệt mỏi bởi sự bất diệt. Họ nói rằng đã đến lúc thế hệ trẻ kế tục sự nghiệp để họ có thể đi tiếp. Họ tập trung nhau lại, hợp nhất năng lượng của họ và giải phóng chính bản thân mình vào vũ trụ.”
“Con đã đi cùng họ sao?” Thần Diana hỏi. Emily lắc đầu. “Không ạ. Con đã về trễ. Có chuyện gì đó đã xảy ra. Con không thể nhớ ra được. Lúc con về đến Đền thờ, mặt trăng và những ngôi sao đã thẳng hàng và mọi người đã có mặt tại nơi tập trung. Con cố gắng đến đó đúng giờ, nhưng con đã không thể làm được điều đó.” Emily gục đầu xuống. “Họ đã rời đi mà không có con.”
“Em à,” cha cô khẽ nói, “đó không phải con đâu. Con là con gái bé bỏng của cha, con được sinh ra và nuôi nấng tại thành phố New York. Đó chỉ là những ký ức từ cuộc đời của một người khác nào đó mà thôi.”
Emily ngước mắt nhìn cha cô. “Không phải đâu cha ạ, đó là con đấy. Không biết bằng cách nào nhưng đó là con mà.” Cô nhìn sang phía Mẹ Rừng già. “Brue đã ở đó. Nó biết tất cả mọi chuyện. Nó đã van xin con ở lại để nó không bị bỏ rơi và đơn độc. Nhưng con đã không thể. Con không thể giống nó, người cuối cùng trong giống loài của mình.”
“Vậy cậu đã làm gì?” Joel hỏi. “ Em, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Emily sụt sịt và đưa tay chạm vào khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ấy để tìm kiếm sức mạnh từ cái nhìn ấm áp đó. “Joel, cậu có nhớ cái hồ thủy tinh đó không?”
Cậu gật đầu, cô tiếp tục nói. “Đó là tất cả hài cốt của người Xan đấy. Khi họ giải phóng bản thân mình vào vũ trụ, xác của họ và đất dưới chân họ chảy ra thành lớp thủy tinh dày đặc đó.”
“Chúng ta đã trượt trên những cái xác sao?” Joel kêu lên trong sự sửng sốt và ghê tởm. Đột nhiên cậu hiểu ra nhiều điều hơn. “Đợi đã! Cái vòng tròn nhỏ đó ấy? Cái mà nằm một mình trên bờ ấy, đó chính là cậu, phải vậy không? Đó là xác của cậu đúng không?”
Emily gật đầu. Rồi giọng của cô thay đổi, nghe như thể một người nào đó đang trực tiếp nói ra từ chính miệng của cô vậy. “Ta không muốn bị bỏ lại đơn độc. Ta đã cố gắng đuổi theo, nhưng ta không có được sức mạnh tập trung của họ. Ta đã tự giải phóng bản thân mình giống cách họ đã làm, nhưng không ích gì. Thay vào đó, ta đã hủy hoại cơ thể của mình và đưa những thứ còn lại đang bốc cháy của mình đi xuyên qua Dòng Mặt Trời.”
“Người là ai?” Cha của Emily hỏi. “Ai đang nói vậy và Emily đâu rồi?”
“Ta là Riza, người Xan cuối cùng. Emily ở đây cùng với ta. Chúng ta là một.”
Thần Diana gật đầu như bất chợt hiểu ra. “Riza à? Chính là người đã đến Olympus!”
“Chính xác!” Chiron nói thêm. “Giờ thì mọi thứ đều trở nên rõ ràng rồi. Vì chỉ còn lại một mình, người đã không còn đủ sức mạnh để đi cùng những người khác và phân tán đúng cách. Thay vào đó, không hiểu sao người lại đến được Olympus ngay trước khi cuộc chiến với các Titan xảy ra. Chính là người, người Xan cuối cùng, người đã giúp chúng ta có thể đánh bại bọn họ và giữ gìn hòa bình. Người đã dùng năng lượng của mình để chung sức cùng chúng ta. Chúng ta là một phần của người!”
Emily gật đầu. “Nhưng không chỉ có Olympus. Ta đã vỡ tan thành nhiều mảnh. Những phần khác của ta vương vãi khắp các thế giới khác dọc theo Dòng Mặt Trời này. Hầu hết các ký ức của ta đã biến mất. Ta không thể nhớ được thời thơ ấu hay gia đình của mình. Mảnh vỡ Ngọn lửa vẫn bị thất lạc. Ta chỉ mang theo một vài mảnh nhỏ của bản thân mình mà thôi.”
“Nhưng cho dù bị phân tán, ta vẫn còn tỉnh táo và có được ý thức. Ta nhớ thần Vesta đã đến với ta và lấy trái tim năng lượng của ta đi. Bà ấy càng khiến ta bị chia tách hơn nữa trong khi tất cả những gì ta muốn là thu lại được nguyên vẹn.”
Thần Diana cầm lấy đôi bàn tay của Emily và cúi đầu xuống. “Ta rất xin lỗi. Lẽ ra chúng ta phải biết rằng thần Vesta không bao giờ được làm như thế.”
Bên cạnh cô, Pegasus hí khẽ và dụi đầu nó vào người cô. Emily ngước lên và vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ của nó. “Đừng xin lỗi. Nếu bà ấy khô- ng làm như vậy, thì giờ ta vẫn sẽ chỉ là Ngọn lửa. Vô danh và không ai biết đến. Tồn tại trong nỗi đau cô độc. Nhưng vì bà ấy đã đặt trái tim của ta vào một cô bé của loài người, nên ta đã có cơ hội được hồi sinh. Và ta đã sống, qua rất nhiều kiếp. Chuyển từ cô bé này sang cô bé khác cho đến khi, cuối cùng, phần “Ta” sống trong Emily đi vào Đền thờ Lửa thiêng và chúng ta hòa nhập vào nhau.”
Emily nhìn xuống đôi tay của mình và lần này là cô nói. “Con vẫn là Emily, nhưng con cũng là Riza nữa.”
“Riza,” cha cô khẽ nhắc lại cái tên đó. Ông ôm cô thật chặt vào vòng tay của mình và thì thầm vào tai cô bé. “Hãy nghe cha, Em à. Cha không quan tâm con vẫn là Emily của cha hay là Riza.
Cha yêu cả hai - cả hai con. Và con không đơn độc.
Cho dù con không còn là người Xan nữa, nhưng con đang có một gia đình và mọi người ở đây yêu thương con.”
“Ôi cha!” Emily vừa nói vừa vòng tay ôm lấy cha cô. “Chúng con cũng yêu cha!”
“Chúng ta, những người Olympus rất lấy làm tiếc vì Riza đã bị bỏ lại phía sau,” thần Diana nói với cô. “Nhưng chúng ta cũng rất biết ơn người Xan đã tạo nên những con người như chúng ta bây giờ.”
“Đúng,” thần Apollo đồng tình. “Và chúng ta rất sẵn lòng tiếp tục công việc mà người Xan đã bắt đầu từ ngày xưa.” Thần đứng lên. “Ta phải quay về Olympus để thông báo cho mọi người biết điều chúng ta vừa phát hiện ra. Chúng ta sẽ tổ chức ăn mừng việc tìm ra Xanadu và thể hiện sự biết ơn đối với Riza.”
“Ngài không phải làm thế đâu, thần Apol- lo ạ,” Emily nói. “Chúng ta sẽ không thay đổi gì so với trước đây hết. Xin ngài, chẳng lẽ mọi thứ không thể như trước được hay sao?”
Apollo cúi xuống và hôn nhẹ lên trán Emily. Giống chị gái mình, thần có mái tóc đen, đôi mắt xanh sáng ngời và vô cùng đẹp trai. Sự quan tâm của thần khiến má Emily ửng hồng.
“Ta phải chia sẻ điều này với mọi người, Emily ạ. Nó còn quan trọng hơn nữa bởi đây cũng là một phần di sản của chúng ta. Đồng thời, ta cần biết có chuyện gì đã xảy ra với mọi người ở nhà. Nếu ta đi ngay bây giờ, ta có thể quay trở lại đây vào ngày mai.”
“Hãy để cậu ấy đi đi,” thần Diana nói. “Apollo nói đúng. Đây là một dấu mốc quan trọng, Emily ạ. Nó phải được chia sẻ. Người dân xứ Olympus phải được biết rằng chúng ta là một phần của người Xan.”
Họ đứng quanh cổng vòm và quan sát thần Apollo mở Dòng Mặt Trời ra và biến mất.
“Cậu đang cảm thấy thế nào?” Joel hỏi Emily khi thần Apollo đã đi khỏi.
“Chúng mình ổn mà,” Emily đáp. “Chúng mình đều cảm thấy lạ lẫm, nhưng cả hai đều ổn.” “Cậu sẽ ổn nếu cậu ngừng dùng từ “chúng mình” ấy đi” Joel nói. “Cậu là Emily. Cậu nhìn giống Emily và nói chuyện cũng giống Emily. Cho dù Riza có ở đó cùng với cậu đi nữa, cậu vẫn là
Emily nhiều hơn cô ấy.”
“Tớ cũng nghĩ như Joel,” Paelen nói. “Cậu là Emily. Tớ không bao giờ có thể gọi cậu bằng cái tên nào khác ngoài cái tên đó đâu.”
Bên cạnh cô, Pegasus khịt mũi và gật gật đầu.
“Em cũng vậy hả Pegs?” Emily hỏi.
Một lần nữa, Pegasus lại gật gù cái đầu. Emily mỉm cười với các bạn của mình, nhưng cô hiểu rằng họ không bao giờ có thể hiểu được cô đã thay đổi như thế nào. Cô không còn là riêng Emily nữa rồi. Giờ cô còn là Riza nữa.
“Dĩ nhiên em vẫn là Emily của mọi người mà,” cô nói trấn an mọi người. “Nhưng nếu em có nói những điều kỳ lạ thì mọi người hãy sẵn sàng để chấp nhận nó đi nhé.”
Paelen cười to và đấm đùa Emily. “Như thế thì cũng sẽ chẳng có gì khác lạ cả. Em vẫn luôn nói những điều kỳ lạ đó thôi!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus
Kate O’Hearn
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn
https://isach.info/story.php?story=pegasus_4_nguon_goc_xu_olympus__kate_ohearn