Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Mẫu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
C
huông điện thoại réo lên khi Maria vừa bước tới cửa.
- Có cháu đây rồi, bác Rannis - Nàng gọi vọng vào - họ gọi cháu đấy.
Nàng đóng chặt cửa buồng điện thoại rồi nhấc ống nghe lên.
- Hello! - Maria chào.
- Maria đấy à? - giọng Ross vang lên yếu ớt trong máy.
- Vâng - Nàng trả lời.
- Ross đây.
- Em biết.
- Em có bận gì không?
- Không. Trời nóng quá.
- Em có thích đi dạo không? Dọc theo bờ sông, ở đó mát lắm.
- Rất thích.
- Anh đến đón em ngay bây giờ - Ross vội vã nói tiếp - Đợi anh ở đó nhé.
- Không... - Nàng do dự - Em phải về qua nhà thay quần áo. Váy của em toàn mồ hôi. Chúng ta có thể hẹn nhau ở một nơi nào đấy.
- Ở nhà để xe - Ross đề nghị - Phố 83 giữa đại lộ Park và Lex. Có lâu không?
- Nửa tiếng nữa. Hẹn gặp lại.
Nàng nghe thấy tiếng ngắt máy đánh cạch một cái trước khi kịp đặt ống điện thoại xuống. Nàng bước ra.
Mr. Rannis đứng đợi ở ngoài và nhìn nàng bồn chồn.
- Ai gọi đấy?
- Cô bạn cháu - Nàng lảng tránh và đi ra cửa.
Lão thò tay ra nắm lấy cánh tay nàng giữ lại:
- Có thích một thanh sô cô la con con không?
Nàng lắc đầu.
- Không ạ, cám ơn bác - Nàng định đi tiếp nhưng lão bóp chặt tay nàng hơn.
- Bác không yêu cầu cháu phải có tiền.
Nàng cười.
- Cái đó cũng chẳng giúp bác được gì. Cháu cháy túi rồi - Nàng gỡ tay lão ra - Mà cháu lại phải đi ngay bây giờ. Mẹ cháu đợi ở nhà.
Lão luyến tiếc để cho nàng ra cửa.
- Đừng quên nhé, Maria - lão gọi theo - Nếu cháu muốn gi chỉ cần hỏi bác một câu.
- Cám ơn bác Rannis, cháu sẽ không quên.
Katti vừa ra khỏi cửa thì thấy Maria đến bên thềm nhà. Bà dừng lại và nhìn ánh nắng mặt trời đang chiếu lóng lánh trên mái tóc vàng của cô con gái. Bà chờ cho Maria lên đến nửa bậc thềm và reo lên "Hello! Mama" rồi mới lên tiếng:
- Ở trường mọi chuyện ổn thoả chứ?
Maria liếc nhìn mẹ một cái thật nhanh.
- Vâng - Nàng đáp - mà tại sao lại không?
Katti cảm thấy mình bị dồn vào thế bí.
- Mẹ chỉ hỏi vậy thôi - Bà còn muốn nói với con là mình rất hối hận vì chuyện ban sáng, nhưng bà không thể nào thốt ra được.
- Mẹ đi đâu bây giờ?
- Đi chợ - Bà nói dối con. Bà không muốn để con gái biết mình đi khám bệnh - Chiều nay con làm gì.
- Con đến nhà đứa bạn. Chúng con học chung. Con về nhà để thay đồ. Người con đẩm mồ hôi đây này.
- Khẽ thôi nhé - Katti bảo nàng - Thằng bé đang ngủ, mẹ không muốn thức nó dậy.
- Vâng - Maria trả lời.
Nàng lên cầu thang và khẻ mở cửa. Trong nhà im lặng như tờ. Nàng đi vào bếp đứng giữa phòng nghe ngóng. Không một tiếng động. Nàng rón rén đi dọc hành lang sang phòng khách và ngó vào đó. Bố dượng nàng ngồi trong ghế bành kê gần cửa sổ mở toang và đang ngủ, cái đầu ngoẹo sang một bên, một tờ báo đặt trên đùi. Nàng nhón đầu ngón chân đi về phòng mình.
Đứa bé nằm ngủ yên lặng trên giường con. Nàng thận trọng mở cánh cửa tủ kê sát tường rồ cởi áo và váy ra rất nhanh rồi đi vào bếp. Nàng vặn vòi nước chỉ để cho một tia nước chảy ra yếu ớt. Nàng không muốn tiếng ồn đánh thức bố dượng. Nàng tháo cooc-xê và vứt nó lên ghế ở trong bếp. Một lúc sau nàng đã sát xà phòng lên phần trên của cơ thể rồi dùng một cái khăn xoa hết xà phòng đi. Sau đó nàng rửa mặt. Hai mắt nhắm nghiền để tránh xà phòng vào mắt nàng quờ tày định lấy một cái khăn khô. Nhưng cái giá vắt khăn bên cạnh nàng trống không. Nàng tìm lần thứ hai. Nàng giật cái khăn xuống cẩn thận lau mặt rồi lưng và ngực. Nàng vắt cái khăn lên giá và chìa tay ra phía sau tìm cái cooc—xê trên ghế. Nhưng nó không còn ở đấy nữa. Nàng quay người lại theo bản năng nhìn xuống tìm kiếm dưới sàn nhà. Tiếng nói của bố dượng làm nàng giật mình.
- Nó bị rơi xuống đất rồi, Maria - Lão nói và chìa nó ra cho nàng - Cha nhặt nó lên cho con đây.
Nàng đờ người nhìn lão một lúc, đôi mắt mở to kinh ngạc. Sau đó nàng chìa tay ra lấy cooc-xê.
- Vậy xin cám ơn - Nàng giễu cợt nói và giờ cái cooc-xê ra phía trước.
- Chắc khi nó rơi phát ra tiếng động to quá làm ông tỉnh giấc.
Một nụ cười chậm rãi nở trên khuôn mặt lão và lão không để ý đến vẻ giễu cợt trong giọng nói của nàng.
- Mẹ mày hồi xưa trông hệt như thế này, hồi còn ở bên châu Âu, khi chúng tao còn bé.
- Sao ông biết được điều đó - Nàng khinh bỉ hỏi - Hồi đó mẹ tôi chẳng cần biết là có một người như ông.
Nàng định bước qua chỗ lão nhưng lão đã đứng chắn trước mặt. Lão tóm lấy cánh tay nàng.
- Tại sao lúc nào mày cũng cay độc với tao thế hả?
Nàng nhìn thẳng vào mắt lão, đôi mắt lạnh lùng.
- Tôi không chủ ý thế đâu, ông Peter ạ. Nhng tôi không thể nào chịu được khi nhìn thấy ông luôn ở đây.
Lão hiểu sai câu châm biếm của nàng.
- Thế chú đi làm thì sao? - Lão hỏi gần như van lơn- cháu sẽ ngoan ngoãn với chú chứ?
Mắt nàng ánh lên chứng tỏ nàng vừa nghĩ ra điều gì
- Có thể - Nàng đáp.
- Sau đó chúng ta có thể trở thành bạn bè được không? Lão kéo nàng vào người vụng về hôn nàng.
Maria quay mặt đi làm cho cái hôn chỉ hơi quệt qua má. Sau đó nàng gỡ tay lão ra. Đến ngưỡng cửa nàng quay người lại nhìn lão và nói.
- Có thể.
Cánh cửa sập lại. Lão cảm thấy máu dồn lên hai bên thái dương. Con đĩ này, rồi một ngày nào đó lão sẽ chỉ cho nó biết nó có thể đùa cợt đến mức độ nào. Lão quay người về phía tủ lạnh và lấy ra một lon bia.
o O o
Katti ngồi giữa hai người đàn bà lại trên một chiếc ghế băng dài, ngoan ngoãn đợi đến lượt khám. Chẳng còn lâu nữa. Chỉ còn một người đàn bà nữa là đến lượt bà.
Cô y tá trẻ ghi sổ ngồi ở góc phòng liếc nhìn mấy tấm các đặt ở trước mặt. Một người trợ lý cho bác sĩ dừng bên bàn cô ta và thì thầm cái gì đấy. Cô gái gật đầu và cầm hai tấm phiếu khám bệnh trên tay. Cô ta gọi:
- Bà Martino, xin mời vào buồng số 4 và bà Ritchick buồng số 5.
Katti và người đàn bà ngồi bên cạnh cùng đứng dậy. Hai người mỉm cười với nhau như thể cả hai đột nhiên có cảm giác gắn bó với nhau bằng cái gì đấy. Katti tiến đến bàn tiếp khách sau bà kia. Người đàn bà nhận tấm phiếu khám bệnh rồi đi vào buồng kéo tấm rèm che sau lưng mình.
- Mrs. Ritchick - Katti nói với cô y tá.
Cô y tá nhìn bà không một chút tò mò và đưa cho bà một tờ phiếu rồi hỏi:
- Lần đầu à?
- Không trước đây tôi đã đến đây rồi. Hồi sinh thằng Peter nhà tôi - Katti lắc đầu.
Cô y tá nhún vai vẻ khó chịu. Hạng người này sao mà ngố thế.
- Tôi muốn hỏi là bây giờ cơ.
Katti lưỡng lự nói:
- Vâng.
Cô y tá cho tay xuống gầm bàn và lấy ra cái lọ con có miệng loe ra, đưa cho bà và giải thích:
- Để thử nước tiểu, bà đưa nó cho bác sĩ khi ông ta đến khám.
Katti cầm cái lọ và đi dọc hành lang qua các hàng ghế đầy chặt người ngồi, đến buồng khám số 5. Bà kéo tấm rèm che lại. Bà thận trọng cởi quần áo và chuẩn bị cho bác sĩ khám bệnh. Cuối cùng tất cả đã xong, bà lấy cái khăn treo trên móc quấn quanh người. Bà ngồi xuống chiếc ghế con ở trong góc và đợi bác sĩ.
Mấy phút sau có tiếng gõ cửa rồi một cô thực tập sinh bước vào. Cô ta cầm trong tay một tập giấy ghi chép.
- Bà Peter Ritchick?
Katti gật đầu. Rồi một loạt câu hỏi mà không có nó thì bệnh viện không khám được. Cô thực tấp sinh chỉ cần có 5 phút vì Katti trả lời các câu hỏi rất ngắn gọn. Bà còn nhơ bản mẫu từ lần khám đầu tiên. Cô gái xé tờ giấy trên cùng của tập giấy ghi chép dùng kẹp gắn vào mặt trong của buồng khám ngay dưới cái rèm che cửa. Cô ta rời phòng khám ngay với một tập giấy nữa trong tay, những tờ này cô cũng kẹp chặt lại. Sau đó cô cô ta mỉm cười với Katti:
- Ngài bác sĩ sắp đến ngay bây giờ.
- Cám ơn cô. - Bà ngoan ngoãn ngồi vào chỗ cũ và đợi. Bình thường phải ít nhất 15 phút sau bác sĩ mới đến.
Lần này phải gần nửa tiếng sau cái rèm che mới được kéo ra và ông bác sĩ theo sau là 2 người trợ lý bước vào. Ông bác sĩ cầm tập giấy ghi chép kẹp trên tường đọc lướt qua và nhìn Katti:
- Bà Ritchick?
Bà gật đâu:
- Vâng thưa bác sĩ.
- Tôi là bác sĩ Block - Ông giới thiệu - Bà có mang bao lâu rồi?
Bà nhún vai.
- Một tháng, có thể là hai tháng rồi cũng nên. Ông có nén một tiếng bực dọc. Hạng người này không chú ý giữ gìn gì cả.
- Mời ba nằm lên giường khám một chút - Ông nói ngắn gọn - chúng tôi sẽ chẩn đoán.
Bà yên lặng bước lên bàn khám bệnh nhỏ hẹp và đặt chân lên giá đỡ, ánh sáng từ bóng đèn vàng khè trên trần nhà rọi thẳng vào mắt làm bà phải nhắm mắt lại.
Giọng nói của ông bác sĩ vọng từ đâu tới.
- Bà hít thật sâu vào.
Bà để cho không khí vào đầy phổi và giữa nguyên không cựa quậy. Ông bác sĩ có bàn tay nhẹ nhàng và chắc chắn. Thế là đã xong. Bà định nhổm dậy thì một bàn tay đặt lên vai ngăn lại. Bác sĩ kéo cái khăn lên đến khi nó che hết ánh sáng rọi vào mắt bà. Katti nghe thấy tiếng ông bác sĩ thì thao sau tấm khăn. Ông ta trao đổi với hai người trợ lý.
- Dạ con bị mổ từ sinh đẻ trước, ống dẫn trứng bị co lại. Lại phải thế thôi.
Cái khăn hạ xuống. Bà ngồi dậy nhìn ông bác sĩ dò hỏi.
- Tại sao bà có mang, bà Ritchick? - Ông hỏi - Theo bệnh án thì người ta đã dăn bà phải cẩn thận vì đứa trẻ kế tiếp sẽ nguy hiểm đến tính mạng của bà.
Bà nhún vai. Những người đàn ông chẳng bao giờ hiểu một tí gì cả. Đối với bà tất cả lại rất đơn giản. Ông bác sĩ quay người đi và bắt đầu rửa tay nói với bà qua vai mình. Những lời chỉ dẫn là công việc thường xuyên của ông. Ông cũng biết là bà chẳng để ý đến nó.
- Bà nên đi dạo nhiều dưới ánh sáng mặt trời và không khí trong lành. Bà cần nghỉ ngơi thật tốt, ít nhất là hai tháng không được ngủ với chồng. Ăn uống những thứ nhiều chất bổ sữa, cam là rất cần.
Ông viết đơn thuốc và đưa cho bà:
- Bà uống thứ này và đến đây sau một tháng nữa.
Bà nhìn ông bác sĩ.
- Bao giờ thì tôi sinh cháu, thưa bác sĩ?
Đôi mắt ông trở nên kín đáo.
- Bà sẽ không sinh con - Ông nói không úp mở - Chúng tôi buộc phải lấy thai ra.
- Gương mặt bà vẫn bình tỉnh. Bà đã biết tất cả trước đó rồi.
- Bao giờ thưa bác sĩ? - Bà kiên nhẫn vui vẻ hỏi một lần nữa.
- Tháng 11 hay 12 - Ông trả lời - Chúng tôi không muốn để bà phải mang nó suốt cả chín tháng.
- Xin cám ơn ông - Bà bình tỉnh đáp lại ông.
Ông bác sĩ đi ra ngoài. Hai người trợ lý im lặng đi theo. Cái rèm che đung đưa sột soạt sau lưng họ. Katti từ từ trèo xuống khỏi bàn khám và vơ lấy quần áo của mình.
- Tình hình cũng không xấu lắm. Bà vẫn có thể đi làm đến tháng 10 - Tấm rèm che sột soạt, bà vội úp cái váy ra phía trước.
Đó là một trong hai người trợ lý. Anh ta ngượng nghịu mỉm cười:
- Xin lỗi bà, Mrs Ritchick - Anh ta nói - Tôi để quên cái này - Anh ta với tay lấy lọ nước tiểu trên giá gỗ.
- Không có chi - Bà nói.
Anh chàng liến nhìn bà một cái rất nhanh và lại mỉm cười rụt rè.
- Bà đừng lo lắng gì cả. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Bà đáp lại nụ cười của anh ta.
- Cảm ơn ngài, doctor!
Tấm rèm che lại, bà bình tỉnh tiếp tục mặc quần áo rồi đi ra ngoài trả cho cô y tá 55 cent tiền khám bệnh. Sau đó bà đi dọc hành lang đến quầy thuốc của bệnh viện và đưa đơn thuốc ra. Trong khi chờ lấy thuốc bà tự hỏi không biết nói gì với Maria bây giờ. Maria chắc chắn sẽ không đồng ý. Nó sẽ cảm thấy xấu hổ và bị xúc phạm.
Người ta gọi tên bà và bà nhận thuốc. Đó là thuốc viên. Mỗi ngày bà cần uống 3 lần. Bà bỏ nó vào túi xách tay rồi đi ra ngoài. Ở cuối dãy nhà bà nhìn thấy mấy cái tháp của nhà thờ Augustin. Bà quyết định đến đó để nói chuyện với cha Janowvicz. Ông là người thông minh, ông sẽ chỉ cho bà biết phải làm gì bây giờ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Mẫu
Harold Robbins
Người Mẫu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nguoi_mau__harold_robbins