Chương 8
hững ngày sau đó, mỗi khi Myron nhìn lại khoảnh khắc ấy, nhớ lại cách Aimee mỉm cười và vẫy tay rồi biến mất vào màn đêm, anh tự hỏi lúc ấy mình đã cảm thấy thế nào. Liệu đó có phải là một linh cảm, một cảm giác bất an, một nỗi nhức nhối từ tận cùng tiềm thức, điều gì đó cảnh báo anh, điều gì đó mà anh không thể nào rũ bỏ nổi?
Anh không nghĩ vậy. Nhưng rất khó nhớ.
Anh đợi thêm mười phút nữa trên con ngõ đó. Không có gì xảy ra.
Vì vậy Myron nghĩ ra một kế hoạch.
Phải mất một lúc lâu anh mới tìm được đường ra. Aimee đã dẫn anh đến khu ngoại ô nhằng nhịt này, nhưng lẽ ra Myron nên rắc vụn bánh mỳ trên đường đi mới phải. Anh phải lòng vòng như chuột-chạy-trong-mê-cung suốt hai mươi phút cho đến lúc anh tình cờ đi vào Đường Paramus, con đường này cuối cùng lại dẫn đến một tuyến đường chính, Đại lộ Garden State.
Nhưng lúc ấy, Myron không hề có ý định trở lại căn hộ ở New York chút nào.
Đó là một đêm thứ Bảy - chà, lúc ấy là sáng Chủ nhật rồi - và nếu thay vào đó anh đến căn nhà ở Livingston, anh có thể chơi bóng rổ vào sáng hôm sau trước khi đến sân bay để bay xuống Miami.
Và, Myron biết chắc chắn, Erik, bố của Aimee, chơi bóng rổ vào mỗi sáng Chủ nhật.
Đó là kế hoạch cần kíp, nếu không muốn nói là cảm động lâm ly của Myron.
Cho nên, ngay từ sáng sớm đúng ra là sớm tinh mơ - Myron bật dậy và mặc quần soóc và áo phông, rũ bụi chiếc dây đai bao đầu gối cũ, và lái xe đến phòng thể dục ở Trường Cấp hai Heritage. Trước khi vào trong, Myron thử gọi vào điện thoại di động của Aimee. Nó chuyển ngay sang hộp thư thoại của cô, giọng cô bé thật hớn hở và, lại đúng kiểu mới lớn, kết thúc bằng câu “Ừm, hãy để lại tin nhắn của bạn nhé.”
Anh sắp sửa đặt chiếc điện thoại xuống thì nó kêu lên rù rù trong tay anh. Anh kiểm tra số người gọi. Không quen.
“Alô?”
“Mày là thằng khốn.” Giọng nói nghèn nghẹt và thấp. Nghe như của một thằng choai choai, nhưng khó mà biết được. “Mày có nghe tao nói không, Myron? Một thằng khốn. Và mày sẽ phải trả giá vì những gì mày đã làm.”
Cuộc gọi ngắt. Myron bấm sao 69 và chờ nghe số điện thoại. Một giọng nói máy móc cho anh biết số điện thoại. Mã nội vùng, phải, nhưng ngoài điều đó ra thì số điện thoại hoàn toàn xa lạ. Anh dừng xe và ghi vội số đó. Anh sẽ kiểm tra sau.
Khi Myron lẻn vào ngôi trường của mình, anh phải mất một giây để quen với ánh sáng nhân tạo, nhưng ngay khi anh quen được, thì những bóng ma thân thuộc lại hiện ra. Căn phòng tập có mùi ẩm mốc của tất cả những căn phòng tập của các trường cấp hai khác. Ai đó đang rê một quả bóng. Vài anh chàng cười rộ lên. Những âm thanh đều giống nhau - đều bị phá hỏng bởi thứ tiếng vọng rỗng tuếch ấy.
Myron đã không chơi trong nhiều tháng nay bởi vì anh không thích mấy cuộc chơi tập thể của dân cổ-cồn-trắng kiểu này. Bóng rổ, tự bản thân nó, vẫn còn có ý nghĩa rất lớn đối với anh. Anh yêu nó. Anh yêu cái cảm giác khi những đầu ngón tay anh chạm vào trái bóng, cách chúng lần tìm đến những đường rãnh trong pha ném rổ, đường vòng cung khi trái bóng bay thẳng đến vành rổ, cú bóng xoáy trên miệng rổ, pha chuẩn bị tư thế để bắt bóng bật bảng, cú chuyền đập đất hoàn hảo. Anh yêu việc đưa ra quyết định chỉ trong một phần giây - chuyền, dẫn, ném -những cơ hội bất ngờ chỉ tồn tại trong khoảng một phần mười giây, khi ấy thế giới dường như vận hành chậm lại, nhờ vậy bạn có thể lách bóng qua hai đối thủ.
Anh yêu tất cả những thứ đó.
Thứ mà anh không yêu là thói hiếu thắng tuổi trung niên. Căn phòng tập đầy chật những Chúa Tể của Vũ Trụ, những con đực đầu đàn, những kẻ dù đã có nhà lớn, ví dày và xe thể thao để bù đắp cho cái “của quý”, vẫn cần phải chiến thắng ai đó trong một việc nào đó. Hồi trẻ Myron đã rất hiếu thắng. Có lẽ là quá hiếu thắng. Anh thèm khát chiến thắng đến phát rồ. Điều này, anh đã rút ra kinh nghiệm, không phải lúc nào cũng là một phẩm chất tuyệt vời, mặc dù nó thường là cái phân biệt giữa người rất giỏi và người vĩ đại, người gần chuyên nghiệp và người chuyên nghiệp: cái khát khao – không, cái nhu cầu – để vượt lên trên kẻ khác.
Nhưng anh đã bỏ được cái tính ấy. Một vài kẻ trong số này - chắc chắn chỉ là thiểu số, nhưng thế cũng đã là đủ - thì không.
Khi họ nhìn thấy Myron, cựu cầu thủ NBA (dù thời gian có ngắn ngủi đến đâu), họ nhìn thấy cơ hội để chứng tỏ mình là người đàn ông đích thực. Ngay cả bây giờ. Ngay cả khi đa số bọn họ đã cuối bốn mươi. Và khi sự khéo léo đã giảm đi nhưng trái tim thì vẫn còn thèm khát ánh hào quang, nó có thể kéo theo bạo lực và trở nên hết sức tệ hại.
Myron nhìn lướt qua phòng tập thể dục và tìm thấy lý do khiến anh đến đây.
Erik khởi động ở vòng rổ phía xa. Myron chạy tới và gọi anh ta.
“Này, Erik, thế nào rồi?”
Erik quay ra và mỉm cười với anh. “Chào buổi sáng, Myron. Rất vui được gặp anh ở đây.”
“Tôi thường không phải người hay dậy sớm,” Myron nói.
Erik tung cho anh quả bóng. Myron phát một cú. Nó bay đập vào vành rổ.
“Khuya không?” Erik hỏi.
“Rất.”
“Trông anh đã khá hơn rồi đấy.”
“Chà, cám ơn nhé,” Myron nói. Sau đó: “Vậy mọi việc sao rồi?”
“Ổn, còn anh?”
“Tốt.”
Ai đó hét lên và mười người chạy vào sân trung tâm. Trò này là vậy. Nếu bạn muốn chơi trong nhóm đầu tiên, bạn phải là một trong số mười người đến đầu tiên. David Rainiv, một trong số ít ỏi những gã tài ba và là CFO (1) của một công ty thuộc top 500 do Fortune bầu chọn, luôn luôn sắp xếp các đội. Anh ta có biệt tài trong việc cân đối nhân tài và tạo thành những nhóm phối hợp có sức cạnh tranh. Không ai thắc mắc gì về những quyết định của anh ta. Đó là những quyết định cuối cùng và có tính bắt buộc.
Do vậy Rainiv phân chia các bên. Myron được phân công đối đầu với một cậu trai trẻ cao tới một mét chín tám. Đây là một điều tốt. Lý thuyết về những người đàn ông có các phức cảm Napoleon_ có thể gây tranh cãi trong thế giới thực tại nhưng không phải là trong những cuộc chơi ngẫu nhiên. Những anh chàng nhỏ thó muốn làm hại những gã to cao ư - cho chúng ê mặt trên sàn đấu nơi kích thước luôn là cái chiếm ưu thế ấy.
Nhưng buồn thay, hôm nay quy luật gặp phải trường hợp ngoại lệ. Thằng bé cao mét chín tám chỉ biết dùng đến khuỷu tay và sự nóng giận. Nó lực lưỡng và rất khỏe nhưng lại có quá ít năng khiếu bóng rổ. Myron cố hết sức để giữ khoảng cách của mình. Sự thật là, bất chấp cái đầu gối và tuổi tác của mình, Myron vẫn có thể ghi điểm tùy ý. Anh ghi điểm liên tục. Điều đó tới thật tự nhiên. Thật khó mà chơi cầm chừng được. Nhưng cuối cùng anh ghìm lại. Anh cần phải thua. Thêm nhiều người khác đã tham gia vào. Đó là luật kẻ-thắng-ở-lại. Anh muốn rời sân đấu để có thể nói chuyện với Erik.
Vì thế sau khi họ đã thắng ba hiệp đầu, Myron để thua một hiệp.
Những người cùng đội với anh không hài lòng khi Myron bị sẩy chân, do đó để thua cuộc. Giờ họ phải ngồi ngoài. Họ xuýt xoa tiếc nuối những giây phút đó nhưng lại sung sướng với thực tế là họ có một chuỗi thắng lợi giòn giã. Cứ như nó to tát lắm ấy.
Erik có một chai nước, tất nhiên. Chiếc quần soóc của anh ta hợp tông với chiếc áo. Giày của anh ta được buộc dây gọn ghẽ. Đôi tất của anh ta kéo lên đúng một điểm ở trên cả hai mắt cá chân, cùng có mép gấp bằng nhau. Myron dùng nước máy và ngồi xuống cạnh anh ta.
“Thế Claire sao rồi?” Myron ướm.
“Khỏe. Hiện giờ cô ấy đang tập hỗn hợp Pilates-yoga.”
“Ồ?”
Claire vẫn luôn tham gia vào đủ loại mốt tập thể thao. Cô đã trải qua khóa thể dục thẩm mỹ của Jane Fonda, lớp học Tae Bo, lớp Soloflex.
“Giờ cô ấy đang ở đó,” Erik nói.
“Đang học à?”
“Phải. Cả tuần, cô ấy học một buổi lúc sáu rưỡi sáng.”
“Ái chà, sớm thế.”
“Chúng tôi là những người dậy sớm mà.”
“Ồ?” Myron nhìn thấy cơ hội và chộp luôn. “Còn Aimee?”
“Aimee thì sao?”
“Con bé cũng dậy sớm chứ?”
Erik cau mày. “Hầu như không.”
“Vậy anh thì ở đây,” Myron nói, “còn Claire thì ra ngoài. Aimee đâu?”
“Tối qua con bé đã ngủ ở nhà một đứa bạn.”
“Ồ?”
“Bọn trẻ mới lớn ấy mà,” anh ta nói, như thể điều đó lý giải mọi thứ. Có lẽ đúng thế thật.
“Rắc rối?”
“Anh không biết đâu.”
“Ồ?”
Lại Ồ.
Erik không nói gì.
“Kiểu gì?” Myron hỏi.
“Kiểu gì á?”
Myron muốn thốt lên Ồ nữa, nhưng anh sợ phải lặp lại một câu quá nhiều lần. “Rắc rối ấy. Rắc rối kiểu gì?”
“Tôi không chắc là tôi hiểu.”
“Con bé có rầu rĩ không?” Myron nói, một lần nữa cố gắng làm ra vẻ vô tình. “Nó có không nghe lời không? Nó có thức khuya, nghỉ học, lên Internet quá nhiều, gì gì nữa không?”
“Tất cả những điều đó,” Erik nói, nhưng giờ những từ anh ta nói ra thậm chí còn chậm chạp hơn, thận trọng hơn. “Sao anh lại hỏi?”
Lùi lại thôi, Myron nghĩ. “Chỉ là chuyện trò thôi mà.”
Erik cau mày. “Chuyện trò thường bao gồm việc than phiền về các đội tuyển trong vùng chứ.”
“Không có gì đâu,” Myron nói. “Chỉ là...”
“Chỉ là gì cơ?”
“Bữa tiệc ở nhà tôi.”
“Nó thì sao?”
“Tôi không biết, thấy Aimee như thế, tôi chỉ bắt đầu nghĩ cái hồi mới lớn thật khó khăn biết mấy.”
Mắt Erik nheo lại. Trên sân ai đó báo lỗi và ai đó đang phản đối việc báo lỗi. “Tôi có đụng vào anh đâu!” một anh chàng để ria mép và đeo đai bảo vệ khuỷu tay hét lên. Sau đó đến màn réo tên nhau mà chửi - một thứ nữa mà bạn không bao giờ bỏ được trên sân bóng rổ.
Mắt Erik vẫn hướng vào sân. “Aimee có nói gì với anh không?” Anh ta hỏi.
“Như cái gì?”
“Bất cứ thứ gì. Tôi nhớ là anh đã ở dưới tầng hầm với nó và Erin Wilder.”
“Đúng rồi.”
“Mấy người nói chuyện gì thế?”
“Không có gì. Bọn nó chỉ trêu tôi chuyện căn phòng cổ lỗ quá thôi mà.”
Lúc này anh ta nhìn Myron. Myron muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng kìm lại. “Aimee có thể trở nên,” Erik nói, “nổi loạn.”
“Như mẹ nó.”
“Claire ư?” Anh ta chớp mắt. “Nổi loạn?”
Ôi trời ơi, anh nên học cách im miệng mới phải.
“Theo kiểu nào?”
Myron chọn cách đối phó kiểu chính trị. “Nó tùy thuộc vào việc anh dùng từ nổi loạn với ý gì, tôi đoán thế.”
Nhưng Erik không cho qua. “Anh dùng từ nó là ý gì?”
“Không có ý gì cả. Đó là một điều tốt. Claire có sự gai góc.”
“Gai góc?”
Im mồm đi, Myron. “Anh biết ý tôi là gì mà. Sự gai góc. Gai góc kiểu tích cực ấy. Khi anh nhìn thấy Claire lần đầu tiên - trong giây phút đầu tiên - điều gì đã khiến anh bị hấp dẫn bởi cô ấy nào?”
“Nhiều thứ,” anh ta nói. “Nhưng sự gai góc không nằm trong số đó. Trước đó tôi đã quen rất nhiều cô gái rồi, Myron ạ. Có những người anh muốn lấy làm vợ và những người anh chỉ muốn, ờ, anh biết đấy.”
Myron gật đầu.
“Claire là người mày muốn lấy làm vợ. Đó là điều đầu tiên tôi nghĩ khi tôi nhìn thấy cô ấy. Và phải. Tôi biết nó nghe như thế nào. Nhưng anh là bạn cô ấy. Anh biết ý tôi là gì mà.”
Myron cố làm ra vẻ nước đôi.
“Tôi đã yêu cô ấy rất nhiều.”
Đã yêu, Myron nghĩ, lần này vẫn im lặng. Anh ta vừa nói đã yêu, không phải yêu.
Như thể đọc được suy nghĩ của anh, Erik thêm vào, “Tôi vẫn còn yêu. Có lẽ là nhiều hơn lúc nào hết.”
Myron chờ một chữ “nhưng”.
Erik mỉm cười. “Tôi đoán là anh đã được nghe tin vui, phải không?”
“Về?”
“Aimee. Thực ra, chúng tôi nợ anh một lời cảm ơn rất lớn đấy.”
“Tại sao vậy?”
“Con bé được nhận vào Duke rồi.”
“Chà, tuyệt quá.”
“Chúng tôi vừa mới được biết hai ngày trước đây thôi.”
“Xin chúc mừng.”
“Lá thư đề cử của anh,” anh ta nói. “Tôi nghĩ nó đã đẩy con bé vượt qua ngưỡng đấy.”
Myron nói, “Không đâu,” mặc dù có lẽ trong lời nói của Erik có nhiều sự thực hơn cả mức anh ta biết. Myron đã không chỉ viết lá thư đó, mà anh còn gọi cho một trong những người bạn cũ cùng đội tuyển với anh, hiện giờ đang làm trong ban tuyển sinh.
“Không, thật đấy,” Erik tiếp tục. “Muốn vào được những trường trong tốp dẫn đầu phải cạnh tranh ghê lắm. Sự tiến cử của anh rất có trọng lượng, tôi chắc chắn đấy. Vì vậy cảm ơn anh nhé.”
“Con bé là một đứa trẻ rất ngoan. Tôi rất vui.”
Ván đấu kết thúc. Erik đứng dậy. “Sẵn sàng chưa?”
“Tôi nghĩ hôm nay tôi đủ rồi,” Myron nói.
“Đau hở?”
“Hơi hơi.”
“Chúng ta đang già đi, Myron ạ.”
“Tôi biết.”
“Bây giờ nhiều nhức nhối và đau đớn hơn.”
Myron gật đầu.
“Tôi thấy hình như anh có một sự lựa chọn khi bị thương,” Erik nói.“Anh có thể ngồi ngoài cuộc - hoặc anh có thể nén đau mà chơi tiếp.”
Erik chạy đi, để mặc Myron phân vân không biết có phải anh ta vẫn đang nói về bóng rổ hay không.
Chú thích
1. CFO = Chief Financial Officer: Giám đốc tài chính.
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại