Chương 8
nh ta không làm việc - Kate nói với Avigdor. Cả hai ngồi trong một quán cà phê. -Anh ta chẳng làm gì từ hôm triển lãm.
Người bán tranh nhíu mày. Một họa sĩ mà không vẽ đều đặn như người ta đi làm ở bàn giấy, thì, phần lớn thời gian, sẽ là một sự đầu tư tồi.
- Tại cái cô gái tệ hại nọ. Cô ấy đã không bao giờ trở lại, phải không?
- Cái ấy chẳng liên quan gì, -Kate trả lời, giọng khô khốc. -Tất nhiên là anh ta cáu kỉnh sau cái màn ngu ngốc, cái màn nhỏ nổi loạn, nhưng anh đã trở lại bình thường. Anh ta không thuộc loại mòn mỏi và buồn phiền bởi đàn bà. Anh ta không còn cô gái làm mẫu nữa và họ đã không ở chung với nhau khá lâu rồi nên không phải vì thế mà anh ấy bị nhiễu loạn tới mức không làm việc được. Cô gái không có tầm quan trọng đến mức ấy đối với Julien.
- Dù sao, cô ấy cũng đáng kể trong cuộc đời anh ta, -Avigdor cãi lại,- nếu không có cô ấy đã chẳng là nguồn cảm hứng như vậy.
Nhưng một cái gì đó trên khuôn mặt thiếu cởi mở của Kate làm anh thôi không nói tiếp.
- Tôi nghĩ giản đơn rằng cuộc triển lãm đã gây cho anh ta một cú choáng váng và anh ta đã phản ứng lại bằng cách ấy, -Kate tuyên bố,- Chính tôi, tôi đã cảm thấy hơi chút... kiệt sức, thời gian vừa rồi.
- Nhưng anh ta có thử lại cầm đến bút vẽ không?
- Vâng, đấy chính là điều tôi lo nhất. Đã hai tuần nay anh ta ngồi ở trước giá vẽ chỉ dành nhìn nó giờ này qua giờ khác, ngày này sang ngày khác, trong khi màu vẽ của anh ta khô queo trên bảng màu. Mỗi lần đến thăm, tôi đều thấy anh ta ngồi trước khung vải còn để trắng. Và tối đến thì uống vang đỏ đến say bét nhè, việc mà trước kia không hề có, nhưng anh ta không muốn nói về cái đó, Avigdor ạ, anh ta có vẻ... bị vây dồn. Đấy là cái từ duy nhất mà tôi có thể tìm được để tả ánh mắt nhìn của anh ta. Có vẻ Julien đang đơn chiếc, tuyệt vọng, tôi không hiểu tại sao.
- Có thể anh ta phải đi đây đi đó một chút, nhìn những cái khác chứ không chỉ bốn bức tường của xưởng vẽ. Anh ta không phải là người họa sĩ đầu tiên không thể cầm lại bút vẽ sau một thắng lợi như vậy.
- Tôi đã gợi ý anh ta đi chơi một chuyến.
- Thế sao?
- Anh ta cho rằng mình không thuộc loại người đi nghỉ mát, rằng không muốn đi. Anh ta nói là đã chẳng làm nên gì ra hồn từ mấy tháng nay và phải ngồi như vậy cho đến khi cảm hứng trở lại.
- Cô có muốn nói với Mercuès không?
- Tôi nghĩ có lẽ đó là một việc tốt. Mercuès rất hài lòng về việc anh ta đã tổ chức triển lãm.
- Cám ơn, -Adrien nói cụt lủn.
Anh đã làm cho con người ấy trở thành được cả Paris ưa chuộng, nhưng anh đâu có mong một chút biết ơn nào. Vô ích, những người bán tranh không ảo tưởng gì ở những gà nòi của họ.
o O o
Hai hôm sau, một buổi sáng giữa tháng Mười, Mercuès đi Provence. Tối hôm trước, khi Kate và chàng cùng nhau đi uống li cuối cùng, cô đã đề nghị đưa chàng đi bằng xe, như ý ấy chợt mới nảy ra.
- Tôi chỉ biết Paris và một ít về Normandie. Tôi rất muốn thăm Axt và Avigdor, nhưng tôi không thích đi một mình.. Như vậy anh sẽ khỏi phải đi xe lửa.
- Cô thật kỳ lạ, Kate ạ, -Mercuès trả lời, càu nhàu, -Tôi không hề có ý muốn sử dụng cô như lái xe cho tôi, cô nghĩ xem.
- Vậy thì anh sẽ lái, thế cũng chẳng sao,- Nàng trả lời.
- Đó, một phản ứng điển hình Mỹ! Làm như tôi đã có xe không bằng!
- Tôi sẽ dạy anh lái ở nông thôn. Trò trẻ ấy mà.
Sau Fontainebleau, Kate bỏ đường quốc lộ và nhường tay lái chiếc xe thể thao nhỏ cho Mercuès. Cô biết rằng chàng có phản xạ tuyệt vời, cái nhìn rất tập trung, và tò mò muốn biết chàng sẽ nhận lời thách thức ra sao. Không một lời, cô nhìn những bàn tay to lớn của chàng chiếm lĩnh vòng lái và cần số.
Chỉ không đầy mười phút chàng đã làm chủ được chiếc xe, sau đó họ trở lại đường quốc lộ và cho xe chạy chín mươi cây số một giờ, hướng về Saulien trên mặt đường hầu như vắng vẻ.
Họ ăn trưa nhẹ ở Avallon rồi lại lên đường. Vẫn im lặng, họ vượt qua nơi mà Kate đã dự định dừng lại để ngủ đêm. Việc lái xe hình như làm cho Mercuès cáu tiết.
Thỉnh thoảng Kate lại nhìn vào mặt chàng. Không có gì tỏ ra muốn chuyện trò.
- Anh định đỗ lại đâu? -Cuối cùng cô hỏi vì chiều xuống đã lâu và cô thấy lạnh trong xe bỏ mui.
- Ở Lyon, nơi sông Saône nhập vào sông Phône. Ngày xưa, đã rất lâu rồi, đấy là nơi linh thiêng. Trái với những người địa phương, theo tôi, đấy mới thực sự là địa đầu của vùng Provence
- Nhưng còn cách những hai trăm cây số, -Kate phản đối
- Vâng, nhưng đường đang xuống dốc, - Mercuès nói chắc. -Người ta bao giờ cũng xuôi xuống khi đi về phương nam
Ở Lyon, họ tìm thấy một khách sạn nhỏ, ăn một bữa tối tuyệt vời mà không đắt, và say vì gió, mệt mỏi, ai về buồng nấy. Hôm sau, họ đến sông Rhône, qua Avignor và dừng lại vào khoảng nửa đêm ở Villeneuve -les-Avignon, trong một nhà trọ mà trước kia, khi còn học trường Mỹ thuật, Mercuès đã có lần xuống nghỉ hè.
Bà Blé đã mua ngôi nhà đó của một chủ đất. Lúc đầu là nhà ở của một vị Hồng y giáo chủ, sau chuyển thành nhà nguyện từ năm 1833 cho đến Cách mạng, thời gian ngôi nhà thôi không còn của giáo hội mà rơi vào tay những người ở ngoài đời. Tuy nhiên ngôi nhà vẫn còn tắm trong một bầu không khí hòa bình, một phần do nó ở riêng lẻ. Nhà xây hình chữ U bao quanh một cái sân, nơi những cây cột bằng đã bao rêu phong của một hành lang tu việc cũ đứng sừng sững như những người lính gác cho khu vườn rợp bóng cây. Ở giữa sân là một loạt những bậc thang dẫn xuống hầm, cũng cổ như ngôi nhà của Hồng y giáo chủ Arnaud de Via. Nơi đó chính là trái tim thực sự của ngôi nhà.
- Tôi phải đi mua quyển sách chỉ dẫn về vùng này mới được, -Kate tuyên bố sau bữa điểm tâm.
- Tại sao?
- Chúng ta xuôi xuống nhanh quá thành thử tôi hoàn toàn mất phương hướng. Tôi không thể nhận ra đâu là đông, tây trong vùng này, nhưng tôi biết đấy là một vùng... lịch sử và tôi không muốn cảm thấy mình dốt nát.
- Lịch sử? - Mercuès nhắc lại, nhếch một bên lông mày.
- Ôi! Trời, Julien! Nó đầy những cảnh hoang tàn, những nhà thờ, nhà bảo tàng và mọi cái cần xem. Đừng làm cái trò ngạc nhiên ấy nữa. Anh bực bội vì tôi muốn biết những cái ở quanh tôi ư? Chúng ta đã phóng hai ngày ròng như những tên điên, tôi muốn biết vì sao anh lại chọn dừng ở đây.
- Thế cô tưởng một quyển sách sẽ nói với cô tất cả?
- Vậy thì... Vâng, một phần. Chúng ta không thể đi lang thang không mục đích trong vùng.
- A, tốt?
- Đúng là chúng ta có thể không cần sách chỉ dẫn, nhưng chúng ta sẽ chẳng thấy gì cả.
- Trời cô thật là Mỹ, Kate ạ! Hãy cứ thoải mái và chỉ cần mở mắt ra. Tôi đến đây chính là vì thế-nhìn chung quanh mình.
Kate ngừng tranh cãi. Mặc dầu đi lang thang trong một vùng đất xa lạ là trái với bản chất có tổ chức của mình, cô không muốn tranh cãi với Mercuès
Ngày hôm đó và hôm sau, họ đã đi bộ chung quanh Villeneuveles-Avignon và thăm thành phố từng thịnh vượng vào thế kỷ XIV khi Giáo hoàng dời Rome đến Vignon. Những vị quyền chức của nhà thờ đã lưu trú tại ở Villeneuve và nơi đây đã nhanh chóng trở thành một thành phố hoạt động sôi nổi, có tu viện lớn và một pháo đài tuyệt vời. Nay, còn lại là những phố xá chật hẹp viền những dãy vòm cuốn, và một ít đá tảng của những lâu đài nơi các vị giám mục hãy còn đứng vững.
Ngày thứ ba, họ đi theo con đường đến Axt. Ở xa xa, về phía bắc, nổi lên hình dãy núi Vaucluse. Nhưng chỉ những ngọn núi Luberon và đặc biệt sườn phía bắc của nó là hấp dẫn Mercuès. Chàng đã đến đấy và đã không bao giờ quên những vách đá vôi xói mòn trên đó bám ít cây cối gầy guộc. Mercuès rất phấn hứng. Ở Pppède-de Vieux, chàng đã trèo lên lâu đài và khám phá ra một trang trại rất đẹp. Theo sau là Kate không mấy vui vẻ. Họ xuống thung lũng và tìm cái trang trại mà họ đã phát hiện.
Mercuès chẳng bao giờ để ý đến những chiếc bản đồ"sở hữu tư nhân". Chàng đi vòng các trang trại, gây nên những tràng sủa điên cuồng của những con chó cho tới lúc một bà chủ trại hiện ra trên bậc thềm. Chàng hỏi chuyện bà ta và cuối cùng, thế nào họ cũng vào được mời vào nhà uống một cốc vang. Chúng chỉ có chung những bức tường dày tám mươi phân và những cái lò sưởi có thể ngồi được ở bên trong.
Các nữ chủ trại vùng Provence, tuy bản tính ít nói, bao giờ cũng hiếu khách. Niềm vui thích của Mercuès đối với ngôi nhà và sự hấp dẫn của chàng xua tan những nghi ngờ của họ. Họ thấy là cái ông người lạ cao lớn từ miền bắc tới với bộ tóc hung và đôi mắt màu xanh nước biển thực sự quan tâm đến đời sống ở đây.
- Không có nơi nào trên thế giờ đẹp hơn nơi này,-chàng bảo Kate. Họ đi chơi ba hôm liền ở vùng Luberon và cứ chiều xuống lại trở về Villeneuve ăn tối.
Kate chưa bao giờ thấy chàng cởi mở và sung sướng như vậy. Bản thân cô cũng đổi khác. Những chuyến đi nông dã ngát mùi hương húng tây và hương thảo đã bóc tuột đi ở cô sự giả tạo của người thành thị, khuôn mặt khô khan, mà cô luôn luôn thoa một lớp phấn màu ngà rám nâu ánh nắng. Không bôi son, đôi môi mỏng của cô như mọng hơn và mái tóc bị gió thổi tung bay quanh mặt mà cô không chú ý. Cô có vẻ một đứa trẻ tinh nghịch.
- Anh nói có lý về quyển sách chỉ dẫn,- cô thừa nhận khi họ ăn xong bữa tối trong khu vườn khu nhà trọ của bà Blé.
- Nhưng, Kate này, cô hãy nghĩ đến tất cả những nơi cô chưa thăm! Lâu đài của vị giáo hoàng ở Vignon. Chúng ta chưa vào đấy và nó lại ở đúng phía bên kia sông-những sàn đấu ở Arles, những vòi nước ở Axt, ngôi nhà vuông Nimes... Cô đang ở trung tâm vùng Provence lịch sử mà những người du lịch đến thăm từ nhiều thế kỷ nay và cho đến nay cô mới chỉ xem một số làng mơ ngủ và mười hai trang trại.
- Sao anh cứ trêu tôi mãi thế, Julien? Tôi đã bảo là anh có lý. Anh muốn tôi phải xin lỗi đúng thể thức ư?
Chàng im lặng mỉm cười với vẻ chiếu cố. Kate nói tiếp:
- Điều mà anh nói là bất công và xúc phạm.- Giọng cô khô khan, cảm thấy bắt đầu tức giận. Tại sao hễ cô nhượng bộ, chàng lại trở thành đáng ghét.
- Bất công à? - Tuyệt nhiên không. Cô không muốn thấy thật sự con người có như thế nào, ở đây cô đối xử khác, tôi cũng nhận thế, nhưng ở Paris, nơi cô sống trong môi trường của mình, cô hết sức độc đoán. Cô là người đàn bà lỗi lạc, Kate ạ. Có gì là xấu nếu người ta giàu, đỏm dáng, lịch sự, kênh kiệu và đòi những người xung quanh phải làm theo ý muốn của mình? Nhiều người đàn bà muốn ở địa vị của cô.
- Anh thật đáng ghét, Julien ạ.Anh chẳng coi ai ra gì. Ngoài công việc của mình, hỏi anh còn chú ý đến cái gì hay đến ai? Anh là một con quỷ!
Mercuès mỉm cười, vẻ khiêu khích.
- Còn cô, cô Kate quý mến của tôi, cô mặc cho người khác giẫm lên chân cô, vì cô tốt bụng, phải thế không? Cô Kate hay làm vui lòng, cô Kate hiền dịu chỉ đòi hỏi ở cuộc sống những quả nho nhỏ rơi từ trên cây xuống, phải không nào?
Tức điên lên không thèm trả lời, Kate yên lặng, vật lộn với nỗi giận của mình.
- Hai nhân cách mạnh như hai chúng ta có lẽ phải hợp thành một đôi thú vị, cô nghĩ thế nào, Kate? Cô có muốn thử làm thế không?
Kate bỗng đứng dậy, đi sâu vào trong vườn, xa nơi có ánh sáng. Mercuès đi theo. Bằng đôi tay mạnh mẽ, chàng xoay người cô về phía mình. Kate cứng người ra và định quay đầu đi, không nhìn vào chàng. Có thể là cô còn giận. Chàng không hiểu có phải thế không nhưng chàng bất cần. Thời gian qua, cô đã bắt đầu kích thích chàng và chắc chắn là đã quyết định đi cùng chàng chẳng phải vì cái đẹp phong cảnh. Chàng hiểu những người đàn bà, kể cả những người đàn bà Mỹ giàu có.
- Kate này, về buồng tôi đi. Tôi muốn thấy Kate trần truồng nằm dài trên giường tôi.
- Julien!
- Đừng bảo tôi là cô phật ý. Tôi đã nói thẳng quá với cô Kate Browning chăng? Tôi muốn làm tình với cô, Kate ạ. Nếu cô không muốn thì cứ bảo tôi, tôi sẽ không nài nỉ nữa. Thế nào... cô đồng ý hay không?
- Sao bảo anh dịu dàng, sao bảo anh lãng mạn, -cô thầm thì.
- Đồng ý hay không?
Trong tranh tối tranh sáng, chàng thấy mặt cô bối rối, đầy nỗi khao khát không nói ra nên chàng quàng lưng cô và dìu về nhà, không một lời. Họ yên lặng bước lên cầu thang. Ôm thân mình Kate, chàng thấy ở cô một sự cắng rắn, từ chối không thả lỏng mình. Tuy nhiên cô không tìm cách chống lại chàng. Có cảm tưởng cô trèo những bậc thang dưới sức thôi miên.
Chàng buông cô ra để khóa chặt cửa phòng. Khi quay lại, chàng thấy cô đang nhìn qua cửa sổ. Chàng tiến đến gần và khẽ lấy một ngón tay xoa gáy cô. Cô không giật mình, không quay lại, nhưng hai tay bám chặt vào khung cửa.
- Kate, chúng ta sẽ rút kinh nghiệm thế nào được nếu cô không cả quay lại?- Chàng thầm thì với vẻ giễu cợt.
Cô không động đậy. Mercuès cúi xuống và lướt môi trên gáy cô. Ngón tay Kate như bấm sâu vào khung cửa. Chàng mỉm cười
Cười và bằng đầu lưỡi liếm nhẹ cổ và vai cô rồi làm lại, nhanh hơn. Cô để rơi hai tay và quay lại, nhợt nhạt và run rẩy.
- Anh đã không bao giờ hôn tôi, Julien. Không cả hôn tôi.
- Đó là một sai lầm, tôi công nhận - chàng trả lời và lấy một ngón tay nâng cằm cô lên. Đôi môi Kate lạnh lẽo, mím chặt. Chàng hất đầu cô về phía sau, ngạc nhiên - Kate, cô không bắt buộc phải tiếp tục nếu cô không muốn. Tôi chưa bao giờ hiếp một phụ nữ.
- Không, không, Julien, tôi muốn - cô nhấn mạnh, giọng căng thẳng.
Kate quàng cánh tay quanh cổ chàng và ép môi vào môi chàng, tặng chàng những chiếc hôn nhỏ và nhanh như chim mổ hạt.
Mercus thú vị để nguyên cho cô tiếp tục cuộc tiến công vụng về ấy một lúc rồi rời ra:
- Ở Mỹ người ta hôn như thế đấy, hở Kate?
- Anh lúc nào cũng trêu cợt tôi!
Chàng ôm cô trong đôi cánh tay và đặt nằm dài trên giường. Chàng nằm xuống bên và kéo cô về mình.
- Tôi thừa nhận một sai lầm nữa... Tôi quên mất là cô hết sức nóng vội. Tôi sẽ chỉ cho cô cách kiên trì. Cô rất thiếu cái đó, Kate ạ - tay chàng từ từ đưa khắp trên cơ thể cứng nhắc của cô. Kate rùng mình nhưng không chống lại - Tôi không có ý định cởi quần áo cô ra ngay đâu - chàng cúi xuống, thầm thì. Và chàng hôn đôi môi đang mím chặt. Đã nhiều tuần lễ nay chàng không làm tình và chàng đang thèm muốn. Cặp môi xinh của Kate mềm ra và hé mở. Chàng dịu dàng liếm chúng, ấn lưỡi vào, rút lưỡi ra, lần nữa lại lướt trên môi cô, bịt miệng cô lại. Kate háo hức đáp lại những nụ hôn của chàng và người dần dần mềm ra. Thốt nhiên, sự thụ động ấy ngừng lại và, qua tấm lưng oằn oại, chàng cảm thấy cô muốn bị chiếm đoạt. Nhưng chàng vẫn chỉ tiếp tục hôn, cười thầm về cái khổ hình mà chàng đã bắt cô phải chịu. Cô rên lên và dướn mình về chàng. Cô sẽ phải van vỉ tôi, cô gái quái ác ạ, chàng tự bảo mình, mặc dù chàng cũng bị kích thích kinh khủng.
- Julien... - Kate nói, hổn hển - Cởi quần áo tôi ra.
- Không.
- Julien, xin anh đấy.
- Nếu cô muốn tôi, thì cởi quần áo tôi ra - chàng nói.
Chàng tụt giày và nằm im trên giường. Kate nhìn người đàn ông tuyệt vời ấy, đã đòi hỏi cô một cách kỳ quái như vậy, và, bất ngờ, bằng những ngón tay run rẩy, cô bắt đầu cởi áo sơ mi của Julien. Chàng giúp cô. Cô vuốt ve một thoáng bộ ngực trước khi tháo khóa thắt lưng, và rùng mình khi đụng phải cái thứ cứng ngắc của chàng sau lớp vải quần.
- Julien... anh... Anh cởi lấy đi - cô van xin.
- Lạ chưa kìa, người ta mất bình tĩnh rồi sao? - Chàng nói trêu, nhìn cô chăm chú, mặc dầu rất thèm muốn được chiếm lấy cô như thế, với quần áo lôi thôi, với mái tóc bết mồ hôi, đôi môi mọng lên và hai bàn tay nắm chặt.
- Không! Anh đáng ghét lắm! - Cô trả lời cáu kỉnh trước khi nghiến răng làm nốt cái việc đang bỏ dở.
Chàng nằm phơi trần với chiếc quần nhung kẻ. Cô cởi khuy từng chiếc và Mercus cảm thấy hơi thở cô dồn dập. Sau khi cô đã tháo chiếc khuy cuối cùng, chàng tự kéo quần ra:
- Tốt, Kate ạ. Tốt. Cô đã kiên nhẫn - chàng thầm thì và cởi quần áo cô ra.
Cô có đôi vú nhỏ, háng hẹp, chân dài, cái bụng phẳng phiu. Toàn bộ tấm thân nuột nà, chắc lẳn ấy hiện ra trước Mercus trong một dáng điệu khiêm nhường đến nỗi chàng không thể trêu cợt. "Kate duyên dáng!" Chàng thì thầm và kéo cô về mình. Chàng nằm im một lúc lâu, lấy thân mình ủ cho cô, tới khi cảm thấy người cô dãn ra. Giá là người đàn bà khác, có lẽ chàng đã hành sự, nhưng với Kate, một cô gái ít dâm dục và không có kinh nghiệm, đã thách thức và chàng đã nhận cuộc thách, cô rất thèm muốn chàng, tất nhiên là thế, nhưng lại muốn giải quyết một cách nhanh chóng nhất và chàng không mắc vào lối chơi của cô. Chàng vuốt sống lưng cô và xoa lên đôi mông lép như mông thằng bé. Dùng một cánh tay, chàng giữ cho Kate nằm im và tay kia mở rộng hai đùi cô, Kate chống lại yếu ớt. Chàng đặt những ngón tay và chỗ thịt ẩm ướt của cô và mơn man nhè nhẹ, nhưng lâu, như không dứt.
- Julien, trời ơi! Dừng lại... Kate hổn hển, ưỡn người về phía chàng. Chàng vuốt ve mạnh hơn, nhanh hơn, tới lúc chàng thấy cô rùng mình. Khi cái co giật cuối cùng rung người cô lên, chàng rút những ngón tay ra. Cô nhìn chàng, mắt mở to. "Cô có thấy là sự kiên trì được đền bù không, hả Kate?", Mercus thì thào. Cô không gật đầu, không mỉm cười nhưng nhìn chàng nghiêm trang.
- Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy thế - Kate thì thầm, mệt lử.
- Thế là sự thử nghiệm của chúng ta đã thành công. Bây giờ đến lượt tôi, Kate ạ - Julien nói và chiếm lấy chỗ thịt ấm áp và ưng thuận của người tình.
Sau đó, như thoát ra từ một trạng thái nhập đồng, Kate hôn tới tấp đôi bàn tay của Julien nhưng cô nhận ra là chàng đã đang say ngủ.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió