Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngày Vắng Mưa Thưa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 8/8
T
rời trở lạnh đột ngột. Hai đứa ngủ chung giường nhưng bao giờ người dậy sớm cũng là Ngàn. Như thường lệ, Ngàn thụi vào lưng Ngân để kêu cô em dậy. Ngân kêu lên:
- Ui da, gì như búa tạ nện vào lưng người ta thế?
- Thấy nhỏ ngủ mê man, chị kêu dậy đi học. Hôm nay trời lạnh rồi, mùa đông băng giá rồi!
Ngân nheo mắt cười:
- Chị đúng là lãng mạn, Sài Gòn mà mùa đông, mùa hạ gì, trời lạnh là sắp hết năm đấy thôi!
- Ví von một chút cho vui mà. Dậy đi, trễ rồi!
- Hôm nay nghỉ, thầy em đang nằm viện, chiều nay tụi em rủ nhau vào thăm đây! Chị đi một mình trên con đường lá rụng cho thêm thơ mộng.
Ngàn bước xuống giường nói nhỏ vào tai Ngân:
- Hôm nay anh Viễn lên phi cơ, làm sao đây?
- Hay chị cúp cua một bữa để đi tiễn anh ấy?
- Không được, mà cũng không cần. Anh ấy đi chuyến một giờ trưa mà!
- Vậy mà làm như kiến cắn! Ði học về, ra phi trường tiễn anh Viễn còn kịp chán mà!
- Nhưng chị đang phân vân không biết có nên đi tiễn không đây, có gia đình người ta, chị ngại quá!
- Việc gì phải ngại? Hay rủ Thảo Trang cùng đi với? Tiếc là chiều nay em bận, nếu không em sẽ đi với chị. Có em, chả ai dám ăn thịt chị đâu!
- Chẳng lẽ đạp chiếc xe đạp cà tọc này ra phi trường? - Ngàn nói.
- Trời ơi, ai yêu đầu óc cũng u mê hết vậy sao? Ði học về, chị chở chị Thảo Trang tới nhà dì Tường Lan rồi bỏ xe đạp ở đó, mượn honda của dì mà ra phi trường. Có vậy cũng tính không ra!
- Ừ nhỉ! - Ngàn đỏ mặt cười.
- Nhưng nhớ mang theo năm chiếc mùi xoa để lau nước mắt đấy!
- Còn khuya!
Ngàn vừa sửa soạn xong, Thảo Trang đã đạp xe tới. Thảo Trang diện chiếc áo len màu trắng sữa. Ngàn bẹo má Thảo Trang:
- Báo một tin buồn - Ngàn thì thầm - Hôm nay anh Viễn lên phi cơ.
- Trời ơi, thật sao? - Thảo Trang kêu lên.
- Còn gì nữa! Trưa nay đi tiễn anh Viễn không?
- Nhỏ đổi ý hồi nào vậy? - Thảo Trang hỏi.
- Ðêm qua, khi trời trở lạnh.
- Thôi được rồi, nhưng mà lấy cái gì ra phi trường? Chẳng lẽ hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp cà tọc, tới đó còn nưóc mắt đâu mà khóc?
- Có cách rồi! Ði học về, mình đạp xe tới nhà dì Tường Lan, rồi mượn honda của dì chạy thẳng ra phi trường mới kịp.
- Vậy thì ổn. Còn bây giờ phải đi học ngay, kẻo trễ giờ trường đóng cửa.
Ngàn cuống quýt mở tủ lấy chiếc áo màu xanh sậm thơm nức mùi long não mặc vào.
- Áo dài trắng, áo len xanh nước biển, nhỏ nổi nhất trường rồi còn gì! - Thảo Trang tấm tắc.
Thảo Trang dẫn chiếc xe đạp ra khỏi con hẻm buổi sáng đông nghẹt trẻ con. Ngàn ngồi lên ba ga, hối:
- Ðạp nhanh lên nghen nhỏ, trễ rồi!
- Lỡ một ông đi Dream nào đó đụng nữa thì sao? - Thảo Trang kêu lên.
- Lần này ta nhường cho nhỏ đấy!
- Anh chị đã chia tay nháp mấy lần rồi?
- Thôi, bí mật, không thể tiết lộ!
- Với ta, nhỏ cũng giấu nữa sao? Ðược rồi, mai mốt ngàn trùng xa cách nhau, muốn có người tâm sự, nhỏ đừng tìm tới ta đó nghen! - Thảo Trang dọa.
Ngàn nao núng chút xíu, nhưng chừng đó hãy hay, bây giờ Ngàn muốn giữ kín tất cả. Kỷ niệm thì chỉ một mình mình hiểu và sống âm thầm lặng lẽ với nó thôi. Bây giờ là tháng mười hai, không khí se lạnh nhưng với Ngàn, kỷ niệm đã như một ngọn lửa ấm, luôn lay động trong hồn.
- Sao tự nhiên im lặng vậy? Buồn hả? Chia tay chứ đâu phải chia ly, phải tin tưởng chứ, Ngàn?
- Biết đâu được, Thảo Trang? Thôi, đừng nói nữa, không khéo ta khóc bây giờ!
Buổi học hôm ấy, Ngàn ngồi ngó mông lung ra cửa sổ. Ngàn cứ viết, ký tên mình vào những mảnh giấy học trò rồi vo tròn ném xuống chân, chẳng hiểu mình làm gì. Bây giờ, Ngàn mới có dịp ôn lại tình cảm giữa cô và Viễn. Nó trở thành đậm đà từ hồi nào vậy? Sắp xa nhau rồi Ngàn mới hay...
Thảo Trang ngồi bên cạnh hoàn toàn thông cảm với tâm trạng đang quay quắt của Ngàn, nhưng cô cũng giã vờ trêu bạn:
- Chữ nghĩa hôm nay đi đâu hết phải không?
- Kỳ quá, sao đầu óc cứ lùng bùng, bụng dạ như ai đốt lửa! - Ngàn đỏ mặt thú nhận.
- Anh chàng Viễn đốt chứ còn ai vô đây nữa?
- Nhưng biết đâu ở phi trường, người ta không cần có mặt mình thì sao? Anh Viễn ấy!
- Tầm bậy! Anh Viễn là người mong Ngàn có mặt nhất. Ðừng mặc cảm như vậy, Nhỏ ạ!
- Dù sao mình cũng run quá! Hồi nào tới giờ có đưa tiễn ai đâu!
- Một mình chứ hai mình còn run nỗi gì? Có ta bên cạnh, nhỏ đừng sợ ai hết! - Thảo Trang nói.
- Tiếng chuông tan học vang lên. Ngàn thúc vào hông Thảo Trang. Cả hai vội ra khỏi lớp, đi như chạy về nhà để xe.
- Mong sao dì Tường Lan có nhà! - Ngàn nói.
- Trời đất, tưởng nhỏ đã báo cho dì ấy biết trưa nay mình sẽ ghé mượn xe rồi chứ? Nhỏ đúng là chủ quan! - Thảo Trang vừa đạp xe vừa trách.
Cũng may dì Tường Lan có nhà. Ngàn mừng rỡ khi thấy dì ra mở cổng. Ngàn nói ngay:
- Dì cho cháu mượn xe ra phi trường một chút.
- Làm gì mà hơ hải vậy?
- Hôm nay tiễn anh Viễn đi nước ngoài, cháu bận quá không báo trước cho dì hay được.
Dì Tường Lan cười nói:
- Dì biết rồi, biết cả hai cháu thế nào cũng ghé đây mượn xe ra phi trường tiễn anh Viễn.
- Sao dì tài vậy? - Ngàn ngạc nhiên hỏi.
- Ngàn đừng quên dì và anh Viễn còn là bạn thân của nhau nữa đấy. Thôi, vào nhà lấy xe đi nhanh cho kịp. Cho dì gởi lời chào Viễn, chúc anh ấy may mắn và vui vẻ. Dì không thể đi tiễn được, thông cảm cho dì.
- Vâng, cháu sẽ nói lại - Ngàn đáp.
Dắt chiếc xe Cub ra cổng, Thảo Trang vẫn là người tình nguyện chở Ngàn.
- Vậy là nhỏ toàn gặp may mắn, yên chí!
- Yên chí sao được, lòng ta như lửa đốt đây nè, chạy nhanh lên! - Ngàn giục.
Nửa giờ nữa, khách bay chuyến 1 giờ trưa phải vào phòng cách lỵ Viễn sốt ruột đi tới đi lui. Anh không có ai tiễn, còn Yến có một lô bạn gái vây quanh. Họ cười nói vui vẻ và rồi khóc lóc tự nhiên. Yến tách đám bạn, tới nói với Viễn:
- Sao anh buồn vậy? Chờ một người phải không?
- Ðúng, nhưng chưa chắc cô ấy đã tới.
- Nhỏ bạn em hỏi sao anh mặt mày bí xị vậy?
Viễn cười ngượng. Trưa nóng, giữa đám đông Viễn thấy ngợp thở. Viễn biết ba má anh thất vọng vì chuyện anh và Xuyến đổ vỡ. Mọi chuyện như một cơn mơ, Viễn thấy dửng dưng, nhưng nhìn ba má buồn rầu, Viễn cũng thoáng ngậm ngùi. Ông Hoành bỗng tới bên Viễn, nói:
- Hôm nay có Xuyến cùng đi thì vui biết mấy!
- Ba đừng nhắc chuyện cũ nữa! - Viễn nói - Con thấy vậy là ổn. Cô ấy đã chọn con đường của mình. Ba không tới nói chuyện với mấy người bạn à?
- Ðể mẹ con tiếp được rồi, ba mệt quá! Hình như con chờ ai phải không?
Viễn không trả lời. Ông Hoành cũng đi về phía quầy giải khát.
- Anh Viễn!
Viễn quay lại, sững sờ nhận ra hai chiếc áo dài trắng lách khỏi đám đông tiến về phía anh. Ngàn và Thảo Trang mặt mày đỏ ửng vì nắng, nhưng cả hai rạng rỡ như thiên thần.
- Anh...
Ngàn kêu nhỏ và bỗng dưng mắt đỏ hoẹ Viễn nắm tay Ngàn bồi hồi xúc động:
- Tưởng em không đến tiễn anh chứ!
- Anh có mong lắm không?
- Khỏi phải nói! Cả hai đi xe đạp à?
- Mượn xe của dì Tường Lan đấy. Ngàn hối em chạy như điên! - Thảo Trang cười - Dì Tường Lan gởi lời chào anh, dì bận nên không đi tiễn được.
- Còn em, sao mãi giờ này mới tới?
- Em còn đi học chứ bộ! Sao anh không có ai đi tiễn hết vậy? - Ngàn hỏi.
- Anh là người cô đơn nhất phi trường!
- Kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện đi, đứng ở đây đâu có nói được gì? - Thảo Trang nhanh nhẩu.
- Ðúng đấy! - Viễn gật đầu - Mình tới chỗ giải khát vừa uống nước, vừa tranh thủ nói chuyện.
Ba người vào quầy giải khát. Viễn gọi ba lon Cocạ Dù cố ngăn nhưng khi Viễn rót Coca vào ly và giục uống, Ngàn cũng mủi lòng khóc thút thít.
- Anh sẽ biên thư về cho em chứ? - Ngàn hỏi.
- Tất nhiên rồi!
- Còn em, anh Viễn chỉ gởi thùng thôi nghe! - Thảo Trang đùa.
- Bao giờ anh sẽ về thăm em? - Ngàn lại hỏi.
- Chưa biết, nhưng chắc chắn anh sẽ về.
- Sợ rồi anh sẽ quên tất cả, chẳng nhớ gì nữa!
- Không đâu, em cứ tin anh chẳng bao giờ quên!
- Nhỏ Ngân gởi lời chào anh. Nó không đi tiễn được vì chiều nay phải vào bệnh viện thăm thầy.
- Anh cũng gởi lời chào Ngân nhé!
- Có chào em không? - Ngàn cố đùa qua màn nước mắt.
- Không!
- Ðúng đấy, anh Viễn không chào Ngàn là đúng, vì chào là xa, là không quay trở về.
- Nhớ biên thư cho anh, Ngàn nhé!
- Chừng nào em nhận được thư anh! - Ngàn nói.
- Em có dự định lên đại học không?
- Em sẽ cố gắng, dĩ nhiên nếu hoàn cảnh gia đình không có gì thay đổi.
- Biết đâu chừng anh Viễn về nước, tụi em đã thành cô giáo hết rồi vì nguyện vọng của hai đứa là trở thành giáo viên mà - Thảo Trang nói.
- Vậy à? Anh hơi bất ngờ.
- Anh có thích Ngàn trở thành giáo viên không? - Thảo Trang dò hỏi.
- Nếu Ngàn đã chọn thì anh cũng thích!
- Anh trả lời khôn ghê! Nhưng anh có dám cưới một cô giáo không?
Ngàn bấm Thảo Trang ý nói không nên tiếp tục phỏng vấn Viễn kiểu ấy nữa. Bất ngờ, tiếng cô xướng ngôn viên vang lên báo cho hành khách vào phòng cách ly chuẩn bị lên phi cợ Ba người rời quầy giải khát. Ngàn im lặng đi bên cạnh Viễn. Trước cửa phòng cách ly, Viễn run giọng, nói:
- Thôi, anh đi!
Bây giờ không chỉ Ngàn mà cả Thảo Trang cũng bật khóc theo. Cả hai nhìn theo Viễn bước vào căn phòng kính cho đến khi không thấy gì nữa.
- Về thôi! - Thảo Trang nắm tay Ngàn, nhắc.
Ngàn nắm tay Thảo Trang lách qua đám đông nhốn nháo, đi ra bãi gửi xe. Bất chợt, Ngàn nhìn thấy một chùm hoa đỏ như một ngọn lửa lung linh từ một đỉnh cây ở xa trong phi trường.
- Không khéo mưa mất, Ngàn ơi! - Thảo Trang kêu lên - Mà trời mưa, phi cơ có cất cánh được không? Bay trong mưa chắc cũng buồn lắm. Mà lúc đó, biết anh Viễn có nhớ tụi mình không?
- Ai mà biết? - Ngàn lơ đãng nói.
Cơn mưa chợt ập đến khiến nụ cười của Thảo Trang cũng tắt theo.
Dì Tường Lan che một cây dù màu xanh ra mở cổng. Thấy cả hai đứa đều bị ướt mưa, dì giục:
- Chạy nhanh vào nhà, mưa lớn tới nơi kìa!
Vào phòng khách, Ngàn dùng khăn mùi xoa lau mặt, trong khi Thảo Trang nhìn mưa, than:
- Ðúng là chia ly, trời cũng đầm đìa nước mắt!
- Phi cơ bay rồi à? - Dì Tường Lan hỏi.
- Chắc là bay rồi, trong cơn mưa! - Ngàn đáp.
° ° °
Viễn đi đã được ba hôm. Khoảng cách ngàn trùng lớn dần trong trái tim nhỏ bé. Bây giờ Ngàn mới hiểu thế nào là nhớ thương. Chiều tháng mười hai, mây đầy trời và hơi lạnh làm Ngàn thấy trống trải thêm. Ngân đi học, lũ em chạy chơi trong khu phố, Thảo Trang mấy hôm không ghé, chỉ có mình Ngàn trong căn nhà trống. Ngồi trước cuốn vở mực tím quen thuộc nhưng Ngàn không học được chữ nào. Từ năm lớp bảy, Ngàn đã thích viết bằng mực tím. Lên lớp 12 này, Ngàn mang biệt danh là con nhỏ Mực Tím. Thảo Trang thường đùa người thích màu tím là người chung thủy. Ngân thì luôn phê phán Ngàn, học trò lớp lớn sắp có chồng đến nơi lại viết mực tím, làm như còn con nít không bằng! Ngàn cứ cười hoài thôi...
Xếp cuốn vở lại, Ngàn ngồi lặng nhìn qua khung cửa sổ. Mấy hôm nay, Ngân đã bàn chuyện đi chơi Giáng Sinh. Nó nói: phải chi có anh Viễn ở nhà, mình tổ chức đi Ðà Lạt. Con nhỏ thật thiếu tế nhị! Những lúc đó, Ngàn chỉ kịp giấu đôi mắt đỏ hoe của mình sau những nhánh tóc dài.
Hôm qua, tới nhà dì Tường Lan chơi, lúc về dì tặng Ngàn một cuốn sổ để ghi nhật ký. Ngàn bồi hồi lật trang đầu tiên, nắn nót một dòng chữ "Nhật Ký Gởi Viễn... "
Màu mực tím hiện ra, đẹp long lanh, long lanh...
Từ Kế Tường
Chương trước
Mục lục
Ngày Vắng Mưa Thưa
Từ Kế Tường
Ngày Vắng Mưa Thưa - Từ Kế Tường
https://isach.info/story.php?story=ngay_vang_mua_thua__tu_ke_tuong