Mùa Xương epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7: Mồi Nhử
ắn đứng im như tượng. Hắn mặc áo đen, cổ cao viền vàng. Tay áo dài che đi cánh tay tôi vừa băng bó hồi ban ngày. Hắn nhìn xoáy xuống tôi, không tỏ thái độ gì. Tôi liếm môi cố nghĩ cách bào chữa. “Thế là,” hắn lôi tôi lại gần hơn, “ngươi vừa băng vết thương vừa đem thức ăn cho nô lệ vô minh.
Kỳ quái.” Cơn gớm ghét dâng lên, tôi giật tay lại. Hắn cũng buông ra. Nếu không bị quây tôi đã có thể đánh lại gắn – nhưng rồi tôi thấy đám còn lại. Bốn tên Reph, hai nam hai nữ. Bốn cái mộng trường thiết giáp. Thấy tôi thủ thế, cả bọn cười phá lên. “40, đừng có ngu xuẩn.” “Chúng ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi.” “Vậy nói ngay đi,” tôi đáp.
Giọng tôi nghe chẳng giống giọng tôi chút nào. Hộ vương vẫn chưa rời mắt khỏi mặt tôi. Dưới ánh đèn khí gần đó, hai con mắt bùng cháy một màu rất lạ. Hắn không cười theo cả bọn. Tôi là con thú bị săn đang ở đường cùng. Tìm cách bứt phá ra khỏi tình huống này không chỉ là ngu ngốc – thế sẽ là tự sát.
“Tôi sẽ đi,” tôi nói. Hộ vương gật đầu. “Terebell,” hắn nói, “đến gặp huyết bá. Thưa với ngài chúng ta đã bắt giữ XX-59-40.” Bắt giữ á? Tôi liếc nhìn qua mụ Reph. Đây chắc hẳn là Terebell Sheratan, gia chủ của Tilda và Carl. Mụ nhìn lại tôi, cặp mắt vàng điềm tĩnh.
Tóc mụ đen nhưng bóng lộn, hơi quăn, ôm lấy mặt như cái mũ trùm. “Vâng, thưa huyết phò mã,” mụ đáp. Mụ đi lên trước đoàn áp tải. Tôi vẫn dán mắt xuống giày. “Đi thôi,” Hộ vương nói. “Huyết bá đang đợi.” Chúng tôi đi về phía trung tâm thành phố. Hai tên gác đi chậm lại, lùi ra một quãng tỏ ý kính trọng Hộ vương.
Mắt hắn quả đã đổi màu, giờ là màu cam. Hắn bắt gặp tôi liếc nhìn. “Nếu muốn hỏi gì,” hắn nói, “ngươi được phép hỏi.” “Chúng ta đi đâu đây?” “Đi làm bài thi đầu của ngươi. Gì nữa không?” “Cái gì cắn ông thế?” Hắn nhìn thẳng trước mặt. Rồi hắn nói.
“Ta triệt hồi phép được nói của ngươi.” Suýt nữa tôi cắn lưỡi đứt đôi. Tên khốn. Tôi đã mất hàng giờ rửa vết thương cho hắn. Tôi đã có thể giết hắn rồi. Đáng ra tôi nên giết hắn rồi. Hộ vương biết rành đường thành phố. Hắn dẫn cả đám qua mấy phố khác nhau tới cửa sau một phủ khác, chính là nơi chúng tôi đã dự nghe diễn văn.
Tấm biển bên ngoài viết BÁ PHỦ SUZERAIN. Các lính gác cúi mình, đặt nắm tay lên ngực chào khi hắn đi qua. Hộ vương chẳng thèm tỏ ra biết có chúng. Hai cánh cổng khép lại sau lưng cả đoàn. Tiếng khóa sập lại khiến cơ bắp trong người tôi căng lên. Mắt tôi đảo từ tường bên này qua bên kia, soát khắp các xó xỉnh xung quanh, kiếm chỗ có thể tựa tay hay tì chân.
Cây leo dại mọc xờm xoàm trên mặt mỗi tòa nhà, kim ngân hoa cùng thường xuân và đậu tía tỏa hương, nhưng chỉ lên cách mặt đất vài bộ. Trên nữa là cửa sổ. Chúng tôi đi trên lối mòn màu cát ôm lấy khoảnh sân có hình ô van, giữa có một cột đèn đứng đơn độc. Ánh đèn chiếu xuyên qua các mặt kính màu đỏ.
Đường mòn dẫn tới một cánh cửa. Không nhìn tôi, Hộ vương đứng lại. “Đừng nhắc gì về vết thương,” hắn nói nhỏ gần như không nghe thấy, “nếu không ngươi sẽ phải hối tiếc vì đã cứu mạng ta.” Hắn làm hiệu cho đám tùy tùng đằng sau. Hai kẻ đến đứng hai bên cửa, tên nam tóc quăn cuối cùng có ánh mắt hút hồn tới bên kia tôi.
Hai Reph hai bên, tôi bị đẩy qua cửa, vào trong tòa nhà mát lạnh. Căn phòng hiện ra trước mặt tôi hẹp nhưng trang trí rất tỉ mỉ. Tường bên trái điểm những vạt màu ấm, do ánh sáng khúc xạ qua các cửa sổ kính màu như muốn uống hết ánh trăng đêm. Tôi đếm được năm tấm biển lưu niệm, nhưng không kịp dừng lại đọc kỹ - tôi bị dẫn về phía có ánh sáng tỏa xuống từ cổng vòm.
Hộ vương dẫn tôi lên ba bậc đá hoa cương đen, rồi quỳ một gối xuống cúi đầu. Tôi làm theo khi thấy viên lính gác trừng mắt nhìn mình. “Arcturus.” Một bàn tay đi găng nâng cằm hắn lên. Tôi đánh liều liếc qua. Nashira đã xuất hiện. Đêm nay mụ ta mặc áo đầm đên che từ cổ xuống, rập rờn như nước khi ánh nến chiếu vào.
Mụ ta áp môi lên trán Hộ vương, hắn đặt tay lên bụng mụ. “Ta thấy là ngươi đã đưa cô bé thần đồng lại đây rồi,” Nashira nói, nhìn sang tôi. “Chào buổi tối, XX-40.” Mụ ta nhìn tôi một vòng, tôi có cảm giác mụ đang tìm cách đọc huyền quang mình. Tôi dè chừng dựng lên vài tấm chắn.
Hộ vương không nhúc nhích. Tôi không nhìn được mặt hắn. Một hàng Rephaite đứng sau cặp đôi đó, tên nào cũng trùm mũ, mặc áo choàng. Huyền quang của chúng trám đầy nhà nguyện, chen lấn huyền quang tôi. Ở đây tôi là con người duy nhất. “Ta cho là ngươi đã biết nguyên cớ mình tới đây,” Nashira nói.
Tôi im như hến. Tôi biết mang đồ ăn cho Seb là tôi gặp phiền toái lớn, nhưng còn có tỉ chuyện khác có thể phiền toái không thua: băng bó cho Hộ vương hay do thám khắp nơi, hay chỉ đơn giản là làm một con người. Nhiều phần chắc Carl cũng đã tố chuyện tôi dò hỏi thị kiến của nó.
Hoặc có thể chúng đã biết tôi là gì. “Chúng tôi thấy cô ta ngoài Nhà Vô Minh,” tên gác thông báo. Hắn ra trông giống Pleione như đúc, đến cả hình dáng con mắt cũng giống. “Rình mò khắp nơi trong bóng tối như con chuột cống.” “Cảm ơn nhà ngươi, Alsafi.” Nashira nhìn xuống tôi, nhưng không yêu cầu tôi đứng dậy.
“Theo ta biết, 40, ngươi vẫn tiếp tế thực phẩm cho một đứa nô lệ vô minh. Ngươi có lý do nào chăng?” “Lý do là các người đang bỏ đói nó và đánh đập nó như thú vật. Nó cần đi khám bác sĩ và cần đến bệnh viện.” Tiếng tôi vang vọng khắp nhà nguyện tối om. Đám Rephaite trùm mũ vẫn im lặng.
“Ta rất phiền lòng khi thấy ngươi nhìn nhận vấn đề theo cách đó,” Nashira đáp, “nhưng trong mắt Rephaite – những con mắt ngày nay đang thống ngự đất nước nhà ngươi – thì loài ngươi và thú vật là đồng đẳng với nhau. Chúng ta không cho thú vật khám bác sĩ.” Tôi cảm thấy được mình đang tái nhợt vì tức giân, nhưng cố nuốt ngược lại những lời chực thoát ra.
Nói ra mồm chỉ tổ khiến Seb mất mạng. Nashira quay đi. Hộ vương đứng dậy, tôi cũng đứng. “Chắc ngươi vẫn còn nhớ, 40 ạ, trong bài diễn văn có nói chúng ta muốn kiểm tra đám con người mà chúng ta tập hợp về qua các Mùa Xương. Như ngươi thấy, chúng ta phái đội áo đỏ tìm về những con người có huyền quang, nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng minh định được huyền quang đó nói lên khả năng gì.
Phải thừa nhận chúng ta đã từng lầm lẫn trong quá khứ. Có những ca nhiều hứa hẹn lại thành ra chẳng thú vị gì hơn một tên bốc bài tầm bậy, nhưng hiển nhiên ngươi phải hấp dẫn hơn thế nhiều. Huyền quang của ngươi vượt trước cả ngươi.” Mụ ta ra dấu. “Lại đây, trổ tài cho chúng ta xem.” Hộ vương và Alsafi lùi tránh xa tôi.
Bây giờ Nashira và tôi đang đối diện nhau ở hai đầu phòng. Cơ bắp tôi căng ra. Hẳn là chúng không muốn tôi đánh mụ ta chứ? Tôi sẽ thua chắc. Mụ ta với bầy thiên thần của mụ sẽ đập nát mộng trường của tôi. Tôi cảm rõ chúng đang lượn vòng quanh mụ, sẵn sàng bảo vệ cho vật chủ của mình.
Nhưng rồi tôi nhớ ra điều Liss kể với tôi, rằng Nashira muốn có một mộng hành. Tôi nghĩ thật nhanh. Có lẽ tôi vẫn còn làm được điều gì đó mụ ta không đủ quyền năng kháng lại, còn lợi thế gì đó có thể áp đảo mụ ta. Tôi nhớ lại chuyện trên tàu. Không có mộng hành hay tiên tri bên mình, Nashira không thể tác động vào thanh khí.
Và trừ phi mụ ta đã làm được chuyện khó tin là hấp thụ một vong bất khả độc, tôi vẫn có thể thả hồn đi phá phách tâm não mụ. Tôi có thể giết mụ. Phương án A vỡ vụn khi Alsafi quay lại. Hắn bê trong tay một hình hài mong manh, trên đầu chụp cái túi đen. Người tù bị đặt xuống ghế tựa rồi còng tay vào đó.
Những ngón tay tôi tê điếng. Đấy là một trong số còn lại chăng? Chúng đã tìm được Seven Dials, tìm được băng của tôi? Nhưng tôi không cảm thấy huyền quang nào. Đây là một vô minh. Tôi nghĩ đến cha, ruột quặn lại – nhưng hình người kia nhỏ hơn, gầy hơn nhiều. “Ta tin là hai ngươi có biết nhau,” Nashira nói.
Seb. Chúng đã bắt nó. Mắt nó sưng phồng thành hai quả mận nhỏ, tóc rũ xuống quanh mặt thành từng dải bết máu, môi chảy máu nứt nẻ. Cả mặt nó trét đầy máu khô. Tôi không lạ gì cảnh người bị đánh đập dã man – các nạn nhân dưới tay Hector nhiều lần bò lết đến ngã bảy xin Nick cứu chữa, nhưng đến mức này thì chưa thấy bao giờ.
Chưa bao giờ thấy nạn nhân nào nhỏ tuổi đến vậy. Tên gác quật vào má nó, bầm thêm một mảng. Seb chỉ hơi thoi thóp tỉnh, nhưng cũng cố sức ngước nhìn tôi. “Chị Paige.” Máu dâng nóng mắt tôi khi nghe giọng nó nghẹn ngào. Tôi quát to với Nashira. “Bà làm gì nó thế?” “Ta chẳng làm gì hết,” mụ ta đáp.
“Chính ngươi sẽ làm.” “Cái gì” “Đã đến lúc ngươi chứng tỏ mình xứng được màu áo sau, XX-40.” “Bà nói bố láo gì vậy?” Alsafi giáng vào đầu khiến tôi suýt ngã nhào xuống đất. Hắn nắm tóc tôi giật cho xoay về phía mình. “Ta cấm mi ăn nói thô tục trước nhan đức huyết bá.
Nói năng cẩn thận, nếu không ta sẽ khâu miệng mi lại.” “Thong thả, Alsafi. Cứ để cô gái tức giận.” Nashira giơ một tay lên. “Suy cho cùng, cô ta đã rất tức giận khi ở trên tàu.” Tai tôi ù lên. Hai gương mặt vỡ òa trong ký ức. Hai thân thể nằm trên sàn tàu. Một chết, một hóa điên.
Hai nạn nhân của tôi. Hai chiến tích. Vậy bài thi cho tôi là thế đấy. Muốn được lên màu, tôi phải giết một vô minh. Tôi phải giết Seb. Nashira hẳn đã đoán ra tôi là thứ gì. Hẳn mụ đã đoán được hồn tôi có thể rời khỏi nơi ngụ tự nhiên là cơ thể mình. Đoán được tôi có thể giết người nhanh như cắt, không đổ máu.
Mụ muốn chứng kiến chuyện đó xảy ra. Muốn tôi múa may cho mụ xem. Muốn biết công năng của tôi liệu có đáng ăn cướp. “Không,” tôi nói. Nashira đứng sững. “Không à?” Không thấy tôi đáp lại, mụ tiếp: “Ngươi không có quyền từ chối. Hoặc ngươi tuân lệnh, hoặc chúng ta buộc phải thải hồi ngươi.
Chắc chắn Đại Pháp Quan sẽ rất vui lòng dạy cho một kẻ hỗn xược vào khuôn phép.” “Vậy thì giết tôi đi,” tôi nói. “Đợi làm cái gì?” Mười ba tên phán quan không nói gì. Nashira cũng vậy. Mụ ta chỉ nhìn tôi, nhìn thấu vào tôi. Cố luận giải xem có phải tôi đang giả vờ cứng rắn.
Alsafi chẳng lôi thôi gì. Hắn chộp cổ tay tôi, lôi xềnh xệch ra chỗ ghế. Tôi vung chân giãy giụa, hắn liền kẹp cánh tay chắc nịch vào cổ tôi. “Làm ngay,” hắn nạt vào tai tôi, “nếu không ta sẽ nghiền vụn lồng ngực mi, cho mi chết sặc trong máu.” Hắn lắc tôi dữ dội đến mức mọi vật trước mắt tôi rung lẩy bẩy.
“Giết thằng kia. Ngay lập tức.” “Không,” tôi nói. “Tuân lệnh ngay.” “Không.” Alsafi kẹp chặt hơn nữa. Móng tay tôi bấu vào ống tay hắn. Những ngón tay cào xuống dọc sườn hắn – tới khi chạm vào con dao giắt lưng. Dao rọc giấy, chỉ cắt nổi phong bì, nhưng cũng đủ. Chỉ một nhát đâm hắn đã phải buông tôi ra.
Tôi chập chững lùi vào giữa một hàng ghế, con dao vẫn cầm trong tay. “Tránh xa ta ra,” tôi quát. Nashira cười phá lên. Đám phán quan cũng phụ họa. Xét cho cùng với chúng tôi chỉ là một thứ nhà trò kiểu khác. Một con người yếu như sên, đầu óc chỉ biết có pháo hoa và hoa giấy. Nhưng Hộ vương thì không cười.
Mắt hắn dán chặt vào mặt tôi. Tôi huơ mũi dao về phía hắn. Nashira bước lại gần. “Ấn tượng lắm,” mụ ta khen. “Ta thích ngươi rồi đấy, XX-40 ạ. Tinh thần rất tốt.” Tay tôi run lên. Alsafi liếc nhìn vết đâm trên tay. Một thứ chất lỏng sáng ngời rỉ ra từ đó. Nhìn xuống dao, tôi thấy thứ nước đó cũng bám đầy lưỡi dao.
Seb đang khóc thút thít. Tôi bóp chặt con dao, nhưng bàn tay ra mồ hôi nhớp nháp. Làm sao dùng dao rọc giấy mà chiến nổi bè lũ Rephaite đông chừng này. Thêm nữa tôi đến chó lửa còn không dùng nổi, nói gì đến chuyên phi dao chuẩn xác. Trừ năm con thiên thần đang lượn vòng quanh Nashira thì chẳng có vong nào để kết bè cả.
Tôi phải đến gần nữa mới hòng giải thoát được Seb. Mà sau đó còn phải tính cách đưa cả hai sống sót ra khỏi đây. “Arcturus, Aludra – tước vũ khí cô ta,” Nashira ra lệnh. “Không dùng hồn.” Một trong đám phán quan bỏ mũ trùm. “Xin hân hạnh.” Tôi ước lượng ả ta. Đấy là gia chủ của Julian.
Một sinh vật mặt mũi ranh ma, tóc vàng bóng mượt, cặp mắt mèo. Hộ vương đứng yên đằng sau ả ta. Tôi ướm chừng huyền quang của hai địch thủ. Aludra có dáng dấp thú hoang man rợ. Nhìn bề ngoài cô ả có vẻ văn minh đấy, nhưng tôi cảm thấy ả ta chỉ vừa đủ sức kiềm chế để khỏi nhỏ dãi ròng ròng.
Ả đang cuồng chân tay muốn nhảy vào đánh đấm, vừa phấn khích vì vẻ yếu nhược dễ xơi của Seb, vừa thèm đến chết huyền quang của tôi. Ả muốn đớp một miếng, muốn đớp ngay bây giờ. Hộ vương thì tối tăm lạnh lẽo hơn, ý định của hắn khó đoán hơn – nhưng chính vì thế lại hiểm hơn gấp bội.
Nếu không đọc được huyền quang hắn thì tôi chẳng có cách nào đoán nổi hắn định làm gì. Một ý nghĩ chợt lướt qua đầu tôi. Đêm qua máu Hộ vương làm tôi cảm thấy gần thanh khí hơn. Có thể lần này cũng vậy. Tôi đưa lưỡi dao sát mặt hít thật sâu. Cái mùi lạnh ngắt làm mọi giác quan như sôi vọt lên.
Thanh khí ào ạt đổ lên tôi, nhận chìm tôi như nước lạnh. Cổ tay vừa phất, con dao đã bay tới mặt Aludra, nhắm trúng giữa hai mắt. Ả ta hụp xuống vừa kịp. Tôi ném chính xác hơn trước. Hơn hẳn. Aludra chộp cái ghế đến nặng, lướt bay về phía tôi. “Lại đây bé ngoan,” ả ta nói.
“Ta cùng khiêu vũ nào.” Tôi lùi tránh. Hộp sọ tôi mà vỡ tan thì chẳng có ích gì cho Seb cả. Aludra xông tới. Mục tiêu đã định: hạ thủ tôi, rồi ăn hết những gì còn lại. Nếu không phải giác qan tôi mới nhạy bén thêm mấy tầng thì hẳn ả đã làm ngon ơ. Tôi lộn một vòng tránh ả, cái đế nến thay vì đập nát tôi lại phang đứt đầu bức tượng gần đó.
Tôi lập tức đứng thẳng lại, búng chân nhảy qua bàn thờ rồi vọt chạy qua nhà nguyện, bỏ xa đám Reph trùm mũ dưới mấy hàng ghế. Aludra đã lấy lại vũ khí. Tôi nghe tiếng xé gió khi ả lạng nó bay ngang phòng. Seb rú gọi tôi khi cái đế nến phi sát qua đầu nó. Tôi đang nhằm thẳng về phía cửa mở, nhưng lối thoát đã bị chặn.
Một tên gác ở ngoài đẩy cửa đóng rấm, nhốt tôi lại trong nhà nguyện cùng cả đám khán giả. Không kịp phanh, tôi va thẳng vào cửa. Không khí trong phổi hộc ra. Tôi lảo đảo. Đầu đập xuống nền hoa cương. Nháy mắt sau, cái đế nến đâm sầm vào cửa. Tôi vừa kịp giật tránh lại thì nó rơi ầm xuống sàn ngay chỗ tôi vừa rút chân.
Tiếng va chạm ngân khắp nhà nguyện như có quả chuông vừa đánh. Sau đầu tôi đau ê ẩm, nhưng chẳng có thời gian nghỉ nữa. Aludra đã vờn tới bên. Những ngón tay găng da thộp cổ tôi, hai ngón cái ấn chặt họng. Tôi tắc thở. Máu trào lên hai mắt, tôi chẳng nhìn thấy gì. Ả ta đang hút huyền quang của tôi, của tôi.
Mắt ả sáng trưng, chuyển màu đỏ nóng rực. “Aludra, đủ rồi.” Ả ta coi như không nghe. Miệng tôi nếm thấy vị sắt. Con dao nằm cạnh tôi. Những ngón tay tôi nhúc nhích về phía đó, nhưng bị Aludra chặn cổ tay. “Giờ tới lượt ta.” Tôi còn đúng một cơ hội sống. Ả vừa đưa con dao lên má tôi, tôi đã đẩy hồn mình vào thanh khí.
Khi ở dạng hồn, tôi nhìn bằng cặp mắt khác, nhìn trên một bình diện khác. Ở đây tôi có tuệ nhãn. Thanh khí trải ra như một khoảng hư vô thinh lặng, đây đó lấm chấm những khối cầu tròn như những vì sao, mỗi khối cầu là một mộng trường. Aldura ở rất gần tôi trong thế giới vật chất, vậy nên “khối cầu” của ả cũng không quá xa.
Cố tìm cách đột nhập vào tâm não ả thì chẳng khác nào tự sát – tâm não ả rất lâu năm và mạnh vô cùng – nhưng trong cơn thèm muốn huyền quang ả đã lơi là cảnh giác. Hoặc bây giờ, hoặc không bao giờ nữa. Tôi bay vèo vào tâm não ả. Ả không đề phòng, tôi lại rất nhanh. Tôi đã tới được vùng nửa đêm mà ả vẫn chưa ý thức được.
Khi ả nhận ra, tôi bị đẩy bắn ra ngoài nhanh như đạn. Chưa kịp định thần tôi đã lại ở trong cơ thể mình, đang nhìn lên trần nhà nguyện. Aludra quỳ sụp bên cạnh, tay ôm đầu. “Đuổi nó ra, đuổi nó ra!” ả ré lên. “Nó chui vào!” Tôi lập cập đứng dậy, thở lấy thở để, nhưng lại đâm nhào vào Hộ vương, hắn tóm lấy hai vai tôi.
Những ngón tay đi găng bấu chặt vào da tôi. Hắn không định làm tôi đau, chỉ định giữ, định ghìm lại – nhưng hồn tôi phản xạ như cái bẫy ruồi: nó bật lên khi gặp nguy. Gần như không chủ ý, tôi đánh lại đòn cũ. Lần này thậm chí còn chưa ra được tới thanh khí. Tôi không cục cựa nổi.
Hộ vương. Chính hắn. Lần này hắn là kẻ đang rút năng lượng khỏi người tôi, hớp huyền quang từ tôi. Tôi chỉ có thể tê liệt nhìn mình bị hút về phía hắn như đóa hoa về phía mặt trời. Rồi hắn cũng thôi. Như thể sợi dây nào đó nối chúng tôi vừa đứt. Mắt hắn đỏ tươi, như máu.
Tôi trừng mắt nhìn trả. Hắn lùi lại, nhìn Nashira. Im lặng. Rồi đám Rephaite trùm mũ đứng dậy vỗ tay. Tôi ngồi trên sàn, choáng váng. Nashira quỳ xuống bên cạnh, đặt bàn tay đi găng lên đầu tôi. “Tuyệt quá. Cô mộng hành bé bỏng của ta.” Tôi nếm thấy vị máu. Mụ ta biết.
Nashira đứng lên, quay về phía Seb, nãy giờ vẫn kinh hoàng quan sát nhờ chút sức lực ít ỏi nào vết thương còn chừa cho nó. Lúc này qua khe mắt sưng húp nó nhìn mụ đang bước vòng ra sau ghế. “Cám ơn đã phục vụ. Chúng ta rất cảm tạ nhà ngươi.” Mụ ta đặt hai tay hai bên đầu nó.
“Vĩnh biệt!” “Không, xin đừng… xin bà! Tôi không muốn chết. Chị Paige…!” Mụ ta bẻ gặc đầu nó sang một bên. Mắt nó nở lớn, môi hé mở thoát ra tiếng sòng sọc. Mụ vừa giết nó. “Không!” Tiếng kêu bục ra trong cổ. Tôi không hiểu nổi thế là thế nào. Tôi không tài nào rời mắt khỏi mụ.
“Bà… bà vừa….” “Muộn quá.” Nashira buông đầu nó ra. Cái đầu ngật xuống. “Lẽ ra ngươi đã có thể làm việc ấy, Paige ạ. Êm thấm không đau. Giá mà ngươi tuân theo lời ta.” Chính nụ cười của mụ làm tôi bùng nổ. Mụ mỉm cười. Tôi chạy lao về phía mụ, huyết quản sôi lên bỏng giãy.
Hộ vương và Alsafi tóm hai tay lôi tôi lại. Tôi vùng vẫy kịch liệt, giãy giụa đến lúc mồ hôi ướt đầm tóc. “Đồ giặc cái!” tôi gào toáng lên. “Đồ giặc cái, đồ giặc cái ác ôn! Nó còn không phải thấu thị cơ mà!” “Đúng thế. Nó không phải thấu thị.” Nashira bước quanh đằng sau ghế.
“Nhưng vong hồn vô minh là loại đầy tớ ngoan ngoãn nhất. Ngươi không nghĩ thế ư?” Alsafi vặn muốn trật khớp vai tôi. Tôi cào lên tay Hộ vương, bên tay bị thương, bên tay tôi đã chữa. Hắn gồng người. Tôi cóc cần. “Tôi sẽ giết các người,” tôi thốt lên, nhằm cả đám. Tôi gần như không thở nổi, nhưng cũng thốt được câu đó.
“Tôi sẽ giết các người. Tôi thề tôi sẽ giết các người.” “Ngươi không cần phải thề, 40 ạ. Chúng ta sẽ thay ngươi thề.” Alsafi quật tôi xuống sàn. Hộp sọ tôi giáng xuống sàn đá cứng. Thế giới bên ngoài nhoáng lên trước mắt. Tôi cố nhúc nhích, nhưng có gì đó ghì tôi xuống.
Có đầu gối kẻ nào ấn trên lưng tôi. Ngón tay tôi lết trên mặt hoa cương. Rồi cái đau lộng óc trên vai, cả đời tôi chưa bao giờ thấy đau xé như thế. Nóng, nóng quá. Mùi thịt cháy khét. Tôi không kiềm nổi phải thét lên. “Chúng ta thề ngươi sẽ trung thành đến chết với các Rephaite.” Nashira vẫn không hề rời mắt khỏi tôi.
“Chúng ta đóng dấu lời thề bằng lửa. XX-59-40, ngươi vĩnh viễn bị ràng buộc với Hộ vương nhà Mesarthim. Ngươi sẽ từ bỏ tên thật của mình chừng nào còn sống. Cuộc sống của ngươi thuộc về chúng ta.” Lửa ăn sâu vào da tôi. Tôi chẳng nghĩ nổi tới thứ gì ngoài cơn đau đớn.
Mùa Xương Mùa Xương - Samantha Shannon Mùa Xương