Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mùa Xuân Cho Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8 -
B
a ngày kế tiếp, mỗi khi tan sở là Băng Nhi đến phòng khám của Đường ngay. Trước đây ba bữa ăn trong ngày của Đường đều rất đơn giản, sáng một miếng bánh mì kẹp thịt, một ly sữa tự pha coi như xong. Buổi trưa và bữa ăn tối do chu Châu và cô Tú gọi hộ từ tiệm cơm ngoài phố “thức ăn chế biến sẵn” là sản phẩm cực thịnh của xã hội hiện đại, chuyên cung cấp cho giai tầng bận rộn suốt ngày. Dù phòng khám có trang bị bếp núc và phòng ăn, nhưng lúc nào cũng bỏ trống.
Tối nào khoảng sáu, bảy giờ là Băng Nhi cũng đến. “Thức ăn chế biến sẵn”.
được gọi thêm một phần, Băng Nhi ngoan ngoãn tham dự xong là ở lại trong Phòng phụ sắp xếp sách báo vương vãi bởi bệnh nhân. Nếu có bà mẹ nào cùng dẫn con đến thì nàng phụ giúp chăm sóc trẻ con, có điều ít khi Băng Nhi vào phòng bệnh. Điều này sau đó Đường mới biết Băng Nhi sợ kim tiêm và máu. Sự hiện diện của Băng Nhi làm cho không khí phòng khám thay đổi. Chu Châu nói:
– Thế này thì chắc sắp rồi.
Nhã Bội hỏi:
– Sắp gì?
– Thì bác sĩ Đường của chúng ta sắp vào vòng rồi.
– Sắp gì mà sắp, đã rồi chứ!
Hai cô gái được dịp cười khúc khích. Nhã Bội hỏi:
– Thế còn ao cá của mi đến đâu rồi?
– Cũng đâu bỏ trống, mấy tuần nay ông anh tao đưa mấy ông bạn đồng nghiệp chủ nhật nào cũng xuống câu. Tuần trước mới câu được con cá tám cân, ba người hợp lực mới kéo nổi lên bờ, vui dễ sợ ....
Câu chuyện cái ao cá của Chu Châu lảng vảng bên tai, nhưng bây giờ đã thật xa, thật xa với Đường. Không biết đến bao giờ chàng mới có dịp đến đó. Bất giác Đường nhìn ra cửa sổ nhìn đồng hồ. Giờ này sao Băng Nhi chưa đến? Cái tâm trạng chờ đợi lúc nào cũng ngập đầy trái tim, ngập đầy suy nghĩ của Đường.
Suốt ba ngày Đường như ở trên trời.
Băng Nhi bình thản ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ đợi. Hôm nào cũng ngồi đến khuya, nếu không có việc gì làm thì cô ta đọc sách, đọc một cách chăm chú. Đến độ nhiều lúc Đường chẳng dám tin đấy là cô gái đã từng “quậy”, từng uống thuốc độc dược, từng coi nhẹ cái sống, từng hét, từng la ...Ba hôm đó Băng Nhi có vẻ dịu dàng, dễ thương như một nữ tu.
Mỗi tối, sau khi công việc khám bệnh của Đường kết thúc, họ thường kéo nhau lên lầu. Cửa vừa khép lại là Băng Nhi sà vào lòng chàng kề môi bên tai:
– Em nhớ anh, nhớ anh quá!
Cả người Đường nóng bừng lên vì sự cuồng nhiệt của Băng Nhi.
– Nhưng anh ...anh vẫn luôn ở bên cạnh em mà?
– Vẫn bên cạnh? Mặt trời tinh tú ...Tất cả vẫn ở trong tầm mắt ta. Anh là bác sĩ anh biết cái nhìn của con người đến đâu. Nhưng bên cạnh không có nghĩa là ...có lẽ là anh không hề nghĩ tới em.
– Ai nói là anh không hề nghĩ tới em? – Đường siết chặt Băng Nhi. – Mỗi sáng khi mở mắt ra là anh đã nghĩ tới em, mãi năm sáu giờ chiều là lòng anh bắt đầu bồn chồn, nhìn ra cửa mấy lần. Mỗi lần có người đẩy cửa là anh nghĩ đến em ...Nếu biết tình yêu biến con người thành ngơ ngẩn như vậy, tốt nhất đừng nhảy vào.
– Bây giờ anh thấy ân hận à?
– Không, mới lạ!
Và tiếp đó là nụ hôn, nụ hôn nồng cháy, nụ hôn nồng nàn ...nụ hôn say đắm ...Họ chìm trong mơ ...Nhưng rồi lúc nào cũng vậy Băng Nhi cũng kịp thoát khỏi vòng tay Đường, nàng đi nấu nước, pha trà ...xoa bóp ...khiến những cơ bắp của Đường thư giãn.
Có một lần Băng Nhi có vẻ lúng túng, ngập ngừng một chút.
– Anh cũng biết, em không phải là người có tính bảo thủ, anh lại có vẻ hời hợt chi li, vì vậy trên phương tiện trách nhiệm tình cảm của chúng ta phát triển quá nhanh, anh lại từng nói sự hiểu biết của em về anh chưa nhiều nên nhiều khi ...em thấy không muốn để anh bận tâm về em rồi hối hận.
Băng Nhi có vẻ rành tâm lý quá.
Hai tiếng đồng hồ còn lại hôm ấy họ đã sống êm đềm, ngọt ngào trong hạnh phúc. Thảo luận về tiểu thuyết, về cuộc đời, về dĩ vãng của từng người, về tương lai lý tưởng và trách nhiệm ...Thời gian trôi nhanh, để giấc ngủ của Đường điều độ, lúc nào Băng Nhi cũng rời phòng trước khi đồng hồ gõ một giờ khuya. Chưa bao giờ Đường thấy hạnh phúc như lúc này. Không uống rượu mà say. Ý say như lởn vởn, lảng vảng trong phòng. Ánh mắt Băng Nhi như rượu, cụ cười như rượu. Nhất cử nhất động của nàng đều làm cho chàng say. Đôi lúc một mình Đường giật mình khi phát hiện ra sự cuồng nhiệt của chính mình.
Nhưng nếu có những người đi trong lòng người đẹp thì cái chết cũng không đán hận. Một tư tưởng thật lãng mạn. Bệnh lãng mạn là chứng bệnh lây. Băng Nhi có giọng hát hay, âm thể lẫn một chút trẻ con. Đường không làm sao quên được bài hát “Và cứ thế em cùng anh đến tận chân trời” mà hôm uống rượu say Băng Nhi đã hát, nhưng từ khi đó đến nay, chưa bao giờ Đường nghe lại được bài đó, dù Băng Nhi vẫn thích hát. Mỗi lúc bên nhau, Đường ngồi trên ghế, Băng Nhi ngồi dưới thảm tựa đầu trên đầu gối chàng, miệng hát nho nhỏ. Đường không rành lắm những bản nhạc mới, có điều chàng biết bài hát rất tình cảm.
– Em hát bài gì đấy?
– Bài “Bây giờ em mới hiểu”.
– Bài gì?
– “Bây giờ em mới hiểu” – Băng Nhi lặp lại, đôi mắt sáng long lanh quyến rũ. Nàng hát lớn hơn:
Bây giờ em mới hiểu Trời có hoảng sợ, đất có già Nhưng ân tình tao ngộ Mãi mãi bên nhau Bây giờ em mới hiểu Dĩ vãng là khói mây Mộng xưa có tàn Nhưng anh và em Mãi mãi bên nhau đến bạc đầu Băng Nhi hát xong, đặt tay lên gối nói dịu dàng.
– Anh Đường, hãy chấp nhận cho em một giấc mơ cuộc sống mới bên anh, anh nhé!
Băng Nhi! Những đợt sóng nhỏ nhấp nhô trong tim Đường hợp lại thành cơn sóng ào ạt tràn ngập. Băng Nhi! Băng Nhi.
Ngày thứ tư, A Thái đến tìm Đường, đó là ngày thứ bảy. Mười một giờ trưa phòng khám đã đóng cửa, cô Lan và cô Mẫn đã về nhưng Đường chưa khép cửa. Chàng nghĩ là Băng Nhi sẽ đến. Trong lúc chờ đợi thì A Thái đến, vừa bước vào cửa A Thái nói ngay:
– Anh Đường, tôi có thể nói chuyện với anh một chút chứ?
Đường bảo chàng rất vui khi A Thái đến. Mấy ngày nay chàng đã khuyên Băng Nhi nên làm lành với A Thái, đừng giận hờn nữa, nhưng Băng Nhi cứ thở ra.
– Nếu giận được cũng đỡ, anh biết tính em không giận dai. Nhưng vấn đề ở đây là bọn em vẫn cùng nói chuyện, cùng đến sở, có điều tình cảm vui vẻ xưa kia đã mất.
Đường nghĩ, về cơ bản bạn bè thì giữa hai người con gái vẫn còn đó. Chỉ tại thời điểm này, bức tường ngượng nghịu vẫn chưa phá vỡ được. Bây giờ A Thái đã đến, chỉ cần có sự hiện diện của Băng Nhi là chàng sẽ mời hai người dùng cơm, biết đâu ...tình cảm sẽ nối lại như xưa.
Đường vui vẻ:
– A Thái, ngồi đây uống ly cà phê nhé, đợi tí Băng Nhi đến chúng ta sẽ cùng ăn, tôi biết cô thích ăn đồ biển lắm. Chúng ta cùng đến nhà hàng Hoa Mai nhé.
A Thái ngẩn ra có vẻ bất an:
– Ồ! Băng Nhi sắp đến rồi à?
– Vâng, cô ấy sẽ đến.
A Thái lắc đầu:
– Vậy thì tôi đi đây.
Đường chặn lại cười nói:
– Cô vừa bảo là cô có chuyện cần nói với tôi cơ mà.
– Thôi để hôm khác.
Đường nhiệt tình:
– Đừng đi, đừng đi. Giữa hai người có việc gì vậy? Tại sao phải làm khổ nhau như vậy? Băng Nhi khi đến đây đều nói cô với vẻ bứt rứt. Thật ra thì cô ấy đâu có trách gì cô.
A Thái ngẩng lên nhìn thẳng vào Đường với đôi mắt lạ.
– Anh Đường ...anh với Băng Nhi yêu nhau à?
Đường bối rối:
– À ...có lẽ vậy.
– Tại sao lại có lẽ. Có hay không có?
Đường thành thật:
– Vâng, thì có.
A Thái kêu lên:
– Anh Đường, anh không cảm thấy là đột ngột lắm sao? Không thể như vậy được, chuyện không bình thường.
Đường ngồi thẳng dậy:
– Bình tĩnh nào, cô nghĩ là tôi với Băng Nhi không có quyền yêu nhau à?
A Thái lắp bắp:
– Không phải như vậy, anh phải sửa tên lại là Vô Thể Đường mới đúng, anh đã làm một việc rất hoang đường, vô thể thống.
Đường nổi nóng:
– Sao vậy? Thế Sở có quyền yêu Băng Nhi, còn tôi thì không à? Tôi kém hơn hắn ư?
A Thái cũng lớn tiếng:
– Không phải? Chẳng lẽ anh không biết là chuyện cãi nhau giữa Băng Nhi và Thế Sở chỉ có tính cách tạm thời. Họ cắn đắn nhau chỉ vài hôm rồi lại giải hòa, lúc đó rồi anh ăn làm sao, nói làm sao ...
Đường bối rối:
– Không, A Thái. Đến giờ này cô còn chưa biết Thế Sở đã nói lời yêu cô rồi à? Không lẽ mấy hôm nay, hai người không hẹn hò bên nhau à?
A Thái đỏ mặt, lệ đọng ra khóe mắt:
– Tôi chẳng có hẹn hò gì với Thế Sở nào cả. Mấy hôm nay tôi chẳng hề gặp anh ấy. Hôm cãi nhau với Băng Nhi anh ta cố ý đưa tôi vào cuộc ...Vâng, anh ta đã cố tình khiến Băng Nhi đau khổ. Lần nào cũng vậy, cãi nhau là họ triệt nhau bằng mọi ngôn từ, đủ cách ...Không chừa một cách đay nghiến nào. Nhưng với họ đó là chuyện bình thường, còn riêng anh, anh là đồ khùng, đồ điên. Tại sao anh không đứng bên ngoài cho khách quan, anh nhảy vô làm chi?
– Khoan nào ...ý cô muốn nói là tôi thừa cơ hội à?
A Thái yên lặng không nói. Đường thẳng thắn:
– A Thái này, tôi hiểu ý cô, tôi biết cô muốn khôi phục lại cục diện cũ, cô cho rằng chuyện giữa Thế Sở và Băng Nhi còn có thể hàn gắn. Còn tôi, tôi đã quậy xấu đi tình hình. Nhưng mà ...A Thái này, mỗi người đều có tình cảm riêng của mình. Thành thật mà nói, với Băng Nhi tôi không tự chủ được. Vâng, có lẽ tình cảm giữa chúng tôi phát triển nhanh quá, đột ngột quá. Nhưng mà tất cả dù sao cũng đã xảy ra rồi. Riêng Thế Sở với Băng Nhi tôi nghĩ rằng đã kết thúc. Cô có nói tôi thừa cơ hội hoặc thừa nước đục thả câu gì cũng mặc vì ...vì tôi đã yêu Băng Nhi.
A Thái ngẩn ra:
– Anh yêu cô ấy ...cỡ nào lận?
Đường thở dài:
– Tôi không thích thổi phồng. Xưa tới giờ tôi cũng chưa từng yêu ai một cách cuồng nhiệt, sôi nổi, cũng như không tin có thứ tình yêu như vậy. Thế mà, không ngờ bây giờ lại ...Tôi biết nói làm sao bây giờ? A Thái, cô biết không?
Tôi yêu Băng Nhi hơn chính bản thân tôi!
– Trời đất!
– Sao? A Thái? Cô không vui khi thấy tôi với Băng Nhi yêu nhau à? Ít ra thì Băng Nhi đã thoát khỏi sự đau khổ khi còn yêu Thế Sở. Cô không thấy là bây giờ Băng Nhi vui hơn trước sao?
A Thái cắn nhẹ môi:
– Thôi được. Tôi nghĩ rằng bây giờ có đồng ý hay không thì chuyện cũng đã rồi, có nói thêm gì cũng vô ích. Chỉ biết chúc mừng anh. – A Thái đứng dậy bước đi – Thôi tôi về, anh có vẻ tự tin lắm đấy.
Suýt tí nữa thì A Thái đã chạm phải Băng Nhi đang đi vào. Thấy A Thái, Băng Nhi kinh ngạc:
– Ồ! A Thái!
A Thái vội vã chào:
– Tôi phải đi đây, tạm biệt!
Nhưng Băng Nhi đã chận ngang với nụ cười gượng:
– Mi đi đâu? Thế Sở ở đằng ấy à?
A Thái trừng mắt đứng lại:
– Ban nãy tao đã nói chuyện với Đường. Giữa tao với Thế Sở chẳng có gì cả.
Tao không hề gặp Thế Sở từ khi tụi mày đổ vỡ. Nếu tao nói dóc trời đánh tao đi.
Băng Nhi vội vã nói:
– Thôi đừng thề, đừng thề, làm gì xúc động vậy? Giả sử có đi nữa tao cũng không để tâm.
A Thái đỏ mặt:
– Nhưng không có, tao đã bảo là không có gì cả, là không có gì cả ...Khi không rồi đặt chuyện kỳ cục.
Băng Nhi chăm chú nhìn A Thái rồi choàng tay qua vai bạn nói nhanh:
– A Thái, tao cho mi biết, bây giờ tất cả đổi thay rồi ...
Quay sang Đường, Băng Nhi nói:
– Anh Đường, anh có cho A Thái biết chuyện của chúng mình không?
– Có, có, anh đã nói.
Băng Nhi quay lại với A Thái, nụ cười rạng rỡ pha lẫn e thẹn.
– A Thái, giữa chúng ta coi như không có gì hết. Hiện giờ tao rất sung sướng, rất hạnh phúc. Một cảm giác mà trước kia khi còn ở bên Thế Sở chưa hề có.
Giữa tao với Thế Sở như có ngọn lửa nóng vậy, nó thiêu rụi dần cuộc sống, tạo sự đau khổ khôn nguôi. Điều này mi cũng thấy, mong là mi hiểu, còn với Đường thì ...Băng Nhi chậm rãi – Anh ấy khác hẳn, thận trọng, hiền hòa, có chiều sâu. Ở gần anh ấy tao cảm thấy yên tâm, hạnh phúc, an phận. Đó mới là điểm tựa mà người con gái nào cũng cần có.
Đường như nín thở. Cám ơn em, cám ơn lập trường của em.
A Thái vẫn chưa hết nghi ngờ:
– Thật hở Băng Nhi? Có thật mi thấy hạnh phúc và không cần tới Thế Sở không?
Băng Nhi ngẫm nghĩ:
– Vết thương vẫn còn nhưng từ từ rồi nó sẽ lành. Nói theo nghề của anh Đường thì vết thương nào cũng có thẹo nhưng chắc chắn nó sẽ lành.
– Băng Nhi ưỡn ngực – Mi không thấy tao đang sống sung sướng hay sao?
A Thái như được lây phải cái vui, cô gật đầu chấp nhận:
– À, tuyệt thật Băng Nhi! Để ăn mừng diễn biến này, để ăn mừng mối tình mới này, tại sao chúng ta không làm một bữa tiệc vui?
– đường cười to:
– Tôi đã nói là chúng ta cần phải đi ăn đồ biển, uống rượu nữa nhá?
– Đi. – Băng Nhi nói, một tay nắm lấy tay A Thái, một tay nắm lấy tau Đường. - Đến Hoa Mai đi, tôi thích nhất món cua biển ở đấy.
Không khí vui vẻ như quay trở lại, tuy rằng cục diện không giống như ngày trước. Tình bạn của hai cô gái nối lại khiến cho Đường cảm thấy vui tươi, chàng không còn đầu óc đâu nghĩ đến Thế Sở.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mùa Xuân Cho Em
Quỳnh Dao
Mùa Xuân Cho Em - Quỳnh Dao
https://isach.info/story.php?story=mua_xuan_cho_em__quynh_dao