Chương 8
hanh Giang bước vào quán, cô thấy ngay Huy Nam đang ngồi ở chiếc bàn gần cửa. Ly café trước mặt anh vơi đi hơn nửa. Vậy là Huy Nam đã chờ cô lâu lắm, có lẽ anh đã gọi ly thứ hai cũng nên.
Thanh Giang đi về phía anh mà có cảm giác mình đang tiến đến vành móng ngựa. Khi Huy Nam gọi điện hẹn, cô đã không muốn tới. Đã phân vân suốt cả ngày. Nhưng rồi vì sợ anh nên cô không dám tránh mặt.
Mà không chỉ riêng Huy Nam, bây giờ cô sợ gặp tất cả bạn bè.
Huy Nam đứng dậy kéo ghế cho cô. Cử chỉ vẫn ân cần như bình thường:
- Em uống gì?
- Gì cũng được anh ạ.
Huy Nam quay lại gọi nước với cô tiếp viên. Thanh Giang ngồi im nhìn anh, cái nhìn quan sát hồi hộp, như người ta theo dõi phản ứng của một quan toà. Huy Nam càng ân cần thì cô càng thấy hồi hộp. Cô không tin là đến giờ anh chưa biết gì. Dù cho Phương Hạnh có im lặng, thì chắc chắn Tuyết Loan cũng không chịu bỏ qua. Vấn đề là, bây giờ Huy Nam sẽ cư xử thế nào với cô. Tiếp tục đi đến hôn nhân, hay sẵn sàng gạt bỏ khoảng thời gian êm đềm đã có với cô?
Huy Nam quay lại đã lâu. Thấy Thanh Giang cứ cúi nhìn xuống bàn, anh nói nhẹ nhàng:
- Nhìn anh đi Giang.
Thanh Giang miễn cưỡng ngước lên, nhưng rồi lại đưa mắt về hướng khác. Cô thật sự không đủ dũng cảm đối diện với anh.
Huy Nam chủ động nói tiếp:
- Bây giờ, cả anh và em đều không thể làm như không biết chuyện chạy trốn đám cưới của Phương Hạnh, phải không?
- Vâng. Hạnh nó kể với anh rồi phải không?
- Ai nói không quan trọng, vấn đề là, mình phải đối diện với thực tế như thế nào. Bây giờ em đang nghĩ gì, Giang?
Thanh Giang cụp mắt ngó xuống. Cô quyết định mình phải chủ động. Như vậy còn đỡ hèn hơn là cứ tránh né như không biết gì.
Giọng cô đều đều như xưng tội:
- Khi xin Phương Hạnh chia tay với anh, em đã bảo em muốn chết, nhưng em chỉ nói vậy thôi, và không ngờ nó đồng ý một cách đơn giản như vậy.
Huy Nam nhìn cô. Trong mắt loé lên một tia lửa nào đó. Nhưng anh vẫn yên lặng, chăm chú nghe những gì từ chính cô thú nhận.
Thanh Giang liếm môi, cười như khóc:
- Vâng, em không ngờ em đạt ý muốn dễ dàng như vậy. Vì Phương Hạnh nó thật sự chia tay với anh, em càng không ngờ hơn, khi anh đáp lại tình cảm của em một cách đơn giản, như nó là điều tất nhiên vậy.
- Lúc đó em có thấy áy náy với Phương Hạnh không? Có tội nghiệp bạn em không?
- Có, nhìn nó không còn vui vẻ như ngày trước, em biết nó đau khổ, có lúc em muốn trả anh lại cho nó, nhưng rồi em không đủ can đảm. Em biết em yêu anh nhiều hơn Phương Hạnh nhiều.
- Không hẳn như vậy đâu em. Ai cũng tưởng tình cảm của mình là trên hết, nhưng hoá ra không phải. Cả em và Phương Hạnh đều không yêu anh như cả hai tưởng.
- Anh nói vậy là sao?
- Nếu coi anh là tất cả, thì Phương Hạnh đã không nhường cho em, cô ấy không phân biệt được người nào quan trọng hơn, và cũng không cần biết cảm xúc của anh, em cũng vậy.
Thanh Giang bậm môi, mắt vẫn nhìn xuống bàn:
- Em không ngốc đến vậy đâu, em biết anh không yêu em, nhưng em vẫn cố trói buột, hy vọng ở bên em lâu, anh sẽ quên được Phương Hạnh.
Huy Nam chống tay lên thành ghế, hơi ngửa người ra sau, như để quan sát Thanh Giang cho rõ hơn. Giọng anh rất dịu dàng:
- Như vậy em đã cảm nhận được tình cảm của anh chưa?
- Em không dám chắc chắn, khi anh chủ động tính chuyện đám cưới, em rất hy vọng.
- Đã là của nhau thì phải có trách nhiệm với nhau, anh thật lòng nghĩ như vậy.
Thanh Giang thu hết can đảm nhìn mặt Huy Nam:
- Vậy anh còn ý định đó không?
Huy Nam cười nhẹ:
- Đó là vấn đề chính của mình bây giờ, cho nên anh cần gặp em đó.
- Anh sẽ chia tay với em, và sẽ trở lại với Phương Hạnh phải không? Bây giờ biết nó vẫn còn yêu anh, anh sẽ quay lại với nó phải không?
Huy Nam nheo mắt nhìn cô:
- Em nghĩ anh với cô ta có thể nhìn mặt nhau được sao? Trong hoàn cảnh này, anh không nghĩ tới chuyện đó.
Thanh Giang thoáng ngẩn người, rồi một chút hy vọng le lói trong mắt cô:
- Anh có thể tha thứ cho em không? Với người anh sắp cưới, liệu chuyện đó có làm anh thay đổi không?
Huy Nam điềm tĩnh:
- Xin lỗi em, anh không thể tiếp tục coi như không biết gì được, khi tới với em, anh thật lòng muốn xây dựng, vì anh hiểu tình cảm của em.
- Bây giờ em vẫn không có gì thay đổi cả.
Huy Nam khoát tay:
- Hãy để anh nói, anh đã yêu Phương Hạnh hơn cả bản thân anh, cho nên khi bị phản bội, anh đau khổ đến mức không còn quan trọng chuyện gì trên đời này nữa.
Thanh Giang mở lớn mắt, thì thào:
- Đến giờ vẫn còn sao?
- Anh đau khổ, nên anh hiểu được sự thất vọng ở em, và anh tự nguyện bù đắp cho em, không cho em được trái tim, thì anh đền bù bằng lý trí, và anh đã dùng lý trí để sống hết lòng cho em. Nhưng bây giờ thì không thể được.
- Anh không tha thứ phải không? Có phải anh nghĩ em dùng thủ đoạn không? Tuyết Loan đã nói em như vậy đó.
- Anh thông cảm với em, nhưng buộc lòng phải thừa nhận đó là thủ đoạn. Xin lỗi Giang, nhưng anh không thể chấp nhận một người vợ như vậy. Cũng như bây giờ anh không chấp nhận cách coi rẻ tình cảm của Phương Hạnh.
Thanh Giang buột miệng:
- Anh sẽ không trở lại với Phương Hạnh chứ?
Hỏi xong cô lại lặng thinh, và nhận ra mình quá ích kỷ. Nhưng dù sao cô vẫn rất muốn điều đó xảy ra, cô biết mình sẽ đỡ đau khổ hơn, nếu Phương Hạnh cũng không giữ được Huy Nam.
Huy Nam chợt nói một câu làm cô thấy nhói tim:
- Khi nghĩ đến những ngày Phương Hạnh phải nhìn hạnh phúc của anh và em, anh đau lòng lắm, và anh sẵn sàng nhận lấy sự đau khổ về anh, để Phương Hạnh vui vẻ.
Thanh Giang bật lên khóc:
- Anh thương người ta nhiều như vậy sao? Tình cảm của em với anh còn hơn vậy nhiều lắm.
- Anh thật lòng xin lỗi. Nhưng từ đây về sau, em cứ xem anh như người bạn, đừng nghĩ tới anh nữa.
- Bây giờ em cảm thấy rất cay đắng. Anh đã coi em như vợ sắp cưới, thế mà chỉ vì phát hiện ra Phương Hạnh yêu anh, anh sẵn sàng hủy bỏ tất cả với em, không hề có chút trách nhiệm nào nữa.
Huy Nam nhìn cô thương hại:
- Em yêu một cách mất hết lý trí rồi Giang ạ, không phải anh là người thiếu trách nhiệm, nhưng anh không thể nhắm mắt cưới em một cách mù quáng.
- Em thật lòng biết mình có lỗi với Phương Hạnh, nhưng chuyện đã đi xa qua rồi, xin anh đừng quay trở lại nó nữa.
- Phương Hạnh không có lỗi trong chuyện tình cảm, cô ấy chỉ bị em bức bách, làm sao anh có thể tiếp tục với người đã làm khổ người mà anh yêu nhất trên đời.
- Nếu biết chuyện này sau khi cưới, anh có chia tay với em không?
- Có lẽ anh vẫn sẽ làm vậy.
- Để trở lại với Phương Hạnh?
Huy Nam mỉm cười:
- Em có hiểu điều này không? Em đã đẩy anh và Phương Hạnh đến chỗ không thể nhìn mặt nhau được. Bây giờ Phương Hạnh còn bị trói buộc với Vĩnh Hưng, còn anh thì cũng không thể trở lại với cô ấy ngay khi chia tay với em, nghĩ tới tất cả những điều đó, anh lại thấy khó mà tha thứ cho em.
Thanh Giang không nói gì nữa, chỉ sụt sịt khóc. Nhưng cách khổ sở đó không làm Huy Nam thấy có lỗi, chỉ có thương hại. Cũng như vì tội nghiệp Thanh Giang, nên anh không hề phản ứng gay gắt với cô. Dù cô đã làm anh choáng váng khi phát hiện thủ đoạn của cô.
Anh nghiêng người tới đưa khăn cho Thanh Giang, giọng vẫn nhẹ nhàng:
- Anh sẽ đến nhà xin lỗi mẹ em, và mình chia tay ở đây vậy, em hãy dứt khoát tư tưởng với anh đi.
Nói xong Huy Nam đứng dậy:
- Chào em.
Rồi anh đi ra khỏi quán. Thanh Giang ngẩng lên nhìn anh. Nhưng không nói gì được. Cô không ngờ Huy Nam có cách chia tay nhẹ nhàng nhưng dứt khoát như vậy. Nếu không hiểu tính anh, có lẽ cô sẽ nghĩ đây là sự giận hờn, rồi anh sẽ trở lại tìm cô.
Không phải như vậy đâu. Cô biết chắc như vậy. Từ đây về sau cô sẽ không bao giờ níu kéo được anh. Và lần gặp này cũng sẽ là lần cuối.
Lòng cô thấy đau không chịu nổi. Nhưng cô không hề nghĩ đến cái chết, trong đầu cô có muôn vàn ý nghĩ quay cuồng. Nhưng thật kỳ lạ, cô không thấy muốn chết như ngày trước. Không phải cô yêu thích gì cuộc sống này. Có điều là cái chết là ở thế giới nào xa xôi quá, nên không muốn thực hiện.
Thanh Giang cứ ngồi một mình trong quán, nghe đau khổ tột cùng. Nhưng rồi cuối cùng cô cũng đứng lên được, và gượng dậy đi ra khỏi quán.
Ngoài trời đã tối, nhưng đường phố lên đèn làm cô thấy buổi tối đỡ nặng nề hơn.
Phương Hạnh ra khỏi trường, hoà theo dòng xe chạy trên đường. Cô cứ đi mà đầu óc trống rỗng. Cuộc sống bây giờ nặng nề và ngột ngạt đến mức không chịu nổi. Sau một sự đổ vỡ, dù là do mình gây ra, dù không hề ân hận, mình vẫn thấy chơi vơi trống trải. Giống như một nốt trầm trong bản nhạc vậy. Mà cô thì đâu có chịu nổi khoảng lặng đó.
Khi cô về đến nhà thì mẹ cô đang chuẩn bị bàn ăn. Bà gần như không trả lời câu chào của Phương Hạnh. Từ sau chuyện đám cưới, không khí trong nhà như khó thở bởi vẻ im lặng của mọi người.
Phương Hạnh thay đồ, rồi ra phụ dọn bàn. Vừa lau chén cô vừa nghĩ tới chuyện tìm một chỗ ở nào đó. Có lẽ cần phải như vậy, sự có mặt của cô trong nhà là gánh nặng cho mọi người. Đáng lẽ cô phải đi lấy chồng rồi, nhưng điều đó không xảy ra thì nên đi cho khuất mắt mọi người.
Chợt Phương Hạnh bị trợt tay, chiếc nắp xuống bồn rửa chén. Tiếng loảng xoảng như càng làm căng thẳng đầu óc bà Ngọc. Không kiềm chế được, bà bật quay phắt lại, quát lên:
- Đầu óc để đâu vậy hả?
- Con xin lỗi.
Vừa nói Phương Hạnh vừa cúi xuống dọn dẹp. Nhưng cử chỉ của cô không làm bà Ngọc dịu lại nổi. Cơn nóng như đã bùng phát thành đám cháy, bà tiếp tục quát lớn:
- Làm gì cũng không nên thân hết, đi cho khuất mắt tao đi.
Phía ngoài, giọng ông Thành vang lên bực bội:
- Thôi đi, nói một câu là đủ rồi.
Bà Ngọc lập tức chĩa về phía ông:
- Thế nào là nói nhiều, con hư hỏng như vậy, mắng cũng không cho nữa hả?
Ông Thành đập mạnh bàn:
- Bây giờ muốn gây với tôi nữa phải không?
Rồi ông đứng dậy, hầm hầm vào phòng mặc áo, bỏ đi xuống sân.
Minh Triết cũng tắt tivi, mặc áo bỏ đi.
Còn lại hai mẹ con, bà Ngọc trút hết cơn giận vào Phương Hạnh:
- Nhà này là cái chợ, ai không vừa ý thì bỏ đi, sao mày không đi luôn đi, mày còn ở đây làm khổ mọi người tới chừng nào nữa, tới chừng nào mày mới chịu đi cho khuất mắt tao đây.
Phương Hạnh đứng vịn tay trên bồn, mím miệng, mặc cho nước mắt chảy ròng ròng xuống mặt.
Bà Ngọc đứng trong bếp, tiếp tục tuôn ra một tràng đay nghiến:
- Biết nuôi mày lớn để mày làm xấu mặt cha mẹ như vậy, lúc nhỏ tao đã tống mày về quê cho bà ngoại nuôi mày. Mày định ở vậy làm khổ tao tới chừng nào nữa đây, chồng đàng hoàng không muốn, để sống lang thang như vậy thì chịu phải không?
Hết chịu nổi, Phương Hạnh chợt bịt tai lại, hét lên:
- Con biết con là cái gai trong mắt mọi người, con cũng không muốn ở đây làm chướng mắt mẹ đâu, con sẽ dọn ra ngoài ở một mình cho mẹ khỏe, mẹ cho con yên đi.
- Được, vậy thì mày dọn đồ đi đi, ra khỏi nhà này, đi cho khuất mắt tao, sống chết gì thì cũng tới nhà con Tuyết Loan mà ở, đừng về đây làm khổ tao.
Phương Hạnh oà lên khóc. Cô bụm miệng, đi như chạy ra khỏi nhà. Cô đi thẳng lên sân thượng, đứng khóc tức tưởi một mình.
Khi từ chối đám cưới, cô chỉ nghĩ mình sẽ chịu áp lực từ gia đình Vĩnh Hưng. Nhưng thật sự người ta trừng phạt cô bằng cách im lặng, chứ không đay nghiến gay gắt như mẹ.
Từ lúc về nhà, không ngày nào mà cô được sống yên ổn, mẹ cứ đem chuyện Vĩnh Hưng ra nhiếc móc. Riết rồi cô nghĩ cô trở thành gánh nặng cho cả nhà, là người không ra gì. Tệ hại hơn, là hư hỏng không còn tư cách nữa.
Chợt một ý nghĩ loé lên. Tối nay cô sẽ đến nhà Tuyết Loan ở vài ngày, sau đó tìm phòng thuê và ở đó luôn, khi cô đi, mọi người trong nhà sẽ không còn thấy nặng nề nữa.
Nghĩ tới đó lại thấy tủi thân không sao chịu được. Và cô ngồi phịch xuống thềm, gục đầu xuống khóc tức tưởi.
Chợt cô nghe một giọng nói vang lên:
- Nếu buồn thì cứ tới tìm Tuyết Loan, đừng nên khóc một mình như vậy.
Phương Hạnh ngẩng phắt lên nhìn. Trong bóng tối, cô nhận ra Huy Nam đang ngồi bên cạnh. Cảm nhận được cái nhìn an ủi của anh. Cô đưa tay quẹt nhẹ lên mắt. Cố nín khóc:
- Lâu quá không gặp anh.
- Nãy giờ anh nghe tiếng ồn bên nhà em, dì Ngọc lại mắng em phải không?
Phương Hạnh lặng lẽ gật đầu:
- Chắc là mấy nhà khác đều nghe hết phải không?
- Đừng quan tâm đến họ, nếu phải chịu thêm áp lực của dư luận thì em gánh không nổi đâu.
- Em không quan tâm, nhưng mẹ em thì bị áp lực từ họ nhiều lắm.
Cô hít mũi, cười lặng lẽ:
- Khi em đi khỏi chỗ này, thì mọi người sẽ quên dần chuyện này thôi. Em sẽ đi mà.
- Đi đâu?
- Trước mắt là tối nay đến nhà Tuyết Loan, rồi sau đó tìm thuê phòng ở riêng, em không về nhà nữa.
- Nhà em sẽ không ai đồng ý đâu.
Phương Hạnh lắc đầu:
- Anh không hiểu đâu, mẹ em không muốn thấy em ở nhà nữa, em đã làm xấu hổ gia đình, đi là hơn.
- Nếu em đi, dì Ngọc sẽ càng mắng em nhiều hơn, tâm lý bà mẹ là vậy, càng lo càng mắng nhiều, dì Ngọc sợ em không lấy được chồng, con gái mà, chỉ có một thời thôi, đến lúc già rồi thì càng khó có gia đình hơn nữa.
- Nhưng em chỉ mới hai mươi bốn tuổi, sao mẹ lại nghĩ em già, em biết mọi người quen nghĩ em xốc nổi rồi, em cũng mệt mỏi vì chuyện đó lắm.
Huy Nam cười khẽ:
- Nếu chịu khó suy nghĩ, em sẽ thấy dì Ngọc lo như vậy là đúng.
- Em hiểu rồi, vì em đã lau chau trong tình cảm quá, thích người này rồi lại thích người kia, em cũng hiểu mình đã làm không ai tin tưởng nữa.
Cô cười buồn rầu:
- Nhưng em sẽ không như vậy mãi đâu, rồi mẹ sẽ thấy, từ giờ đến già, em sẽ không quan tâm đến tình cảm nữa, mà sẽ sống khác đi, khác xa với em bây giờ.
- Em định sẽ làm gì?
- Từ bây giờ em sẽ lao vào kiếm tiền, trở thành một nữ giám đốc, và sẽ sống một mình suốt đời.
Huy Nam cười một mình:
- Đó cũng là ý hay, chúc mừng em.
- Em biết là sẽ khó lắm, nhưng em nghĩ, đã thất bại trong tình cảm, thì em sẽ thành công trong sự nghiệp, cho nên em không cho phép mình sai lầm nữa.
- Coi chừng khi quyết định sống một mình, em lại phạm sai lầm khác, và dì Ngọc sẽ tức em nhiều hơn nữa.
Phương Hạnh đứng yên. Rồi chợt khóc nức nở:
- Vậy em phải làm sao đây? Em hối hận lắm, hối hận là mình đã ngu ngốc, đến mức em ghét cả chính em. Bây giờ em bế tắc lắm rồi.
- Thật ra đâu có cái gì nghiêm trọng đến không thể giải quyết, có gì đâu mà phải khóc như vậy.
Phương Hạnh lặng lẽ quẹt mắt. Cô hít mũi nhẹ nhẹ:
- Sao anh lại chủ động tìm em, anh không thấy ghét em sao, hay anh có thói quen an ủi mỗi khi em có chuyện buồn, em khác trước rồi, không sao đâu.
- Trước kia em đã vậy, bây giờ và sau này em cũng vẫn sẽ vậy thôi, em không khác đi được đâu.
Phương Hạnh lặp lại:
- Tại sao anh chủ động nói chuyện với em? Anh không còn ghét em sao?
Huy Nam hơi cúi đầu suy nghĩ:
- Anh vẫn còn giận em, nhưng vì tự ái của anh mà em kéo dài sự khổ sở thì anh thà dẹp tự ái. Mỗi lần nghe nhà em có chuyện anh lại thấy đau lòng cho em. Cũng như lúc nãy vậy.
- Anh tội nghiệp em lắm à? Em đáng thương hại đến vậy sao?
- Phương Hạnh đâu có bao giờ làm cho người khác thương hại, anh chỉ đau lòng vì không muốn em bị tổn thương, lúc nãy nghe dì Ngọc lớn tiếng với em, anh chịu không nổi.
Anh kéo mặt Phương Hạnh lên:
- Lâu rồi không thấy em cười, như vậy đâu phải là em.
Phương Hạnh quay mặt ngó chỗ khác, cười gượng:
- Sống thế này, nếu là anh, anh có lạc quan được không?
Huy Nam mỉm cười tự tin:
- Phải biết vượt qua chứ, dù là rất khó.
Phương Hạnh gật gật đầu:
- Em biết, anh mạnh mẽ lắm, đầy nghị lực, chứ không như em. Không hiểu sao em gây ra nhiều chuyện mà lại không có sức để chịu đựng, không có thì đừng làm.
- Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, đừng để bị áp lực quá, và em cũng đừng ra khỏi nhà, lúc đó dì Ngọc sẽ giận thêm đó.
Phương Hạnh lắc đầu:
- Em quyết định rồi, em phải đi thôi, như vậy mẹ sẽ không phải thấy em nữa.
Huy Nam nhìn cô tư lự:
- Chuyện em với Vĩnh Hưng đã giải quyết xong chưa?
- Anh ấy giận em lắm, em hiểu bây giờ em có thay đổi, anh ấy cũng không chấp nhận được đâu. Gia đình ảnh cũng sẽ không đồng ý em đâu.
- Thời gian qua em có thấy hối hận không?
- Không, chỉ thấy mình có lỗi, em không hối hận, nếu lúc đó em nhu nhược để đám cưới tốt đẹp thì mới hối hận.
Huy Nam nói như khuyên:
- Dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, hãy nhìn tới chứ đừng quay đầu lại, cái gì không cứu vãn được, bỏ thì mình sẽ nhẹ nhàng hơn.
Phương Hạnh buột miệng:
- Lúc trước anh nghĩ như vậy nên anh tới với Thanh Giang phải không?
Huy Nam gật đầu thừa nhận:
- Anh đã từng nghĩ như vậy.
Phương Hạnh cười khẽ:
- Anh có bản lĩnh lắm, không có gì khống chế được anh cả, người không bị ai khống chế bao giờ cũng là người mạnh.
- Có thể.
Huy Nam chợt đứng dậy;
- Đừng buồn nữa, bây giờ xuống nhà, đi ngủ, và đừng nghĩ tới chuyện gì khác, rồi tất cả sẽ qua thôi.
Phương Hạnh gượng đứng dậy, chìa tay ra:
- Cám ơn vì anh đã an ủi em, hình như lúc nào anh cũng là người tốt với em nhất.
- Nếu em muốn, Vĩnh Hưng cũng sẽ mãi là người tốt của em đó, không phải chỉ mình anh đâu.
Anh vỗ nhẹ vai Phương Hạnh:
- Thôi nhé, chúc ngủ ngon.
Rồi anh đi xuống trước. Phương Hạnh vẫn đứng thẩn thờ một mình. Lúc nãy cô rất muốn, muốn đến chảy bỏng, được gục vào ngực Huy Nam, nghe anh nói về tình cảm của chính hai người. Chứ còn kiểu an ủi tốt bụng thế này, chỉ làm cô khổ sở thêm mà thôi.
Có lẽ Thanh Giang thành công rồi. Nếu nó không giữ được Huy Nam, thì cô cũng vậy. Thanh Giang làm cho cô và anh không thể nào nhìn mặt nhau mà vô tư như ngày trước được nữa.
Phương Hạnh lau mặt cho sạch rồi mới đi xuống. Khi cô vào nhà thì mọi người đã đi ngủ. Đèn đã tắt, chỉ có bóng đèn nhỏ hắt ra. cô mệt mỏi đi về phòng mình. Lặng lẽ tắt đèn.
Mấy ngày sau cô tương đối được bình yên. Bà Ngọc bận kết toán sổ sách ở công ty, nên đi về rất thất thường.
Nhưng chỉ được vài ngày yên ổn. Một tuần sau cô gặp chuyện khác, còn thấy khổ sở hơn.
Tối nay Phương Hạnh ở trường về thì gặp nhà có khách. Đó là một phụ nữ có vẻ sang trọng. Phương Hạnh không để ý lắm. Cô gật đầu chào rồi rút luôn vào phòng.
Đến lúc khách về, bà Ngọc đi vào phòng cô, có vẻ rất vui:
- Lúc nãy dì Hương khen con đó, bà ấy bảo mẹ có đứa con gái đẹp quá, mà lại ngoan, nghe mà mát ruột.
- Vậy hả mẹ?
- Con thấy dì ấy có hiền không?
- Dạ, con không để ý.
- Bà ấy là bạn học cũ của mẹ, ở nước ngoài về, tính bả cũng hiền, có dâu không sợ con người ta bị ăn hiếp.
- Dạ.
- Bả về lần nầy là kiếm vợ cho con trai đó, nghe kể cũng có mấy chỗ làm mai rồi, nhưng không có đám nào được, vô tình gặp mẹ, hai người nói chuyện mới biết ra, mẹ nghĩ chắc là do duyên số.
Phương Hạnh thấy khổ tới nơi. Nhưng không dám nói gì. Ông con bà ấy ở nước ngoài, có muốn gặp mặt thì ít nhất cũng mấy tháng. Trong mấy tháng đó cô đã ra ở riêng, vậy là yên thân. Bây giờ mà cãi mẹ thì có nước bị đòn thôi.
Nghĩ vậy nên cô đỡ lo, và hỏi tới:
- Mẹ mời dì ấy về nhà hả mẹ?
- Ừ, bắt bả tới nhà coi mặt con, chứ mẹ không chịu dắt con tới cho bà ấy coi mặt, mẹ phải giữ giá cho con chứ.
“Mình còn giá gì nữa đâu mà giữ” - Phương Hạnh nghĩ thầm, nhưng không nói gì.
Bà Ngọc vui vẻ nói tiếp:
- Bà ấy có đưa hình cho mẹ, con trai bả hơi xấu một chút, lớn hơn con gần mười tuổi, nhưng như vậy tốt chứ đâu có sao.
- Lớn gần mười tuổi lận hả mẹ? sao dì ấy là bạn mẹ mà con lại lớn thế?
- Ờ… thì con của chồng bả, bả là vợ sau không có con cái gì, nên lo cho con chồng ấy mà. Như vậy con càng khỏe hơn, không sợ mẹ chồng nàng dâu tranh giành tình thương.
- Vâng.
- Bả hẹn ngày mai đến nhà hàng Thủy Hồng cho hai đứa biết mặt. Mai con xin nghỉ một buổi nhé. Trưa mai mẹ cũng xin về sớm, mẹ đưa con đi mát xa mặt, cho nó tươi lên một chút, lúc này da con xấu quá.
Phương Hạnh kinh hoàng ngồi im. Vậy nghĩa là ông đi coi vợ đang ở đây. Cô biết làm sao mà né đây.
Bà Ngọc nói như dặn:
- Ngày mai tới đó con cứ ngồi im đi nhé, hỏi gì thì trả lời cái ấy, để cho mẹ nói chuyện.
Phương Hạnh rối bời trong bụng, cô dạ một cách khó khăn. Như muốn không ra hơi. Cử chỉ ngoan ngoãn đó làm bà Ngọc hài lòng lắm. Bà nói tiếp:
- Con không được nói với họ chuyện con từ hôn nghe chưa? Cũng không được kể về thằng Nam, nếu cậu ta hỏi thì con cứ nói cũng có quen với bạn trai, nhưng chỉ là bạn bình thường, hiểu không?
- Vâng. Nhưng… sao gấp quá vậy mẹ?
- Cũng hơi gấp, nhưng chịu thôi con à, bả về đây một tháng, nhưng chỉ mới gặp mẹ hôm qua, phải gặp sớm hơn thì mẹ còn neo thời giờ được, làm vậy có vẻ mẹ nôn nóng quá, nhưng đâu còn thời giờ nữa.
- Chừng nào họ đi hả mẹ?
- Cuối tuần, coi như còn có bốn ngày nữa thôi. Ngày mai gặp cho biết mặt, ngày mốt con tiếp xúc riêng với cậu ta, coi như không còn thời giờ nhiều đâu. Nếu cậu ta chịu con thì hai đứa sẽ liên lạc điện thoại sau. Chủ yếu phải gặp mặt cái đã.
- Vâng.
Thái độ phục tùng của Phương Hạnh làm bà Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Bà đã chuẩn bị tinh thần là phải răn đe khủng bố. Thế mà cô gật đầu ngoan như một con mèo. Làm bà cũng thấy bất ngờ.
Bà dặn Phương Hạnh một lô thứ. Rồi yên tâm đi ra.
Lúc nãy Phương Hạnh mệt muốn chết. Nhưng bây giờ thì tỉnh ngủ hẳn. Kinh hoàng quá sức. Giờ lại phải đối đầu với chuyện mới. Thật muốn chết được.
Cô ngồi lên, gọi điện cho Tuyết Loan. Giọng như cầu cứu:
- Mẹ tao bảo ngày mai đi với mẹ đến cho người ta xem mắt, phải làm sao bây giờ hả Loan?
Tuyết Loan có vẻ ngạc nhiên:
- Quen với ai hồi nào mà xem mắt vậy? Hắn là ai?
- Tao không biết, chỉ nghe nói là ở nước ngoài về, tao không muốn đi đâu, làm sao bây giờ đây?
- Trốn chứ làm sao nữa.
- Trốn không đi với mẹ ấy hả? Tao có nghĩ rồi, nhưng làm vậy mất mặt mẹ, thế nào tao cũng bị xử tử.
- Thật tình bây giờ tao cũng chưa nghĩ ra, để tối nay tao nghĩ, rồi mai gọi cho mày. Mà tao cũng đang khổ đây nè, mẹ tao bắt tao ưng một ông lớn hơn tao năm tuổi, vừa xấu vừa khó tính, cù lần, thật muốn chết đi được.
- Năm tuổi còn đỡ, đàng này ông xem mắt tao lớn đến mười tuổi, tao không hiểu tại sao mẹ tao cứ muốn tao phải lấy chồng, không có chồng thì mẹ sợ tao chết hay sao ấy.
- Mẹ tao cũng vậy, thật khổ gì đâu ấy. Hạnh nè, hay là sẵn dịp này mầy hỏi thử Huy Nam đi, nếu ảnh còn thích mày thì phải lên tiếng, còn không thì coi như mày lấy chồng cho xong.
- Nữa, xúi dại nữa, Huy Nam biết mẹ tao muốn tao lấy chồng đó chứ, nhưng coi chuyện đó không liên quan gì tới ảnh, tao biết tình cảm người ta hết rồi.
- Thì cứ thử đi.
- Thôi. Đừng nói tới Huy Nam nữa, nhớ suy nghĩ phụ tao nhé, mai tao gọi cho mày.
- Ừ.
Phương Hạnh tắt đèn. Rồi nằm xuống giường. Lần này thì cô ngủ thiếp đi. Nhưng cả đêm cứ chập chờn nghĩ về cuộc gặp ngày mai. Giấc ngủ thật nặng nề.
Hôm sau cô gọi điện cho Tuyết Loan. Cô nàng hẹn đến quán kem mà ngày trước cả nhóm thường hay đến. Khi cô tới thì thấy Huy Nam đang ngồi một mình như chờ ai đó. Cô ngần ngừ một lát. Rồi đi đến bàn anh:
- Anh có hẹn với ai ở đây à?
- Tuyết Loan hẹn anh, em đi đâu vậy Hạnh?
- Lạ thật, nó cũng hẹn em ở đây mà.
Huy Nam kéo ghế cho cô:
- Em ngồi đi. Uống gì?
Rồi không đợi Phương Hạnh trả lời, anh gọi luôn cho cô ly cam. Phương Hạnh đưa tay nhìn đồng hồ. Cô tới trễ hai mươi phút, vậy mà con nhỏ còn trễ hơn, không biết muốn gì nữa đây.
Cô nhìn lên Huy Nam:
- Anh đang ở bệnh viện phải không?
- Không, hôm nay anh nghỉ.
Thấy Phương Hạnh cứ ngoái nhìn ra cửa, anh hỏi thẳng:
- Em sợ Tuyết Loan không đến hả?
- Em có chuyện nên đang lo, tối qua tụi em hẹn gặp sẽ nói nhiều hơn.
- Tuyết Loan có nói chuyện của em với anh.
Phương Hạnh nhướng mắt:
- Nhanh vậy sao? Nó gặp anh lúc nào?
- Gọi điện.
Huy Nam mỉm cười:
- Dì Ngọc có vẻ lo lắng quá mức phải không?
Phương Hạnh cười gượng:
- Lúc trước em đã chuẩn bị tinh thần, nhưng không ngờ có nhiều chuyện rắc rối khác mà em không lường được.
- Em khó chịu lắm phải không? Vậy em định làm thế nào?
- Tuyết Loan nó bảo nên tránh mặt, nhưng làm vậy mẹ sẽ mất mặt với người ta, em đã làm mẹ xấu hổ một lần rồi, em không muốn mẹ lại quê lần nữa.
Huy Nam gật đầu:
- Em nghĩ đúng lắm, dù sao cũng đừng nên làm người lớn bẽ mặt. Anh thấy em nên đến gặp người đó, dù sao em cũng nên biết mặt anh ta, chưa gặp làm sao em biết thích hay không.
Phương Hạnh mở lớn mắt nhìn anh. Rồi nhìn chỗ khác. Huy Nam mà khuyên như vậy thì cô thật sự thất vọng.
Bất giác cô nhớ tới Thanh Giang. Và có cảm giác hận. Dù Huy Nam không tới với nó, nhưng quen nhau một thời gian dài, anh cũng không thể quên. Tình cảm là như vậy đó.
Phương Hạnh không muốn nói chuyện này trước mặt Huy Nam. Cô lại nhìn đồng hồ. Rồi lấy máy ra gọi cho Tuyết Loan. Nghe tiếng cô, cô nàng cười khúc khích:
- Hai người đang ngồi bên nhau phải không? Sao, có cảm thấy xúc động không hả?
Tự nhiên Phương Hạnh tức lên. Cô nói gay gắt:
- Đừng bao giờ đùa như vậy nữa.
Rồi cô tắt máy. Khuôn mặt lầm lì như rất giận. Cô nhìn Huy Nam, lạnh nhạt:
- Em về trước đây. Mà anh cũng nên về đi, nó sẽ không tới đâu.
Huy Nam ngồi yên:
- Em cứ về trước, anh sẽ gọi cho cô ấy.
- Chào anh.
Phương Hạnh đi ra khỏi quán, tâm trạng ấm ức làm mắt cô đỏ hoe muốn khóc. Lúc nãy cô gay gắt với Tuyết Loan. Nhưng hình như không phải giận nó, mà giận Huy Nam nhiều hơn.
Cô biết Tuyết Loan cố ý thử Huy Nam. Nhưng anh ta có bị tác động gì đâu. Làm vậy cô càng bị lố bịch hơn nữa.
Buổi tối Phương Hạnh đi theo mẹ. Bà Ngọc mua cho cô một bộ đồ rất đẹp và hợp với cô. Nhìn càng đẹp lên rất nhiều.
Khi tới nhà hàng thì hai mẹ con Việt kiều đã ngồi chờ ở đó. Từ xa nhìn thoáng qua ông con, Phương Hạnh đã thấy chán không thể tưởng. Xấu hơn trong hình rất nhiều. đã vậy còn ăn mặc quá mô đen, giống như dân chơi. Kiểu tóc chỉa chỉa lên trời của anh ta càng làm cô dị ứng dữ dội.
Khi hai bên giới thiệu nhau, Phương Hạnh chỉ cười gượng một cái, tránh tuyệt đối không nhìn anh ta. Nhưng anh ta thì nhìn cô rất dữ. Có vẻ như chấm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bà Việt kiều gọi món ăn đầy bàn, nhưng hình như không ai để ý đến bàn ăn. Hai bà mẹ nói chuyện say sưa tâm đắc. Dù không nói thẳng về một hợp đồng hôn nhân. Nhưng rõ ràng bên A có vẻ hài lòng bên B rất nhiều.
Khi ăn xong, Phương Hạnh chủ động lên tiếng:
- Con xin phép về trước được không mẹ?
Bà Ngọc còn đang chần chừ thì bà Việt kiều đã sốt sắng:
- Được chứ, con thấy mệt thì về đi, nói chuyện với người lớn tụi trẻ đâu có hợp, để anh Việt đưa con về.
Bà quay qua người con, khẽ hất đầu:
- Đưa em về đi con, hai anh em cũng nên làm quen với nhau cho biết.
Ông việt kiều con lập tức đứng dậy, sốt sắng:
- Để anh đưa Hạnh về.
- Cám ơn anh.
Phương Hạnh chào bà Việt kiều, rồi đi thật nhanh ra cửa. Anh ta cũng đi nhanh theo cô. Vừa đi vừa nhận xét:
- Con gái Việt Nam cũng có tác phong nước ngoài quá nhỉ?
Phương Hạnh quay lại:
- Ý anh muốn nói gì?
- Anh thấy Hạnh nhanh nhẹn quá.
- Vậy hả? Tại Hạnh quen rồi,
- Như vậy cũng tốt, mình còn trẻ, phải năng động lên mới đúng, phải không?
Phương Hạnh không trả lời. Cô đi thẳng ra sân. Thấy anh ta cầm chìa khoá định lấy xe, cô cản lại:
- Đừng lấy xe, có thể đi taxi được không anh Việt?
- Sao vậy Hạnh?
- Tại Hạnh thích vậy.
Anh ta chìu ý cô ngay:
- Để anh đưa chìa khoá cho mẹ anh.
Phương Hạnh đứng chờ ở ngoài. Một lát sau anh ta trở ra, có vẻ vẫn còn thắc mắc:
- Sao Hạnh không chịu đi xe anh?
Phương Hạnh làm thinh. Chẳng lẽ cô nói thẳng rằng cô không dám đi riêng với anh ta. Vì không thể tin một người lạ.
Vậy mà Việt rất nhạy bén, anh ta hiểu ngay, và hỏi thẳng:
- Có phải Hạnh sợ anh không đàng hoàng không?
Phương Hạnh cũng thẳng thắn:
- Xin lỗi vì Hạnh không tin anh, nhưng Hạnh phải bảo vệ mình chứ.
Việt gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, con gái mà dễ dãi quá anh cũng không dám tin đâu.
Lúc đó một chiếc taxi chạy trờ tới. Việt định mở cửa cho Phương Hạnh. Nhưng cô đã nhanh nhẹn tự làm việc đó. Khiến anh chàng cụt hứng.
Ngồi vào xe, Phương Hạnh bắt đầu mở lời:
- Hạnh nghe nói anh đã tìm hiểu vài người rồi phải không?
Cái cách hỏi thẳng của cô làm Việt có vẻ lúng túng. Nhưng vẫn gật đầu:
- Đúng, nhưng các cô ấy không hợp với anh.
Phương Hạnh mỉm cười:
- Vậy còn Hạnh, anh có thấy hợp không?
Hỏi xong câu đó, cô quay lại nhìn. Rõ ràng anh ta rất ngạc nhiên về lối ứng xử quá mức thẳng thắn của cô. Và anh ta cũng không tránh né:
- Anh có cảm tình ngay khi mới thấy Hạnh?
- Có phải vì Hạnh dễ nhìn không?
- Trong những cô mà anh xem mắt, Hạnh là xinh nhất.
- Nhưng tính cách có hợp nhau hay không, còn phải đợi thời gian đó anh Việt.
- Đúng, còn phải đợi thời gian.
Phương Hạnh ngồi thẳng người lên. Hít một hơi thật sâu:
- Anh biết không, Hạnh cũng mến anh lắm, nhưng Hạnh cũng thích trung thực nữa, cho nên sẽ nói hết với anh về đời tư của mình.
Việt cũng ngồi thẳng lên:
- Vậy thì tốt quá, anh rất muốn biết về Hạnh, và anh cũng sẽ kể về mình cho Hạnh nghe.
Phương Hạnh không rào đón thêm nữa, cô nói thẳng:
- Cách đây một năm, Hạnh đã kết hôn với một người, nhưng trong ngày cưới, lúc vào nhà thờ làm lễ, Hạnh đã chạy trốn. Và bên gia đình anh ấy đã hủy bỏ luôn đám cưới.
Việt có vẻ sốc vì câu chuyện của cô. Anh ta nhìn cô chằm chằm. Mãi một lúc sau mới nói được:
- Hạnh không đùa chứ?
- Vâng, không hề đùa.
- Nhưng… nhưng tại sao lại chạy trốn đám cưới?
- Vì Hạnh không yêu người đó.
- Ở Việt Nam bây giờ còn có chuyện cha mẹ ép duyên con cái sao?
Phương Hạnh lắc đầu:
- Ba mẹ Hạnh không ép duyên, tự Hạnh chọn mà, nhưng sau đó đổi ý, vì Hạnh yêu người khác rồi.
Cô ngừng lại, nhấn giọng:
- Hạnh thương người đó từ lúc mới lớn, vì giận nhau nên định lấy chồng, nhưng sau đó thì hối hận, thế là bỏ đám cưới, Hạnh nông nổi lắm.
Việt nghe chăm chú, rồi hỏi một cách quan tâm:
- Nhưng chủ yếu là Hạnh còn thương người yêu cũ không? Bây giờ còn không?
- Còn, từ giờ đến lúc già vẫn chỉ thương được người đó thôi?
- Còn anh ta? Anh ta thì sao?
Phương Hạnh hơi lúng túng cân nhắc, rồi gật đầu bừa:
- Vẫn còn thương.
- Vậy sao hai người không trở lại với nhau?
Phương Hạnh ngắc ngứ một chút, rồi nói dối:
- Có trở lại đó chứ, nhưng phải lén mẹ Hạnh, bởi vậy mẹ không biết, nên mới…
Việt gật đầu:
- Anh hiểu rồi.
- Cho nên, anh Việt làm ơn giúp Hạnh được không?
- Anh phải làm sao?
- Hãy nói thật với mẹ Hạnh là anh không thích Hạnh.
Việt lắc đầu:
- Anh cần suy nghĩ chuyện đó, có phải Hạnh nói dối không?
- Dối gì kia?
- Người đó không trở lại với Hạnh, vì nếu hai người yêu nhau thì mẹ Hạnh đã không lo tìm chồng cho con gái. Rõ ràng dì Ngọc sợ Hạnh không lấy được chồng.
- Sao kia?
Phương Hạnh ngớ người kêu lên một tiếng. Cô không ngờ Việt biết nhiều như vậy. Cô quýnh quáng lên:
- Thế bây giờ anh muốn gì?
- Nếu anh ta không trở lại với Hạnh, thì ưng anh đi. Ban đầu không thương, từ từ sẽ thương được thôi, thật tình là anh cũng bắt đầu thích Hạnh.
“Trời ơi, mình tự hại mình rồi, nếu biết vậy mình đã nghe lời Tuyết Loan, trốn luôn cho rồi” - Phương Hạnh nghĩ một cách rầu rỉ. Giờ lại thêm một rắc rối nữa.
Cô nghiêm giọng:
- Anh đừng có đùa, coi chừng tôi ghét anh đấy.
Rồi cô nói lớn với người tài xế:
- Làm ơn ngừng ở đây dùm, tôi muốn xuống.
Việt vội cản lại:
- Khoan dừng, mình nói chuyện chưa xong mà Hạnh.
Nhưng Phương Hạnh lo quá nên đâm ra bất lịch sự, cô la lên:
- Nếu không ngừng thì tôi sẽ gọi công an đó.
Việt sửng sốt nhìn cô. Anh có vẻ bị quê nên ngồi im. Chiếc xe tấp vào lề. Phương Hạnh vội vã bước xuống, quên cả chào Việt.
Cô lững thững đi trên vỉa hè. Bây giờ mới thấy mình cư xử vụng về và bất lịch sự không để đâu cho hết. Thật ra Việt có làm gì đâu. Làm như vậy chẳng khác nào coi người ta là dân lừa gạt. Càng nghĩ càng thấy hối hận.
Chắc chắn anh ta sẽ rất tức cô, vì cô làm anh ta mất mặt. Mà tệ hơn, là coi anh như kẻ thù. Ai mà chịu cho nổi.
“Sao mình phạm hết sai lầm nầy đến sai lầm kia vậy trời” - Càng nghĩ càng thấy mình chẳng ra gì cả.
Mãi suy nghĩ lan man, cô không hay mình đã về tới nhà. Gặp Huy Nam ở giữa cầu thang. Anh đứng lại, mỉm cười với cô:
- Thế nào Hạnh?Cuộc gặp tốt đẹp chứ?
Phương Hạnh giận hờn nhìn chỗ khác, giọng cô cáu kỉnh:
- Chúng tôi đã gặp riêng với nhau, và tôi sẽ nhận lời anh ấy. Tất cả đều tốt đẹp lắm. Rất tốt đẹp.
Huy Nam im lặng một lát. Rồi lại mỉm cười:
- Cũng tốt, chúc vui vẻ.
- Tất nhiên là vui rồi.
- Hãy suy nghĩ cho chín chắn, đừng chạy trốn như lần trước nữa nhé, con gái chỉ có một thời thôi đó.
- Biết rồi, đừng có nói nữa.
Phương Hạnh định bỏ đi thì vừa lúc đó bà Ngọc cũng lên tới. Khuôn mặt hầm hầm nhìn Phương Hạnh. Làm cô bắt đầu lo. Nhưng cô chưa biết làm gì thì bà đã đi nhanh tới, tát cho cô một cái như trời giáng:
- Đồ ngu.
Huy Nam kêu lên;
- Đừng làm vậy dì Ngọc.
Nhưng bà Ngọc đang trong cơn thịnh nộ. Bất kể là đang ở giữa lối đi, cũng không cần biết đến Huy Nam. Bà túm lấy Phương Hạnh, đánh túi bụi lên vai cô, rít lên:
- Mày làm cái gì vậy hả? Làm người ta quê giữa đường mà coi được sao? Mày muốn ở giá phải không?
Phương Hạnh đứng im chịu trận. Nhưng Huy Nam thì không chịu được. Anh giằng Phương Hạnh ra, kéo về phía mình, như che cho cô:
- Dì bớt nóng đi dì Ngọc, Hạnh lớn rồi, làm vậy cô ấy quê với hàng xóm lắm. Dì vào nhà mắng cổ cũng được mà.
- Con đi chỗ khác đi, để dì dạy nó, con này càng ngày càng hư hỏng, đâu có coi nó như người lớn được.
Vừa nói bà vừa xáng cho Phương Hạnh thêm bạt tai. Nhưng Huy Nam đã đỡ cho cô, và đẩy cô ra sau lưng. Anh nói nhanh:
- Con biết dì nóng ruột vì lo cho Hạnh, nhưng tụi con đang thương nhau thế này, Hạnh không thể có chồng được đâu, mẹ con sẽ qua nhà dì xin cưới Hạnh cho con, dì đừng nóng ruột vậy nữa.
- Cái gì?
Bà Ngọc kêu lên sửng sốt. Cả Phương Hạnh cũng mở lớn mắt ngó anh.
Huy Nam điềm nhiên chịu đựng ánh mắt soi mói của bà Ngọc. Anh nói tiếp:
- Lẽ ra con phải để mẹ con qua nhà trình với dì, nhưng vì chuyện xảy ra nhanh quá, con buộc phải nói để bảo vệ Hạnh. Dì đừng đánh cô ấy nữa.
- Con sợ nó bị đòn nên nói vậy phải không?
Phương Hạnh lên tiếng một cách tự ái:
- Tôi không cần chồng đến nỗi phải cứu tôi, thà bị đòn còn hơn được tội nghiệp kiểu đó, tôi không ưng anh đâu.
Huy Nam nhìn cô một cách răn đe:
- Lẽ ra em phải đứng về phía anh, em đừng nói gì hết được không?
Bà Ngọc đã trấn tĩnh lại, bà thở hắt ra:
- Vào nhà nói chuyện, đừng có đứng giữa đường như vậy.
Rồi bà đi lên trước. Phương Hạnh định đi thì Huy Nam đã giữ tay cô lại:
- Chuyện đã xảy ra thế này em còn làm khó anh sao, lẽ ra em phải đứng về phía anh, và đừng nói gì cả.
Phương Hạnh giật tay ra:
- Nếu mẹ tôi không đánh tôi, thì anh có nói không, cầu hôn cái kiểu gì kỳ vậy? Thà bị đòn tôi chịu hơn.
- Anh đã nói rồi, tình thế buộc anh phải làm vậy. Nhưng có một điều chắc chắn, người cưới em là anh chứ không phải ai khác đâu. Nếu em ưng thuận anh ta, thì anh sẽ phá đến cùng, anh không bỏ cuộc đâu.
- Nhưng sao đến giờ mới chịu nói chứ.
- Anh muốn cái gì cũng từ từ và chắc chắn. Đợi chuyện riêng của hai đứa lắng lại rồi anh sẽ xin cưới, nhưng dì Ngọc không để anh có thời gian, vấn đề không phải là nói lúc nào, mà là hai đứa có thật sự nghĩ về nhau hay không. Anh là như vậy, em phải hiểu chứ.
Phương Hạnh chợt bật lên khóc:
- Sao không đợi người ta chết rồi hẵng nói, nói vậy là còn sớm lắm đó, có biết là người ta khổ sở thế nào không?
Huy Nam kéo mặt cô lên:
- Lát nữa vào nhà, em sẽ đứng về phía anh chứ? Đừng nói gì được không? Em còn thương anh không?
- Nếu anh không cưới tôi, tôi sẽ giết chết anh.
Huy Nam bật cười:
- Bị đòn thế này mà còn giỡn được sao? Nhưng anh sẽ coi đây là câu trả lời của em. Em không còn được lựa chọn nữa đâu.
Phương Hạnh hít hít mũi. Không muốn khóc mà sao nước mắt cứ chảy. Cô thấy chuyện xảy ra nhanh như cuốn cô vào cuộc sống mới. Nhưng khóc không phải vì buồn khổ, mà là choáng ngợp vì hạnh phúc quá lớn.
Một Thời Vụng Dại Một Thời Vụng Dại - Hoàng Thu Dung Một Thời Vụng Dại