Chương 8
ói thuốc đã vơi đi một nửa và tàn thuốc thì đầy ắp mà lòng Lãm Bình vẫn ngổn ngang chưa tìm ra phương cách giải quyết. Đối mặt với anh là Khánh Sương. Cô vẫn thánh thiện và dịu dàng như ngày nào. Lãm Bình đang hoang mang, tội lỗi của anh gây ra với cô quá lớn nên Lãm Bình không biết có nên hỏi thắng cô hay không?
Sương đêm buông xuống dòng sông thật buồn và lặng lẽ. Bỗng dưng Lãm Bình thấy sợ, nếu ngày xưa anh không quá ham chơi và chấp nhận cô, có lẽ giờ này cô sẽ không gây ra bao nhiêu việc lầm lỗi như thế.
Thấy anh cứ trầm tư hút thuốc Khánh Sương nhẹ nhàng cất tiếng:
- Lãm Bình! Anh hút nhiều lắm rồi đấy.
Lãm Bình giương mắt nhìn cô. Thặt lạ!
- Khi người ta không còn yêu nữa thì dù đối phương có quan tâm thế nào lòng cũng dửng dưng vô tình. Như anh bây giờ đây. Anh đang nhớ đến Nhã Khiết. Và anh ao ước cô hết giận và sẽ quan tâm đến anh nhiều hơn.
- Lãm Bình! Anh hẹn em ra đây rồi sao không. nói gì mà lại im lặng?
Anh mỉm cười nhẹ nâng ly rượu lên hớp một ngụm:
- Dì dùng bữa tiếp đi. Thật ra tôi...
Khánh Sương phì cười ngắt lời anh:
- Lãm Bình! Ấp úng như thế thật kông đúng với phong cách của anh.
Khánh Sương! Dì đừng gọi tôi là Lãm Bình một cách thân mật như thế. Tôi muốn chúng ta sống đúng với thực tế.
- Nghĩa là...
- Dì là vợ của ba tôi.
Cô nhíu mày nhìn anh hỏi lại:
- Ý anh là... anh là con của chồng tôi ư?
Lãm Bình gật nhẹ. Khánh Sương mím môi nhìn anh một lúc rồi phá lên cười không ý nghĩa. Tiếng cười của cô thật đáng sợ. Nó se sắc lòng người và làm người khác run sợ.
- Anh vẫn là con trai của ông ấy, Tôi đâu phủ nhận.
- Vậy thì dì hãy xem tôi là...
- Là người tôi yêu vì tôi không xem mình là vợ của ba anh.
Lãm Bình nhìn cô thật thờ ơ. Sự ngoan cố của cô chỉ làm anh thêm sự tang tóc nào đó trong gương mật lạnh lùng và lời nói quyết đoán kia.
Khánh Sương! Nếu cô cứ như vậy thì thôi nghĩ mình không còn gì để ngồi đây nữa. Tôi mong dì suy nghĩ lại để... giữa tôi và dì vẫn còn một tình bạn.
Khánh Sương thoáng thất vọng vì câu nói của Lãm Bình. Khi nhận đíện thoại của anh cô không mong một cuộc trò chuyện thế này. Tình yêu của cô dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn. Cô đã tự hào vì điều đó thì không có lý do gì để anh từ bỏ cô.
Đôi mắt nheo lại, ánh nhìn sắc sảo của Khánh Sương không làm trái tim Lãm Bình rung động. Ngược lại, anh càng quyết liệt.
- Tôi đã có người yêu rồi. Dì có làm thế nào thì tôi và cô ấy cũng sẽ đến với nhau cho nên..... Tôi mong dì hãy chúc phúc cho chúng tôi.
- Chúc phúc ư? Thật buồn cười. Khi yêu tôi tại sao anh không nghĩ đến chuyện cưới tôi mà bây giờ tôi phải chúc phúc cho anh.
Lãm Bình lắc đầu.
- Chuyện của quá khứ chúng ta không nên nhắc lại. Lúc đó cả dì và tôi còn quá trẻ.
Cụp mi trầm tư một lúc, Khánh Sương bỗng chiếu một tia nhìn về Lãm Bình thật nồng nàn:
- Anh không thắc mắc vì sao tôi không sinh con cho ba anh sao?
Căng mắt ra nhìn cô, một thất vọng mơ hồ nào đó đang len nhẹ vào lòng Lãm Bình. Điều anh sợ nhất đã xảy ra ư?
Thoáng hài lòng vì cái nhíu mày của Lãm Bình, Khánh Sương tiếp:
- Ưu điểm của anb là gì Lãm Bình?
Khánh Sương cười hài lòng gằn từng lời.
- Anh rất thông minh. Tôi yêu anh vì điều đó.
- Dì thật là đáng sợ, Nếu không có sự giúp đỡ của ba tôi thì giờ này.
- Giá mà ông ấy để cho tôi phải ra đường thì tôi sẽ không phải khắc khổ như thế này, anh biết không?
- Cô đúng là người vong ơn. Ba tôi quả có mắt như mù.J Khánh Sương lại bật cười chua chác. Sự khắc khổ đau đớn đã biến trái tim cô thành sỏi đá. Cô quyết tâm giành lại Lãm Bình không vì tình yêu mà vì trả thù. Cô không thể để anh vui vẻ khi mà lòng cô nguội lạnh và cô đơn.
- Ở Thụy Sĩ hiện tôi đã mua một ngôi nhà. Số tiền gới ngân hàng ở đó sẽ đủ cho chúng ta sống vui vẻ trọn đời. Anh nghĩ sao?
Anh bật cưới mỉa mai:
- Dì nghĩ sao mà lại đề nghị với con trai của chồng mình như thế? Thời này sẽ không bao giờ cỏ vỡ kịch Lôi Vũ xảy ra đâu dì Sương ạ. Nhất là đối với tôi.
Khánh Sương cũng bật cười đắc thắng:
- Vậy thì anh đã tự hại ba anh rồi. Dạo này không về nhà thường nên anh không biết đó thôi. Tim ba anh đang có vấn đề.
Lãm Bình tức giận long mắt nhìn cô:
- Dì... Thật là quá đáng.
Khánh Sương vẫn thản nhiên:
- Anh nghĩ sao khi ông ấy biết nguyên nhân của sự lạnh lùng từ ngày cưới là vì trái tim em đã thuộc về anh.
- Cô.
- Em muốn mình vẫn hoàn hảo khi đến với anh. Em đã...
- Im đi.
Đứng phắt dậy không chút do dự, Lãm Bình thấy sợ làm sao sự trả thù của cô. Anh hiểu sự ngoan cố đó là một sự trả thù chứ không hề có tình yêu. Làm sao tình yêu nảy mầm trong một bãi đất hoang đầy mưu toan như thế. Chỉ tay về phía cô anh rít từng lời:
- Nghe đây! Dì không phải là người ngu ngốc nên hãy tự lựa chọn cho mình một con đường bằng phắng đi. Hãy quên chuyện cùng tôi "cao chạy xa baý' đi.
Dù thế nào tôi vẫn yêu Nhã Khiết. Và tôi sẽ quyết liệt bảo vệ tình yêu của mình.
- Như anh đã từng bảo vệ à?
Anh mỉm môi lắc đầu:
- Không. Tôi nghĩ đó là một sai lầm đáng tiếc. Và tôi thật lòng mong dì hãy bỏ qua để cuộc sống của dì có hạnh phúc.
- Anh nói rồi kéo ghế bỏ ra ngoài. Lãm Bình không muốn đối mặt với Khánh Sương giây phút nào nữa. Nhưng anh vừa đi được vài bước thì giọng Khánh Sương điềm đạm vang lên. Bỏ lưng tay trên núm cửa aáh cố lắng nghe:
- Vì tình yêu mà anh bỏ mặc ba mình ư?
Nhắm mắt hít thở thật sâu, Lãm Bình cố nén mở cửa phòng ãn bước ra ngoài. Sự im lặng của anh là một sự thua cuộc. Phải! Thua cuộc. Lãm Bình không tìm ra được giải pháp nào tối ưu để giải quyết vấn đề này. Trái tim ba anh không thể nào chịu đựng nổi sự thật đó dù trước kia hay bây giờ Lãm Bình vẫn giữ khoảng cách với Khánh Sương. Lãm Bình đã xem đó là tình yêu thực sự của mình nên anh luôn tôn trọng cô. Ba anh có hiểu điều đó không? Ông sẽ hành xứ ra sao khi mà Khánh Sương như con thú bị thương không còn chút tình người nào. Đầu Lãm Bình muốn nổ ra vì những câu hỏi hóc búa không lờ đáp.
Mãi chìm đắm trong suy nghĩ anh không để ý mọi người xung quanh mãi đến khi và vào người nào đó anh mới bừng tỉnh:
- Xin lỗi... xin lỗi. Tôi vô ý quá.
Lãm Bình rối rít xin lỗi cô gái mình vừa đụng vào rồi đối mắt anh sáng lên khi nhận ra Nhã Khìết.
- Nhã Khiết? Em cũng đến đây ăn tối hả?
Thoáng lo lắng trước vẻ mặt hỏc hác của anh, cô vẫn để yên tay mình ủ trong tay anh, giọng cô thật khẽ:
- Lăm Bình! Anh...
- Lãm Bình! Anh để quên di động nè!
Khánh Sương quay lại phía sau nơi phát ra giọng nói ngọt ngào. Bàn tay cô chợt lạnh ngắt trong tay anh. Lãm Bình nhìn xuống tay mình anh đau đớn nhận ra bàn tay bé nhỏ đang cố kéo ra khỏi tay mình Nhã Khiết đưa mắt nhìn Lãm Bình không biểu hiện gì. Xoay người lại, cô cố bước thêm vài bước, chìa tay ra trước mặt Khánh Sương, Nhã Khiết cười thật tươi:
- Chào chị. Rất vui được gặp chị.
Khánh Sương cũng điềm tĩnh bắt tay với cô:
- Tôi cũng rất vui khi gặp lại cô. Cô đến ăn tối một mình thôi sao?
- Không. Cô ấy đến đón tôi. Xin phép dì chúng tôi có việc nên về trước...
Lãm Bình chen lời vào vả kéo mạnh tay khiến Nhã Khiết ngã chúi vào anh, anh ngọt giọng quàng vai cô:
- Đây là vợ sau của ba anh. Chào dì đi em.
Giương mắt kinh ngạc nhìn anh. Nhã Khiết tường mình nghe lầm vợ dì...
Anh cười ký nhẹ vào trán cô:
- Sao vậy. Ngạc nhiên lắm à? Mẹ anh mất lâu rồi. Đây là vợ sau của ba.
Anh quay qua Khánh Sương:
- Có lẽ cô ấy chưa quen với việc tôi có một mẹ kế vừa trẻ vừa đẹp thế này.
Mong dì thông cảm. Giờ chúng tôi có việc phải đi, chào dì.
Không đợi sự chấp thuận của Nhã Khiết, Lãm Bình lôi cô đi một mạch ra cửa. Khánh Sương cười bí hiểm nhìn theo.
- Anh sẽ làm gì khi chọn cô bé quá ngây thơ đây Lãm Bình?
Lôi Nhã Khiết ra đướng, Lãm Bình mới thấy an tâm. Chống hai tay lên hông anh thở phào nhẹ nhõm:
- Anh đưa em về nhé!
Cô lườm anh, vòng tay quay mặt chỗ khác:
- Cám ơn. Tôi tự đi được.
- Tự đi?
Lãm Bình lặp lại, bất chợt anh nhìn vào nhà hảng:
- Em đi với bạn há?
Cô kênh mặt không thèm trả lời. Nhã Khiết đang giận anh vì anh luôn áp đặt, không bao giơ hỏi ý kiến của cô như lúc nãy và vì cô cảm thấy anh không thật lòng với mình. Rõ ràng mối quan hệ trước đây của anh và Khánh Sương rất thân mật mà lúc nãy anh đã giới thiệu là ''vợ của ba mình''. Vậy thực ra câu chuyện của nó là thế nào? Sao anh không nói sự thật với cô, Anh không tĩn cô.
Nhã Khiết nhói lòng khí nghĩ đến điều đó. Cô không thể cứng lòng được khi biết hoàn cảnh gia đình của anh không hề đơn giản như báo chí đã đưa tin. Cuộc sống nội tâm của anh thật phức tạp. Cô thấy thương anh. Và cô cũng giận anh không kém. Nước mắt tửi buồn lại dâng lên khóe mi, cô vội quay đi bước xuống lề giơ tay đón taxi dừng lại nhưng Lãm Bình đã kịp bước đến:
- Xin lỗi bác tài Bạn tôi sẽ đi cùng xe với tôi.
Người tài xế không thể nổl giận khì Lăm Bình kèm theo lời xin lỗi một tờ giấy bạc mới toanh. Anh kiên quyết:
- Lên xe anh đưa về.
- Nhưng bọn bạn em ở trong đó.
Đang kéo cô về phía đậu xe, đôi tay Lãm Bình bỗng dừng lại, đôi mắt anh lóe một niềm vui rạng rỡ, giọng anh nhẹ nhàng:
- Em mớlibảo đi cùng với ai?
Cô lườm anh đi chỗ khác:
- Anh tưởng ai cũng glống như anh ư?
Lãm Bình cười ấn cô ngồi vào xe, đóng cửa lại quay qua cô anh đùa:
- Anh làm sao?
- Làm sao thì tự biết.
- Đúng là con nít.
- Hứ! Con nít thì mở cứa ra cho ''người ta" xuống đi.
- Chừng nào người lớn thì mở cửa. Buổi tối trẻ em không được ra ngoài.
Cô trề môi dài thượt:
- Không ai nóì lại.
Anh chỉ cười không nól thêm gì. Cả hai lại im lặng. Gió thổi lồng vào chiếc xe mui trần nên mái tóc Nhã Khiết bị rối tung trong gió.
- Đến rồi! Xuống xe.
Nhã Khiết giật mình nhìn xung quanh.
- Đây đâu phải là nhà mình. Cô ngẩn ngơ bước xuống xe vì Lãm Bình đã mở cửa sẵn:
- Sao lại dừng ở đây?
Anh nháy mắt tinh quái:
- Con nít... tò mờ quá.
Cô đẩy tay anh ra khói tay mình:
- Không đi đâu.
- Sao lại không?
Cô nhõng nhẽo:
- Ai biết, tốt xấu ra sao mà đòi đi?
Anh cười quàng tay lên vai cô và kéo đi tự nhiên. Vùng vàng mãi không được Nhã Khiết cũng miễn cường bước theo.
Tiếng nhạc Violon du dương như đưa người ta vào những giấc mộng đang vang lên. Một cô gái khoảng 20 đang say sưa chơi đàn trên sân khấu. Những ngưới khách vừa ăn tối hoặc uống trà vừa nghe nhạc. Không khí ở đây rất dễ chịu, nó không ồn ào, náo nhiệt như ở các vũ trường nhưng lại rất ấm cúng, thích hợp cho các bữa tiệc. gia đình và... Cô khẽ liếc sang Lãm Bình. Không hiểu cô đang nghĩ gì mà vừa chạm mắt anh cô đã cụp mi xấu hổ.
Lãm Bình xiết nhẹ tay cô thay cho nụ hôn lên đôi má hồng hồng kia. Anh chọn một chiếc bàn dành cho hai ngươi ở cuối góc phòng. Từ đây, cả hai. Sẽ tha hồ ngắm ca sĩ và tâm sự.
Ngắm cô qua khói thuốc lá, anh lên tiếng:
- Em đói chưa? Anh gọi món nhẹ cho em nhé.
Cô bĩu môi:
- Đúng là keo kiệt. Chỉ bao ăn nhẹ thôi hà.
Anh bật cười, vòng tay lên bàn chồm qua cô nói nhỏ:
- Anh đang để dành tiền cướì vợ mà.
Mím môi cười cưới cô cố nén cảm xúc trong lòng. Lãm Bình đúng là ghê thật. Anh khéo "dụ'' người khác lắc. Cô làm bộ:
- Ủa! Anh mà cũng cưới vợ nữa hả? Cô gái nào mà xấu số gãp anh vậy cà?
Thật là tội quá đi Lãm Bình bật cười:
- Tại em không biết đó thôi. Anh mới đáng thương nè. Cô ta dụ anh chứ bộ.
Nhã Khiết phùng má, trợn mắt nhìn anh:
- Ai dụ anh hả?
- Ủa! Anh đâu có nói em. Anh nói cô gái mà anh sắp cưới mà. Em giận anh, không yêu anh nữa thl anh yêu người khác. Vậy cũng có tội à?
- Hứ! Không thèm.
Cô bị anh chọc quê quá nên làm mặt giận bưng tách trà sữa lên uống một ngụm. Đúng là con nít. Lãm Bình thầm cười. Ngay lúc đó có một cô bé mặc chiếc đầm nhỏ đến mời mua hoa.
- Em thích hoa gì?
Cô bé đúng là vị cứu tinh trong lúc Nhã Khiết đang quê. Cưới chúm chím nhìn Lãm Bình, cô nghịch ngợm:
- Nếu có người nuốn xin lỗi thì... hãy tự chọn sao cho đúng ý người khác thì biết đâu họ sẽ suy nghi lại.
Anh kênh mặt:
- Tự tin quá đó.
Trả cho cô bé một sấp tiền xong. anh đặt nguyên giỏ hoa lên bàn. Trả lời cho ánh nhìn thắc mắc của cô là nụ cười rạng rỡ của anh:
Hồng, trắng vàng, kể cả hồng nhung đều có ở đây. Loại nào cũng thích cả.
Xem như... huề nhé.
Cô chu môi:
- Không thèm!
Anh bẹo má cô:
- Đừng nhõng nhẽo nữa.
Nói rồi Lãm Bình dứng dậy. Anh lẫn vào đám người đang kéo ra sàn khiêu vũ. Nhã Khiết cười cười nhìn giỏ hoa hồng trên bàn. Lãm Bình thật khó hiểu.
Nếu cô không lầm thì anh là người rất lãng mạn nhưng sao lại tặng hoa cho cô một cách qua loa như thế chứ.
- Thật ra là anh ấy muốn gì?
Câu hỏi vừa tuột ra khỏi miệng thì một âm thanh lạ vang lên.
Tiếng kèn xắc xô phôn vang lên trên sân khấu. Sao lạ thế? Lúc này chỉ có cô gái chơi vi- olon thôi mà. Cô tò mò quay mặt về sân khấu.
- Ôi!
Nhã Khiết vội bụm miệng nhưng tiấng kêu vẫn vang ra. Suýt tý cô đã kêu lớn khi nhìn Lãm Bình đang say sưa thổi kèn. Cô không biết anh đang chơi bài gì nhưng nhìn mọi người chăm chú hướng về sân khấu và những tiếng trầm trồ khen ngợi cô cũng biết tài nghệ của anh thế nào. Cười hài lòng cô cũng vỗ tay theo:
- Sao anh ấy không nói cho mình biết chuyện này nhỉ?
Lãm Bình vừa ngưng bản nhạc thì tiếng vỗ tay vang như pháo, Mọi người cũng ùa lên tặng hoa cho anh.
Nhã Khiết thấy vui vui khi bạn trai mình giỏi như thế nhưng... nhiều người hâm mộ quá hình như cũng không ổn. Nghĩ đến đây cô thấy giận giận Lãm Bình. Và thế là nhành hồng nhung trên tay vẫn nằm yên không thèm tặng Lãm Bình - Xem anh ấy cười tít mắt vì mấy cô gái cứ ôm hôn kìa. Thật là khó coi.
Cô quay trở về bàn ngồi phịch xuống với một núi tức trong lòng.
- Hứ! Lúc nào cũng nói yêu. Yêu mình mà.
- Cảm ơn các bạn. Đã lâu tôi mới đến đây vậy mà các bạn vắn còn nhớ đến.
Tôi xin cảm ơn. Và tôi xin gởi lời cảm ơn tới ông chủ quán. Cảm ơn ông đã bảo quản chiểc kèn này giúp tôi.
- Anh ấy là khách quen ư?
- Bài vừa rồi là do tôi sáng tác và tôi chơi bài đó vì một người, tặng một người và sẽ làm tất cả vì mợt người.
- Hoan hô. Hoan hô...
- Cuối cùng cũng có rồi.
- Chúc mừng... Chúc mừng lãng tử.
Tiếng vỗ tay vang lên giòn hơn cá pháo, Không ngờ Lãm Binh lại có cuộc sống muôn màu muôn vẻ đến thế. Thật ra mấy tên nhà báo nói cũng không sai gì mấy. Chỉ có điều bọn họ chỉ lấy được những tin nhỏ nhặt. Nếu tối nay họ nghe được những lời này thì hắn là ngày mai nam người mẫu Lãm Bình sẽ nổi hơn cồn.
Cô khoanh tay trên bàn nhìn hai ly cà phê bóc khói người phục vụ vừa đem ra. Thái độ dửng dưng của cô khiếm Lãm Bình nổi giận thật sự. Đặt những bó hoa của mọi người tặng lúc nãy lên bàn anh ngồi đối diện vớỉ cô.
- Nè! Cầm hoa sao không tặng anh?
Khuấy nhẹ ly cà phê. cô cười cười:
- Hoa này là của anh tặng em. em tặng anh đâu còn ý nghĩa. Vả lại... anh có cả ôm hoa rồi còn gì?
Thì ra là ghen. Hóa ra con nít ghen cũng đáng yêu lắm chư? Anh kéo tay cô chồm về phía mình, ánh mắt nồng nàn anh nói khẽ.
- Bài nhạc lúc nãy có tên là "Lấy anh em nhé".
Cô đỏ mặt nhìn anh nhưng Lãm Bình vẫn làm tỉnh nói tiếp.
- Bài đó là tặng em đấy.
Hơi cúi mặt, cô cũng làm tỉnh dù lòng như mở hội:
- Anh sáng tác tặng một người, hát vì một người, làm tất cả vì một người.
Tổng cộng là ba người. Vậy em là người thứ mấy?
Phì cười, Lãm Bình véo mũi cô.
- Em nghịch lắm. Anh phải suy nghĩ lại mới được. Không khéo sau này cưới về rối ân hận thì khổ.
- Hứ! Ai cho mà cười.
Anh nắm tay dìu cô ra sàn nhảy, vòng tay siết chặt cô anh nói:
- Nguời ta... đặt cọc thôi. Không ai đòi cưới mà chảnh.
Cô đấm mạnh vào ngực anh. ' - Đáng ghét. Em chưa hết giận anh đâu.
Anh nắm hai tay cô vòng lên vai mình rồi ôm gọn cô trong tay. Nhã Khiết hơi bất ngời vì sự chủ động thân mật của anh nên cô hơi ngượng!
- Nhã Khiết! Anh sắp đlên lên vì nhớ em rồi đấy.
Anh hơi nới vòng tay dể nhìn rõ mặt cô:
- Không nhớ anh à?
- Không khẳng định cũng không phủ định, cô chỉ cắn môi cười cười. Bao nhiêu đó thôi cũng làm trái tim Lãm Bình đập mạnh. Anh đang rung động mãnh liệt vì người con gái này.
Nhã Khiất! Anh yêu em.
Thì thầm trên môi cô, Lãm Bình mặc cho mọi người xung quanh nói gì, Và anh cũng mặc kệ những tên nhà báo lúc nào cũng rình rập. Anh yêu cô.
Nhá Khiết chìm đắm trong vòng tay anh vì Lãn Bình đang hôn cô say đắm.
Ban nhạc đã chuyển sang điệu khác mà Lãm Bình vẫn chưa buông cô ra.
Một vài người bắt đầu xì xào làm Nhã Khiết hơi ngượng. Nhận ra sự không tự nhhiên đó Lãm Bình rời môi cô trong luyến tiếc. Vén tóc cho người yêu anh tham lam hôn nhẹ lên môi cô.
Chẳng biết chưa cháy thế nào, cô quàng lên vai, úp mặt vào vai anh để bớt xấu hổ, Nhưng Lãm Bình vẩn không tha. Ôm trọn chiếc co thon gọn, anh chọc cô:
Hết giận anh chưa?
Nhã Khiết hùng hồn:
- Đương nhiên là chưa.
Anh nói thật khẽ:
- Chưa sao còn ôm người ta ghê thế?
Không ngờ mình bị anh "gài" nhưng Nhã Khiết cũng không vừa:
- Thì tại người ta ôm tui nên tui mới ôm lại chứ bộ.
Vậy anh có giận em đâu sao em lại giận anh?
- Vì anh có lổi.
Anh buông lõng vòng tay nhìn cô chăm chú:
- Anh trước kia hư lắm. Nhã Khiết của anh đừng nghĩ đến chuyện đó. Em hãy nghĩ đến Lãm Bình bây giờ đi.
Cô làm bộ hỏi đố:
- Lãm Bình bây giờ thế nào?
Anh không trả lời mà dìu cô trở lại bàn lấy hoa rồi cả hai ra về. Xe vừa nố máy Lãm Bình đã hôi cô:
- Em thấy anh có đẹp trai không?
- Ôi! không biết xấu hổ.
- Em có muốn lấy một người chồng vừa đẹp trai vừa giàu có không?
Hôm nay anh làm sao vậy?
- Anh im lặng lái xe trên đoạn đường đi về. Dừng xe trước cổng nhà cô anh ngồi yên không xuống. Nhận ra sự khác lạ ở anh cô cũng ngồi bên cạnh. Được một lúc Lãm Bình hỏi cô:
- Em có đồng ý ra nước ngoài với anh không?
Ý anh là... mình xin phép ba rồi ra nước ngoài sống?
- Ừ! Làm đám cưới đàng hoàng. Chịu không nhóc?
Anh nhìn đôi mắt thơ ngây của cô và biết mình thật tàn nhần khí bắt cô phải quyết định một chuyện thật to lớn trong tích tắc. Anh cười bước xuống mở cửa xe cho cô:
- Vào nhà đi. Suy nghĩ kỹ rồi trả lời.
Bao lâu anh cũng đợi.' Cô ôm bó hoa vào lòng rồi đi vào nhà. Có lẽ bà vú đã mở sẵn cửa cho cô:
- Nhã Khiết!
Cô quay lại:
- Em không thể trả lời bây giờ được.
- Anh biết anh goi em không phải vì.
Anh bước đến kéo nhẹ cô vào sát mình. Một nụ hôn dài và ngọt ngào nữa lại đậu trên môi cô. Mấy nhành hoa hồng dập nát vì bị rơi xuống đất. Một lúc lâu Lãm Bình mới buông cô ra, sự lo âu nãy giờ biết đâu mất, cô e thẹn cúi đầu:
Lãm Bình bây giờ tham lam quá đi.
Anh kí nhẹ trán cô:
- Ai bảo em... Cứ dụ anh hoài chi?
Cô chu môi:
- Không biết ai dụ ai.
Nói rồi cô đi như chạy vào nhà. Đúng là tình yêu làm con người ta thay đổí hần Lãm Bình nhặt mót nhành hồng lên.
- Nhã Khiết! Tin anh enl nhé!
Ba! Ba! Ba bị sao vậy.
Lãm Bình xúc động ngồi xuống giường cầm tay cha:
Ông cũng gượng ngối dậy chứ anh bớt lo:
Ba không sao. Sơ ý bĩ ngã thôt.
- Có thật là ba không sao chứ? Tay chân ba.
- Không sao thật mà. Tại dì con cứ sợ nên gọi con về thôi.
Lãm Bình đảo mắt về phía cuối giường. Nơi Khánh Sương đang đứng.
Cgương mặt kính bưng không biểu hiện buồn vui gì. Hình như từ lúc bước vào đây cô đã như thế.
- Cảm ơn dì đã chăm sóc ba tôi mấy ngày nay. Và cảm ơn dì đã báo tin cho tôi biết.
- Không có gì. Cậu ở đây nói chuyện với ba cậu. Tôi đi làm cơm. Hôm nay cậu ở lại ăn tối.
Lãm Bình chỉ nhìn theo Khánh Sương bước ra ngoài không nói thêm gì. Tin ba anh bị choáng rồi ngã đã cướp mất tâm trí anh. Một người khoẻ mạnh tại sao tự dưng lại bị choáng.
- Lãm Bình! Con nghĩ gì mà đăm chiêu quá vậy?
- Ba! Ba đừng lo nhiều quá. Dạo này con thấy sức khoẻ của ba. không tốt lắm ông cầm tay anh:
- Ba già rồi. Sinh lão bệnh từ con trai à? Điều ba không an tâm là con.
Lãm Bình chớp mắt giấu đi sự xúc động:
- Con lớn rồi. Con có thể tự lo cho mình mà.
- Ba biết. Nhưng... từng tuổi này rồi mà ba chưa có cháu nội. Ba...
- Ôi! Ha ơi, tưởng chuyện gì khó.
Anh cười đánh trống lãng.
- Con đi xin một đứa về cho ba là xong.
Ông lườm con:
- Thàng này? Vờ vịt hả? Ý ba là muốn con lấy vơ kìa.
Lãm Bình gãi đầu mắc cỡ như chú nhóc mới vào yêu:
- Con... con chưa có ngưới yêu.
- Thật à? Tột nghiệp con trai ba. Vậy để ba làm mai, giới thiệu con đi xem mắt nhé. Con bé đó...
- Dạ thôi ba ạ!
Thái độ anh thay đổi hản ngay. Từ chối quyết liệt đó là cáeh tốt nhất trong trường hợp này. Ông thấv con trai lúng túng cũng bật cười hỏi thẳng:
- Con mau đưa nó về ra mắt ba đi.
Cô ấy còn con nít lắm ba à.
- Ông vỗ vỗ tay con:
- Con nít mà "dú' được con trai ba là tài rồi.
Hai người đàn ông phì cười Lãm Bình định hỏi nguyên nhân ông bị ngã nhưng thấy ba đang vui nên thôi. Đỡ ông nàm nghỉ xong anh xuống nhà. Khì đi qua phòng ăn, anh tạt vào vì mọi người đang đợi! Vói mọi người thật ra chỉ có Khánh Sương Long Thành.
Ngồi xuống ghế anh có tỏ vẻ tự nhiên:
- Xin lỗi dì và Long Thành. Bắt mọi người đợi ngại quá.
Khánh Sương lặng lẽ ăn cơm. Thành thấy tức nên châm chọe:
- Được đợi cậu hai là phúc của chúng tôi rồi. Bây giờ anh là chủ ngôi biệt thự này mà.
Lãm Bình ngưng đũa:
- Cậu mới nói cái gì?
Khánh Sương liếc mắt thật sắc sang Long Thành với ý răn đe:
- Em hãy ăn cơm đi. Không đến lượt em xen vào.
Cô nhìn thật lạnh lùng với Lãm Bình.
- Ông ấy bị ngã trên đướng về lúc đến luật sư chuyển quyền sở hữu cho anh đấy.
Trái tim Lãm Bình nghẹn lại. Anh nghe cổ họng mình đắng ngắt. Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Ba anh... ông ấy đã biết những gì? Cú sốc này có làm ông ấy quá không?
- Anh Bình! Tôì nghe nói anh đang làm lại các mẫu quảng cáo.
Không ngờ tin tức của họ cũng nhanh thật. Lãm Bình cố nuốt ngụm cơm trong miệng. Anh cố giữ điềm tĩnh.
- Ừ!
Khánh Sương đặt dĩa trái cây lên bàn thêm vào:
- Em hãy cố gãng ký nhiều hợp đồng Long Thành nhìn qua Khánh Sương rồi dừng lại ở Lãm Bình với sự mai mỉa:
- Anh Bình vừa tài giỏi vừa giao thiệp rộng lo gì công ty không ăn nên làm ra.
Đúng là quá đáng. Hàm răng Lãm Bình cắn lại. Chuyện công ty bị bẽ mặt trước đám ký giả anh không tính vậy mà dám moi móc anh. Đúng là "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ".
Khánh Sương nhìn gương mặt hầm hầm của Lãm Bình rất hả dạ. Kế hoạch của cô đang dần dần đi đến thành công. Và cô không thể đê cho ai phá hoại, Tất cả mọi việc đều phải do Khánh Sương này quyết định. Ý nghĩa thâu tóm mọi việc đã khiến gương mặt cô trở nên sắc lạnh. Đôi mắt nheo lại thật sâu thẳm khó mà hiểu được Lăm Bình không ngờ cô lại thay đổi đến thế. Một Khánh Sương dịu dàng, hiền hậu không còn nữa thật đáng tiếc. Anh bỏ đũa:
- Xin lỗi hai người. Tôi no rồi. Tôi muốn về phòng mình nghĩ ngơi. Hai người cứ tự nhiên.
Lãm Bình ra đến cửa phòng ăn thì sực nhớ đến việc Khánh Sương đã cho dọn phòng sẵn đợi anh. Cô nàng thật khéo sắp đặt. Anh quay lại cười thật ý nghĩa:
- Cảm ơn dì. Dì thật hiểu ý người khác. Căn phòng rất đúng ý tôi.
Anh quay qua nháy mắt với Long Thành:
- Chúc cậu ngủ ngon.
Long Thành đợi Lãm Bình đi rồi thì quát lớn.
- Chị hai. Chị có biết mình đang làm gì không?
Khánh Sương điềm nhiên gọt trái cây.
- Biết.
- Biết? Chị còn ngồi đó mà gọt trái cây. Chị sẽ làm gì khi anh Bình ở đây?
- Làm vợ của ba anh ta.
- Anh cười mỉa:
- Hay nhỉ? Chị cũng cao tay thât.
- Em im đi!
- Chị hai! Em khuyên chị. Dừng lại khi còn kịp.
Khánh Sương cười gằn:
- Long Thành! Em đã bị Cẩm Mai tác động rồi. Không phải chị em mình đang ngồi trên một con thuyền sao?
- Nhưng... theo em cảnh cáo anh ấy như vậy là đủ thoả mãn lòng tự ái và sự thù hằn của chị rồi.
Cô mím môi xoay chiếc dao nhỏ xung quanh tráo táo tạo thành một sợi dây dài xoắn lấy tay mình. Cuộc đời của cô như vỏ trái táo quấn lấy một người đàn ông nhưng người đó lại không yêu cô. Thặt khó mà diễn tả được sự dằn xé lúc đó.
Chị hai! Đúng ra chị không nên chọn anh rể ngay từ ban đầu. Đó là một sai lầm.
- Không có sai lầm nào ở đây cả.
Anh kiên nhẫn thuyết phục:
- Chị hai! Từ bỏ hết đi, Chị em mình sẽ ra nước ngoài... - Để làm gì? Ở đây chị em mình có tất cả. Chị không bao giờ cho phép mình nghèo khổ như ngày xưa.
- Nhưng gia tài này không phải của mình.
Cô mở to mắt nhìn em trai:
- Ai bảo? Ai bảo với em nó không phải của chúng ta. Thời gian thôi em ạ.
Chúng ta sẽ có tất cả. Hãy kiên nhẫn em trai ạ.
- Chị hai! Lòng hận thù đã biến chị thành người khác rồi.
Anh đứng bật dây nói kiên quyết:
- Nếu chị không nghe lời em từ nay em sẽ không nói nữa, Nhưng em nói trước em sẽ không tiếp tay chị hai người đâu.
Khánh Sương buông gọn khi thấy Long Thành bước đi:
- Hãy tránh xa Nhã Khiết lẫn con bé Cẩm Mai ấy đi.
- Chị hai! Đó là việc riêng của em.
Nhã Khiết không yêu em.
- Nhã Khiết không yêu em. Cẩm Mai chỉ trung thành với Lãm Bình, cô ấy đâu quan tâm gì đến em.
- Đó là chuyện của em. Em yêu ai là tự do của em mong chị tôn trọng và hãy tập chấp nhận thì tết hơn. Con dao trong tay Khánh Sương đâm phập vào trái cam mọng nước trên đĩa. Một sự tức giận tột độ khi bị trái ý. Tại sao không ai ủng hộ cô? Tại sao?
Mong Đợi Một Mình Mong Đợi Một Mình - Hoàng Thu Dung Mong Đợi Một Mình