VIII - Bà Côry
ô Mêry bảo:
- Cho tôi một kilô xúc xích. Thịt lơn loại một ấy! Làm ơn nhanh tay một chút. Chúng tôi đang vôi!
Ông hàng thịt người béo mập, trên ngực quàng một cái tạp dề rõ to màu trắng, có sọc xanh – Ông cũng tròn trĩnh và đỏ hồng như những khoanh xúc xích ông bán. Ông nhìn ngắm cô Mêry rồi nháy mắt vui vẻ với hai chị em Giên.
Ông bảo cô Mêry:
- Đang vội à? Ừ, nếu vội thì thật đáng tiếc – Giá không vội thì nán lại chuyện gẫu một lát. Cô biết đấy, cánh hàng thịt chúng tôi rất thích có người trò chuyện và chẳng mấy khi được tiếp chuyện một tiểu thư xinh đẹp, duyên dáng như cô…
Ông ta bỗng im bắt vì vừa nhìn thấy vẻ mặt cô Mêry. Nét mặt cô lúc này thực sự đáng sợ - Và ông hàng thịt ước gì dưới chân ông có một cái cửa hầm mở ra để ông tụt xuống. Ông nói, lúc này mặt ông lại đỏ hồng hơn trước:
- À, vâng… Đương nhiên là cô đang vội. Cô lấy một kilo à? Thịt loại một? Đây, xin gửi cô.
Và ông ta vôi vàng đưa cái móc, lấy xuống một xâu dài xúc xích treo vắt ngang quầy hàng. Ông cắt một đoạn chừng hơn nửa mét, khoanh lại như một vòng hoa, gói một lần giấy trắng và một lần giấy nâu nữa. Ông đầy cái gói đó trên mặt bàn thái thịt.
Ông vẫn còn đỏ mặt và đón hỏi: “Thưa cô cần gì nữa không?”
Cô Mêry kiêu kì khịt mũi:
- Hết cái cần rồi!
Cô cầm lấy gói xúc xích,cho xe nôi quay ra và đẩy đi với một bộ điệu mà ông hàng thịt biết ngay rằng ông đã xúc phạm cô. Nhưng cô còn đang vừa đi vừa ngó vào tủ kính để nhìn xem đôi giày mới của cô phản chiếu trong đó như thế nào. Đôi giày này đóng bằng da bê non, có hai khuy cài trông rất lịch sự.
Hai chị em Giên lặng lẽ bước theo cô, đang tự hỏi cô đã mua hết các thứ ghi trong giấy chưa vì nhìn vẻ mặt cô, chúng không dám hỏi.
Cô Mêry có vẻ đang suy nghĩ. Cô nhìn đường phố, nhìn xuôi, nhìn ngược và rồi bỗng cô quyết định điều gì đó, cô gắt lên: “Tới hàng bán cá!” và cô quay xe nôi vào cửa hàng bên cạnh hàng thịt vừa rồi. Cô kể ngay các món hàng cần mua nhưng cô nói rất nhanh, ai nghe quen mới có thể hiểu cô nói những gì:
- Một con cá bơn Đôvơ, một cân rưỡi cá bơn Halibút, nửa cân tôm và một con tôm hùm.
Bác hàng cá, khác hẳn ông hàng thịt, cao mà gầy, gầy tới mức trông như bác ta không có chiều ngang mà chỉ có hai bên thôi. Vẻ mặt bác ta buồn rầu trông tưởng như sắp khóc hay là vừa mới khóc xong. Giên giải thích đó là do một nỗi buồn đã ám ảnh bác ta từ hồi còn nhỏ, còn Maicơn thì nghĩ rằng khi bác ta còn bé tí, mẹ bác chỉ cho bác ăn bánh mì, uống nước lã nên bác không bao giờ quên được chuyện đó.
Bác hàng cá hỏi: “Còn gì nữa không cô?” nhưng nghe giọng bác cũng thấy là bác biết chắc chắn cô chỉ mua có thế thôi.
Cô Mêry đáp:
- Hôm nay thì không!
Bác hàng cá buồn bã lắc đầu và có vẻ không ngạc nhiên chút nào. Bác đã biết cô chỉ mua có vậy.
Bác khẽ khịt mũi, gói các thứ lại, buộc dây và đưa cho cô Mêry.
Bác đưa tay chùi mắt và nhận xét:
- Thời tiết xấu quá! Cô có thấy mùa hè năm nay không như mùa hè những năm trước kia không. Trông cô cũng kém tươi tỉnh, nhưng ai cũng thế cả!
Cô Mêry hất đầu, cáu kỉnh nói:
- Thôi, bác nói bác nghe! – Nói xong cô lao nhanh ra cửa, đẩy cái xe nôi mạnh tay đến nỗi đâm sầm vào một bao trai sò.
Giên và Maicơn thấy cô vừa nhìn xuống đôi giày vừa nói: “Thật dớ dẩn!”, chúng hiểu là cô đang nghĩ cô đi đôi giày da bê non hai khuy mà lại không xinh tươi, thật dớ dẩn!
Ra đến hè phố, cô dừng lại, giở tờ giấy ghi các thứ cần mua và gạch xoá các thứ đã mua. Maicơn đứng co một chân lên đùi, rồi lại đổi chân kia…, em bực bội hỏi:
- Cô Mêry ơi, chúng ta không về nhà à cô?
Cô Mêry quay lại, khinh khỉnh nhìn em, nói cộc lốc:
- Cái đó, cũng có thể đấy!
Maicơn khi đã thấy cô gấp tờ giấy lại, nghĩ bụng giá đừng nói như vậy thì hơn.
Cô Mêry nghiêm nghị nói:
- Nếu cháu thích về nhà thì cứ về! Cô còn phải đi mua bánh gừng nữa.
Maicơn xìu mặt xuống. Nếu đừng nói gì cả thì tốt hơn. Em biết món bánh gừng là mục cuối cùng ghi trong tờ giấy.
Cô Mêry chỉ ngón tay về phía ngõ Anh Đào:
- Đây, cháu về lối này! – và sau khi nghĩ lại, cô nói them - Nếu cháu không đi lạc đường.
Maicơn kêu lên:
- Ôi, không đâu, cháu xin cô, cô Mêry. Không cháu có định nói thế đâu, thật đấy – Cháu… ôi, cô Mery, cháu xin cô…
Giên nói:
- Cô đừng để nó đi một mình, cô Mêry ơi, cháu sẽ đẩy xe nôi và cô đưa nó về…
Cô Mêry khịt mũi và hầm hầm bảo Maicơn:
- Nếu hôm nay không phải là ngày thứ sau thì chỉ tỏng một chớp mắt - một chớp thôi là đã ở nhà rồi.
Cô lại đẩy cái xe nôi trong đó có Giôn và Bacbara. Giên và Maicơn biết rằng cô đã bớt giận. Chúng bước đi theo cô và nghĩ không hiểu một chớp là như thế nào. Bỗng Giên nhận thấy mấy cô cháu đã đi nhầm đường. Em nói:
- Cô Mêry ơi, cô bảo mua bánh gừng nhưng đi lối này không phải là lối đến cửa hàng mà chúng ta vẫn hay mua…
Trông vẻ mặt cô Mêry, em thôi không nói nữa. Cô Mêry hỏi:
- Vậy cô đi mua các thứ hay là cháu đi mua nào?
Giên lí nhí đáp:
- Thưa, cô ạ?
Cô Mêry cười nhạt và nói:
- À, thật vậy chăng? Cô nghĩ là đi vòng lối này cũng được!
Cô lấy tay đẩy nhẹ xe nôi cho ngoặt vào một đường rẽ và đứng dừng lại. Giên và Maicơn đứng sững ngay lại phía sau chiếc xe nôi, thấy trước mặt là một cửa hàng kì dị chưa từng thấy bao giờ. Cửa hàng này rất nhỏ hẹp và rất bẩn. Trên các tủ hàng treo long thong những vòng giấy màu đã phai nhạt, và trên các giá có bày những hộp nước ngọt trông như kém phẩm chất, các thỏi kẹo đã để lâu ngày và các xâu táo héo. Giữa các tủ hàng, có một cái cửa ra vào tối om. Cô Mêry đấy chiếc xe nôi đi vào, Giên và Maicơn bước theo sau.
Vào trong cửa hàng, hai chị em trông thấy lờ mờ ở ba phía có quầy hàng, mặt trên có kính. Trong một ngăn, dưới tấm kính, có hàng dãy bánh sừng khô mầu sẫm, mỗi tấm bánh có dính những ngôi sao bằng giấy trang kim và hình như ánh sáng lờ mờ trong cửa hàng là do các ngôi sao đó toả ra. Giên và Maicơn nhìn quanh quẩn để tìm người bán hàng và hai chị em rất ngạc nhiên khi nghe tiếng cô Mêry gọi to:
- Phanny, Anny! Các cô ở đâu thế?
Tiếng cô gọi hình như vang dội lại từ các bức tường tới tai các em.
Cô Mêry vừa gọi xong thì có hai cô gái cao lớn lạ thường xuất hiện sau quầy hàng và bắt tay cô Mêry; Giên và Maicơn chưa từng thấy có ai cao lớn như vậy. Hai cô gái khổng lồ này cúi xuống quầy hàng và hỏi:
- Các cháu có khoẻ không? - tiếng các cô nói cũng to lớn như con người của các cô - rồi các cô bắt tay hai chị em Giên.
- Cô có khoẻ không ạ. Cô … - Maicơn nói đến đó thì im bặt vì không biết cô nào là Phanny, cô nào là Anny.
Một cô nói:
- Tôi tên là Phanny.Bệnh tê thấp của tôi không đỡ mấy, cảm ơn cháu đã hỏi thăm! – Cô nói bằng một giọng buồn bã, như thể không quen với cách chào hỏi xã giao như vậy.
Giên lễ phép nói với cô kia:
- Thưa cô, hôm nay thật là đẹp trời!
Cô ta bèn giữ chặt bàn tay Giên trong nắm tay to tướng của cô ta lâu có đến một phút.
Cô ta nói cho mọi người biết:
- Tôi là Anny. Và xinh đẹp cũng có đến như thế thôi!
Hai chị em Giên nghĩ bụng hai chị em cô này ăn nói thật kì cục, nhưng các em không có thì giờ ngạc nhiên lâu vì hai cô Phanny và Anny đã vươn những cánh tay dài ngoẵng tới cái xe nôi, và mỗi cô bắt tay một em bé sinh đôi là chúng kinh hãi, khóc thét lên.
“Này, này! Cái gì vậy? Cái gì vậy?” - Một giọng nói nhỏ nhưng the thé vẳng ra từ cuối cửa hàng. Nghe tiếng nói đó, vẻ mặt các cô Phanny và Anny đã đang buồn lại càng rầu rĩ hơn. Hai cô có vẻ sợ hãi và lung túng. Giên và Maicơn thấy chắc rừng hai cô khổng lồ này đều ước ao được nhỏ bé bớt đi, để làm người ta không chú ý.
Cai tiếng nói the thé đó tới gần hơn: “Có ai nói những chuyện gì vậy?” Lúc này, ở bên trong góc quầy kính, chủ nhân tiếng nói đó xuất hiện. Bà ta nhỏ bé như tiếng nói của bà và cũng có vẻ láu táu như thế. Các em nhỏ thấy như bà như già cỗi, già hơn tất cả mọi thứ trên đời; mái tóc bà thưa thớt, hai ống chân như hai que củi, bộ mặt khô héo, nhăn nhúm. Tuy vây, bà chạy về phía các em, nhanh nhẹn à nhí nhản như một thiếu nữ.
- Này, này, hay lắm, tôi xin nói như vậy! Đây là cô Mêry Pôpin và cá cháu bé Giôn và Bacbara chứ gì? Cả Giên và Maicơn nữa à? Thật là một sự ngạc nhiên thú vị đối với tôi! Hay lắm! Tôi xin đảm bảo với các bạn là từ khi ông Critôphơ Côlômbô tìm ra châu Mỹ đến nay, tôi chưa bao giờ ngạc nhiên như thế này, thật đấy!
BÀ cười thích thú, lại bắt tay các em. Chân đi đôi giày nhỏ xíu có chun, bà bước đi như nhảy múa. Bà chạy tới bên cái xe nôi, đu đưa nhẹ nhàng và cong các ngón tay gầy guộc, vặn vẹo vỗ về hai em bé Giônv à Bácbara. Chúng thôi khóc vầ bắt đầu cười.
Bà cười khúc khích và nói: “Thế có phải tốt hơn không?” Sau đó, bà làm một việc thật kì quái: Bà bẻ gãy hai ngón tay của bà, cho Giôn và Bacbara, mỗi đứa một ngón. Và kì quái nhất là hai ngón khác lại mọc ra ngay lập tức, Giên và Maicơn đều nhìn thấy rõ.
Bà bảo với cô Mêry:
- Đường phèn đấy mà! Các cháu ăn không sao đâu!
Cô Mêry cũng lịch sự khác thường, trả lời:
- Bà cho các cháu cái gì cũng đều tốt cả!
Maicơn không nhịn được kêu lên:
- Đáng tiếc quá! Giá mà các ngón tay ấy là các thanh kẹo bạc hà thì hay biết mấy!
Bà Côry, tên cảu bà già, hân hoan đáp: “Ừ! Thỉnh thoảng cũng là kẹo bạc hà và ăn rất ngon. Đôi khi không ngủ được, bà vẫn nhấm nháp đấy! Rất tốt cho tiêu hoá”.
Giên chăm chú nhìn các ngón tay của bà Côry và hỏi:
- Lần sau, các ngón tay sẽ hoá ra những gì nữa, thưa bà?
Bà Côry cười:
- A ha! Bà cũng cchẳng biết ngày nào, ngày khác, chúng sẽ hoá thành những cái gì. Cháu yêu quý ạ, bà cũng nói là “bà chỉ cầu may thôi”, như lời vua Uyliêm trả lời bà mẹ ông khi mẹ ông khuyên ông không nên mang quân chinh phục nước Anh.
Giên thở dài có vẻ ghen tị:
- Thế thì bà đã già lắm rồi.
Và tự hỏi có bao giờ em nhớ được những điều mà bà Côry còn nhớ?
Bà Côry ngửa cái đầu nhỏ bé, thưa tóc ra phía sau cười khanh khách. Bà nói:
- Già ư? Này, so với bà nội của bà thì bà chỉ như gà con mới nở. Các cháu coi bà là một bà già cũng được thôi. Nhớ lại ngày trước, khi các vị đó tạo ra thế giới này thì bà mới vừa hết tuổi thiếu niên.
Bà bỗng ngừng lời và nhìn chăm chăm vào lũ trẻ. Bà kêu lên:
- Trời ơi, tôi nói chuyện dông dài mãi, quên không phục vụ các bạn. – Bà quay về phía cô Mêry mà bà có vẻ quen thân lắm, bà bảo cô. – Cô muốn mua bánh gừng phải không?
Cô Mêry lễ phép trả lời:
- Thưa bà, vâng!
- Hay lắm! Thế Phanny và Anny đã đưa bánh cho các cháu chưa?
Bà vừa nói vừa nhìn Giên và Maicơn. Giên lắc đầu.
Từ sau quầy hàng, hai giọng nói thì thầm vọng lên. Cô Phanny nói:
- Thưa mẹ, chưa ạ!
Cô Anny run sợ nói khẽ:
- Thưa mẹ, chúng con sắp đưa đấy ạ!
Bà Côry nghe thấy vậy bèn đứng thẳng người lên và quắc mắt nhìn hai cô con gái khổng lồ. Rồi bà nói, với giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng nhưng đáng sợ:
- Sắp đưa à? Ừ thật vậy! Thật hay ho quá chừng! Này Anny, mẹ hoi, ai cho phép con đem cho không món bánh gừng của mẹ?
- Thưa mẹ không ạ. Con có cho ai đâu! Con chỉ nghĩ là…
- Con chỉ nghĩ là! Con thật ngoan quá! Nhưng mẹ xin con đừng có nghĩ gì cả! Mọi việc cần nghĩ tới ở đây, mẹ có thể giải quyết được hết.
Bà Côry vẫn nói bằng cái giọng nhẹ nhàng nhưng đáng sợ. Thế rồi bà bỗng phá lên cười khùng khục một hồi, Bà chỉ ngón tya nổi rõ đốt xương vào cô gái mà nói:
- Này các bạn nhìn cô ta đi! Nhìn mà xem! Hèn chưa! Con nít khóc nhè!
Giên và Maicơn quay lai, thấy một giọt nước mắt to tướng lăn trên bộ mặt buồn to bè của cô Anny nhưng chúng không dám nói gì, vì tuy bà Côry thấp bé nhưng chúng cảm thấy chúng như là bé tí tẹo và chúng rất sợ bà.
Nhưng khibà Côry vừa quay đi, Giên nhân cơ hội đó, đưa cho cô Anny cái mùi xoa của em. Giọt nước mắt to tướng thấm ướt đẫm mùi xoa và cô Anny, với ánh mắt cảm ơn, vắt khô khăn rồi mới trả cho Giên.
Tiếng nói the thé của bà Côry lúc này nhằm vào cô gái thứ hai:
- Và này, còn con, Phanny, con cũng nghĩ như Anny phải không? Mẹ hoi con đấy!
Cô Phanny run sợ đáp:
- Thưa mẹ, không ạ!
- Hừ! Thật may cho con đấy! Hãy mở ngăn này ra!
Cô Phanny run rấy đưa bàn tay dò dẫm mở cái ngăn kính.
Bà Côry nói: “Nào, các cháu yêu quý” bằng một giọng khác hẳn. Bà mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy Giên và Maicơn đến gần và các em cảm thấy hổ thẹn vì lúc trước cứ cho là bà đáng sợ. Lúc này chúng thấy là bà rất hiền hậu. Bà bảo các em:
- Các cháu lại đây mà lấy bánh, các con cừu non của bà! Mẻ bánh hôm nay làm theo công thưc đặc biệt mà bà đã chép của Anphơ rít đại vương đấy. Nhà vua cũng là một nhà đầu bếp đại tài. Bà vẫn còn nhớ, có lần nhà vua đã để cháy một mẻ bánh. Các cháu lấy bao nhiêu cái?
Giên và Maicơn nhìn cô Mêry. Cô nói:
- Mỗi cháu bốn cái. Thế là mười hai cái - Một tá.
Bà Côry vui vẻ nói:
- Bà sẽ tính theo tá cảu thợ bánh mì, tức là mười ba cái.
Thế là Giên và Maicơn chon mười ba tấm bánh gừng, mỗi tấm có đính một ngôi sao bằng giấy. Hai tay chúng chất đầy những tấm bánh ngon lành màu sẫm. Maicơn không nhịn được, nhấm thử một góc bánh.
Bà Côry khẽ hỏi: “Có ngon không?” và khi em gật đầu thì bà vén áo, đi mấy bước theo điệu vũ của dân vùng cao cho vui.
Bà cất giọng the thé: “Hoan hô! Hoan hô! Tuyệt diệu! Hoan hô!” Sau đó bà trở về tư thế dừng lại và vẻ mặt bà lại nghiêm trang như lúc trước. Bà nói:
- Nhưng các bạn phải nhớ tôi không biếu không mà phải trả tiền đấy! Mỗi cháu phải trả ba xu!
Cô Mêry mở ví tiền, lấy ra ba đồng ba xu. Cô đưa cho Giên và Maicơn mỗi em một đồng.
Bà Côry bảo:
- Nào, các cháu, đính tiền vào áo bà! Tiền nào cũng cho vào đó cả!
Hai em ghé nhìn gần cái áo dài đen của bà, thấy trên áo đính đầy các đồng tiền ba xu, trong như cái áo ngoài hiệu may Côtxtơ có đính các khuy bằng ngọc trai vậy.
Bà Côry xoa tay chờ đợi và nhắc alị:
- Nào! Các cháu! Đính vào! Các cháu sẽ thấy là nó không rơi ra đâu!
Cô Mêry bước lại gần và ép đồng ba xu của cô vào cổ áo bà Côry. Giên và Maicơn ngạc nhiên thấy nó dính chặt.
Thế là các em mang tiền tới dính vào áo bà Côry. Giên đính vào vai bên phải và Maicơn đính vào gấu vạt trước. Các đồng tiền của các em cũng dính chặt vào áo..
Giên nói:
- Thật là kì lạ!
Bà Côry cười khúc khích và nói:
- Cháu yêu ơi, chẳng có gì là lạ! Hoặc nói đúng hơn, cũng khong lạ bằng nhiều cái mà bà biết.
Nói rồi bà nháy mắt mãi với cô Mêry.
Cô Mêry nói:
- Bà Côry ơi, chúng cháu phải về thôi! Ở nhà, còn món bánh trứng cần làm để ăn trưa, chúa phải về để kịp chuẩn bị. Cái bà Brin ấy…
Bà Côry ngắt lời:
- Nấu ăn rất kém phải không?
Cô Mêry khinh khỉnh trả lời:
- Kém ư? Nói thế cũng chưa đúng sự thật!
Bà Côry kêu “À” một tiếng rồi để tay lên sống mũi trông rất khôn ngoan. Tiếp đó, bà nói:
- Hay lắm! Cô Mêry thân mến ạ, cô đến thăm tôi thật là một dịp gặt gỡ vui vẻ và tôi chắc rằng các cháu gái nàh tôi cũng phân khởi như tôi. - Rồi, mai kia cô cùng Giên va Maicơn, cả hai cháu bé nữa, sẽ lại đây nữa nhé!
Bà quay về phía Maicơn và Giên nói tiếp:
- Nào, bây giờ các cháu có mang được bánh về không?
Hai em gật đầu. Bà Côry nhích lại gần các em với vẻ mặt lạ lung, quan tâm dò hỏi. Bà nói, vẻ mặt như trong mơ:
-Bà hỏi các cháu sẽ dung ngôi sao bằng dấy này để làm gì?
Giên đáp:
- Ồ chúng cháu sẽ cất đi! Bao giờ chúng cháu cũng làm như vậy.
Mắt bà Côry lim dim và nét mặt càng có vẻ dò hỏi hơn nữa:
- À, các cháu cất đi à? Thế các chaus cất ở chỗ nào?
Giên đáp:
- Các ngôi sao của cháu, cháu để dưới xấp mùi xoa của cháu ở dưới ngăn kéo trên cùng, bên trái và..
Maicơn đáp:
- Cháu để trong cái hộp giày ở ngăn dưới cùng tủ áo!
Bà Côry trầm ngâm nhắc lại. “ Ngăn kéo trên cùng bên trái, hộp giày ở tủ áo”, như thể bà muốn nhớ cho kĩ. Thế rồi, bà liếc nhìn cô Mêry và khẽ gật gật đầu. Cô Mêry cũng khẽ gật đầu lại. Hình như hai người đã trao đổi với nhau một điều gì bí mật.
Bà Côry tươi cười, nói:
- Tốt lắm! Các cháu không biết là bà rất vui lòng khi biết các cháu mang những ngôi sao đó cất đi. Bà sẽ nhớ điều đó. Các cháu thấy đấy, bà nhớ đủ mọi cái ngay cả những món mà Ghi-phốc vẫn ăn trong bữa trưa mỗi ngày chủ nhật thứ hai trong tháng. Và bây giờ, tạm biẹt nhé! Các cháu lại đây luôn nhé! … luôn…luôn, nhé!
Tiếng bà Côry hình như nghe văng vẳng xa dần và lúc này, không hiểu vì sao, Giên và Maicơn thấy mình đang đứng trên vỉa hè, đằng sau cô Mêry, cô đang xem lại tờ giấy ghi các thứ cần mua.
Các em quay đầu lại nhìn về phía sau.
Maicơn ngạc nhiên nói:
- Chị Giên ơi! Sao mà chẳng thấy cửa hàng ấy đâu cả!
Giên cũng nói:
- Chị cũng thấy như vậy!
Các em nói đúng. Cửa hàng không còn ở đó. Nó đã biến mất rồi.
Giên kêu:
- Kỳ quái!
Maicơn nói:
- Lạ lung thật, nhưng thứ bánh gừng này ăn ngon tuyệt!
Và hai em mải mê gặm các tấm bánh gừng thành các hình thù: thằng người, đoá hoa, cái ấm pha chè và các em cũng quên đi câu chuyện kì dị đó.
Tuy vậy, đến đêm, các em lại nhớ tới, khi mà trong nhà đã tắt hết đèn và người lớn tưởng cả hai em đều đã ngủ say.
Maicơn thì thầm gọi:
- Chị Giên ơi! Chị Giên! Em đang nghe như có ai đang đi rón rén lên cầu thang, chị nghe xem nào!
Giên lách người ra khỏi giường vì em cũng nghe tiếng chân bước, em khẽ nói: “Suỵt!”
Cửa bỗng mở, kêu “Cạnh” một cái rồi có ai đó bước vào trong phòng. Đó là cô Mêry Pôpin, mặc áo ngoài, đội mũ như sắp đi đâu.
Cô nhẹ nhàng đi lại trong phòng, nhanh nhẹn và bí mật. Hai chị em khẽ hé mắt, nằm im không động cựa, theo dõi xem cô làm gì.
Thoạt tiên cô đến cái tủ ngăn kéo, mở một ngăn và lát sau, đóng lại. Sau đó cô rón rén đi tới tủ quần áo, mở tủ, cúi xuống bỏ cái gì vào đó (các em không thấy được). Sập một cái, cửa tủ áo đã đóng lại và cô Mêry rảo bước ra khỏi phòng.
Maicơn ngồi nhổm dậy trên giường.
Em nói thầm với Giên:
- Cô ấy làm cái gì thế?
Giên nói:
- Chị đâu biết. Có lẽ cô ấy để quên đôi găng hoặc đôi giày, hoặc là… - Rồi em giật giọng. – Maicơn nghe xem này! – Maicơn lắng tai nghe. Có vẻ như từ dưới vườn thì phải, các em nghe thấy có nhiều giọng nói thì thầm với nhau nghe rất sôi nổi.
Giên nhanh nhẹn nhảy ra khỏi giường và vẫy gọi Maicơn. Hai em đi chân không bò ra cửa sổ và nhìn xuống.
Đằng xa, ngoài ngõ có một bong người bé nhỏ và hai bong người cao lớn cực kì.
Giên thì thầm:
- Bà Côry và hai cô Phanny, Anny đấy!
Và đúng vậy. Đó là một tốp người kì dị. Bà Côry đang nhòm qua các chấn song cổng nhà số 17, cô Phanny vác trên vai to tướng hai cái thang, trong khi đó cô Anny một tay xách cái thùng to trong đó có chất gì như là keo dán và một tay cầm cái chổi quét sơn to đùng.
Từ chỗ các em đứng, nấp sau rèm cửa sổ, Giên và Maicơn có thể nghe rõ họ nói với nhau.
Bà Côry có vẻ bực bội và có vẻ lo lắng, bà nói:
- Cô ấy chậm trễ quá!
Cô Phanny rụt rè cất tiếng nói và đặt lại hai cái thang trên vai cho chắc chắn hơn:
- Có lẽ có đứa bé nào bị ốm nên cô ta không thể…
Cô Anny cáu kỉnh nói tiếp:
- Đến đúng giờ được.
Bà Côry giận dữ nói: “Im đi nào!” và hai chị em Giên nghe rõ bà ta thì thầm câu gì như là “đồ hươu cao cổ to xác ăn hại!” và hai em biết là bà đang nói về hai cô con gái đáng thương của bà.
Bỗng bà Côry kêu: “Hầy!” và nghiêng đầu về một bên để lắng nghe, trông giống như một con chim nhỏ.
Đó là tiếng cánh cửa trước nhà mở ra nhè nhẹ rồi đóng lại ngay, và tiếng chân bước trên lối đi. Bà Côry cười mỉm và đưa tay lên vẫy cô Mêry đang đi ra đón ba mẹ con bà. Cô Mêry mang một cái thúng, trong đó có cái gì đó phát ra một thứ ánh sáng mờ mờ, bí ẩn.
Bà Côry nắm lấy cánh tay cô Mêry và giục:
- Nào, đi nào, chúng ta phải nhanh lên! Chúng ta không có nhiều thì giờ đâu! Cả hai chị kia nữa, nhanh nhẹn lên một chút!
Thế rồi bà cất bước, hai cô Phanny, Anny theo sau cũng cố hết sức bước nhanh nhưng vẫn không kịp. Hai cô nặng nề lẽo đẽo theo bước bà mẹ và cô Mêry, còng cả người vì phải mang các thứ quá nặng.
Giên và Maicơn nhìn thấy bốn người đi về cuối ngõ Anh Đào rồi rẽ về phía bên trái, đi lên đồi. KHi tới đỉnh đồi, nơi không có nhà cửa gì cả mà chỉ có cỏ dại và cỏ ba lá, họ dừng lại.
Cô Anny đặt cái thùng keo dán xuống, cô Phanny bỏ hai cái thang trên vai xuống và dựng cả hai cái đứng thẳng.
Sau đó mỗi cô giữ một cái thang.
Maicơn há hốc mồm kêu:
- Họ làm cái trò quái quỷ gì vậy?
Nhưng Giên không cần trả lời vì Maicơn nhìn thấy tận mắt những gì đang diễn ra.
Sau khi hai cô Phanny và Anny đã giữ chặt những cái thang trông như một đầu tựa xuống đất, một đầu tựa vào nền trời, bà Côry vén áo lên, một tay cầm cái chổi quét sơn và một tay xách thùng keo dán. Sau đó, bà đặt chân lên gióng thang dưới cùng của một cái thang và cô Mêry mang thúng, trèo lên cái thang kia.
Thế rồi Giên và Maicơn được xem một cảnh thật lạ lung hấp dẫn. Khi lên tới ngọn thang, bà Côry nhúng cái chổi quét sơn vào thùng keo và quét chất keo dính đó lên nền trời. Cô Mêry chờ cho bà Cổry quét xong, lấy trong thúng ra một vật gì sáng lấp lánh và dán vào chỗ đã quét keo. Khi cô Mêry bỏ tay ra, cá em thấy là cô đã dính những ngôi sao của các tấm bánh gừng lên trên bầu trời. Mỗi ngôi sao đã dính xong bắt đầu sáng nhấp nháy dữ dội, toả ra những chùm tia sáng long lanh màu vàng kim.
Maicơn nín thở, nói:
- Những ngôi sao của chúng mình đấy! Đó là những ngôi sao của chúng mình – Cô ấy ngỡ là chúng ta đã ngủ rồi và đã vào phòng lấy, mang đi!
Nhưng Giên yên lặng. Em còn mải nhìn bà Côry quét keo lên nền trời, cô Mêry đính các ngôi sao lên và hai cô Phanny, Anny chuyển thang sang chỗ khác và dần dần trên bầu trời đầy những sao.
Cuối cùng, công việc đã xong. Cô Mêry dốc ngược cái thúng để cho bà côry thấy là trong đó không còn sót lại cái gì. Sau đó, họ trèo xuống và lại bắt đầu cuộc diễu hành từ đỉnh đồi xuống chân đồi, cô Phanny vác thang, cô Anny đung đưa cái thùng không. Đến chỗ góc đường rẽ, cô Mêry bắt tay từng người và rảo bước đi vào trong ngõ. Bà Côry nhảy múa giây lát trên đôi chân đi giày có chun và hai tay nhẹ nhàng vén áo, đi biến về hướng khác, theo sau là hai cô con gái khổng lồ bước lạch bạch theo bà.
Cánh cổng vườn kêu lạch cạch. Có tiếng chân bước trên lối đi ra vườn. Cửa ngoài nhà mở ra rồi đóng lại khẽ kêu lịch kịch. Lúc này các em nghe tiếng chân cô Mêry bước lên thang gác, rón rén đi ngang qua phòng trẻ nhỏ và đi vào căn phòng nơi cô ngủ cùng với Giôn và Bacbara.
Khi không nghe tiếng chân cô nữa, Giên và Maicơn nhìn nhau. Sau đó chúng cùng lặng im đi tới mở ngăn kéo phía trên bên trái và nhìn.
Trong ngăn kéo chỉ còn áo một xấp mùi xoa của Giên. Tiếp đó hai em tới tủ quần áo và nhìn vào cái hộp đựng giầy. Trong hộp rỗng không.
Maicơn ngồi trên mép giường va nhìn Giên, em hỏi:
- Thế là thế nào? Sao lại thế nhỉ?
Giên không nói gì. Em ngồi bó gối bên cạnh Maicơn và cứ suy nghĩ mãi. Cuối cùng, em hất mái tóc ra phía sau và vươn vai, đứng lên.
Em nói:
- Chị chỉ muốn biết có một điều là: các ngôi sao có phải là giấy trang kim hay giấy trang kim là những ngôi sao?
Câu hỏi của Giên không có câu trả lời và em cũng không chờ Maicơn trả lời. Em biết rằng chỉ có ai đó hiểu biết hơn Maicơn rất nhiều sẽ có thể nói cho em câu trả lời đúng.
Merry Nhiều Phép Lạ Merry Nhiều Phép Lạ - P.l.travers Merry Nhiều Phép Lạ