Chương 7: Viếng Thăm Nain Griffiths
ầm chặt cuống hoa trên tay, Nia cẩn thận đi xuyên qua vườn táo. Cái lạnh đã bắt đầu thấm vào trong giày và vớ. Nó chạy dọc lên người Nia và cô bắt đầu run lên cầm cập. Cứ y như là cô đang bước đi trên một cánh đồng tuyết.
Ra khỏi vườn táo, Nia bước vào một khu vườn, nơi có một căn nhà nhỏ đứng lạc lõng giữa những bông hoa dại. Một căn nhà có vẻ như bị bỏ hoang, không có gì ngoài sự im lặng bao phủ, nhưng vẫn có khói bốc lên từ ống khói.
Thình lình Nia nhận ra cô đang xâm phạm đến một nơi hoàng toàn riêng tư, bí mật. Cô quay lưng lại về hướng vườn táo và bắt đầu chạy. Cô chạy khỏi sự im lặng và những bông hoa trắng lạnh lẽo.
Những bụi gai và những tang đá dường như đột ngột xuất hiện trên con đường mòn và làm Nia loạng choạng vấp ngã mấy lần. Dường như cái thung lũng kỳ lạ này không muốn cô rời đi. Nó cố gắng cản cô lại với những viên đá trơn trợt dưới chân, với những nhánh cây ướt át và trơn tuột vướng vào mái tóc để xõa, và với những cái gai nhọn cào xước mặt cô. Nia cài bông hoa trắng vào tóc để rảnh tay bảo vệ mặt. Và dĩ nhiên mặt đất dốc hơn nhiều so với lúc cô đi xuống. Nia bắt đầu hoảng sợ. Thoáng thấy hàng cây ở đỉnh thung lũng mờ mờ trong sương, Nia leo về phía chúng, nhưng cũng chính vì thế mà Nia mất dấu con đường mòn. Khu rừng cây im ắng vây chặt lại xung quanh Nia, và lớp lá mục ẩm mốc che hết mọi tiếng bước chân cô. Mệt mỏi và mất phương hướng, Nia ngừng di chuyển. Cô lẩm bẩm lớn tiếng: - Gặp lúc như thế này, chị Nerys sẽ đọc một bài thơ. Chị Catrin có thể hát! Nhưng Nia-không-thể-làm-chẳng-cái-gì. Nia bị mắc kẹt!
Nhưng ông Idris Llewelyn trong hình dáng một cây sồi to lớn lên tiếng nhắc nhở:
- Nia có thể làm cái gì đó!
Ráng sức xộc chân qua lớp lá mục, Nia chạy về phía một bờ đất và bắt đầu leo lên, hết tay này đến tay kia, cho đến khi cô đấy người xuyên qua những bụi cây elderflower hương ngọt ngào và ngã vật qua cánh đồng. Bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cô, những con cừu lo lắng nhìn cô trừng trừng.
Nia nói với chúng:
- OK, chẳng qua là chị quá hoảng sợ nên mới thế thôi. Nhưng mà từ dưới đất kia thì chị đâu có thấy các em đâu!
Lũ cừu vẫn im lặng trố mắt nhìn Nia. Một vài con “be be” trả lời lại, và rồi chúng sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Nia bật cười và gọi với theo:
- Giờ thì ai hoảng sợ đây nhỉ?
Cảm thấy an toàn hơn ở trên cánh đồng đầy nắng, Nia sung sướng chạy một mạch về trang trại.
Đám con trai đã về trước cô. Đôi giày đầy bùn đất của chúng đã để ngổn ngang ở ngoài hiên. Bà Griffiths bảo Nia:
- Cả đám đang ở trên phòng Gwyn đấy!
Nia nhanh chóng leo lên lầu. tuy ngần ngừ không muốn thâm nhập vào lãnh địa của con trai, nhưng Nia náo nức muốn kể cho chúng nghe về cuộc phiêu lưu của cô.
Nhác thấy Nia bước vào phòng, Alun nghi ngờ hỏi:
- Em đã ở đâu vậy? Bọn anh gọi mãi mà chẳng thấy ai trả lời!
Nia trả lời:
- Em chỉ đi dạo một vòng thôi. Em chẳng làm điều gì không nên cả!
Alun nhẹ cả người. Cậu thông báo:
- Mấy con thỏ của Gwyn đang có mang đấy. Chúng ta có thể xin vài chú thỏ con về nuôi ngoài sân.
Vận bực bội với câu hỏi đầu tiên của anh, Nia buột miệng nói:
- Cha sẽ giết chúng!
Đám con trai tái mặt vì hoảng sợ.
ấp úng mãi, Alun mới lắp bắp nói:
- Cha sẽ... cha sẽ không bao giờ...
Nia không thể ngăn cản được câu trả lời của mình:
- Cha sẽ làm thế! Đó là công việc hiện giờ của ông ấy! Ông ấy sẽ chặt đầu chúng rồi treo xác chúng lên cửa sổ.
Iolo thét lên như muốn khóc:
- Chị thật là xấu, Nia. Cha của chúng ta sẽ không bao giờ giết thỏ trắng. Chúng là vật nuôi của chúng ta mà!
Gwyn hỏi:
- Cái gì thế?
Cậu nhìn chằm chằm vào bông hoa trắng cài trên tóc của Nia. Cô đã quên béng nó.
Nia nói:
- Em tìm thấy nó trong một thung lũng. Em chưa bao giờ biết có một cái thung lũng ở đó. trong thung lũng có một vườn táo và một ngôi nhà bằng đá.
Gwyn bước lại gần và nhấc bông hoa ra khỏi tóc cô. Ngoài Nia, không ai nghe được tiếng thở hắt kinh ngạc của cậu khi cậu chạm vào nó. Cậu bảo:
- Nó lạnh quá!
Alun nhận xét:
- Và nó phát sáng nữa kìa. Trông cứ y như những ngôi sao trên cái đồng hồ của cậu đấy, Gwyn.
Gwyn ấp hai bàn tay lại xung quanh những cánh hoa hình sao. Cậu nhìn chúng chăm chăm và không nói gì. Những người khác cuối đầu nhìn vào lòng bàn tay cậu. Trong bóng tối, mỗi cánh hoa lấp lánh như ngọn đèn trên cây thông giáng sinh.
Iolo kêu lên:
- Ôi, nó đẹp quá!
Nia bảo:
- Có rất nhiều bông hoa như thế trong thung lũng. Phải đến cả ngàn bông ấy! Em lấy lại nó được chưa?
Gwyn chìa bông hoa ra cho cô. Cậu trầm ngâm nói:
- Cũng có vài bông trong vườn nhà anh. Nhưng mà chúng không lớn như thế này. Chúng cũng chẳng phát sáng gì. Chị anh đã trồng chúng.
Bà Griffiths gọi chúng xuống dùng trà. Cả bọn chạy ào ra khỏi căn phòng sát mái của Gwyn, xuông mười hai bậc thang, băng qua hành lang chật hẹp trước khi chạy tiếp xuống cái thang trải thảm với lối kiến trúc cổ. Không khí miền núi đã làm chúng đói bụng.
Cả bọn hào hứng vây quanh cái bàn bếp dài phủ khăn trắng tinh. Trên bàn là vô số đĩa bánh trái cây và sandwich.
Nia hỏi bà Griffiths:
- Cháu có thể mượn cô một cái ly được không ạ? Cháu muốn cắm bông hoa của cháu. Đây này!
- ối chà, cô chưa bao giờ thấy một bông hoa như thế này. Đẹp quá! Nia, cháu tìm thấy nó ở đâu thế?
Nia trả lời:
- trong một thung lũng với một vườn táo và một ngôi nhà nhỏ ạ. Có đến hàng trăm bông hoa như thế này ở đó.
đang ngồi uống trà, ông Griffiths giật mình nhìn lên. Ông nói:
- Nếu chú là cháu, chú sẽ không đến nơi đó đâu, cô bé!
Nia không thể không hỏi:
- Tại sao cơ?
Cha của Gwyn trả lời cộc lốc:
- Bởi vì chú nói không được!
Lũ trẻ đành ngoan ngoãn ngồi xuống và bắt đầu uống phần trà của mình.
Bà Griffiths đặt bông hoa của Nia vào một cái ly cao và đặt nó lên bàn. Tuy nhiên, sau bữa ăn Nia mang nó lên phòng của mình và đặt nó xuống bàn trang điểm bên cạnh những con búp bê, làm chúng sáng bừng lên, như thể những lớp bụi của bốn năm trời đã được quét sạch khỏi những khuôn mặt tả tơi và bộ quần áo cotton xonh đẹp của chúng.
Nhà Griffiths có thói quen đi ngủ sớm. Nằm im trên căn phòng mới của mình, Nia lắng nghe tiếng cha mẹ Gwyn đi lại trong căn phòng ở bên kia hành lang. Cô có thể nghe thấy tiếng Gwyn và Alun thì thầm trên lầu. Iolo thì đã ngủ khì trên tấm nệm của nó ở bên cạnh giường cô.
Nia không thể ngủ được. Bông hoa trắng tỏa sáng trong bóng tối, và, phản chiếu qua chiếc gương trên tủ áo, những tia sáng nhảy múa khắp phòng. Tại sao có quá nhiều nơi bị ngăn cấm? Đầu tiên là nhà nguyện của gia đình Llewelyn, bây giờ lại đến thung lũng với khu vườn táo. Và tất cả chúng đều ít nhiều có dính dáng đến ông Griffiths cô độc, ít nói.
Tỉnh như sáo, Nia bò đến bên cửa sổ và kéo tấm màn hoa lưu ly ra. Cái bòng tròn trịa của trái đất gần như che hết hẳn mặt trăng, chỉ chừa lại một vầng áng nhỏ nhoi treo lơ lửng như một cái lưỡi liềm bé con giữa vô số những vì sao xa xăm.
Nia bật cái đèn bên cạnh giường mình lên. Ánh sáng của nó không phá bĩnh Iolo đang say ngủ trong bóng tối ở bên kia giường. Nhấc tấm vải bạt của mình ra khỏi một ngăn tủ đượm hương hoa hồng, Nia trải nó ra. Một góc tấm vải cứ ngoan cố cuộn lên nên cô đặt một con búp bê lên trên nó và bắt đầu trét keo dọc theo mép trên tấm vải. Cô lấy ra một miếng vải nhung dài màu xanh đen từ túi vải vụn của mình, cắt nó thành hình rồi ép nó vào lớp keo. Một bầu trời lúc nửa đêm! Cô chấm keo lên lớp vải nhung rồi rắc kim tuyến giáng sinh lên trên. Đúng như Nia mong muốn, những bông kim tuyến chụm lại với nhau thành những chòm sao. Các con búp bê của Bethan thích thú ngồi im nhìn cô làm việc.
Mọi thứ diễn ra khá tốt đẹp. Nia cắt vải xanh làm cỏ; vải tím, đen và nâu làm cây và bóng của chúng; vải xám cho bức tường sần sùi không trát hồ vữa. Cô chọn màu tía cho cây mao địa hoàng và màu vàng cho hoa mao lương. Nhưng không có gì trong túi vải vụn có thể làm ra những bông hoa anh túc màu vàng cam đặc biệt của cô.
Khi Nia tắt đèn và leo lên giường, con gà trống choai với bộ lông sặc sỡ đã gáy “o o” trong chuồng.
Nia đề cập đến vấn đề về bông anh túc sau bữa ăn sáng. Bà Griffiths đang nhào bột trên bàn ăn khi Nia hỏi:
- Cô có miếng vải nào màu vàng cam không ạ? Màu giống như những bông hoa anh túc ở Ty Llyr ấy?
- Cháu cần nó để làm gì thế, cariad?
Cảm thấy không cần thiết để tiết lộ quá nhiều, Nia chỉ đơn giản trả lời:
- Chỉ là bài tập ở nhà thôi.
- Vậy à?
Có vẻ như bà Griffiths chấp nhận câu trả lời của Nia. Rửa sạch những ngón tay dính đầy bột dưới vòi nước, bà đi đến một ngăn tủ.
- Có đủ thứ trong này này.
Bà kéo ra một cái hộp lớn và đặt nó lên bàn. Trong hộp chưa đầy những chiếc áo sơ mi rách, những chiếc vớ thủng lỗ, và thậm chí có cà đồ lót. Cầm lên một chiếc áo T-shirt bạc màu, bà hỏi:
- Cái này được không?
Nia lắc đầu:
- Phải giống màu hoa anh túc cơ.
- Chậc, cô chỉ có thế này thôi. Chắc cháu có thể đem nó đi nhuộm màu. Cháu đến gặp bà của Gwyn thử xem, bà biết tất cả mọi chuyện về nhuộm. Bà đã từng làm thế với hoa và thảo mộc mà.
- Ôi không, cháu không muốn đến đó đâu!
Bất ngờ trước câu nói thẳng của Nia, bà Griffiths hỏi:
- Tại sao không?
- Chẳng phải bà ấy rất kỳ lạ sao? Bà Nain của Gwyn ấy? Và cháu không thích đi đến những nơi tối tăm, cũ kỹ với mấy cái cây dị thường suốt ngày lăm le chọc vào cháu đâu.
Bà Griffiths bật cười:
- Nia Lloyd, cháu đúng là một cô bé kỳ lạ!
Bà đi ra cửa và gọi lớn:
- Gwyn, xuông đây. Mẹ muốn nhờ con dẫn Nia qua nhà Nain một chuyến.
Gwyn chạy rầm rập xuống cầu thang. Alun và Iolo theo sau cậu, nhìn hai đứa có vẻ kém hào hứng hơn.
Gwyn hỏi:
- Có chuyện gì à?
Bà Griffiths dúi cái áo T-shirt vào tay Nia và nói:
- Nia cần nhuộm cái áo này. Nain sẽ chỉ cho cô bé cách làm như thế nào.
Alun rên rỉ:
- Ôi trời! Tụi cháu không đi có được không ạ?
Núp sau lưng anh, Iolo e dè nói:
- Cháu không muốn đi.
Gwyn trấn an:
- Dù sao cũng không có chỗ cho hai cậu ngồi, nên cứ ở nhà đi. Tụi này không đi lâu đâu.
Vừa dợm bước chân phóng ra cửa trước, Gwyn thình lình ngừng lại và bảo Nia:
- Em mang bông hoa theo đi!
Nia vui vẻ chạy lên phòng và nhấc bông hoa ra khỏi ly. Không biết có phải cô chỉ tưởng tượng ra hay không, nhưng hình như qua một đêm bông hoa đã nở lớn hơn. Cô mang nó xuống lầu và đưa cho Gwyn. Cũng ngạc nhiên như Nia, cậu nhíu mày nhìn bông hoa một lúc rồi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Họ để Alun và Iolo lại chơi với con Fly trên đường. Con chó chăn cừu dường như đã quên hết cơn ác mộng của nó tại căn nhà số 6. Ở đây, tiếng sủa của nó đầy vui sướng. Nia bỗng nghĩ đến Emlyn.
Nhưng trong đầu Gwyn lại đang suy nghĩ về chuyện khác. Cậu cứ nhìn bông hoa chằm chằm, ngón tay trỏ cận thận chạm vào những cánh hoa lạnh giá.
Họ bước đi trong im lặng cho đến khi đến được cánh cổng màu trắng với dòng chữ màu xanh Coed Melyn – gỗ vàng – sơn phía trên.
Nia ngừng lại và vân vê cái áo T-shirt trên tay. Gwyn cười nói:
- Bà không cắn đâu mà sợ!
- Anh chắc không?
Nia theo Gwyn băng qua cánh cổng và đi dọc lên con đường mòn rải than xỉ với những bông hoa thân cao thơm ngát viền hai bên đường. Cánh cửa nhà đã mở sẵn khi họ đến nơi và bà của Gwyn đang đứng trên bậc thang. Bà mặc đồ mà đỏ từ trên xuống dưới với một cái thắt lưng vàng quấn quanh lưng và những ngón tay đeo đầy nhẫn.
Gwyn hỏi bà:
- Hoàng tử của bà đến chưa, Nain?
Bà lão cười khúc khích trước câu nói đùa quen thuộc của cháu:
- Chưa đâu! Chưa đâu!
Bà trò một ngón tay vào Nia và hỏi:
- Ai đây?
Nia phản đối:
- Bà biết cháu là ai mà! Bà nói bà biết mà!
- Bà chỉ thử cháu thôi!
Nain Griffiths đặt những ngón tay đầy nhẫn lên tay Nia và kéo cô vào căn phòng bên trong.
Nó không tệ như Nia nghĩ. Đúng là có tối, nhưng nhiều màu sắc, và những chậu cây sống ở đây tranh giành chỗ với những chuỗi hạt, đồ gốm, hộp nữ trang cổ xưa, lông đà điểu và những chiếc khăn choàng kỳ lạ. Khó mà thấy được những món đồ nội thất bên dưới. Sự lộng lẫy đó không thể nào được đánh giá đúng chỉ bằng một cái nhìn trộm vội vã qua cửa sổ, và đó là tất cả những gì Nia đã làm cho đến tận hôm nay.
Trước khi biến mất sau một tấm màn, Nain ra lệnh:
- Ngồi xuống đi! Bà sẽ làm cho hai đứa nước xi-rô quả tầm xuân.
Chỗ ngồi duy nhất là những tấm nệm bằng vải chấp mảnh trên sàn. Một con gà mái đen đang nằm ngủ trên chiếc ghế bành. Lũ trẻ ngồi xuống, và Nia nhận ra mình đang ngồi cạnh một con mèo trắng đặt bên trong một cái hộp thủy tinh. Cái mũi của cô bắt đầu khụt khịt vì lo ngại.
Nain Griffiths xuất hiện và đưa cho lũ trẻ những ca nước âm ấm màu hồng đỏ. Nia nghi ngờ nếm thử một ngụm, nhưng nó lại khá ngon.
Chìa ra bông hoa trắng, Gwyn nói:
- Bà nhìn cái này xem, Nain. Bà sờ thử cánh hoa đi!
Nain Griffiths nhận lấy bông hoa. Bà ngửi thử nó, chạm vào nó, thở hắt kinh ngạc và chăm chú nhìn nó, đầu nghiêng qua một bên, như thể bà đang lắng nghe một thông điệp từ lòng đất. Bà thì thầm:
- Ồ, bà không biết nữa. Nhưng nó không phải là hoa của trái đất này, các cháu ạ. Nó không thuộc về nơi này!
Và bà phóng cho Gwyn một cái nhìn thật mãnh liệt và đầy ẩn ý, đến nỗi Nia cảm thấy lạnh run lên. Cô hỏi:
- Có chuyện gì à?
Gwyn và bà của cậu quay nhìn Nia, rồi Gwyn nói:
- Hai năm trước chị của anh đã quay về. Anh đã gọi chị về bằng...
Cậu ngần ngừ dừng lại, nhìn chăm chăm vào tay mình và quay sang nhìn bà dọ ý. Nain gật đầu và Gwyn nói tiếp:
- ... với sức mạnh mà anh đã thừa hưởng từ tổ tiên của anh.
Nia thì thầm hỏi:
- Chị ấy trở về từ chỗ chết à?
Đôi mắt đen của Gwyn trở nên sâu hút.
- Chị ấy không chết! Chị ấy ở ngoài kia.
Cậu nhìn về phía khoảng trời đằng sau những bông hoa đỏ trên cửa sổ. Không hiểu sao Nia biết cậu muốn nói về một nơi xa hơn cả bầu trời. Cậu tiếp tục:
- Chúng mang chị đi, những thứ nhìn giống trẻ em nhưng không phải con người. Những thứ lạnh giá biết cười, biết hát và làm chúng ta muốn ở cạnh chúng. Chị Bethan muốn đi và chúng đã mang chị đi. Chị nói rằng chị sống hạnh phúc ở đó.
Cổ họng Nia khô khốc và câu hỏi của cô bật ra đầy sợ hãi:
- Ở đâu?
- Trên một hành tinh của băng giá, nơi mọi thứ bao phủ trong tuyết. Chị đổi tên của mình, và chị trắng bệch, lạnh lẽo. Ngay cả màu sắc trong mắt chị cũng bị cuốn trôi đi.
Gwyn dường như đã mang sương giá vào trong phòng. Nia thều thào hỏi:
- Anh gọi chị ấy về như thế nào?
Gwyn cười một cách ranh mãnh, cái cách mà phù thủy sẽ cười.
- Anh có một cái khăn choàng của chị, và anh đã đưa nó cho ngọn gió. Em có biết về chuyện của phù thủy Gwyndion và miếng tảo biển không?
Nia nói:
- Ông ấy đã làm ra một chiếc thuyền...
Và bởi vì gần như biết được Gwyn định nói gì, cô thêm vào:
- ... từ một miếng tảo biển.
Gwyn nói:
- Gwyndion đã sống ở những ngọn núi này. Đôi lúc, anh nghĩ ông ấy vẫn sống bên trong anh.
Cậu nhìn vào tay mình, những ngón tay dài ngoằng, gân guốc, quá dài đối với một cậu bé.
- Nain đã đưa cho anh miếng tảo biển trong ngày sinh nhật của anh.
Cậu liếc nhìn bà, cao lớn và đỏ rực. Mắt bà nhìn thẳng vào cháu tra của mình, cùng cậu nhớ lại giây phút sức mạnh thừa kế kỳ lạ tỉnh giấc trong cậu.
- Anh quăng miếng tảo biển từ ngọn núi và một con thuyền đã rơi xuống từ không trung. Nó có màu bạc, với những tảng băng bám trên thân. Cái lạnh từ nó toát ra làm đau mắt, đau cả người anh, và anh hầu như chẳng thể thấy được gì. Nó đã mang chị anh trở về.
Nia nhìn chằm chằm vào Gwyn và những ngón tay trẻ-già của cậu. cô đã thấy sức mạnh của cậu ở nghĩa trang. Cô hỏi nhỏ:
- Vậy chị Bethan hiện giờ ở đâu?
- Chị lại đi rồi.
- Bằng cách nào?
- Dùng con thuyền. Alun cũng biết chuyện đó đấy.
- Anh Alun à?
Làm sao Alun có thể giữ được môt bí mật như thế chứ? Và rồi Nia nhớ lại cái ngày Alun bị lạc trong bão tuyết trên núi, nhưng sau đó đã rất phi thường sống sót quay về. Có nghĩa là Gwyn đã cứu cậu bằng sức mạnh mà không ai tin rằng nó tồn tại. Cô nói:
- Mọi người lại chọc ghẹo anh ở trường.
Nain lẩm bẩm:
- Trẻ con thật tàn nhẫn một khi chúng không tin điều gì đó.
Nia không gặp khó khăn như thế. Cô nói tiếp:
- Hôm gia đình em rời khỏi Ty Llyr, trời cũng rất lạnh. Lạnh một cách đột ngột. Có phải là do con thuyền không? Anh lại gọi chị anh nữa à?
Gwyn nói:
- Không, anh không gọi. Thật sự anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có khi nó có liên quan đến bông hoa.
Nain đưa bông hoa lên sát mặt. Những cái bóng xuất hiện trên các nếp nhăn trên khuôn mặt bà. Nia chợt nhận ra bà thật đẹp. Đó là nét đẹp mà người ta thường thấy trên những tảng đá và những món đồ cổ được đánh bóng.
Họ ngồi im nhấm nháp món nước xi-rô ngọt một lúc, và rồi Nia nói:
- Anh đã sử dụng sức mạnh của mình với anh Emlyn Llewelyn phải không?
Nain Griffiths sửng sốt hỏi lại:
- Cái gì? Gwyndion Gwyn, bà có nghe nhầm không đấy? Cháu đã lạm dụng sức mạnh của mình à?
Gwyn thanh minh:
- Không đâu Nain. Cháu không bao giờ có ý làm hại cậu ấy cả. Cháu chỉ muốn ngăn cậu ấy lại một lúc. Cậu ấy giẫn dữ quá nên hành động không suy nghĩ gì cả.
Và cậu kể cho Nain nghe về Nia và con Fly, về sợi dây dắt chó và cuộc ẩu đả trong nghĩa địa. Cậu nói:
- Nhưng cháu đã để cậu ấy thắng mà Nain. Cháu biết cháu phải làm như thế.
Nain nói:
- Có thể như vậy. Nhưng dù sao cái cách mà cha cháu và người dân trong thị trấn đối xử với Emlyn Llewelyn cũng không đúng chút nào.’
Nia chưa bao giờ nghe ai quan tâm đến việc Emlyn sẽ nghĩ như thế nào. Cô hỏi:
- Tại sao?
Nain phê phán gay gắt:
- Vì họ quá ngu ngốc. Idris Llewelyn là một họa sĩ. Chú ấy luôn cố gắng hết sức để làm mọi thứ trở nên xinh đẹp. Vậy mà vợ chú ấy, dì của Gwyn, lại co thể rời bỏ chồng và con trai ruột của mình chỉ vì dì ấy không có điện để xài.
Gwyn nhảy dựng lên. Cậu bênh vực dì:
- Dì ấy ông thể nào sống trong căn nhà nguyện cũ nát đó được. Dì chỉ muốn có được một căn nhà đàng hoàng cho em bé thôi. Cha cháu nói, chú Idris rất xấu xa, độc ác.
Nia nói nhỏ:
- Nhưng anh Emlyn đã ở lại.
Gwyn nói vặn lại:
- Đáng lẽ cậu ấy phải đi chung với mẹ mình. Cậu ấy nên làm thế!
- Emlyn ở lại bởi vì cậu ấy biết điều gì là đúng. Cậu ấy là một người trung thành và dũng cảm. Và cháu với cậu ấy nên là bạn, Gwyndion Gwyn, thay vì đi đánh nhau ở một nơi linh thiêng, nơi mà cháu biết mọi sức mạnh đều ở bên phe cháu!
Giọng của Nain không gay gắt gì, tuy nhiên Gwyn vẫn hậm hực quay mặt lại với bà khi bà đi ngang qua cậu và nhấc cái áo T-shirt khỏi tay Nia. Bà nói:
- Giờ thì để bà xem xem chúng ta có thể làm gì với cái áo này!
Nia ngạc nhiên hỏi:
- Sao bà biết?
Nain chọc cô:
- Bà chẳng thể nàoưởng tượng nổi cháu lại đến đây chỉ vì muốn gặp bà, phải không Nia Lloyd?
Nia không trả lời câu hỏi đó. Cô thú thật với Nain:
- Cháu muốn làm một mảnh vải màu cam cho bài tập ở nhà của cháu. Cháu muốn làm nó có màu của những bông anh túc xứ Wales – loại anh túc đặc biệt mà cháu trồng bên bờ sông cạnh Ty Llyr. Cô Griffiths bảo bà có thể giúp cháu.
Từ phía sau tấm màn màu vàng, Nain vẫy tay gọi Nia vào trong bếp. Nia cẩn thận đi vào. Cô im lặng nhìn Nain nhấc một cái nồi lớn bằng men treo trên tường ra, đổ đầy nước rồi đặt nó lên bếp. Nain lẩm bẩm:
- Trước tiên là vỏ hành.
Bà dứt sáu củ hành ra khỏi một sợi dây bên treo trên cái trần nhà thấp. Đưa chúng cho Nia, bà yêu cầu:
- Cháu lột vỏ chúng đi!
Nia đặt chúng lên bàn và bắt đầu ấn móng tay cô vào lớp vỏ rạn nứt của chúng. Mắt cô cay xè và bắt đầu rơm rớm nước. Khi Nia ngước mặt lên để gạt nước mắt, cô nghe tiếng cửa trước đóng sập lại và tiếng bước chân của Gwyn chạy trên on đường mòn.
Nain cười:
- Đừng khóc. Gwyn là một đứa hơi bị nhạy cảm một chút, nhưng rồi nó sẽ bình tĩnh lại thôi. Và cháu cũng không cần phải sợ bà!
Bực bội với những giọt nước mắt của mình, Nia nói:
- Cháu chỉ bị cay mắt vì mấy cái củ hành thôi. Và cháu không có sợ hãi gì hết.
Mấy tiếng đồng hồ sau đó đối với Nia dường như chỉ là năm phút. Cô đứng bên cạnh Nain, nhìn bà khuấy đều hỗn hợp nước, vỏ hành và địa y cho đến khi nó chuyển sang màu vàng. Rồi bà bỏ cái áo T-shirt bạc màu vừa được Nia giặt sạch vào trong hỗn hợp đặc sệt, sôi sùng sục ấy. Sau đó, họ thay phiên nhau dùng một cái muỗng gỗ dài bằng cánh tay Nia đảo cái áo. Trong khi đảo, Nain kể cho Nia nghe về câu bé vừa mới bỏ đi. Về sức mạnh đã được lưu truyền trong gia đình bà từ cái thời xứ Wales được thống trị bởi các hoàng tử và các thầy phù thủy; về những người mà trước đây Nia chỉ coi là một phần của những câu chuyện cổ tích, nhưng giờ đây đã trở nên có thật y như ngọn núi ở đằng sau cánh cửa nhà của Nain. Cô đã thấy được một quá khứ mà trong đó những câu thần chú là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người cổ đại, những con người đã thay đổi và lớn lên trong sự xâm lăng, đàn áp mà vẫn giữ bên trong mình một ít ma thuật, để rồi đến vài thế kỷ sau, chúng lộ ra ngoài và là một phù thủy bị thiêu sống hoặc buộc phải sống trong bí mật, giống như Gwyn Griffiths.
Rồi Nain tuyên bố:
- Và cháu cũng có sức mạnh đó, Nia Lloyd!
Cô ngạc nhiên nói:
- Cháu à? Nhưng cháu chẳng là gì cả. Cháu chỉ là một đứa chính giữa trong gia đình. Cháu chẳng thể làm gì cả!
- Vậy đây là gì nhỉ?
Nain nhấc một muỗng nước màu vàng óng lên và để cho nó từ từ rớt xuống nồi. Bà nói:
- Chẳng phải cháu đang biến vải trắng thành màu vàng sao? Và chẳng phải cháu là một người con của dòng họ Llyr, dòng họ của những người từng một thời cai quản nước Anh à? Luôn có một sức mạnh bên trong cháu đấy, Nia Lloyd, nếu như cháu muốn tìm kiếm nó!
Cái áo được nhấc lên bởi cái muỗng khổng lồ. Vẫn còn bốc khói nghi ngút, nó đã chuyển sang màu đậm hơn. Rồi nó được nhúng vào trong nước lạnh, vò sạch rồi giăng lên phơi trong bếp lò. Trong khi đó, Nain và Nia ngồi nhấm nháp bánh bích quy làm từ bột yến mạch và trái cây chín mọng.
Nain bảo với Nia:
- Cháu sẽ phải để cái áo lại với bà chừng một, hai ngày để màu nhuộm thật sự ngấm. Nhưng chau sẽ đến đây nữa, phải không, nếu cháu muốn có thêm những màu khác.
Nia cam đoan:
- Ôi, chắc chắn cháu sẽ đến nữa.
Khi rời khỏi Coed Melyn, Nia đã trưởng thành hơn rất nhiều so với vài giờ trôi qua. Và cô đã mạnh hơn. Có thể là đủ mạnh để hàn gắn hai cậu bé bị chia cách nhau bởi bởi một sự gây gổ ngớ ngẩn vốn không liên quan gì đến chúng.
Mặt Trăng Của Emlyn Mặt Trăng Của Emlyn - Jenny Nimmo Mặt Trăng Của Emlyn