Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Marriage: To Claim His Twins
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
‘T
ôi sẽ chỉ cho mọi người phòng của mỗi người trước,’ Anna nói với Ruby, ‘và sau đó có thể cô sẽ muốn dùng trà trước khi cô đi xem phần còn lại của ngôi nhà?’
Có điều gì đó thực sự nồng hậu và tốt bụng và, uhm, giống như một bà mẹ ở Anna đã khiến thái độ cảnh giác ban đầu của Ruby tan chảy khi họ sải bước cùng nhau lên những bậc đá hoa, với hai cậu nhóc đi giữa họ.
Khi họ lên đến những bậc trên cùng và nhìn thấy cầu thang trải dài trước mắt họ, bọn trẻ quay sang Ruby một cách hào hứng.
Lắc đầu, cô bắt đầu, ‘Không – không chạy bên trong-’ Chỉ có Anna đang cười rạng rỡ với cô.
‘Đây là nhà của chúng, chúng có thể chạy nhảy nếu cô cho phép điều đó,’ bà bảo cô.
‘Tốt quá,’ Ruby bảo lũ trẻ, cảm thấy nhẹ nhõm bởi sự thấu hiểu của Anna về nhu cầu được xả hơi của hai cậu bé, và cả hai người phụ nữ quan sát chúng chạy dọc theo hành lang.
‘Ngắm nhìn chúng thật giống như đang nhìn thấy Sander khi cậu ta cũng ở tầm tuổi đó, ngoại trừ việc-’ Anna chợt ngừng lại, nụ cười của bà nhạt đi.
‘Ngoại trừ điều gì ạ?’ Ruby hỏi bà, cảnh giác một cách thận trọng trước bất kì lời chỉ trích nào có thể nhằm vào những cậu bé yêu quý của cô.
Như thể bà đoán được những gì Ruby đang nghĩ, Anna vỗ nhẹ lên tay Ruby.
‘Cô là một người mẹ tốt – ai cũng có thể nhìn ra điều đó. Lòng tốt và tình yêu của cô dành cho bọn trẻ được phản chiếu trong chính nụ cười của các con cô. Mẹ Sander đã không như vậy. Con cái đối với bà ta chỉ là một nghĩa vụ mà bà ta phải cam chịu, và tất cả chúng, đặc biệt là Sander, đã học được từ khi còn nhỏ rằng không được tìm đến mẹ của chúng vì tình yêu hay sự an ủi.’
Những lời thủ thỉ của Anna đã dựng lên một bức tranh trong đầu Ruby mà cô không hề muốn xem – một hình ảnh Sander nhỏ bé và bị tổn thương, một đứa trẻ với nỗi buồn trong đôi mắt của cậu, cô độc và đau khổ bởi thiếu vắng tình yêu thương từ mẹ mình.
Hai cậu nhóc chạy thi về phía họ, đặt dấu chấm hết cho bất kỳ lời tiết lộ thêm nào từ Anna về tuổi thơ của Sander, và sự cảm thông của Ruby dành cho đứa trẻ đã từng là Sander lập tức bị gạt sang một bên khi cô phát hiện ra rằng hai người họ sẽ dùng chung một căn phòng ngủ và một chiếc giường.
Vì lẽ gì mà cô lại cảm thấy mất hết can đảm và quá sợ hãi đến thế? Ruby tự hỏi mình sau đó, sau khi Anna đã giúp cô đặt bọn trẻ lên giường và cô đang ở trong bếp, uống một tách trà xanh mà Anna nhất định làm riêng cho cô. Sander đã chỉ rõ ra rằng cô phải chấp nhận là cuộc hôn nhân của họ bao gồm cả sự thân mật về mặt thể xác. Cả hai người họ thừa hiểu rằng cô muốn anh, và cô đã chịu đựng sự bẽ mặt mà điều đó mang đến cho cô, vậy thì còn điều gì khiến cô phải sợ hãi?
Đó là điểm yếu về tình cảm, Ruby thừa nhận. Điểm yếu nhục dục của cô về Sander sẽ ẩn chứa nguy cơ rằng cô có thể trở nên lệ thuộc về mặt tình dục vào anh, và nó đã đủ tệ rồi. Nếu cô cũng có điểm yếu về mặt tình cảm đối với anh thì liệu sau đó cô có thể không trở nên dựa dẫm về mặt cảm xúc vào anh hay không? Ý nghĩ đó nảy ra từ đâu vậy? Cô còn cách việc có bất cứ tình cảm nào với Sander cả triệu dặm, phải vậy không?
Xin phép cáo biệt Anna, Ruby giải thích rằng cô muốn lên lầu và kiểm tra xem bọn trẻ có đang ngủ hay không vì họ vừa để lại hai đứa trẻ, không muốn chúng tỉnh giấc đơn độc ở một nơi lạ lẫm.
Phòng ngủ của bọn trẻ, giống như căn phòng cô sắp chia sẻ với Sander, nhìn ra một cái sân nhỏ với một cái bể bơi như vô tận với mặt biển ở phía xa xa. Nhưng trong khi phòng ngủ của Sander có những tấm của kính trượt ra sân trong được bao quanh bởi cái bể bơi, phòng của bọn trẻ chỉ có một cánh cửa sổ - một đặc điểm an toàn mà cô vô cùng đồng ý. Những cánh cửa phòng ngủ bằng kính, một cái bể bơi, và hai đứa trẻ 5 tuổi hiếu động sẽ là một sự kết hợp gây nên nỗi bất an cho bất cứ người mẹ cẩn thận nào.
Cô không cần phải lo về hai đứa nhỏ. Chúng đều đang ngủ ngon lành, những khuôn mặt quay về phía nhau. Tình yêu dành cho chúng tràn ngập trong cô. Thế nhưng khi cô cúi xuống để hôn lên chúng, đó không phải là khuôn mặt của chúng mà những gì cô thấy là một đứa trẻ khác, một đứa bé với đôi mắt sẫm, rất giống với những đôi mắt của các con cô, đang chìm ngập trong tổn thương và tự ái đầy giận dữ. Đôi mắt của Sander. Giờ chúng vẫn luôn chất chứa sự phẫn nộ đó, khi đã trưởng thành, khi anh nhìn vào cô. Và nỗi đau nữa? Câu hỏi đó làm Ruby cau mày. Nỗi đau về mặt tình cảm không phải là thứ gì đó mà trước đây cô từng san sẻ với Sander. Nhưng những sự kiện mà một đứa trẻ trải qua khi nó lớn lên sẽ tác động đến nó trong suốt cuộc đời. Tận đáy lòng cô tin vào điều đó. Nếu cô không từng nếm trải điều đó cô sẽ không kiên quyết để Sander trở thành một phần trong đời của các con mình. Vậy thì điều gì đã gây nên nỗi đau cho Sander? Liệu nó có bị chôn giấu đâu đó sâu thẳm trong anh? Ở một vị trí nào đó chết chóc và đau khổ mà không bao giờ có thể hàn gắn? Một vết thương chí mạng nhất đối với một đứa trẻ - đó là thiếu vắng tình yêu của chính mẹ của nó?
Bối rối bởi chính những suy nghĩ của mình, Ruby rời đi để lại các con đang ngủ. Cô thấy mệt mỏi và sẵn sàng lên giường của chính mình. Trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp. Mệt mỏi và sẵn sàng lên giường ư? Sẵn sàng chia sẻ chiếc giường của Sander ư?
Ngôi nhà được trang hoàng tuyệt đẹp. Dãy phòng ngủ cho khách mà Anna đã dẫn Ruby đến xem, nơi mà cô ưu tiên để ngủ hơn, trông hiện đại một cách thanh lịch, những đường nét sắc sảo của đồ nội thất được làm mềm đi bằng những tấm rèm mềm mại, màu trắng lạnh lẽo và màu nâu sẫm được phá cách kết hợp với màu xanh biển Địa Trung Hải và màu xanh lơ của những họa tiết được trang trí trên những bức tường.
Từ phía căn phòng của bọn trẻ, Ruby sải bước về căn phòng mà cô đang chia sẻ cùng Sander – không phải vì cô muốn nhìn lại chiếc giường cỡ lớn và để trí tưởng tượng của cô chế nhạo mình bằng những hình ảnh về thứ mà họ sẽ chia sẻ ở đó, mà bởi vì cô cần phải dỡ đồ, Ruby tự nhủ một cách chắc chắn. Chỉ khi cô mở cánh cửa phòng những chiếc va ly đã từng ở đó đã biến mất, và từ phía phòng tắm kèm theo qua cánh cửa mở cô có thể ngửi thấy hương cam đặc trưng trong xà phòng tắm dành cho nam giới và nghe thấy tiếng nước chảy.
Có phải Sander đã dời hành lý của cô đi rồi? Hay là anh đã nói với Anna rằng anh không muốn chung phòng với cô? Một sự nhẹ nhõm đấu tranh với sự thất vọng về việc đảm bảo vai trò của cô là vợ anh. Cô quý Anna, nhưng cô không muốn người phụ nữ ấy nghĩ rằng Sander đang chối bỏ cô. Điều đó thật bẽ bàng. Nhục nhã hơn việc buộc phải nín nhịn trong câm lặng để không thốt ra những lời khao khát một người chồng có thể kích động cô trở thành một kẻ phóng đãng mà cô không thể kiểm soát nổi ư?
Ruby di chuyển một cách bồn chồn từ chân nọ sang chân kia, và rồi đông cứng khi cánh cửa phòng tắm mở ra hoàn toàn và Sander bước vào phòng ngủ.
Anh đã quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Cơ thể anh vẫn còn ẩm ướt sau khi tắm, và chiếc khăn tắm làm nổi bật thân hình rám nắng chữ V đàn ông của anh và chiều rộng của vai anh, thuôn hẹp xuống những múi cơ rắn chắc nơi ngực anh, cho đến cơ bụng phẳng lỳ của anh. Sự che chắn của mái tóc sẫm màu được chải mượt vẫn còn ẩm ướt trên da anh càng làm nổi bật vẻ nam tính khiến cho Ruby bị mắc bẫy trong sức quyến rũ gợi tình đó. Cô muốn quay đi khỏi anh. Cô muốn mình không nhớ đến, không cảm nhận, không quá dễ dàng và hoàn toàn bị hạ gục bởi nhu cầu mà chỉ nhìn anh cũng mang đến sức nóng âm ỉ. Nhưng cô không có được sự tự chủ đó. Thay vì xoa dịu cơn khát anh, những gì họ đã từng chia sẻ chỉ càng làm tăng ham muốn của cô với anh.
Ham muốn nhục dục dữ dội khiến cô hoang mang. Cô đã sống suốt sáu năm mà chưa từng thèm muốn sex, thế mà bây giờ chỉ nhìn và Sander là cô đã bị thiêu đột bởi thứ ham muốn lạ lẫm này – thứ dường như đang chiếm hữu cô. Chiếm hữu. Chỉ nghĩ đến từ đó cũng khiến cho tim cô đập hối hả, siết chặt những mạch máu đang phập phồng háo hức sâu trong cô.
Đó là lỗi của Ruby vì khiến cho anh muốn cô, Sander tự nói với chính mình. Chính cô, với cái miệng mềm mại và cái nhìn đói khát, với sự say mê, là người phải chịu trách nhiệm cho sự mất kiểm soát bản tính hoang dã trong nỗi khao khát được chiếm đoạt cô của anh. Vì cô mà anh cảm nhận cơn đau này, ham muốn khổ sở và thụ động đã giải phóng cho thứ gì đó trong anh mà anh vừa mới nhận ra rằng đó là một phần của chính anh.
Giống như một cơn bão hoang dại, một cơn lốc xoáy đe dọa sẽ cuốn họ vào những cánh tay đáng sợ của nó, Ruby có thể cảm nhận được sự cấp bách của đam mê được hòa quyện của họ. Sợ hãi lấp đầy cô. Cô không muốn điều này. Nó khiến cô cảm thấy xấu hổ và yếu đuối. Kéo cái nhìn chằm chằm ra khỏi cơ thể Sander, cô bắt đầu chạy về phía cánh cửa trong sự hoảng loạn một cách mù quáng. Nhưng Sander đã nhanh chân hơn, chạm đến cánh cửa trước cô, và sự thôi thúc trong cơn hoảng sợ đẩy cô vào cơ thể anh, và tác động của nó khiến cô bàng hoàng.
Những giọt nước mắt giận dữ - với chính cô, với anh, và với cả khao khát đến đau đớn đang nhấn chìm cô – dâng đầy trong mắt cô, và cô nắm chặt tay lại thành nắm đấm và nện vào ngực anh một cách bất lực. Sander chộp lấy eo cô.
‘Tôi không muốn cảm thấy như thế này,’ cô khóc nấc lên một cách tuyệt vọng.
‘Nhưng em muốn. Em muốn điều này, và em muốn tôi,’ anh nói với cô, trước khi lấy đi những lời phủ nhận từ đôi môi cô bằng áp lực tàn nhẫn từ chính môi anh.
Mùi vị của cô giải phóng bên trong anh một kẻ đói khát mà anh không thể kiểm soát nổi. Sự mềm mại của đôi môi cô, âm thanh mà cô tạo ra khi anh hôn cô, cái cách mà cả cơ thể cô run bắn lên với anh vì ham muốn, đẩy anh đến một thứ cảm giác như điên dại, một sự khao khát, đến một nơi mà chẳng có gì khác tồn tại và đáng để bận tâm, nơi đem lại cho niềm khao khát của cô sự kiểm soát của anh để đáp ứng nó như thể đó là thứ mà anh được sinh ra vì nó.
Từng âm thanh mà cô tạo ra, từng cơn run rẩy thỏa mãn mà cơ thể cô gửi đến, từng chuyển động hối hả đáp lại động chạm của anh nài xin anh một cách câm lặng trở thành mục tiêu mà anh phải đặt đến – một bài sát hạch cho bản lĩnh nam nhi của anh mà anh phải vượt qua, để rồi anh sẽ luôn là người đàn ông duy nhất mà cô khao khát, khoái lạc của anh dành cho cô sẽ là sự thỏa mãn duy nhất có thể làm vừa lòng cô. Thứ gì đó ẩn trong làn da trắng mềm như lụa của cô khi anh tước bỏ quần áo cô khỏi nó đã khiến anh muốn chạm vào nó thêm nhiều lần nữa. Tay anh đã biết hình dáng và cấu tạo của bầu ngực cô, nhưng nhận thức ấy chỉ làm anh khao khát được nếm sức nặng mềm mại của chúng thêm nữa. Đôi môi và lưỡi và răng của anh có thể kích thích đôi nụ nhỏ sưng lên và tối sẫm với sự thỏa mãn trước đó, nhưng giờ anh muốn được tái tạo những khoái cảm ấy. Anh muốn lướt bàn tay trên vùng bụng phẳng lý của cô và cảm nhận cô uốn cong khi cô vật lộn để phủ nhận những tác động của những cái vuốt ve của anh, và rồi chịu thua trong trận chiến đó. Anh muốn tách đôi cặp đùi thon gọn của cô và cảm nhận chúng run lên, nghe tiếng gầm gữ khe khẽ trượt ra từ đôi môi cô, quan sát khi cô cố gắng và thất bại trong việc bắt đôi chân cô ngừng mở rộng sẵn sàng chào đón anh vào nơi riêng tư nữ tính của cô. Anh yêu cái cách mà những cánh môi mềm mại và được tạo nên đầy tinh tế của cô, được xếp nếp quá nghiêm túc, mở ra trước sự vuốt ve chậm rãi của những ngón tay anh, sự ẩm ướt của cô chờ đợi anh đầy háo hức.
Một tiếng thút thít kích động vì phản đối vạch ra sự bùng nổ của khao khát nguyên thủy từ cổ họng Ruby khi Sander đầu hàng nhu cầu của chính anh và di chuyển xuống phía dưới cô, để hôn vào vùng da thịt mềm mại bên trong đùi cô và rồi vuốt ve bằng đầu lưỡi của anh dọc theo chiều dài của thung lũng nữ tính mà những ngón tay điêu luyện của anh đã dễ dàng bóc tách cho những cái mơn trớn của anh.
Từng cơn sóng khoái cảm chạy đua nhau ập tới cô, đưa cô đến một mức hưởng thụ mà cô không thể với tới được như thể một tay bơi non nớt bị cuốn đi bởi thủy triều vào một vùng nước xoáy. Mỗi cái vuốt ve bằng lưỡi anh ở nơi nhạy cảm nhất của cô khiến cô chìm sâu hơn, cho tới khi khoái cảm của chính cô nhấn chìm cô, đẩy cô vào vòng xoáy của nó, đến khi những nhịp điệu mà nó tạo nên trong cô là tất cả những gì cô biết, những phản ứng của cô với nó bị kiềm chế và kiểm soát bởi cú liếm từ lưỡi Sander khi cuối cùng nó cũng lấp đầy cô và cô chìm đắm trong nó, trao tặng toàn bộ bản thân cô cho nó.
Sau đó, lấp đầy cô bằng vật khuấy động đau đớn của anh, cảm nhận sự khao khát của cô bùng nổ khi cơ thể cô chuyển động cùng anh, khuyến khích anh thực hiện cuộc tàn phá của mình, Sander nhận ra một cách rõ rệt, trong những giây phút trước khi anh gầm lên trong niềm hân hoan vì được giải phóng, rằng những gì anh đang làm không chỉ bẫy cô bằng nỗi khao khát anh mà còn đáp ứng chính ham muốn của anh đối với cô.
Trang 2 / 2
Dưới bóng dàn nho, Ruby quan sát hai cậu nhóc khi chúng đùa nghịch trong bể bơi dưới sự trông chừng của Sander.
Mới chỉ hơn sáu tuần kể từ khi họ tới đảo, nhưng cả hai đều yêu cuộc sống mới của chúng. Bọn trẻ tôn thờ Sander. Anh là một người cha tuyệt vời, Ruby buộc phải thừa nhận, dành cho chúng thời gian và sự quan tâm của anh, và hơn hết là tất cả tình yêu của anh. Cô ngắm nhìn ngôi nhà một cách chăm chú. Anna sẽ mang bữa trưa tới cho họ sớm thôi. Cảm giác nhoi nhói tuyệt vọng bò dọc theo cột sống của cô và mang theo cơn ớn lạnh chẳng khác nào nước đá.
Sáng nay cô buộc lòng phải đối diện với cái khả năng rằng cô có thể đang mang thai! Những bữa sáng mà cô không thể nuốt trôi vào mỗi buổi sáng, cảm giác mệt mỏi xâm chiếm cô vào những buổi chiều, và ngực cô đã hơi sưng lên – tất cả đều có thể có những lời giải thích khác, nhưng chu kỳ bị lỡ của cô đã cung cấp thêm bằng chứng cho cơ thể cô.
Cô thực sự có thể mang thai ư? Tim cô nhảy loạn phát bệnh trong lồng ngực cô. Sẽ không có thêm bất kì đứa trẻ nào nữa, Sander đã từng nói như thế. Cô phải uống thuốc tránh thai. Cô đã làm đúng như vậy, không hề bỏ sót một viên nào, nhưng những triệu chứng giống hệt như những gì cô đã trải qua khi mang thai bọn trẻ. Sander sẽ nổi giận – thậm chí phát điên lên mất – nhưng anh có thể làm gì chứ? Cô là vợ anh, họ đã kết hôn, và cô đang mang thai con của anh. Một sinh linh mà cô biết là anh không hề mong đợi.
Ruby có thể cảm thấy cơn buồn nôn vì lo lắng đang chầu trực trong cổ và khiến mồ hôi vã ra trên trán cô. Có phải cô đã đúng khi nghĩ rằng Anna đã lờ mờ đoán ra không? Anna là một thiên thần, một điều kỳ diệu dành cho lũ trẻ - như một người bà của chúng. Dù sao thì bà cũng từng nuôi nấng Sander và cả em trai và em gái của anh. Bằng cách nào đó dường như bà hiểu khi nào Ruby cảm thấy mệt mỏi và không được khỏe, trông nom bọn trẻ cho cô, trao cho cô những cái vỗ về trìu mến khi cô phải viện đến trí tưởng tượng của mình rằng cô chỉ mất chút năng lượng và cơn buồn nôn là hậu quả sau chuyến đi đến vùng có khí hậu nóng mà thôi.
Sander đang đưa lũ trẻ ra khỏi bể bơi. Anna đã mang bữa trưa của họ tới. Một cách quả quyết, Ruby gạt bỏ nỗi lo lắng của mình sang một bên.
Sander đã từng có thói quen làm việc ở nhà khi cần thiết, nhưng kể từ khi anh đưa Ruby và các con anh đến đảo, anh nhận ra rằng mình thực sự thích làm việc ở nhà hơn. Để anh có thể ở bên các con hay để anh có thể ở bên Ruby? Điều này thật vô lý. Một câu hỏi ngớ ngẩn mà anh chẳng thể tự đưa ra cho mình lời giải đáp.
Anh cố gắng một cách cáu kỉnh để tập trung vào màn hình trước mặt. Chiều nay anh nhận ra rằng thật khó để chú tâm vào những bức email mà anh cần trả lời. Vì anh đang nhớ đến Ruby sao? Nếu anh có thì chắc là vì cuộc trò chuyện giữa anh và Anna vài ngày trước đó, khi mà bà nhận xét Ruby là một người mẹ tốt như thế nào.
‘Một bà mẹ tuyệt vời và một người vợ hoàn hảo,’ chính xác là những lời bà nói. ‘Cậu thật là một người đàn ông may mắn.’
Anna là một người sắc sảo trong chuyện nhìn người. Bà chưa từng thích mẹ anh, và bà đã che chở cho tất cả họ khỏi những cơn thịnh nộ của ông của anh bất cứ lúc nào bà có thể. Bà đã trao cho anh tình yêu của phái nữ duy nhất mà anh từng biết. Không hề xã giao, Anna tận tụy đã có thiện cảm và chấp nhận Ruby, một người phụ nữ có nhiều điểm chung với mẹ anh hơn là với bà.
Sander nhăn mặt. Anh từng chứng kiến tính hám lợi của Ruby giống như cách hành xử của mẹ anh, nhưng anh cũng đã nhìn thấy cô bên lũ trẻ, và anh buộc phải công nhận cô là một người mẹ tận tụy hết mực thương con – một bà mẹ sẵn sàng trao cho con mình tình yêu thương một cách hào phóng… cũng như cô đã tình nguyện và hào phóng trao bản thân cô cho anh…
Giờ thì anh đang nghĩ đến thứ quái quỷ gì thế này? Anh đúng là thằng ngốc nếu để bản thân mình tin điều đó. Phải chăng anh thực sự muốn tin vào điều đó? Không, Sander cự tuyệt bản thân mình. Việc quái gì anh lại muốn cô trao cho anh mọi thứ cơ chứ? Chỉ một gã ẻo lả hay nhu nhược mới cho phép bản thân mơ tưởng điều đó, và anh thì không phải cả hai loại đó. Nhưng chẳng phải cái bằng chứng là anh không ngừng muốn cô đã cho thấy nhược điểm lớn nhất của đàn ông hay sao?
Chẳng phải sự thật là kể cả khi anh cố gắng để phủ nhận điều đó, anh vẫn không thể quên được cô hay sao? Từ lần gặp đầu tiên đó, những ký ức về cô vẫn luôn giày vò anh như một cái gai trong mắt, ăn sâu đến mức chẳng dễ gì để rút bỏ, như một cơn đau nhói lên bất cứ khi nào một cơn xúc động khinh suất bắt anh phải cảm thấy sự hiện diện của nó.
Anh đã chiếm đoạt cô và sự dụng cô như một sự giải tỏa cho cơn giận bị dồn nén sau cuộc tranh cãi với ông của mình, tự nhủ rằng những cách hành xử của anh là hoàn toàn chính đáng vì chính cô mới là người tìm đến anh.
Sander có thể nghe thấy trong đầu giọng nói sang sảng của ông của anh, hình dung ra nắm đấm mà ông dộng xuống bàn làm việc trong cơn thịnh nộ khi Sander dám trái lời ông.
Sander nhấp nhổm bồn chồn trên chiếc ghế xoay. Đã quá muộn để hối hận khi cho phép bản thân anh nhớ lại trận tranh cái cuối cùng đó và cả những sự kiện theo sau nó. Quá muộn. Bởi quá khứ lại ùa về quanh anh, xâm chiếm hiện tại và lấp đầy nó bằng những hồi tưởng không mong muốn, và anh nhớ lại căn phòng khách sạn đó, tại Manchester, nhớ hình ảnh Ruby cuộn mình say ngủ trong lòng anh.
Chiếc điện thoại di động của anh đổ chuông trong ánh bình minh ảm đạm. Cô càu nhàu phản đối trong giấc ngủ khi anh dịch ra xa cô, nhưng cô không thức giấc.
Cuộc gọi đó là từ Anna, sự lo lắng và kích động của bà ập đến anh từ hàng dặm khi bà nói với anh rằng bà tìm thấy ông của anh ngã quỵ trên sàn trong phòng làm việc và lúc này ông đang được đưa tới bệnh viện.
Sander hành động nhanh nhất có thể, đánh thức Ruby và gắt gỏng với cô rằng anh muốn cô ra khỏi giường của anh, phòng của anh, và khách sạn này nữa, một lần nữa lợi dụng cô như một thứ phương tiện để trục xuất cảm giác tội lỗi lẫn với tức giận mà cuộc điện thoại đã gây ra cho anh.
Cô trông quá kích động và ngơ ngác, anh vẫn còn nhớ, không nghi ngờ gì vẫn đang mong đợi điều gì đó từ anh hơn là vài giờ ngắn ngủi trên giường. Và rồi nước mắt ngập trong đôi mắt cô và cô cố bám chặt lấy anh. Phát cáu vì cô đang không chơi theo luật, anh đã đẩy cô ra, với lấy chiếc áo khoác để tìm chiếc ví và moi ra một vài tờ năm mươi bảng nhàu nát. Nó càng khiến anh điên tiết hơn khi cô bắt đầu đóng kịch như một bà hoàng sân khấu, lùi ra khỏi anh, lắc đầu và nhìn anh như thể anh vừa chiếm đoạt một cô gái ngây thơ mà không đáp lại cô ta một khoản hào phóng vì sự phục tùng của cô.
Những lời cộc lốc của anh, ‘Mặc đồ vào – trừ khi cô muốn bị nhân viên khách sạn đuổi cổ vì cô là ai,’ đã có tác động ngay tức khắc. Nhưng dù vậy, anh vẫn tự mình hộ tống cô ta xuống lầu và ra chiếc taxi đang đợi bên ngoài khách sạn, đưa cô vào xe và rồi đợi đến khi chắc chắn rằng cô đã đi khỏi trước khi hoàn tất mọi thủ tục để về nhà.
Thực ra ông của anh đã qua đời chỉ vài phút sau khi được đưa đến bệnh viện, chủ yếu do cơn đau tim thứ hai.
Trong văn phòng của ông, Sander đã tìm thấy những tài liệu mà rõ ràng là ông vẫn đang nghiên cứu trước khi ngã gục, và anh cũng thấy đó là những giấy tờ với nội dung là Sander đang sắp sửa tuyên bố lễ đính hôn của anh. Cảm giác tội lỗi trong anh biến mất. Tội lỗi chứ không phải tức giận. Vậy mà bất chấp tất cả, anh vẫn còn thương tiếc cho ông. Bằng chứng cho cùng thứ điểm yếu đang ngấm ngầm bòn rút anh thuộc về Ruby. Một con báo sẽ không thay đổi những đốm trên cơ thể chỉ vì một kẻ nào đó đủ ngốc để muốn nó làm điều đó. [Nguyên văn: A leopard did not change its spots just because someone was foolish enough to want it to do so. Mình tra trên từ điển thấy họ dịch cụm A leopard did not change its spots đại ý là “cái nết đánh chết không chừa’’ nhưng mình thấy giữ nghĩa đen thì xuôi hơn. Bạn nào có cách sửa hay hơn thì chỉ cho mình nhé.;)]
Sau cái chết của ông, Sander một lần nữa lặp lại lời thề độc thân với chính mình.
Số phận hẳn đang chơi khăm anh, láu cá để những hạt giống định mệnh của chính anh được gieo xuống đất và nảy mầm.
Anh quay lại với chiếc máy tính, nhưng việc đó chẳng có tác dụng. Một khi đã được mở ra, cánh cửa đến với những ký ức về cái đêm định mệnh cùng với Ruby sẽ không đời nào chịu khép lại.
Căn phòng ngủ tại khách sạn, với những món đồ nội thất sẫm màu, thật ảm đạm và tĩnh lặng, những tấm rèm nặng trịch nuốt trọn tiếng xe cộ bên ngoài, vậy mà đồng thời bằng cách nào đó vẫn làm nổi bật hơi thở đứt quãng của Ruby – những nhịp thở nông và yếu ớt làm bầu ngực cô nâng lên bên trong chiếc áo ngực khoét sâu và bó sát của cô. Ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn đứng[9] - được bật lên khi chiếc giường ngủ được gập xuống vào ban đêm – đã phác họa tình trạng sưng phồng của hai núm vú cô. Khi cô bắt gặp anh đang nhìn chúng, cô đã vòng tay lên che ngực, như thể để bảo vệ chúng khỏi cái nhìn mãnh liệt của anh. Anh vẫn nhớ cái cử chỉ nhỏ nhặt ấy đã khuấy lên cơn giận của anh ra sao, vì cô dám phủ nhận mọi thứ về mình, chọc tức anh hệt như cái cách mà ông của anh đã làm.
Cuộc tranh cãi quyết liệt với ông của anh trước ngày hôm đó vẫn còn mới nguyên trong tâm trí anh. Hai kẻ chọc giận đã gặp nhau và vào hùa với nhau, nhân đôi cường độ của cơn thịnh nộ của anh, đẩy anh vào nỗi ham muốn được chiếm hữu cô dữ dội và không thể cưỡng lại.
Anh đến bên cô và kéo đôi tay của cô xuống. Cơ thể cô run lên nhè nhẹ trong vòng tay anh. Có phải khi ấy anh đã do dự, cố gắng trấn áp cơn cuồng phong trong anh, hay chỉ là anh đang muốn nghĩ rằng anh đã từng như vậy? Những hình ảnh anh đang tưởng tượng ra về bản thân mình là một người đàn ông mất tự chủ, không thể chế ngự được quyền lực của chính những cảm xúc của mình. Nhưng anh vẫn nhớ Ruby đã tiến gần đến anh chứ không phải rời xa anh, và đó là khi anh lột bỏ chiếc áo của cô, cùng với áo lót của cô, giải phóng cho ngực cô. Những hành động của anh đều là bản năng, được sinh ra trong cơn giận dữ chứ không phải ham muốn, nhưng bằng cách nào đó hình ảnh cô trần trụi, và hai bầu ngực cô được tạo hình quá hoàn hảo, đã chuyển hóa một cách cân bằng cơn thịnh nộ đó thành con sóng dữ dội của khao khát – được chạm vào chúng và âu yếm chúng, được chiếm hữu những khoái cảm mà hai đỉnh nhọn của chúng đang mời mọc anh.
Cả hai người họ cùng thở chung một nhịp, như thể họ đang chia sẻ cùng suy nghĩ và cùng một niềm đam mê, và sức ép của niềm đam mê đó kéo căng sự tự chủ của họ cho đến khi không khí quanh họ gần như bị khuấy lên bởi sự rung động của nó. Và rồi Ruby rên lên khe khẽ trong cổ họng, và cứ như thể đó là tín hiệu cho những giác quan của anh, sự kiềm chế của anh gãy răng rắc. Anh với tới cô, không có từ ngữ nào cần đến khi anh hôn cô, cảm nhận sự run rẩy của cô trong vòng tay anh khi anh dò dẫm đường viền mềm mại khép chặt của đôi môi cô. Nhưng hai người có thể chơi trò đó, và vì thế, thay vì để cho họ được giải thoát, anh lại giày vò họ bằng cách này, với những nụ hôn dịu dàng và chậm rãi, cho đến khi Ruby lần đến phía sau gáy anh, những ngón tay cô xoắn lại trong tóc anh, và thút thít phản đối miệng anh.
Sander nhắm mắt và rồi lại mở ra khi anh nhớ lại cơn đại hồng thủy của sự hưng phấn rất đàn ông – thứ đã nhấn chìm anh sau đó và đam mê mà nó mang theo – một cảm giác mà anh chưa từng trải nghiệm kể cả trước và sau Ruby, không nghi ngờ gì nó bắt nguồn từ cơn giận của anh đối với ông mình mà không phải bất cứ thứ gì khác. Chắc chắn là không phải là từ tác động đặc biệt nào đó mà chỉ Ruby mới có thể gây ra cho các giác quan của anh. Chính nhận thức đó đã đủ để khiến anh nhấp nhổm một cách cáu kỉnh trên chiếc ghế của mình. Bởi anh sợ điều gì sẽ ra một khi anh để bản thân mình khao khát một người phụ nữ với mức độ mãnh liệt như vậy?
Tốt hơn hết là quay về với những kí ức thay vì thả trôi theo dòng tư tưởng đó, Sander quyết định.
Trong lúc họ hôn nhau, Sander có thể cảm nhận bầu ngực trần của Ruby đang ép vào anh. Anh luồn hai bàn tay vào giữa cơ thể họ, khiến cô hơi tách ra khỏi anh để anh có thể khum lấy sức nặng mềm mại của chúng. Chỉ nhớ lại giây phút đó cũng đủ để mang đến cho anh những dư âm cảm xúc của nỗi khao khát không hề mong đợi, đổ ào ạt trong cơ thể anh như một thác nước cuồn cuộn. Vẫn chưa đủ cho anh khi anh búng lưỡi lên từng chiếc nụ nhỏ cứng ngắc và cảm nhận chúng run rẩy dưới động chạm khe khẽ ấy. Chẳng có gì là đủ cho đến khi anh hút phần da thịt sưng phồng ấy vào trong miệng, dụ dỗ chúng đáp lại nhiều hơn bằng những lần nhấm nháp tinh tế bởi răng của anh.
Anh đã nghe thấy Ruby nức nở và cảm nhận được cô đang run rẩy. Đôi tay anh nhanh chóng xử lý chiếc váy của cô để anh có thể trượt tay vào chiếc quần lót trơn màu trắng đứng đắn một cách bất ngờ, để ôm lấy và nhào nặn đôi mông mềm mại của cô. Cương cứng bởi cường độ của tình trạng kích động mà cơn giận dữ đem lại, anh đặt cô lên giường, cướp bóc sự mềm mại trong đôi môi chín mọng của cô trong khi lột bỏ quần áo của chính anh, bị điều khiển bởi cơn giận dữ vì thất vọng với ông của anh, chẳng thèm để ý đến người con gái đang nằm bên dưới anh, chỉ biết rằng ở trong cô anh sẽ tìm được sự giải thoát.
Ruby vòng tay quanh anh khi anh ngấu nghiến miệng cô, chôn vùi gương mặt cô trong bờ vai anh khi anh trần trụi, vờ như quá ngượng ngùng khi phải nhìn vào anh, không dám chạm tới anh. Nhưng anh không có hứng thú với việc đóng kịch. Với anh cô chỉ đơn giản là một thứ phương tiện để giải thoát cho anh. Còn những động chạm của cô trên anh… Sander gồng mình lên với nhận thức chính xác về những tác động mà sự đụng chạm thân mật của cô có thể gây ra.
Cơ thể anh không còn tâm trí nào để chờ đợi và cũng chẳng cần thêm bất kì sự kích thích hay khuấy động nào nữa. Chỉ riêng điều đó cũng là cái mà anh dám khẳng định là không thể xảy ra trước cái đêm ấy. Chưa từng có hoàn cảnh nào có đẩy anh lên đến đỉnh điểm của cơn khát tình dục như thế.
Chưa từng có hoàn cảnh nào hay chưa từng có người phụ nữ nào khác? Sander cố gắng một cách ngoan cố để nén lại cái câu hỏi trời đánh ấy. Tiềm thức trong anh không có quyền nhen nhóm lên cái ý tưởng vô lý đó. Anh không muốn đào bới thêm một chút nào về quá khứ nữa. Nhưng kể cả khi anh kéo chiếc máy tính xách tay về phía mình và mở những bức email, anh vẫn không thể chú tâm vào chúng. Tâm trí anh từ chối hợp tác, và thay vào đó lại quay về với những ký ức của nó. Chống lại ý chí của anh, thêm nhiều hình ảnh về Ruby từ quá khứ hiện về, và không chịu bị phớt lờ. Anh trở về với căn phòng ngủ trong khách sạn ở Manchester đó. Sander nhắm mắt đầu hàng.
Trong ánh đèn mờ ảo, cơ thể của Ruby tựa thạch cao tuyết hoa, làn da cô không tỳ vết và thân thể cô nữ tính một cách tinh tế. Ánh đèn soi bóng lên vùng da thịt mềm mại nhô lên được che đậy bởi chiếc quần lót của cô, thứ mà anh đã nhanh chóng cởi ra. Vật đó, như anh nhớ, đã khiến anh nhìn chằm chằm vào mái tóc rồi bù lộ xộn quanh khuôn mặt cô, ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng màu tóc cô vốn dĩ như vậy. Bằng cách nào đó cái thực tế là cô sinh ra đã là một cô gái tóc vàng lại không ăn khớp với hình ảnh mà cô tạo ra, với lớp trang điểm dày và những bộ quần áo bó sát.
Cô bắt gặp ánh nhìn của anh và quay mặt đi, màu sắc đến và đi trên mặt cô khi cái nhìn chăm chú của cô ngưng lại trên vật khuấy động của anh và rồi lướt đi vội vã.
Nếu như mái tóc vàng tự nhiên của cô phản đối sự đánh giá của anh về cô, thì tiếng thở rõ mồn một của cô, ngắt quãng và gần như hoang mang một cách sửng sốt, đã quá đủ để lấp đầy anh bởi sự khinh miệt.
‘Anh quá lớn,’ cô thốt lên, trong cái nhìn kích động lên tình trạng cương cứng của anh.
Lẽ nào cô cho rằng anh ngu ngốc và non nớt đủ để bị dụ vào mánh khóe đó hay sao? Nếu vậy anh dám chắc là cô sẽ biết rằng anh không phải loại đó bằng cách trêu chọc cô một cách thong thả, khẽ tách đôi chân cô ra bằng tay anh.
‘Nhưng không lớn hơn của bất cứ kẻ nào khác, tôi đảm bảo đấy.’
Cô đã nói điều gì đó – những từ ngữ hổn hển – nhưng anh chẳng lắng nghe. Anh quá bận rộn với việc khám phá nơi nữ tính ẩm ướt sốt sắng của cô, mơn trớn tỉ mỉ bằng đầu ngón tay của anh cho đến khi anh chạm tới hạt đậu nhỏ trên tâm điểm nữ tính của cô, và vào lúc đó cô bắt đầu di chuyển đáp lại những đụng chạm của anh đồng thời gầm lên khe khẽ, trong đỉnh cao đang dâng trào của phấn khích.
Anh tự nói với bản thân mình rằng sự kích động của cô chắc hẳn có một phần nào đó là giả tạo nhưng cơ thể anh đã đáp ứng một cách không mong đợi như thể nó là thật. Nó thôi thúc ham muốn của chính anh, vì vậy anh thay thế những ngón tay bằng cú thúc chậm rãi bởi vật nam tính của anh. Cô căng mình lên ngay sau đó, nhìn vào anh với đôi mắt mở to sẫm lại – thứ đã bị lấp đầy bởi những giọt nước mắt dối trá khi anh thực sự ở trong cô, thôi thúc anh bằng cái siết chặt phóng đãng bởi những thớ cơ của cô khi chúng níu lấy anh, như thể muốn giam giữ và chiếm hữu anh. Sự bền bỉ của chúng kích động anh đi vào cô sâu hơn và sâu hơn nữa, chỉ để chạm tới sự thỏa mãn khi được bao bọc bởi chiếc kén nhung đó. Anh đâm vào nhanh và mạnh, sự thiếu kiểm soát chộp lấy anh, cơ thể cô siết chặt quanh anh khi anh run lên trong cô.
Sander giật mạnh dòng suy nghĩ trở lại hiện tại. Những gì đã xảy ra với Ruby không phải một quãng nghỉ trong đời anh hay một khía cạnh thể phản ánh đúng về anh, anh buộc mình phải thừa nhận điều đó. Thực ra một phần lý do khiến anh khóa lại những ký ức đó trước hết là bởi cảm giác ghê tởm của chính anh. Như thể thứ gì đó sa đọa, chúng mang theo di chứng sứt sẹo về mặt tinh thần mà không đời nào chịu ẩn mình hay bị phớt lờ. Nếu anh phán xét Ruby một cách cay nghiệt vì vai trò của cô trong cuộc gặp gỡ của họ thì anh cũng chỉ trích chính bản thân mình thậm chí còn nghiêm khắc hơn – đặc biệt là bây giờ anh đã biết những hậu quả của những giây phút để mất kiểm soát bởi ham muốn tình dục bản năng.
Chính bởi vì anh không hề thích thú trước cái thực tế là các con anh đã được tạo ra bằng cách đó, anh đã phải chịu đựng những sự giày vò đang đến với anh, Sander tự nhủ. Anh nợ chúng một sự khởi đầu cuộc đời tốt đẹp hơn thế.
Thứ quái quỷ nào đang gặm nhấm anh lúc này? n hận vì các con anh được thai nghén một cách quá bất cẩn, quá vô ý, và trong cơn giận dữ ư? Hay vì thứ gì đó hơn thế? Ăn năn vì anh đã không dành nhiều thời gian hơn để-? Để làm gì chứ? Để hiểu hơn về mẹ của các con anh hay để nghĩ về những hậu quả của những hành vi của anh? Bởi tận sâu thẳm trong lòng, anh cảm thấy tội lỗi về cái cách mà anh đã đối xử vởi Ruby ư? Dù sao thì cô mới chỉ mười bảy tuổi khi ấy.
Anh đã không biết điều đó, Sander bào chữa cho chính mình. Anh đã cho rằng cô già dặn hơn rất nhiều. Và nếu như anh biết trước…?
Sander đứng dậy và đi lại trong phòng làm việc, đứng sững lại khi anh nhớ lại một cách sống động khi anh giải phóng cho cô, Ruby đã chạy vào phòng tắm. Anh đã quay mặt đi, lờ đi sự vắng mặt của cô, mặc dù anh nhận thức được những hành vi của anh đã đi xa đến đâu so với những chuẩn mực khắt khe của mình. Nhưng kể cả khi anh muốn xóa mờ từng chi tiết của sự kiện đó, và cả chính Ruby nữa, anh vẫn bằng cách nào đó không thể ngừng lắng nghe tiếng vòi hoa sen chảy và rồi ngừng lại, vẫn để ý bất chấp mong muốn của anh khi cô quay lại giường, da cô lạnh và hơi ẩm khi cô áp vào lưng anh và run lẩy bẩy. Anh không muốn thêm bất kì sự thân mật nào với cô nữa. Cô đã được thỏa mãn, và giờ anh muốn ngủ một mình hơn. Thế nhưng vì một vài lý do, bất chấp tất cả những thứ đó, anh quay lại và chạm tới cô, cảm nhận cơ thể cô cứng lại và rồi thư giãn khi anh ôm cô.
Cô đã ngủ trong khi đầu cô tựa lên ngực anh, rì rầm phản đối trong giấc ngủ bất cứ khi nào anh nới mình ra khỏi cô, vì thế anh đã dành cả đêm với cô – cuộn mình trong anh. Và chẳng phải đúng là bằng cách nào đó cô đã làm được điều gì đó cho anh trong suốt những tiếng đồng hồ đêm đó hay sao? Đóng dấu bản thân cô lên cơ thể anh và những giác quan của anh để rồi đôi khi trong những năm về sau anh vẫn có thể giật mình tỉnh dậy khỏi một giấc ngủ sâu, tưởng tượng thấy cô đang nằm đối diện anh và cảm nhận như thể một phần trong anh đang nhớ cô vì cô không ở đó?
Mất bao lâu để anh đẩy lui nhận thức đó, phủ nhận sự hiện hữu của nó, tự dối mình rằng kể từ khi anh trở về đảo lần này những giấc ngủ của anh chưa một lần bị quấy rối bởi sự thiếu vắng đau đớn ấy? Anh bước đến cửa sổ một cách thiếu kiên nhẫn, mở toang cánh cửa để hít thở không khí trong lành với mong muốn dọn sạch đầu mình.
Cái gì đã dẫn đến tất cả những điều này? Chắc chắn không phải chỉ là một lời nhận xét từ Anna rằng bà coi Ruby như một người mẹ tuyệt vời. Một người mẹ tuyệt vời và một người vợ hoàn hảo, anh tự nhắc lại.
Điện thoại của anh đổ chuông. Anh với lấy nó, nhăn nhó khi thấy tên em gái anh nhấp nháy trên màn hình.
‘Sander, bọn em vừa trở về từ Mỹ được gần một tuần. Khi nào anh định đưa Ruby đến Athens để em có thể gặp chị ấy?’
Elena thích nói chuyện, và việc đó kéo dài vài phút trước khi Sander có thể kết thúc cuộc gọi, đồng ý là, vì dù sao thì anh cũng phải dành một trong số những chuyến khảo sát tới văn phòng Athens, nên anh sẽ đưa Ruby đi cùng để cô và Elena có thể gặp nhau.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Marriage: To Claim His Twins
Penny Jordan
Marriage: To Claim His Twins - Penny Jordan
https://isach.info/story.php?story=marriage_to_claim_his_twins__penny_jordan