Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
ới Genesis, sự nghi ngờ của tôi không hề nhỏ, nhưng Graham thì vẫn cực kỳ lạc quan, vẫn rất chắc chắn rằng nó sẽ thành công, đến nỗi cuối cùng tôi cũng phải bớt gay gắt mặc dù trong lòng hãy còn chút e dè. Tôi không muốn nói rằng Graham làm tôi phát mệt hay tôi đã phải chịu nhượng bộ trước những cố gắng lặp đi lặp lại của anh ấy trong việc thuyết phục tôi, nhưng thực sự không khí ở nhà ngột ngạt không thể chịu nổi và tôi biết chúng tôi không thể tiếp tục theo cách đó được nữa. Graham trở về nhà và bắt đầu chậm rãi nói đến những con số rồi anh ấy sẽ nói với tôi là anh ấy đã nói chuyện với một hiệu thuốc khác ở Washington và chúng tôi sẽ kiếm được bao nhiều tiền. Nếu tôi thử đặt vài câu hỏi về những con số đó, anh ấy sẽ gạt đi hoặc buộc cho tôi cái tội là không chịu ủng hộ anh ấy. Thế rồi anh ấy sẽ tức tối bỏ đi và chỉ trở về nhà khi đã tối muộn, hoặc sẽ hờn dỗi suốt cả buổi tối và không nói thêm một lời nào nữa. Anh ấy cần đến thu nhập của tôi để xin được khoản vay.
Đến cuối cùng, khi tôi nói là tôi đồng ý, hai mắt anh ấy mở to như một người vừa mới biết rằng mình không bị mắc bệnh ung thư, rồi anh ấy ôm tôi và hôn tôi thắm thiết.
“Em sẽ không phải hối hận đâu.” Anh ấy nói, khoác lấy vai tôi. “Đây sẽ là món tiền đúng đắn nhất mà chúng ta đầu tư.” Rồi anh ấy lại ôm tôi lần nữa.
“Em hi vọng là anh đúng.” Tôi nói, cố gắng mỉm cười mặc cho nỗi e sợ.
“Anh có thể cảm nhận được nó, Andrea ạ.” Anh ấy đi đi lại lại trong căn hộ. “Anh có thể cảm nhận được đây sẽ là cơ hội lớn của anh.”
Tôi hôm đó, chúng tôi thắp nến có mùi hương dâu tây và quan hệ với nhau trên chiếc đi văng như cái cách mà chúng tôi đã làm khi vừa mới cưới, như thể chuyện đó rất quan trọng. Như thể tôi rất quan trọng.
Tiếp sau đó, những lần quan hệ của chúng tôi gần như diễn ra mỗi đêm, cho tới khi chúng tôi tới ngân hàng để trao đổi về khoản vay kinh doanh. Chúng tôi phải công khai tất cả tài sản và các khoản nợ của mình. Khoản nợ duy nhất mà tôi biết là khoản tiền thuê chiếc xe Porsche của Graham. Chúng tôi không thực sự có khoản tiết kiệm nào, mặc dù Graham nói rằng chúng tôi sẽ tiết kiệm khi anh chuyển vào sống ở nhà của tôi. Tôi cảm thấy không thoải mái khi anh nói dối về chuyện sắp sửa trở thành luật sư cộng sự ở BSBT, và tôi bắt đầu lo lắng khi chúng tôi ngồi xuống mặt đối mặt với vị giám đốc ngân hàng - một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt tọc mạch và mái tóc màu bạc. Ông ta hỏi rất nhiều câu hỏi và điền đơn.
Sau khoảng bốn mươi lăm phút, ông ta tỏ ra khá nghiêm nghị và nói với Graham: “Anh có khá nhiều khoản nợ tín dụng đấy.”
Tôi không hề biết chuyện này.
“Cha mẹ tôi bị bệnh, và tôi là người chăm sóc chính.” Anh ấy nói. “Nhưng mọi chuyện đã qua rồi.”
Tôi ngạc nhiên khi Graham có thể nói dối nhẹ nhàng đến thế.
“Ừm, anh có cách nào để trả hết khoản nợ đó không?” Ông giám đốc ngân hàng hỏi.
“Thu nhập của tôi sẽ tăng lên đáng kể khi tôi trở thành luật sư cộng sự.” Graham nói.
“Khi nào thế?”
“Tôi tin là đầu năm tới.” Graham nói.
“Có lẽ anh sẽ cần một lá thư từ công ty luật để xác nhận chuyện đó.”
“Chắc chắn rồi.” Graham nói.
Có thể là do thần kinh không tốt, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy mình bị ép buộc khi phải nhắc tới tài khoản tín thác mà cha mẹ để lại cho tôi, mặc dù các điều khoản sẽ không cho phép tôi dùng nó để làm khoản thế chấp.
Mặt Graham dần chuyển sang trắng bệch. Tôi thề là tôi có thể nghe thấy tiếng hàm anh ấy va xuống bàn. Anh ấy nghiêng người về phía tôi mặc dù có như thế thì ông giám đốc ngân hàng vẫn có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Em có tài khoản tín thác à?” Anh hỏi.
Tôi liếc nhìn ông giám đốc ngân hàng. Ông ấy ngồi đó với nụ cười gượng gạo của một người vô tình bước vào giữa một cuộc tranh luận và đang cố tìm một cách thật kín đáo để rút lui. Ông ấy xin lỗi vì phải tìm thêm một vài mẫu đơn khác, và rời khỏi bàn.
“Em đang nói cái gì vậy?” Graham hỏi.
“Khi cha mẹ em qua đời, tài sản của cha mẹ để lại cho em dưới dạng tín thác. Em được quyền sử dụng nó khi em hai mươi mốt tuổi.”
Graham chằm chằm nhìn tôi với vẻ không tin, rồi ngoái cổ lại liếc nhìn để đảm bảo là ông giám đốc ngân hàng sẽ không nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi. Anh ấy tiến lại sát hơn, miệng căng cứng và giọng nói hơi đuối. “Ôi Chúa trời của tôi, Andrea. Chừng nào em mới định kể với anh chuyện này?”
“Em không nghĩ chuyện đó có gì liên quan.” Tôi nói.
“Không liên quan sao?” Anh hắng giọng và ngồi xuống, hai môi mím chặt. “Thế chúng ta đang làm gì ở đây?” Anh hỏi tôi với giọng kẻ cả bề trên mà tôi rất ghét, như thể tôi là một đứa trẻ ranh. “Chúng ta đang vay tiền để bỏ vốn vào một vụ đầu tư bởi vì chúng ta tưởng là mình cần tới nó.”
“Chúng ta cần còn gì.”
“Có thể là không.” Anh nói. “Tài khoản tín thác của em có bao nhiêu?”
“Chuyện đó không quan trọng, Graham ạ.”
Anh ấy bắt đầu nhạo báng. “Không quan trọng sao? Anh là chồng của em. Còn bao nhiêu bí mật nữa em vẫn chưa cho anh biết?”
“Cái gì cơ? Em không có… Không, ý em không phải là như thế”
“Thế ý em là gì? Bởi vì rõ ràng chuyện này rất giống kiểu em mới giấu anh một bí mật rất rất lớn.”
“Ý em là nó không liên quan bởi vì chúng ta không thể sử dụng tài khoản tín thác đó. Chúng ta không thể dùng khoản tiền đó.”
“Ý của em là nó vô dụng?”
“Không, ý của em là chúng ta không thể”
Hai má anh đỏ ửng và đôi mắt xanh của anh trở nên xám xịt. “Thế quái nào mà lại không được?”
“Bởi vì bố mẹ em đã lập tài khoản như thế. Nó được lập để trở thành tài sản riêng của em và có những điều khoản giới hạn phạm vi sử dụng nó. Nó không thể được dùng để đầu tư kinh doanh. Nó chỉ được dùng vào nhu cầu sống của em thôi.”
“Bố mẹ em chết rồi” Anh nói, nhấn mạnh từng chữ.
“Em biết điều đó, Graham, nhưng những điều khoản của tài khoản vẫn còn nguyên. Cho tới khi em hai mươi mốt tuổi, em có toàn quyền sử dụng khoản lãi nhận được, nhưng vẫn bị giới hạn với khoản tiền gốc cho tới khi em ba mươi lăm tuổi. Bố mẹ em đã làm như vậy để lúc nào em cũng được chăm sóc.”
Thật ra tôi thừa hiểu rằng bố mẹ tôi làm như thế để không ai có thể lợi dụng được tôi bằng cách cưới tôi và tin rằng họ có thể nhận được một nửa số tiền hoặc chiếm được nó khỏi tay tôi khi hai người ly hôn.
“Vậy là nó là của em và chỉ của riêng mình em thôi à?” Graham nói.
“Về mặt lý thuyết là như thế”
“'Về mặt lý thuyết' là sao?”
“Có nghĩa là anh nghĩ em đã dùng cái gì để thanh toán hết tất cả các khoản tiền hằng tháng khi mà chúng ta chẳng có đủ tiền để trả tiền thuê nhà hay khoản thuê chiếc xe Porsche và cả những chi phí khác? Em đã dùng tiền lãi nhận được từ khoản tín thác.”
“Ồ, thế ý em là sao? Anh là một dạng ăn bám ấy hả?”
“Em không nói như thế” Tôi muốn hét lên thật to.
“Tài khoản giá trị bao nhiêu?”
Tôi không muốn trả lời.
Răng anh nghiến chặt. “Bao nhiêu hả Andrea?”
“Tiền gốc là nửa triệu đô la.”
Graham vừa nói giọng chế giễu vừa bật cười ha hả, nghe gần giống như một gã đang bị hóc thức ăn. “Em đùa anh đấy à? Em đang ngồi trên nửa triệu đô la sao? Hai đứa chúng ta đang làm cái khỉ gió gì ở đây vậy?”
“Em nói với anh rồi. Chúng ta không thể sử dụng nó…”
“Andrea, anh là luật sư đấy. Bất kì hợp đồng nào cũng có thể phá vỡ và một tài khoản tín thác về cơ bản cũng là một hợp đồng.”
“Cái này không giống thế.” Tôi nói. “ Bên ủy thác nói rằng cha mẹ em đã lập các điều khoản để nó không thể bị phá vỡ ngang xương.”
Anh vừa lắc đầu vừa đảo mắt. “Tại sao em không để anh lo chuyện đó nhỉ? Em có thể lấy tiền không?”
“Không được đâu, Graham ạ.”
“Em lấy nó được không?”
“Em có thể, nhưng em không thể dùng nó vào mấy chuyện như thế này. Thế nên em mới nói rằng chúng ta nên chấm dứt khoản thuê chiếc xe Porsche, và dành tiền đó để trả cho các khoản nợ thẻ tín dụng của anh và nhận được khoản vay như đã dự kiến.”
Graham bặm môi và đảo mắt. “Em muốn anh từ bỏ chiếc xe Porsche của anh sao? Anh là luật sư đấy Andrea ạ. Anh phải giữ hình tượng nhất định cho mình chứ.”
“Nhưng anh sẽ không còn là luật sư nữa cơ mà.”
Ơn Chúa, ông giám đốc ngân hàng hắng giọng khi ông ta quay trở lại bàn làm việc. “Chúng ta tiếp tục được rồi chứ?” Ông ta hỏi.
Graham vẫn có vẻ rất giận dữ nhưng anh ấy mỉm cười như thể chẳng có chuyện gì. “Tất nhiên rồi, chúng ta bắt đầu tiếp thôi.”
Graham vẫn tiếp tục buồn bực trong hai ngày tiếp theo. Anh ấy trả lại chiếc xe Porsche và chúng tôi dùng khoản tiền thuê xe bù lại cho những hóa đơn thẻ tín dụng của anh. Tôi cũng phải góp vào đó thêm hai nghìn đô nữa. “Anh sẽ trả lại em.” Anh ấy nói. Tôi chẳng mong đợi điều đó. Mà thực sự ra tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Tôi chưa bao giờ để ý tới tiền bạc. Tôi đã sống tốt cả đời này mà gần như chẳng cần động tới chúng, và giờ đây có vẻ như tiền bạc vừa mới làm nảy sinh thêm vấn đề
Ngày thứ ba, Graham trở về nhà với một bó hoa và một lời xin lỗi. Tôi đã ước gì anh ấy không làm thế - Tôi vừa nghĩ mình đã nắm được tâm trạng của anh ấy trong tuần này thì mọi thứ lại thay đổi.
“Anh xin lỗi vì đã xấu tính với em.” Anh ấy nói và đưa cho tôi bó hoa thơm ngát. “Chỉ là vì lúc ở ngân hàng em đã làm anh quá đỗi ngạc nhiên và anh có cảm giác như mình bị đặt vào một tình huống vô cùng gượng gạo, em biết chứ? Ý anh là anh đã có mặt ở đó, sẵn sàng xin nhận một khoản vay, và anh là một luật sư mà anh lại chẳng biết vợ mình có một khối tài sản lớn đến thế”
“Đáng lẽ ra em nên nói cho anh biết trước.” Tôi nói, mặc dù những lời ấy phần nhiều là đế dỗ dành anh ấy. “Chỉ là như em đã nói rồi đấy, em không nghĩ nó có thể thay đổi gì nhiều bởi chúng ta không thể sử dụng nó.”
“Vậy tại sao em lại nói ra?”
“Em đã lo lắng. Em không muốn anh điền những thông tin dối trá vào đơn đăng kí của ngân hàng và nói rằng anh chuẩn bị trở thành luật sư cộng sự ở công ty.”
Anh ấy mỉm cười nhưng nó là một nụ cười của kẻ bề trên. “Andrea, em đúng là tử tế quá đáng. Sẽ chẳng có ai đi kiểm tra chuyện đó đâu, nhưng em thật đáng yêu khi lo lắng cho anh như thế anh xin ghi nhận điều đó. Chúng ta không thể dùng tài khoản tín thác của em cho việc kinh doanh, nhưng này, thật tốt khi biết rằng chúng ta có nó, phải không? Ý của anh là, điều đó giống như chúng ta được cứu khi lâm nguy ấy.”
“Ý anh là sao?” Tôi hỏi, đột nhiên cảm thấy anh ấy thật ma mãnh.
“Ý của anh là chúng ta có thể dùng tới nó khi việc xây dựng và vận hành kinh doanh của chúng ta gặp chút khó khăn, hoặc có thể làm thứ gì đó kiểu như là đi du lịch chẳng hạn hoặc chúng ta có thể mua một con thuyền, em biết mà, làm những trò vui vui mà các cặp đôi vẫn làm. Có thuyền riêng chẳng phải sẽ vui lắm sao? Ý của anh là chúng ta có thể dùng tiền vào những việc đó, đúng chứ?”
“Em nghĩ vậy.” Tôi nói, có chút đề phòng. “Với khoản lãi.”
Anh tựa sát hơn vào người tôi. “Em tha lỗi cho anh chứ?”
“Chắc chắn rồi.” Tôi nói. Tôi còn làm gì khác được chứ?
“Em biết anh muốn gì không?” Anh ấy di chuyển nhanh gọn, cái cách mà anh ấy vẫn làm khi có một suy nghĩ nào đó khiến anh ấy hào hứng. Tôi cầu mong anh ấy không nói rằng “Mình quan hệ đi”.
“Anh muốn mình ra ngoài ăn tối và ăn mừng kế hoạch kinh doanh mới của chúng ta. Một nơi nào đó thật đặc biệt.”
Với Graham, tôi hiểu rằng “đặc biệt” có nghĩa là “đắt đỏ”, và tôi cũng hiểu rằng chúng tôi sẽ phải dùng thẻ của ai.
Hai tháng sau, ngân hàng đã chấp nhận khoản vay của chúng tôi, và Graham đi tìm chỗ để thuê và nghiên cứu kiểm kê hàng hóa. Anh ấy năng nổ lạc quan và hào hứng giống như Graham mà tôi đã từng gặp và kết hôn. Anh ấy cũng yêu tôi rất rất nhiều. Chúng tôi quan hệ với nhau ở tất cả mọi nơi trong căn hộ, bằng những cách sáng tạo nhất. Tôi đã cố lạc quan rằng việc kinh doanh sẽ thành công, nhưng sự nghi ngờ của tôi ngày một tăng khi Graham nói với tôi rằng anh ấy đã tìm thấy một cửa hàng nhỏ ở ngay quận Pearl, đó là một trong những quận có giá thuê đắt đỏ nhất ở Portland và chuyện đó còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Tôi đã đọc một bài báo nói rằng kể từ năm 2015, giá cho thuê nhà ở và thuê nhà kinh doanh đã tăng cao kịch trần. Tất cả các tờ báo đều than vãn rằng Portland đang đánh mất đi thương hiệu của mình là một nơi cư trú lâu dài và những công ty làm ăn nhỏ bị buộc phải chuyển đi ngày một xa khu trung tâm hơn. Tiền thuê căn gác xép của tôi đã tăng giá phi mã từ chín trăm đô một tháng lên một nghìn hai trăm năm mươi đô chỉ trong vòng ba năm, và cái chỗ mà Graham chọn để mở Genesis có giá thuê là hơn hai trăm ba mươi đô la cho mỗi mét vuông. Tôi đã cố gắng thuyết phục anh mở cửa hàng ở một khu vực kinh tế hơn, những nơi mà giá cho thuê ở mức một trăm mười đô la một mét vuông, những nơi có chỗ thuận tiện để đỗ xe, và những nơi cách xa các cửa hiệu bán cần sa y tế, nhưng Graham đã gạt đi ý kiến của tôi.
“Đó là quy tắc đầu tiên trong đầu tư nhà đất.” Anh nói. “Vị trí, vị trí và vị trí. Chúng ta sẽ nằm ở một vị trí đắc địa gần tất cả các công ty kinh doanh và công ty luật nhất, và tiền mà chúng ta kiếm là ở chỗ đó. Đó mới là những đối tượng mà chúng ta hướng tới. Thêm nữa, hãy nghĩ tới khoản tiền chúng ta tiết kiệm được khi không phải lái xe.”
Với khoản tiền phải trả cho ngân hàng hằng tháng, tiền thuê căn hộ để ở và thuê cửa hàng, và khoản thuê cho chiếc Porsche của Graham - anh đã thuê một chiếc mới ngay khi chúng tôi nhận được khoản vay, chúng tôi sẽ phải kiếm được sáu nghìn đô la mỗi tháng thì mới đạt được mức hòa vốn. Đó là còn chưa tính những chi tiêu thông thường của chúng tôi và khoản tiền xin cấp phép để được bán cần sa, và Graham đã gần như tiêu sạch bách khoản tiền mà chúng tôi vay được vào việc chỉnh trang cửa hàng và những chi phí khởi nghiệp khác. Anh ấy kiên quyết đòi chi tiền vào những khoản như lát sàn nhà bằng gỗ cứng Brazil hay những cái tủ kính cao cấp với phần đèn chùm chiếu thẳng lên những hình cần sa khác nhau, như thể chúng là những viên đá quý.
“Anh muốn mọi người sẽ thốt lên từ “đẳng cấp” khi bước vào cửa hàng của chúng ta.” Anh ấy nói. “Anh không muốn mình bán hàng cho mấy kẻ thảm bại hạ lưu.”
Chỉ cần biết những kẻ thảm bại hạ lưu đó có tiền tươi thóc thật thì tôi cũng chả quan tâm mình sẽ bán hàng cho ai, nhưng chỉ cần tôi tỏ ra e dè hay cố bảo anh ấy chọn thứ gì đó rẻ tiền hơn, anh ấy sẽ mỉm cười và nói rằng, “Thoải mái đi nào, chúng ta có tiền lãi từ tài khoản tín thác của em để bù đắp nếu lỡ may có thâm hụt chút xíu cơ mà.”
Ngoài những chuyện đó ra, tôi còn lo lắng là bởi tôi mới đọc được thông tin rằng quan chức thành phố đang dự tính cho phép các cửa hàng thuốc bán cần sa y tế ở Portland được bán cho mục đích giải trí. Đó sẽ là một vận may cực tốt cho những cửa hàng đó. Họ sẽ không phải chịu chi phí ban đầu cao như chúng tôi và như thế có thể hạ thấp giá bán, đấy là còn chưa kể tới việc có thêm nhiều người cạnh tranh. Thế nhưng khi tôi đem chuyện này nói với Graham, anh ấy gạt đi. “Mấy chỗ đó thật rẻ tiền! Đó không phải là nhóm khách hàng mà chúng ta hướng tới. Và danh tiếng của chúng ta cũng bắt đầu được biết đến rồi đấy.”
Và đúng là có vẻ như thế - dù sao thì cũng đúng ở một mức độ nào đó. Họ có đăng một bài báo trên trang Portland Tribune - một tuần báo miễn phí - trên đó có đăng một bức ảnh của Graham đứng ở cửa vào của cửa hàng, dưới tấm biển hiệu Genesis neon màu xanh lá cây. Graham đã đóng khung bài báo và bức ảnh và treo cả hai lên một bức tường trong cửa hàng.
Trong vài tháng đầu tiên, Graham trở về nhà vui vẻ, hạnh phúc và chúng tôi vẫn quan hệ đều đặn, mãnh liệt, và tôi đã nghĩ rằng có thể chỉ là có thể thôi, mọi thứ rồi sẽ ổn.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt