Trận Bóng Đá
ếu trong các độc giả đáng kính lại có người hâm mộ bóng đá, thì tôi phải xin lỗi trước, bởi chương này thực ra nói rất ít đến bóng đá. Chả là vì đội bóng đá của doanh trại quân đội Đức đã gặp đội câu lạc bộ thành phố chúng tôi và đã thắng 6: 0. Như người ta bảo: Thật không còn biết nói năng gì nữa. Duy nhất chỉ có thể nói được là chúng tôi rất ngượng. Ngượng vì bọn Đức chả khó khăn gì đã được một “món bở” ngay trên đất nước của Cri-xchi-an Pa-lu-xa-lu và I-lô-ha-nét Cốt-cát [11]. Chả lẽ tại cuộc đấu ở Ô-lim-pích Be-rơ-lin, Pa-lu-xa-lu đã hạ được đối thủ người Đức là Khô-nơ-phi-se chỉ cốt để các cầu thủ bóng đá của chúng ta chịu thua sáu bàn, không thắng nổi lấy một bàn hay sao? Không, và một lần nữa: không. Nhưng dù sao thì chuyện đó vẫn xảy ra và tôi không có ý định ghi chép sai, tuy rằng đôi khi sự thật quả là cay đắng.
[11] Các chiến sĩ nổi tiếng của E-xtô-ni-a, những quán quân Ô-lem-pích - T.G.
Tôi và Ô-lép, cả hai đứa cùng xem trận bóng này. Chúng tôi đứng tì vào hàng rào bao quan sân và hò hét như điên khi đội chúng tôi được đá một quả phạt góc.
Tự nhiên tôi bị véo rất đau vào mông.
Tôi quay ngay lại.
Sau lưng tôi là thằng sĩ quan Đức.
- Tránh chỗ cho bà này, - hắn nói tiếng Đức và thô lỗ đuổi chúng tôi.
Tôi nhận ra ngay “bà này”. Đó không phải ai khác mà là Đô-rít. Tôi tối sầm mặt lại.
- Hãy giữ mình! - tôi nghe thấy tiếng Ô-lép.
Tôi phải lấy hết nghị lực để ghìm mình lại không để ý gì đến con Đô-rít đang cười khẩy chọc tức. Chúng tôi tìm được chỗ mới ở gần đấy và lại tiếp tục xem.
Ô-lép bảo:
- Phải cố nhớ mặt thằng sĩ quan này. Chúng ta sẽ không để nó yên đâu. Nó sẽ là thằng Đức số 1 của chúng ta.
Mông tôi vẫn còn thấy hơi đau vì bị véo và tôi cố nhớ mặt thằng sĩ quan.
Sau trận đấu bóng, chúng tôi lững thững về nhà. Ô-lép lại bàn về tên sĩ quan.
- Không sao. Chúng ta sẽ không bỏ qua cho nó và sẽ trả thù vì sự xúc phạm.
Tôi nói:
- Chúng ta không được quên rằng thằng sĩ quan này là một tên đến chiếm đóng và chúng ta cần phải trả thù nó đúng như một tên chiếm đóng.
Ô-lép hoàn toàn đồng ý. Cậu ta nói:
- Này cậu ạ, tớ nghĩ rằng nói chung chúng ta cần phải bắt đầu hành động nghiêm túc hơn. Giá có thể thì coi như là tuyên chiến với nước Đức.
Nhưng đến đây tôi lại phản đối:
- Chính bọn phát xít có tuyên chiến với ai đâu.
Chúng nó bao giờ cũng tấn công các quốc gia khác mà không hề tuyên chiến. Bọn phát xít thường có cái kiểu ấy. Cứ lấy ngay sự việc ngày hôm nay thì rõ. Chả lẽ thằng sĩ quan đã báo cho chúng ta, trước khi làm như vậy sao?
- Nếu thế thì chúng ta cứ tự coi như đặt mình vào tình trạng chiến tranh với bọn phát xít vậy, - Ô-lép nói.
- Thế thì lại là chuyện khác.
Và chúng tôi nắm tay nhau củng cố lời bàn của mình, cùng lên tiếng:
- Từ giờ phút này chúng ta đặt mình vào tình trạng chiến tranh với nước Đức “vĩ đại”.
Chúng tôi chỉ có hai đứa. Hai đứa trẻ. Hầu như là hai cậu bé con. Chúng tôi không có một thứ vũ khí nào. Nhưng chúng tôi tự coi mình là những chiến sĩ đấu tranh với nước Đức phát xít. Bọn phát xít hãy coi chừng!
Chúng tôi rẽ ngay vào nhà Ô-lép bàn chương trình hành động.
Ô-lép lấy ra một quyển vở học sinh sạch sẽ và viết lên bìa:
TÊN ĐỨC SỐ 1
NHỮNG CHỨNG CỚ BÍ MẬT
Đáng tiếc là hiện giờ những chứng cớ ấy còn hơi ít. Chỉ có thế này:
“Cấp hiệu: Thiếu úy
Tầm vóc: Cao dong dỏng
Tính cách: Thô lỗ
Màu tóc: Vàng sáng
Sở thích: Bóng đá”.
Ô-lép nói:
- Chúng ta sẽ dùng Đô-rít làm con mồi.
- Con mồi nào? - tôi chưa hiểu.
- Mồi nhử ấy, - Ô-lép giải thích. - Đô-rít sẽ là con mồi nhử thằng sĩ quan đến nhà cậu.
Tôi nhận xét:
- Nhờ có nó mà tớ được véo vào mông đấy, có điều vừa rồi chúng ta đã bỏ lỡ mất con mồi.
Ô-lép cười xòa.
- Đô-rít sẽ là một con mồi tốt đấy, - cậu ta tin tưởng nói.
Thế là cậu ta ghi luôn vào quyển vở bí mật về tên Đức số một:
“Mồi nhử là Đô-rít”.
Những chứng cớ còn ít, quyển vở coi như trống trơn.
- Chúng ta cần phải có những chứng cớ bổ sung, - Ô-lép nhận xét.
- Ở trên hè phố trước cổng nhà tớ có rất nhiều cát, - tôi nói. - Ta có thể đo được cỡ giày của hắn, bởi vì thế nào hắn cũng tiễn Đô-rít về nhà.
Ô-lép rạng rỡ hẳn lên:
- Thấy chưa, bây giờ chúng ta dùng Đô-rít làm con mồi thật là hợp.
Tôi không tranh cãi. Nhưng chúng tôi cũng không đi đo dấu chân thằng sĩ quan. Chúng tôi không đi bởi vì trong khi đó chúng tôi lại nghĩ ra cách trả thù mới.
Thực hiện cách này hoàn toàn không phải là không nguy hiểm. Nó đòi hỏi phải chuẩn bị chu đáo, dũng cảm và tỉnh táo.
Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối - Eno Raud Lửa Trong Thành Phố Sẩm Tối