Họp Lớp #2: Ôi, Lại Nhớ Đến Ngày Xưa (P.1)
e know what we are, but not what we may be.
Chúng ta, hiện tại thì như vậy, nhưng không ai biết được sau này sẽ ra sao. - Shakespeare
Mùa xuân vội vã qua đi. Mùa hạ đã về đến thềm nhà tự lúc nào.
Năm tháng trôi qua kéo theo bao nhiêu đổi thay. Mười lăm năm trước, không ai có thể tưởng tượng nổi tương lai lại có thể biến đổi khôn lường đến vậy.
Nơi tôi đến là hội họp lớp lần thứ 38 trường trung học phổ thông Kwang An Busan. Bạn đồng hành dứt khoát muốn theo vào chào mọi người, nhưng tôi đã rút tiền taxi ra đưa cho người ấy và tiễn người ấy về trước. Riêng ngày hôm nay thôi, tôi không muốn ai xen vào cuộc sống riêng tư của mình.
Mặc vest liệu có già quá không nhỉ? Vuốt thẳng lại nếp áo, tôi bước vào quán rượu, ngồi quanh chiếc bàn chính giữa quán là những gương mặt thân quen.
"Thầy, thầy đến rồi ạ?"
"Ôi thầy à, em chào thầy."
"Em chào thầy ạ."
Những con người vừa bước sang tuổi ba mươi đồng loạt đứng lên.
Thầy.
Gần đây cũng có nhiều người gọi tôi là thầy, dù chưa được tôi dạy buổi nào. Thế nhưng đối với đám trẻ này thì tôi thực sự đã là thầy.
Nhìn thấy chúng, ký ức về những năm 90 đứng trên bục giảng ào ạt tràn về.
"Anh, đến rồi à?"
Yoon Jae. Đứa em ruột thịt duy nhất cũng từng là học sinh của tôi.
Thằng nhóc này, trông lại hốc hác đi rồi. Biểu cảm khó đăm đăm thì vẫn nguyên như cũ. Yoon Jae vì tính chất công việc đã dọn về quê sống. Lâu lắm hai anh em mới được gặp nhau.
"Tiền về tiền về! Tận bốn khoản một lúc, yeah!"
Vẫn có một người chẳng thèm quan tâm gì đến tôi, vẫn mải mê cắm mặt vào smartphone kiểm tra tài khoản. Đứa trẻ vẫn giữ thói quen mỗi khi vui lại khua tay loạn xạ trong không trung - Si Won. Cô bé giờ đây đã trở thành người vô cùng quan trọng đối với tôi, trở thành gia đình của tôi.
Tôi xoa đầu cô bé ấy, với tất cả sự dịu dàng.
"Cho thêm một bia ra đây với ạ."
Yoon Jae gọi bia xong, đặt tay lên vai tôi rồi quay nhìn đám bạn.
"Này các cậu, lần này các cậu biết bầu cho ai rồi chứ?"
"Đương nhiên rồi!"
"Lẽ nào bọn mình lại bầu người khác!"
"Không phải lo, không phải lo. Nhé!"
Yoo Jung, Hak Chan, Sung Jae vừa cười vừa nói. Joon Hee cũng gật đầu cười tủm tỉm. Giờ đây lũ trẻ này không còn là học sinh, mà gần như là những đứa em thân thiết với tôi suốt hơn mười năm trời.
"Còn bao lâu nữa thì đến ngày bầu cử tổng thống nhỉ?"
"Nhân dịp hai trăm ngày trước ngày bầu cử, chúng tôi đã tiến hành một cuộc trưng cầu dân ý độc quyền. Kết quả cho thấy đến thời điểm hiện tại, ứng cử viên Yoon Tae Ung đang dẫn đầu với 43% số phiếu bầu chọn."
Yoon Jae đang định trả lời thì dòng tin tức về bầu cử trôi qua trên màn hình tivi.
"Woaaaa!"
Tất cả nhất loạt đứng lên reo hò ầm ĩ vì bản tin về tôi trên TV.
Hiện tại, tôi là ứng cử viên cho cuộc bầu cử tổng thống lần thứ 18. Ở vị trí oách như thế, nhưng nhìn thấy mình trên truyền hình, tôi vẫn thấy cơn ngượng ngùng nóng rần rần trên mặt.
Vả lại, trong giây phút này, vị trí ứng cử viên tổng thống không thể khiến tôi hạnh phúc bằng việc ngồi tại nơi đây, cùng lũ trẻ này chia sẻ những kỷ niệm thời thanh xuân.
Bởi vì, ngày hôm nay, tôi đến với buổi họp lớp khóa 38 trường trung học Kwang An với tư cách là người thầy đã từng dạy dỗ bọn trẻ, người anh đã từng thân thiết với chúng; và bởi vì ngày hôm nay, một cặp sẽ công bố lễ kết hôn của mình.
Bia vừa được mang ra, Yoon Jae rót đầy cốc cho tôi. Cả nhóm học sinh lại một lần nữa đứng lên nâng cốc chào mừng tôi.
"Gặp lại các em thật vui."
"Chúng em cũng thế ạ."
"Nào nào nào, tất cả nâng cốc thêm lần nữa chúc mừng tân lang tân nương nào."
Sung Jae đứng lên làm nóng bầu không khí, thu hút mọi sự tập trung về phía mình. Mọi người cũng lập tức cầm cốc bia lên hưởng ứng.
"Chúc mừng đôi vợ chồng tội nghiệp!"
"Chúc mừng!"
Các cốc bia nhanh chóng cạn đến tận đáy.
Đôi vợ chồng tội nghiệp? Thằng nhóc này là chúa luyên thuyên. Sung Jae bắt gặp ánh mắt của tôi, láu cá cười tủm tỉm.
"Này thế cậu định cưới ở Busan hay Seoul?"
Dan Ji quay sang hỏi cô dâu tương lai. Cô dâu chú rể vẫn chưa kịp công bố thời gian địa điểm.
"Thôi làm ở Busan đi. Lâu lâu cho bọn này về thăm quê một chuyến."
Sung Jae thở dài thườn thượt. Tàu cao tốc đã hoạt động từ lâu rồi mà đường về quê dường như vẫn quá xa xôi.
"Bọn cậu mua nhà chưa?"
"Lại hỏi ngu! Tầm này ai còn đi mua nhà nữa!"
Sung Jae mau miệng trả lời luôn, y như việc nhà mình, không để ý thấy Dan Ji ném về phía cậu một cái lườm muốn cháy cả lông mày. Joon Hee cười gượng gạo.
"Tình hình kinh tế bây giờ khéo còn thê thảm hơn cả cuộc khủng hoảng tiền tệ hồi trước ấy nhỉ."
"Nói gì thì nói, ở nhà mình vẫn thích hơn là đi thuê chứ."
Hak Chan góp chuyện, tay bốc một miếng khoai tây chiên đưa lên miệng. Câu chuyện dần dần chuyển hướng về những vấn đề phức tạp của người trưởng thành.
"Ai dà, cũng ra dáng người lớn ra phết rồi nhỉ. Lại còn bàn cả chuyện nhà cửa nữa cơ đấy!"
"Ơ hay, bọn em người lớn từ hồi cấp ba rồi. Thầy vẫn nghĩ bọn em là cái lũ ba ngơ chẳng biết gì hồi ấy à?"
Câu trả lời của Sung Jae chợt khiến ký ức về những ngày tư vấn lựa chọn trường đại học ùa về.
Lời Hồi Đáp 1997 Lời Hồi Đáp 1997 - Lee Woo Jung - Wideeper Lời Hồi Đáp 1997