Chương 7
ột hồi chuông dài vang lên. Katy ngọ nguậy, mắt nhắm mắt mở, rồi nhắm chặt lại lần nữa. Cô thấy ấm áp, thoải mái và hài lòng. Tiếng chuông ngừng lại. Rõ ràng là nó không quan trọng, cô thầm nghĩ, mơ màng xích lại gần hơn nguồn hơi ấm.
Cô đột nhiên thấy mất tự nhiên, mất phương hướng cho đến khi trái tim cô như rớt xuống xương sườn vì choáng váng khi cô nhận ra là cô không ở một mình trên giường. Jake đang ở bên cạnh cô, cái đùi cơ bắp của anh ấn nhẹ vào bên cạnh cô khi anh ngồi dậy. Chính chuyển động của anh khi trả lời điện thoại đã hoàn toàn đánh thức cô.
Âm giọng trầm sâu, nói bằng tiếng Italia rất nhanh, khiến các dây thần kinh quá mẫn cảm của cô trở nên nhức óc. Cô cẩn thận tách ra khỏi anh trên cái giường rộng lớn. Mặt cô đỏ bừng khi những sự kiện của đêm qua quay lại ám ảnh cô.
“Xin lỗi về điều đó, Katy.” Tấm chăn sột soạt khi Jake kéo nó sang một bên và quăng đôi chân dài ra sàn. “Nhưng đó là một cuộc gọi quan trọng. Chúng ta cần phải tới Venice chiều nay.”
Điều này như lặp lại sáng hôm qua vậy, với một điểm khác biệt. Đôi mắt xanh của Katy mở lớn theo mỗi bước đi của Jake vòng quanh phòng, như bị thôi miên bởi cơ thể trần trụi hoàn hảo sống động của anh, chỉ có điều hôm nay cô không có được niềm an ủi rằng mình không biết điều gì đã xảy ra; thay vào đó, ký ức về cuộc làm tình say đắm của họ, phản ứng phóng đãng của cô, khiến toàn thân cô nóng bừng vì xấu hổ.
Jake như hoàn toàn không hay biết, vẫn một mạch đưa ra các mệnh lệnh. “Bà Charles biết phải sắp xếp và đóng gói cho tôi những gì, nên em có thể tự xếp hành lý cho mình. Em không cần mang nhiều đâu. Tôi có thể giải quyết xong công việc chỉ một hai ngày thôi. Anh lấy ra một cái quần đùi từ ngăn kéo và đứng thẳng lên, mắt quét qua chỗ cô nằm. “Katy, em có nghe không đấy?” anh hỏi, giọng anh cộc lốc mất kiên nhẫn.
“Sao tôi có thể không chứ? Anh đang sủa ra các mệnh lệnh như tướng quân phát cho binh lính vậy!” cô vặn vẹo nói như bị xúc phạm vì hành động của anh. Vai người tình đã biến mất, thay vào đó anh lại đóng vai như một doanh nhân cực kỳ hiệu quả. Cô không có chút kinh nghiệm về chuỗi hành động vào buổi sáng sau cuộc ân ái với bất kỳ người tình nào, nhưng ngay cả nếu cô có thì cô chắc là thái độ của Jake cũng không giống bất kỳ ai. Cô cho rằng lẽ ra cô nên cảm thấy nhẹ nhõm; cảm xúc của cô đang quá xáo động đến nỗi cô không có tâm trạng muốn xem xét nó cặn kẽ, và việc Jake khỏa thân đi nghênh ngang cũng chẳng giúp ích gì.
Jake ngừng lại ở cửa nhà tắm. Đôi mắt nâu của anh bắt lấy đôi mắt xanh của cô rồi anh trao cho cô một nụ cười rầu rĩ. “Một vị tướng quân ư? Tôi hiểu quan điểm của em rồi, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp sau khi tôi tắm. Cứ nằm trên giường rồi tôi sẽ mang café tới cho em.”
Katy kéo người ngồi dậy. Cô tìm thấy cái váy ngủ của cô bị vò nhàu nát trên sàn và phải mất một lúc cô mới nhảy ra được khỏi giường, nhặt nó lên và mặc vào. Trực giác của cô mách bảo cô phải chạy và trốn khỏi Jake, và khỏi chính bản thân mình, nhưng có gì đó đã giữ cô lại.
Cô trèo lại giường và nằm ngửa lên, mắt cô trừng trừng vô định lên trần nhà cứng nhắc màu trắng. Cô đã chạy trốn nhiều năm rồi và nó chả giúp ích gì cả. Cô lại trở về điểm xuất phát, chia sẻ cái giường với Jake, và nếu cô thành thật với bản thân thì đó là nơi mà cô luôn thuộc về.
Đêm qua…cô ngọ nguậy không ngừng dưới tấm chăn lông vịt…cô đã để cho Jake làm tình với cô, rồi sau đó cô đã buộc tôi anh là đồ con heo lạnh lùng và nhẫn tâm. Liệu cô có thực sự nói điều đó với anh không? Đúng. Nhưng cô biết điều đó không phải là sự thực.
Chả có gì lạnh lùng về cái cách Jake yêu cô. Thực ra, anh là một người tình khéo léo, nhưng cũng có cả sự khao khát, đam mê trong cách anh chạm vào cô, và anh dường như cũng tuyệt vọng vì mất kiểm soát như cô trong cơn cực khoái choáng váng sau cùng. Khi hồi tưởng lại buổi tối trước đó trong đầu, cô buộc phải thừa nhận rằng Jake không hề nhẫn tâm, và anh rất chu đáo.
Họ đã ăn tối trước đôi mắt không đồng tình của bà Charles, và Katy hầu như không nói nổi hai từ với Jake, đầu cô toàn ý nghĩ về đêm sắp xảy ra. Cô không có chút ảo tưởng nào; cô đã thỏa thuận và rất nhanh thôi Jake sẽ trông chờ lần trả nợ đầu tiên. Sự sợ hãi và nỗi phấn khích cùng chế ngự cô.
Họ đã quay về ghế dài để uống café, và xem một bộ phim tài liệu trên tivi. Katy không biết bộ phim đó nói về cái gì, không khí căng thẳng như bủa vây khả năng tập trung của cô.
Jake đã ngồi chìm trong yên lặng suy ngẫm trong khoảng nửa giờ trước khi bảo cô anh có việc phải làm trong phòng làm việc và đột ngột rời khỏi phòng. Cô đã thở ra nhẹ nhõm, và khi đồng hồ điểm nửa đêm thì cô đã ngủ gật tại chỗ ngồi. Sau cùng thì cô gom đủ can đảm để bước vào phòng ngủ….
Katy chỉ vừa băt đầu thư giãn dưới vòi sen dễ chịu thì cô nghe thấy cửa phòng tắm mở ra. Cô vội nhảy ra khỏi bồn tắm và tóm lấy một cái khăn tắm, giữ chặt trước người.
“Jake, anh đang làm gì thế?” cô rít lên. Cô biết câu trả lời ngay cả trước khi cô nói xong. Anh đã cởi hết quần áo ngoài cái quần đùi và anh định dùng chung phòng tắm với cô.
“Cùng thưởng thức thú vui tắm táp với em chứ còn gì nữa,” anh khàn giọng tuyên bố. Đôi mắt nâu của anh tối thẫm lại khi ánh nhìn lướt qua cơ thể hầu như trần trụi của cô.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, chân cô như muốn khuỵu xuống trước cái nhìn cướp đoạt dữ dội của anh. “Không đâu,” cô thì thầm.
“Có chứ.” Một bàn tay rám nắng vươn ra và giật mạnh cái khăn tắm ra khỏi ngón tay run rẩy của cô. Mắt anh dõi theo dòng nước nhỏ giọt xuống giữa khuôn ngực tròn trịa của cô. “Em thậm chí còn đẹp hơn là tôi còn nhớ,” Jake như nói dưới hơi thở, và giọng anh cứng lại khi nói tiếp “Tôi đã đợi điều này quá lâu rồi. Đêm qua tôi đã đóng vai quý ông lịch thiệp vì em, nhưng không còn như thế nữa đâu.”
Katy lùi bước khỏi anh cho đến khi lưng cô chạm vào tường và cô không thể đi đâu được nữa. Không phải chỉ có giọng anh cứng lại, cô nhận ra điều đó khi mắt cô rớt xuống dưới. Anh đã hoàn toàn, cực kỳ bị khuấy động. “Hãy tránh xa tôi ra!” cô thét lên khi tay anh một lần nữa lại với về phía cô. Hoàn toàn theo bản năng, cô đập tay anh đi.
“Đây có phải là cách mà em giữ thỏa thuận không, Katy?” Mắt anh bùng lên giận dữ. “Em đã đồng ý thỏa thuận, em đã lấy tiền, giờ thì em phải trả cho nó,” anh cười khinh bỉ, rồi thêm vào nhạo báng, “Em tự vệ, còn tôi thì cứ tiến tới chiếm lấy?”
Tim cô đập thình thịch, máu như chạy đua trong tĩnh mạch cô, da cô vã mồ hôi. Lạy chúa, không phải thế, cô không hề. Nhưng làm sao cô có thể thú nhận với Jake…Làm sao cô có thể giải thích nỗi sợ hãi như một trinh nữ của cô với anh? Thực ra, họ đã từng làm tình với nhau, nhưng đó là một cuộc ân ái dịu dàng trong bóng tối và trong bí mật. Tay anh kẹp lấy vai cô rồi anh kéo cô về phía anh. Miệng anh bắt lấy miệng cô trong một nụ hôn giận dữ và mãnh liệt. Cô cố đẩy anh ra, tay cô đập thình thịch trên vòm ngực cơ bắp của anh.
“Không, tôi không thể. Như thế sẽ là cưỡng bức!” cô khó thét lên.
Jake ngẩng đầu lên, và chỉ cái siết chặt giận dữ của hàm anh mới cho thấy anh đã phải nỗ lực kìm chế phi thường để giữ lại sự tự chủ. “Em sẽ không làm thế với tôi, Katy. Tôi có thể ép buộc em sống trong nhà của tôi, chia sẻ chiếc giường với tôi, nhưng tôi không bao giờ ép buộc một người đàn bà làm tình, và tôi sẽ không bắt đầu làm thế, nhưng có Chúa biết em có thể khiến một người đàn ông làm thế đấy.”
Anh liếc xuống ngực cô, và Katy vòng tay quanh người vừa bảo vệ vừa xấu hổ. Cô biết anh có thể nhìn thấy những gì: núm vú của cô, đang cứng lại và bị khuấy động.
“Em muối tôi nhiều như tôi muốn em; rồi em sẽ phải thừa nhận điều đó thôi,” anh lè nhè khinh khỉnh, rồi quay người và bước vào bồn tắm.
Katy hấp tấp chạy ra khỏi phòng tắm như con mèo phải bỏng, mặc vội cái váy ngủ rồi dừng lại. Cô có thể đi đâu cơ chứ? Cô điên cuồng nghĩ.
Jake đi thong dong vào phòng ngủ, mặc trong chiếc áo tắm màu xanh hải quân. Có lẽ thấy có biểu hiện gì đó ở cô vì anh ra lệnh bằng một giọng nói hòa nhã đáng kinh ngạc, “Đi ngủ đi, Katy. Tôi sẽ không làm đau em.”
Cô ngước lên, ánh nhìn của họ như ngừng lại, và bằng cách nào đó Katy cảm thấy cơn giận dữ và nỗi sợ hãi đã rút đi.
Trong ánh sáng gay gắt của ban ngày, nằm trên cái giường mà họ vừa chia sẻ, Katy buộc phải thừa nhận rằng anh đã không làm cô đau. Anh đã nằm xuống bên cạnh cô và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Anh thật là thông minh, hay có lẽ đúng hơn là ranh ma, cô châm biếm nghĩ. Anh là một người tình đầy kinh nghiệm với hiểu biết sâu sắc về phụ nữ. Sau đó, khi cô đã hoàn toàn thư giãn trong giấc ngủ, cô từ từ bị đánh thức khi môi anh chạm vào, bởi sức nóng của cơ thể anh, và hãnh diện vì được anh âu yếm.
Cô yêu anh…vẫn luôn luôn yêu, và cô không còn có thể lừa dối bản thân được nữa. Lý trí bảo với cô rằng cô nên ghét anh, nhưng quá khứ, hay Monica, trở nên vô nghĩa khi đem so với lạc thú mà cô tìm thấy trong tay anh. Cô được sinh ra cho khoái lạc. Cô đã bỏ lỡ cơ hội trở thành vợ anh – anh không còn xem xét cô cho vai trò đó nữa. Giờ thì cô đã hiểu thêm về tính cách của anh; anh giống người Latin hơn cô tưởng. Khi anh kết hôn thì sẽ là với một cô gái trẻ trung ngây thơ.
Giờ thì cô đã hiểu rõ rồi. Jake sẽ không bao giờ cưới một người như Monica; một cô nhân tình…thì được. Nhưng một người vợ ư? Không bao giờ…Và giờ thì anh xem cô cũng chẳng khác gì. Cô không thể trách ai cả ngoài bản thân mình; cô đã cố tình để anh nghĩ rằng cô là một người đàn bà thạo đời và từng trải.
Một nụ cười cay đắng vặn xoắn trên đôi môi sưng phồng vì hôn của cô. Cô không phải là một diễn viên, nhưng cô đã bắt tay vào thử thách lớn nhất trong đời mình. Cô sẽ đóng trọn vai nhân tình. Cô yêu anh, và cô sẽ chấp nhận bất cứ cái gì mà anh trao cho cô, nhưng anh sẽ không bao giờ được biết cảm xúc của cô. Cô nhớ nhiều năm trước bà La Tour đã khuyên cô chỉ đơn giản bỏ đi với lòng tự trọng không bị sứt mẻ. Cô sẽ làm lại điều đó; khi Jake chán cô thì cô sẽ bỏ đi với đầu ngẩng cao…
Cửa mở và Jake bước vào, mang theo một khay đầy café và bánh sừng bò. Tóc anh ẩm ướt và được chải ngược về phía sau khuôn mặt đẹp trai của anh. Anh đã mặc quần áo. Một bộ vest xám vừa vặn hoàn hảo ôm lấy khung người to lớn; áo sơ mi trắng làm nổi bật cái cổ họng rám nắng. Cô nuốt xuống nặng nhọc. Anh trông có sức tàn phá kinh khủng….
Mắt cô dõi theo anh khi anh bước tới và ngồi xuống mép giường. Trọng lượng của anh ấn lên tấm nệm, đẩy Katy gần hơn về phía anh. Mùi hương nam tính sạch sẽ của anh như trêu chọc lỗ mũi cô, và nhịp đập của cô vang lên như sấm vì kích thích dục tình.
“Café, như tôi đã hứa, Katy,” và, sau khi đặt cái khay xuống mặt bàn đầu giường, anh rót ra một cốc đầy café bốc hơi nghi ngút. Đôi mắt sẫm màu của anh lóe lên tia nhìn bóng gió về hướng cô. “Tôi quyết định nuông chiều em sáng nay bằng một bữa sáng kiểu Continental tại giường.” anh trao cho cô cái cốc.
Tay Katy run rẩy khi nhận lấy cái cốc. Tay họ chạm vào nhau, và cô gần như đánh rơi cái cốc, cảm giác ngứa râm ran quen thuộc bắn qua tay cô. “Cảm ơn anh,” cô lẩm bẩm rồi nâng mắt lên nhìn anh.
Anh nhíu mày hiểu biết. “Sợ à, Katy? Em không cần phải thế. Mặc dù tôi rất muốn nhảy lên giường với em nhưng chúng ta không có thời gian.”
Cô nuốt một ngụm lớn café và gần như chết nghẹn. Sao anh có thể làm được như vậy – như đi vào trong tâm trí cô như thế…? “Anh vừa nói chúng ta ư?” cô nhắc nhở, và cố tình lờ đi phần còn lại của câu nói của anh.
“Phải, chúng ta.” Và vừa đưa cho cô một cái đĩa đầy bánh sừng bò mới nóng hổi, anh khéo léo lấy cái cốc khỏi tay cô rồi đặt nó lên khay. “Ăn đi,” anh ra lệnh.
Cô làm như anh bảo, và thấy bánh nướng giòn tan thật ngon. Tối qua cô ăn rất ít, nhưng giờ thì cô thấy đói cồn cào ruột gan.
o
Jake nói tiếp, “Tôi phải ở Venice vào tối nay, và em sẽ đi với tôi. Tôi có gia đình và công việc ở đó. Chính bà tôi vừa gọi điện – có vài vấn đề xảy ra ở nhà máy. Tôi sẽ gặp ba em trong một tiếng nữa để ký một vài giấy tờ, do vậy tôi sẽ giải thích với ông ấy là em không thể đến công ty trong vài ngày.
Để tôi xem nào; hôm nay là thứ năm – mất một ngày để giải quyết mọi việc ở nhà máy. Chúng ta sẽ ở lại vào cuối tuần. Rồi sau đó chúng ta cần phải nghỉ ngơi khi quay lại. Có lẽ là dành một ngày trên giường!” Đôi mắt nâu của anh sáng lên mê hoặc khi nhìn xuống cô một chốc trong lúc tay anh bất cẩn vuốt ve đôi chân dài của cô dưới tấm vải cotton.
“Phải rồi, tôi sẽ bảo ông ý thứ ba là sớm nhất. Được chứ…?”
Thật điên người lên được, cô cảm thấy cơ thể cô run rẩy khi tay anh dừng lại trên đùi cô. Cô cố gắng đập tan phản ứng vô thức của bản thân. Chầm chậm cô nhai miếng bánh cuối cùng, cơn oán giận dâng lên với mỗi miếng cắn. Anh không thèm ngừng lại để thở khi ngạo mạn sắp xếp cuộc đời cô. Lời mỉa mai “một ngày trên giường” khiến cô khổ sở. Có phải cô dễ đọc đến vậy không?
Ngón tay cô dính đầy bột bánh. Cô nhìn vào Jake. Anh có cái vẻ tự mãn và đỏm dáng của môt người đàn ông no đủ về thể chất, hoàn toàn tự tin đề cập đến lạc thú khi nào anh thấy thích.
“Được chứ?” anh nhắc lại, đôi mắt nâu hơi tối đi vì thiếu kiên nhẫn khi chờ đợi câu trả lời của cô.
Cô nhìn vào anh. Đồ con heo ngạo mạn còn không thèm nhắc đến đêm qua – không thậm chí cả một cái hôn vội lên má. Tại sao cô lại thấy thất vọng như vậy? Anh đã nói rất rõ nhiệm vụ của một cô nhân tình rồi cơ mà.
“Tôi nói, như thế được chứ?” Anh chầm chậm thốt ra từng từ như thể đang nói với một đứa trẻ, và Katy đỏ bừng vì giận dữ.
“Được thôi, Jake.” Cô nở nụ cười sáng bừng vào mắt anh, rồi, với qua anh, cô cẩn thận đăt cái đĩa xuống bàn. Cô quay lại và cố tình trượt những ngón tay dính đầy mỡ xuống dọc mặt trước của cái áo vest màu xám bạc không chê vào đâu được của anh. “Tuyệt hảo.” Cô nhìn những vệt bẩn dài với niềm hân hoan vui sướng, rồi, ngước đôi mắt xanh lá trong trẻo về phía anh, cô lặp lại, “Thực sự hoàn hảo.”
Katy cười thầm. Biểu hiện của Jake thật khôi hài. Anh nhìn xuống cái áo vest, nhìn lên Katy, rồi lại nhìn xuống cái áo lần nữa. Cô cười phá lên. Đáng đời anh…
“Tôi không thể tin được em lại làm thế.” Giọng nói bối rối của anh khiến Katy càng cười to hơn. “Đây là bộ vest Armani mới đấy. Em vừa mới phá hỏng nó.”
“Ồ, anh chàng tội nghiệp!” cô cố gắng lè nhè giữa những tiếng cười khúc khích. “Nhưng xét cho cùng thì một cô nhân tình khét tiếng là một tạo vật đắt đỏ, và anh phải làm cho cô ta vui vẻ chứ.” Cô nằm sụp xuống giường; cô cảm thấy có lỗi vì đã làm hỏng bộ vest của anh, nhưng thật xứng đáng khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, và hiển nhiên là nó khiến anh chú ý.
“Em, con quỷ nhỏ!” Jake rống lên; nó nghe như tiếng núi lửa phun trào. “Muốn cười à? Tôi sẽ cho em xem. Này thì cười này!” Rồi, nhào xuống giường, anh bẫy cô nằm dưới anh. “Hình như tôi nhớ là em có máu buồn ở đây, và đây nữa.” Một tay vòng quanh sườn cô còn tay kia thì vuốt xuống và xung quanh đầu gối cô.
“Đừng, đừng! Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi đấy!” cô thét lên, rồi phá lên cười.
Họ lộn quanh giường trong trò chơi vui nhộn vừa tóm vừa cù. Thời gian như quay trở lại nhiều năm trước và họ lại một lần nữa là cặp tình nhân trẻ tuổi. Đột nhiên không còn cười nữa và họ nhìn chằm chằm vào nhau.
Một giờ sau Jake lại ngồi bên cạnh giường, mặc một bộ đồ màu xanh hải quân tôn lên cơ thể to lớn của anh. Đôi mắt sẫm màu của anh uể oải lang thang nhìn xuống người phụ nữ đáng yêu đang nằm trên giường.
Đôi mắt xanh quyến rũ nhìn trả lại anh. “Anh muộn lắm rồi đấy, Jake à.”
“Và đó là lỗi của ai chứ?” Rồi ấn một nụ hôn mạnh lên đôi môi hờn dỗi mềm mại của cô, anh đứng lên. “Đồ phù thủy.”
Jake đã gạt bỏ mọi tranh cãi của Katy không muốn đi đến Venice cùng anh, và, trước sự ngạc nhiên của Katy, sau một chuyến bay êm ả trên máy bay cá nhân của Jake do chính Jake lái, giờ họ ngồi trên một cái xuồng máy hướng tới nhà bà anh.
Katy đang ngồi bên rìa ghế, không thấy thoải mái chút nào. Trời đã tối, và ánh điện của các tòa nhà như nhảy múa vô số màu sắc trên mặt nước, nhưng cô không thể thưởng thức vẻ đẹp của khung cảnh xung quanh. Cô quá căng thẳng, còn Jake thì đang nằm ườn ra một cách thoải mái lơ đễnh bên cạnh cô, đôi chân dài duỗi ra trước mặt và anh chẳng giúp gì cho cô cả.
Cô đã ăn mặc cẩn thận cho chuyến đi này, và cô biết rằng cô trông đẹp; áo vest len trắng mùa đông với những đường trang trí màu đen là đồ thiết kế nguyên bản của Claude. Cô đã phối nó với một cái áo choàng lụa màu đen tuyền với một cái cặp và đôi giày cùng màu đen.
Cô muốn trông có vẻ ôn hòa thông minh, vì cô kinh hãi sợ gặp họ hàng của anh. Chỉ xấu hổ cho cô khi vị trí của cô trong cuộc sống của Jake trở nên rõ ràng với họ. Thực ra thì cô cũng không hiểu sao Jake lại có thể giới thiệu một cô nhân tình với bà của anh.
“Nhà bà của anh ở đâu hả Jake? Anh có chắc là bà không phản đối sự có mặt của tôi chứ? Tôi….”
“Đừng lo lắng, Katy” anh cắt ngang. “Bất luận thế nào thì chúng ta sẽ không tới đó vào đêm nay đâu. Chúng ta sẽ ở tạm tại khách sạn Cipriani,” rồi, vòng một tay quanh vai cô, anh kéo lưng cô tựa lại vào ghế.
Cô hướng cái nhìn bối rối tới anh. “Tôi hiểu đây là tình huống khẩn cấp. Người ta cần anh rất gấp.”
“Cứ để vậy đi,” Jake khẽ lè nhè, và, siết chặt cái ôm quanh vai cô, môi anh bắt lấy môi cô và giữ trong một nụ hôn dài say sưa. Khi anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen chiếu ra một tia sáng quỷ quái. “Nhưng tôi có một nhu cầu còn khẩn thiết hơn nhiều,” anh lẩm bẩm bên má cô. “Và ở nhà bà tôi chúng ta sẽ có phòng riêng và không được qua lại với nhau.” Anh lại hôn cô lần nữa.
“Vậy thì tại sao?” Tại sao anh lại phiền hà mang cô theo? Cô trầm tư nghĩ. Chẳng có gì hợp lý cả.
“Katy, đừng hỏi nữa. Chúng ta đến nơi rồi.”
Cô nhìn xung quanh và thấy điểm cập bến. Cô bắt đầu đứng lên, nhưng Jake kéo cô lại. “Không, có nhiều người ở xung quanh.” Cô quở trách, nghĩ rằng anh định hôn cô lần nữa. Thay vào đó anh lại cầm lấy tay cô và trượt một cái nhẫn vào ngón thứ ba bên tay trái của cô. Cô nhìn xuống thấy ánh kin cươn và ngọc lục bảo chiếu lấp lánh; nó trông rất cổ và rất giá trị. “Tại sao anh…?” cô chưa kịp kết thúc câu hỏi thì anh đã nắm chặt tay cô và kéo cô lên bờ.
“Jake, đợi đã! Tại sao lại có cái nhẫn? Nó trông rất đắt tiền. Tôi không muốn…”
“Katy, im đi. Đó chỉ là vì hình thức thôi. Tôi nổi tiếng ở Venice và tôi sẽ không sỉ nhục bà tôi bằng cách giới thiệu với bà ấy một cô nhân tình. Trong thời gian chúng ta ở đây em sẽ là vợ chưa cưới của tôi. Và về chi phí thì đó chỉ là một cái nhẫn hạng hai cho một người đàn bà hạng hai thôi – rất phù hợp đấy.” anh sẵng giọng nói.
Trong sự nghiệp người mẫu của mình, Katy đã ở trong một vài cái khách sạn lớn nhất thế giới, nhưng khách sạn the Cipriani có lẽ là cái lớn nhất, cô ngạc nhiên nghĩ. Tọa lạc trên Hòn đảo Giudecca và có những khu vườn tuyệt đẹp, khách sạn này có tất cả mọi thứ mà du khách cần.
Với tay anh đặt trên khuỷu tay cô, Jake mô tả ngắn gọn những tiện nghi của khách sạn, gồm có một bể bơi và một sân tennis – cái duy nhất ở trung tâm Venice – một trung tâm thể dục và một phòng tắm hơi, và chỉ mất một đoạn đi tàu ngắn từ Quảng trường Thánh Mark đến khách sạn này.
Nhân viên lễ tân cư xử với Jake như một vị khách danh dự và rõ ràng là rất nổi tiếng. Katy bỗng thấy đau nhói – đó có phải là sự ghen tuông không? Anh chắc hẳn phải đến đây mua vui với rất nhiều đàn bà thì mới bị nhận ra ngay lập tức như thế chứ, cô cay đắng nghĩ.
Căn phòng mà nhân viên khuân vác chỉ cho họ thật lộng lẫy. Katy thấy tò mò và đi lang thang xung quanh trong khi Jake xử lý với nhân viên khuân vác và hành lý của họ. Có một phòng khách, một phòng nghỉ với một cái giường lớn đặt giữa trung tâm trên cái bục cao và có một phòng tắm cực kỳ suy đồi. Cô bị ấn tượng bởi những viên đá cẩm thạch sáng bóng, những tấm vải đắt tiền và màu sắc mờ ảo trộn lẫn vào nhau tạo không khí một cuộc sống vương giả độc nhất.
“Em muốn ăn tối ở đây hay xuống dưới nhà hàng?”
Giọng Jake khiến cô giật mình. Cô xoay lại và thấy anh đang đứng chỉ cách cô có vài inch, đôi mắt sẫm màu nhìn cô với cảm xúc mãnh liệt cực kỳ khiến cô rùng mình vì cảm giác ngứa ran nơi xương sống.
“Xuống nhà hàng.” Như thế sẽ an toàn hơn là ý nghĩ đầu tiên của cô.
“Sao mà tôi biết là em sẽ nói như vậy nhỉ?” Jake lè nhè mỉa mai.
“Ồ, đây là một khách sạn đáng yêu, và tôi khá chắc là phòng ăn sẽ rất tuyệt, và tôi thích ý tưởng mặc đồ trang điểm…” Cô đang nói nhảm, nhưng dường như không thể buộc bản thân dừng lại.
Jake bước một bước tới bên cô, và cô lảng tránh nhìn đi chỗ khác qua vai trái anh, cố gắng lấy lại tự chủ. Không may là ánh nhìn của cô lại thấy chính cái giường to lớn. Cái giường mà cô sẽ chia sẻ với Jake sớm thôi, và chỉ nguyên cái ý nghĩ đó đã khiến cô khó mà tỏ vẻ tự chủ được….
“Em phải cho phép tôi giúp em “mặc đồ” mới được.” Jake thốt ra khi những ngón tay dài của anh khéo léo cởi khuyu áo vest của cô trong khi môi anh áp nhẹ lên hàng mày của cô, chóp mũi, và một nụ hôn rất, rất nhẹ trên cái miệng đầy đặn của cô.
Cô đứng bất động, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực khi anh làm điều tương tự với cái áo sơ mi của cô. Katy bảo bản thân phải cử động; cô cố nhấc chân lên để bước lùi lại, nhưng không may là cơ thể cô như có lý trí riêng của nó và đã bước tới trước.
“Tôi thích bộ đồ này, nhưng tôi thích cái ẩn giấu dưới nó hơn nhiều,” Jake khàn giọng trên môi cô khi anh đẩy cái áo vest và áo sơ mi ra khỏi vai cô.
“Mmm,” cô mơ màng nói, đôi thay thon thả đã vòng quanh cần cổ mạnh mẽ của anh. “Đó là một trong những bộ đồ được yêu thích trong bộ sưu tập của Claude.”
“Tôi nên đoán ra điều đó mới phải.” Sự gay gắt trong giọng nói của anh như xuyên qua màn sương gợi tình xung quanh cô. Cô nhìn chằm chằm lên anh, giác quan của cô nhận ra âm thanh dày đặc của cơn tức giận nơi anh, và hơi cứng người lại. Tay anh đã phủ lên ngực cô, và j anh chiếm lấy miệng cô với niềm đam mê dữ dội khiến môi cô thâm tím và chỉ trong vài giây sự phản kháng yếu ớt của cô đã bị nhấn chìm.
Một sự đói khát nguyên sơ, một ham muốn, một nhu cầu mạnh mẽ đã xua đi chút kiềm chế mỏng manh trong tâm trí Katy.
Bằng sự mau lẹ và thành thạo của mình, Jake đã cởi bỏ hết quần áo của họ đến khỏa thân, và với tay chân xoắn vào nhau, họ sờ mó, nếm náp và ngã xuống sàn nhà trong sự kết nối đam mê hoang dại.
“Jake!”
“Katy!”
Họ cùng hét lên khi cơ thể hai người cùng bùng cháy và nổ tung trong cơn hoan lạc.
Jake nằm trên cô, da anh nóng và ẩm ướt trên da cô, hơi thở anh nhanh và mạnh trong cổ họng. Còn Katy thì nhắm nghiền mắt, lang thang tay âu yếm xuống vai anh, xuống tấm lưng rộng của anh. Anh có thể không bao giờ yêu cô, nhưng anh đã cho cô thấy anh muôn cô với niềm đam mê dữ dội mà anh không thể phủ nhận sau đêm nay.
“Tôi có làm em đau không, Katy?” Jake khàn giọng hỏi, anh nới lỏng thân hình to lớn sang một bên, cúi người về phía cô, và một tay dịu dàng vuốt một vài sợi tóc ra khỏi gò má đỏ bừng xúc động của cô. “Tôi không cố ý làm như thế.”
Môi cô tách ra chậm rãi thành một nụ cười rộng. “Em ổn, hơn cả ổn ý chứ,” cô thở dài, đôi mắt xanh cũng lười nhác lưu luyến trên khuôn mặt xúc động của anh.
“Chúa ơi, Katy, chúng ta thậm chí còn không thèm lên giường.” Anh lắc đầu như thể cố xua đi một vài suy nghĩ không thoải mái. “Tôi sẽ đền bù cho em vào ngày mai – Tôi sẽ mua cho em một tủ quần áo mới làm quà.”
“Không cần phải thế đâu.” Một món quà khiến cô nhớ về vị trí nhân tình của cô và cuộc hẹn ngắn của cô sáng hôm đó đến phòng khám sản; cô chỉ cầu mong sao những viên thuốc có tác dụng ngay lập tức. Thật an ủi là lần đầu họ làm tình với nhau bốn năm trước đã không để lại hậu quả đáng tiếc nào cả.
Cô ngọ nguậy không yên. “Sàn nhà này khá cứng đấy; anh có nghĩ là chúng ta có thể di chuyển được không?” cô yêu cầu. Cô tự bảo bản thân hãy coi nhẹ việc đó đi, rồi luồn một bàn tay mảnh dẻ trêu trọc xuống dưới ngực anh, bụng anh.
Jake lập tức đứng dậy và kéo cô vào trong vòng tay mạnh mẽ của anh. “Xin lỗi em, Katy; tôi hứa là tôi không thường bốc đồng như vậy đâu.” Và trong cả phần còn lại đêm hôm đó anh đã chứng minh điều đó bằng việc đem lại sự thỏa mãn cho cả hai.
Họ không có thời gian ăn tối; thay vào đó vào nửa đêm họ gọi dịch vụ phòng mang champagne và bánh sandwich lên phòng.
Venice. Katy nhìn chằm chằm xung quanh như bị quyến rũ hoàn toàn khi cái xuồng máy rẽ nhanh qua dòng nước. Jake cười khi thấy mắt cô mở to vì kinh ngạc lúc anh chỉ cho cô xem những công trình tưởng niệm nổi tiếng hơn. Anh miễn cưỡng từ chối không cho cô dừng lại ở Quảng trường Thánh Mark vì họ không có đủ thời gian nhưng anh hứa họ sẽ quay trở lại sau.
Cái xuồng tư nhân lại tăng tốc. Kênh đào The Grand Canal được bao quanh bởi nhiều tòa nhà lộng lẫy uốn khúc qua thành phố duy nhất trên mặt nước. Đầu Katy nghiêng hết về bên này đến bên kia khi cô cố so sánh vẻ đẹp và sự khác nhau của các tòa nhà. Những cung điện hùng vĩ, có từ thời đế quốc Venice, chen chúc vào nhau bên cạnh những ngôi nhà sặc sỡ màu sắc.
Hơi thở cô như ngừng lại khi cái xuồng dừng lại ở một bến cảng tư trước một cung điện thực sự kiểu Venice màu hồng nhạt. Những cánh cửa sổ dài có mái vòm hoàn hảo và được trang trí công phu bằng thạch cao trạm trổ cầu kỳ và hàng rào mắt cáo mỏng manh. Cái ban công thật lãng mạn một cách vui thích khiến cô nhớ tới câu chuyện về Romeo và Juliet, dù bối cảnh không cùng một thành phố.
“Nơi này là nơi vào vậy?” cô khẽ hỏi khi Jake giúp cô ra khỏi cái xuồng máy và bước vài bước đến những cánh cửa ra vào đồ sộ.
“Đây là nhà bà của tôi, Cung điện Luzzini.” Cánh cửa mở ra, và vừa bám vào một cánh tay Jake, Katy bước vào bên trong.
Cô bẽn lẽn cười với một người ông lớn tuổi khi Jake chào hỏi bằng tiếng Italia, rồi mắt cô mở to vì kinh ngạc khi nhìn quanh sảnh lớn.
Ánh nắng mặt trời như chảy qua những cánh cửa sổ cao sừng sững và lấp lánh như những viên kim cương, và chiếu lên một tấm vải mỏng tinh tế và to lớn của một cái đèn treo có nhiều ngọn và tấm thủy tinh lộng lẫy như phản chiếu mọi màu sắc của ánh cầu vồng. Một cái cầu thang khổng lồ bằng đá cẩm thạch uốn cong lên tầng trên, tay vịn cầu thang là một kiệt tác thể hiện tài năng khéo léo của người thợ khắc gỗ.
Ở bậc trên cùng là một quý bà trông cao và cực kỳ tinh tế trong cái áo dài len duyên dáng màu xanh hải quân, và một cái khăn lụa thêu tay rất đẹp màu đỏ và xanh quàng hờ hững quanh cổ bà và vắt qua một bên vai. Không thể đoán được tuổi bà – có thể là từ 40 đến 80, Katy thầm nghĩ.
“Bà ngoại”
Đây là bà của Jake! Katy thấy Jake vội bước lên cầu thang và hôn hai má của người phụ nữ lớn tuổi. Cả hai cùng nói tiếng Ý nhanh như gió. Cuối cùng thì Jake cũng nắm lấy tay bà ngoại anh và kéo bà xuống dưới cầu thang. Katy cảm thấy hơi ghen tị khi thấy tình yêu và sự kính trọng trong mắt Jake. Liệu anh có bao giờ nhìn cô như vậy không? Có vẻ là chẳng bao giờ như vậy…
Sự thay đổi nơi anh khiến cô ngạc nhiên. Theo một cách nào đó, cô biết rằng anh có một nửa dòng máu Italia, nhưng cô luôn nghĩ rằng Jake có nhiều nét của người Anh, nhưng trong hoàn cảnh này anh đã biến thành một người đàn ông giàu tình cảm và hoàn toàn giống người Latin.
Cô thận trọng cười với hai người họ, cảm thấy mình hơi có vẻ thừa thãi, nhưng Jake đã vòng cánh tay quanh vai cô, và nở một nụ cười rạng rỡ trước vẻ mặt sửng sốt của cô, anh nói, “Katy, em yêu, đây là bà tôi. Bà ngoại à, đây là vợ chưa cưới của con Kathleen.”
Katy trịnh trọng trả lời, “Rất hân hạnh được gặp bà!” và chìa tay ra, chỉ để thấy mình bị kéo vào lòng ba và được hôn rất kêu vào hai má.
“Cái kiểu cách của người Anh!” bà toe toét cười. “Làm ơn hãy gọi ta là Bà ngoại, và ta sẽ gọi cháu là Kathleen. Ta đã chờ một thời gian dài mới được gặp cháu khiến ta cảm thấy như thể ta đã biết cháu từ lâu rồi.”
Bà ấy nói gì vậy, “một thời gian dài” ư? Katy thấy bối rối, nhưng trước khi cô có thể đặt câu hỏi Jake đã một lần nữa choàng tay qua vai cô. Cô cảm thấy như bị xoay vòng.
“Tôi phải đi bây giờ, cưng à; tôi sẽ quay trở lại vào buổi tối, nhưng đừng lo, Bà ngoại có chỉ dẫn nghiêm ngặt về việc phải chiêu đãi em thế nào.” Và với một nụ hôn ngắn, mạnh lên cái miệng đang mở của cô, anh lẩm bẩm để chỉ mình cô nghe thấy, “Và hãy biết cách cư xử, tôi sẽ không làm Bà ngoại buồn đâu,” rồi anh dời đi.
Ba giờ sau trong tình trạng nóng nực và kiệt sức, Katy rầu rĩ nhận ra Jake có thái độ chuyên quyền kiêu căng đó từ đâu. Giờ là 12h30, giờ ăn trưa, và cô và bà ngoại anh đang bước ra khỏi cửa của một cửa hàng thời trang sang trọng ở Merceria, một khu phố mua sắm đắt đỏ từ Quảng trường Thánh Mark tới phố Rialto.
Bằng cách thức quỷ quyệt thường thấy của mình, Jake đã có được cái mà anh muốn. Chỉ dẫn của anh dành cho bà ngoại là đưa Katy đi mua sắm. Bà Maria nghĩ rằng đó là để làm đồ đạc đem về nhà chồng; Katy biết không phải thế, nhưng không dám nói gì. Cuối cùng thì cô đã dành cả buổi sáng thử ra thử vào quần áo. Cô run rẩy khi nghĩ tới hóa đơn cuối cùng có thể lên tới con số bao nhiêu. Những bộ thường phục hàng ngày, váy mặc ban ngày, quần áo lót, đồ mặc buổi tối, giày dép, túi xách, và nhiều thứ khác nữa…Maria khăng khăng mua cho bằng được.
Katy cảm thấy nhẹ nhõm khi theo bà Maria trở về cung điện, và vào một phòng ăn nhỏ, nơi đang dọn bàn cho hai người. Người phụ nữ lớn tuổi như không hề mệt mỏi, Katy kết luận thế, khi thấy bà hầu như không thèm ngừng lại để thở sau bữa trưa.
“Tất nhiên là cháu biết đấy, Katy, khi tai nạn xảy ra thì Jake đã làm điểm tựa sức mạnh. Ta không nghĩ rằng ta có thể sống nổi nếu không có nó.”
“Vụ tai nạn?” Katy dò hỏi.
“Cháu không biết à? Ta đã mất con gái – tức mẹ Jake – con trai ta và em trai ta cùng một lúc. Họ đang trượt tuyết ở Dolomites…thì có một vụ tuyết lở. Mọi việc thật tồi tệ, nhưng Jake đã bước tới và chăm sóc công ty của gia đình. Nó không cần phải làm thế; nó là người Anh hơn là người Italia, nhưng nó có một trái tim thật cao quý. Carlo, cháu trai của ta, rồi sẽ tiếp quản sự nghiệp nhà Luzzini khi nó được 25 tuổi vào 2 năm tới. Do vậy cháu không cần phải lo là ta sẽ mãi gọi Jake khi hai đứa đã kết hôn. Nhưng giờ thì nói về vụ tai nạn thế là đủ rồi. Cháu phải đi ngủ trưa thôi. Tối nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc đính hôn lớn. Cháu sẽ mặc cái đầm dạ hội màu xanh; ta nghĩ đó là cái đẹp nhất.”
Katy suýt nghẹn café và lúng túng đồng ý. Một bữa tiệc đính hôn. Chúa ơi, sao mọi việc lại đến cơ sự này cơ chứ…Jake chắc phải chết ngất mất.
Vào lúc 8 giờ tối hôm đó Katy trở nên cực kỳ bồn chồn lo lắng. Cô đang đi đi lại lại trên hành lang bên ngoài phòng ngủ suốt nửa tiếng qua. Cô cần phải nói chuyện với Jake; cơn tức giận và sợ hãi phủ bóng ngang nhau trên đôi mắt xanh xinh đẹp. Cô nhìn xuống cái nhẫn sáng lấp lánh trên ngón tay. Một bữa tiệc đính hôn! Khách khứa sẽ đến bất kỳ lúc nào. Jake đang ở nơi quái nào vậy?
“Đợi tôi ư, Katy, em yêu? Tôi thấy được tâng bốc đấy.”
Đầu cô ngẩng lên khi nghe thấy tiếng anh. “Cuối cùng thì cũng về,” cô thở dài nhẹ nhõm.
Đôi mắt thẫm màu của anh lấp lánh tán thưởng cô gái xinh đẹp trước mặt anh. Cô là hiện thân của vẻ đáng yêu, mái tóc dài được búi lộn xộn trên đỉnh đầu, một vài sợi tóc loăn xoăn tuột ra bao quanh khuôn mặt đang xúc động của cô. Chiếc đầm cô mặc bằng lụa chiffon có màu xanh bạc hà, vạt trên của váy không có dây buộc như càng tôn lên khuôn ngực đầy đặn như vòng tay ôm ấp của một người tình. Chân váy rủ những nếp gấp mềm mại xuống quanh đôi chân thanh nhã của cô.
“Anh ở nơi quái…?” Katy dừng lại, đột nhiên lặng đi bởi biểu hiện trên vẻ mặt Jake. Đôi mắt nâu của anh như vuốt ve cô và khuôn miệng gợi cảm của anh tách rộng ra thành nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy. Cô nuốt xuống khi có một cục nghẹn dâng lên trên cổ họng cô.
“Anh đã ở đâu vậy?” cô khẽ thở nhẹ. “Anh có biết điều gì đang diễn ra không? Chỉ trong vài phút nữa thôi chúng ta sẽ phải tiếp đón một đám lớn khách khứa. Có một bữa tiệc đính hôn, Chúa ơi!” Giọng cô cao lên vì bối rối. “Bà Maria đã sắp xếp mọi thứ. Anh định sẽ làm gì?”
“Từ từ đã nào, Katy, tôi biết rồi. Mọi việc đều trong tầm kiểm soát. Cho tôi 10 phút rồi tôi sẽ quay trở lại để hộ tống em xuống dưới lầu.”
“Nhưng mà….”
Jake đã cúi xuống và đặt một nụ hôn dữ dội, mạnh mẽ vào đôi môi đang hé mở của cô. “Đừng hoảng sợ…” anh nói, rồi bước xuống đại sảnh.
Vào lúc 3 giờ sáng, Katy vui vẻ đứng trong vòng tay của Jake, và chào tạm biệt với vị khách cuối cùng.
“Thật là một buổi tối thành công rực rỡ, ta nghĩ tất cả chúng ta đều đồng tình như vậy,” bà Maria bình luận với một nụ cười đẹp nở trên khuôn mặt. “Nếu hai đứa cháu trẻ tuổi của ta không phiền thì ta cũng phải chào tạm biệt đây. Ở tuổi của ta thì một đêm thức khuya sẽ hiện rõ lên mặt ta vào ngay ngày hôm sau.”
“Bà à, bà thích những nếp nhăn đó và bà biết vậy.” Jake nhe răng cười toe toét với bà anh. “Cảm ơn bà về bữa tiệc tuyệt vời.” và không thả Katy ra, anh cúi xuống và hôn lên má bà già.
Katy cũng hôn cảm ơn vào má bên kia của bà. Thật là một buổi tối rực rỡ. Nỗi lo sợ ban đầu của cô đã nhanh chóng biến mất khi Jake, trông thật tuyệt trong bộ lễ phục đen buổi tối, đã hãnh diện giới thiệu cô với một trăm người. Anh tỏ ra là một người đồng hành hoàn hảo, giữ cô ở bên cạnh anh cả tối, anh đóng vai vị hôn phu say mê thật hoàn hảo. Chỉ sau vài ly champagne thì Katy cũng thấy bản thân mình bị cuốn đi trong cơn mộng tưởng.
“Ta rất hân hạnh, các cháu, rất hân hạnh đấy. Đừng nán lại lâu quá mà không quay về phòng của các cháu. Đây không phải là khách sạn Cipriani mà là nhà ta.” Lời cuối cùng được nói ra khi bà Maria hướng lên lầu trên. Katy đỏ mặt dữ dội. “Chúa ơi, Jake, bà ấy biết.”
Jake phì cười. “Tôi chắc là bà ấy biết. Bà ấy biết về mọi việc đang diễn ra ở Venice. Tôi thề là bà có hệ thống gián điệp còn giỏi hơn cả Cục tình báo trung ương (CIA).”
Katy cũng cười với anh – cô không thể ngăn được bản thân; cô vẫn còn cảm thấy không khí của buổi tối; và, tay trong tay, họ bước lên lầu.
Ở cửa phòng ngủ của cô, cô tự nguyện bước vào vòng tay Jake, và nụ hôn mà họ chia sẻ không hề giống bất kỳ nụ hôn nào trước đó. Nó thật dịu dàng và đam mê, thể hiện không lời niềm hạnh phúc mà họ chia sẻ, tình bạn và nhu cầu dành cho nhau. Đó có phải là tình yêu không?
“Tôi đã bảo em là mọi việc sẽ ổn mà, Katy,” Jake lẩm bẩm, phá vỡ nụ hôn của họ. Đôi mắt sẫm màu của anh chiếu sáng lấp lánh xuống cô. “Hãy tin tưởng tôi. Tôi biết tôi đang làm gì mà.” Và vào giây phút đó, Katy đã tin anh.
“Chỉ thêm hai đêm nữa thôi là chúng ta đi,” Jake rên rỉ, lời mời gọi trong đôi mắt xanh của cô như thử thách sự tự chủ của anh tới giới hạn cuối cùng. “Tôi không thể chịu đựng được tâm trạng vỡ mộng đâu.”
Môi Katy tách ra cho một nụ cười hoàn toàn nữ tính và thích thú. “Tội nghiệp Jake,” cô trêu chọc.
“Hãy đi đi, đồ phù thủy.” Và với một nụ hơn ngắn nữa Jake mở cửa phòng cô, đôi tay to lớn của anh đẩy cô vào trong.
Katy nghe thấy tiếng cửa đóng lại và tiếng bước chân của Jake đi xuống đại sảnh. Cô vòng tay ôm người trong tâm trạng ngây ngất, rồi cởi quần áo, rửa mặt và ngã lên giường trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Ngày hôm sau cô phân vân không biết có phải Venice đã mê hoặc cô. Không có cách nào khác giải thích cho hành động của cô.
Vào thứ bảy, Jake đã đưa cô ra ngoài đi thăm Venice. Đó là một chuyến thưởng ngoạn nhanh như lốc cuốn. Họ đi dọc Vịnh Grand Canal và Jake chỉ cho cô xem the Campanile, và the Basilica di San Marco, cùng với Cung Điện của Tổng Trấn từ cái phá. Rồi họ đỗ xuồng lại và lên bờ đi dạo. Katy ngạc nhiên trước vẻ đẹp của các tòa nhà, và Cây Cầu Than Thở khiến cô nghẹn lại vì xúc động khi Jake giải thích ban đầu cây cầu này nối với Cung điện của Tổng Trấn và các nhà tù và rõ ràng là nó đã được đặt tên từ tiếng thở dài của các phạm nhân khi họ nhìn thấy Vịnh San Marco lần cuối từ các cánh cửa sổ nhỏ khi cây cầu đóng lại.
Tay trong tay, họ lang thang dọc các ngõ nhỏ và các con đường rộng dành cho người đi bộ. Katy đứng trước the Basilica di San Marco, biểu tượng của Venice, và lặng đi vì vẻ đẹp tuyệt đối của nó, mặt tiền kiểu La mã được phủ bởi các tấm cẩm thạch quý hiếm, những đường chạm khắc độc đáo và tinh xảo của các vị thánh trông như thể họ có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Jake cũng như cùng tâm trạng với cô, và anh đứng yên lặng bên cạnh cô. Sau đó họ ăn tối ở nhà hàng nhỏ trên Quảng trường thánh Mark. Họ trò chuyện và cười đùa và uống loại rượu đỏ đậm đà và ăn nhiều mỳ pasta, rồi cuối cùng họ đi dọc Vịnh Grand Canal trong một cái thuyền đáy bằng.
Katy chưa bao giờ trải nghiệm những giờ khắc lãng mạn đến như vậy trong đời cô, và khi họ quay trở về cung điện vào sáng sớm hôm sau, cô đã bảo Jake vậy.
Một lần nữa họ lại chia tay nhau ở trước cửa phòng cô, và Katy mang theo ký ức về nụ hôn của anh và ngày tuyệt vời nhất trong đời cô vào trong giấc mơ của mình.
Vào ngày Chủ nhật thì họ dời Venice. Khi đến sân bay London City Airport, Jake bỏ đi nộp giấy tờ bay, và Katy quay trở lại thực tế với một cú choáng váng….
Thật là một kỳ nghỉ cuối tuần tuyệt diệu, nhưng nó chỉ là một giấc mơ. Lời nói của Jake trước lúc bỏ đi như vang lên trong đầu cô.
“Chúa ơi, tôi không thể đợi được mang em về nhà và cởi bộ đồ đó ra. Hãy đợi ở đây.”
Từ từ cô rút cái nhẫn kim cương và ngọc lục bảo ra khỏi ngón tay và thả vào trong túi xách. Không còn lý do nào để đeo nó nữa. Cô chỉ là nhân tình của Jake, không hơn, và nếu muốn thanh thản đầu óc thì cô nên nhớ rõ điều đó. Anh đã vội trở về sớm hơn một ngày chỉ để kéo cô lên giường. Cô thẳng vai lên, và khi Jake quay trở lại với cô thì cô đáp lại nụ cười rộng miệng toe toét của anh bằng nụ cười ngắn và lạnh lùng.
Cô im lặng suốt chuyến đi về London. Jake dừng xe lại bên ngoài căn hộ, và ném cho cô một cái nhìn kỳ quặc.
“Có chuyện gì à, Katy?”
“Không, tất nhiên rồi. Tôi đã có một chuyến đi tuyệt vời tới Venice, có một đống quần áo mới, và tôi đã nói dối với một quý bà tốt bụng. Điều gì có thể sai được cơ chứ?” cô mỉa mai chất vấn, rồi với tới cái nắm cửa. Đột nhiên Jake cúi về phía cô và nắm lấy cổ tay cô.
“Tại sao em không đeo nhẫn của em?” anh lạnh lùng hỏi.
“Không cần thiết nữa – chả có quý bà nào ở đây mà phải lừa dối.”
“Thế còn những quý ông thì sao – như ba em chẳng hạn?”
Katy cố gượng cười. “Thực ra thì, Jake, dựa vào thành tích trong quá khứ của ba tôi với phụ nữ thì tôi ngờ là ông chẳng thèm quan tâm.”
Jake thả tay cô ra. “Đi lên đi, tôi sẽ đậu xe.”
Katy liếc nhìn từ góc mắt vào khuôn mặt rắn lại của anh khi cô trượt ra khỏi xe. Anh bắt lấy ánh nhìn của cô và trong một giây, cô có thể thề là cô thấy vẻ thất bại mệt mỏi trong đôi mắt sẫm màu của anh.
Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã - Jacqueline Baird Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã