Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
Đ
ám gậy rơi loảng xoảng xuống đất. Cả bảy người đàn ông đang đứng bên điểm phát bóng đều quay ngoắt lại nhìn cô chằm chằm. Cô cố gắng tỏ vẻ luống cuống. “Ôi. Quỷ tha ma bắt. Lỗi lớn rồi.”
Ted đã kéo gậy vào khu cỏ cao bên trái, và Skipjack toét miệng cười. “Cô Meg này, chắc chắn tôi rất mừng vì cô không làm caddy cho tôi.”
Cô vấp chân vào mặt đất. “Tôi thực lòng xin lỗi.” Không hề.
Và Ted định làm gì để đáp lại sai lầm ngớ ngẩn của cô đây? Liệu anh có cảm ơn cô vì đã nhắc anh nhớ lại hôm nay chuyện gì mới là quan trọng nhất. Hay ngược lại, anh sẽ sải bước tới mà quấn cây gậy golf quanh cổ cô đúng như anh chắc hẳn đang rắp tâm mong muốn? Ồ, không đâu. Ngài Hoàn Hảo quá ngầu để làm bất cứ hành động nào kiểu thế. Thay vào đó, anh mỉm cười, nụ cười của cậu bé trong dàn đồng ca, ung dung quay trở lại cạnh cô, tự mình lo liệu cái túi. “Nào, đừng căng thẳng, Meg ạ. Cô chỉ làm cho trận đấu hấp dẫn thêm thôi.”
Anh là kẻ giả vờ giỏi nhất mà cô từng biết, nhưng ngay cả khi những người khác không thể nhận ra, cô vẫn biết anh đang giận dữ.
Cả nhóm người bắt đầu đi xuống đường lăn bóng. Mặt Skipjack đỏ bừng, chiếc áo golf dính sát vào lồng ngực rộng của ông ta. Cho đến lúc này, cô đã hiểu biết về môn thể thao này đủ để biết được cần phải xảy ra chuyện gì tiếp theo. Vì có điểm thấp nên Skipjack được thêm một gậy ở lỗ này, vậy nên nếu tất cả mọi người đều ghi điểm chuẩn thì Skipjack sẽ thắng lỗ này cho đội của ông ta. Nhưng nếu Dallie hoặc Ted ghi được điểm birdie thì Skipjack sẽ phải tự mình ghi được điểm birdie thì mới thắng được tại lỗ này, một chuyện dường như không mấy có khả năng sẽ xảy ra. Nếu không, trận đấu sẽ kết thúc bằng một điểm hòa chẳng làm thỏa mãn được ai.
Nhờ sự can thiệp của cô, Ted giờ là người ở xa lỗ golf nhất, vậy nên anh là người đầu tiên đánh cú thứ hai. Vì không ai đứng đủ gần trong tầm nghe, cô có thể thẳng thừng nói với anh suy nghĩ của mình. “Để cho ông ta thắng đi, đồ ngốc! Anh không thấy chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với ông ta.” Thay vì lắng nghe cô, anh đặt gậy bốn sắt xuống khu vực đường lăn bóng, điều chỉnh cơ thể vào một tư thế mà đến chính cô cũng có thể thấy là hoàn hảo. “Đồ đầu bò,” cô lẩm bẩm. “Nếu anh mà đạt điểm birdie nghĩa là anh đã đảm bảo chắc chắn vị khách của anh không thể giành chiến thắng được. Anh có nghĩ rằng đó là cách tốt nhất để giúp ông ta có tâm trạng chơi thoải mái trước những cuộc thương thảo đáng ghét của các anh không?”
Anh quẳng cây gậy về phía cô. “Tôi biết trận đấu này được chơi theo cách nào, Meg, và Skipjack cũng thế. Ông ta không phải trẻ con.” Anh sải bước ra xa.
Dallie, Kenny và cả Skipjack lúc này đang trừng trừng hai mắt, đã đánh đến cú thứ ba trên khu lỗ cờ, nhưng Ted mới chỉ có hai. Anh đã mất lý trí rồi. Có vẻ như thua trận là một tội lớn đối với những người thờ phụng trong ngôi đền golf thiêng liêng. Meg là người đầu tiên bước đến chỗ quả bóng của Ted. Nó nằm vắt vẻo trên đỉnh một cụm cỏ lớn được nuôi dưỡng bằng chất hóa học, trong một tư thế hoàn hảo để thực hiện một cú birdie đơn giản. Cô hạ túi của anh xuống, ngẫm nghĩ các quy tắc của mình thêm một lần nữa, rồi vận hết sức giẫm giày lên trên quả bóng.
Khi nghe thấy tiếng Ted bước lại phía sau, cô buồn bã lắc đầu. “Tệ quá. Có vẻ như anh đã đánh bóng vào trong một cái hố rồi.”
“Một cái hố?” Anh đẩy cô sang bên, nhìn thấy quả bóng của mình đã bị chôn sâu vào trong cỏ.
Khi bước lùi lại, cô để ý thấy Skeet Cooper đang đứng trên mép khu lỗ, quan sát cô bằng đôi mắt nhỏ đang nheo lại để tránh nắng. Ted nhìn chằm chằm vào quả bóng. “Cái quái...?”
“Chắc là một loài gặm nhấm nào đó.” Skeet nói theo cái cách tỏ rõ cho cô biết ông ta đã chứng kiến rõ mồn một cô đã làm gì.
“Gặm nhấm? Làm gì có...” Ted quay ngoắt lại phía cô. “Đừng có bảo tôi...” “Anh có thể cảm ơn tôi sau cũng được,” cô nói.
“Có rắc rối ở đó à?” Skipjack gọi với lại từ bờ đối diện.
“Ted gặp rắc rối rồi,” Skeet đáp lại.
Ted phải đánh hai cú để thoát ra khỏi cái lỗ mà cô đã đào cho anh. Anh vẫn đạt điểm chuẩn, nhưng điểm chuẩn không đủ tốt. Kenny và Skipjack chiến thắng trận đấu.
Kenny có vẻ bận tâm đến chuyện về nhà với vợ hơn là tận hưởng chiến thắng này, nhưng Spencer cười giòn tan suốt cả đoạn đường vào nhà câu lạc bộ. “Này, thế mới là trận golf chứ. Quá tệ vì cậu thua ngay tại phút chót, Ted ạ. Rủi quá.” Vừa nói, ông ta vừa lôi ra một nắm tiền boa cho Mark. “Hôm nay làm tốt đấy. Cậu có thể làm caddy cho tôi bất cứ khi nào cũng được.”
“Cảm ơn ngài. Tôi rất mong được làm thế.”
Kenny đưa mấy tờ hai mươi đô cho Lenny, bắt tay caddy của mình rồi bỏ về nhà. Ted thọc tay vào trong túi, đè một tờ tiền vào trong lòng bàn tay cô, rồi khép các ngón tay cô lại quanh nó. “Đừng suy nghĩ nhiều quá, Meg ạ. Cô đã làm hết sức rồi.”
“Cảm ơn.” Cô đã quên mất cô đang phải đối phó với một vị thánh.
Spencer Skipjack bước đến phía sau cô, đặt bàn tay lên xoa xoa lưng cô. Theo cái cách khiến cô rùng cả mình. “Cô Meg này, Ted và bạn bè cậu ấy đang mời tôi đi ăn tối nay. Tôi sẽ rất vinh hạnh nếu cô làm bạn hẹn của tôi.”
“Chúa ôi, tôi rất muốn, nhưng...”
“Cô ấy sẽ thích lắm đấy,” Ted nói. “Phải không Meg?”
“Nói chung là đúng vậy, nhưng...”
“Đừng xấu hổ. Chúng tôi sẽ đón cô lúc bảy giờ. Nhà Meg đang ở khó tìm lắm, vậy nên tôi sẽ lái xe đến đón cô ấy.” Anh nhìn cô chằm chằm, và ánh mắt anh truyền tải một thông điệp rõ ràng rằng nếu không hợp tác thì cô liệu mà đi tìm nhà mới đi. Cô nuốt nước bọt. “Trang phục thường được chứ?”
“Càng thường càng tốt,” anh nói.
Khi mọi người đã đi, cô nghĩ đến mặt tệ hại của việc hẹn hò với một gã huênh hoang khoác lác có cái tôi quá lớn mà trên thực tế lại già ngang với cha cô. Chỉ riêng chuyện đó đã đủ tệ lắm rồi, nhưng đáng nản hơn nữa là mỗi một cử động đều sẽ bị Ted theo dõi sát sao.
Cô xoa bóp bả vai đau nhức rồi duỗi ngón tay kiểm tra món tiền boa cô nhận được nhờ tiêu tốn bốn tiếng rưỡi đồng hồ vác theo trên dưới mộc trăm cân gậy golf hết leo lên lại leo xuống đồi dưới mặt trời Texas như thiêu như đốt.
Một tờ một đô la đang nhìn lại cô.
Những tấm biển quảng cáo bia sáng đèn neon, những cái gạc hươu gạc nai và những đồ lưu niệm thể thao tô điểm cho quầy ba vuông vức bằng gỗ được đặt chính giữa Roustabout. Dọc theo hai bức tường là các ô ngăn, các bàn bi-a và khu video game chiếm hai bức tường còn lại. Vào cuối tuần, thường có một ban nhạc đồng quê đến chơi, nhưng lúc này, Toby Keith đang rên rỉ từ cái máy hát tự động đặt gần sàn nhảy nhỏ chằng chéo vết rạch.
Meg là người phụ nữ duy nhất tại bàn, khiến cô có chút cảm giác mình giống như một cô phục vụ làm việc tại một câu lạc bộ quý ông, mặc dù cô vẫn lấy làm mừng khi thấy cả vợ Dallie lẫn vợ Kenny đều không có mặt, vì cả hai người phụ nữ này đều ghét cô. Cô ngồi giữa Spencer và Kenny, còn Ted ngồi đối diện cô phía bên kia bàn, cùng với cha anh và caddy trung thành của Dallie, Skeet Cooper.
“Ở đây Roustabout được coi như một thánh đường,” Ted nói khi Skipjack đã vét sạch bóng một đĩa sườn. “Nó đã chứng kiến vô vàn những chuyện. Tốt có, xấu có, tồi tệ cũng có.”
“Chắc chắn tôi vẫn còn nhớ phần tồi tệ,” Skeet nói. “Như hồi Dallie và Francie cãi nhau trong bãi đỗ xe ấy. Chuyện xảy ra hơn ba mươi năm rồi, từ rất lâu trước khi họ lấy nhau, nhưng cho đến tận giờ người ta vẫn kể về chuyện đó.”
“Đúng vậy thật,” Ted nói. “Tôi không thể nói chính xác tôi đã được nghe về câu chuyện đó thường xuyên đến mức nào đâu. Mẹ tôi đã quên mất bà chỉ to cao bằng nửa cha tôi thôi, và bà đã cố gắng hạ bệ ông.”
“Suýt nữa đã thành công rồi đấy chứ. Tối đó bà ấy chẳng khác nào con mèo hoang, tôi có thể nói với các vị như vậy,” Skeet nói. “Tôi và vợ cũ của Dallie không tài nào ngăn cản vụ ẩu đả đó được.”
“Chuyện không giống như người ta vẫn kể lại đâu,” Dallie nói.
“Chuyện đúng y sì như người ta vẫn kể lại đấy,” Kenny nhét điện thoại di động vào túi sau khi đã kiểm tra tình hình vợ xong xuôi.
“Sao cậu biết chứ?” Dallie càu nhàu. “Hồi đó cậu mới chỉ là một thằng nhóc, và thậm chí cậu còn chẳng có ở đó. Thêm nữa, cuộc đời cậu cũng đã gắn liền với bãi đỗ xe Roustabout còn gì. Giống như cái đêm Công nương Emma tức giận với cậu và lấy trộm xe của cậu ấy. Cậu đã phải chạy đuổi theo cô ấy suốt dọc đường quốc lộ còn gì.”
“Cũng chẳng tốn nhiều thời gian để bắt kịp cô ấy,” Kenny nói. “Ngày ấy vợ tôi không phải tay lái giỏi.”
“Đến giờ vẫn không phải,” Ted nói. “Tài xế chạy chậm nhất trong vùng đấy. Mới vừa tuần trước, cô ấy đã gây nên một vụ tắc nghẽn ra trò trên đường Stone Quarry. Đã có ba người gọi điện phàn nàn với tôi rồi.”
Kenny nhún vai. “Cho dù tất cả chúng ta có mất công như thế nào chăng nữa thì cũng chẳng thể thuyết phục cô ấy rằng biển báo giới hạn tốc độ mà chúng ta cắm trên đường chỉ đơn thuần mang tính đề nghị lịch sự thôi.”
Cả buổi tối cứ trôi qua như thế, năm người bọn họ giúp Skipjack tiêu khiển bằng những câu chuyện phiếm vui vẻ quen thuộc của cánh mày râu, trong khi Spencer, như cô đã được đề nghị gọi ông ta theo cách đó, chìm đắm vào cuộc trò chuyện với một thái độ vừa thích thú vừa phảng phất vẻ kiêu căng. Ông ta thích được chiều chuộng bởi những người nổi tiếng này; thích cái ý nghĩ rằng, ông ta có thứ mà họ muốn, thứ mà ông ta có quyền nắm chặt trong tay. Ông ta kéo chiếc khăn ăn lên miệng để lau vết sốt barbecue. “Ở thị trấn này, các anh có những cung cách khác lạ thật.”
Ted ngả người vào lưng ghế, vẻ thảnh thơi hơn bao giờ hết. “Chúng tôi không bị cản trở bởi nhiều thói quan liêu, chắc chắn vậy rồi. Người dân quanh đây chẳng thấy có gì ý nghĩa trong mọi thứ thủ tục hành chính. Nếu chúng tôi muốn làm chuyện gì đó, chúng tôi cứ thế mà làm thôi.”
Spencer mỉm cười với Meg. “Theo tôi thấy, tôi sắp được nghe một thứ chính trị bọc đường rồi đây.”
Đã qua một lúc lâu rồi. Cô đã mệt rã rời và không mong muốn gì ngoài việc được cuộn mình trong căn gác xép của dàn đồng ca ngủ một giấc. Sau màn caddy tai hại ngày hôm nay, cô đã phải tiêu tốn thời gian còn lại trong ngày để đẩy xe đồ uống. Thật không may, sếp trực tiếp của cô là một cậu nhóc như đang phê thuốc với kỹ năng giao tiếp gần như bằng không và hoàn toàn không biết được người tiền nhiễm của cô đã thu xếp khoản nước uống như thế nào. Làm sao mà cô biết được các tay golf nữ của câu lạc bộ đã bị nghiện món trà đá giảm béo Arizona và phát khùng cả lên khi món đó không đợi sẵn họ khi đến lỗ thứ mười bốn. Tuy nhiên, thế vẫn chưa tệ bằng việc cạn sạch món Bud Light. Trong một trường hợp đáng tò mò về sự tự lừa dối bản thân của số đông, các tay golf nam có cân nặng quá cỡ của câu lạc bộ có vẻ đã rút ra kết luận rằng từ light nhẹ ở đây có nghĩa là họ có thể uống nhiều gấp đôi. Lẽ ra cứ nhìn vào bụng mình là họ phải nhận ra họ đã lập luận sai lầm, nhưng dường như không phải vậy.
Tuy nhiên, phần đáng ngạc nhiên nhất của ngày hôm nay chính là cô không quá căm ghét những chuyện đó. Đáng lẽ cô phải thấy ghét cay ghét đắng vì phải làm việc tại một câu lạc bộ vùng quê, nhưng cô lại thích được ở ngoài trời, cho dù cô có không được phép lái xe trên khắp vùng sân đấu theo cách cô muốn và buộc phải đỗ xe lại nếu không phải ở lỗ mười bốn thì cũng là lỗ mười lăm. Và không bị sa thải cũng là một động lực đáng kể.
Spencer tìm cách lén lút nhìn xuyên từ trên xuống dưới cái áo được cô chỉnh sửa lại từ một trong những tấm lụa dài cô mặc cho bữa tiệc trước lễ cưới, và giờ đang được cô mặc kèm với quần jean. Suốt cả buổi tối, ông ta sờ soạng cô, ve vuốt xương cổ tay cô, mơn trớn vai cô, eo cô, lấy cớ tò mò về đôi hoa tai của cô để biện minh cho việc sờ mó thùy tai cô. Ted nắm bắt hết mọi cử chỉ động chạm đó, và lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau, anh có vẻ vui sướng vì có cô ở bên. Spencer rướn đến sát sàn sạt. “Tôi đang trong thế tiến thoái lưỡng nan đấy, cô Meg ạ.”
Cô dịch gần vào Kenny hơn; suốt cả tối nay cô làm thế mãi, cho đến lúc cô gần như đã ngồi hẳn vào lòng anh rồi. Anh có vẻ chẳng để ý tới, dường như đã quá quen với việc bị cánh phụ nữ bập vào nên giờ chẳng buồn quan tâm nữa. Nhưng Ted thì lại để ý, và anh muốn cô ở yên tại chỗ, đúng tại nơi Skipjack có thể sờ soạng cô. Vì nụ cười dễ chịu của anh chẳng hề thay đổi nên cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại biết điều này, nhưng cô biết thế, và lần sau khi gặp riêng anh, cô sẽ phải bảo anh hãy thêm cái danh “dắt gái” vào bản lý lịch nghề nghiệp hoành tráng, ấn tượng của anh.
Spencer nghịch nghịch các ngón tay cô. “Tôi đang cân nhắc đến hai khu bất động sản ngon lành; một khu nằm ở ngoại ô San Antone, một thành phố có rất nhiều hoạt động thương mại. Khu đất còn lại thì nằm ở giữa đồng không mông quạnh.”
Ted không thích chơi trò mèo vờn chuột. Cô biết thế vì anh càng ngả người sâu hơn vào ghế, điềm tĩnh hết mức. “Nơi hoang vu đẹp nhất mà người ta từng thấy,” anh nói.
Và người ta muốn phá hủy nó bằng một cái khách sạn, một khu căn hộ cao cấp, những đường lăn bóng được tỉa tót và những bãi cỏ xanh nhân tạo. “Đừng quên là có một đường bay cách thị trấn chưa tới hai mươi dặm.” Tay Kenny sờ chiếc điện thoại.
“Nhưng ngoài ra chẳng còn gì khác để mà tính đến,” Spencer nói. “Không có các cửa hàng thời trang cao cấp cho các quý bà quý cô. Không có các câu lạc bộ đêm hay cửa hàng sang trọng.”
Skeet gãi gãi cằm, móng tay cào lên lớp râu lởm chởm màu xám. “Tôi không thấy đó là bất lợi lớn gì. Như thế thì chỉ có nghĩa là mọi người sẽ tiêu nhiều tiền cho khu nghỉ dưỡng của ông hơn.”
“Họ sẽ đến chỗ ông khi không muốn vào Wynette hưởng thụ bầu không khí mang đậm sắc thái thị trấn nhỏ của Mỹ,” Ted nói. “Chẳng hạn như Roustabout đấy. Đây mới là một thứ ra trò; chẳng thể tìm thấy ở đây mấy cái sừng bá láp treo trên tường để giả như một chi nhánh nhượng quyền của một thương hiệu toàn quốc. Tất cả chúng ta đều biết những người giàu có coi trọng đến mức nào sự độc nhất, có một không hai.”
Một nhận xét thú vị xuất phát từ một triệu phú. Cô chợt nhận ra rằng quanh chiếc bàn này, ngoại trừ cô ra, tất cả mọi người đều thuộc hạng giàu nứt đố đổ vách. Ngay cả Skeet Cooper ắt hẳn cũng tích được vài triệu đô từ đủ khoản tiền thưởng mà ông ta kiếm được nhờ làm caddy cho Dallie.
Spencer nắm cổ tay Meg. “Cùng khiêu vũ nào, cô Meg. Tôi phải hoạt động chút để tiêu tốn lượng mỡ thừa của bữa tối nay.”
Cô không muốn nhảy với ông ta, và mượn cớ phải lấy khăn ăn, cô rút tay ta. “Thực lòng tôi không hiểu sao ông lại nóng lòng muốn xây dựng một khu nghỉ dưỡng đến thế. Ông đã đang điều hành một công ty lớn rồi còn gì. Việc gì phải làm cho cuộc sống của ông thêm phần phức tạp như thế?”
“Có một số chuyện, số mệnh đã định sẵn để một người đàn ông phải hoàn thành.” Nghe chẳng khác gì một lời thoại trích từ một bộ phim điện ảnh dở ẹc của cha cô. “Cô đã bao giờ nghe nhắc đến một người tên là Herb Kohler chưa?”
“Tôi không nghĩ là mình biết.”
“Công ty Kohler. Chuyên về ống nước. Đối thủ đáng gờm nhất của tôi.”
Cô không mấy để tâm đến các thiết bị phòng tắm, nhưng ngay cả cái tên Kohler cũng có phần quen thuộc với cô, cô bèn gật đầu.
“Herb sở hữu Câu lạc bộ Mỹ ở Kohler, Wisconsin, cùng với bốn trong số những sân golf đẹp nhất miền Trung Tây. Ở Câu lạc bộ Mỹ, mỗi phòng đều được lắp đặt hệ thống ống nước hiện đại nhất. Thậm chí còn có cả một bảo tàng hệ thống đường ống nước. Năm nào nơi này cũng được xếp đầu bảng.”
“Herb Kohler là một nhân vật quan trọng,” Ted nói với một vẻ thành thật đến độ cô gần như đã đảo tròn mắt. Có phải cô là người duy nhất nhìn thấu con người anh hay không? “Chắc chắn ông ta đã tự biến mình thành một huyền thoại trong thế giới golf.”
Và Spencer Skipjack muốn vượt lên trên đối thủ. Chính vì vậy ông ta mới coi trọng chuyện xây dựng khu nghỉ dưỡng này như thế.
“Tệ quá, Herb lại không xây dựng sân golf của ông ta ở nơi người ta có thể chơi quanh năm được,” Dallie nói. “Bang Wisconsin vốn lạnh chết đi được.”
“Bởi vậy tôi đã đủ khôn ngoan để lựa chọn Texas,” Skipjack nói. “Hồi nhỏ, tôi từ Indiana xuống đây khá thường xuyên để thăm họ ngoại. Tôi luôn cảm thấy thoải mái như ở nhà tại bang Ngôi sao Cô đơn. Là ở Texas chứ không phải Indiana.” Ông ta hướng sự chú ý quay trở lại với Meg. “Cho dù tôi có xây dựng ở đâu, chắc chắn cô phải nhắn bố cô là lúc nào tôi cũng sẵn lòng mời ông ấy tới chơi.”
“Tôi sẽ nhắn lại.” Người cha vận động viên của cô vẫn đam mê môn bóng rổ, và nhờ mẹ cô, giờ ông còn thích cưỡi ngựa như một thú chơi tao nhã nữa, nhưng cô không tài nào hình dung nổi cảnh ông swing một cây gậy golf.
Hôm nay, cô đã gọi điện nói chuyện riêng với cả bố lẫn mẹ, nhưng thay vì xin họ gửi tiền, cô chỉ thông báo cô đã kiếm được một công việc tuyệt vời trong ngành dịch vụ khách hàng tại một câu lạc bộ địa phương có tiếng tăm ở Texas. Mặc dù không nói cô là người điều phối các hoạt động, nhưng cô cũng không đính chính khi mẹ cô suy ra như thế và nói thật tuyệt vời xiết bao vì cuối cùng Meg đã kiếm được một bến đỗ thích hợp cho những tài năng thiên bẩm của cô. Cha cô thì quá đỗi vui mừng vì cô đã tìm được việc làm.
Cô không thể giữ im lặng về chuyện này thêm được nữa. “Liệu có bất kỳ ai trong các vị nghĩ đến chuyện để yên cho mảnh đất đó không? Ý tôi là, chẳng lẽ thế giới này thật sự cần thêm một sân golf nữa để ăn mòn thêm các nguồn tài nguyên thiên nhiên của chúng ta sao?”
Cái nhíu mày của Ted gần như không thể nhận ra được. “Những không gian giải trí xanh giữ cho con người mạnh khỏe.”
“Chết tiệt, đúng như vậy đấy,” Spencer nói trước khi Meg có thể nhắc đến các tay golf và món Bud Light của họ. “Ted và tôi đã thảo luận về vấn đề này rất nhiều lần rồi.” Ông ta đẩy ghế ra sau. “Đi nào, cô Meg. Tôi thích bài hát này.”
Có lẽ Spencer đang khoác cánh tay cô, nhưng Meg dám thề rằng cô cảm thấy bàn tay vô hình của Ted đẩy cô đi cho tới tận sàn nhảy.
Spencer là một vũ công không tồi, và bài hát có giai điệu nhanh, vậy nên mọi thứ bắt đầu trở nên ổn thỏa. Nhưng đến khi một bài ballad vang lên, ông ta kéo cô sát đến nỗi khóa thắt lưng của ông ta tì hẳn vào bụng cô, chưa kể đến một thứ còn gai mắt hơn. “Tôi không biết chuyện gì đã khiến tình hình tài chính của cô lâm vào cảnh khó khăn,” Spencer dụi vào tai cô. “Nhưng cô hoàn toàn có thể nhờ ai đó chăm sóc cho tới khi cô có thể độc lập trở lại.”
Cô hy vọng cô đã không đoán đúng điều ông ta đang ám chỉ, nhưng có vẻ như cái chứng cứ phía dưới khóa thắt lưng của ông ta đã chứng tỏ quả là ông ta có ý như thế thật.
“Này, tôi không nói đến những chuyện sẽ khiến cô không thoải mái đâu nhé,” ông ta nói. “Chỉ là hai người chúng ta dành chút thời gian bên nhau thôi.” Cô chủ tâm vấp vào chân ông ta. “Ối. Tôi phải ngồi xuống thôi. Hôm nay tôi đã bị rộp cả chân lên rồi.”
Không còn lựa chọn nào khác, Spencer đành theo cô quay trở lại bàn. “Cô ấy không theo kịp tôi,” ông ta làu bàu.
“Tôi dám cá là chẳng mấy người có khả năng đó đâu,” thị trưởng Nịnh Hót nói.
Spencer kéo ghế lại gần hơn và vòng tay quanh vai cô. “Tôi vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, cô Meg ạ. Tối nay hãy bay tới Vegas đi. Cả anh nữa, Ted. Gọi một cô bạn gái đến rồi đi cùng chúng tôi nhé. Tôi sẽ báo cho phi công của tôi.”
Ông ta đoán chắc họ sẽ bằng lòng nên với tay tìm điện thoại di động, và vì chẳng ai trong mấy người đàn ông ngồi quanh bàn có bất kỳ động thái nào để can ngăn ông ta, cô nhận ra chính mình phải tự làm việc đó. “Xin lỗi, Spencer. Ngày mai tôi còn phải làm việc.”
Ông ta nháy mắt với Ted. “Đâu có nhiều việc cho cô làm ở một câu lạc bộ miền quê chứ, và tôi dám cá là Ted có thể thuyết phục ông chủ của cô để cho cô nghỉ phép đôi ngày. Anh nghĩ sao, Ted?”
“Nếu anh ấy không làm được thì tôi sẽ nói cho,” Dallie nói, ném cô cho bầy sói.
Kenny góp phần. “Để tôi cho. Tôi rất sẵn lòng gọi điện.”
Từ cái đầu cắm trên cái cổ cao của mình, hai mắt Ted nhìn cô không chớp, anh lặng thinh không nói. Cô chằm chằm nhìn lại, giận dữ đến độ gần như cháy cả da. Gần đây cô đã kiên nhẫn chịu đựng rất nhiều, nhưng cô sẽ không chịu đựng chuyện này.
“Vấn đề là...” Cô lướt qua một số âm tiết. “Tôi không hẳn là hoa chưa có chủ. Trên khía cạnh cảm xúc.”
“Như thế nào?” Spencer hỏi.
“Chuyện... phức tạp lắm.” Cô đang bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Tại sao cuộc sống lại không thể đi kèm với một nút tạm dừng nhỉ? Hơn bất kỳ thứ gì khác, nó chính là thứ cô hiện giờ đang cần, vì nếu không có cơ hội để suy nghĩ cho thấu đáo chuyện này, cô sẽ nói ngay thành lời điều đầu tiên nảy ra trong tâm trí, điều ngu ngốc nhất, nhưng lại một lần nữa, không có nút tạm dừng. “Ted và tôi.”
Chai bia của Ted va đánh cạch một cái vào răng anh. Kenny ngẩng phắt đầu lên. Spencer có vẻ bối rối. “Sáng nay cô vừa nói hai người không phải một đôi còn gì.”
Cô kéo miệng nhoẻn thành một nụ cười. “Chúng tôi không phải,” cô nói. “Vẫn chưa. Nhưng tôi có hy vọng.” Từ này mắc vào cổ họng cô như một khúc xương. Cô vừa xác nhận hết thảy mọi điều mà người ta vẫn tin về động cơ ngăn cản đám cưới của cô.
Nhưng Kenny đã ngả lưng trở lại ghế, có vẻ thích thú nhiều hơn là có ý kết tội. “Ted luôn làm thế này với cánh phụ nữ. Chúng tôi chẳng ai có thể hình dung được là bằng cách nào nữa.”
“Chắc chắn tôi cũng không thể.” Bố Ted ném sang cô một ánh mắt khác thường. “Đứa trẻ chất phác nhất trần đời.”
Nở một nụ cười uể oải, Ted nghiến răng ken két nói từng chữ. “Sẽ không có chuyện đó đâu, Meg.”
“Rồi thời gian sẽ trả lời thôi.” Giờ đây đã nhận thấy cô chọc cho anh giận dữ đến mức nào, cô bèn đổ thêm dầu vào lửa, bất chấp những ẩn ý sâu xa hơn của nó. “Tôi vốn có tai tiếng hay ngã lòng trước những người đàn ông xấu xa nhất mà.”
Cô dừng một lát cho ý tứ này có thời gian thẩm thấu. “Nói thế không có nghĩa Ted không phải người hoàn hảo đâu nhé. Rõ ràng là hơi quá hoàn hảo ấy chứ, nhưng... sức hút đâu phải lúc nào cũng theo logic chứ.”
Đôi lông mày rậm rịt của Spencer nhíu lại sát nhau. “Chẳng phải vừa mới tháng trước anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng kết hôn với con gái của tổng thống hay sao?”
“Cuối tháng Năm,” cô nói. “Và Lucy là bạn thân nhất của tôi. Vụ đó đúng là tan tành triệt để, chắc ông đã biết thế từ báo chí rồi nhỉ.” Ted quan sát cô, nụ cười dễ chịu đóng đinh tại chỗ, một sợi dây thần kinh mỏng manh giật giật nơi khóe mắt. Cô bắt đầu tự mua vui cho bản thân. “Nhưng Lucy chưa bao giờ là người phụ nữ thích hợp với anh ấy. Nhờ có tôi, giờ thì anh ấy đã nhận ra điều đó, và thực lòng mà nói, nếu tôi không quá đắm đuối đến mức này thì hẳn thái độ biết ơn của anh ấy đã khiến tôi ngại ngùng lắm.”
“Lòng biết ơn?” Giọng Ted vang lên như thép đã được tôi qua lửa.
Cút xuống địa ngục với nó đi. Cô duyên dáng vẫy tay và bắt đầu vận dụng hết mọi kỹ năng học được từ người cha biên kịch - diễn viên để thêm mắm giặm muối cho câu chuyện. “Lẽ ra tôi có thể ra vẻ e lệ và vờ như tôi vẫn chưa toàn tâm toàn ý - và tôi hoàn toàn thật lòng khi nói toàn tâm toàn ý nhé - yêu anh ấy, nhưng từ trước đến nay, tôi vốn không phải dạng phụ nữ thích chơi trò mèo vờn chuột. Có gì là tôi cứ dốc tuột hết ra. Như thế hiệu quả hơn nhiều.”
“Sự chân thành là một phẩm chất đáng ngưỡng mộ,” Kenny nói, công khai tỏ vẻ thích thú.
“Tôi biết mọi người đang nghĩ gì. Rằng có lẽ tôi không thể phải lòng anh ấy nhanh như thế, bởi vì cho dù mọi người có nói gì đi chăng nữa, tôi không phá vỡ đám cưới đó. Nhưng...” Cô ném cho Ted một ánh nhìn si mê. “Với tôi, lần này rất khác. Khác hoàn toàn.” Cô không thể cưỡng lại được việc dốc toàn bộ dầu vào lửa. “Và... Xét từ chuyến viếng thăm vào đêm muộn ngày hôm qua của Ted...”
“Hai người có một chuyến viếng thăm vào đêm muộn hả?” Cha anh hỏi. “Khá lãng mạn, phải vậy không?” Cô nặn ra một nụ cười mơ màng. “Vào lúc nửa đêm. Trong khu vực dành cho dàn đồng ca...”
Ted đứng bật dậy. “Chúng ta khiêu vũ nào.”
Chỉ cần nghiêng đầu sang bên một chút, cô đã trở thành nữ hoàng của những nỗi buồn chất chứa. “Rộp chân.”
“Điệu slow thôi,” anh nói bằng giọng êm như tơ. “Cô có thể đứng hẳn lên chân tôi.”
Cô còn chưa kịp xoay xở được cách gì để thoát ra thì Ted đã tóm lấy cánh tay cô, lôi cô về phía sàn khiêu vũ đông nghịt người. Anh kéo cô lại sát người và phải rất kiềm chế để không bóp cổ cô. Ít nhất anh cũng không mang thắt lưng, vậy nên cô không cần phải chịu đựng một cái khóa thắt lưng... hay bất kỳ thứ gì khác chọc vào da thịt cô. Thứ cứng rắn duy nhất ở Ted Beaudine là biểu cảm trong mắt anh. “Cứ mỗi lần tôi tưởng rằng cô không thể gây thêm rắc rối nào nữa, cô lại có cách khiến tôi ngạc nhiên đấy.”
“Thế thì tôi phải làm như thế nào mới được hả?” Cô bật lại “Bay tới Vegas cùng ông ta à? Mà từ lúc nào anh lại kiêm thêm cả việc ‘dắt gái’ thế hả?” “Chuyện chẳng đi xa đến mức ấy đâu. Tất cả những gì cô phải làm chỉ là tỏ ra ngoan ngoãn thôi.”
“Việc gì tôi phải làm thế? Tôi ghét thị trấn này, nhớ không? Và tôi không quan tâm liệu cái khu sân golf nghỉ dưỡng ngu ngốc của các anh có được xây dựng hay không. Tôi còn chẳng muốn nó được xây dựng ấy chứ.”
“Vậy tại sao cô lại đi theo chuyện này đến tận bây giờ?”
“Bởi vì tôi cạn túi rồi. Để nhét thức ăn vào cái dạ dày của tôi ấy.” “Đấy là lý do duy nhất à?”
“Tôi không biết... Có vẻ như làm thế là đúng đắn. Có Chúa mới biết tại sao. Không giống như mọi người vẫn tưởng, tôi không phải con mụ lẳng lơ xấu xa. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ sẵn lòng biến mình thành gái điếm để phục vụ lợi ích của tất cả các anh.”
“Tôi chưa bao giờ nói cô xấu xa.” Anh ta dám cả gan tỏ vẻ bị tổn thương.
“Anh biết thừa ông ta chỉ có hứng thú với tôi vì cha tôi mà thôi,” cô rít lên. “Ông ta là một gã bé nhỏ mang cái tôi khổng lồ. Được quanh quẩn bên những người nổi tiếng, thậm chí là với một kẻ tôm tép như tôi thôi, cũng khiến ông ta cảm thấy ông ta là người quan trọng. Nếu không phải vì cha mẹ tôi, ông ta đã chẳng buồn liếc nhìn tôi lấy hai lần.”
“Tôi không dám chắc về chuyện đó đâu.”
“Thôi đi, Ted. Chắc chắn tôi không thuộc kiểu người sẽ trở thành gái bao cho bọn giàu có.”
“Điều đó thì đúng.” Vẻ thương cảm dạt dào như sông như suối khiến giọng nói của anh mềm hẳn. “Thông thường gái bao là những cô nàng tốt bụng khiến ta hài lòng khi ở với họ.”
“Chắc hẳn đây là một phát ngôn đúc rút từ kinh nghiệm bản thân rồi. Nhân tiện, anh có thể là Chúa Toàn Năng trên sân golf, nhưng anh khiêu vũ dở tệ. Để tôi cho.”
Anh bước hụt một bước, và nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, như thể cuối cùng cô cũng khiến anh ngạc nhiên, mặc dù cô không thể hình dung nổi tại sao, và cô ném trả đòn tấn công.
“Tôi có ý này này. Sao anh và người yêu không bay tới Vegas cùng Spencer nhỉ? Tôi dám chắc hai người bọn anh có thể mang đến cho ông ta khoảng thời gian vui vẻ.”
“Chuyện đó thực sự khiến cô khó chịu à?”
“Chuyện anh phản bội Lucy ấy hả? Ồ, đúng vậy. Ngay bây giờ cô ấy vẫn đang đắm chìm trong cảm giác tội lỗi. Và đừng có mơ tưởng dù chỉ một giây thôi là tôi sẽ không cung cấp cho cô ấy đầy đủ những chi tiết nhớp nhúa về các hoạt động ngoại khóa của anh ngay khi hai chúng tôi có cơ hội trò chuyện lâu với nhau.”
“Tôi nghi ngờ chuyện cô ấy sẽ tin cô đấy.”
“Tôi không hiểu nổi tại sao ban đầu anh lại cầu hôn cô ấy.”
“Tình trạng độc thân đã khiến tôi giậm chân tại chỗ,” anh nói. “Tôi đã sẵn sàng bước vào giai đoạn tiếp theo của cuộc đời mình, và để làm thế, tôi cần một người vợ. Một ai đó nổi bật. Con gái Tổng thống là một sự lựa chọn hoàn hảo đáp ứng được đầy đủ mọi yêu cầu.”
Anh đã từng yêu cô ấy bao giờ chưa? Dù chỉ là một chút xíu thôi? “Cô điên đấy à? Ngay từ đầu chuyện này đã mang tính giả dối rồi.”
Có điều gì đó nói cho cô biết anh đang tung hỏa mù, nhưng trò đi guốc trong bụng mà cô vẫn áp dụng suốt cả tối nay đã không còn tác dụng. “Hẳn phải khó cho anh lắm,” cô nói. “Ngài Hoàn Hảo bên ngoài. Ngài Quỷ Sứ bên trong.”
“Chẳng khó đến mức ấy đâu. Đâu có nhiều người sáng suốt bằng cô chứ.”
Nụ cười mỉm ung dung của anh lướt khắp người cô, và một chút gì đó - hầu như không thể nhận thấy, quá mờ nhạt đến độ gần như chẳng đáng để ý đến, nhưng vẫn đang hiện diện ở đó - đập vào những đầu dây thần kinh của cô. Không phải tất cả mọi đầu dây thần kinh. Chỉ một vài thôi. Những đầu dây thần kinh nằm ở đâu đó phía dưới rốn cô.
“Khốn kiếp!” anh bật thốt, diễn tả thành lời một cách hoàn hảo các cảm xúc của cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy cái gì đã thu hút sự chú ý của anh. Người tình tóc nâu xinh đẹp của anh đang lả lướt đến bên Spencer.
Ted bỏ Meg lại, chậm bước trở lại bàn, từng bước đi chậm rãi đầy chủ tâm khiến Meg không khỏi ngạc nhiên vì anh chẳng hề để lại dấu chân nào trên mặt sàn. Anh dừng phắt lại đúng lúc người tình của anh chìa tay ra với vị khách của họ.
“Xin chào. Tôi là Torie Traveler O’Connor.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo
Susan Elizabeth Phillips
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips
https://isach.info/story.php?story=lo_yeu_nguoi_hoan_hao__susan_elizabeth_phillips