Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7
ecker mở mắt khi anh nghe thấy tiếng ồn ào ở phía bên kia đường. Các cánh cửa bật mở. Tiếng xe ô tô rít lên do bánh xe cao su ma sát với vỉa hè quá mạnh. Tiếng còi tầm vang rộn. Tiếng người ồn ào huyên náo, tiếng kim loại va đạp vào nhau ken két. Tiếng gót giày nện mạnh trên nền bê tông.
Anh bước hẳn ra khỏi con ngõ nhỏ, nhìn sang phía bên kia đường và nhìn thấy các xe tuần tra, với còi tầm rền vang, đổ ra từ cái gara ngầm của khu nhiệm sở. Thêm nhiều sĩ quan cảnh sát và cả những cảnh sát mặc thường phục đang ào ra từ cửa trước của khu nhiệm sở và lao tới những chiếc xe tuần tra và những chiếc xe không gắn phù hiệu cảnh sát đậu con phố.
Anh tiếp tục dõi theo khi một chiếc xe tải đồ sộ của đội đặc nhiệm SWAT nặng nề di chuyển từ con ngõ bên sườn của nhiệm sở, đánh lái, và sau đó người lái xe đạp mạnh chân ga và con tê giác khổng lồ bằng kim loại rầm rầm lao xuống phố.
Decker tiến gần hơn vào con phố, hòa mình vào cùng một nhóm cư dân bỏ dở côg việc làm thường ngày của mình để tụ tập theo dõi quang cảnh hỗn loạn này. Anh lắng nghe những người khác nói chuyện để xem họ có biết chuyện gì đang xảy ra hay không, nhưng tất cả mọi người dường như đều sửng sốt trước những gì mà họ đang chứng kiến.
Decker vội vã chạy sang bên kia đường thì anh nhìn thấy một người đàn ông từ trong nhiệm sở đi ra.
“Pete phải không?” Decker nói.
Người đàn ông mặc một bộ vest với hai ống tay áo lem bẩn. Ông ta khoảng đầu sáu mươi, rất gần đến tuổi nghỉ hưu, lưng hơi gù một chút và mái tóc hoa râm chải hất sang bên. Ông dừng lại và ngước mắt nhìn anh. Decker nhìn thấy Pete Rourke đã rút vũ khí được cấp của mình ra và đang kiểm tra băng đạn.
“Amos à? Anh đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
“Tôi chỉ vô tình đi ngang qua. Có chuyện gì thế?”
Mặt Pete tái mét và trông như sắp sửa ngã quỵ xuống vỉa hè. “Có thằng bệnh hoạn nào đó đến trường cấp ba Mansfield. Mang theo súng sẵn sàng gây sự và bắt đầu nổ súng bắn giết tại đó. Nhiều người chết lắm, Decker ạ. Hầu hết là trẻ con. Tôi phải đi đây.” Ông nức nở vài tiếng. “Chết tiệt, cháu nội cùa tôi học ở trường đó. Nó vừa mới vào trường thôi mà. Không biết liệu thằng bé có...”
Ông quay người và lập tức đi tới chỗ xe ô tô của mình, một chiếc malibu màu nâu nhạt, lao vào xe, nổ máy và phóng đi.
Decker nhìn ông rời đi. Một đội quân cảnh sát đang tiến đến ngôi trường cấp ba bị khủng bố à? Trường cấp ba Mansfield. Đó là trường Decker từng theo học, từ cả nghìn năm trước rồi.
Anh nhìn xung quanh khi tiếng còi tầm đã tan. Những người ở bên kia đường đang giải tán, quay lại với công việc của mình. Rất nhiều người đang mở điện thoại kiểm tra tin tức. Decker cũng làm giống họ, nhưng vẫn chưa có tin gì cả. Mọi việc chỉ vừa mới xảy ra. Tuy nhiên, giới báo chí sẽ đón tin nhanh thôi và sau đó sẽ không ngừng đưa tin về vụ việc này đâu.
Đấy là chừng nào vụ nổ súng mới chưa diễn ra. Khi đó báo giới mới chịu buông tha để rồi cắm đầu cắm cổ đi săn tin vụ tiếp theo.
Chừng nào vụ nổ súng mới chưa diễn ra...
Decker ngước mắt nhìn chằm chằm cánh cửa dẫn vào nhiệm sở. Anh tự hỏi sẽ còn lại bao nhiêu nhân sự ở trong tòa nhà. Chắc chắn họ sẽ để lại một số người. Họ đang giam giữ một tội phạm nghiêm trọng trong nhà giam ở đó.
Anh chạm tay vào chỗ giấu khẩu súng đang phồng lên ở thắt lưng. Đó sẽ là một vấn đề. Có một cửa kiểm soát an ninh ở ngay đằng sau cửa chính. Anh nhìn xung quanh và trông thấy cái thùng rác ở bên cạnh tòa nhà. Anh bước tới và mở nắp thùng. Nó mới đầy chưa đến một phần tư thùng. Lịch lấy rác sẽ là vào cuối tuần, anh nhớ lại. Có một miếng giẻ rách nằm trên cùng của đống rác. Anh rút khẩu súng ra, gói nó trong tấm giẻ và đặt nó vào thùng.
Anh cúi xuống nhìn áo quần đang mặc trên người. Lại là một vấn đề khác nữa. Anh liếc nhìn xung quanh và trông thấy một cửa tiệm. Trước đây anh đã từng mua một vài thứ ở đó. Rất lâu trước đây.
Cửa hàng dành cho người béo và cao quá khổ của Grady.
Ờ, mình béo và mình cao. Ngay lúc này chiều ngang của mình lớn hơn chiều cao.
Anh rút thẻ tín dụng của mình ra. Thẻ này có hạn mức. Một hạn mức khá thấp. Nhưng có thể là vừa đủ dùng.
Anh đi vào trong cửa hàng và tiếng chuông cửa vang lên khi anh bước vào.
Một người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ, tròn trĩnh thoăn thoắt bước đến chỗ anh và sau đó lùi lại một bước cũng nhanh chóng khôg kém.
“Tôi giúp được gì cho anh ạ?” ông ta nói từ một khoảng cách khá xa. Có lẽ ông ta nghĩ Decker là một người vô gia cư và đang định trấn lột ông ta.
Decker rút ví ra và giơ nhanh cho ông ta xem cái phù hiệu thám tử tư. Anh làm rất nhanh để nhìn thoáng qua trông có vẻ giống như một phù hiệu khác. Anh liếc nhìn sang nhiệm sở ở đầu kia con phố để tăng thêm lớp ngụy trang cho màn lừa gạt. Nói dối không phải là một việc anh có thể làm một cách tự nhiên. Và sau cú va chạm trên sân bóng, khả năng giữ gìn ý tứ trong lời nói của anh đã suy giảm đi rất nhiều, thế nên đối với anh, việc không nói lên sự thật là một thách thức to lớn hơn trước. Bản năng nài khẩn có được sự chuẩn xác và không bằng lòng với bất cứ thứ gì thiếu tính chuẩn xác. Ấy thế nhưng là một cảnh sát thường xuyên hoạt động ở khu vực nhạy cảm của thế giới tội phạm, anh đã phải nói dối quanh co nhiều lần. Sau này là thanh tra và giờ là thám tử tư, anh cần phải có khả năng nói lập lờ, nếu không anh sẽ chẳng thể hoàn thành công việc. Và cuối cùng anh tìm được một phương pháp có vẻ là có hiệu quả.
Mình sẽ nói dối, một cách thật hoàn hảo.
Anh nói với người đàn ông, “Tôi làm một nhiệm vụ quá lâu. Bỏ mặc bản thân ghê quá. Muốn bám dấu lũ “chuột” thì trông mình cũng phải giống bọn nó chứ. Giờ tôi phải tìm về với văn minh nhân loại thôi. Hiểu chưa?”
Người đàn ông đã nhìn theo ánh mắt của Decker hướng về khu nhiệm sở và gật đầu. Thái độ của ông ta dãn ra, thoải mái hơn. Ông ta thậm chí còn mỉm cười.
“Anh không phải là người đầu tiên,” ông ta nói với giọng khích lệ. “Chúng tôi có rất nhiều khách hàng từ Phòng cảnh sát Burlington.”
“Ngày trước tôi đã từng mua hàng ở đây,” Decker nói.
“Chắc hẳn là vậy rồi, tôi nhớ anh mà,” người đàn ông nói dối.
Decker lựa hàng nhanh chóng. Áo khoác, một chiếc cỡ XXL. Quần, cỡ XL, mà vẫn hơi chật, thế nên anh để bụng rủ xuống che qua thắt lưng như nhiều người ngoại cỡ vẫn để. Anh bỏ qua không chọn mua thắt lưng nữa. Cái quần chắc chắn không thể tụt xuống được. May mắn là chân của anh cũng dài, và anh tìm được một chiếc quần đã may gấu vừa người. Áo sơmi to như cho voi. Cà vạt, rẻ tiền nhưng đủ xài. Giày, cỡ 48. Anh chọn một đôi da nhân tạo. Chúng bó chặt hai bàn chân của anh. Anh không quan tâm.
“Ở đây không có bàn chải với máy cạo râu nhỉ?” Decker hỏi khi đang nhìn mình trong gương.
“Khu vực đồ dùng nhà vệ sinh của chúng tôi ở đằng kia có.”
“Cặp táp thì sao nhỉ?”
“Quầy phụ kiện, đằng kia.”
Anh trả tất cả bằng thẻ tín dụng. Khi Decker hỏi, nhân viên thu ngân bán thêm cho anh một cuốn sổ kẻ ngang và ít bút mà anh ta cất trong một cái hộp đồ văn phòng phẩm ở đằng sau quầy thanh toán.
“Họ cứ cắt giảm ngân sách chi cho chúng tôi,” Decker giải thích. “Làm sao chúng tôi bảo vệ được mọi người khi mà thậm chí còn chẳng có tiền mua bút cơ chứ?”
“Thật đáng buồn,” người đàn ông nói. “Thế giới này sẽ đến ngày tàn mất thôi. Anh muốn một cái kẹp cà vạt hoặc khăn túi ngực khong?”
Decker mang tất cả đồ đạc vào nhà vẹ sinh, dùng bồn rửa mặt rửa ráy sạch sẽ cáu bẩn, thoa lọ khử mùi mà anh đã mua, cạo sạch hầu hết râu ria, chỉ để lại một lớp mỏng ở cằm, hai bên quai hàm và trên mép, cắt tỉa gọn gàng mái tóc, mặc quần áo mới lên người và đi giày mới, và bỏ những đồ cũ vào trong cái túi xách của cửa hàng.
Anh bước ra ngoài mang theo cái túi và quay trở lại khu nhiệm sở. Cái cà vạt thít chặt ở cổ anh, và mặc dù đã dùng lăn khử mùi, anh vẫn cảm thấy hơi có chút mồ hôi đang chảy ra dưới hai cánh tay, mặc dù không khí khá mát mẻ. Nhưng trông anh không còn giống như hình thù lúc trước nữa. Kể cả cái hồi anh còn là cớm, anh cũng chưa từng trông chỉnh tề đến như thế.
Anh bỏ cái túi đựng quần áo vào trong thùng rác cùng với khẩu súng và tiến lên những bậc thang dẫn vào nhiệm sở. Anh biết làm thế này là ngu ngốc lắm. Là điên rồ. Anh rời khỏi lực lượng chưa lâu đến mức đó. Anh có thể bị nhận ra bất kì lúc nào, giống như Pete Rourke có thể nhận ra anh vậy. Nhưng anh không quan tâm. Anh thật sự không quan tâm. Đây là cơ hội của anh. Có thể là cơ hội duy nhất. Anh sẽ nắm lấy cơ hội này.
Anh vượt qua cái máy kiểm tra an ninh. Có một cậu cảnh sát trẻ ở sảnh để điều hành khu vực lối vào. Decker không quen cậu ta và cậu ta cũng không biết Decker.
Tốt cho cả hai.
Anh đi tới quầy thông tin. Người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi ở đó rõ ràng không phải là cảnh sát đang mặc cảnh phục. Chắc hẳn chị ta được tuyển dụng hệ dân sự. Để một cán bộ không phải cảnh sát ngồi ở bàn tiếp đón không phải là một cách điều phối nguồn nhân lực thông minh.
Với câu chuyện bịa đặt đã được hình thành xong trong đầu, Decker cúi xuống nhìn chị ta. Chị ta ngước mắt nhìn anh. Hai mắt chị ta mở to, có thể đơn giản chỉ là để nhìn thấy được hết toàn bộ thân hình của anh.
“Tôi giúp được gì cho anh?” chị ta hỏi.
“Các anh chị đang tạm giữ một phạm nhân, Sebastian Leopold, phải chứ?”
Chị ta chớp mắt vì bối rối. “Tôi không biết anh muốn nói đến a -”
“Tôi muốn nói chuyện với anh ta.”
“Vậy anh là -”
“Anh ta cần tư vấn. Tôi không nghĩ đã có ai đó được chỉ định tới đại diện cho anh ta.”
“Tôi không chắc -”
“Từ chính án thứ sáu, quyền được tư vấn. Không thể bác bỏ. Chỉ cần một vài phút với anh ấy thôi.”
“Tôi sẽ phải gọi điện -”
“Nếu cần thì cứ gọi. Nhưng tôi biết ngay lúc này quanh đây mọi người đang khá bận rộn và vất vả. Thế nên nếu không có ai bắt máy, tôi chỉ cần vài phút với anh ấy thôi.”
Decker nhấc cái cặp táp lên để chị ta có thể nhìn thấy nó và vỗ vỗ vào cạnh sườn. “Cáo trạng của anh ấy sắp được công bố. Anh ấy cần chuẩn bị để biện hộ. Tôi có một vài ý tưởng.”
“Anh ngồi chờ chút được chứ.”
Decker nhìn xung quanh, nhìn cậu cảnh sát quản lý cái máy an ninh. Cậu ta đang nhìn Decker chằm chằm, thế là không tốt.
Nhận ra có thể anh vừa mới vứt qua cửa sổ cả một mớ tiền mà thật ra không phải là tiền mà mình có cho những áo quần trông giống luật sư, Decker ngồi xuống cái ghế được gắn vào tường và chờ đợi. Người phụ nữ lớn tuổi nhấc điện thoại lên và chậm rãi, chậm quá thể quá đáng, ấn các con số.
Con số. Lại là các con số.
Chúng có tác động thôi miên đối với anh, gợi anh nhớ tới những khoảnh khắc mà không phải lúc nào anh cũng muốn nhớ đến.
Decker nhắm mắt và tâm trí anh bắt đầu quay ngược... quay ngược về cái ngày hôm đó, không, về chính xác cái khoảnh khắc khi cuộc đời anh thay đổi mãi mãi.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu