Không Dễ Gì Quên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
hương trình "Thay lời muốn nói" do Quỳnh Hương xướng ngôn viên đài truyền hình Thành phố Hồ Chí Minh phụ trách. Bên tai Tiểu Nguyện, giọng Quỳnh Hương ấm áp truyền cảm...!!!"... Tôi muốn gởi cho Tiểu Nguyện lời xin lỗi chân thành rằng: Anh rất yêu em, yêu đến bao giờ trái tim thôi đập. Dù một tuần nữa, anh xa quê hương, sống đời phiêu bạt nơi xứ người, anh vẫn nhớ đến em.!!!Tiểu Nguyện! Ở nơi nào xa xăm đó, có khi nào em trở về mái ấm ngày xưa, nhớ rằng: Thủ tục anh làm xong, anh gởi lại em tất cả. Hãy xem đây là chút tình anh tặng, mong em vui lòng nhận cho. Cám ơn tấm lòng bao cung của em. Tạm biệt. Vĩnh Khang... "
Bài "Tình anh trao em" trổi lên sau đó, rồi sau đó là bản "Tình ca"... Tiểu Nguyện cảm động, bởi cô biết Vĩnh Khang thật sự yêu mình.
Nay Tiểu Nguyện ẩn mình dưới hàng thông dày đặc, dù có tìm cũng không sao gặp được. Anh lo cho Bản Nghi và mẹ theo cùng sang đó. Biệt thự ấy anh đền bù cho Tiểu Nguyện ư? Nhưng liệu anh có đền bù những rạn vỡ tâm tư ở tôi không? Vĩnh Khang! Anh đâu biết rằng: Tôi mang con anh từ đêm ấy, giờ con sắp chào đời cũng là lúc anh đi xạ Mai này, biết có ngày anh gặp lại cốt nhục của mình không?
- Tiểu Nguyện! Suy tư gì đó?
Cô giật mình bởi vòng tay của Tử Du ôm lấy. Ngước lên, mỉm cười che giấu sự bối rối trong lòng, cô nói:
- Anh về rồi ư? Sao nói mai mới họp xong?
Tử Du hôn cô âu yếm:
- Tính ngày, anh sợ em chuyển dạ một mình, không có anh, rối lắm, nên họp nhanh hơn thường lệ. Anh về em không mừng sao?
- Hết hồn chứ mừng gì. Bà vú nghỉ sớm, anh tự động mở cửa vào nhà, không hô hoán lên là may rồi... Ở đó mà...
- Mừng chứ gì? Phải biết em vậy, ai chạy như bay về đây. Bộ tưởng Sài Gòn - Đà Lạt gần hay sao?
Tiểu Nguyện cười, mắt liếc dài:
- Ai kêu mở hết "ga" bay về chi mà kể công. Ở nhà có gì em gọi bác sĩ đến. Có chú Tám, có bà vú sợ gì chứ. Anh đó, lo lắng quá làm em rối lên hà.
- Thương em không lo thì lo cho ai đây?
- Bà Vân Hà hay Thúy Liễu gì đó, tuần nào không ghé thì cũng điện thoại thăm nhau, ngọt ngào tình tứ. Đừng có nói là anh không có gì và em không biết nha.
Tử Du xoay người nhìn cô. Tiểu Nguyện gạt tay:
- Có gì lạ đâu mà nhìn?
- Em biết ghen rồi sao?
- Ai thèm. Ừm. Bà ấy mới gọi điện đó. Anh gọi lại xem người yêu nói gì. Nếu không, bà ta bảo em ích kỷ à.
- Ai gọi cho anh vậy?
Liếc dài, cô chớp mắt hỏi:
- Thì không bà này cũng bà kia. Gọi cho từng bà thì biết hai, ba ngày nay ai gọi đến tìm chứ gì.
Tử Du bật cười, nhướng mắt:
- Phải biết họ muốn gặp, anh "phôn" về Sài Gòn, vừa làm việc vừa đi dạo phải vui hơn không?
- Bây giờ hẹn cũng chưa muộn mà.
Cô quay mặt sang hướng khác, hờn dỗi.
Tử Du nâng cằm cô. Tiểu Nguyện kéo tay vẻ giận dỗi:
- Thay đồ ra cho mát đi. Để em chuẩn bị cho anh tắm đã, đi đường xa mệt lắm. Ở đó mà hỏi dò lòng em hoài.
Vẫn không rời xa cô, Tử Du ngọt ngào âu yếm:
- Đường dù xa, mệt có nhiều nhưng về bên em, anh khỏe lại ngay. Tiểu Nguyện! Hai đêm xa em, anh trăn trở mãi không ngủ được. Anh nhớ em biết bao.
- Nịnh không mỏi môi sao ông? Còn đứng đó?
Tử Du cười, nét sung sướng, hạnh phúc:
- Đời anh đâu co gì vui ngoài giây phút bên em chứ. Vì công việc, anh mới xa em, chứ nếu không có vấn đề quan trọng, dễ gì.
- Biết rồi, nói hoài hà. Làm ơn tắm giùm đi. Mệt nhoài rồi, còn ở đây tả tình tả cảnh nữa.
- Vậy mà người ta còn chưa thương đây nè.
- Biết chưa thương thì ôm vào đời chi rồi bây giờ kể lể.
Tiểu Nguyện đưa tay ôm bụng bước đi, vẻ mặt căng lại. Tử Du theo chân, tay dìu ngang vai cô, hỏi nhỏ:
- Em sao vậy, giận anh à? Anh đâu có gì... mà giận.
Cô cau mày nhăn mặt:
- Giận đâu mà giận... không thấy em vào phòng tắm chuẩn bị cho anh sao.
- Thấy em không vui, anh lo lo.
- Lo gì mà lo?
- Sợ em giận khi người ta tìm anh liên tục như vậy.
Cô liếc anh giọng khác đi:
- Nếu lòng mình không có gì thay đổi... thì sợ ai nghi ngờ?
Tử Du dang tay cản Tiểu Nguyện lại. Anh hỏi với vẻ lo lắng.
- Tiểu Nguyện! Sao em khóc? Có phải em giận anh hay không? Có gì hãy nói cho anh nghe, đừng giấu anh nghe em?
Cô gỡ tay anh, vẻ bực dọc:
- Anh tắm cho khoẻ đã.
- Em không có gì thật chứ?
- Được rồi. Em cần nghỉ ngơi chút. Bao giờ anh tắm xong, mình bàn cũng chưa muộn mà.
Tử Du ngần ngừ. Tiểu Nguyện quay đi. Anh thở nhẹ trông theo dáng mệt nhọc ấy, trong khi Tiểu Nguyện bước đến ngồi trên ghết dài nhìn hàng thông nghiêng ngả theo gió.
Tử Du đi hai ngày là hai dịp cho người đàn bà ấy đến đây gây áp lức với cô. Thì ra, Tử Du đã qua 2, 3 mối tình và hậu qủa là những đứa con ấy...
Tử Du vào phòng thật lâu, thế mà Tiểu Nguyện ngồi bên cửa sổ ngắm xuống đồi lặng lẽ, không hề hay biết. Điều đó cho Tử Du biết tâm tư Tiểu Nguyện xao động vì lý do nào đó. Mới hai ngày đi qua, sao Tiểu Nguyện có nhiều thay đổi. Từ vui vẻ, nũng nịu ngọt ngào quấn quít bên nhau, giờ thì lặng lẽ xa vắng trong ưu tư, phiền não. Tất có lý dỏ Hay là nhữnng cú điện thoại... gây cho Tiểu Nguyện dấu chấm hỏi về tình yêu của anh dành cho cô?
Nước mắt Tiểu Nguyện lặng lẽ rơi. Tử Du cuống quýt khi bắt gặp khuôn mặg nhạt nhoà ấy:
- Tiểu Nguyện! Em sao vậy? Có chuyện gì nói anh nghe, đừng ôm vào lòng, anh xót xa lắm, em biết không?
Cô gỡ tay anh lắc đầu:
- Không có gì. Anh nằm nghỉ đi mà.
- Vậy em nói đi, tại sao khóc? Anh đi có hai ngày, vì công việc chứ đâu phải lòng muốn xa em. Ớ nhà chuyện gì xảy ra, em không nói làm ao anh biết mà chia sẻ.
Cô lau mắt, đứng dậy tiến ra cửa phòng.
Vẻ mệt nhọc ấy cho anh se thắt lòng. Tử Du nắm tay Tiểu Nguyện, nhưng cô đẩy ra, đưa tay chỉ ngoài phòng khách:
- Bà ta đợi anh ở đó lâu rồi.
- Bà tả Là ai thế?
- Có đem theo cậu con trai nữa. Tiếp đi rồi biết.
- Tiểu Nguyện! Bà ấy là ai và nói gì với em vậy?
Anh ôm choàng sang vai cô, vừa lo lắng vừa thương yêu. Cô im lặng không đáp. Anh nài nỉ:
- Tiểu Nguyện, đừng vậy mà! Anh đâu có thương ai ngoài em chứ. Đừng có nghi ngờ rồi buồn!
- Em không có buồn anh, cũng chẳng hề giận hờn. Đừng để ý đến em. Hãy ra phòng khách tiếp bà ấy đi, đã đợi anh hai ngày rồi đấy.
- hai ngày? Quan hệ với anh sao? Hay là em theo cùng anh đi, Tiểu Nguyện.
- không cần đâu. Có em, bà ấy ngại, anh một mình sẽ tự nhiên hơn. Đi di!
- Em tin anh chứ?
- Dĩ nhiên là tin rồi. Dù anh thế nào, em cũng thương mà.
Tử Du kề má gẫn cô và ngọt ngào:
- Em hôn, anh mới tin.
Dù giận Tử Du, nhưng Tiểu Nguyện cũng chiều anh để người đàn bà ấy thôi chờ và cô không có dịp để giận anh nữa.
Tử Du xa cô bằng những bước ngập ngừng e ngại. Tiểu Nguyện vẫn cười cho anh yên tâm.
Cô không ngờ bà ta lại báo tin, rằng cậu con trai ấy là cốt nhục của Tử Dụ Nay bà ấy trả lại Tử Du để theo chồng. Tiểu Nguyện cảm thương cho đứa con rơi. Nếu qủa thật đúng như vậy, cô vẫn thương và bảo bọc như con mình. Đáng trách cho người đàn bà xon phấn loè loẹt ấy nỡ bỏ đi cốt nhúc của mình để theo gã Đài Loan xa lạ.
Cô lê từng bước nặng nề đến phòng khách, vì sợ Tử Du ngại có mặt cô mà từ chối thằng bé tội nghiệp.
Bên trong phòng khách, giọng bà rắn rỏi:
- Anh đừng bảo rằng: Tử Kỳ không phải là con anh nhá.
- Nếu Tử Kỳ là con, sao tôi không hay biết? Gần mười năm qua, đâu phải là ngắn mà bà nói không có thời gian, cơ hội báo tin? Giờ đến đây trao thằng bé cho tôi với một điều kiện là sao?
Giọng Tử Du tức giận, bà cũng không vừa:
- Bởi vì tôi hận ông, nên mang con theo mình đến xứ lạ lập nghiệp, không cần sự nhìn nhận của cha mẹ Ông. Tôi làm vũ nữ với tất cả mọi người, nhưng với ông thì chưa bao giờ. Mẹ Ông tưởng tôi thèm tài sản đó ư?
Tử Du trố mắt. Bà gằn giọng:
- Tôi thương ông bằng trái tim chứ không bằng tiền tài danh vọng như cha mẹ Ông gán ghép. Nên cưu mang đứa con ngày mà không cần sự bảo trợ, nhìn nhận của ông. Nay tôi đi xa, không thế đem con ngay được, tôi gởi lại ông chăm sóc. Thời gian sau, co điều kiện tôi sẽ về rước.
Tử Du nhìn thằng bé trạc 1không tuổi:
- Tử Kỳ thật sự là con tôi sao?
- Nếu không, ai cho mang họ Ông chứ, ai cần ông chăm sóc. Giờ ông nhận hay không thì nói để tôi liệu.
- Hân Yến! Bà liệu gì chứ?
- Thì thuê ai đó nuôi hộ một thời gian chứ sao?
Tử Du nuốt giọng:
- Tôi không hề biết chuyện thằng bé này, nên việc tôi ngỡ ngàng đâu phải là điều là, đúng không? Còn cha mẹ tôi có đối xử với bà ra sao, tôi cũng không hề biết. Bao năm qua, tôi không có một chút tin tức gì về bà, nên tôi nghĩ bà xa tôi ngày ấy là tự ý.
- Tuy tôi là gái nhảy, nhưng cũng có tự ái và thể diện của mình. Ba mẹ Ông quan niệm gắt gao của thời phong kiến còn sót lại. Nếu vì tiền, tôi sẽ quỵ luỵ để hưởng sau thời gian lấy lòng ông bà. Nhưng tôi không cần, cũng không phục sự cổ hũ đó.
Bà thở dài tiếp:
- Vậy thì ngoài sự lặng lẽ ra đi, tôi còn biết làm gì nữa. Trong khi ông luôn là đứa con hiếu thảo đến độ nhu nhược, hỏi tôi ở lại được gì đây. Ông có dám nhận tôi làm vợ, khi chưa được ông bà ấy chấp nhận hay không?
Tử Du nuốt giọng nhỏ:
- Bây giờ bà định đi đâu?
- Đài Loan.
- Sao lại sang đó.
- Tôi lập gia đình với người đàn ông này đã 3 năm nay. Hợp đồng kinh doanh bên này hết hạn, ông ta về nước. Tôi được ông ta kết hôn nên về bên ấy sống.
- Được chứ?
Giọng chua chát từ gương mặt lạnh ấy:
- Dĩ nhiên là được hơn gia đình ông rồi. Tôi có về bên ấy tuy không cùng ngôn ngữ, nhưng không đến nỗi người ta không thuê "xã hội đen" đến đuổi tôi như mẹ của ông vậy.
- Chuyện ba mẹ đối với bà không tốt, thật lòng tôi không haỵ Nếu biết bà có con, tôi không để một mình chăm sóc và lo lắng như thế đâu. Giờ bà giao thì tôi lo tất cả, không có gì đâu.
Tử Du dịu giọng, bà càng gắt gao hơn:
- Ông tin hay không, nuôi con tôi hay không, tôi cũng để lại. Tương lai thằng bé ra sao là tùy ông, xem như bổn phận của tôi hết rồi.
Giọng êm ái từ trong cánh cửa phía sau bước ra:
- Nếu Tử Du lo cho cuộc sống hai người đầy đủ, bà có bằng lòng ở lại đây không?
Tử Du và cả Hân Yến đều giật mình quay lại.
- Tiểu Nguyện!
Cô lại ngồi cạnh Tử Du, giọng ngọt ngào hơn:
- Bà đâu cần sang bên ấy, lạ người lạ chỗ, cuộc sống dù có sung sướng, đầy đủ thế nào cũng nhớ con. Thay vì bà ở lại đây, có phải vui vẻ bên con không?
Hân Yến nhìn Tử Dụ Tử Du xòe tay về Tiểu Nguyện:
- Tiểu Nguyện là vợ của tôi đấy:
- Vậy sao? Cô muốn tôi ở lại đây thật ư?
Tiểu Nguyện gật đầu, đáp thật êm:
- Tôi có ý đó, vì không có ai thương con bằng mẹ. Bà vì cuộc sống vất vả phải xa con, chi bằng ở lại quê hương, con bà có cha, có mẹ, dù sao cũng hạnh phúc hơn.
Hân Yến từ ngạc nhiên đến sự ngỡ ngàng bối rối:
- Cô muốn tôi sống bên con và ba của nó, vậy còn cô?
Tiểu Nguyện vẫn ngọt dịu:
- Bà đã không cần Tử Du nên một mình nuôi con, sự can đảm này khiến tôi khâm phục. Tôi muốn bà ở lại là tôi đâu có oán ghét hay ganh tỵ. Tất cả đều do ông nhà xử trí mà.
- Cô thật không ngại tôi kéo cha lại cho mẹ con tôi sao?
- Không đâu. Một khi người ta đã yêu rồi, thì không ai có thể chiếm đoạt được tâm tư đã dành cho tôi được. Và nếu Tử Du thương yêu mẹ con bà cũng là điều nhỏ để bù đắp lại quãng đời vất vả của bà đã chịu đựng đó.
Bà mở to mắt ngập ngừng hỏi:
- Cô không ghen ư?
- Không. Tôi ngưỡng mộ và thương yêu sự cương quyết có ở bà. Chỉ sợ tình qua đi rồi, nặng nồng cũng lạt thôi.
Vẻ thẳng thắn bà gật đầu.
- Cuộc sống tôi mang từ ngày ấy đến nay quả là khó khăn vất vả. Nay cô đã gợi ý, tôi sẽ ở lại. Chỉ sợ năm dài, có những chuyện xảy ra sợ cô không vui thôi.
Tử Du cảm nhận được nỗi buồn trong mắt Tiểu Nguyện, anh xen vào:
- Hân Yến à! Tôi và Tiểu Nguyện quen và yêu nhau, sống bên nhau khá lâu rồi. Tiểu Nguyện hiểu ý và tôn trọng, thương yêu tôi lắm. Nếu bà ở lại, tôi sẽ mua căn phố và giúp bà ăn ở cùng sự học tập của Tử Kỳ.
- Tôi biết. Nếu cô ấy thương ông không nhiều, và có lòng ích kỷ thì không gợi ý ấy cho tôi đâu. Nhưng tôi phải đi, vì không muốn ông và cô đây không vui.
- Sao bà nghĩ vậy?
- Vì tôi từng ở hoàn cảnh của cô ấy mà. Tôi yên tâm và vui vẻ hơn khi cô săn sóc dạy dỗ con trai tôi. Sau này, có cơ hội tôi sẽ về thăm, xem đây là gia đình của tôi vậy.
Tiểu Nguyện bắt gặp ánh mắt hiền lành bỡ ngỡ của thằng bé. Nó hết ngắm cái này, đến cái kia. Tiểu Nguyện nghĩ chưa bao giờ nó sống hoặc được đến những căn nhà đẹp như thế này. Thật tội nghiệp!
- Nếu bà ở lại thì tôi cũng phụ lo cho tương lai của con trai hai người. Ngược lại, cho dù không có bà, tôi cũng thế.
- Tôi biết cô có tấm lòng nhân hậu nên muốn tìm tương lai của mình. Biết đâu sau này có dịp, tôi sẽ cùng cô nương tựa thì sao.
Tiểu Nguyện cười nhỏ nhẹ:
- Bà có ý đó, tôi vô cùng cảm kích. Ý bà muốn sao, tôi không dám cản, bởi tương lai là niềm ước mơ của riêng bà. Duy đứa con này, tôi sẽ giúp hai người chăm sóc. Khi trưởng thành, tùy con muốn sống với ai thì đến với người ấy.
Tử Du cảm kích:
- Tiểu Nguyện! Em không hối hận chứ?
- Thương anh, làm vợ của anh, em phải giúp anh trong mọi hoàn cảnh chứ. Thằng bé đã xa mẹ, anh lại chưa thân thiết, em không giúp cha con gần nhau, hiểu nhau thì sao đành lòng.
Bà Yến bùi ngùi. Tiểu Nguyện thở dài:
- Nếu đúng như lời Tử Du kể thì qủa thật cha mẹ ảnh cũng quá nghiêm khắc, làm lở dở tình cảm của hai người. Anh là đàn ông phải nhận và bù đắp hậu qủa ấy. Giá mà Hân Yến cho biết sớm thì hai người đã gắn bó nhau rồi.
- Em nói gì kỳ vậy, Tiểu Nguyện. Chúng ta không từng yêu nhau 1không năm rồi hay sao.
Tiểu Nguyện bình thản đáp:
- Dĩ nhiên là chúng ta yêu và sống bên nhau. Nhưng nếu HY báo cho anh biết đứa con này là sợi giây thiêng liêng của hai người, thì anh chị đã xum họp rồi hay sao?
- Lúc chung sống với Tử Du, tôi mới biết tính tình và hoàn cảnh sống hai người không hợp nhau. Phần mẹ Tử Du quá đáng, tôi xa mà lòng không hề ân hận, bởi tính nhu nhược của Tử Du không bao giờ thay đổi. Nay sự kiện đã vậy rồi...
Thở mạnh, Hân Yến rắn giọng:
- Tôi có con đường của tôi. Tử Du và cô đã là vợ chồng rồi. Tôi tìm đến đây, dịnh giao con với sự tức giận, chán ghét và oán hận. Nhưng đến khi gặp cô, tôi vui lắm, vì đứa con này không là lá chắn giữa hai người. Tôi yên lòng tìm lẽ sống cho mình.
Tiểu Nguyện xót xa khi nhìn những giọt nước mắt của Hân Yến đong đầy viền mi:
- Tôi từng yêu và cũng từng gặp trắc trở trong hôn nhân nên tôi hiểu tâm trạng ấy. Xa con là điều bất đắc dĩ của những ai làm mẹ. Mai này bên ấy, chị hãy an tâm đi, tôi sẽ không là bà mẹ xấu đâu.
- Tôi cũng nghĩ vậy.
- Hai người còn nhiều điều nên trao đổi sau bao nhiêu năm xa cách. Sỏ dĩ tôi gặp chị là muốn chị yên tâm. Tôi không ích kỷ, ganh tỵ nhỏ nhen với người đến với Tử Du trước. Giờ lòng tôi chị đã rõ, tôi không còn gì để giải thích. Xin chào, chúc chị đi vui vẻ.
Tiểu Nguyện đứng lên, vẻ mệt nhọc. Bà Yến bước đến nắm tay, giọng ân cần:
- Gần ngày sinh, đi đứng cẩn thận hơn, nhất là sức khoẻ phải giữ cho tốt. Vì khi sinh con đau đớn lắm, cô phải khỏe mới có khả năng chịu đựng. Đừng buồn bất cứ chuyện gì, nhất là với tôi nha. Mai tôi phải đi rồi. Nếu không, tôi sẽ giúp cho.
Tiểu Nguyện biết bà thật lòng, liền gật gù:
- Tôi biết thành ý đó mà. Cảm ơn.
- Tôi cảm ơn cô thì đúng hơn. Mong con trai của tôi sẽ sống những ngày sung sướng hơn năm tháng đi qua.
Tiểu Nguyện nhìn Tử Dụ Ông đáp:
- Nếu bà không giao thì thôi. Còn đã đưa con đến đây thì tôi sẽ hết lòng lo lắng tương lai cho nó. Tôi không để bà thất vọng đâu.
Giọng nghẹn ngào, bà Yến đáp:
- Bao năm qua, mẹ con tôi nghèo khổ, nên việc học hành của con cái, cuộc sống không bằng ai. Giờ đưa con về đây, ông giàu có, cô đây nhân hậu, tôi tin rằng tương lai con sẽ tốt hơn xưa. Tôi đi cũng là vì vậy. Sau này có cơ hội, tôi lại về vui bên con. Giờ tất cả thủ tục đã xong, ông ấy sống tốt với tôi bao năm qua... tôi phải đi thôi.
Tử Du gật gù:
- Mong rằng bà được hạnh phúc.
- Thà người phụ tôi, chứ lòng tôi không bao giờ phụ người. Bây giờ đâu đã vào đấy rồi, tôi phải về Sài Gòn ngay.
- Bao giờ lên máy bay?
- Có lẽ ba hôm nữa, nhưng nhà phải trả người ta và còn thu dọn hành lý nữa. Tôi sẽ gọi điện cho con.
Thằng bé chạy đến ôm bà. Tiểu Nguyện thở dài trông theo mẹ con họ đưa nhau xuống đồi. Cô quay sang nói khi ông đứng tần ngần trông theo.
- Đưa mẹ con bà ấy đi! Hồi giờ nào bay, anh lái xe đưa thằng bé tiễn mẹ nó. Hân Yến thương và hận ông, tình cảm ấy tốt đẹp, nếu là ai dễ gì để ông yên à. Còn chưa đi?
Tử Du gật đầu bước nhanh. Tiểu Nguyện cảm thương tình cảnh của họ vô cùng.
Tấm lòng thương người của Tiểu Nguyện giúp cho Tử Du bận rộn mấy ngày liền để đưa Tử Kỳ về Sài Gòn chờ chuyến bay đưa mẹ nó sang Đài Loan.
Tử Du không biết người đàn ông đó ra sao. Bởi ông ta về bên ấy và đón bà sang theo chuyến bay đã định.
Nét già dặn bởi nỗi đau cưu mang từ đó, xui ông xao lòng. Đặt vào tay bà một ngàn đô la, ông căn dặn:
- Đây là danh thiếp của tôi, khi nào cần, bà gọi về. Tôi sẽ sang bên đó lo đời sống cho bà ổn định hơn. Còn tiền này dành khi bất trắc.
- Không cần đâu. Tôi có tiền ông ấy để lại mà.
Bà thật sự xúc động, ánh mắt cúi thấp.
- Thì bà cứ cất đi, biết đâu có dịp cần đến thì sao. Bên ấy có một mình, mọi chuyện phải cẩn thận. Nếu có gì không vui thì nên về sống với con, dù tôi có thương, có tốt thế nào đi nữa cũNg không bằng sự kề cận của bà đâu.
- Tôi biết.
- Vậy thì ở lại bên con đi. Nó cần bà mà.
- Ông ấy đối với tôi rất tốt. Và tôi rời đất nước này để ông hạnh phúc hơn, đồng thời con được ông chăm sóc, tương lai sẽ sáng sủa hơn ở bên tôi.
Nhìn nước mắt bà rơi rơi, Tử Du thở dài:
- Cho dù bà ở lại, tôi vẫn lo lắng cuộc sống đầy đủ, mẹ con hạnh phúc hơn. Còn Tiểu Nguyện là một phụ nữ tốt, cô ấy sẽ không làm bà phiền đâu.
- Đàn bà mà, đâu có ai hiếu được tâm lý bằng đàn bà chứ. Ông về đi, săn sóc con cho tốt. Nếu có điều kiện, tôi gọi điện về thường xuyên cho con.
- Vậy cũng được.
Chia tay với Hân Yến, Tử Du quay về Đà Lạt. Tiểu Nguyện cũng vừa sinh, chào đời là một công chúa rất xinh giống mẹ như đúc. Tử Du ban đêm ở lại chăm sóc con.
Tiểu Nguyện dịu dàng:
- Tử Kỳ được vú chăm sóc tốt chứ? Nó ngoan không?
Ông gật đầu thở dài:
- Thì ra, Tử Kỳ sống trong cô nhi viện từ bé. Mỗi tháng mẹ nó vào thăm một lần, nên sống có kỷ luật, lễ phép và có sự chịu đựng, hoà nhập vào khung cảnh hiện tại. Vú vừa ý lắm.
- Cũng không trách bà ấy. Nuôi Tử Kỳ đã là tốt rồi. Nếu không có lương tâm, bà ấy cho người ta hẳn thì anh làm sao biết mình có được đứa con này chứ.
Tử Du trầm ngâm. Tiểu Nguyện tiếp:
- Bao năm qua không cần biết, chẳng cần sự hỗ trợ nào, bà ấy vẫn âm thầm nuôi con. Nay tình thế bắt buộc, mới đem thằng bé đến cho cha con xum họp, vậy là bà ấy nhân hậu rồi, anh còn trách gì nữa.
- Anh đâu có nói gì. Chỉ trách chuyện tình cảm của anh, cha mẹ lại bảo thủ âm thầm xen vào một cách quá đáng.
- Nếu biết thì bây giờ đâu có em.
Tử Du cười cầu hoà:
- Đã có duyên phận rồi, thì không gặp tháng năm này cũng ở thời gian khác thôi.
- Nói là nói vậy, chứ Tử Kỳ là đứa con tội nghiệp. Anh đưa con đến trường và thuê thầy về dạy kèm cho con học giỏi. Đồng thời liên lạc với các soeur tìm hiểu xem thằng nhỏ tính tình thế nào, học hành ra sao, để mình còn chăm sóc dạy dỗ cho con thành người tốt.
Tử Du nhìn cô, dọ ý:
- Tiểu Nguyện à! Em không cảm thấy thiệt thòi chứ?
Tiểu Nguyện mỉm cười, nhỏ nhẹ giải thích:
- Thiệt gì chứ. Anh thương em, lo cho tất cả. Nay Tử Kỳ là cốt nhục, đáng lý ra thằng bé phải nhận được tất cả những gì anh có, để bù đắp sau năm tháng lạc loài đó chứ.
- Anh sợ em buồn. Nhưng hoàn cảnh đưa đẩy, anh phải nương theo thôi. Em thông cảm anh mừng.
- Con em không phải đang nương tựa vào anh sao?
- Nhưng Tử Kỳ là con của anh mà.
- Vậy là đủ rồi. Còn chia cách gì nữa.
Anh và em phải giúp nhau làm cha mẹ tốt của hai con. Đời người có bao lâu mà ích kỷ chứ.
Tử Du thớ dài, trầm buồn:
- Em nói phải. Đời người ngắn ngủi lắm, anh sợ không bảo bọc con lâu hơn nữa.
Biết mình lỡ lời, cô nắm tay Tử Du cười giả lả:
- không có anh thì có em. Chỉ cần mình sống cho đúng nhân nghĩa là nhẹ lòng rồi. Tiền bạc như bóng mây, tồn tại là tình thương đọng trong lòng con cái và những ngươi quanh mình thôi.
- Tiểu Nguyện... cảm ơn em.
- "Cảm ơn"... Nghe như hai kẻ lạ vậy. Thương anh là em biết mình làm gì rồi. Yên tâm đi. Có anh hay không, em cũNg cư xử theo lương tâm nghành Ỵ Em không để anh thất vọng đâu.
Tử Du xúc động nắm tay Tiểu Nguyện, nớ nụ cười mang cả ý nguyện trong lòng ông.
Không Dễ Gì Quên Không Dễ Gì Quên - Nguyễn Thị Phi Oanh Không Dễ Gì Quên