Khóa Sắt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
hóa Sắt
“Có trục trặc gì đấy!” – Lần thứ năm trong buổi sáng tôi mở máy tính. Màn hình xanh lè, rồi tụt thẳng vào màu đen. Chẳng phải do dây điện, giắc cắm, chỉ là không mở được máy. Ngày hôm qua máy vẫn chạy, giờ thì hỏng rồi. Tôi nhớ rằng mình không tải phần mềm lạ nào về máy. Khi ngồi máy, Avast không có tín hiệu cảnh báo, mọi thư mục đều ổn, các trang Wed hoàn toàn vô hại. Ổ C và D chưa quá tải. Công việc không khẩn trương nhưng tôi cần sửa lại cái máy.
Thằng nhóc chưa về. Mẹ tôi đã gọi nhưng nó không bắt máy. Mười sáu giờ. Còn sớm để ăn cơm chiều. Mẹ nhắc tôi gọi nó về. Tôi ậm ừ, rồi quên khuấy. Tôi nghĩ về cái máy tính của mình, tôi ước đấy là laptop thì thuận tiện biết bao. Chỉ cần gập máy lại, nhét vào cặp rồi mang đi.
Tôi mở tivi. Cú Knock Out ngoạn mục. Con Godzila đang tàn phá thành phố. Hai bóng trắng múa kiếm trong rừng trúc. Đường chuyền phản lưới nhà. Bão vào miền Nam. Một xác chết không đầu mới tìm thấy…Mẹ bảo tôi bật đĩa. Tôi gật đầu và tìm đĩa. Trong tủ có đủ loại đĩa. Toàn phim lẻ, phim bộ, chầu văn và đĩa trắng. Nhiều đĩa có vỏ, nhiều đĩa không. Nhiều đĩa có mác tem, nhiều đĩa không. Một lúc tìm kiếm, tôi nhét tạm một đĩa vào máy. Nhạc rộ lên từ khúc mở đầu. Chẳng phải đĩa nhạc, đấy là đĩa phim dài tập. Tập thứ một trăm.
Tôi không xem phim. Mẹ cũng không xem và nhắc tôi đừng tắt.
Thằng nhóc điện lại, xin khất bữa cơm chiều. Nó đánh bài với lũ bạn và được tiền. Trong cuộc gọi, nó hứa hẹn sẽ mua cho mẹ một cái váy. Bữa cơm chỉ tôi với mẹ ăn. Bà mở các kênh. Mấy câu hỏi về công việc, bạn gái hay quan hệ xã hội…Mẹ vẫn hỏi tôi. Luôn thế, tôi nói “Bình thường.” Bà gật đầu và quả quyết đấy là chữ tốt lành nhất. Từng bát cơm cứ thế vơi. Tôi xin thêm, rồi mẹ xới. Bà cũng tự xới cho mình. Đầu đĩa vẫn chạy nhưng tôi đã chuyển khỏi video. Kênh VTV1. Mẹ bảo tôi chuyển kênh. Tôi bấm nút. Mẹ chưa nhắc dừng, tôi tiếp tục bấm. Từng kênh trôi vọt khi vừa dò đến. Đảo hết một trăm kênh, tôi bật trở lại kênh một. Rồi tôi đảo một vòng nữa, theo đúng ý mẹ.
Canh rau muống, cà pháo, thịt thăn và trứng kho, đấy là thực đơn của bữa chiều. Tôi ăn năm bát. Mẹ ăn chậm và ít hơn. Lúc mẹ dọn mâm, ăn không ai nói câu gì và lúc mẹ sắp mâm đem rửa cũng không ai nói gì. Tôi mở điện thoại và truy cập mạng. Facebook có thêm sự kiện, lời mời kết bạn và nhiều tin nhắn từ cửa sổ chat. Tôi vào một lúc rồi thoát ra. Vào trang tin tức, đọc vài dòng tóm lược, sau đấy tôi cũng thoát. Phím tự động khóa máy.
Một trang sách tôi cũng không buồn mở ra. Mai đã thứ bẩy. Tôi chỉ phải làm nửa ngày. Ngày Chủ Nhật thừa thãi, cần đi đâu đấy. Thằng nhóc không đi cùng tôi bao giờ. Nó đã lớn. Nó có bạn của mình, tôi cũng thế. Vào đại học, thằng nhóc ít khi dùng bữa ở nhà. Nó xin mẹ vào kí túc xá. Cái trường thổ tả của nó ở ngay đây. Một chuyến xe Bus là đến. Quản lý kí túc sẽ không ưu tiên thằng nhóc. Tôi chẳng can vì thằng nhóc đã lớn. Mẹ đồng ý. Để vào trót lọt, thằng nhóc cần tiền để lót chỗ. Mẹ không ứng, nó tìm đến tôi. Ba trăm nghìn, chỉ như thế. Tôi chi ngay, thằng nhóc nói sẽ trả tôi sớm. Theo lời nó thì tiền kí túc nó tự lo. Chỉ học phí là cần đến mẹ và tôi. Mỗi tuần nó vẫn về vào tối khuya. Tôi không thấy nó và nó cũng quên béng gõ cửa chào tôi. Sau một giấc ngủ, sáng hôm sau nó đi học. Tôi ít khi gặp thằng nhóc nhưng mọi hoạt động của nó tôi vẫn tường tận. Nó có Facebook, và đã thêm tôi vào danh sách.
Phòng tôi không có mấy sách báo. Những tạp chí đã cũ tôi không muốn đọc lại. Máy tính mở được vài giây thì tắt ngóm. Tin nhắn gửi đi đều bị trả lại. Máy báo hết tiền. Chà, thế là sắp hết tháng.
*
Bốn mươi chỗ ngồi đã kín hết. Tầng trên đang tu sửa. Tôi sẽ phải đợi thêm một lúc. Người chủ quán lấy ghế bảo tôi ngồi đấy đợi. Rồi sẽ có máy. Mấy người này chẳng yên một lúc nào. Chỉ quả bóng va cột dọc, chỉ một nhát chém trượt, bị bắn lén, bị sa bẫy vì bất cẩn, người cùng đội chợt quit…Là lại làm ầm cả lên. Đập bàn, đập ghế, chửi thề và làm dịu lại bằng cách gọi thuốc lá, nước ngọt. Một con bé đang khóc thút thít sau một dòng chat trên Facebook. Một ai kia mở hàng chục thư mục, rồi bỏ đấy để đi vào trò chơi. Tôi thấy một người đang viết một dòng tâm sự dài trên dòng thời gian. Sau đấy hắn thoát nick và đăng nhập lại bằng một cái tên khác. Đúp chuột vào một cái tên, hắn đi thẳng vào trang cá nhân. Một dòng tâm sự dài. Người này viết comment, rồi thoát nick. Hắn gõ một cái tên, rồi đăng nhập…Tiếng khóc phía kia làm tôi phân tâm. Chưa kịp nhìn xem điều gì thì chủ quán đã vỗ vai tôi và chỉ vào một máy trống vừa thanh toán tiền.
Tôi nhận máy, mở Chrome, vào Facebook trước tiên.
Số người này, đều lạ mặt. Họ ngồi một chỗ và bắt chuyện với tôi. Chẳng lí do gì tôi phải từ chối lời kết bạn, cũng như gõ vài dòng hồi đáp lại lời chào của họ. Thằng nhóc đang online. Tôi nhận được một thông báo từ nó. Danh sách các thông báo đã rất nhiều rồi. Tôi không mở xem. Tôi biết thế. Một thông báo, gì gì đấy từ thằng nhóc. Lúc tôi mở dòng chat thì nó thoát nick. Một lúc lâu, thằng nhóc lại online rồi thoát. Hẳn là đường dây mạng chỗ thằng nhóc đang trục trặc. Bởi tôi nhận thêm nhiều tin nhắn khác nên đã quên mất thằng nhóc. Mấy lời gạ gẫm theo lối mẹ mìn. Rồi một dòng viết kì quặc của con nhóc quàng khăn đỏ. Gọi một chai nước khoáng, tôi đi vào các trang giải trí.
Dường như một ai đấy đang gọi tôi. Không phải ở điện thoại vì nếu thế tôi sẽ gọi lại và biết đấy là ai. Lúc tôi mở gmail thì nhận được lá thư ngắn này. Một cái tên chẳng mấy quen thuộc. Trong thư là một lời mời uống café vào Chủ Nhật tuần này. Có địa chỉ quán, giờ giấc là buổi chiều. Tôi đánh “đồng ý” vào phần trả lời rồi chuyển tiếp. Thư không gửi được vì lỗi gì đó. Do mail hoặc do mạng. Tôi thoát mail.
Trời đã tối hơn. Tôi hơi buồn ngủ. Nhìn quanh quán thấy còn vài người. Người ngủ gục xuống bàn phím, người đang bồi bổ cơ thể bằng một bát mỳ nóng, số khác thì lướt Wed. Tôi đảo vài trang mạng, rồi trả máy. Tôi phóng xe qua các ngã tư, dừng trước một quán KFC. Có vài người tôi quen ở đây. Chúng tôi xếp ngồi chung, rồi gọi món. Toán chúng tôi đều ăn Hambuger, một suất gà đùi với khoai tây chiên. Trước khi dùng bữa, thì một người rút điện thoại và chụp lại hình. Ít phút nữa, cô nàng sẽ đưa bức hình này lên Facebook. Tôi không đếm xem nhóm tôi có bao nhiêu người. Tính cả tôi là hơn ba, không tính tôi cũng là hơn ba…Tôi còn nhớ tên họ, và họ còn thuộc tên tôi, thế là đủ. Tôi ngấu nghiến nhai cái đùi gà. Suốt bữa tôi chẳng ngóc đầu dậy để nói chuyện. Tôi vẫn nghe thấy tiếng bấm máy. Có người vừa ăn vừa đeo tai nghe. Người năng nổ nhất nhóm thì đang lia điện thoại hòng chụp cho đầy dung lượng.
*
Máy tính của tôi bị hỏng ổ cứng, Ram quá cũ, nhiều thư mục lạ trữ virus. Theo lời khuyên của thợ sửa máy thì tôi cần thay mới hết bao gồm cả cài lại Win. Ngoài cửa, một cặp nam nữ vào. Họ hỏi về loa và bàn phím. Một thợ sửa máy khác đang giới thiệu khách về dịch vụ bảo hành. Người ngồi ghế bên cạnh ghé miệng, hỏi khẽ tôi rằng đã xong chưa. Cũng đã nửa tiếng ngồi đây. Tôi nhìn ra, thấy người thợ sửa máy đang nhìn tôi. Anh chàng nói lại về ổ cứng, Ram, thư mục có virus. Tôi nghĩ. Rồi tôi quyết. Theo đúng như lời thợ sửa máy, tôi thay hết. Tôi có yêu cầu được cài đặt IDM, Media và một phần mềm diệt Virus đảm bảo nhất. Anh chàng gật đầu, rồi hẹn ngày đến lấy máy. Tôi ghi tên, thanh toán tiền và ra về.
Qua con phố này, rẽ vào cái hẻm nhỏ, đi hết sẽ ra đường cái. Nhìn sang trái sẽ thấy trường đại học X. Thằng nhóc học trong đấy. Kí túc xá đặt liền với khoa thằng nhóc. Tôi từng đến đấy một lần. Chỉ một lần. Không có thằng nhóc. Trường rộng với nhiều công trình, còn kí túc thì nằm biệt lập trong một khu riêng. Tường ngói nhìn đổ nát, ngoài sân lúc nào cũng nườm nượp người. Các sinh viên phơi hết áo quần ngoài cửa sổ. Nhìn ở xa cái ký túc giống một túp lều bằng vải. Tôi không biết thằng nhóc ở tầng mấy. Hẳn nó chẳng được phép chọn. Suất vào của nó là nhỡ nhàng, gần như vớt. Có thể một phòng chật hẹp nhiều chuột gián. Xúi quẩy hơn, cửa sổ hướng ra vệ sinh công cộng, cùng tầng với khóa thanh nhạc, sát vách với một phòng thường xuyên cờ bạc hay phải vào một phòng từng có người chết…Vì là thứ Bảy, lại chiều rồi nên trường vắng teo. Sinh viên về quê, hoặc không thì cũng đi làm thêm, những cuộc hẹn hò đi hoang của các cặp tình nhân. Thằng nhóc ở một mình chăng? Tôi quẹo xe, rồi nổ máy. Thế là tôi lại quên mất. Thằng nhóc nói sẽ tự trả tiền sinh hoạt ở kí túc. Chẳng khó để nghĩ giờ nó đang chật vật với một công việc bán thời gian.
Tôi ghé vào một tiệm Net. Lần này tôi gặp lũ bạn mình. Chúng ngồi từ sáng. Vài đứa về trước vì mệt. Sau mấy câu chào hỏi, tôi ngồi vào máy. Một trận game đang đợi tôi. Bọn tôi chia đội rồi đấu với nhau. Thuốc lá phì phèo. Một tên may mắn ngồi được máy có loa nên bật nhạc.
“Mở Ozawa đi, có loa ngoài thì nghe thật hăng tiết, rồi bọn mày sẽ thọc tay vào quần mà nắn vào cái của khỉ.”
“Chó chết, chỉ mày thôi, tao cược là mày sẽ ra sớm nhất.”
“Mày mất bao nhiêu lâu để đánh gục con bồ mày…”
Chẳng ai đáp, và cả bọn cười. Tôi cũng cười. Một ai đấy đã ném chai nước ngọt vào tường. Chai hết nước, chỉ có tiếng nổ của thủy tinh. Bọn tôi nhìn ra, rồi lại xôn xao vào câu chuyện của mình. Đến cái chai vỡ tung cũng chẳng khiến chúng điền đạm đi một lúc. Mấy thứ quái quỷ vẫn chui vào đầu tôi. Tôi nói sẽ chơi trận sau. Kẻ ừ, kẻ nài tôi ở lại, một đứa vì lý do tôi rút khỏi đội, đã rút theo và đi vào trò khác. Gác một chân lên bàn, rồi nhổ phì điếu thuốc, chúng đã ra hết khỏi đội. Facebook ở kia và tôi lại thấy các thông báo. Tôi chỉ xem lướt. Kích chuột vào một trang cá nhân bất kì rồi ngó nghiêng và thoát ra vì quá lạ lẫm. Thế quái nào tôi lại kết bạn với những kẻ bên kia máy tính. Trong một sự kiện theo nhóm, tôi thấy thằng nhóc. Nó mời tôi uống rượu ở một quán X, rồi một vé xem phim mời qua mạng, lễ hội Cosplay, một điểm uống café X…Trong ảnh, thằng nhóc chụp cùng nhóm bạn mình. Một lũ choai choai, sàn tuổi nó. Giờ thì tôi không muốn kích chuột để nhận vé mời nữa. Từng có lần tôi cùng thằng nhóc uống rượu. Chỉ hai người. Tôi và thằng nhóc. Tôi có lý do để phải vạ vật trong cơn say. Còn thằng nhóc, thì chỉ là muốn ngồi cùng ông anh quý hóa. Như nó giao hẹn, rằng sẽ cười vào mặt nếu tôi bật khóc. Nó trữ sẵn cái cười đểu giả rồi. Tôi đã khóc và nó khóc theo. Nhìn xuống cột online, tôi lại bắt gặp nó. Tôi mở cửa sổ chat. Chào một tiếng, hay chèn một hình ảnh ngồ ngộ để gửi đi nhỉ?
Ông chủ quán bước xuống và hỏi về tiếng động lạ. “Tiếng chai vỡ phải không?” Bọn tôi gõ bàn phím bôm bốp. Đứa gật đứa lắc. Rồi ông ta nhìn miểng chai, ngáp dài. “Tiếng chai vỡ phải không?” – Vẫn câu đấy. – “Vỡ thì thôi.” Ông ta đi lên gác. Ông ta bước hụt. Vì kịp bám vào thành cầu thang nên không ngã. Tôi thoát mạng, ngó nghiêng màn hình rồi mở một games. Đăng nhập tài khoản, tôi thoát khi màn chơi chưa chọn bàn. Tôi nói thèm thuốc. Một đứa ném cả bao cho tôi. “Thế còn lửa.” – Tôi nói nhỏ. Không đứa nào còn lửa. Tôi bỏ thuốc.
Phòng thằng nhóc chẳng có gì. Giường, tủ, bàn ghế thì còn. Áo quần, cặp, giày và những cuốn tiểu thuyết trinh thám đã theo nó vào phòng kí túc. Những bữa cơm nhà chẳng mấy khi quá ồn ào, để khi thiếu thằng nhóc bỗng quạnh quẽ. Tôi ăn rất nhanh. Một bữa, dù thịt cá ê hề tôi cũng chỉ mất mười phút ăn. Sau đấy tôi đặt bát, chúc mẹ ngon miệng rồi về phòng. Mẹ ăn chậm hơn. Bà thường bật tivi khi ăn cơm. Một tập phim truyền hình, tin tức trong nước, quốc tế theo bà hết bữa cơm. Có lúc mẹ tôi mở đĩa. Tôi chẳng lấy làm phiền nếu tiếng tivi có vang đến phòng mình. Máy tính luôn bật. Chỉ cần mở loa máy tính, không gian lại là của tôi. Thằng nhóc chẳng bao giờ rời cái máy Mp3 nhỏ bằng bàn tay. Nó giắt cái máy trong túi và mở vào mọi lúc rảnh. Lúc ăn nó tháo một bên tai ra. Nó ăn cũng rất nhanh nhưng vẫn sau tôi. Ở phòng thì nó vẫn cắm vào tai cái dây nghe, nghiến ngấu các bản nhạc Rock được vặn hết âm lượng. Tôi không nghe Rock. Và tôi kệ xác nó.
Sau bữa cơm, mẹ có hỏi tôi về thằng nhóc. Tôi đáp “Nó vẫn bình thường mẹ ạ.” Rồi mẹ hỏi về một ngày thứ Bẩy của tôi. “Bình thường.” – Tôi đáp lời mẹ.
Mẹ tôi chỉ gật, rồi với đại một tờ báo dưới bàn ăn. Tôi thấy bà thở khẽ. Lúc vào mạng bằng điện thoại, tôi thấy có thư và tin nhắn ở Facebook và Gmail. Tôi chưa mở hết thư vì nhiều quá. Một cái tên mà tôi chưa từng thêm vào danh sách đã gửi tin nhắn.
“Chiều. Ở quán cũ.”
Tin nhắn chỉ thế. Thư trên mail cũng có vài ba bức như vậy. Gửi từ lâu, hoặc vài ngày gần đây. Đều là tên lạ. Avatar không có ảnh. Đấy đều là những cái nick mới lập chăng? Có thể lắm nếu kẻ bên kia ngại phải lộ mặt mình. Chúng đều nhắn tin hẹn tôi bằng những dòng cụt ngủn. Tôi gõ gọn một chứ “Ok” rồi gửi đi. Không thấy tin nhắn lại dù mọi cái tên đều online. Tôi thoát máy.
*
Cuộc gọi thứ hai trong ngày không gì ngoài tiếng nhạc chờ. Một bản Rock, hẳn rồi, vì thằng nhóc nghiền dòng nhạc này. Khúc hát kéo dài đôi phút rồi tịt ngóm vào tiếng tút tút. Thằng nhóc không cầm máy. Không nghe máy được vì đang đi đường, quên ở phòng hoặc mải cưỡi trên bụng một cô em. Nhiều lúc nó có cầm máy và trả lời tôi ở mấy phút cuối cùng, khi nhạc chờ sắp hết. Tôi quá chú tâm vào bản nhạc và quên mất nó. Chỉ tiếng Alô. Thằng nhóc có Alô vài tiếng nữa, vì tôi chưa đáp nên nó gác máy. Lúc đấy tôi cũng quên việc gọi lại. Thực ra cũng chẳng có gì để nói với nó. Nếu đáp, tôi cũng chỉ Alô như nó đã nói khi bắt máy. Lần gọi này chỉ có nhạc chờ. Một bản khác. Tôi giữ máy một lúc, rồi tắt…
Sau mấy dòng chat, người con gái bên kia đã chịu tôi. Cô nàng muốn gặp, và nếu buổi đi chơi đủ hào hứng, chúng tôi sẽ có một đêm với nhau. Tôi chẳng từ chối. Sau khi hẹn hò thế thì tôi mở thư điện tử. Mấy yêu cầu từ một hội nhóm mà tôi đã tham gia. Thư nhiều, chẳng có một bức hữu dụng. Tôi vẫn nhìn thấy những lá thư cũ hơn mời tôi đi café hoặc quán Bar. Đấy có thể là ai? Dường như tôi chưa một lần quen biết với chủ của mail này. Cuối thư không đề tên, cũng chẳng có thông tin nào để tôi nghĩ về một người quen. Facebook báo nhắn tin. Tôi thoát facebook, thoát games, thoát nhạc, thoát mọi thư mục đã mở mà chẳng tìm kiếm gì. Tôi chưa định về ngay. Chẳng có gì ở nhà cả. Mẹ thì vẫn trong bếp thôi. Bà sẽ cần đến tôi khi làm xong bữa chiều. Thằng nhóc chẳng ở nhà đâu. Tôi không thấy nó trên Facebook. Gọi một cú để biết nó chỗ nào. Tôi phủi ngay ý nghĩ đấy. Thằng nhóc đã lớn.
Một tiếng “Bốp…” Quán Net nhốn nháo. Người ngó nghiêng, người đứng dậy, người xô ghế ra để xem. Một con bé bị đánh bằng mũ bảo hiểm. Chẳng ai can vì đấy là mẹ nó. Nhiều tiếng ồn nhưng tôi cũng đoán được việc bà ta bổ mũ bảo hiểm vào con mình. Chỉ là trốn học. Con bé kia chẳng chống trả. Nó bám lấy máy mình. Nó gõ bàn phím thật nhanh, và bằng cả mười ngón. Một cú bổ nữa. Con bé vẫn ngồi đấy. Bà mẹ kéo mạnh tới mức áo con bé rách toạc. Mười ngón tay bấu chặt vào bàn phím. Vất vả một hồi, bà mẹ hộ pháp cũng lôi được con bé ra khỏi quán. Hai mươi nghìn đồng. Đấy là số tiền máy chủ tính ra và bà mẹ phải trả.
Quán thôi nhốn nháo từ lâu rồi. Có khi họ chỉ ngoái cổ vài giây rồi quay về chỗ mình. Tiếng tôi nghe sau đấy chỉ là tiếng gõ bàn phím, cười đùa, quát tháo nhau trong một trận games. Tôi chưa bị ai bổ mũ bảo hiểm vào đầu bao giờ. Một lần tôi bị ngã xe, đầu đập xuống đường. Cái mũ bảo hiểm đã cứu tôi. Mũ màu xanh, cái mũ đập xuống đầu con bé cũng màu xanh nhưng có viền đen. Tôi thắc mắc nó đau đến đâu khi bị đánh như thế bởi mẹ mình. Cái máy nó ngồi đã đổi chủ. Còn chục người đang chen chúc, chờ máy. Tôi chẳng muốn ngó cổ ra phía đấy nữa. Chuyện thường nhật thôi mà.
Những ô cửa nhấp nháy, báo tôi biết có người muốn trò chuyện. Tôi có quà từ một cái tên lạ trong danh sách bạn bè. Sự kiện. Lại những sự kiện.
Ra khỏi quán, tôi mở máy điện thoại. Không gọi ai cả, tôi truy cập mạng. “Quái quỷ.” – Tôi nói nhỏ. - “Rời chưa đến một phút…” Tôi đánh mắt nhìn. Ngoài đây, nhiều người cũng đang mở máy. Như tôi, họ mở khóa điện thoại. Hoặc khác tôi, họ không vào mạng. Ở kia đường, một nhóm người đang tụ tập. Hình như họ không nói gì với nhau. Tiếng vang đến tai tôi chỉ là từ laptop, Ipad, còi xin đường của xe máy, nhạc từ một cửa hàng băng đĩa gần đấy…
*
Chẳng sai được. Tiếng rè, bị ngắt nửa chừng, hình méo rồi tắc một chỗ là triệu chứng của hỏng hóc. Tôi thoạt nghĩ vấn đề do mấy cái đĩa quá cũ hoặc bị xước. Tôi thay đĩa mới hơn. Đĩa nào cũng chỉ một trạng thái như vậy. Không phải đĩa. Vấn đề ở cái máy. Kể ra thì, đầu đĩa này mua đã lâu và từng rơi xuống đất mấy lần.
“Thế nào rồi.” – Mẹ hỏi từ bếp. Tôi nói rằng nó đã hỏng và cần phải vứt đi. Mẹ không nói thêm gì. Chỉ là không được xem đĩa. Chỉ thế. Số đĩa mẹ mua thế là xếp xó. Tôi dọn số đĩa mình lôi ra và nói sẽ mua cho mẹ bộ đầu hiện đại hơn. “Chưa phải bây giờ”- Tôi nói luôn. Nhà tôi bắt truyền hình cáp. Không thiếu kênh chỉ chiếu phim. Chỉ là sẽ khó khăn với mẹ vì nhiều phim không thuyết minh hay lồng tiếng. Đọc Sub cũng đã khó với mẹ. Bà thường ra ngoài. Có khi quá nửa tập mới xem tiếp. Lúc này đây, tôi nhớ đến cái váy mà thằng nhóc hứa rằng sẽ mua tặng mẹ. Tôi hỏi mẹ. Bà nói chưa thấy cái váy nào và chuyện váy đã qua mấy tháng rồi. Ngày…Tháng…Năm. Lùi ba ngày vừa khớp ngày thằng nhóc dọn vào kí túc xá. Nó chào tôi qua điện thoại vì giờ đấy tôi vẫn ở cơ quan. Những năm, sáu cú điện. Tôi không nghe vì đang trong giờ hành chính. Nó nhắn tin. Cái tin nhắn đấy tôi không lục lại được. Mấy bữa trước, điện thoại báo hộp thư đến của tôi đã đầy, và không thể lưu thêm tin nhắn. Tôi đã xóa đi toàn bộ tin nhắn cũ bằng một lần bấm. Tin nhắn của thằng nhóc cũng bị tẩy theo. Tôi không còn nhớ lời cuối, trước khi nó dọn vào kí túc. Không dài, cũng chẳng quá ngắn. Một lời chào thôi. Chỉ thế. “Nó còn đây mà.” – Cách nhà mấy dãy phố dài.
Tuần trước nó có về nhà. Lúc trời xẩm tối. Ngày hôm đấy tôi làm việc quá nhiều. Về đến nhà thì chỉ muốn ngủ. Tôi đã thấy đôi giày của nó ngoài cửa. Cửa phòng thằng nhóc để hé. Không thấy đèn, cũng không nghe thấy tiếng nó. Mọi thứ hữu ích nó đã dọn vào kí túc xá. Chỉ còn giường tủ, kệ sách, cái tivi cháy chưa kịp thanh lý, những vật dụng quá cồng kềnh để có thể mang đi…Tôi không hiểu nó làm gì trong phòng mình nữa. Có thể nó đang dùng laptop. Hoặc như mọi lần, nó nghe Rock qua chiếc Mp3 bỏ túi.
Thằng nhóc gầy đi phải không? Nó vẫn luôn là đứa còi cọc. Gọng kính bảy đi-ốp, mái tóc dài gáy, môi mỏng, bước đi chậm đều là dấu hiệu dễ thấy ở một thằng mọt sách. Thời trung học nó đau ốm suốt. Tôi bắt nó chạy bộ, hít đất, và cố học sút để lưu ban vào lớp nó. Hết cấp ba, nó đỡ ốm vặt nhưng vẫn gầy thế. Chỉ là việc học thôi. Tôi không qua đại học. Hết tốt nghiệp tôi đi làm luôn. Một trung tâm về sách điện tử đã mời tôi vào làm. Tôi vẫn bám nhà. Thằng nhóc khá hơn tôi. Nó dám rời nhà để tự lập bên ngoài. Bỏ việc thằng nhóc lại. Cái máy tính của tôi chắc đã xong. Ngày mai tôi sẽ lấy về.
Chỉnh tề quần áo. Tôi dắt xe ra đường. Cuộc hẹn với bọn mặt ngựa sẽ bắt đầu sau nửa tiếng. Đi được một đoạn, tôi phanh xe lại. Xe còn nhiều xăng, cột giao thông vẫn xanh đèn. Giống như quên đi điều gì đấy, tôi lục đầu nhớ lại. Cuộc hẹn vẫn ở phía trước. Tôi chưa đi ngay, rồi sau một vài phút, tôi lục tay túi quần. Túi trước và sau. Chẳng thấy gì ngoài mấy hóa đơn, tích kê nhàu nhát, bã ra vì quên bỏ ra khi giặt. “À.” – Giờ tôi nhớ. Cái điện thoại. Tôi quên nó ở nhà. Phải quay lại, và cầm nó theo. Tôi muốn vào mạng. Ngay bây giờ.
Tôi quay xe, phóng trở về nhà.
Sau đấy, chúng tôi gặp nhau ở một quán ăn nhanh. Như mọi lần, bọn tôi trêu trọc nhau. Tranh giành chỗ ngồi gần cửa sổ. Nhóm năm người. Ba kẻ dẫn theo người yêu mình. Vì là tình nhân, nên họ ngồi cạnh nhau. Tôi được họ gán cho một cô gái không hề có mặt. Tầng trên và dưới đều có khách lên xuống. Nhạc ở quán không bật. Thay vào đấy tôi nghe thấy tiếng gõ laptop. Mở mã khóa xong, mấy cái điện thoại truy cập facebook. Có ai nhắn tin với người bên cạnh mình qua điện thoại không nhỉ. Trên mặt bàn, mấy cốc nước đã cạn hoặc cạn một nửa. “Một trăm điểm…” – Một tên cười lớn. Một ai đấy mở nhạc từ laptop.
“Các anh gọi gì không?” – Nhân viên quán đến bàn và nói thế. Đây là lần thứ hai. Tôi nói rằng bọn tôi đã gọi. Cô ta nói chưa. “Thế chưa ai gọi gì sao?” – Tôi nói. “Tao nghĩ là rồi.” – Một tên nói. “Xem này, phòng trà mới mở, giảm giá 30%...” – “Xin lỗi.” - Cô nhân viên lên tiếng “Có thể các anh đã gọi đồ ăn, và em không nghe thấy. Giờ các anh muốn gọi gì…” - “Đã ai đói chưa.” – Một tên khác nói. – “Tao chưa đói. Này, em đói chưa.” – Bạn gái hắn lắc, rồi tiếp tục bấm điện thoại. “Không một ai đói cả. Tuy nhiên, hãy mang cho bọn anh chút gì đấy. Bim bim hoặc khoai tây đóng hộp…” – Cô nhân viên gật và đi. Tôi mở máy. Thêm một lời gạ đi Café được viết ngay trên tường nhà. Ở cửa sổ chat cũng có lời mời như thế. Những cái tên chưa có trong danh sách quen biết. Người lạ. Hoàn toàn lạ.
Tiếp tục bấm máy, vào mạng. Chỗ ngồi tám người và tám máy điện thoại.
*
Tivi còn mở. Không thấy mẹ đâu. Chỉ có bộ bàn ghế bọc da màu xám tro. Một giờ sáng. Mọi chương trình truyền hình đều đã xong. Trước mắt tôi là cái màn hình với những đường nhiễu sóng. Định tắt nhưng tôi nghĩ có thể mẹ sẽ xem tiếp. Tôi lên phòng mình. Vừa rồi tôi có uống bia cùng lũ bạn. Tất cả chúng tôi uống hết gần một két bia. Trước đó, tôi đã vào toa-lét và nôn hết bia trong bụng. Có lẽ tôi tỉnh hơn mấy đứa kia. Do say mèm, mấy đứa đã tổ chức một cuộc làm tình tập thể ngay trong phòng hát. Tôi có hét để chúng tỉnh lại không nhỉ? Tôi đã tát hay dội nước lạnh vào chúng? Thật tù mù. Tôi nghĩ mình đã làm gì đấy, và bọn chúng ngừng lại và ôm mặt khóc như học sinh tiểu học. Sau đấy? Tôi không rõ nữa. Giờ, tôi đã ở nhà mình. Bia chưa tiêu hết nên giờ tôi lại thấy nhức đầu. Không chóng mặt cho lắm nhưng tôi thấy đầu ong ong. Đến tiếng điện thoại reo tôi còn không nghe rõ. Chỉ biết nó đang kêu, vì tôi thấy màn hình sáng và giật bần bật trên mặt bàn bởi chế độ rung.
Không ngủ được. Một lúc lâu trằn trọc, tôi ra bàn làm việc. Tôi giơ tay ấn vào khoảng trống. Một lần ấn nữa, rồi thêm một lần. Tôi bóp trán rồi bật cái đèn bàn lên. “Chà, chà…” – Tôi tự thở với mình. Máy tính tôi chưa lấy về. Bàn làm việc trống không. Chỉ có con chuột máy tính đã rút dây nằm dưới ngăn kéo. Tôi ngán lướt mạng bằng điện thoại quá rồi. Mọi lần, nếu tôi chưa thể ngủ thì đều ngồi thế này. Đọc tin tức. Một ván Dota. Tôi sẽ ngủ dễ hơn.
Xuống nhà, tôi vẫn thấy tivi mở. Mẹ không ngồi dưới. Tôi vào bếp tìm xem có gói mỳ nào không. Chẳng có mỳ gói, cũng không còn cơm nguội. Lục lọi một lúc tôi thấy một gói bánh. Không còn mẩu bánh nào. Lúc mở hết lõi, tôi thấy một con bọ hung sừng chữ Y. Con bọ chỉ lớn cỡ ngón tay. Rất đột ngột, nó xòe cánh. Tôi chỉ kịp nhìn thấy đôi cánh như thép đen kêu vù vù, rồi thì con bọ mất tiêu. Điện thoại lại reo. Từ trong nhà hay vọng từ phòng tôi. Có khi nào là điện thoại bàn ở phòng ngoài? Tắt công tắc đèn, tôi lên nhà. Tivi vẫn mở nhưng đã chuyển kênh. Một bộ phim dài cả trăm tập của Đài Loan.
“Kính coong…” - Ai đấy đang gọi cửa. Và tôi bật dậy ngay. Sau đấy tôi mở điện thoại. Sáu tin nhắn và mười cuộc gọi nhỡ. Tôi tắt máy vì chuông dưới nhà vẫn inh ỏi. Trời sáng rồi. Tôi chẳng thấy uể oải vì choàng dậy khỏi giấc ngủ. Chỉ hơi ê người. Dù đã nằm trên giường tám tiếng đồng hồ, tôi vẫn thấy mỏi. Chuông cửa đổ dài. Mẹ đâu rồi...
“Xuống ngay đây…” – Tôi nói to từ phòng mình. Chuông đổ thêm một hồi, rồi bặt đi. Chắc kẻ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng tôi. “Mẹ.” – Tôi gọi thế khi bước xuống tầng một. “Mẹ đang bận. Con mở cửa xem ai đi.” – Tiếng trong bếp, rồi tôi ngửi thấy mùi cà ri thơm phức. Chủ Nhật. Phải rồi, mọi Chủ Nhật mẹ đều làm cơm cà ri. Hôm nay cũng thế. “Vâng.” – Tôi đáp. – “Này con.” – Mẹ tôi gọi. Chợt, bà không nói nữa. Tôi đợi thêm vài phút, đến khi chuông cửa reo thì tôi ra.
Người bên ngoài trông lạ hoắc. Tôi chưa gặp hắn bao giờ. Chẳng phải nhân viên thu tiền điện, nước hay tiếp thị. Chỉ là một thanh niên râu ria lởm chởm. Hắn chẳng cười nhưng vẻ mặt thì nhăn nhở bệnh hoạn.
“Xin lỗi anh nhưng đây có phải nhà của Viễn.” – Hắn nói.
“Tôi là Viễn đây!”
“Không phải, em tìm nhà của bạn em cơ, không phải anh.”
“Nói rõ hơn về người tên Viễn mà cậu nói.”
“Trương Văn Viễn, học khoa X, đại học X.”
“Vào đi. Tôi là anh nó.” – Hắn từ chối vào nhà và nói rằng sẽ phải đi ngay. Hắn đến chỉ để thông báo chuyện của thằng nhóc, vì hắn là lớp trưởng. Nước ngọt và một khẩu phần cơm cà ri là của hắn. Mẹ biết hắn vào nhà. Có vẻ bà rất hào hứng khi nhà có khách, tuy nhiên bà chưa thể rời bếp. “Cà ri còn chưa được.” – Mẹ tôi nói, và bà yêu sách rằng chúng tôi hãy nói thật to. Cũng tốt. Chuyện về thằng nhóc bà nên biết.
“Không có ở nhà sao?” – Hắn nói, mắt đăm chiêu lại, vẻ mặt vẫn nhăn nhở như hề. “Đúng.”- Tôi nói “Nếu cậu muốn tìm nó thì phải vào kí túc.” – “Viễn không có ở ký túc.” – Hắn nói. Và tôi đáp ngay “Thế thì nó cũng không có ở đây. Thỉnh thoảng lắm nó mới về đây. Không phải hôm nay.” – Hắn gãi đầu “Anh biết Viễn đi đâu không?” Hắn ngừng câu hỏi lại. “Kí túc xá.” – Tôi nói – “Hoặc chỗ nào đấy, nhưng rồi nó sẽ về ký túc xá.”
Hắn im lặng một giây. Tôi cũng im lặng một giây. Rồi hắn chợt gãi đầu, bằng cả hai tay. Trong đầu tôi hình thành một con khỉ đột đang tấu hề. Một tiếng cười bật ra. Miệng hắn há, rồi cứng đơ. Hắn quờ tay lấy cốc nước nhưng lại làm cốc đổ. Nước ngọt tràn cả mặt bàn. Tôi rót cốc mới nhưng hắn không uống. “…” – Dường như hắn bị mất tiếng – “…” – Sau cùng hắn phải uống cốc nước ngọt để giọng xuôi hơn – “Kh…Không đâu. Viễn không đăng kí vào kí túc.” Tôi không nói. Còn hắn im lặng một lúc. Hắn gãi đầu. Rồi hắn nói tiếp “Một tháng rồi. Viễn không đến lớp đã một tháng. Một vài môn Viễn buộc phải học lại vì thiếu điểm chuyên cần. Em thể liên lạc được với Viễn. Em nghĩ rằng cậu ấy muốn lánh mặt ở nhà, nên đã không tìm đến đây. Viễn không liên lạc gì với lớp. Một tháng. Anh biết không, một tháng. Ý em là Viễn có…Anh có biết Viễn đi đâu không? Nghĩa…Là…Nghĩa là…” – Hắn gãi đầu. Tiếng gãi sồn sột. Tôi mở bao thuốc đưa hắn. Hắn rút một điếu, rồi châm hút.
“Viễn có về chứ anh? Một tháng, đã một tháng…Giáo Dục Quốc Phòng, Triết, Tư Tưởng Hồ Chí Minh, Lịch Sử Văn Minh…Ý em…Viễn đã vắng…”
Tôi cũng hút một điếu. Hắn đã nuốt hết điếu thuốc, và lần tay vào bao thuốc rút thêm. Tôi lấy điện thoại và bấm số gọi cho thằng nhóc. Thằng nhóc không nghe máy. Cú thứ hai vô ích. Mẹ còn trong bếp. Mùi cà ri gà thơm nức, hẳn đã ăn được. Cú điện thứ ba, có tiếng đáp. “Alô.” – Tiếng nói bên kia và tôi chưa đáp lời. Tôi chăm chú. Tiếng alô tiếp theo từ đầu máy bên kia. “Viễn ơi…” – Tôi hỏi và giọng phía kia đầu dây đáp ngay lại – “Không có ai tên Viễn ở đây. Mà anh là ai. Sao hay gọi tôi thế, chúng ta…” Máy dập. Chính tôi đã dập. Tôi đưa máy của mình cho tên lớp trưởng và hỏi xem đây có đúng số thằng nhóc không. Hắn lấy máy, rồi dò danh bạ. “Sai một số.” – Hắn đáp, tôi rít thuốc. Giờ thì tôi nhớ hơn rồi. Một dạo nọ điện thoại của tôi gặp chuyện và mất hết số điện thoại. Tôi phải xin lại từng số điện thoại. Số thằng nhóc tôi chép lại từ trí nhớ. Tôi đã gọi thử. Tôi không chờ tiếng Alô. Tôi chỉ thử số. Thuê bao gọi được. Thuê bao không nhạc chờ.
Số điện thoại ghi trong máy của tên lớp trưởng không gọi được. Chỉ có tiếng hồi đáp của tổng đài. Máy của nó trục trặc, hết pin, hay vấn đề từ cái Sim?
“Vẫn sai ư?” – Tôi nói – “Sai ở số máy? Ở tôi hay…” Hắn gật, rồi lắc và chợt gãi đầu. Mắt hắn dán xuống mặt bàn, tàn thuốc còn lấm tấm. “Sai ở đâu…” – Tôi lẩm bẩm.” Thấy hắn giơ tay, tôi tạm dừng lời mình lại. “Xin lỗi anh. Em chỉ biết làm thế.” Tôi thấy hắn liếc nhìn. Tôi gật, hắn tiếp tục. “Em nghĩ đấy chỉ là sự cố. Không, có thể hơn thế hoặc hơn cả thế. Nhưng anh biết mà. Đều là đàn ông. Anh, em và Viễn đều là đàn ông. Nam giới bị nam giới…” – “Hiếp!”- Tôi cướp lời khi hắn đang ngần ngừ. “…Dạ, bị thế, bất quá thấy gai người, hệt như…”- “Xuống cống!” – Tôi cướp lời, và hắn chịu thế. Sau đó, hắn tiếp tục lời còn dở “Đại loại thế, nước cống thì bẩn. Mà. Không đau như dao chém, nhưng nhưng…anh ạ, và…” Hắn im lặng, từ từ ngẩng mặt lên nhìn tôi. Tôi gật, và hắn nói tiếp. “Viễn ngã sông và bọn em không biết bơi. Không hề có sẵn phao, cũng không ai chịu tìm dây thừng. Em không muốn nói là chẳng ai thật sự băng máu cho Viễn cả. Sự thật là...em…không phải bạn thân của Viễn, thế nên…anh biết mà…e…em…có thể gặp Viễn chứ anh?” Hắn lại cúi mặt. Hắn lại gãi đầu. Hắn gãi ra máu. Điếu thuốc tôi đã hút xong. Điện thoại đổ chuông, tôi không nghe. Tôi lần bao thuốc. Gói rỗng. Tôi uống một ngụm nước ngọt. Đáng lẽ mình phải lấy rượu, dường như tôi nói thế, ra miệng hoặc trong đầu, nhưng thế thì say mất…
“Cậu về đi.” – Tôi nói. Tên lớp trưởng nhìn tôi, vẫn vẻ nhăn nhở dù không cười, tôi thấy bản mặt này dễ chịu hơn. “Về đi.” – Tôi lặp lại – “Nó còn có tôi.”
Hắn lặng đi, một lúc lâu. Rồi chợt hắn gật cái đầu, khẽ cười. Mặt hắn lúc cười trông cũng được đấy chứ.
“Vâng, trăm sự em nhờ anh…”
“Không tôi thì ai, không Viễn thì ai…”
Sau đó, tôi tiễn hắn ra về. Tôi không chào hắn. Còn hắn, chỉ gãi đầu, như đã chào tôi vậy. Tôi đứng trước cửa nhìn theo cho đến khi hắn đi hết đường. Và hắn, một chốc cũng ngoái nhìn xem tôi còn đứng đấy không. Đến khi cửa nhà tôi chìm mất thì hắn không nhìn lại nữa. Tôi đồ hắn đã đi thẳng.
Mẹ bưng nồi cà ri ra. Tôi nhìn mẹ, và tôi biết mẹ đã biết như tôi. “Gọi nó về.” – Mẹ nói với tôi. Tôi không đáp. “Đăng tin tìm người thân.” – Mẹ lại nói, rồi mở tivi. Bà mở từng kênh một và chưa thấy ưng. Tôi quờ quạng mãi mới tìm thấy điện thoại, suýt rơi. Hai lần bấm. Hai tiếng bíp. Khóa điện thoại mở. Vào Facebook. Tin nhắn, lời mời kết bạn dài dằng dặc. Không thấy ai ibox mời tôi đi café. Gmail nhiều thư mới. Tôi mở, vẫn không thấy thư mời mọc. Tôi bấm, rồi bấm. Tôi ngừng bấm máy. Tôi đổ mồ hôi.
“Viễn đâu rồi, mẹ ơi?” – Tôi gọi, giọng to dần dần và lạc đi dần dần.
Mẹ tôi lục tủ đĩa, dường như chưa thấy đĩa ưng ý. Một chốc, bà nói “Vẫn còn con. Con cũng là Viễn đấy thôi.”
“Em đâu rồi…”
“Mình họ Nguyễn, con ạ!”
Tivi vẫn mở. Mẹ lục đĩa, từng cái một. Tôi nhìn quanh, bóp trán vài cái, rồi lại nhìn quanh. Cái đồng hồ chạy chậm quá. Tôi chẳng thấy số nào nhích lên. Có khi lại chết máy vì hết pin.
“Sai rồi ư…” – Tôi nhẩm trong đầu. Vẫn dòng nhẩm đọc nhại đi nhại lại, tôi rút lại máy, dò số. Tôi bấm phím, không rõ máy đang gọi, đang gửi tin nhắn hay đang xóa tên liên lạc.
Vừa nhổm khỏi ghế, tôi ngã uỵch xuống, ngay nơi ghế ngồi. Chống hai tay vào thành ghế, tôi từ từ nhấc mình lên. Rồi thì, tôi cũng ra khỏi ghế. “Thế còn bữa trưa.” – Mẹ tôi hỏi. “Nguội thì đun nóng được ngay thôi, mẹ.” – Tôi nói – “Máy tính của con sửa được chưa thế?” Mẹ tiếp lời – “Chắc là rồi.”-Tôi tiếp lời.
Tôi quên khuấy cái máy. Giờ tôi nhớ rồi.
“Con đi đâu thế?” – Tiếng mẹ. Bà vẫn tìm đĩa. “Sao thế nhỉ.” – Tôi thì thầm trong miệng – “Đầu đĩa hỏng kia mà.” Mẹ vẫn lục đĩa, từng cái xếp tầng rồi đổ nhào.
“Có trục trặc gì đấy!” Tôi nói, lần trong túi không thấy điện thoại. Đang ngoài đường. Trục trặc gì đấy, tôi vẫn nói vẫn đi, quờ từng túi quần.
2015
Khóa Sắt Khóa Sắt - Tru Sa