Chương 7
iểm tra trên máy tính thông qua văn phòng Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đã cho ra tên một công ty trách nhiệm hữu hạn, Pink Place, điều hành chuỗi ba câu lạc bộ thoát y cùng tên ở Seattle. Đứng đầu là một người tên Darrell Nash, địa chỉ của anh ta nằm ở một căn hộ kiểu Victoria đắt tiền trong khu thượng lưu Queen Anne.
“Ai bảo sự bẩn thỉu không đáng giá nào.” Kins nói, leo lên bậc thêm đá đồ sộ.
Họ đã đi khảo sát một câu lạc bộ Pink Palace chỉ nằm cách Aurora một vài cây số tính từ nhà nghỉ Aurora. Tracy muốn nắm chắc được cường độ hoạt động của nó. Cũng như hầu hết mọi thứ trong cuộc sống, không phải tất cả các câu lạc bộ trong cùng hệ thống đều được lập ra như nhau, hoặc phục vụ cùng một đối tượng khách hàng. Pink Palace trông có vẻ là một trong những câu lạc bộ cao cấp hơn, giống như một rạp chiếu phim hiện đại với những biển hiệu gắn đèn neon sáng chói. Màn hình ti-vi cỡ đại luân phiên lóe lên ảnh những phụ nữ ăn mặc thiếu vải đang quằn quại cùng đoạn quảng cáo những trò đặc biệt hấp dẫn và thông báo giảm giá. Bảng thông báo thời gian hoạt động cho biết câu lạc bộ đóng cửa lúc hai giờ và sẽ không mở cửa trước mười một giờ.
Tracy gõ mạnh lên cửa trước nhà Nash, lờ đi những con chó đang sủa inh ỏi. Người đàn ông cởi trần ra mở cửa với một cái cau mày khó chịu và thậm chí một cái đầu rối bù còn khó chịu hơn. Anh ta mặc chiếc quần ngủ có túi. Một chiếc khuyên bạc đeo nơi núm vú trái trên vòm ngực ấn tượng ngay phía trên cơ bụng phẳng lì. Một con hổ màu tím pha vàng tô điểm cho cơ ngực bên phải. Anh ta trông như cậu nhóc mới lớn cáu kỉnh vì bị đánh thức sau một đêm tiệc tùng.
“Có biết bây giờ là mấy giờ không?” Anh ta hỏi.
Đã sẵn mệt mỏi và không có tâm trạng cho những thứ tào lao, Tracy giơ phù hiệu và thẻ ra. “Có, chúng tôi biết chứ. Và tôi đoán là đối với chúng tôi thời điểm này còn sớm hơn đối với anh nhiều.” Cô để ý thấy một phụ nữ đang đứng ở lối vào. Hai bé gái trong bộ đồ ngủ đang níu lấy chân cô ta. Tracy dịu giọng. “Chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.” Cô nói. “Anh có phải Darrell Nash không?”
“Phải.” Nash nhăn mặt mỗi khi lũ chó sủa, như thể anh ta đang sắp ói đến nơi. Anh ta hét qua vai. “Cô vui lòng làm chúng im mõm đi được không? Và mang áo cho tôi.” Anh ta lại nhìn Tracy. “Có chuyện gì?”
“Về một trong số các nhân viên của anh.” Kins nói.
“Là ai?”
“Một trong số các vũ công.”
“Tôi không bao nuôi vũ công.” Anh ta nói. “Họ làm việc độc lập, và tôi có hơn chín mươi người. Nếu một trong số họ có làm gì bất hợp pháp thì tôi không thể chịu trách nhiệm được. Tôi đã thảo luận với luật sư về chuyện đó rồi.”
Tracy cảm thấy Kins liếc nhìn mình. Cô giữ nguyên sự tập trung vào Nash. “Chúng tôi vào được không?”
“Chúng ta có cần làm chuyện này bây giờ không?” Nash hỏi. Anh ta nhìn xuống cổ tay mình, dù đang không đeo đồng hồ.
“Có, rất cần.” Tracy nói.
Nash dẫn Kins và Tracy ra phía sau nhà, vào nơi mà anh ta gọi là văn phòng của mình, mặc dù Tracy không trông thấy một mẩu giấy tờ nào ở bất cứ đâu trong phòng. Họ đứng trên tấm thảm màu tím pha vàng với một con hổ trông giống hệt hình xăm của Nash. Ánh sáng tinh tế trong chiếc tủ kính rọi sáng những quả bóng bầu dục có chữ ký, những chiếc cúp và vài bức ảnh Nash mặc đông phục trường Đại học Bang Louisiana.
“Hàng phòng thủ à?” Kins hỏi, xem vài bức ảnh Nash mặc áo thi đấu.
“Hậu vệ.” Nash nói. “Tôi không nhanh, nhưng đâm mạnh như xe tải vậy. Tôi đã gây thương tích cho một tuyển thủ cuối cấp không chuyên, không thì tôi đã có thể đi theo con đường bóng bầu dục chuyên nghiệp rồi.”
Kins gật đầu. Anh gần như không bao giờ nhắc đến sự nghiệp ngắn ngủi của mình tại Giải Bóng bầu dục Quốc gia. Anh đã phải kết thúc nó sau một năm với chấn thương trên hông.
Nash bước tới cửa và hét về phía sảnh: “Ngực tao đang đóng băng rồi đây này!”
Vợ Nash – và sự phục tùng bắt buộc từ công việc đó, Tracy nghĩ – đưa cho Nash cái mà Tracy cho là một cái áo chui đầu bó, tay áo bị cắt ngang bắp tay. Nash cầm một quả bóng bầu dục trên chiếc bàn rộng lên và ngồi xuống một cái ghế da lưng cao.
Tracy và Kins đứng cạnh bàn làm việc của anh ta. “Anh là chủ sở hữu của Pink Palace?” Tracy hỏi.
“Một công ty trách nhiệm hữu hạn sở hữu cả ba cơ sở. Cô đang nói về cái nào?”
“Cái ngay gần Aurora.”
“Đó là câu lạc bộ đứng đầu.”
“Câu lạc bộ đứng đầu?”
“Cái đầu tiên.”
“Anh là chủ tịch công ty?”
“Đúng vậy.”
“Anh có thuê một vũ công tên Angela Schreiber không?”
“Làm việc độc lập.” Nash nói.
“Anh có biết cô ấy không?”
“Tôi không qua lại với các vũ công.”
“Tôi không hỏi anh có qua lại với họ không. Tôi hỏi anh có biết cô ấy không.”
Nash đặt quả bóng vào lòng. “Không quen với cái tên đó.”
Tracy đặt thẻ vũ công của Angela Schreiber đang được niêm phong trong một túi nhựa lên trên bàn làm việc. Luật lệ của Seattle yêu cầu các vũ công khiêu dâm phải được cấp phép. Nash nghiêng người về phía trước để nhìn nó. “Đó là Angel.”
“Angel?”
“Tên hành nghề của cô ta. Các vũ công đều có tên khi hành nghề. Thôi nào, các điều tra viên, tôi đang điều hành câu lạc bộ hợp pháp cho các quý ông. Chúng tôi không chấp nhận bất kỳ thứ gì bất hợp pháp trong câu lạc bộ hay bãi đỗ xe. Tôi không thể kiểm soát các cô gái đó làm gì sau khi họ rời đi, vậy nên nếu cô ta có thổi kèn cho một gã nào đó trong bãi đỗ xe thì cũng không phải việc của tôi.”
“Anh đã thấy Angela Schreiber thổi kèn cho ai đó trong bãi đỗ xe rồi à?”
“Không, tôi chỉ… Thôi nào, tôi thậm chí còn không nhớ là đã trông thấy cô ta đêm qua.”
“Nhưng anh đã ở câu lạc bộ phải không?”
“Phải, tôi đã ở đó. Câu lạc bộ của tôi mà.”
“Và anh không nhớ đã trông thấy Angela Schreiber cả đêm?”
Nash lắc đầu. “Tôi chủ yếu ở buồng riêng hoặc trong văn phòng phía sau. Như tôi đã nói đấy, tôi không chú ý nhiều đến các vũ công.”
“Các vũ công độc lập.” Tracy nói.
“Gì cơ?”
“Anh có thấy bất kỳ ai để ý đến Angela Schreiber vào tối qua không?”
Nash nhún vai. “Không. Nhưng thế cũng không có gì bất thường. Ý tôi là, đấy là cách họ kiếm tiền. Họ khiến gã nào đó thấy hứng thú, hỏi liệu hắn có muốn một điệu nhảy hoặc buổi biểu diễn riêng tư không. Việc của họ là thu hút sự chú ý của đàn ông.”
“Còn ai khác chú ý đến các vũ công và các khách hàng không?”
“Quản lý câu lạc bộ.”
“Tên anh ta là gì?”
“Cô cần cái đó làm gì? Angel đã làm gì?”
“Cô ấy chết rồi.” Kins nói.
Nash nhìn Tracy, sau đó nhìn Kins. “Tôi có cần cho gọi luật sư đến đây không?”
“Sao chúng ta không bắt đầu với tên người quản lý câu lạc bộ của anh nhỉ?” Kins nói.
“Nabil.”
“Đấy là tên hay họ?” Kins lấy ra một cuốn sổ nhỏ gáy xoắn và ghi lại cái tên ấy.
“Là tên. Họ Kotar.” Nash đọc cách viết cả hai. “Tôi nghĩ anh ta là người Ai Cập hay gì đó. Cô ta chết thế nào?”
“Ai đó đã giết cô ấy.” Tracy nói.
“Anh có địa chỉ hoặc số điện thoại của Nabil không?” Kins hỏi.
“Tới sẽ phải hỏi Giám đốc Nhân sự đã.” Nash nói. Anh ta nhìn Tracy. “Bị giết thế nào?”
“Chúng tôi sẽ cần tên của tất cả nhân viên và các vũ công độc lập làm việc đêm qua.” Kins đưa danh thiếp ra.
Nash do dự, cầm lấy nó và đặt lên bàn. “Thế cô ta chết thế nào?”
“Chuyện đó vẫn đang được điều tra.” Tracy lên tiếng.
“Khi nào thì anh có thể cho chúng tôi thông tin đó?” Kins nói.
“Nhưng cô ta bị sát hại đúng không? Ý tôi là, đó là lý do hai người tới đây.”
“Camera an ninh trong câu lạc bộ thì sao?” Kins hỏi.
“Có. Một cái đặt trong văn phòng phía trước, hai cái đặt bên ngoài tòa nhà và bãi đỗ xe.”
“Còn sàn nhảy?” Tracy hỏi.
Nash lắc đầu.
“Anh không đặt máy quay trong sàn nhảy à?”
“Không. Chúng tôi muốn khách hàng cảm thấy thoải mái.”
“Để quan hệ với các vũ công độc lập sao?” Tracy hỏi.
“Tôi đã bảo cô chuyện đó không được phép.”
“Nhưng đó là chuyện có xảy ra, đấy là lý do tại sao anh hỏi liệu Angel có thổi kèn với gã nào đó trong bãi đỗ xe không.”
“Tôi nhắc đến một bãi đỗ xe. Tôi không nói là bãi đỗ xe của chúng tôi. Thôi nào, tôi không thể ở câu lạc bộ hai tư trên bảy được. Tất cả những gì tôi có thể nói là đó là chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Nếu thấy bất cứ ai có dính líu đến loại hoạt động đó, chúng tôi sẽ tống cổ họ ra ngoài và chấm dứt hợp tác với vũ công ấy.”
“Vũ công độc lập.” Tracy nói.
“Thôi nào điều tra viên, cô sẽ thấy có một vài kẻ biến thái chết tiệt, nhưng bọn họ sẽ nhanh chóng hiểu ra rằng chúng tôi không điều hành câu lạc bộ kiểu đó.”
Tracy tận hưởng việc chọc cho Nash cuống lên. “Thế anh đang điều hành kiểu gì?”
“Tôi đã nói với cô rồi đấy thôi. Là câu lạc bộ dành cho các quý ông. Chúng là những câu lạc bộ lớn ở phía nam. Mọi người có thể thư giãn, uống rượu và thưởng thức vài cô gái đẹp nhảy múa.”
“Anh có khách quen không?”
“Tất nhiên. Chúng tôi có vài vận động viên thường xuyên ghé qua, phần lớn là các tuyển thủ bóng chày đang tham gia một giải đấu. Nhưng việc làm ăn của chúng tôi là hợp pháp trong thành phố. Cô sẽ ngạc nhiên với những người đến đó.”
“Tôi nghi ngờ đấy.” Tracy nói. “Chúng tôi sẽ cần tên của các khách quen.”
“Tôi không giữ danh sách khách hàng.”
“Anh có danh sách thư điện tử, thư báo hay bất cứ thứ gì tương tự vậy không?” Cô hỏi.
“Không, truyền miệng là cách quảng cáo tốt nhất của chúng tôi.”
“Thế còn trang web thì sao?”
“Chắc chắn rồi.”
“Trang web đó để làm gì?”
“Để quảng cáo. Và những người đàn ông có thể lên mạng đăng ký một điệu nhảy với vũ công yêu thích của họ.”
“Chúng tôi cần danh sách đó.” Kins nói.
“Tôi phải nói chuyện với luật sư riêng đã. Hai người không cần lệnh khám xét sao?”
Tracy đưa Nash danh thiếp. “Tôi có thể kiếm được lệnh khám xét ngay khi chúng ta nói chuyện xong, hoặc anh có thể đồng ý hợp tác trong một vụ điều tra giết người. Anh đóng cửa câu lạc bộ lúc mấy giờ tối qua?”
Trông như thể cơn nhức đầu của Nash đã quay lại. Anh ta xem xét kĩ danh thiếp của Tracy một lúc, sau đó nói: “Hai giờ. Theo sắc lệnh của thành phố.”
“Các vũ công có rời đi ngay không?”
“Chẳng có lý do gì để họ ở lại cả.”
“Anh có trông thấy Angela Schreiber rời đi không?”
“Không.”
“Còn anh thì sao?” Kins hỏi. “Mấy giờ anh rời câu lạc bộ?”
“Tôi còn phải tính toán sổ sách và chuẩn bị các khoản tiền gửi. Tôi cho là mình đã rời khỏi đó khoảng hai rưỡi hoặc hai giờ bốn mươi lăm phút.”
“Rồi anh đi đâu?” Tracy hỏi.
“Cô hỏi thế làm gì?”
Tracy không trả lời. Kins cũng không. Sự im lặng có thể gây căng thẳng.
“Tôi về nhà và đi ngủ.”
“Có ai xác minh được chuyện đó không?”
“Vợ tôi.”
Tracy nhìn Kins, ra hiệu cho anh tiếp tục mà không có cô, sau đó bước đến chỗ tủ kính.
“Các camera có bị xóa đi không?” Kins hỏi.
Nash vẫn đang dõi theo Tracy. “Tôi nghĩ là mỗi hai tư giờ.” Anh ta nói.
“Chúng tôi sẽ cần băng ghi hình đêm qua. Gọi điện đi và đảm bảo là chúng không bị xóa mất. Anh đã nói có cả camera ở bãi đỗ xe. Các vũ công có đỗ xe không?”
“Có chứ, ở câu lạc bộ họ làm việc.”
Tracy đang xem xét bức ảnh lồng khung. Trong tủ không chỉ là về bóng bầu dục. Nash đang ngồi trên một con ngựa, trông có vẻ là ngựa hoang. Anh ta đội một chiếc mũ cao bồi bị kéo ngược khỏi trán, mặc áo sơ-mi bò và quần bò màu xanh cùng đôi giày cao bồi, miệng ngậm một cọng cỏ khô. Bàn tay đặt trên núm yên ngựa, ở đó đang treo một cuộn dây.
Tracy quay lại. “Anh biết cưỡi ngựa không?”
Nash đang bắt đầu mân mê quả bóng lần nữa, nghe thấy và trả lời: “Có. Cha tôi sở hữu một trang trại nuôi gia súc ở ngoại ô Laredo. Các anh em tôi và tôi làm việc ở đó trong suốt thời thơ ấu. Chúng tôi đã bán nó sau khi cha qua đời.”
Chuyện này giải thích nguồn vốn Nash có để mua một ngôi nhà đắt tiền với một điện thờ cho riêng mình, và một chuỗi các câu lạc bộ. “Anh và các anh em trai có bao giờ thi quăng dây không?”
“Vài lần.”
“Anh có giỏi không?”
“Tôi có thể giữ dây của mình.”
“Dây sợi ba?”
“Thế là sao?”
“Anh thích dây sợi ba hay dây sợi năm?”
Nash lại tiếp tục vần quả bóng. “Sợi nào cũng được. Tôi không chú ý nhiều đến chuyện đó.”
“Cuối ngày hôm nay chúng tôi sẽ cử một người đến câu lạc bộ…” Kins nói. “Để lấy băng ghi hình và tên những người đã làm việc tối qua.”
“Tôi sẽ phải xin ý kiến luật sư đã.” Nash nói. “Chuyện đó ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tôi.”
Nếu Tracy mang theo một khẩu súng bắn điện, cô có thể sẽ dùng nó. Cô và Kins bắt đầu đi ra cửa. Kins quay lại và giơ tay lên. Nash ném cho anh một đường xoáy gọn. “Có lẽ anh nên chơi ở hàng tiền vệ.” Kins nói, ném trở lại.
“Không.” Nash nói. “Tiền vệ dễ bị hạ lắm. Tôi thích hạ người khác thôi.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng