M
ột tuần nơi Hoàng cung trôi qua trong bình lặng. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như không có gì có thể bình thường hơn. Sáng sáng, mặt trời vẫn cứ mọc, đến giờ thì khuất dần phía sau chân trời. Bình lặng đến đáng sợ như thể che giấu đi sự nguy hiểm nào đó. Ha, sẽ có người nói ta kì lạ. Thế nhưng, giác quan thứ sáu của ta rất ít khi sai. Tự hào mà nói, những bài kiểm tra trắc nghiệm thời đi học của ta đều qua được là do cái giác quan này đây, hớ hớ… Khụ, lại lạc đề rồi. Mấy ngày hôm nay, ta không gặp người con trai đó nữa. À, hay nói đúng hơn phải là Thân Vương Âu Dương Phong chứ nhỉ. Nghĩ đến đó, ta lại không tự chủ được mà tự tặng ình một nụ cười khinh bỉ. Thấy chưa, cuối cùng thì cũng có tốt đẹp gì đâu. A, nhưng thỉnh thoảng lại bất giác nhớ đến người đó. Nhớ đến nao lòng, nhớ đến thắt cả ruột. Cứ như thể mình sẽ không tự chủ được mà chạy đến bên người đó vậy. A, không thể được. Ta lắc mạnh đầu, bắt buộc mình phải bỏ đi cái ý nghĩ kì quái đó. Cũng sau cái vụ hạ độc ấy, ta ở Ngọc Long Cung nhiều hơn là ở Tây Ngọc Cung. Nói thế nào nhỉ, chuyện này một phần cũng là do lỗi của ta. Nếu như, li rượu đó không được dâng lên thì có khi mọi chuyện sẽ tốt hơn chăng? Hoàng Thái Hậu vẫn chưa tỉnh. Ngày nào bà cũng chỉ nhắm mắt nằm trên giường như thế. Cứ như thể bà chỉ đang ngủ một giấc dài thật dài vậy. Khuôn mặt Hoàng Thái Hậu vẫn hồng hào, ánh nét hiền hậu. Kì lạ, đây là cái loại độc kì quái gì vậy? …… Ta từ ngoài cửa bước vào thì thấy trong phòng Hoàng Thái Hậu nằm lấp thoáng có bóng người. Ta nghiêng người hỏi Trần mama: - Ai đang ở trong đó vậy? - Thưa Hoàng hậu, là Hoàng thượng ạ. – Trần mama đang đứng ở ngoài cửa nhẹ nhàng trả lời. Ta gật đầu một cái rồi đi vào trong. Bên cạnh chiếc giường lớn, Âu Dương Thần đang gục xuống bên giường. Mái tóc vàng óng rủ xuống đôi mắt hổ phách hiền hòa khi ngủ. Hàng mi dài nhưng thoáng nét sắc xảo, đôi lúc lại rung nhẹ. Đôi lông mày thỉnh thoảng nhăn lại. Ta lại gần, trong lòng có chút xót xa. Dạo này khu vực biên giới giáp với Phiên Quốc bỗng nhiên xuất hiện dịch hạch. Người chết như ngả rạ. Ngoài đường đâu đâu cũng thấy xác người, tiếng khóc ai oán vang lên không dứt. Thêm đó, bọn phản loạn lại hoành hành khiến cho người làm hoàng đế như hắn bận tối mắt tối mũi. Xem đi, giờ đến ngủ mặt mày cũng như quả dưa chuột muối thế kia. Làm vua có gì hay chứ? Ngoài việc lương tháng cao ột tẹo, nhà cửa chu cấp có cao cấp một tẹo, nhưng bù vào đó là nguy cơ bại sản cao chót vót, lại thêm một đống việc dồn vào đầu. Vui cái nỗi gì chứ? - Nàng nhìn đủ chưa? – Một giọng nói bỡn cợt vang lên. Khuyến mại thêm đó là một nụ cười yêu nghiệt của cái tên nào đó. Xí, xem ra lúc nãy tiếc thương nhầm người rồi. Nhìn xem, hắn còn có thể đùa giỡn thế thì chắc chắn hắn vẫn còn khỏe. Lo cái gì? Hứ, thừa hơi. - Ai thèm nhìn ngươi. Vớ vẩn. - Cục cưng, dối lòng là không tốt.- Hắn đưa bộ mặt yêu nghiệt kia ghé sát mặt ta, cười cười, cố ý trưng ra bộ mặt ngây thơ hết sức có thể. Âu Dương Thần thực ra rất mệt, rất rất mệt. Nạn dịch hạch thì đã được xử lí, duy chỉ có bọn phản loạn là khó trị. Những ngày gần đây, hắn vô cùng đau đầu. Bận bịu một thời gian, thỉnh thoảng mới có thời gian đến thăm Hoàng Thái Hậu được. Hôm nay hình như thế nào mà gục ngay bên giường, thật là mất mặt. Thế nhưng, điều bất ngờ là khi mở mắt ra hắn lại thấy ngay khuôn mặt xinh đẹp của ai đó. Điều không tưởng hơn là phía sâu trong đôi mắt đen láy kia là một cỗ xót xa không nói thành lời. Bất giác, niềm hạnh phúc tràn đầy trong thâm tâm. Nha, nàng là đang lo lắng cho hắn sao? Không lẽ…. nàng cũng động lòng rồi? Hắn không kìm lòng được mà hoang tưởng một chút. Thế mà, con tiểu miêu kia lại chối bay chối biến như thế. A nha, chắc nàng đang xấu hổ đây. Đáng yêu quá đi. Vâng, và thế là Âu Dương Thần anh mình thần vũ nhà mình đã hoàn thành nhiệm vụ bay lên chín tầng mây. Ầy, dự là còn để lại tác dụng phụ… Với cái vẻ đẹp hại nước hại dân kề ngay sát mũi mình, tai ta nhanh chóng phản chủ mà đỏ rực lên. A, đừng có nhìn ta kiểu đó. Chỉ là…. Xí, mấy người thử rơi vào hoàn cảnh này xem, không đỏ mặt thì vô cảm hết à? Đôi mắt hổ phách sâu hút dán vào mắt ta, như thể chuẩn bị hút hết hồn người đối diện. Sống mũi thẳng, làn da không tì vết, đôi môi quyến rũ, mái tóc vàng nửa ẩn nửa hiện khuôn mặt anh tuấn đậm chất soái ca. Tên này…. Là yêu quái phương nào đây? - A nha, giặc đến sát đít rồi mà phu thê các ngươi còn ở đây mà chàng chàng thiếp thiếp, ta thật khâm phục nha. Một thân hắc ý ngồi vắt vẻo trên cửa sổ mà nói vỏng vào. Nụ cười đểu đểu treo trên khuôn mặt y. Mái tóc vẫn bù xù giống như cái ổ quạ, ánh mắt lơ đểnh nhưng nguy hiểm. Kha Dương nhìn ta và Âu Dương Thần, lên tiếng châm chọc. Âu Dương Thần ho khan một tiếng rồi đứng thẳng dậy. Nha, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy trên khuôn mặt đẹp trai kia xuất hiện hai vệt hồng hồng khả nghi. - Ngươi không gõ cửa trước khi vào được à? Có chuyện gì? Mau nói nhanh đi. - Gõ cửa mới vào thì sao bắt được cảnh nóng vừa rồi? – Kha Dương không nhân nhượng mà trêu chọc, cười ngoác miệng đến tận mang tai. – À, vấn đề chính. Bọn phản tặc định chiếm thành phía Tây ải. - Có điều quân chưa? – Âu Dương Thần nhíu mày. - Tạm thời quân đội đã giữ thành. Chưa điều quân cứu trợ, phải có lệnh của ngươi. Âu Dương Thần im lặng một chút rồi quay sang ta, kéo ta lại, cúi xuống. Hắn hôn nhẹ lên má ta rồi cười bảo: - Đợi ta một chút, xử lí xong chuyện này sẽ chơi với nàng tiếp. Dứt câu, hắn quay người ngoắc ngoắc Kha Dương đang đứng bĩu môi rồi đi ra khỏi phòng. Lúc đó, ta mới hoàn hồn. A… Môi hắn mềm mềm lướt qua má ta như một con chuồn chuồn vụt qua mặt nước. Không sao, không sao, chỉ là thịt chạm thịt thôi mà… Ngồi bần thần một lúc, mặt trời cũng dần khuất sau đỉnh núi, màn đêm dần buông xuống che kín Hoàng cung. Ta ngồi bên giường Hoàng Thái Hậu, chẳng biết làm gì ngoài việc chả làm gì -_- Cổ đại thực chán a. Cuối cùng, vì rảnh rỗi sinh nông nổi, ta lấy giấy ra vẽ Hoàng Thái Hậu đang nằm trên giường. Ừm, khả năng phác họa của ta… không thể nói là tệ. Lâu không dùng đến, hi vọng ta không bị lụt nghề. Đột nhiên, một tiếng vút xé gió xẹt qua tai. Ta định hồn lại thì thấy một mũi tên mũi đồng cắm trên nền đất. Theo phản xạ, ta quay phắt lại thì thấy một đôi mắt sắc lẻm trên mái nhà qua khung cửa sổ. Thấy mũi tên trượt đích, hắc y đó nhìn một chút rồi phóng đi. Một phút không định hình được, cuối cùng ta vớ lấy mũi tên trên đất, chạy ra khỏi cửa theo hướng hắc y đó vừa đi. Kì lạ một điều, hắc y đó như thể cố ý để lộ ra bóng hình ẩn hiện trên mái nhà. Một ý nghĩ kì lạ lóe lên trong đầu. Chuyện này… có chút kì lạ. Thế nhưng, sự tò mò đã lấn áp lí trí, ta vẫn chạy như bay theo sát tên hắc y kia. Ta không hề biết, khi bóng ta vừa khuất sau cánh cửa Tây Ngọc Cung, phía sau cửa phòng Hoàng Thái Hậu đang nằm, một bóng đen xuất hiện với nụ cười kì dị. - Bắt đầu thôi. ……… Ta chạy mãi, chạy miết. Đến một khu đất trống trong Hoàng cung, bóng hắc y đó biến mất không một chút dấu vết, như thể hắn chưa từng xuất hiện vậy. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời chỉ có ánh trăng le lói soi rọi, trong lòng không khỏi tò mò. Nắm chặt mũi tên trong tay. Tên hắc y kia, là đang định ám sat ai? Ta? Hay Hoàng Thái Hậu? Hay chỉ là một chiêu trò nào đấy? Ta không phải là một con người ngu ngốc, đương nhiên hiểu, cuộc chiến Hoàng cung, giờ mới thực sự bắt đầu. Nhưng, ta vẫn không hiểu, trong cuộc chiến đó, ta là quân cờ nào? ……. Sáng hôm sau, trong Tây Ngọc Cung, ta vươn vai thức dậy. Xoa xoa hai mắt còn đang ngái ngủ, ta uể oải bước xuống giường. Nha, tối qua ngồi, nghiên cứu cái mũi tên chết tiệt kia, đến tận nửa đêm mới ngủ được. Buồn ngủ quá đi mất. Ta ngáp dài một cái. Ngoài sân, tiếng chim ríu rít kiếm mồi cùng tiếng một số cung nữ thái giám rì rầm gì đó. - Thật kinh khủng, không ngờ Kiều Phi bị giết dã man vậy. – Tiếng một cung nữ vang lên, không giấu nổi sự sợ hãi. - Đúng vậy nha. Nghe nói cô ấy bị đập đầu ngất đi rồi bị đâm đến mất máu mà chết. Ai mà dã man vậy nhỉ? – Một cung nữ khác tiếp lời. - A nha nha, các ngươi không hiểu gì hết. Ở đó, nghe nói tên sát nhân còn để lại cái gì cơ. – Một thái giám xen vào. - ….. Những lời nói chuyện vẫn cứ thế tiếp diễn. Thế nhưng, cái người hoáng hớt câu chuyện là ta đây lại hoàn toàn bị đnahs gục. Cái gì mà giết người? Cái gì mà Kiều Phi? Rồi còn cái gì mà….. Một hồi rối loạn trong đầu, cuối cùng “trăm nghe không bằng một tháy”, ta quyết định, Hậu cung thằng tiến. Tóc tai quần áo xong xuôi, ta ngay lập tức kéo Tiểu Hương đến Hậu cung. Hậu cung là một cung nằm phía Bắc Hoàng cung, một khu rộng lớn với các nữ tử là phi tần của Hoàng đế. Thực ra ngoài ta và Mai Phi có cung riêng thì tất cả cái phi tử đều ở đây. Giờ mới được tận mắt thấy cái gì gọi là Hậu cung trong truyền thuyết. Cực phẩm nha. Trong căn phòng của Kiều Phi, Âu Dương Thần, Mai Phi và một số các quan khác đều có mặt. Âu Dương Thần một thân long bào ngồi trên ghế, ánh mắt lãnh không, nghiêm nghị. Đứng bên cạnh hắn là Mai Phi, cô ta đang nói gì đó. Đáng ghét, sao tự nhiên ta ghét cảnh này thế nhỉ. A, không có gì, chắc tại ta ghét Mai Phi thôi, ha ha. - Hoàng hậu nương nương đã có mặt rồi, xin hỏi tối qua nương nương ở đâu thế? – Vừa thấy ta bước vào, một lão quan hỏi luôn. A, có chuyện gì thế? Không phải lại liên quan gì đến ta chứ? -_- - Tối qua… Ta ở Ngọc Long Cung với Hoàng Thái Hậu. - Vậy sao? Vậy chuyện một cung nữ có nói rằng nương nương ra ngoài một lúc rồi không thấy trở lại. Mà kì lạ thay, thời điểm đó lại trùng hợp với thời điểm Kiều Phi bị ám sát. Nương nương nói thế nào đây? – Một vị quan khác lên tiiếng. - Ngươi là đang nghi ngờ ta ám sát Kiều Phi? Buồn cười, đến mặt mũi cô ta ta còn chẳng biết, lí do gì để ta ám sát cô ta chứ? Huống chi trong thời gian đó đâu chỉ mình ta vắng mặt. - Ha ha, Hoàng hậu à, chỉ một mình Hoàng hậu không có nhân chứng xác… - Đủ rồi. Vẫn chỉ là suy đoán. Không có bằng chứng thì không được kết tội lung tung. Ta tin không phải Hoàng hậu làm. Giờ thì ai ở đâu về chỗ đấy đi. Ta mệt rồi. Âu Dương Thần im lặng nãy giờ mới lên tiếng. Hắn day day huyệt thái dương đang giật giật. Thực mệt mỏi. Hết phản loạn lại đến việc này. Muốn bức chết hắn đây. Đêm qua mới chợp mắt được một tẹo thì bị kéo đến Hậu cung. Mấy tên quan này lại còn gán ghép cái gì mà loại trừ bằng thời gian? Quái gì chứ? Cuối cùng vẫn là Hoàng hậu sao? Vớ vẩn Điệp nhi của hắn sao có thể làm nhưng chuyện như này? Ta lặng im nhìn nam tử trước mặt. Một cảm giác ngọt ngào không kìm được mà trào lên tận cuống họng. Hóa ra… cảm giác được người khác tin tưởng lại tuyệt vời đến vậy. Hóa ra… cảm giác được che chở lại vui sướng đến vậy. Hóa ra… ta lại đơn giản đến vậy. Ta cười nhẹ, không để ý đến Mai Phi mà đến gần hắn, khẽ coa đầu hắn mà bảo: - Ta về phòng. Ngươi cũng nghỉ ngơi hợp lí, đừng quá sức. Nói xóng, ta quay lưng bước nhanh ra ngoài. Âu Dương Thần sững sờ, hắn không tưởng tượng nổi nàng lại nói câu đó. Nàng quan tâm hắn? Lo cho hắn sao? Hắn bất giác… Cười. ……. Ta vừa đi vừa nghĩ. Những chuyện gần đây trong Hoàng cung, chắc không phải chỉ trùng hợp. Chắc chắn có người đứng ra làm tất cả chuyện này. Mà điều kì lạ là, tại sao tất cả mọi việc lại đều là nhắm vào ta? Đi được một lúc lâu, chắn trước mặt ta là một cánh cửa sơn đỏ cũ kĩ. Ngẩng đầu lên, vẫn là những dòng chữ quen thuộc đó. A…. “ Khởi Thiên Trai”. Sao tự nhiên lại đến đây nhỉ? Lưỡng lự một hồi, ta mở cửa đi vào. Khởi Thiên Trai vẫn trầm lặng như vậy, vẫn mang cho người ta cảm giác bình yên như thế. Chào đón ta vào là một cơn gió lướt qua mặt mang theo hơi nước mát lạnh. Ta thần người ngồi bên hồ. Những cơn ác mộng về mối tình xưa cũ không còn, nhưng thỉnh thoảng, trí óc vẫn không tự chủ được mà nhớ về “người đó”. Ai bảo ta vô tâm vô tính? Ai bảo ta vô tình vô ưu? Ta cũng là người, cũng là một người con gái có dủ những cảm xúc yêu thương. Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng che mắt ta lại. Ta bật cười thành tiếng, ở trong Khởi Thiên Trai này, không là chàng thì còn là ai chứ? - Nàng cười gì chứ? Trật tự nào. Ta cảm nhận được, chàng đàng cười. Một nụ cười dịu dàng. Bỗng… trong không khí, một tiếng hát cất lên. …. Hồi ức như một song cửa, mở ra rồi khó khép lại Tiếng ai bước nhẹ trên lá khô, đom đóm phía trước vẽ nên bức bình phong hoa mỹ Vì ai nhấc tay áo thơm, trao phong thư đỏ tình ý ngập tràn Người nói rằng sẽ phiêu bạt, đến một nơi thật đẹp Giọng hát ai khe khẽ, khe khẽ ngân Nước mắt ai lẳng lặng rơi Tuổi xuân này rồi sẽ qua đi Họ kề vai nhau hứa cùng vượt qua sóng gió Khi ấy mặt đất khô cằn, lá thu phong nhuốm hồng sắc thu. Như giấc mộng xưa ấy, đời người như vở hài kịch liệu còn có ai lên khán đài để diễn Hoàng hôn ánh nến khẽ lay, sắc đỏ bao trùm ai còn bàng hoàng Hoa cưới đẫm lệ vui mừng trên hỉ đường lặng lẽ đặt qua một bên. Hồi ức như đoạn phim câm phát lại từng mốc từng mốc thời gian Người nói rằng sẽ phiêu bạt, đến một nơi thật đẹp Giọng hát ai khe khẽ, khe khẽ ngân Nước mắt ai lẳng lặng rơi Nguyện hóa thành một đôi chim tung tăng Bỏ lại sau lưng tiếng khóc than gào thét cũng chẳng đuổi kịp Lại thêm một năm, giữa tháng bảy gió chiều lạnh, bóng tà dương chìm dần Trong giấc mộng xưa ấy, tiếng mái chèo cô độc khua xa dần Phiêu bạc tha hương, quên lãng… Tiếng hát vừa dứt, bàn tay kia cũng vừa buông. Ta nhìn chàng chăm chú. Là chàng vừa hát sao? Hay quá… Giọng hát trầm ấm mà dịu nhẹ, như một thìa mật ong chảy vào tận tâm can. Âu Dương Phong ngồi xuống, nhìn ta. Ánh mắt chàng xoáy thẳng vào tim ta mà hỏi: - Thật sâu trong trái tim nàng, nàng có yêu ta không? Đối diện với câu hỏi bất ngờ đó, ta chợt bối rối. Một lúc lâu sau, ta trả lời. Bình thản. - Ta từng yêu một người con trai. Người đó đã từng một phút bồng bột nóng vội của ta mà hi sinh đi tính mạng. Cũng chính người đó, đã từng thề hứa sẽ bảo vệ và bên cạnh ta suốt đời suốt kiếp. Ta... chính ta là người đánh mất người đó. – Ta nhìn chàng, thấy trong đáy mắt người nam tử đối diện kia có một chút hỗn loạn. Thế nhưng, rất nhanh, nó đã biến mất, như vô hình. – Khi gặp chàng, ta đã lầm tưởng rằng người đó vẫn ở bên cạnh ta… Mãi mãi là như thế…. Nói xong, như không thể kìm được, một giọt nước trong suốt từ đôi mắt ta bỗng trào ra. A, là khóc sao?.... Lâu lắm rồi…. sao vẫn còn rung động vì câu chuyện đó. Âu Dương Phong im lặng một chút, rồi chang đưa bàn tay kia lên má ta, quệt đi giọt nước mắt đó, nhẹ nhàng nói. - Ta sẽ thay người đó… yêu thương nàng… Phía sau chàng, mặt trời dần lặn xuống. Bỗng… muốn thời gian ngừng trôi. ……….. Tại nơi cao nhất của Thanh Vân Lâu, trong một căn phòng ấm áp đầy mùi trà thơm, có một nam tử ngồi trầm lặng đọc sách. Bên cạnh là ly trà bốc hơi nghi ngút. Bên ngoài cửa sổ, mửa rả rích rơi. Tâm tư nam tử kia hình như không mấy chú ý vào quyển sách đặt trên bàn. Cửa sổ căn phòng mở ra, một cơn gió lạnh cùng một chút hơi nước ùa vào phòng. Nam tử kia vẫn không ngẩng đầu. Phía bên cửa sổ, một hắc ý len vào. Đến trước mặt nam tử kia, hắc y đó quỳ phục xuống. - Thưa Vương gia, mọi chuyện vẫn theo kế hoạch ạ. - Ừm. Không có chuyện gì thì lui đi. Đúng, nam tử kia chính là Vương gia của Ngọc Quốc – Âu Dương Phong. Khi hắc y kia biến mất rồi, không khí trong phòng trầm lắng hẳn. Bàn tay Âu Dương Phong đặt lên trang sách cũ, trong đầu chợt hiện lên lời nói của người đó. Nàng nói hắn chỉ là một con người mang hình bóng của người nàng yêu. Không sai, hắn mãi mãi chỉ là một kẻ thay thế. Không hơn không kém vẫn mãi là thế. Tức giận cầm quyển sách ném ra xa, Âu Dương Phong gầm nhẹ. - Chết tiệt. Hắn không hiểu nổi chính mình nữa. Không phải nàng chỉ là một con cờ trong cuộc chiến của hắn thôi sao? Bất quá sao lại vô thức mà bận tâm đến nàng thế? Tình yêu ư? Điên rồ. Từ lâu trong tâm tư hắn đâu còn thứ gọi là tình yêu nữa? Hắn không biết… giờ này, rốt cuộc cái gì đối với hắn mới chính là quan trọng. Kế hoạch này, có nên tiếp diễn? Ngọn nến trên bàn vụt tắt, mang tất cả chìm vào bóng tối. U uất, tối tăm, không lối thoát. …….. Ở Tây Ngọc Cung, ta ngáp dài một tiếng. Nằm trên giường ngẩng đầu nhìn trần nhà, ta chẳng biết nên làm gì nữa. Buồn ngủ mà không thể nào ngủ được, những suy nghĩ lại bắt đầu xoay vòng vòng trong đầu. Người con trai đó, lau nước mắt cho ta. Người con trai đó, nói sẽ bảo vệ ta. Người con trai đó… Trong lòng ngập hình bóng người nọ, ngập cả nụ cười ôn nhu kia. A… Không kìm được lòng mất. - Này, cục cưng. Một khuôn mặt tuấn mĩ đập vào mắt. Ta trợn mắt bật dậy. Cốp. Ta đập ngay trán vào mặt Âu Dương Thần. Hắn lùi lại, nhăn mặt, đưa tay xoa xoa cái mũi suýt thổ huyết vì cái cộp đâu. - Điệp Nhi, nàng thật nguy hiểm a. - Ta xin lỗi. Ai bảo ngươi đột nhiên gí sát vào mặt ta chứ? – Thấy hắn như thế, ta vội luống cuống bên cạnh. Cái tên rỗi hơi. Ai đâu lại… Nhà ngươi có biết là như thế rất là dọa người không hả? Nhìn ta đang lăng xăng bên cạnh, Âu Dương Thần nhìn một cái rồi thơm nhẹ lên má ta. Sau đấy, hắn chống nạnh, cười cười, khuôn mặt vạn phần thỏa mãn. - Bồi thường cái mũi của ta. Ta giật lùi lại, đưa một tay lên áp má. Lưu… lưu manh. Hắn là cố ý mà. Nhìn ta đang trong tình trạng xấu hổ, hắn có vẻ rất thích thú, cười hai tiếng rồi cầm tay ta kéo ra phòng ngoài. Ta lúc đầu còn vùng vằng. Về sau thì bị cái mùi thức ăn ngào ngạt ở phòng ngoài hấp dẫn. Mùi thức ăn thơm lừng xông vào hai cánh mũi, quyến rũ đến chết người. Ra đến nơi, ta thấy trên bàn đầy một bàn thức ăn đang tỏa hương hấp dẫn mê người. Thế nhưng… về hình thức thì thật không dám khen. Ta ngoái đầu lại thì thấy Âu Dương Thần đang hí hửng đứng sau, nét mặt mong chờ. Khụ… đừng nói là thức ăn này do hắn làm nhé. Ta im lặng một chút rồi chỉ vào một cái đĩa đen đen trước mặt. Từng mảng từng mảng khô khốc nhìn không ra hình. - Đây là gì? - À.. – Hắn ngửa mặt gãi nhẹ má. “Trần ma ma gọi nó là gì nhỉ? Cá… cái gì mà cá?” – Là cá rán. Khóe mắt giật giật. Được rồi. Chắc là rán quá tay thôi. Không sao. Ta lại nhìn mấy thứ còn lại, biết ngay là nam nhân phía sau là lần đầu vào bếp. Nuốt khan nước bọt. Ăn vào liệu có chết không? Cổ đại không có thuốc chống tiêu chảy. Nhỡ… Đi nhiều quá liệu có nghẻo không? Bất hạnh thay, hành động kia lọt vào mắt người nọ lại là “Hoàng hậu đại nhân cảm động, nuốt nước bọt vì thèm”. Hầy… Nói chung tình cảnh khá là thảm. Âu Dương Thần chính là dạo này rất bận, không có thời gian “mặn nồng” với nương tử nên vô cùng hối lỗi. Buổi đêm sau khi phê xong một chồng tấu chương cao như núi liền chạy đến trù phòng réo gọi Trần ma ma dạy hắn nấu ăn. Mặc kệ Trần ma ma khuyên can thế nào, cái gì mà trượng phu tránh xa nơi bếp núc, rồi còn cái gì gì đấy đại loại thế, hắn cũng mặc kệ, nhất định xắn tay áo vào bếp. Sau một hồi vật lộn, may mắn gian trù phòng không bị hắn đốt cháy, cuối cùng cũng làm được mấy món. Âu Dương Thần hớn hở mang đồ ăn đến Tây Ngọc Cung, tâm trạng phi thường tốt đẹp. Nhìn bóng Hoàng thượng ôm theo đống đồ ăn đi ra dần, Trần ma ma bất lực nhìn đống đồ ăn còn thừa. Mấy phút sau, bà quyết tâm làm việc thiên tích đức, đem toàn bộ đồ ăn thừa mang cho bọn chuột trong cung. Tương truyền một tuần sau, chuột trong Hoàng cung chết hết phân nửa. Không một ai biết nguyên nhân vì sao, chỉ có Trần ma ma ngờ ngợ. Thế nhưng, suy nghĩ một hồi, bà tặc lưỡi quyết định làm ngơ. Trở lại thời điểm này, ta đang ngồi xuống ghế, tay cầm đôi đũa. Dù sao cũng là người ta làm lần đầu, cũng lên động viên khích lệ tinh thần chứ. Ta đưa đũa gắp một miếng cải xanh trên đĩa cho vào mồm, bởi vì cái này có vẻ không có gì đáng ngại nhất. Thế nhưng, mấy giây sau, ta lập tức hối hận vì suy nghĩ bồng bột vừa rồi, nhanh chóng xuất hồn về thăm ông bà tổ tiên. Cải xào nhừ quá, đã thế lại còn.. mặn… Chắc là uối quá tay rồi, lại có vị kì kì, có một chút bọt… - Thế nào, ngon không? – Âu Dương Thần nhìn ta, không kìm lòng mà hỏi. - … - Ta cố nuốt xuống, xanh mặt gật gật. Mãi về sau sau nữa, khi ta hỏi lại phu quân yêu quý rằng năm ấy hắn đã cho cái gì vào món cải kia, Thiên tử đại nhân mới cười tươi trả lời. - À, chẳng qua là lỡ tay đổ lọ muối vào đó. Sau đấy thì cảm thấy hình như chưa có muối lại cho thêm, về sau mới biết cái cho thêm là đường. Lại cảm thấy cần phải sáng tạo thế là cho thêm một chút bột gì đó dưới gầm tủ vào. Âu Dương Thần hồn nhiên trả lời mà không biết cái bột đó là bột giặt cao cấp của Hoàng cung. Nhưng đó là bí mật của mấy năm sau. Bây giờ, Âu Dương Thần đang vô cùng sung sướng khi nhận được lời khen, chỉ thiếu nước lòi đuôi ra mà vẫy. - Vậy nàng ăn thêm đi. Ta sặc. Ta thực sự chưa muốn tự sát. Thấy thế, Âu Dương Thần nhìn ta, ánh mắt ngấn nước. Ta lại sặc. Hắn là học chiêu này ở đâu đây? Những thứ đáng học thì không học lại đi học mấy cái vớ vẩn này. Cơ mà… nhìn hắn bây giờ giống tiểu hài tử chết đi được. - Nàng nói dối. Khó ăn thì đừng ăn. Đau bụng đấy. – Hắn đứng dậy, thu dọn đống bát đĩa. Lọ ra kia là mấy ngón tay băng băng trắng. Một chút khó chịu xen lẫn ngọt ngào trào lên trong lòng. Hắn là vì mấy cái này mà bị thương sao? Nhưng chưng để ta nói gì, hắn quay lại, cười cười. – Không thì nàng nấu đi. Ta rất muốn ăn đồ nàng nấu. Lư manh. Cực kì lưu manh. Cái này là khổ nhục kế. Chắc chắn. - Haiz… Hay là tiểu thư Tế Tướng Phủ lại không biết nấu ăn? Thực làm cho hạ nhân chê cười a. – Âu Dương Thần giả bộ nuối tiếc thở dài. - …. - A nha thật đáng tiếc, một tiểu thư khuynh quốc khuynh thành mà lại không biết nấu ăn, thật đáng tiếc, đáng tiếc a. – Cảm thấy chưa đủ phần công khích, Âu Dương Thần bồi cho câu nữa. - Ta nấu. – Ta đập bàn tuyên bố. Đường đường là nữ nhi mà bị dìm như thế, không thể chịu đựng, nhất định phải đứng lên phản đối và chứng tỏ bản thân. Bất quá, mấy khắc sau, trong trù phòng của Hoàng cung, mốt tiếng thét oán thán vang lên phá hủy đi sự tĩnh lặng của một góc Hoàng cung Ngọc Quốc. - Chết tiệt, Âu Dương Thần, ta cũng không biết nấu. Ta đứng bối rối trước nồi canh cứ trào ra ngoài mỗi khi lửa to. Làm sao đây? Làm sao đây a? Âu Dương Thần đứng tựa trên giá gỗ, an nhàn đọc sách cũng phải buông sách mà ra tay. Thế nhưng… Hai kẻ không biết nấu ăn thì làm được cái gì? Và khung cảnh diễn ra tiếp sau sẽ như thế này đây… Ta và Âu Dương Thần ngồi canh lửa. Cứ khi nào lửa to là lại rút củi ra để lửa nhỏ đi. Cứ những hành động phía sau tiếp diễn. Một lúc sau, tưởng chừng như không chịu nổi cái kiểu nấu ăn này nữa thì ngoài sân chợt vang lên tiếng khóc rấm rức. Tiếng khóc như âm thanh huyễn hoặc xuyên vào đêm tối. Ta rùng mình nhìn người bên cạnh… Bây giờ đang là gần nửa đêm. Không lẽ, cái thứ mà ai cũng bảo sẽ xuất hiện trong đêm ấy nó sẽ xuất hiện chứ? Ta sợ đến bủn rủn chân tay, run lẩy bẩy nhìn Âu Dương Thần. Ta là nữ tử. Cmn, có nữ tử nào mà không sợ ma chứ? Âu Dương Thần dường như cũng phát hiện ra tiếng khóc kia, nhìn ra phía sân rồi không quên kéo ta ra sân cùng hắn. Trong bóng tối, ta nhần thấy một nữ nhân đang rũ rượi khóc lóc ở trong sân. Ta thở phào. Có bóng, không phải ma. Bình tâm lại rồi, ta lại gần cô ta, cúi xuống hỏi. - Này, sao cô lại khóc? - Tiểu thư, Tiểu thư là ai? – Vì đang mặc y phục bình thường nên không ai nhận ra ta là Hoàng hậu, cũng không nhận ra Âu Dương Thần là thiên tử. Nữ nhân kia vẫn rấm rức khóc không ngừng. - Ta… là một nữ tử bình thường trong cung thôi. Vì sao cô khóc? - Tôi… - Lấm lét đưa mắt nhìn sang Âu Dương Thần. – Tôi không muốn nói chuyện này trước mặt nam nhân. Ta nhìn Âu Dương Thần đang đứng đấy. Một lát sau, ta thở hắt ra, đưa ta vỗ vỗ vai hắn ý bảo ta đi đây một chút. Âu Dương Thần gật gật đầu rồi quay lại trù phòng. Nữ nhân kia thấy Âu Dương Thần đi rồi thì kéo ta đi. Đi mãi, đến một chỗ khá xa trù phòng mới bắt đầu nói. Phía trên nóc một ngôi nhà nào đấy gần đó, một hắc y nhân nhìn theo bóng ta đi. Trong đáy mắt là nụ cười tàn độc và sự hài lòng rồi phóng vút đi. …….. Khoảng ba khắc sau, ta trở về trù phòng. Hầy, nữ nhân kia cũng thật khổ. Cô ta rời bỏ quê hương lên kinh thành mong muốn kiếm tiền gửi về cho gia đình thì bị một đám thổ phỉ trên đường cướp đi thân con gái nên thành ra sợ hãi đối với nam nhân. Hôm trước, mẹ cô ta mới mất. Cô ta muốn trở về nhà nhưng không được vì quy củ trong cung. Thương mẹ nhưng bất lực, cô ta liền khóc. Thấy cô ta đáng thương quá, ta liền viết cho cô ta một tờ giấy thông hành có ấn chỉ của Hoàng hậu để cô ta có thể về nhà. Thế mới mất nhiều thời gian thế. Quay trở lại trù phòng, ta thấy một bát canh nóng ở trên bếp, Âu Dương Thần đang ngồi gần đó ngủ gật, mặt còn vương chút nhọ. Ta cười nhẹ. Tên này, hóa ra khi ngủ cũng thật đáng yêu. Ta cúi xuống, cầm lấy khăn tay lau lau vết nhọ kia mà không để ý, trong hành động của mình có vạn phần ôn nhu. ……. Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua khe cửa trù phòng rọi lên hai thân ảnh đang tựa đầu nhau mà ngủ gật. Đang say giấc nồng, ta đột nhiên bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức. Vươn vai thức dậy thì chạm phải người bên cạnh. Ngái ngủ đưa mắt nhìn cái vật kì lạ bên cạnh, ta suýt nữa hét toáng lên. Âu Dương Thần bị ta cựa quậy phá bĩnh giấc ngủ cũng phải ngắp ngắn ngáp dài mà tỉnh dậy. - A, thật kinh khủng, Tuyết Phi lại bị giết. Thật là dã man. – Một cung nữ cảm thán. Ta và Âu Dương Thần nhìn nhau, nhanh chóng tiêu hóa vấn đề. Hậu cung…. Lại có người bị giết. _________________ Trù phòng: nhà bếp.