Chương 7
hi Michelle tỉnh dậy thì đã là giữa sáng, và cô cứ như thế nằm một mình trên chiếc giường lớn, cố gắng thích nghi với môi trường mới. Cô đang sống trong nhà của John, ngủ trên giường của anh. Anh đã tỉnh dậy hàng tiếng đồng hồ trước, trước cả bình minh, hôn nhẹ lên trán cô và bảo cô ngủ tiếp. Cô duỗi thẳng người ra, ngay lập tức nhận ra tình trạng trần trụi của mình cùng với sự đau nhức ở khắp các cơ bắp. Cô không muốn phải chuyển động, không muốn phải rời đống chăn gối thoải mái vẫn còn lưu lại mùi hương của John. Ký ức về khoái cảm lạ lùng mà mãnh liệt ấy vẫn đang tràn ngập trong đầu cô và đồng thời cũng làm  thân thể cô nóng ran lên một lần nữa. Anh chưa ngủ được nhiều lắm, và cũng không để cô ngủ cho tới khi anh cuối cùng cũng chịu rời khỏi giường để làm tiếp công việc thường ngày của mình.
Giá mà anh mang cô đi cùng. Cô cảm thấy ngượng ngịu trước bà Edie- quản gia của John. Bà ấy sẽ nghĩ gì về cô? Họ mới chỉ gặp nhau trong vài giây phút ngắn ngủi, bởi vì John đã vội vàng kéo cô lên phòng một cách hoàn toàn không đứng đắn; và vì thế toàn bộ ấn tượng mà cô cảm nhận được từ Edie chỉ là –chiều cao của bà ta, vẻ nghiêm trang cùng sự lãnh đạm tuyệt đối. Bà ấy sẽ chẳng nói gì nếu bản thân có không đồng ý với việc này, nhưng dù sao thì thực sự bà ta cũng không cần phải làm như thế, vì Michelle sẽ có thể nhận ra tất cả.
Cuối cùng cô cũng chịu rời giường và đi tắm, mỉm cười chế giễu với chính bản thân mình khi cô nhận ra rằng mình sẽ không còn phải tiết kiệm nước nóng nữa. Chiếc điều hòa trung tâm đã giúp cả căn nhà mát lạnh hẳn lên, điều mà cô cũng đã phải từ bỏ với chính ngôi nhà của mình để có thể giảm tối thiểu các loại hóa đơn thu tiền. Vì thế, dù cho tâm trạng của cô có thế nào thì cô tin chắc mình sẽ luôn hài lòng với mọi thứ ở đây.
Việc này cho cô cảm giác lạ lùng đến nỗi cô cứ ngỡ mình chưa đến nhà John bao giờ; cô đã không biết phải mong đợi điều gì. Có lẽ là một ngôi nhà cũ kỹ khác như căn nhà của cô chăng? Dù rằng sự thật là cha cô đã thiết kế lại và hiện đại hóa tất cả mọi thứ ở phía trong căn nhà trước khi họ dọn đến ở, và ngôi nhà này cũng sang trọng hiện đại y như ngôi nhà cô đã từng sống. Nhưng căn nhà này của John được thiết kế theo phong cách Tây Ban Nha, và chỉ mới được xây dựng tám năm trước đây. Bức tường mát lạnh màu gạch sống cùng trần nhà cao chót vót đã khiến ngôi nhà tránh được cái nóng oi bức, và hàng dãy các loại cây được trồng trong nhà cũng đã mang lại cho không khí một vẻ trong lành, tươi mát.
Cô đã từng rất ngạc nhiên trước số lượng cây xanh được trồng tại nơi đây, và liền quyết định rằng những loại cây trồng này có được đều là nhờ bàn tay của Edie mà nên. Khu nhà hình chữ U được viền xung quanh bởi một cái bể bơi dài đến nỗi trông nó giống như một cái phá ( Noly: Phá là vùng nước mặn có dải đất) trong rừng nhiệt đới hơn là một cái bể bơi; nhưng cũng vì vậy mà mọi căn phòng trong tòa nhà đều có hướng nhìn ra bể bơi cùng sân trong.
Cô cũng đã từng rất sửng sốt trước sự xa hoa này. John đương nhiên là không nghèo, nhưng ngôi nhà này chắc chắn tốt rất rất nhiều tiền – một khoản mà cô cho rằng đáng  anh lẽ đã phải đầu tư vào nông trại như tính cách của anh mới phải. Cô đã mong đợi một
căn nhà dân dã và thực tế hơn, nhưng sự thật là ngôi nhà này mang đậm phong cách của riêng anh. Sự hiện diện của anh tràn nhập mọi ngóc ngách, và mọi thứ đều được sắp xếp sao cho anh cảm thấy thoải mái thuận tiện nhất.
Cuối cùng thì cô cũng thuyết phục được bản thân không tiếp tục lưỡng lự nữa mà đi thẳng xuống dưới tầng. Nếu Edie quyết định sẽ tỏ thái độ thù địch với cô thì giờ sẽ là lúc để cô phát hiện ra việc đó.
Cách bố trí sắp đặt đồ đạc trong nhà rất đơn giản, và cô có thể dễ dàng tìm thấy nhà bếp. Giờ tất cả những gì cô cần làm chỉ là đi theo cái mũi của mình để tìm ra chỗ để cà phê. Ngay lúc Michelle bước vào, Edie quay đầu sang và lập tức nhìn thấy cô, mặt bà ta chẳng hề biểu lộ chút xúc cảm nào, và trái tim Michelle bắt đầu trùng xuống. Và rồi bà quản gia đặt tay lên hông mình mà bình tĩnh tuyên bố với cô rằng, “Ta đã phải nói với John bao lần rằng đã đến lúc để đưa một người phụ nữ về nhà.”
Sự nhẹ nhõm lập tức chạy dọc cơ thể Michelle, vì cô thực sự không hề muốn phải nhìn thấy sự khinh rẻ trong ánh mắt của Edie. Khoảng thời gian gần đây cô thường rất nhạy cảm với những gì người khác nghĩ, hơn hẳn hồi cô còn trẻ– lúc cô vẫn còn giữ được sự kiêu ngạo thuần khiết của tuổi trẻ. Chính cuộc sống đã đưa đẩy, dồn ép, xóa sạch cái sự kiêu ngạo ấy trong cô và dạy cô rằng không bao giờ nên mong đợi một cuộc sống tràn ngập màu hồng.
Má cô đỏ ửng lên, “John đã không giới thiệu cho chúng ta làm quen vào tối hôm qua. Cháu là Michelle Cabot ạ.”
“Edie Ward. Cháu đã muốn ăn sáng chưa? Ta cũng kiêm luôn cả trách nhiệm của đầu bếp trong cái nhà này.”
“Cháu sẽ chờ luôn đến bữa trưa, cảm ơn cô. John có quay lại để ăn trưa không ạ?” Cô cảm thấy thật xấu hổ vì đã hỏi điều này.
“Nếu nó làm việc gần đây. Cà phê thì sao?”
“Cháu có thể tự lấy ạ.” Michelle nhanh chóng nói, “Cốc để ở đâu ạ?”
Edie mở cánh tủ phía bên trái chỗ bà đang đứng và lấy ra một cái cốc, rồi đưa nó cho Michelle. “Sẽ thật tốt khi có thêm bạn cùng ta ở đây vào ban ngày.” Bà nói. “Mấy tay người làm chết tiệt đó chẳng bao giờ chịu nói chuyện.”
Dù cho Michelle đã mong đợi những điều gì về Edie thì bà cũng không hề như thế. Bà hẳn đã bước sang tuổi ngũ tuần; dù rằng tóc bà vẫn còn đen, nhưng có một vẻ gì đó ở bà đã khiến người ta đoán ra được cái tuổi ấy. Bà cao và có một bờ vai rộng, với dáng đi thẳng tắp của một người nữ tu đứng đầu một tu viện và điềm tĩnh đến lạnh lùng; nhưng thêm vào đó bà cũng lại có đôi mắt khôn ngoan cùng uể oải của một người đã phải ở trong nhà quá lâu. Sự chấp thuận ngầm từ phía bà khiến Michelle cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng thay vào đó, Edie trầm lặng và kiên quyết từ chối sự giúp đỡ từ phía Michelle dưới bất kỳ hình thức nào. “Rafferty sẽ lấy đầu của cả cháu và ta mất,” bà nói. “Việc nhà là thứ ông chủ trả tiền cho ta để làm, và chúng ta không có tiền lệ chọc giận ông chủ ở đây.”
Vì thế Michelle đi lang thang quanh khu nhà, ngó đầu nhòm vào mọi căn phòng và tự hỏi cô có thể chịu đựng sự buồn tẻ, nhàm chán và trống trải này cho đến bao giờ. Việc tự phải làm mọi công việc trông nông trại khó đến nỗi nhiều lúc cô tưởng như mình như sụp xuống đến nơi, nhưng lúc đó cô lại luôn có thể tìm thấy những mục đích làm việc cho mình trong mỗi giờ làm. Cô rất thích quản lý nông trại. Việc đó không dễ, nhưng nó phù hợp với cô nhiều hơn việc phải làm một bà chủ đảm đang trong một căn nhà rất nhiều. Sự thiếu vắng của những mục tiêu sống, hay cái đích cần đạt tới khiến cô bực bội. Cô đã mong đợi rằng đến sống cùng với John đồng nghĩa với việc cô sẽ được làm việc với anh, chia sẻ mọi công việc và khó khăn cùng với anh – điều mà những cặp vợ chồng vẫn thường làm.
Trước cái ý nghĩ này, cô thở dài đầy phiền não; hiện cô đang đứng bên cạnh giường của anh, trước tủ quần áo – nhìn chằm chằm vào đống quần áo trang phục của anh, cứ như thể việc nhìn vào những vật dụng sở hữu của riêng anh sẽ làm cô cảm thấy được gần anh hơn vậy. Cô chậm rãi với tay ra và chạm vào một cái ống tay áo. Quần áo của cô được đặt trong cái tủ bên cạnh cái tủ này của anh, nhưng nó không hề thuộc về cô. Đây là nhà của anh, giường của anh, và cô chỉ đơn giản là một món đồ được anh sở hữu, được ông chủ sủng ái trên giường và để rồi ngay lập tức bị lãng quên vào ngày hôm sau.
Cô nhận ra một cách châm biếm thà rằng như thế còn hơn là chẳng có gì, chẳng là gì; giờ đây lòng kiêu hãnh của cô không còn là vấn đề nữa, cô sẽ ở đây cho tới khi anh không còn muốn cô nữa, bởi vì cô đã và đang quá ám ảnh với tình yêu đối với John, ám ảnh đến nỗi cô nghĩ mình sẽ nhận lấy mọi thứ mình hiện có và có thể có được. Nhưng điều cô thực sự muốn, điều cô ước ao hơn bất cứ điều gì khác trên cõi đời này, là có được tình yêu cùng sự khao khát từ anh. Cô muốn được kết hôn với anh, được làm bạn đời của anh, bạn cũng như tình nhân của anh, được hoàn toàn thuộc về nơi đây cũng như anh vậy.
Một phần trong cô cảm thấy sửng sốt khi thấy bản thân mình lại có thể nghĩ về việc kết hôn một lần nữa, ngay cả là với John. Roger đã phá hủy toàn bộ lòng tin cùng sự lạc quan của cô đối với cuộc sống; ít nhất cô cũng nghĩ rằng anh ta đã làm như thế với cô. Và giờ đây, sự tin tưởng lại được nhen nhói. Lần đầu tiên cô nhận ra được khả năng tự phục hồi của mình; cô đã thay đổi hoàn toàn vì nỗi kinh hoàng cùng xấu hổ về cuộc hôn nhân trước đây của mình, nhưng không phải là bị phá hủy hoàn toàn. Cô đang dần hồi phục lại những vết thương, và phần lớn là nhờ vào John. Cô đã yêu anh quá lâu rồi, lâu đến nỗi tình yêu này dường như đang là một sợi chỉ liên tiếp trong cuộc sống của cô,
luôn luôn có mặt ở đó, bằng một cách nào đó cũng đã cho cô một thứ gì đó để nắm giữ lấy, để dựa dẫm vào ngay cả khi cô cho rằng nó không quan trọng.
Cuối cùng thì sự bồn chồn hiếu động đã kéo cô ra khỏi căn nhà. Cô thậm chí miễn cưỡng trong cả việc đặt ra các câu hỏi, không muốn cản trở công việc của bất kỳ ai, nhưng cô vẫn quyết định đi dạo xung quanh để nhìn mọi thứ một cách tổng thể. Nông trại của anh với nông trại của cô quả thực là khác nhau đến một trời một vực. Ở đây mọi thứ đều được giữ gìn cẩn thận và gọn gàng, với lớp sơn tươi mới trên cái cổng vòm và mọi hàng rào. Những con ngựa khỏe mạnh, đầy khí thế đều nhảy dựng lên trong chuồng hoặc đều đang thong thả ăn cỏ trên bãi cỏ rộng lớn. Sự cung cấp cho gia súc ở nơi đây tốt hơn hẳn mọi thứ ở nông trại của cô. Nông trại của cô cũng đã từng trông như thế này, và sự quyết tâm trong cô một lần nữa lại dấy lên rằng nó sẽ trở lại như xưa.
Ai đang chăm lo cho nông trại của cô nhỉ? Cô chưa từng hỏi John, mà cũng là bởi vì cô chưa từng có được nổi một cơ hội để hỏi anh về bất cứ việc gì. Anh sẽ lại rất nhanh chiếm lấy cô, đến nỗi cô thậm chí không còn thời gian để nghĩ ngợi; và rồi thì anh đã rời đi ngay trong lúc cô vẫn còn đang lơ mơ.
Khi John về đến nhà thì đã là chạng vạng, và dù Michelle vẫn đang nằm trên thảm trải thì cô vẫn có thể cảm nhận thấy mọi cơ bắp khắp cơ thể cô căng lên vì căng thẳng. Ngay khi anh bước vào trong căn bếp, ánh mắt anh đã lập tức quét quanh căn phòng, và rồi ngay lập tức một sự thỏa mãn tràn ra khắp các cơ trên khuôn mặt của anh khi anh nhìn thấy cô. Cả ngày nay anh đã phải tự đấu tranh không biết bao lần đối với sự thúc giục trong lòng muốn được quay về nhà, và thay vào đó lại phải hình dung cô đang ở đây, sống ngay dưới mái nhà của anh. Ngay cả khi anh xây dựng nên ngôi nhà này  từ tám năm trước đây, anh đã tự hỏi không biết cô sẽ nghĩ gì về nó; và nếu cô thích căn nhà này của anh, dáng vẻ của cô sẽ thế nào trong khắp các căn phòng nơi đây? Khu nhà này không phải là những khu biệt thự rộng lớn được xây ở Palm Beach, nhưng nó đã được xây nên dựa trên sự tiện nghi, thoải mái cho chính bản thân anh – một vẻ đẹp lạ mắt cùng với sự sang trọng nhất định.
Cô trông tươi mát và hoàn hảo như những tia nắng le lói từ buổi sớm mai, trong khi người anh thì lại đang chứa đầy mồ hôi cùng bụi bẩn, quai cằm tối lại do đám râu mọc qua ngày. Nếu giờ anh chạm ngay vào người Michelle, trên chiếc váy trắng kem của cô sẽ phải lưu lại dấu vân tay đầy bụi bẩn, nhưng anh lại muốn được chạm vào cô càng nhanh càng tốt, hoặc nếu không anh sẽ phát điên lên mất. “Lên đây với anh,” anh làu bàu, tiếng kêu vang lên từ đôi bốt khi tiếp xúc với nền nhà khi anh đi lên tầng trên.
Michelle chậm rãi đi theo anh, tự hỏi có phải anh đang hối hận vì đã đem cô theo đến đây hay không. Anh đã không hôn cô, thậm chí còn chẳng thèm cười.
Anh đang cởi áo trong lúc cô bước tới vào căn phòng, và vứt đống quần áo chứa đầy bụi bẩn ngay trên tấm thảm trải sàn. Cô rùng mình khi nhìn thấy bộ ngực lực lưỡng đầy lông và bờ vai sải rộng của anh, tim cô như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực trong lúc cô nhớ lại cái cách anh đã chuyển động trên thân thể trần trụi của cô và chậm rãi đè người lên cô, để cô chấp nhận sức nặng của anh, chôn vùi bộ ngực của cô dưới mái tóc xoăn tối màu của mình.
“Cả ngày nay em đã làm gì thế?” anh hỏi trong lúc bước vào buồng tắm.
“Chẳng gì cả,” Michelle trả lời lại anh với giọng rầu rĩ đến thảm thương, cố xua đi sự mơ màng về xác thịt còn đọng lại trong tâm trí của cô.
Âm thanh của dao cạo phát ra từ phía buồng tắm, và khi anh xuất hiện lại một lần nữa trước mặt cô, khuôn mặt anh đã hoàn toàn sạch sẽ và không còn râu ria như lúc mới đây thôi. Những lọn tóc xoăn đen ẩm ướt bám quanh hai bên thái dương của anh. Anh nhìn ngắm cô một lúc, và rồi cái trừng mắt lúc này đã làm khuôn mặt anh tối sầm lại. Anh cúi đầu xuống, cởi đôi bốt dưới chân ra và bắt đầu cởi khóa thắt lưng.
Tim cô lại đập rộn ràng lên một lần nữa. Anh sẽ lại đem cô lên giường, và cô cũng sẽ lại không có cơ hội để nói với cô về bất cứ điều gì khác nếu không chịu nói ngay trước khi anh chạm vào cô. Cô bồn chồn nhặt đôi bốt bẩn của anh lên và đặt chúng lên kệ tủ, tự hỏi phải bắt đầu như thế nào. “Chờ đã,” cô thốt lên. “Em cần nói chuyện với anh.”
Anh chẳng thấy còn lý do gì để phải đợi thêm nữa cả. “Vậy em nói đi,” anh nói nhưng tay vẫn tiếp tục cởi khóa quần của mình và kéo nó xuống dưới đùi.
Cô hít vào một hơi thở sâu. “Em quá rảnh rỗi cả ngày nay rồi.”
John đứng thẳng người dậy, đôi mắt anh tối sầm lại khi nghe thấy giọng nói vỡ òa của cô. Chết tiệt thật, đáng lẽ ra anh đã phải đoán được trước về điều này chứ nhỉ. Khi bạn có được một thứ gì đó thật đắt giá thì bạn cũng cần trả tiền để có thể tiếp tục bảo dưỡng nó. “Được rồi,” anh nói, giọng đều đều. “Anh sẽ đưa em chìa khóa của chiếc Mercedes, và mai anh sẽ mở một tài khoản riêng cho em.”
Cô cứng đờ người khi nghe thấy câu nói này từ anh, và rồi mặt cô trở nên trắng nhợt ngay lập tức. Không. Không đời nào cô sẽ chịu để anh biến mình thành một con vật nuôi, một loại đồ chơi hoạt bát chỉ dành để phục vụ anh vào ban đêm, không còn khả năng tự kiểm soát chính bản thân mình. Cô ném mạnh một chiếc bốt về phía anh; sửng sốt, anh tránh được cái ném đầu tiên, nhưng chiếc thứ hai thì lại đập ngay vào ngực của anh. “Cái quái gì vậy?”
“Không!” cô hét to, mắt cô sáng rực lên một ngọn lửa màu xanh trên gương mặt tái nhợt. Cô đứng thẳng người một cách cứng nhắc, hai bàn tay nắm chặt bên hông. “Em không cần tiền của anh, kể cả cái xe chết tiệt đó nữa! Em muốn được tự chăm sóc bầy gia súc và nông trại của mình, không phải là bị bỏ rơi ở đây hàng ngày như thế này chỉ để làm một con búp bê phục vụ cho những nhu cầu của anh, chỉ biết lủi thủi ở nhà chờ anh về chơi với em!”
Anh đá cặp quần jeans ra, để thứ duy nhất anh còn mặc trên người là cái quần đùi. Chính anh cũng đang cảm thấy rất tức giận, nhưng anh cố kiềm chế. Và điều đó chất chứa trong giọng nói nhỏ nhẹ, đầy chừng mực của anh. “Anh không nghĩ em lại là nô lệ tình dục của anh. Điều gì khiến em nghĩ thế chứ?
Mặt cô trắng bệch và người cô thì run rẩy, “Anh dẫn em thẳng lên đây và bắt đầu cởi quần áo.”
Anh nhíu mày. “Vì cả người anh đều dính đầy bụi bẩn. Anh thậm chí sẽ chẳng thể hôn em mà không dính bụi bẩn vào người em, và anh không muốn phá hỏng bộ váy em đang mặc.”
Môi cô run lên khi cô nhìn lại xuống cái váy mình đang mặc. “Nó chỉ là một cái váy thôi mà.” Cô nói, quay mặt ra chỗ khác. “Em hoàn toàn có thể giặt sạch nó. Và em thà để mình bị dính bẩn còn hơn là phải nằm dài ở đây cả ngày.”
“Chúng ta đã nói về chuyện này rồi, và mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa.”Anh bước vòng ra phía sau cô, đặt hai tay lên bờ vai của cô và nhẹ nhàng bóp nhẹ. “Em không thể làm được mấy công việc đó; em sẽ chỉ tự làm mình bị thương mà thôi. Một số phụ nữ có thể làm được điều đó, nhưng em thì lại không đủ mạnh mẽ. Nhìn cổ tay em xem,” anh nói, trượt tay xuống dưới cánh tay của cô, cầm lấy cổ tay cô và nâng nó lên. “Xương em mỏng manh quá.”
Bằng một cách nào đó, Michelle bỗng phát hiện ra rằng hiện người cô đang tựa sát vào người anh, đầu cô dựa vào vai anh. “Đừng làm em cảm thấy mình vô dụng đến như vậy!” cô tuyệt vọng kêu lên. “Ít nhất thì hãy để em đi cùng với anh. Em có thể chăn gia súc.”
Anh ôm cô chặt vào lòng và ngắt lời cô. “Ôi chúa ơi, tình yêu của anh!” anh thì thào.“Anh chỉ đang cố để bảo vệ em thôi, chứ không phải là làm em cảm thấy mình vô dụng! Anh đã muốn phát bệnh vào cái lúc anh nhìn thấy em tự mình sửa lại hàng rào và anh có thể biết trước được những gì có thể xảy ra nếu mấy cái dây quấn quanh người em. Em có thể chết ngay tại chỗ đấy, em biết không hả?”
“Anh cũng vậy mà thôi.”
“Không dễ dàng như em đâu. Thừa nhận đi Michelle, rằng việc này đòi hỏi rất nhiều sức khỏe. Anh muốn em được an toàn.”
Đây là một cuộc tranh cãi mà họ vẫn luôn đề cập đến không biết bao nhiêu lần, nhưng cô cũng vẫn chưa từng lay chuyển được anh. Nhưng cô không thể từ bỏ, bởi thực sự cô không thể chịu thêm một ngày nhàn rỗi nào như hôm nay nữa. “Anh có thể chịu nổi không nếu anh không có việc gì để làm?” Nếu anh bắt buộc phải đứng một chỗ và chỉ có thể nhìn người khác làm việc? Edie thậm chí còn không để em giúp bà ấy làm bất cứ việc gì.”
“Bà ấy tốt nhất nên làm thế.”
“Anh có hiểu em nói gì không đấy? Chẳng lẽ em cứ phải ngồi ở nhà cả ngày à?”
“Được rồi, anh công nhận em nói cũng có điểm có lý,” anh thấp giọng nói. Anh đã cho rằng cô lại muốn  hưởng thụ cuộc sống nhung lụa một lần nữa, nhưng sự thực đã chứng minh rằng anh đã sai. Anh nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cô, và dần dần cô cũng tựa hẳn người vào anh một cách thoải mái, tay cô trượt lên ôm lấy cổ anh. Anh cần phải nghĩ
ra việc gì đó cho cô giết thời gian, nhưng hiện giờ thì anh đang rất lúng túng. Thật khó để nghĩ ra bất cứ điều gì khi mà cô cứ dựa sát vào người anh như thế này, ấm áp, mịn màng như một tấm lụa, khuôn ngực rắn chắc của cô áp chặt vào cơ thể của anh và hương thơm ngọt ngào đầy nữ tính bắt đầu xộc lên mũi anh. Cô chưa từng rời khỏi tâm trí của anh cả ngày hôm nay, những ý nghĩ luẩn quẩn về cô cứ bám lấy anh như một cái nam châm. Dù anh có gần cô đến thế nào thì dường như như thế vẫn là chưa đủ.
Anh miễn cưỡng tách người cô ra khỏi người anh một cách nhẹ nhàng. “Bữa tối sẽ được chuẩn bị sẵn sàng trong mười phút, và anh cần phải đi tắm. Người anh có mùi như một con ngựa đực vậy.”
Những giọt mồ hôi nóng bỏng cùng với cái mùi đặc trưng của nó chẳng hề làm cô phiền lòng. Không những vậy mà cô còn dán chặt vào người anh hơn; mặt cô áp sát lên vồng ngực rắn chắc của anh, chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô giơ ra để tận hưởng hương vị mằn mặn được lưu lại trên làn da của anh. Người anh run lên, mọi ý nghĩ về việc phải đi tắm lập tức chạy biến đi đâu mất. Trượt những ngón tay của mình xuống dưới mái tóc vàng óng ả của cô, anh nâng đầu cô lên, rồi rất nhanh chiếm lấy môi cô để hai hơi thở được tìm đến với nhau trong một nụ hôn đói khát.
Cô vẫn chẳng thể kiềm chế  nổi phản ứng của bản thân khi phải đối mặt với anh; cứ mỗi khi anh chạm vào cô thì cô lại ngay lập tức trở thành người đàn bà của anh, tan chảy trong lòng anh, đôi môi căng mọng sẽ luôn mở ra đón chào anh, sẵn sàng cho anh mọi thứ anh muốn từ cô. Từ khi yêu anh cô đã hoàn toàn phá bỏ các giới hạn quy tắc của mình, và cũng bị cuốn theo một trải nghiệm hoàn toàn khác hẳn. Chính anh mới là người kiểm soát được chính mình lúc này chứ không phải cô – anh tự ngăn bản thân lại để không kéo cô lên giường ngay tức khắc. “Đi tắm,” anh thì thào, ngẩng đầu lên. Giọng anh căng lên. “còn bữa tối nữa. Sau đó thậm chí anh còn phải giải quyết một số giấy tờ, chết tiệt thật, mà toàn giấy tờ không thể hoãn được nữa chứ.”
Michelle có cảm giác như thể anh đang chờ đợi cô phản bác lại chuyện đó, nhưng hơn ai hết cô hiểu được rằng có những công việc thực sự không thể hoãn. Cô lùi bước lại, mỉm cười với anh. “Em đói rồi, vì thế anh hãy tắm nhanh lên.” Một ý tưởng đang lóe lên trong đầu cô, và cô cần phải suy nghĩ thêm về nó.
Cô thoải mái đến lạ lùng suốt bữa tối; dường như đối với cô, việc được ở bên anh lúc này xảy đến thật tự nhiên, cứ như thể bỗng chốc thế giới của cô được sắp xếp thật hợp lý lại vậy. Cảm giác mất tự nhiên vào buổi sáng đã hoàn toàn biến mất, cũng có lẽ là bởi vì sự hiện diện của John. Edie dùng bữa với họ, một điều thật chẳng hề kiểu cách làm Michelle rất thích. Và việc này thậm chí còn cho cô có nhiều thời gian thêm để nghĩ ngợi, bởi những câu nhận xét của Eddie đã lấp đầy suốt thời gian ngồi ăn tối và làm nó sôi động lên hẳn.
Sau bữa tối, John hôn nhẹ lên môi Michelle và vỗ nhẹ một cái lên cái mông núng nính của cô. “Anh sẽ cố hoàn thành xong việc nhanh nhất có thể. Em có thể tự tiêu khiển bản thân một lúc chứ?”
Cô lập tức bị chọc giận, “Em sẽ đi cùng với anh.”
Anh thở dài, nhìn xuống mắt cô. “Cưng ơi, anh sẽ chẳng hoàn thành được việc gì nếu em cứ ở ngay gần đấy.”
Cô ném về phía anh một ánh mắt đầy vẻ khinh miệt. “Anh là người ủng hộ theo chủ nghĩa Sô-vanh trung thành nhất hiện còn sống sót đó, John Rafferty. Anh sẽ làm việc, được thôi, bởi vì anh sẽ phải chỉ cho em xem anh đang làm cái gì, và rồi từ đó em sẽ có thể tiếp quản các công việc có liên quan đến giấy tờ sổ sách cho anh.”
Đột nhiên anh tỏ vẻ đề phòng cảnh giác, “Anh không theo chủ nghĩa Sô-vanh.”
Anh cũng không muốn cô động vào các loại giấy tờ của anh nữa. Và thực chất thì anh cũng không cần phải nói to hẳn điều đó ra, bởi có vẻ như cô rõ ràng có thể đọc được điều đó dưới biểu hiện của anh. “Anh có thể đưa em việc gì đó để làm, hoặc em sẽ quay trở lại nhà mình ngay lập tức.” Cô dứt khoát nói, đứng lên đối diện với anh cùng đôi bàn tay chống hai bên hông.
“Chỉ là, em thì biết gì về chuyện đó cơ chứ?”
“Em tốt nghiệp quản trị kinh doanh.” Cứ phải để anh chậm rãi “tiêu hóa” cái vấn đề này trước đã. Vì rõ ràng rằng anh không hề muốn cô bước vào cái văn phòng làm việc của mình, cô bước qua người anh và đi xuống đại sảnh một mình.
“Michelle, chết tiệt thật.” Anh tức giận lầm bầm, đuổi theo cô.
“Em làm việc đó thì làm sao kia chứ?” cô cao giọng hỏi, ngồi xuống mặt bàn.
“Anh không mang em tới đây để làm việc. Anh muốn được chăm sóc em.”
“Em sẽ bị thương ở đây ư? Chẳng lẽ một cái bút chì cũng lại là quá nặng đối với em à?”
Anh gầm lên một tiếng, tiến đến gần hơn để nâng cô lên. Nhưng đôi mắt của cô thì đã bắt đầu bắn những tia lửa về phía anh, cái cằm ương bướng của cô ngẩng ngẩng lên vẻ khiêu khích, rõ ràng rằng cô đã sẵn sàng để đấu lại anh. Nếu anh dồn ép cô quá, rất có thể cô sẽ thật sự quay lại cái ngôi nhà trống rỗng, tối om om đó. Anh hoàn toàn có thể dùng sức lực của mình để giữ cô ở lại đây, nhưng anh không muốn mọi việc xảy ra như thế. Anh muốn được nhìn thấy cô ngọt ngào đối xử với anh và hoàn toàn tình nguyện làm mọi thứ cùng anh, chứ hoàn toàn không phải là cố cào vào người anh như một con mèo hoang. Chết tiệt, thôi thì ít ra việc này cũng an toàn hơn là chăn gia súc. Anh sẽ kiểm tra lại đống sổ sách vào buổi tối sau vậy.
“Thôi được rồi,” anh gầm gừ.
Ánh mắt cô nhìn anh với vẻ mỉa mai cố hữu. “Anh thật lịch thiệp hòa nhã làm sao.”
“Tối nay em hỗn xược quá đấy,” anh châm biếm nói, tự tìm cho mình một chỗ ngồi.“Có lẽ anh nên làm tình với em ngay trước bữa tối và giải quyết thật nhanh gọn chuyện này.”
“Như em đã nói đấy thôi, người đàn ông trung thành nhất còn sống vẫn còn theo chủ nghĩa Sô-vanh,” cô ném về phía anh một cái nhìn kiêu kỳ, một cái nhìn mà anh đáng nhẽ đã phải nổi xung lên nếu như là trước đây. Cô bắt đầu thấy thích thú với việc đặt bẫy cho anh rồi.
Mặt anh trở nên tối sầm nhưng anh vẫn kiềm chế lại bản thân, với tay chạm vào đống ghi chú, hóa đơn và đơn đặt hàng. “Chú ý vào đấy, và đừng có làm hỏng chuyện này,”anh đốp chát, “Tiền thuế phải trả đã đủ tồi tệ nếu không muốn nhắc đến một người quản lý sổ sách nghiệp dư như em.”
“Em vẫn làm việc này kể từ khi cha mất,” cô cũng đáp trả lại.
“Nhìn vào thực trạng của điền trang của em mà nói thì cưng à, việc đó cũng chẳng phải là một việc đáng được cân nhắc lắm đâu.”
Mặt cô đông cứng lại, và cô rời ánh mắt của mình ra khỏi người anh, anh lầm bầm chửi thề ngay sau khi nhìn thấy điều này. Không nói một lời nào, cô giật đống giấy tờ ra khỏi tay anh và bắt đầu phân loại chúng, và rồi tiếp theo lại sắp xếp chúng lại theo thứ tự thời gian. Anh ngồi dựa lưng vào cái ghế lớn, vẻ mặt nghiền ngẫm ủ uê khi anh ngắm cô bắt đầu bắt tay làm công việc của mình – ghi chép lại các dữ liệu vào sổ cái một cách ngay ngắn và nhanh chóng, rồi cô xem xét lại những cột danh sách máy móc bổ sung hai lần để chắc chắn rằng mình đã làm đúng.
Khi cô đã hoàn thành xong việc này, cô đẩy quyển sổ cái về phía anh. “Hãy kiểm tra lại nó để chắc rằng em không phạm phải bất kỳ lỗi lầm nào.”
Và anh cũng làm theo lời cô, thậm chí là còn rất kỹ lưỡng nữa. Cuối cùng thì anh cũng gập cuốn sổ lại và nói, “Được rồi.”
Mắt cô nheo lại. “Đó là tất cả những gì anh cần phải nói ư? Thảo nào anh chưa thể kết hôn được với ai – anh luôn nghĩ tất cả phụ nữ đều không có não và chẳng thể cộng hai với hai.”
“Anh đã từng kết hôn rồi.” Anh nói với vẻ sắc bén lạ thường.
Câu nói này của anh làm cô vô cùng choáng váng, bởi lẽ từ trước tới nay cô chưa từng nghe ai nhắc đến việc anh kết hôn cả. Và rồi những sự ghen tuông bùng lên trong cô trước cái suy nghĩ đã từng có một người phụ nữ khác sống cùng với anh, được gọi tên bằng họ của anh và nằm trên cùng một cái giường với anh, có quyền được đụng chạm vào cơ thể của anh. “Ai, bao giờ?” cô lắp bắp.
“Từ rất lâu rồi. Khi đó anh vừa mới lên 19, và hồi đó thì hooc-môn trong người anh phát triển mạnh mẽ hơn tình cảm rất nhiều. Chỉ Chúa mới biết vì sao cô ta lại đồng ý cưới anh. Cô ta chỉ mất có 4 tháng để quyết định được rằng cuộc sống ở nông trại là hoàn toàn không phù hợp với mình, rằng cô ta muốn có tiền để tiêu và cần một người chồng không phải làm việc 20 tiếng một ngày.”
Giọng anh cứ đều đều, và ánh mắt anh tràn đầy sự khinh miệt. Michelle cảm thấy ớn lạnh.“Tại sao chưa có ai nói về điều này?” cô thì thầm. “Em đã biết anh 10 năm nay, nhưng em lại không hề biết rằng anh đã kết hôn.”
Anh nhún vai. “Bọn anh ly dị được 7 năm trước khi em chuyển đến đây, vì vậy chắc chắn vào thời điểm đó nó không còn là một thông tin mới mẻ gì nữa. Cô ta thậm chí ở đây còn không đủ lâu để mọi người biết đến cô ta. Anh làm việc quá nhiều và chẳng thể tham dự được các sự kiện xã hội. Nếu cô ta cưới anh chỉ vì nghĩ rằng cuộc sống một bà chủ nông trại sẽ đầy hoa lụa, thì cô ta cũng đã nhanh chóng thay đổi ý nghĩ của mình.”
“Giờ cô ấy ở đâu?” Michelle thực tâm mong rằng người phụ nữ đó không còn sống ở khu vực này nữa.
“Anh không biết, và anh không quan tâm. Anh nghe nói là cô ta đã tái hôn với một lão già trọc phú ngay sau khi bọn anh chấm dứt. Lúc đó anh đã chẳng thèm quan tâm tới việc đó, và bây giờ cũng vậy.”
Cô không thể tưởng tượng được rằng trên thế gian này lại có bất kỳ một người phụ nữ nào có thể chọn một đàn ông khác – dù cho người đó có giàu có thế nào – thay vì chọn John. Cô sẵn sàng sống trong một túp lều và ăn rắn chuông nếu đó là cái giá phải trả để có thể sống cùng với anh. Nhưng giờ thì cô đang bắt đầu hiểu ra vì sao anh luôn khinh bỉ những người giàu có trống rỗng ngồi trực thăng đến thế, tại sao anh lại có thể có những ấn tượng cay độc như thế về cô trước đây chỉ vì cô đã để người khác trợ cấp cho mình chứ không phải là tự làm việc. Nhưng, việc này thậm chí còn khó hiểu hơn vì bây giờ anh không muốn cô đụng tay vào bất cứ việc gì, cứ như thể anh muốn làm cho cô phải hoàn toàn phụ thuộc vào anh vậy.
Anh cứ thế ngắm cô, tự hỏi cô đang nghĩ gì. Cô đã rất sửng sốt khi nghe thấy tin rằng anh đã kết hôn. Sự việc xảy ra quá lâu rồi, lâu đến mức anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, và chắc chắn anh cũng sẽ không bao giờ nhắc đến việc này nếu không phải cô tự nhiên nhắc việc hôn nhân. Việc này xảy ra với một con người hoàn toàn không phải là anh – đó chỉ là một cậu thanh niên 19 tuổi cố sức muốn phát triển thêm cái doanh trại nhỏ mà mình được kế thừa. Đôi khi anh thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên của cô ta, và anh cũng đã quên dáng vẻ ngoại hình của cô ta từ rất nhiều năm trước. Anh chắc rằng mình sẽ chẳng thể nhận ra cô ta kể cả khi giờ họ có gặp nhau.
Việc này đúng là lạ thật, bởi lẽ dù cho anh có không được nhìn thấy mặt Michelle trong suốt những năm tháng của hôn nhân của cô thì anh vẫn chưa bao giờ có thể quên được khuôn mặt của cô, cách cô chuyển động, cách những tia nắng mặt trời quấn quýt quanh mái tóc của cô. Anh biết rõ mọi đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn, góc cạnh ấy – đôi gò má cao cao thanh tú, chiếc cằm bướng bỉnh và khuôn miệng rộng mềm mại. Cô đã đặt môi mình lên ngực anh và cảm nhận hương vị mặn nồng, đầy mồ hôi ấy, chiếc lưỡi nhỏ nhắn bắt đầu thò ra để liếm láp cơ thể anh. Hiện giờ trông cô thật quá thanh cao và quý phái trong chiếc váy trắng không tỳ vết, nhưng khi anh làm tình với cô, cô lập tức lại trở thành một loại chất lỏng nóng bỏng hơn bao giờ hết. Anh nghĩ tới cái cách đôi chân nuột nà của cô ôm lấy vòng eo anh, và ngay lập tức, hạ thể của anh lại bắt đầu trở nên cương cứng khi anh cùng lúc cảm nhận được dục vọng đang đốt cháy cơ thể
anh. Anh ngả người về phía sau ghế, cả người cứ ngọ nguậy không yên.
Michelle đã quay lại với đống giấy tờ anh đặt trên bàn, và không hề có ý định tọc mạch thêm điều gì nữa. Cô không muốn biết gì thêm về người vợ cũ của anh, và đặc biệt là cô lại càng không muốn tạo ra cơ hội để anh có thể hỏi thêm về cuộc hôn nhân thất bại của cô. Quay lại với công việc sẽ là một sự lựa chọn an toàn; và dù sao đi nữa thì cô cũng cần nói với anh về việc bán đi đám gia súc của cô.
“Em cần lời khuyên của anh về một số việc. Em muốn vỗ béo đám gia súc để có thể bán chúng trong năm này, nhưng em cần có vốn để vận hành trang trại, và vì thế em nghĩ rằng em nên bán chúng ngay bây giờ. Em sẽ phải liên lạc với ai và việc vận chuyển sẽ sắp xếp như thế nào?”
Ngay lúc này đây anh thực sự chẳng có chút tâm trí nào mà nghĩ đến mấy con gia súc chết tiệt đó. Cô đã vắt chéo chân mình sang một bên, váy của cô bị đẩy lên một chút. Anh muốn nó kéo lên cao hơn một chút nữa, đẩy hẳn nó lên trên eo và để lộ hoàn toàn đôi chân của cô. Hạ thể anh đang ngày càng thắt lại, và chiếc quần jeans đang bị kéo căng ra một cách đáng kể, và anh cố ép bản thân mình trả lời lại cô: “Hãy cứ vỗ béo đám gia súc đi, chắc chắn em sẽ kiếm được rất nhiều tiền hơn đấy. Anh sẽ duy trì nông trại từ giờ đến lúc đó.”
Cô lập tức quay ngoắt đầu sang bên, một hành động thiếu kiên nhẫn, nhưng dù cho cái việc cô đang muốn nói có là gì thì mọi việc cũng đều dừng lại ngay lập tức khi ánh mắt họ gặp nhau “Hãy đi lên trên gác đi,” anh thì thào.
Cảm giác của cô lúc này gần như là sợ hãi khi thấy được ánh mắt cháy rực đó của anh đang dán chặt vào cơ thể cô, nhưng cô chẳng thể nào cưỡng lại anh được. Rồi cô phát hiện ra rằng cả thân thể mình còn đang run rẩy khi thấy anh bắt đầu đặt tay lên lưng cô và dẫn cô lên trên gác. Đi đứng bên cạnh anh khiến cô cảm thấy bản thân thật mong manh; thỉnh thoảng sự to lớn của anh đã hoàn toàn át đi cơ thể nhỏ bé của cô, và đây là một trong những lần như vậy. Anh quá cao to và cường tráng, vai anh to, rộng đến nỗi khi cô nằm dưới thân anh ở trên giường thì ánh sáng sẽ bị anh che hết đi. Chỉ có sự kiểm soát cũng như sự dịu dàng của anh mới có thể bảo vệ, bao bọc lấy cô.
Anh khóa cánh cửa phòng ngủ lại, và rồi đứng tại chỗ phía sau cô, chậm rãi cởi khóa chiếc váy trắng cô đang mặc. Anh cảm nhận được rằng cô đang thực sự run rẩy. “Đừng sợ, em yêu à. Hay đó là biểu hiện của sự hưng phấn?”
“Vâng,” cô thì thầm; anh tiếp tục trượt tay vào bên trong chiếc váy đã được mở khóa kia và ôm trọn láy bộ ngực trần căng tròn của cô, vân vê ngón tay quanh nó. Cô có thể cảm nhận thấy được rằng đôi nhũ hoa nơi đó đang dần săn lại trước sự đụng chạm của anh, và sau một tiếng rên lên nho nhỏ, cô dựa hẳn người vào anh, cố gắng nhấn mình bản thân mình trong sự cứng rắn mà ấm áp của anh. Mọi thứ đều thật tuyệt khi anh chạm vào người cô.
“Cả hai ư?” Anh thì thào. “Tại sao em lại sợ chứ?”
Cô nhắm nghiền hai mắt lại, hơi thở dần trở thành những tiếng thở gấp hổn hển khi anh cứ mãi dùng đầu ngón tay vân ve đôi nhũ hoa nhỏ nhắn ấy. “Cái cách mà anh khiến em cảm nhận được ấy.” Cô thở dốc, đầu hoàn toàn vùi vào trong vai anh.
“Em cũng khiến anh cảm thấy như thế mà.” Giọng của anh vang lên chầm chầm đều đều trong lúc dục vọng dần thiêu đốt người anh. “Nóng rực, cứ như thể cả người anh sẽ bùng nổ nếu anh không được tiến vào thân thể em ngay lập tức ấy. Và rồi thì khi việc đó xảy ra, em lại vây quanh anh quá chặt và cũng mềm mại không kém phần, và việc đó, một lần nữa lại khiến anh chắc chắn hơn rằng, dù có thế nào người anh cũng sẽ nổ tung lên vì em mà thôi.”
Câu nói dần làm cô thả lỏng, khiến cô chuyển từ việc run rẩy thành những cái rùng mình. Chân cô mềm nhũn ra và chẳng thể nào tiếp tục chống đỡ lấy thân mình cô được nữa; nếu không phải là thân hình của John luôn đứng đằng sau để đỡ lấy lưng cô thì không biết cô đã đổ rạp xuống từ lúc nào. Cô thì thào gọi tên anh, tiếng gọi của cô ngân vang.
Hơi thở ấm áp của anh lướt vào tai cô khi cô nghe anh nói, đầu vẫn rúc vào tai cô. “Em thật quyến rũ, cưng à. Cái váy này đã luôn làm anh muốn phát điên. Anh thực sự muốn kéo cái váy lên, như thế này này.” Tay anh rời bầu ngực căng tròn và di chuyển xuống dưới hông của cô, và giờ thì chiếc váy dài của cô đã hoàn toàn bị anh nắm lấy trong bàn tay.  Và rồi tay anh lại di chuyển lên phía ngang eo của cô, dùng đầu ngón tay vân vê trên chiếc bụng phẳng lì của cô. “Anh đã nghĩ đến việc trượt tay mình vào dưới quần áo em như thế này, và kéo nó lên như thế này đây.”
Cô rên lên khi anh trượt chiếc quần lót của cô xuống dưới hông, hoàn toàn mất tự chủ bởi cảm giác của một sự tiếp xúc đầy nhục dục. Dường như việc bán khỏa thân này lại làm cô cảm thấy mình thậm chí còn trần trụi và mỏng manh hơn bao giờ hết. Những ngón tay dài của anh trượt vào giữa hai chân của cô, và người cô thì cứ thế run lên khi anh vuốt ve và khám phá, chậm rãi làm người cô căng ra và đưa cô lên đến đỉnh của dục vọng.
“Em thật ngọt ngào và mềm mại làm sao,” anh thì thầm. “Em đã sẵn sàng chưa?”
Cô cố gắng để có thể trả lời anh, nhưng tất cả những gì cô có thể làm chỉ là bật ra những tiếng thở gấp. Người cô thực sự đang nóng như lửa đốt, toàn thân cô rung lên, và anh vẫn giữ chặt cô bên người, những ngón tay chậm rãi tiến vào tận sâu trong cơ thể, vì anh biết khi nào thì cô thực sự muốn có anh và sẵn sàng với anh. Anh biết điều đó. Anh đã quá lão luyện để có thể biết được chuyện này, nhưng anh vẫn luôn đắm chìm trong sự tra tấn ngọt ngào khi anh cảm nhận được sự đụng chạm của cô.
Cô có một cảm giác rất gợi cảm, y hệt cái điều anh vừa nói với cô vậy; dục vọng của cô trỗi dậy như một bông hoa mềm mại dưới đôi bàn tay cũng như giọng nói trầm thấp của anh. Mỗi lần anh làm tình với cô, cô lại cảm thấy tự tin hơn với khả năng cho đi và nhận lại khoái lạc. Anh quá mạnh mẽ, thẳng thắn trong tình dục, quá kinh nghiệm đến nỗi cô muốn tát thẳng vào mặt anh mỗi khi nghĩ đến điều đó, nhưng cô cũng lại khám phá ra được rằng cô hoàn toàn có thể làm anh thỏa mãn. Thỉnh thoảng anh run lên với nỗi khát khao mãnh liệt khi tay anh chạm vào người cô; phải, chính người đàn ông này, người hoàn toàn có thể chinh phục bất cứ một người phụ nữ nào bằng vẻ nam tính khó cưỡng lại được của mình, lại có thể run lên vì ham muốn cô. Cô đã 28 tuổi rồi, và chỉ có lúc này, trong vòng tay của John, cô mới thực sự có thể chiêm nghiệm được sức hút của chính bản thân cũng như niềm khoái lạc mà cô có thể cảm thấy với tư cách là một
người phụ nữ.
Cuối cùng thì cô cũng không thể chịu nổi nữa và bắt đầu cuốn theo anh, mắt cô tỏ rõ sự quyết liệt khi dùng tay trượt chiếc váy xuống và với lên tới chỗ anh, dùng tay giằng mạnh chiếc áo anh đang mặc. Anh bật cười, nhưng tiếng cười của anh nghe có vẻ phấn khích chứ không phải là đùa vui. Và anh giúp cô thực hiện nốt cái việc đó. Hoàn toàn trần trụi và quấn chặt lấy nhau, họ có thể cảm thấy được sự tồn tại của đối phương rõ rệt hơn bao giờ hết. Anh chậm rãi tiến mạnh vào bên trong người cô, lần đầu tiên không hề tỏ vẻ thận trọng hơn thế trong việc này, và anh gầm lên với vẻ hoàn toàn mất kiểm soát.
Michelle bật nảy lên khỏi giường trước cả khi John thức dậy vào buổi sớm ngày hôm sau, mặt cô sáng rực lên, “Em không cần phải tỉnh dậy,” anh gầm lên với giọng khàn khàn và vẫn còn đang ngái ngủ. “Tại sao em không ngủ thêm một chút đi?” Thực ra anh rất thích khi nghĩ tới cái cảnh cô ngủ lơ mơ trên chính chiếc giường của anh, da dẻ trần trụi hồng hào và hoàn toàn kiệt sức sau một đêm làm tình với anh.
Cô vén mấy sợi tóc ra khỏi mắt, và ngay lập tức thân thể trần trụi của anh đập vào mắt cô.“Hôm nay em sẽ đi với anh,” cô nói, và cố nhanh chân tranh với anh bước vào phòng tắm.
Một vài phút sau anh cùng vào nhà tắm với cô, đôi mắt đen của anh nheo nheo lại sau lời tuyên bố của cô. Cô chờ nghe anh nói rằng cô không thể đi cùng với anh, nhưng thay vào đó anh chỉ lầm bầm, “Anh nghĩ thế cũng được. Miễn là điều đó khiến em vui.”
Tất nhiên rồi. Cô đã cho rằng John là một tay theo chủ nghĩa Sô-vanh quá bảo thủ và rằng anh sẽ luôn muốn quấn chặt cô lại vì vậy mọi lí do đối với anh đều không được chấp nhận. Cô biết cô có thể làm gì; và cô sẽ làm việc đó. Chỉ đơn giản là thế thôi.
Ba tuần tiếp theo đó niềm hạnh phúc dần dâng tràn trong lòng cô. Cô hoàn toàn tiếp quản những công việc liên quan tới giấy tờ của nông trại, làm ba ngày trong một tuần, và việc này khiến John có nhiều thờ gian rảnh hơn rất nhiều vào buổi tối. Anh từ bỏ việc kiểm tra lại công việc của cô, vì anh chưa từng tìm thấy bất kỳ một sai sót nào. Vào những ngày còn lại trong tuần cô đi cưỡi ngựa với anh, hài lòng khi được làm việc cùng anh, và anh phát hiện ra rằng anh cũng rất thích khi có cô ở bên. Có những lúc anh cảm thấy nóng nực, bẩn thỉu và bực mình đến nỗi anh nghĩ mình hoàn toàn có thể biến luồng không khí xanh xung quanh mình chỉ thành những câu chửi thề cực kỳ ác ý, và rồi anh ngước lên và bắt gặp ánh mắt cô đang mỉm cười nhìn anh, và thế là sự bực tức
của anh như không cánh mà bay. Anh có thể mong điều gì hơn nữa khi cô nhìn anh với ánh mắt ấy? Cô chưa từng tỏ ra khó chịu với bụi bẩn hay sự nóng nực, hay cả những mùi hôi. Mọi việc chẳng hề diễn ra theo như dự kiến của anh, và điều này thỉnh thoảng khiến anh cảm thấy khá buồn bực. Cứ như thể cô đang ẩn náu ở đây, chôn vùi bản thân ở cái thế giới độc lập này. Michelle mà anh từng quen lúc trước luôn cười nói, chế nhạo, tham gia các hoạt động xã hội, vui thú trước những buổi tiệc và nhảy múa. Còn Michelle đang ở bên anh đây thì lại hiếm khi nói cười, dù rằng số lần mỉm cười của cô là rất nhiều và thường thì phải mất một lúc anh mới nhận ra được điều đó. Một trong những số đó luôn có thể khiến anh và tất cả đám người làm có chút choáng váng, nhưng anh vẫn có thể nhớ tới nụ cười sáng lạn của cô, và anh tự hỏi nụ cười đó đã đi đâu mất rồi.
Nhưng việc có cô ở bên vẫn còn quá mới mẻ, và vì thế anh chẳng thấy phiền hà chút nào khi phải chia sẻ cô cùng với những người khác.Họ quấn quýt lấy nhau vào buổi tối với niềm đam mê cháy bỏng, và thay vì giảm đi, những ham muốn của họ chỉ càng thêm mãnh liệt. Ban ngày thì anh không ngừng khiêu khích cô, và đôi khi tất cả những gì anh muốn chỉ là ngắm nhìn cô và anh thấy thật khó khăn để tìm cách che đậy nó.
Một buổi sáng nọ Michelle ở lại căn nhà để xử lý giấy tờ; cô ở lại một mình vì Edie đã đi đến cửa hàng tạp phẩm. Và rồi tiếng chuông điện thoại reo vang lên, gián đoạn công việc của cô một lần nữa.
Cô đã phát cáu lên khi thấy nó lại reo lên chói tai một lần nữa và buộc cô phải ngừng việc mình đang làm lại và xuống để trả lời. “Nhà Rafferty xin nghe.”
Chẳng có ai trả lời lại cả, dù vậy cô vẫn có thể nghe thấy tiếng thở sâu, chậm rãi, cứ như thể ai đó ở bên đầu dây kia đang cố gắng kiểm soát hơi thở của mình vậy. Dù vậy nó vẫn không phải chỉ là một “máy thở”; âm thanh phát ra không bị phóng đại lên một cách quá đáng.
“Xin chào,” cô nói. “Anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
Một tiếng lách cách nhẹ vọng vào trong tai cô, cứ như thể người gọi điện ở đầu dây bên kia đã đặt máy nghe xuống một cách thật chậm rãi và thận trọng – y hệt cái cách anh ta thở vậy.
Anh ta. Bởi vì một số lý do nào đó cô không hề nghi ngờ rằng đó chính là anh ta. Thường thì người khác sẽ cho rằng đó chỉ là một đứa trẻ nào đó đang chơi đùa, hoặc chỉ đơn giản là gọi nhầm số, nhưng sự ớn lạnh lập tức quét khắp người cô.
Phảng phất đâu đây một mối đe dọa trong sự im lìm này. Lần đầu tiên trong vòng ba tuần nay cô cảm thấy mình bị cô lập và thậm chí là bị đe dọa, dù rằng thực tế là chẳng có bất kỳ một lý do nào rõ rệt chứng minh được điều đó.  Cơn rùng mình liên tục chạy dọc
sống lưng cô, và đột nhiên cô cảm thấy mình cần phải thoát khỏi căn nhà này, phải đi ra ngoài ánh nắng. Cô cần phải gặp John, chỉ để có thể nhìn thấy anh và nghe thấy những câu chửi thề trầm thấp của anh, hay tiếng hát ngâm nga với một con ngựa hoặc với một con bê con đang hoảng sợ. Cô cần cảm nhận lại sức nóng của anh để có thể xua tan đi sự lạnh lẽo trong mối đe dọa vô hình ấy.
Hai ngày sau một cuộc gọi nữa lại đổ chuông, và cũng thật tình cờ, lần này cô vẫn là người trả lời điện thoại. “Xin chào,” cô nói. “Nhà Rafferty xin nghe.”
Im lặng.
Tay cô bắt đầu run len. Cô cố căng tai ra và nghe ngóng sự im ắng ấy, kể cả những tiếng thở, và rồi tiếp theo đó là tiếng lách cách khi chiếc điện thoại ở bên kia đầu dây bị ngắt kết nối, và chỉ một lúc sau tiếng chuông điện thoại lại bắt đầu reo lên ầm ĩ. Cô cảm thấy mệt mỏi và ớn lạnh mà không hiểu nổi lý do vì sao. Chuyện gì đang diễn ra thế? Ai đang làm việc này với cô?
Heartbreaker (Tiếng Việt) Heartbreaker (Tiếng Việt) - Linda Howard Heartbreaker (Tiếng Việt)