Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hạnh Phúc Xanh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8 -
N
ghiêm nhịp nhịp tay tren bàn. Có nằm mơ, anh cũng không tin Khai thất điên bát đảo vì Phương Tần. Con bé đẹp thật, nhưng từ trước đến giờ, xung quanh Khai lúc nào chả có gái đẹp, không chỉ đẹp, họ còn biết chiều chuộng nữa kìa. Tần không chiều ông chủ nhỏ, lại hay chống đối. Suốt thời gia viết hồi ký cho ông Chu, con nhỏ và Khai như nước với lửa. Nào ngờ...Hà! Khai bị nó hớp hồn bằng chiêu dửng dưng lạnh lùng rồi.Ngạo mạn phách lối như Khai mà cũng chịu thua, vậy mới biêt Phương Tần tài hơn Khánh Như nhiều trong nghề quyến rũ đàn ông
Hồi mới vào hát câu gì những lúc chờ ca sĩ loại A ở phòng trà, Khánh Như cũng đổ hết mánh khóe với Khai, cô nàng mong muốn lọt vào đôi mắt đa tình của cậu ta để một bước lên chức bà, khổ nổi Khai lại không ưa NHu, vì vậy co ta mới bám vào Nghiêm. Hai người mau chóng thành một cặp cùng chí hướng, không yêu nhưng sống nương vào nhau để kiếm tiền
phải thành thật mà nói, từ khi có Khánh Như là...phụ tá, Nghiêm phất lên thấy rõ. Con bé có nhiều s ang kiến làm giàu độc đáo. Khai mà biết thì...Nhưng làm sao thằng hợm hĩnh ấy biết được, khi đầu óc nó dạo này mãi bận bịu chuyện yêu đương
Giọng bà Vân vang lên cắt ngang giây phút tự đắc hiếm hoi của Nghiêm:
Cháu có cách nào để Khai chán con nhỏ đó không?
Nghiêm rề rà:
Cách thì chắc chắn phải có. Nhưng dì như thế để làm gì? Khai vẫn còn ham chơi. Chơi đã rồi sẽ chán, từ trước đến giờ, Khai có yêu ai quá một năm đâu nào
Bà Vân bồn chồn:
Nhưng lần này khác, nó lụy conTần dữ lắm. Suốt ngày nó túc trực trong nhà thương. Nói thật. Lỡ dì bệnh không biết nó có chăm sóc dì được một phần mười như nó đối với con nhỏ không nữa
Nghiêm xua tay:
Ậy! Đừng so sánh như vậy. Phương Tần khác dì xa lắc. Nó đang ra sức quyến rũ Khai, Dĩ nhien cậu ấy phải si mê đến mức không rời nó nữa bước rồi. Muốn Khai bỏ Tần cũng dễ thôi
Bà Vân hỏI tới:
Bằng cách nào, khi lời dì nói với Khai như muối bỏ biển
Nghiêm lấp lửng:
Để cháu nghĩ cách tốt nhất rồi...báo cáo với dì sau
Mày nhanh lên giùm dì, để lỡ con nhỏ dính cái bầu thì khó lắm đó
Mặt bà Vân chợt đanh lại:
Thằng Khai cũng giống ba nó. Rặc nòi dại gái. Nếu không nghe lời tao cưới Cát Phương thì đừng hòng tao cho một cắc. Đồ đàn ông thiếu suy nghĩ
Nghiêm cười cười:
Lúc nào dì cũng độc mồm, nhưng tấm lòng lại luôn rộng rãi. Cháu vẫn thấy dượng Chu vẫ phay phay, dầu ổng không xứng được như thế
Bà Vân nhếch môi:
Ai lại đi đánh kẻ chạy về. Cứ coi như là dì đang làm phước cho thằng Khai còn có ba, con cái nó sau này có ông để gọi nội. Ổng thuê viết trăm ngàn cuốn hồi ký, dì cũng mặc kệ
Bà VAn lảng sang chuyện khác:
Cháu biết gì về Phương Tần?
Nghiêm nhún vai:
Nó cũng như những đứa con gái nghèo hám tiền kh ac, vậy cứ dựa vào điểm yếu của nó mà...đánh, có gì khó đâu chớ
Nghiêm cao giọng:
Cháu sẽ lo cho dì vụ này. Chỉ sợ lộ chuyện, Khai không để cháu yên
Bà Vân vỗ ngực:
Dì còn sờ sờ đây, cháu an tâm
Nghiêm thở dài:
Chỉ sợ tình yêu làm Khai mù quáng thôi. Dì biết không, dạo này Khai nghe lời Phương Tần đâmm ra nghi ngờ cháu
Bà Vân nhíu mày:
Nó nghi ngờ cái gì?
Mặt buồn bã,uất ức Nghiêm nói:
Khai nghi ngờ cháu xoén bớt doanh thương bỏ túi riêng
Trời ơi! Đúng là bậy
Nghiêm tiếp tục than thở:
Cháu nghĩ tới công sức mình góp vào cho dì mười mấy năm nay mà tủi. Nói thật, nếu kong có cháu cầm cự lúc Kha chết, thử hỏi phòng trà, vũ trường còn tồn tại đến hôm nay không? Anh em trong nhà như thể tay chân, cháu có thể gian dối như vậy sao? Khai đúng là bị Phương Tần làm u mê rồi
Bà Vân nhấp nhổm:
Vậy càng phải mau chóng loại Tần khỏi trái tim Khai. Dì sẽ cưới Cát Phương cho nó. Có vợ cầm chân, nó mới tu tỉnh để lo sự nghiệp
Nghiêm tán vào:
Dì nói rất đúng. Khai cần phải có vợ, một cô vợ con nhà danh giá đàng hoàng. Cát Phương rất hợp với dì, cháu nghĩ ngoài Phương ra, khó ai xứng với Khai
Bà Vân thở dài:
Ai cũng nói vậy, nhưng Khai thì không chịu, dì mới tức
Nghiêm bảo:
Đàn ông mà dì. Cứ chơi cho thỏa, nhưng khi lấy vợ, nhất định phải lựa chọn. Cháu tin Khai sẽ nghĩ lại
Nhìn đồng hồ, Nghiêm nói:
Cháu phải đi đây. Dạo này cháu phải kỷ trong việc quản lý vì không muốn bị nghi ngờ tiếp tục
Bà Vân nhỏ nhẹ:
Nếu thương dì, cháu đừng trách Khai...
Nghiêm bật cười:
Trời ơi! Mình là người nhà, dì cần gì phải nói như vậy với cháu. Tội chết
Lên xe, Nghiêm phóng một mạch tới nhà Khánh Như
Mở cửa cho anh vào nhà xong, Như chì chiết ngay:
Đi đâu suốt từ đêm qua tới bây giờ mới thấy mặt anh. Vui vẻ với con nào kỹ thế?
Buông mình xuống nệm, Nghiêm càu nhàu:
Công việc ngập mặt, rảnh rang đâu để vui vẻ chứ
Như chất vấn:
Nãy giờ anh ở đâu? Sao điện thoại toàn ngoài vùng phủ sóng không vậy?
Nghiêm uể oải trả lời:
Anh bàn cong chuyện với dì Van, dì ấy rất ghét nghe chuong điện thoại. Bởi vậy, anh tắt máy để khỏi bị nhằn nhì cũng như khỏi bị phân tâm
Khánh Như tò mò:
Chuyen gì quan trọng giữ vậy?
Nghiêm nhếch môi:
Liên quan tới bạn nối khố của em
Phương Tần à? Mà chuyện gì? Em ghét thói lấp lửng nhất trên đời
Nghiêm nói:
Nó bắt xác, thâu hồn thằng Khai. Dì Vân lại kong thích nó, thế là "trận chiến thầm lặng" sắp mở màn và anh được mời tham gia
Khánh Như tỏ vẻ không tin:
Anh có lộn không? Nhỏ Tần khóai tay Thức chứ đâu ưa gì tay Khai
Nghiêm ngạc nhiên:
Sao lại có Thức lọt vào đây nữa?
Như liền kể cho anh nghe những gì Tần đã tâm sự rồi đặc một dấu hỏi to đùng:
Chẳng lẻ con nhỏ bắt cá hai tay?
Nghiêm cười:
Nếu đúng vậy, Phương Tần tham gấp mấy em. Toàn...săn tìm mấy đại gia
Khánh Như liếc Nghiêm một cái sắc lẻm, cô bỗng khó chịu khi biết Khai si Phương Tần. Con ngốc ấy có gì hấp dẫn chứ. Nhớ tới thái độ trịch thượng, xem thường mà Khai từng dành cho mình, Như nhức nhối vì căm tức. Khai chê mình để chạy theo Phương Tần. Hừ! Dù chuyện trước đây Như đeo đuổi Khai là âm thầm, là bí mật chả ai biết, nhưng co vẫn thấy bị sỉ nhục, nếu như một ngày đẹp trời nào đó Tần trở thành bà Trương An Khai, tức là chủ của Như thì còn gì ê mặt cho bằng
Phương Tần tẩm ngẩm mà thâm. Trước đây Như vẫn vờ dò thăm ý Tan, nó luôn mồm chê bai, ghét Khai, thích Thức. Nào ngờ tất cả nó tung hỏa mù. Bây giờ nó...câu được Khai rồi, chắc chắn chuyện làm ăn của Nghiêm lâu nay bị bại lộ
Giọng Nghiêm vang lên:
em có cách nào gọi Phương Tần ra khỏi tâm trí Khai không?
Như chớp mắt:
Sao anh lại hỏi vậy khi Tần là bạn thân của em?
Nghiêm phá lên cười khùng khục thật khó nghe:
Bạn thân. Thân bằng anh và em không?
Nói thật để Phương Tần kè kè ben Khai, không có lợi cho chúng ta đâu. Hôm trước nghe nói nó nghỉ việc anh đã mừng, nào ngờ...Hà! lời nói của người tình có sức mạnh gấp mấy trăm lần nói của một kế toán, trước đây có thể Khai không quan tâm đến những bản báo cáo của Tan, nhưng bây giờ thì khác, chỉ một tiếng mè nheo của nó thôi, anh và em dám đi tông sự nghiệp lắm
Như liếm môi:
Tần không xấu với bạn bè đâu
Nghiêm nhấn mạnh:
Nó đàng hoàng như vậy nên càng tốt với người tình. Cái khoản chênh lệch từng lọt vào túi chúng ta, Khai lấy bao cho Phương Tần không sướng sao?
Giọng Khánh Như yếu xìu:
Anh muốn em phải làm gì đây?
Nghiêm nhún vai:
Hãy loại con bé y như em loại tình địch
Anh ngụ ý gì khi nói như vậy?
Chả ý gì hết. Anh vì cả hai đứa
Nhưng nếu em làm không được thì sao?
Thì cứ phá cho Khai và Tần không còn tâm trí để ý đến chúng tạ Anh muốn vũ trường Suối Mơ sẽ là của mình, bởi thời gian tới anh sẽ thả lỏng ở đó cho mọi thứ rối tung lên
Khánh Như ngơ ngác:
Em không hiểu ý anh
Nghiêm khoát tay:
Từ từ em sẽ hiểu. Nhiệm vụ của em là...khủng bố, phá hoại hai kẻ đang mê mải yêu, phần anh sẽ cố biến ước mơ làm chủ của chúng ta thành hiện thực
Khánh Như im lặng. Nghiêm biết rõ ý nghĩa của sự im lặng này. Anh kéo Như nằm xuống kế ben mình. Hai người âu yếm vuốt ve nhau, nhưng tâm trí mỗi người lại nghĩ chuyện khác. Cả hai đều ôm mộng làm giàu bằng những của cải không phải của mình
Khai đứng dậy, đi tới đi lui trong sân nhà Phương Tần. Chờ mãi cô cũng về tới, lòng Khai dịu lại khi Tần đẩy cổng rào bước vào. Tự nhiên anh giận dỗi như tre? con. Thay vì bước đến ôm co, Khai ngồi yen một chỗ
Phương Tần vốn nhạy cảm, nên cô hỏI ngay:
Chờ em lâu lắm phải không?
Khai ậm ự
Anh chờ Nhat chứ đâu có chờ em
Tần cuoi, cô ngồi xuống kế Khai:
Chín giờ nó mới về. Cho anh chờ rục xương luôn
Khai dài giọng:
Rục xương có nhằm gì. Chỉ sợ trái tim hoá đá mất thôi
Áp mặt len ngực Khai về phía ben trái, Tần kêu:
Chết! Khong nghe đập. Tim anh hoá đá mất rồi
Khong dằn được lòng, Khai ôm cô và háo hức hôn đôi môi mềm. Phương Tần vừa thở, vừa đẩy anh ra.
Mẹ nhìn thấy đấy
Khai lì lợm:
Mẹ bận xem tivi chớ xem chúng mình làm chi. Sao, tim anh đã hoá đá chưa?
Bấu nhẹ vào vai anh, Tần nói:
Em sợ anh thật. Đúng là ông trời con. Dễ ghét nhất. Lẽ ra em phải giữ vững lập trường ghét anh hoài đê? bây giờ khỏi phải khổ.
Khai nhíu mày:
Yêu anh khô? lắm à?
Phương Tần thơ? dài:
Nếu anh là người khác, chắc chắn tình yêu của em không gặp sóng gió. Em luôn lo sơ. khi nghĩ tới ngày mai
Khai buột miệng:
Nghĩa là em không tin anh?
Tần không trả lời, giọng cô trầm hẳn xuống:
Hồi trưa vào siêu thị sắm sửa đồ dùng cho công ty, em gặp bác gái và Cát Phương. Hai người lúc nào cũng như hình với bóng. Em không chen chân vào được đâu.
Khai hỏi ngay:
Mẹ có nói gì với em không?
Tần kể lể:
Em chào, mẹ chỉ mỉm cười và nhỏ nhẹ bảo: Dầu thế nào thì Khai cũng bo? cháu
Khai nắm tay cô:
Mẹ dùng đòn ly dán đó...em phải tin anh
Tựa lưng vào ghế, Tần thơ? hắt ra:
Em mệt mỏi lắm, anh biết không? Suốt buổi chiều nay, em không còn tâm trí để làm mà việc thì ngập đầu. Thế là phải ở lại, tập chung hết ý chíu và nghị lực để xong sổ sách. Vái sao đừng trực con toán nào hết, nếu không em chả đào đâu ra trâu để bán mà đền cho chủ
Khai xót xa:
Mới hết bệnh chưa bao lâu, em cực thế này làm sao lại sức
Phương Tần vuốt nhẹ cằm Khai:
Em là lọ lem nên quen rồi
Hai người chợt rơi vào im lặng. Khai nhỏ nhẹ, nhưng hết sức quyền hành
Nghi? những chỗ ấy đi. Anh sẽ lo cho em và gia đình đầy đủ. Anh không muốn người mình yêu đầu tắt mặt tối vì suốt ngày bận kiếm sống
Phương Tần nói:
Ai cũng bận kiếm sống chớ đâu chỉ mình em. Em hiểu tình ý của anh, nhưng em thích tư. lập và không muốn bị thương hại
Lấy trong ví ra một phong thư, Tần ngập ngừng:
Em vừa lãnh lương, em xin gửi bớt anh lại tiền viện phí, hãy nhận cho em vui
Mặt nóng bừng, Khai gằn:
Em đối với anh như người dưng kẻ lạ vậy sao? Thật không ngờ em coi thường anh đến thế
Tần cương quyết:
Chúng ta từng thỏa thuận rồi mà. Nếu không nhận, chính anh mới coi thường em
Khai khoát tay:
Anh chưa nhận vào lúc em còn khó khăn như vầy. Cất đi
Em không hề khó khăn. Thật mà
Vừa nói, Tần vừa nhẹ nhàng đặt phong bì vào tay Khai
Anh giận dữ nắm mạnh tay cô:
Em còn là người yêu của anh không? Sao nỡ sòng phẳng với anh từng chút vậy?
Nhìn ánh mắt long len vì giận và cả vì khổ sở của Khai, Tần cắn môi. Cô bối rối khi anh nói tiếp:
Em chi? biết nghĩ tới mình chớ không cần biết cảm nhận của người khác. Em tự cao và ích kỷ quá
Dứt lời, Khai đứng phắt dậy đi như chạy tới chiếc môtô, Khong đợi Tần nói tiếng nào, anh rồ ga phóng đi.
Ngồi lại một mình, Tần gục vào hai tay ân hận. Khai nói đúng, cô quá sòng phẳng với anh. Tần trả lại anh khoản tiền đã chi ra suốt thời gian cô nằm viện, nhưng cô có thê? trả lại những tình cảm, sự chăm sóc.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hạnh Phúc Xanh
Trần Thị Bảo Châu
Hạnh Phúc Xanh - Trần Thị Bảo Châu
https://isach.info/story.php?story=hanh_phuc_xanh__tran_thi_bao_chau