Chương 7: Việc Thật Thật Cần Phải Nhắc Lại.
húng tôi cũng đã nhiều lần khẳng quyết từ những ngày rất lâu trước đây với trái tim trung trực hằng phẫn nộ đối với Dối Gạt-Aùc Ðộc: “...Những người của miền Bắc hãy giành những giòng nước mắt khóc vì một người già nằm xuống sau chặng đường gây tai họa vô vàn cho dân tộc, để khóc cho những cái chết không toàn thây, nơi gốc núi, ngoài bià rừng, khắp cùng thôn xóm làng mạc quê hương của những người chết trẻ oan khiên... Những người chết từng giờ dằng dặt hai miền Nam, Bắc” PNN, Dọc Ðường Số I, Ðại Ngã, Sàigòn 1969, Chương 'Cái Chết của một Ông Già'.
“...Xin ngã mũ chào người cộng sản miền Bắc, các anh đã hơn Liên Sô, các anh đã hơn Trung Cộng, một thành phố có sức sống cổ kính triền miên, mạnh mẽ như Hà Nội, chỉ sau hơn mười chín năm dưới tay các anh đã trở nên một thành phố 'vô tính'. Các anh đã thành công khi xoá sạch hết biên giới con người, không còn người già, người trẻ, không phân biệt thiếu nữ hay thanh niên, không chia loại trí thức hay lao động, không phân biệt trẻ con hay người lớn. Tất cả đã được đoàn ngũ hoá, hệ thống hoá, tổng hợp hoá và vô tính hóa... Con người muôn thuở cuả Hà Nội đã được ' bạch hoá' đến cực độ chỉ sau mười chín năm tôi luyện!!”. PNN, Tù Binh và Hòa Bình, Hiện Ðại, Sàigòn 1974, Chương 'Ði Bắc... Về Nam'.
“... Và chúng ta, đừng bao giờ, dù chỉ một lần (một lần thôi quá đủ), tin một người cộng sản (lại là Việt cộng) trên tư cách, giá trị riêng cuả người ấy. Ðừng đối xử họ như một con người với tất cả ưu, khuyết điểm như hằng có của người... Bởi họ đã hoàn toàn 'tan biến và vô tính hoá' trong tổ chức cuả họ”. PNN, Mùa Ðông Giữ Lửa, Tác Giả xuất bản, Houston, TX 1996, Chương 'Nhìn Rõ Ðịch Tình'
Những giòng chữ viết suốt 30 năm như trên phải chăng do, từ mục đích yêu cầu 'chống cộng điên cuồng một kẻ tay sai đế quốc thực dân, tư bản'. Hẳn hoàn toàn không phải thế, bởi nếu có một định nghiã thuần thành và chính xác nhất về 'người vô sản', chắc chắn bản thân cá nhân sẽ là và phải là thành phần 'vô sản chính thống' ấy. Và như đã là một lần khẳng định khi đang trong tuổi 20... 'Cuối cùng, chỉ là chúng tôi, những người chống cộng cuối cùng, vô vàn cay đắng. Chống cộng vì không thể là cộng sản, vì đã ở về một 'phiá đối lập với tội ác và dối gạt'.... Trên dại dương mênh mông của bờ biển Bắc phần, chiếc mảng nhỏ gồm những thân tre ghép lại, nhóm dân áo đen rách gồm cả đàn bà và trẻ con, ra sức chèo trong đêm về hướng đông- Hướng mặt trời- đợi ngày tới để được đoàn tàu đi về Nam... Ði về Nam-Tìm Tự Do- Tôi đã đi đúng đường- Dẫu là lối cùng đường với những người được Chết - Tự Do '.
Cuối cùng, qua những xác chứng trên, cũng có thể đặt ra vấn đề: “Phải chăng đấy chỉ là giòng chữ viết nên do từ cảm tính, bởi nhu cầu, phản ứng của người viết văn trước những tình thế quá độ”. Thưa, hoàn toàn không phải thế, bởi sau đây là những luận cứ từ thực tế lịch sử rọïi chiếu. Lịch sử của một thời đại sa đọa chính trị đáng nguyền rủa với quá trình sinh hoạt dài lâu của xã hội thế giới nói chung và Việt Nam nói riêng - Thời đại thắng thế của Bạo Lực và Sự Aùc trên lương tri, lương năng con người với những sự kiện được “cả loài người tiến bộ hoan nghênh”: Tên Lê-Nin được đặt cho một “giải thưởng hoà bình”; Lê Ðức Thọ, bí thư chiến dịch hồ chí minh- chiến dịch đánh chiếm Miền Nam bằng vũ lực- Người “tổ chức, xây dụng nghị quyết 21 Trung Ương đảng, để chuyển thành, “Mệnh lệnh đánh trả 15 tháng 10, 1973 Trung ương cục Miền Nam: Ðánh lấy miếng, không đánh gây tiếng. Xử dụng ba thứ quân (chính quy, du kích, địa phương), chủ động trên ba mặt trận (quân sự chính trị, ngoại giao), đánh trên ba vùng(rừng núi, nông thôn, thành thị) để củng cố vùng giải phóng, tranh thủ vùng xôi đậu, ung thối vùng địch, đánh rã từng bộ phận, giành thắng lợi từng phần”. Cũng chính y, kẻ được Uûỷ Ban Nobel chia đồng “giải hoà bình” với Kissinger!!
Thế nên, chúng ta cần nói rõ thêm một lần (hay phải đến bao nhiêu lần mới đủ) những lầm lẫn căn bản từ lý thuyết hoang tưởng đến hiện thực ác độc của quá trình tồi tệ gọi là “xây dựng xã hội xã hội chủ nghĩa” đã, đang xẩy ra nơi quê nhà do từ những “người cộng sản” mà Bùi Tín “bày hàng“ ra để Dân Việt chọn lựa với “cẩn thận và khôn ngoan”, dẫu đã thấm đòn đau, sống nên dạng, chết không yên nấm mồ khi người cộng sản thực hiện “tư tưởng hồ chí minh”- Viên đá tảng của toàn bộ những gì gọi là “ Mặt Thật, Hoa Xuyên Tuyết” và nay “Mây Mù Thế Kỷ”. Bởi, tình hình “mù đặc” của đất nước trong thế kỷ nầy theo ý Bùi Tín, không có nguyên do chính yếu nào ngoài lý do: “...Cũng cần chỉ rõ lời ngụỵ biện của “họ”-(những đảng viên cộng sản không ăn cánh với tập đoàn, cá nhân Bùi Tín, hiện nay đang cầm đầu ở Việt Nam) - là ngược lại “tư tưởûng hồ chí minh”. Chính ông hồ chứ không ai khác đã mở đầu Tuyên Ngôn Ðộc Lập - 2-9-1945 bằng những lời trích từ văn kiện của cách mạng tư sản Pháp và cách mạng tư sản Hoa Kỳ, hai cuộc cách mạng rất xa lạ với Châu Á, khẳng định quyền sống trong tự do của mọi dân tộc, của mọi con người”. Trang 259, MMTK. ÐN, 1998. Tốt lành quá, chúng ta hãy xem xét xuất xứ và hậu quả tác hại của “tư tưởng quái gở, cùng kiệt” nầy.
Gởi Người Bạn Lính Gởi Người Bạn Lính - Phan Nhật Nam Gởi Người Bạn Lính