Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Giường Đơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 8
K
hông cần tốn nhiều sức, Phàn Dực Á dễ dàng mở cửa phòng tắm.
Lúc đi vào cô gái này rất vội vàng, hoàn toàn không nhớ rõ phải khóa cửa.
Vòi hoa sen vẫn phun nước, hơi nước ấm tỏa ra khắp phòng tắm, bồn tắm lớn đã đầy nước, gần như sắp tràn ra.
Nhíu mày, Phàn Dực Á nhìn cô từ trên cao xuống.
Quả nhiên, cô che mặt, dựa lưng vào bồn tắm, ngồi chồm hỗm, đầu vai không ngừng run rẩy.
Nhưng tiếng khóc của cô rất nhỏ, nếu không chú ý lắng nghe thì không thể nghe thấy.
Cuối cùng cũng phát hiện bên trong có thêm một người, cô gái bối rối, hoảng hốt lau nước mắt, lại tỏ vẻ kiên cường lạnh lùng với anh.
Ánh mắt cô gái trong suốt đến kì lạ, ẩn chứa kiêu ngạo mà không có vẻ khinh thường người khác, giống như đá quý chìm dưới đáy biển, không cần ánh sáng chiếu rọi cũng có thể tỏa sáng rực rỡ.
Lông mày anh khẽ động.
Đúng là một cô gái đặc biệt!
“Này cô, danh dự là thứ chẳng đáng giá nhất trên đời này!” Anh ôm hay tay trước ngực, nhắc nhở cô.
Kiên cường sẽ phải chịu thiệt thòi!
Cứ tỏ vẻ đáng thương, cầu xin giúp đỡ một chút thì sẽ chết sao?!
“Thật không thú vị!” Biểu cảm của cô không mềm đi chút nào, anh thấy thật mất mặt.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu anh không định làm “siêu nhân” thì có thể rời khỏi căn phòng này được rồi.
Xoay người, không muốn để ý đến cô.
Nhưng lại không bước đi nổi.
Ánh mắt kiêu ngạo của cô cứ xuất hiện trong đầu anh, không sao xóa đi được.
Haiz, không thể không thừa nhận, gương mặt kiên cường của cô gái này quả thật động lòng người nhiều hơn vẻ đáng thương đầy nước mắt!
“Đi theo tôi!” Không để cô phản đối, anh bá đạo kéo cô lên.
“Anh muốn dẫn tôi đi làm gì?” Không phải là tự nhiên lại muốn “làm” chứ?
“Cô câm miệng!” Anh không quay đầu lại, thô bạo kéo cô ra khỏi phòng.
Anh ta muốn đi đâu?
Bị động để anh kéo đi, cô chỉ có thể cố chạy theo sau, bước chân vội vã đến nỗi suýt ngã xuống.
Nhưng người đàn ông vẫn bước dài đằng trước hoàn toàn không để ý.
“A Á đi ra rồi!” Cửa phòng bọn họ vừa mở ra, một đám người xếp hàng bên ngoài thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Tất cả đều đang chờ xem màn diễn người đàn ông hoảng hốt bỏ chạy!
Đáng tiếc, hoàn toàn chẳng giống với những gì bọn họ nghĩ.
“A Á, xử nử có phải rất chán không? Không hề biết hầu hạ đàn ông?!” Những người đàn ông có kinh nghiệm thoải mái trêu chọc.
Có thể là cách âm rất tốt nên cả tiếng rên rỉ của phụ nữ cũng không thấy.
“Tất cả cút ngay, đừng cản ở cửa!” Phàn Dực Á bực bội.
Rốt cục có để yên không đây? Đề tài ngoài phụ nữ vẫn là phụ nữ, thật nhàm chán!
“Vội cái gì! Bọn tôi còn chưa kiểm tra thành quả đâu!” Đùa sao, ván cược mấy ngàn vạn, cần phải có kết quả chứ!
Đã có người nhanh chóng tiến vào, nhìn một lúc, kêu lên, “Không có vết máu!”
Đám người lo lắng vây quay bắt đầu xôn xao.
Sao lại thế này?
“A Á, chẳng lẽ cậu…” Một cậu ấm bình thường vẫn hay ghen tỵ với Phàn Dực Á bắt lấy cơ hội này, không có ý tốt mở miệng.
Lời nói của anh không rõ ràng, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến nhiều chuyện.
Thật phiền phức! Phiền chết đi được!
Phàn Dực Á bị ngăn cản ở cửa, kiên nhẫn hoàn toàn biến mất, anh quay đầu lại, quát lên với cô gái, “Này cô, bọn họ hỏi vì sao cô không chảy máu!”
Da đầu của cô khẽ run lên, xẫu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hầm mà chui xuống.
Không chạm vào cô, cô làm sao mà chảy máu được!
Sao lại có người như thế chứ?! Tự nhiên đổ vấn đề lên đầu cô!
Nhưng ánh mắt của anh ta rõ ràng đang uy hiếp cô, nếu cô dám nói nửa lời, anh sẽ cắt đứt cổ cô.
Bị Phàn Dực Á quát một tiếng, sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người cô.
Bị lừa sao? Là hàng giả ngay cả giải phẫu cũng chưa kịp làm?
“Nhìn cái gì chứ!” Phàn Dực Á khó chịu thấy mọi người cứ nhìn chằm chằm vào cô, lại quát lên với cô, “Nói đi, lần đầu tiên cảm thấy đau, còn một mực ở trong phòng tắm khóc mãi không nín!”
Lúc này mọi người lại nhìn về phái mắt cô đang sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc.
Anh ta giải vây cho cô sao? Nếu đúng là thế thì cô thật muốn tự giết mình.
Bởi vì lời của anh ta rõ ràng là làm mọi người hiểu lầm, vừa rồi anh ta “làm” cô ở trong phòng tắm.
Lần đầu tiên cô phát hiện Phàn Dực Á rất thông minh.
Biểu đạt “trực tiếp” như vậy, ánh mắt của hầu hết mọi người đều biến thành đã “hiểu rõ”.
Vừa chứng nhận cô là “hàng thật giá thật”, lại bảo vệ được mặt mũi của chính mình.
Còn lại “cây nho chua” không chiếm được lợi ích gì, ngượng ngùng cười gượng, không muốn mất mặt nên cố “giãy dụa”, “A Á không lừa chúng ta chứ?” Đêm nay đã thua một chiếc xe thể thao quý báu rồi…
Thật phiền!
Phàn Dực Á mất kiên nhẫn kéo cô gái phía sau vào lòng mình, đẩy về phía cửa phòng, mạnh mẽ ngăn chặn thân hình mềm mại của cô.
Anh cúi người, mặc kệ ở đây có bao nhiêu ánh mắt theo dõi, hung hăng hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh không có sự chuẩn bị, mang theo sức mạnh, bá đạo, không để một hơi kháng cự, gặm cắn lung tung. Hạ Vũ Mạt lắp bắp kinh hãi, khi phục hồi tinh thần thì vừa giận vừa sợ, cố hết sức giãy dụa, nhưng anh mạnh mẽ giữ lấy người cô, không cho cô nhúc nhích chút nào.
Nụ hôn này chẳng khác gì dã thú gặm cắn lung tung lên con mồi, hôn không quá sâu, nhưng sự tồn tại mãnh liệt khiến người khác không thể chối bỏ.
Đôi mắt Hạ Vũ Mạt trống rỗng, từ bỏ giãy dụa, cô thực sự không tin được, nụ hôn đầu tiên của mình lại mất trong trường hợp thế này, bị người đàn ông trước mắt dùng phương thức như vậy đoạt mất.
Mãi đến khi khán giả xung quanh phát ra một trận cười gượng, Phàn Dực Á mới buông lỏng đôi môi đã bị mình cắn đến rách da.
Lần này, anh ta thay đổi, chuyển qua dắt tay cô.
Bàn tay ấm áp to lớn bao quanh tay cô, vô cùng chân thật đáng tin cậy, đẩy ra đám “khán giả” rồi sải bước ra phía ngoài.
Lúc này, cô giống như bị anh kéo đi.
Cảm giác rất kỳ quái, hơi thở nam tính của anh rất gần, tươi mát ẩm ướt giống như mùi đất sau cơn bão, dã tính, nguyên thủy, độc đáo, không hề thối tha, ghê tởm, buồn nôn như cô tưởng tượng.
Cô ác cảm nhìn người đàn ông ở thế giới hoàn toàn khác với mình, lời của bà chủ nhà vẫn xoay trong óc cô không chịu đi, “Cô Hạ, dáng vẻ cô xinh đẹp như thế, bằng nhan sắc của cô thì vào nhà giàu có nhất định không thành vấn đề, đến lúc đó thì mấy vạn tiền nợ của nhà cô có là gì đâu? Huống hồ cô vẫn muốn bồi dưỡng cho em trai cô, chỉ cần theo một người đàn ông có tiền thì tương lai em cô nhất định vô cùng tươi sáng.”
Thế giới của bọn họ kim bích huy hoàng, hoàn toàn khác với cô.
Nơi đó không có vất vả, không có đau khổ, không cần vật lộn.
Cho nên, Hạ Vũ Mạt… có một lối tắt đang chờ mày…
......
Người đàn ông trước mắt này căn bản không hề chú ý ánh mắt cô nhìn anh đã bắt đầu trở nên phức tạp.
“Đi chuộc em trai cô ra đi!” Phàn Dực Á vừa đi liền xoay người nói cho cô mục đích của bọn họ.
Chữ “chuộc” này giống như bàn ủi nóng bỏng, đánh thức cô.
Lạnh lùng rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi tay anh.
“Tôi sẽ tự xử lý.” Cô xoay người, đi đến chỗ bà chủ Tang của câu lạc bộ nói sẽ đưa tiền.
Người đến từ hai thế giới, muốn dựa vào sao, chẳng phải là nói dễ hơn làm?
......
Nhìn bóng lưng đơn bạc xa dần của cô, lòng bàn tay Phàn Dực Á dường như vẫn lưu lại cảm giác khi chạm tay cô.
Tay cô lạnh như băng.
Nhiệt đô bên ngoài bây giờ cũng phải dưới không độ.
Phàn Dực Á nhận ra sau khi anh “cắn” cô gái kia, cảm giác bắt đầu có gì đó khác biệt.
Bởi vì anh tự nhiên lại chú ý cô mặc quá ít quần áo.
......
Nửa giờ sau, cầm tờ chi phiếu mười vạn nặng trịch, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Đêm nay gặp Phàn Dực Á có phải là cô rất may mắn không?
Vấn đề là cô sợ sau này sẽ rất khó đối mặt với anh ta.
Đặc biệt… sau khi anh ta “gặm cắn” cô…
Phía sau bỗng vang lên tiếng còi xe.
Cô quay lại, thấy một chiếc xe giống như “quái thú” đi theo mình.
Đó là một chiếc xe Hummer sáu bánh, hình dáng to lớn đánh mạnh vào thị giác của người ta.
“Pam, pam.” “Quái thú” kêu gào.
Nhăn mày lại, cô không buồn phản ứng.
Cô không biết chiếc xe này.
“Quái thú” bá đạo dừng ngay ở giữa đường, cửa xe mở ra, thân hình cao gầy của Phàn Dực Á nhảy xuống.
“Này cô, cô điếc à?” Rất không hài lòng, đợi cô hơn nửa tiếng, thế mà cô vẫn biểu lộ không mặn không nhạt.
Là anh ta?
Chờ cô làm gì?
Biểu lộ của cô vẫn bình tĩnh như cũ.
Anh thô bạo kéo lấy tay cô, “Nói đi, đi cùng cô chuộc em trai ra!”
Chết tiệt, tay cô vẫn lạnh như băng!
Hình như cô đã nói sẽ tự mình xử lý.
Cô lười cãi lại.
Mặc kệ anh kéo tay mình, “Lên xe!”
Cô sải bước lên “Quái thú” to lớn, có điểm quá sức, may mắn anh ta đỡ cô lên.
Hơn nữa anh ta còn có vẻ không tự nhiên cài dây an toàn giúp cô.
Nhăn mày lại, cô cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng cô không nói gì cả.
Dọc theo đường đi, cô coi mình như con búp bê gỗ, bị anh kéo đến kéo đi.
“Xuống xe!”
Anh ra lệnh, cô liền làm theo, giống như không có cảm xúc gì.
Mãi đến khi anh bực bội dắt cô đến một cửa hàng vô cùng sang trọng.
Christian Dior.
Cho dù cô nghèo khó nhưng nhãn hiệu này thì cô vẫn nhận ra.
“Thưa anh, anh cần mua gì?” Nữ nhân viên xinh đẹp ở cửa hàng lập tức ra nghênh đón, đương nhiên là rất tinh mắt, vừa nhìn đã biết phải hỏi anh ta chứ không phải người ăn mặc nghèo túng như cô.
“Cái gì đó để giữ ấm!” Anh trả lời, rõ ràng, không thừa thãi.
Môi cô không kìm được khẽ run lên, cũng chỉ có cái vị nhị thế tổ này mới đến nhãn hiệu lớn như thế chỉ để đáp ứng nhu cầu hết sức bình thường.
Nhưng nhân viên cửa hàng thì đã nhìn quen trường hợp thế này, lập tức phục hồi tinh thần, “Thưa anh, áo lông chồn có được không?”
Nhân viên cửa hàng còn chưa nói xong, anh đã lấy một chiếc áo măng tô ngắn bằng lông chồn tía khoác lên người cô.
“Thưa anh, ánh mắt của anh thật tốt, chồn tía có danh xưng là “vua áo lông”, được sản xuất tại Canada, anh nhìn xem, chiếc áo này có tơ tằm mềm mại màu nâu nhạt, phần chính là lông đen dày, còn có xen kẽ cả phần lông bạc, là thượng phẩm hiếm có, quan trọng nữa là chỉ có 50 chiếc trên toàn thế giới.”
Phàn Dực Á mất kiên nhẫn, ngăn nhân viên cửa hàng đang nói luôn mồm lại.
Cô vùng vẫy muốn cởi bỏ chiếc áo lại bị anh dùng sức mạnh giữ lại, “Mặc!” Anh bá đạo ra lệnh.
Mặc dù giá cả đã bị anh xé ra một cách thô bạo, tiện tay vứt vào sọt rác, nhưng cô vẫn nhìn thấy.
Hai mươi tám vạn tám nghìn tám trăm tám mươi đồng.
Mức giá khiến kẻ khác há mồm kinh sợ.
Cô thở dài, giống như một con búp bê để tùy anh dắt đi.
“Vật quý mềm mại”, trên thân thể cô đang khoác một vật quý mềm mại!
Mà quá trình mua cái vật quý này chẳng quá ba phút.
Anh ta thậm chí không hỏi cô có cần không, cũng chẳng hỏi cô số đo của mình.
Thiết kế của Christian Dior, một chiếc áo lông chồn tía kiểu truyền thống với những đường cong khéo léo từ vai xuống, thu gọn kích thước lưng áo, thiết kế táo bạo, phá bỏ cảm giác bảo thủ cũ kỹ của áo lông măng-tô.
Quả thật rất vừa người cô, hơn nữa có vẻ đẹp nữ tính khi mặc áo da thú.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Giường Đơn
Đản Đản 1133
Giường Đơn - Đản Đản 1133
https://isach.info/story.php?story=giuong_don__dan_dan_1133