Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Giọt Sầu Dĩ Vãng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
X
uân Thảo đưa mắt nhìn ra cửa sổ, mưa rơi rơi trong đêm nghe buồn bã lòng ng. VÙNG cao nguyên đất đỏ, cây lá um trên những con đừơng nàng qua...khiến lòng nàng trở nên trống vắng, cần có 1 cái gì đó để khuây khoả...Trách gì Tú, sống nơi đây năm tháng cô đơn lạc lõng cần không khí ấm áp của tình yêu đểxoa dịu nỗi lạnh giá trong lòng. Bạch Vân là duyên nợ mà chàng không thể chối bỏ làm sao không buồn đựơc.
Thúy Lan tiếp:
- Lúc trị bệnh về, anh ấy càng tách biệt với mọi ng hơn nữa. Điếu thuốc tiếp nối trên tay anh. Em có hỏi nhưng anh ấy khẽ lắc đầu...Thảo có nghe anh ấy tâm sự gì không?
- Không. Thảo cũng không có hỏi, vì lúc đó là mùa thi vừa lo cho anh ấy vừa học thì đâu có thì giờ...Bạch Vân không an ủi anh sao?
- Chị ấy không hề hỏi han hay chăm sóc, hai ng lạnh nhạt với nhau lắm.
Thảo khẽ lắc đầu:
- Thôi, ngủ nha, mệt quá rồi. Xứ sở gì mà buồn chết đựơc! Hồi sáng nay anh,Tú đưa mình lên gần chỗ thu gỗ, đừơng cát nhỏ hai bên cây cối sầm uất, nếu xe hư chắc ngồi khóc, chứ biết sửa ở đâu.
- Ở trong mấy "buôn" còn buồn nữa. Dân tộc thiểu số rải rác, vào đ1o chị tha hồ nhớ nhà, nhất là những cơn mưa chiều buồn chết lòng ng.
Xuân Thảo rút vai:
- Nếu lỡ thương ai ở nơi đó chắc khóc dài dài...nhất là khi nghe tiếng chim kêu.
Thúy Lan lè lưỡi:
- Chị đẹp lại dễ thương, coi chừng đó, bọn họ thương chị, chị không đáp lại họ sẽ hoá phép "ếm" chị đó.
Xt trố mắt hỏi:
- Thiệt hả? VẬY mà anh Tú với ba chị kêu lên đó trị bệnh ng ta, rủi có gì làm sao?
Thúy Lan ôm Thảo cười:
- Chưa gì đã sợ rồi hả? Ng ta thương anh Tú và chị có lòng trị bệnh cho ng ta, ai dám hại chứ. Ngớ ngẩn quá đi.
Xuân Thảo cười đẩy nàng ra:
- Thôi, đừng có " hù" nữa để ng ta ngủ, mai tiếp tục đi nhận hàng nè. Phá đám hoài, không sợ bị đòn sao hả?
Thúy Lan cười giòn trước khi đi vào mộng, Thảo nhắm mắt nhưng nàng có ngủ đâu. HÌnh ảnh buồn bã và ánh mắt đăm chiêu của Tú lảng vãng trước mắt nàng. Có lẽ anh không yêu Bạch Vân thật nên thái độ lạnh nhạt ấy đôi lần nàng bắt gặp khi anh trò chuyện với Bạch Vân.
Trong khi ấy Bạch Vân vẫn vui vẻ trưng diện, dạo phố tự nhiên như bất cần sự bằng lòng hay giận ghét của Tú. Nếu Thảo trong cương vị đó chắc nàng buồn lắm chứ không thể nào có gương mặt vui vẻ trang điểm loè loẹt kia có trong nàng. Thật không hiểu nổi chuyện 2 ng.
Hai tuần sau, Thảo theo ba về thành phố. Ông Châu rất mừng vì lần này số lãi tănf gấp đôi, nhờ Tú đưa Thảo lên tận gốc thu mua gỗ, trong dịp trị bệnh cho ng quen biết.
Ông Châu cười vui vẻ trong đêm ấy:
- Phải con là con trai theo Tú nối nghiệp ba, mình sẽ có cuộc sống khá hơn đó Thảo.
Tú khen nàng sau đó:
- Thảo lanh lợi, hoạt bát hơn con. Mấy anh lái gỗ đựơc Thảo trị bệnh nên bán rẻ, còn tặng thêm nữa đó bác. Nếu Thảo theo con thì con có lợi chứ Thảo tách rời chắc con giải nghệ quá.
Ông Châu cười:
- Sao vậy?
- Vì ng ta bán cho bác sĩ có lợi hơn bán cho con, con không mua đựơc gỗ thì giải nghệ chứ sao?
Xuân Thảo bật cười:
- Em giải nghệ thì có, anh mua toàn bộ, em chỉ khám bệnh cho họ thôi. Số gỗ họ quá nhiều so với tiền thuốc em cho họ đó, em lợi dụng lòng thương của họ thì có, mai này họ phát hiện đựơc đuổi em chạy không kịp là khác. À! Còn việc này nữa, kì này anh đừng chia lời ra làm đôi nha, chia làm 3 đi, anh 2, ba em 1 thôi.
Tú cười đáp:
- Anh bù cho bác Châu lúc xưa thôi, có gì em lại quan trọng vậy. ChẲNG lẽ anh phụ nuôi bác không đựơc sao?
- Nếu chị Vân kiểm sổ thấy kì lắm.
- Chuyện làm ăn của anh đâu ai có quyền xen vào. Nếu biết anh gồng cho bác, ba anh còn mừng nữa. Em đừng ngại nữa.
Ông Châu cười to vẻ hài lòng sự ngay thẳng của con và lòng tốt của Tú.
- Cháu có lòng tốt với bác, bác cám ơn. Đây cũng là niềm an ủi của bác sau bao nhiêu năm lặn lội trong nghề đó Tú.
Tú điềm đạm đáp:
- Dạ, có chi đâu bác. Lúc mới vào nghề con đâu biết gì. Nhờ bác tận tình hướng dẫn, giờ con đáp lại phần nào thôi.
ÔnG Châu nắm tay chàng siết chặt tỏ vẻ cảm động. ÔNG QUAY sang Thảo bảo:
- Mới nãy ba gặp thằnng trí nó bảo: ba má nó nhắn con sang bên ấy khám bệnh lại cho toa để nó mua tiếp cho 2 ông bà. Kỳ rồi con cho uống thuốc chịu lắm.
Thảo cười khoe giọng vui vẻ:
- Kỳ rồi, con sang bên ấy, thấy 2 bác cô đơn và buồn lắm nên con kể chuyện vui, vừa giặt đồ chăm sóc giùm, 2 ông bà thích lắm...Ở trong căn nhà rộng thênh thang buồn bã không chịu đựơc, có con vui nên 2 ông bà gọi con sang chơi.
Tú chọc ghẹo Thảo:
- Có cháu trai nào của bác chưa có vợ không? Em kêu bác làm mai luôn cho tiện.
Thảo cười gật đầu:
- Để em hỏi lại xem. Ba à, con đem 2 đứa nhỏ đi luôn nha?
Ông Châu cười:
- Thằng Trí nó rước về bên ấy rồi, con qua là đủ bọn đó.
- Dạ, để con chuẩn bị đi.
Nàng nhìn sang Tú bảo:
- Anh tắm rửa cho khoẻ nhé, đồ của anh em để trong phòng đó.
Tú đi sau Thảo, hỏi nhỏ:
- Để đó anh. Em đi liền à? Bao giờ về?
Xuân Thảo đứng lại hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Tú nhìn nàng, ánh mắt lạ:
- Không có gì, anh muốn biết bao giờ em về vậy thôi.
Xuân Thảo ngần ngừ đáp nhỏ:
- Anh ở nhà chơi với ba em. Tối tối em về.
Ông Châu cười:
- Chưa chắc à! Thằng Trí nó bảo rằng mẹ nó muốn Thảo ở lại mai về. Bà ấy có vẻ thương Thảo lắm đó.
Tú cười khoe:
- Gia đình con cũng vậy. Ba con khó tính nhất, thế mà ông bảo sau này ai cưới đựơc Thảo nên sự nghiệp. Thảo đến đâu hầu như ai cũng có cảm tình. Bác thật khéo dạy con, có phước quá.
Thảo liếc Tú:
- Bộ anh muốn uống cà phê sao khen em phổng mũi nè. Ba em có phước đâu bằng hai bác ngoài ấy, anh không phải là guồng máy kinh tế của gia đình sao?
- ANh đâu giỏi bằng em. Bằng chứng là gia đình anh Trí giận nhà mình, thế mà em đựơc 2 ông bà khó tính ấy thương yêu...có phải nhờ sự chiều chuộng của em không? Vậy không khéo là gì hả?
- Còn anh, anh giỏi, anh chịu đựng trong gian khổ để đem lại nguồn lợi trong gia đình, không phải là đứa con có hiếu, dễ thương à? Tối ngày cứ khen em hoài, mai mốt ai cưới em, nhờ sự quảng cáo của anh, em sẽ thưởng đó.
Ông CHâu thúc giục:
- Đi nhanh lên rồi về sớm ba trông, ở đó mà khen qua khen lại.
Thảo cười dịu dàng đáp lại:
- Dạ, xin tuân lệnh thủ trưởng.
Nàng mất hút sau cổng vào để lại trên môi ông nụ cười hãnh diện và ánh mắt buồn trên mắt Tú.
Bà Hương, mẹ của Trí đón Xuân Thảo bằng ánh mắt reo vui. Bà rất vừa ý cách ăn nói cũng như cách cư xử của nàng đối với ng lớn tuổi như bà. Thảo vừa biết cách vỗ về, an ủi khi cơn đau bộc phát, vừa giỏi thu dọn, vén khéo căn phòng vốn bừa bãi của bà.
Giá Xuân Hằngđựơc phần nào vui vẻ dịu dàng của Thảo thì nhà này sẽ hạnh phúc biết mấy, và Trí con của bà đâu có âu sầu suốt năm tháng dài đi qua. Phải chi Trí cưới Thảo thì sung sướng cho bà biết bao! Một ánh mắt loé sáng như có điều gì vui đến với bà..biết đâu...đó là sự thật thì sao?
Xuân Thảo đến cầm tay bà dịu dàng hỏi:
- Bác bớt đau chưa? Mỗi khi ăn cơm,bao tử còn hành không?
Bà Hương nắm tay nàng vuốt ve khẽ lắc đầu với nụ cười trên môi:
- Không con à. Có lẽ con cho bác uống thuốc ấy hợp nên cả tuần nay bác ăn rất ngon. Lần này con về, sang đây chơi thường nhé. Bác nhớ con quá đi.
Trí gởi niềm vui trên mắt hướng về Xuân Thảo. nụ cười lâu lắm Thảo mới bắt gặp trên môi anh:
- Em đi chuyến này sao lâu quá vậy?
Xuân Thảo cười ngọt ngào đáp:
- Dạ, em bị kẹt ở LÂM đỒNG hơi lâu vì bệnh ở đây nhiều, phần gỗ không thu được ba em đợi đủ số mới về, nếu không sẽ lỗ sở hụi. Em đã cho anh toa liên tục rồi mà?
Trí cười lắc đầu:
- Anh thấy em lâu không về anh trông chứ thuốc của mẹ, enh mới mua thêm. Dạo này, mẹ anh vui vẻ nên ăn uống khá hơn, nhờ em đó.
Thảo cười khiêm nhường:
- Nhờ thuốc chứ đâu phải nhờ em. Hai đứa nhỏ đâu sao em không thấy?
- Ba anh dẫn 2 đứa nhỏ ra phố mua đồ chơi cho chúng rồi. Kì này em về, Tú có theo không?
Thảo gật đầu:
- Có chứ. Anh ấy giao tế giỏi hơn em, mọi việc mua bán đều có ảnh, em đi theo ba cho vui thôi.
Trí nhìn Thảo ngập ngừng hỏi:
- Chú ấy có gia đình chưa?
Thảo hiểu cái nhìn đầy ý nghĩa của Trí, nàng đáp tự nhiên:
- Anh Tú có gia đình rồi. ChỊ Bạch Vân là vợ anh Tú đó, anh không biết sao?
Trí cười thở nhẹ nhõm:
- VẬY À! có dịp Thảo cho anh đi chơi vớ nghe?
- Sợ anh bận 2 bác và con cái, chứ đi đông thì càng vui mà.
Trí đem trái cây đặt trước mặt Thảo. Mẹ Trí bảo:
- Con ăn đi Thảo, bác để dành cho con đó. Con ở lại đây, mai hãy về. Có con ở đây thật vui, lâu lắm bác mới hưởng không khí ấm cúng này đó. Thật khổ cho bác.
Thảo mỉm cười, gọt từng trái bom cho bà ăn. Với ánh mắt sung sướng, bà nhìn Thảo. Giá như ánh mắt này của bà má chồng dành cho nàng, chắc Thảo hạnh phúc lắm.
Bất chợt, THẢO nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Trí gởi cho nàng say đắm, Thảo ngượng ngùng quay đi.
Từ lúc Xuân Hằng ra đi, Trí buồn bã, cha mẹ chàng bực bội sinh ra ghét 2 đứa nhỏ. Thảo đưa chúng về thăm ông bà và tạo niềm vui từ đó. Thảo nghĩ rằng gia đình này không khó lắm, có lẽ Xuân Hằng không yêu Trí nên sự chiều chuộng, dịu dàng không có trong chị, từ đó hoà khí mất đi.
Trí ngọt ngào hỏi:
- Em ở lại nha? NHÀ sẽ vui khi em ở lại đó Thảo.
Thảo nhớ đôi mắt trong veo của Tú, gương mặt sầu não. Như lo sợ Trí giữ nàng lại, Thảo dịu dàng đáp:
- Em phải về, vì đồ chưa phân phối. Ngày mai em đến, có thể ở lại để sáng hôm sau đưa 2 đứa nhỏ đi học luôn.
Quay sang mẹ của Trí, nàng ngọt ngào:
- Con về bên nhà. Mai con sang làm món đặc biệt cho bác nhé. BÁC ráng uống thuốc đúng cữ cho hết bệnh, con sẽ sang dẫn bác đi sắm đồ tết cho vui, ở nhà hoài, buồn lắm.
Bà nắm tay nàng cười:
- Nhớ nhé, bác trông con ghê lắm. Thảo à, ước gì con là con của bác.
Thảo mở to mắt chớp mau:
- Nè, thì con là con gái của bác đây. Sợ bác không nuôi nổi con thôi.
- Thật nhé Thảo?
- Dạ, nếu bác không chê.
Mẹ Trí ôm THảo, nét mặt vui tươi với ánh mắt rưng rưng. Thảo giả lả:
- Vậy con về, mai con ghé.
Trí gượng cười giấu nỗi yêu thương vào lòng, khẽ bảo:
- Anh đưa em về nhé?
- Anh bận gì cứ làm, em về đựơc mà.
Trí đứng dậy theo Thảo ra cửa:
- Anh không đáng đựơc em đưa sao?
Thảo lắc đầu:
- Sao lại không đáng, sợ phiền anh thôi.
Đối với anh, đó không phải là điều phiền muộng, trái lại đưa em về là niềm vui, là dự hãnh diện khi đựơc bước bên em. Thảo...em không nghĩ rằng hơn 2 tháng nay gia đình anh vui hẳn nhờ em sao?
Thảo ngồi sau lưng Trí mà nghe lòng phân vân, không biết mình có nên đến nhà Trí nữa hay không?
Thảo đáp nhỏ":
- Em thấy cảnh đơn độc của 2 bác nên em đem Tuấn Anh, Phương Anh về vui với ông bà nội chút thôi. Có lẽ nhờ chúng nó nên nhà anh vui vẻ hơn, chứ đâu phải là công của em.
Trí trầm ngâm đưa Thảo đến quán cà phê gần đó. Khi hai ng ngồi yên trên ghế đối diện, chàng nhìn nàng bằng ánh mắt nồng nàn, giọng trĩu buồn:
- Thảo! Em không hiểu hay không muốn hiểu lòng anh đối với em như thế nào sao?
Thảo trố mắt hướng về Trí. Bàn tay nàng nằm gọn trong 5 ngón tay chàng, hơi ấm từ Trí lan nhẹ qua nàng. Thảo rút tay lại nhưng ánh mắt thương yêu nồng nàng của chàng nằm trên đôi mi xoe tròn của Thảo. Nàng mấp máy:
- Đừng anh Trí...không nên đâu.
Trí cất giọng buồn buồn:
- Thảo! Anh biết mình không xứng đáng khi tỏ tình cảm của anh cho em, nhưng anh không làm sao đè nén đựơc lòng mình Thảo ạ. Anh yêu em thật sự. Ngày xưa, anh cưới Hằng là do tác động của cha mẹ. Ngày nay, anh không làm sao thôi yêu em, nhớ em. Hình bóng em lúc nào cũng lãng vãng trong mắt anh khi trong phòng, trên bàn ăn. mẸ nhắc đến, ba khen, ngay cả 2 con đều quý em. Nếu không có gì trở ngại, xin em cho anh đựơc ôm ấp tình em...đựơc không Thảo?
Ánh mắt Trí càng lúc càng thiết tha sâu lắng hơn. Nếu Trí không là chồng của Xuân Hằng và Thảo không yêu TÚ, nàng sẽ chấp nhận tình yêu của Trí để cùng chàng lo lắng cho 2 trẻ và đem niềm vui cho ông bà lúc tuổi già cô đơn, buồn thảm giữa ngôi nhà hoang vắng lạnh này.
Nhưng tình yêu và niềm hy vọng kia đã đi vào bóng đêm âm u, tuyệt vọng. Trái tim nguyên thuỷ khờ khạo đã khắc sâu hình ảnh của Tú mất rồi...làm sao xoá đựơc.
Thảo muốn từ chối thẳng thừng nhưng sợ Trí mất đi niềm vui sống( BT_Shocked ) vì hiện giờ nàng là ng duy nhất hiểu, thông cảm và đem niềm vui đến ngôi nhà ấy! Thảo từ chối có quá đáng không? Còn do dự để tia hy vọng của anh lớn theo ngày tháng, đó còn tội lỗi hơn, ác độc còn hơn câu từ chối hiện tại nữa. Trí bóp nhẹ tay nàng, ánh mắt loé lên niềm vui trong ấy, giọng chàng vui hơn.
- Xuân Thảo! Cám ơn em. Ba mẹ sẽ vui biết bao khi em nhận lời cầu hôn của anh, Thảo ạ.
Xuân Thảo thở nhẹ, nàng ngọt ngào đáp nhỏ:
- Anh yêu em thật lòng, em cảm động lắm. Tình yêu đâu có ai cưỡng lại đựơc tim mình, nhưng em không thể chấp nhận sự kết hợp này đựơc. Em nghĩ rằng, giữa chúng ta không thể có tình yêu. ANh nghĩ đến em trong phút cô đơn nào đó, rồi một ngày không xa sợ hối hận sẽ đến với anh, vì em không khác chị Xuân Hằng đâu, nỗi thất vọng kia sẽ đến với anh lớn hơn. Anh phải nghĩ lại:
- anh khẳng định rằng: anh yêu em thật sự, không lầm lẫn chút nào. Lòng anh lúc nào cũng hồi hộp, lo sợ vì Tú lúc nào cũng cận kề bên em. Tim anh nhói đau vì sợ Tú cướp em trên tay anh.
- Tú có Bạch Vân mà. Cho dù Tú không có ai 9i nữa, em không thể nào nhận lời cầu hôn của anh đựơc.
Trí lắc đầu tỏ vẻ rành tâm lý hơn:
- Có gia đình đâu hẳn là con tim thôi cảm xúc vì yêu...Có khi nó lại yêu say đắm da diết hơn thì sao? Tỉ dụ như anh, từ xưa đến giờ chưa lần nào anh yêu da diết như đã yêu em, nên anh tin rằng hạnh phúc sẽ đến với chúng ta. Em không giống Xuân Hằng về quan điểm trong tình yêu là cuộc sống( sao biết cha nội), cá tính, cách đối xử cũng vậy...thì hạnh phúc làm sao đến với mình chứ.
- Tính em khác với Hằng là em không hề miễn cưỡng trong vấnđề hôn nhân và tình yêu. Em không yêu là em dức khoát ngay. Vì thế anh không nên yêu và giữ ý cầu hôn em nếu anh không muốn khổ lần nữa
Trí dò hỏi với nét mặt căng thẳng:
- E nhận lời tỏ tình của Tú rồi à?
Thảo rụt cổ lắc đầu đáp:
- Làm như em đẹp như thánh nữ không bằng. Em chưa thấy Tú nhìn em say đắm, mơ màng như anh. Với em, anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng, có khi cả ngày ảnh chưa thèm nhìn anh 1 lần nữa. Anh Tú chỉ cười khi nào có Bạch Vân bên cạnh thôi.
- Anh không tin Tú chẳng yêu em. Với mẫu ng của em, ai không thể yêu chứ. Nhất là Tú, anh ta có ngàn cơ hội cận kề bên em. Có thể Tú không muốn để vợ phải buồn nên giấu tình yêu trong lòng thôi.
Thảo nhìn Trí cười:
- Để đêm nay em hỏi Tú có đúng như vậy không?
Trí cười theo:
- Có điên mới hỏi Tú như vậy? Bộ em muốn Tú cười em sao?
- Nếu yêu em, Tú không chế nhạo em, mà anh ta còn thích thú hơn.
Trí lắc đầu:
- Em nhất định không nhận lời đề nghị của anh. Nếu em không yêu anh, em theo anh về nhà tạo niềm vui cho gia đình anh là sao? ( lãng nhách)
- Tại sao anh không nghĩ rằng em vì tương lai 2 đứa trẻ, mẹ nó là chị của em mà. VẢ lại, hai bác già rồi, anh đi hoài, em không cho chúng bề, niềm vui đâu cha mẹ anh sống chứ. Còn tình yêu là tình yêu...không có nếu, bởi vì, tại bị...yêu là yêu bất kể đựơc hay k, thành hay thất bại. Đó là quan niệm của em trong tình yêu.
Thảo bật cười vì nét nhăn nhó trên gương mặt và ánh mắt của Trí. Nàng bảo:
- Đời anh còn dài. Có địa vị, gia đình giàu có, anh lo gì không có bạn tri âm, tri kỷ chứ. Ta cứ để thời gian đưa đẩy, đoạn cuối dù muốn dù không cũng phải đến thôi, phải không?
Thảo đựơc Trí đưa về với nụ cười buồn trên môi cùng câu hỏi:
- Em nhất định từ chối lời cầu hôn của anh phải không?
- Em không thể tiếp nối vai trò của chị em đựơc. Không phải vì tự ái, hay sợ lời dị nghị của dư luận, của bạn bè. Bởi vì trái tim em không cho phép em kết hôn khi nó chưa tiếp nhận tình ảnh anh trong đó.
Trí đưa nàng về. Trong suốt quãng đừơng, chàng không hề nói với nàng một lời gì. Thảo ngồi bên anh, nàng nhớ lại từ ngày Trí cưới chị nàng, chưa bao giờ thấy 2 ng vui vẻ bên nhau. Ngày giỗ mẹ, Hằngf về một mình trước. Trí lại về sau lặng lẽ. Giờ đây Trí yêu nàng, nàng tin điều đó, vì tình yêu ấy hiện rõ trên đôi mắt sáng, nụ cười vui mỗi khi hướng về nàng. Cha mẹ, con cái Trí cần nàng. Từ chối, nàng cũng thấy đau lòng, đành thôi.
Thảo không biết mình sinh vào cung bậc nào mà tình yêu đến với nàng éo le quá.
Thế Vinh đủ điều kiện cho nàng mặc áo cô dâu, thế mà nàng không yêu. Tại sao trái tim nàng ngu xuẩn thế?
Tú đúng là mẫu ng cho trái tim nàng rung động thì Bạch Vân chắn ngang không cho nàng thổ lộ tình yêu ấy.
Với Trí, nàng không thể nào chấp nhận đựơc, bởi luân thường đạo lý và trái tim nàng không cho phép. Thà ôm cô đơn đi suốt quãng đời còn lại.
Ông Châu và Tú ngồi ngoài hiên nhà đánh cờ chờ nàng về cùng ăn cơm cho vui. Trí đưa Thảo về, ánh mắt âu yếm của chàng dành cho nàng, cử chỉ thân thiện, lời ngọt ngào thương yêu không qua khỏi đôi mắt thăm dò của Tú
Ông Châu cười nhìn Trí hỏi:
- Con đưa Thảo về đó hả? Sẵn đây ăn cơm với ba cho vui Trí?
Chàng lễ phép thưa:
- Dạ, cám ơn ba, để khi khác. Con phải về vì ba mẹ và hai đứa bé bên ấy chờ. Xin phép ba. Tôi về nghe anh Tú!
Tú ngước lên lịch sự đáp:
- Dạ, anh về
Trí âu yếm nhìn Thảo hỏi:
- Mai, anh rước em hay em sang một mình?
- Mai em sang, anh đừng đón em nhé!
- Anh chờ em. Anh về nghe Thảo!
Ánh mắt nồng nàn của Trí hướng về Thảo thật lâu trước khi ra về. Tú lặng lẽ đưa mắt nhìn mấy con cờ. Ông Châu bảo:
- Mình nghỉ đi Tú. Thảo à, con phụ với Nhất Chi, mình ăn cơm đi con, tối quá rồi
Thảo nhìn Tú rồi đáp:
- Dạ
Nàng quay vào bếp mang theo khuôn mặt nghiêm trang và đôi mắt lạnh lùng của Tú. Nhất Chi bảo:
- Ê! Có thư của Thế Vinh, ta để trên bàn mi đó
- Lâu chưa?
- Tuần nay. Anh Tường có đọc vì không biết trong ấy có gì quan trọng không. Thế Vinh báo tin: Mi được phân công về bệnh viện Chợ Rẫy chung với hắn ta. Bao giờ đi làm vậy?
- Mi có nhiệm sở chưa?
- Chưa. Nếu có cũng ở tỉnh, đâu có bệnh viện nào ở thành phố mà nhận bác sĩ mới ra trường tại Cần Thơ, nếu có thì cũng phải quen lớn lắm mới được
- Không cần quen lớn, mi biết "thủ tục đầu tiên" là được rồi
- Đồng ý nhưng cũng phải có môi giới chứ
Thảo cười:
- Để con này xung phong đi "thương quyết" một chuyến là mi có nơi công tác. Đừng có lo, lưỡi ta cũng dẻo lắm!
Nhất Chi cười:
- Thế Vinh hỏi thăm mi hoài. Thấy chàng ta tội lắm Thảo à
- Nhưng trái tim mi lỡ chứa hình ảnh của Mạnh Tường rồi phải không? Thì cứ yêu thêm hắn, có chết thằng Tây nào đâu
Nhất Chi đập loạn trên vai bạn:
- Đồ quỷ sứ đâu á! Mi chê người ta cái gì chứ? Hắn có thiếu tiêu chuẩn nào đâu. Nếu hắn yêu ta, ta cũng yêu hắn nữa
- Ừ. Thì cứ yêu, ai cấm đâu à?
Cả hai cùng cười vang lên thật vui vẻ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Giọt Sầu Dĩ Vãng
Nguyễn Thị Phi Oanh
Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh
https://isach.info/story.php?story=giot_sau_di_vang__nguyen_thi_phi_oanh