Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Gấu Ơi, Giúp Anh!
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
V
ới tâm trạng thoải mái như vậy, Thư Hoán xuất viện về "nhà".
Đêm đó cô cũng ngoan ngoãn phối hợp, không thức quá khuya, dù sao khi nhớ lại cảm giác đầu đau nhức kinh khủng cũng khiến cô thấy sợ hãi, nên phải kiềm chế thôi.
Lúc nằm trên giường cô bỗng nhớ khi đầu đau đến mức muốn chết đi sống lại, là Từ Vĩ Kính đã bế cô lên.
Ôi, chắc anh sẽ không nghĩ là cô quá nặng chứ?
Liệu có thấy gương mặt khóc lóc đầm đìa của cô quá xấu xí không?
Thư Hoán rầu rĩ trở mình. Haizzz, nữ chính trong tiểu thuyết lúc đau ốm thì luôn chiếm được sự thương xót yêu chiều của nam chính bằng dáng vẻ liễu yếu trước gió. Người ta có bị thương nặng mấy, nôn ra máu cũng khiến ai nấy đều xót xa, đẹp không thể tả.
Tại sao đến lượt cô thì lại đau đến mức tóc tai rũ rượi mặt mũi méo xệch hệt như cô hồn ác quỷ?
Nhưng cánh tay Từ Vĩ Kính vẫn rất ấm áp, lúc bế cô lên, cảm giác cô bé nhỏ lọt thỏm trong lồng ngực anh.
Thư Hoán vừa tự kỳ thị mình vừa đỏ mặt tía tai, ôm chặt con gấu bông cao bằng người mà cô mang theo đến đây, vùi mặt vào đó.
Cô nhớ lại mùi hương trên người Từ Vĩ Kính, thoang thoảng hương trà lẫn với vị bạc hà, còn nồng nàn mùi vị đàn ông nam tính và sau đó cô cũng ngủ thiếp đi ngọt ngào.
Đánh thức cô khỏi giấc mộng đẹp là tiếng chuông đồng hồ. Thư Hoán lồm cồm bò dậy trong mơ màng, hoang mang nhìn xung quanh.
Đồng hồ báo thức? Cô hẹn giờ từ lúc nào vậy?
Khó khăn lắm mới phát hiện ra chiếc đồng hồ có hai bánh xe nhỏ nằm trên đất, đang chạy vòng vòng và réo inh ỏi. Thư Hoán vừa lăn vừa bò xuống, mất rất nhiều sức lực mới chụp được nó, nắm chặt trong tay, nhấn ngay nút tắt.
Đang chỉ vào nó và hậm hực rủa: "Tiểu gián điệp, mày chui vào đây từ khi nào?", thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
Đến nước này thì đừng mơ ngủ nướng nữa. Thư Hoán ức chế đặt đồng hồ xuống, đứng lên mở cửa.
Bên ngoài là quản gia Vương, chỉ có điều dáng vẻ ông trông như... đang mặc đồ thể thao?
"Chào quản gia Vương, có chuyện gì không ạ?"
Ông quản gia xưa nay luôn hiền từ cười híp mắt: "Chào Thư tiểu thư, thiếu gia sắp xếp tôi đến tập thể dục với cô".
"..."
"Không khí ven hồ vào buổi sớm rất đẹp, chạy hai vòng rất có lợi cho sức khỏe."
"..."
Do tôn trọng người già, Thư Hoán không tiện nói "Không" với quản gia Vương, đành viện cớ: "Woa, tốt quá. Nhưng cháu không có giày thể thao, hay là chúng ta đổi ngày...".
Quản gia Vương liền biến ra một bộ quần áo giày tất thể thao từ sau lưng như nhà ảo thuật, hai tay dâng lên, cười híp mắt nói: "Đây là do đại thiếu gia chuẩn bị, Thư tiểu thư mặc thử xem có hợp không".
Thư Hoán khóc không ra nước mắt.
Buộc tóc lại, thay quần áo xuống lầu, Thư Hoán còn đang nghĩ, Từ Vĩ Kính đúng là vô nhân đạo!
Lại còn bắt một ông lão chạy bộ với cô, nhỡ ông lão mệt đứt hơi thì sao?
Mấy phút sau...
Thư Hoán chống tay vào đầu gối thở dốc, quản gia Vương ở tít phía trước, còn quay lại cổ vũ: "Thư tiểu thư, kiên trì một chút nữa, cố lên!".
Cô... có còn chút tự tôn nào không?
Cuối cùng dở sống dở chết gắng gượng đến phút cuối, thật tình Thư Hoán muốn dùng cả tay lẫn chân để bò về nhà.
Cái tên gia trưởng phong kiến vô nhân tính Từ Vĩ Kính kia đã ra lệnh, cô không chạy đến cùng thì người chạy chung với cô sẽ bị trừ tiền thưởng tháng đó. Thư Hoán không muốn liên lụy đến ông già nên đành gồng mình, cho dù có bò cũng phải bò cho hết.
Vừa được nghỉ là Thư Hoán lập tức bổ nhào đến gốc cây bên cạnh, thở hồng hộc, ôm lấy nó nhất quyết không động đậy nữa.
Quản gia vẫn cười tươi rói: "Thanh niên thế này là không được rồi!".
"... "
"Ngay cả tôi cũng không theo kịp, làm sao chạy với đại thiếu gia được?"
Thư Hoán lại bừng tỉnh: "Từ Vĩ Kính cũng chạy bộ ạ?".
"Đúng thế, thể lực của đại thiếu gia bảo đảm cô không theo kịp, nên cậu ấy mới nhờ tôi chạy cùng cô. Cậu ấy đã chạy xong và về rồi. Nhưng thời tiết này đa phần là cậu ấy sẽ đi bơi..."
Câu còn lại Thư Hoán đã nghe không rõ nữa, cô bị cảnh tượng Từ Vĩ Kính trong hồ bơi làm cho tim đập cuồng loạn, hoang tưởng chắp cánh bay lên không trung, xung quanh hoa đào rơi lả tả.
Lúc về nhà vừa hay gặp Từ Vĩ Kính đang đi xuống, chắc là vừa tắm rửa xong, anh mặc một bộ quần áo trong nhà, tóc hãy còn ướt, vài sợi rủ trước trán khiến đôi mắt lạnh lùng càng thêm thâm trầm.
Thấy Thư Hoán, anh gật đầu: "Chào".
"Chào..."
Thư Hoán đã mệt đến mức mồm miệng khô đắng, thấy anh như thế thì mặt như muốn bốc khói, vội rót một nửa ly nước chanh, gắp mấy viên đá vuông vuông từ thùng đá bỏ vào.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: "Mới chạy xong đừng uống đá, uống nước ấm thôi".
"..." Có cần quản cả việc này không?
Nhưng lời anh nói, Thư Hoán không dám cãi lại, vẫn ngoan ngoãn đặt ly xuống, lại rót một ly khác.
"Hôm nay tôi làm việc ở nhà, không cần đến công ty."
"Ơ?", Thư Hoán vẫn hơi hoang mang.
"Thế nên cô phải ngoan ngoãn...", Từ Vĩ Kính nhìn cô, "Đến giờ thì rời máy tính đi thư giãn, biết chưa?".... Không phải chứ, nghiêm khắc như vậy thật sao?
o O o
Từ khi tốt nghiệp trung học đến nay Thư Hoán chưa bao giờ ngoan như vậy, cứ làm được một lúc lại ra ban công, làm vài động tác thể dục đơn giản để thư giãn cơ thể, giống hệt như một người già, sau đó lặng lẽ quay về phòng.
Cô không thích chịu sự sắp xếp, nhưng khi bị Từ Vĩ Kính quản lại rất cam tâm tình nguyện.
Tuy hôm ấy cô bị cưỡng bức dậy sớm hơn mọi ngày, nhưng sáng sớm thì tinh thần khá tốt, không cảm thấy mụ mẫm ê ẩm nữa.
Ăn trưa xong, Thư Hoán đang sung sướng định chơi game một lúc thì vừa đứng dậy, Từ Vĩ Kính đã như nhìn thấu cô: "Buổi trưa phải ngủ nửa tiếng".
Thư Hoán lại khóc không thành tiếng.
"Không phải thật chứ..."
Cô có phải trẻ con trong nhà trẻ đâu.
"Nghỉ ngơi vào quãng này có lợi cho tinh thần. Lúc nên ngủ thì phải ngủ."
Thư Hoán thấy rất khó xử: "Nhưng lúc này...".
"Nếu không lần sau cô bệnh, tôi mặc kệ cô."
Thư Hoán lập tức phục tùng, yếu ớt đáp: "Ưm... nhưng em bây giờ không ngủ được".
Chẳng lẽ ngủ cũng có thể chấp hành theo kế hoạch cưỡng chế hay sao?
"Cô không thử làm sao biết? Nằm một lúc là tự khắc ngủ được."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả."
Thế là Thư Hoán đành ngoan ngoãn về phòng, nằm thẳng băng trên giường.
Hiếm khi cô e dè kiêng nể như thế, giấc ngủ trưa nay còn do Từ Vĩ Kính đích thân giám sát.
Thư Hoán nằm một lúc, căn bản không ngủ nổi. Từ Vĩ Kính ngồi ngay cạnh, tim đập nhanh đến không chịu nổi thì làm sao bình tĩnh mà ngủ được.
Nằm một lúc cô cảm thấy tiếng tim mình đập đến cả Từ Vĩ Kính cũng có thể nghe thấy, Thư Hoán ngượng ngùng, hé một mắt ra thận trọng nói: "Em không ngủ được...".
Từ Vĩ Kính nhìn cô: "Được rồi".
Thư Hoán nhìn anh đứng dậy bỏ đi, lúc về trên tay có thêm một quyển sách.
Đây... chắc không phải là đọc truyện trước khi ngủ cho cô nghe chứ?
Từ Vĩ Kính đúng là nghiêm túc đọc thật.
"Cá heo sông bơi nhẹ nhàng len lỏi qua rừng cây. Nó uốn mình bơi qua những cành cây, đồng thời co mình lại giữa những thân cây uốn cong. Hễ có những con cá với màu xanh như ếch lao vào trong tán lá, cá heo hồng hào như cây kẹo bông đường sẽ cắn phập lấy bằng hàm răng dài sắc nhọn của nó."
Khoan đã, cảnh tượng máu me đó là gì thế?
Đọc loại tạp chí như Địa lý quốc gia này thì có giúp gì cho giấc ngủ không?
"Đó không phải là cơn mơ khiến người ta hoa mắt như trong tiểu thuyết của Gabriel Garcia Marquez, mà là cảnh tượng bơi trên sông Amazon vào mùa mưa, cũng tức là hạ lưu của Iquitos ở Peru. Nước sông đã nhấn chìm cánh rừng nhiệt đới..."
Giọng anh vẫn không chút cảm xúc, nhưng lại có sức thôi miên ghê người, trong vô thức Thư Hoán đã bỏ qua cảnh tượng cá heo ăn thịt...
Cô như đang ở trong cánh rừng nhiệt đới Amazon, rộng lớn bao la, một mảnh xanh thẳm như biển, những đàn chim đủ màu sắc vỗ cánh bay trên đầu, những con bướm cực lớn khiến người ta hoa mắt; cát đằng, hoa lan bám theo những cành cây to lớn; những con cá nhiệt đới xinh đẹp chậm rãi bơi trong làn nước; con tatu [1] e dè để lộ ra dáng vẻ quái dị để tự bảo vệ trong rừng...
Xa xa có tiếng côn trùng nỉ non, nước chảy róc rách.
Thư Hoán thả lỏng toàn thân trong cảnh tượng đầy màu sắc và bí ẩn ấy, ngủ thiếp đi.
Cô chưa bao giờ có một giấc ngủ tươi mới vui vẻ như vậy vào quãng thời gian này cả.
Lúc tỉnh dậy, Thư Hoán vốn nghĩ mình đã ngủ rất lâu, nhưng mở mắt ra mới phát hiện ánh nắng bên ngoài vẫn rạng rỡ, trong tay có thứ gì đó ấm nóng đang bị cô siết chặt.
Vì cảm giác quá tuyệt nên nhất thời Thư Hoán chưa buông ra, mấy giây sau cô mới sực ý thức được thứ mình đang nắm chặt ấy là tay của Từ Vĩ Kình.
Trong tích tắc Thư Hoán đỏ luôn cả cổ, há miệng lắp bắp, không biết phải giải thích về hành vi háo sắc trần trụi của mình như thế nào. Ngược lại, Từ Vĩ Kính đã lẳng lặng rút tay về: "Ngủ ngon không?"
"Rất ngon. Ưm... cái đó, thật xin lỗi, em đã..."
"Không sao", Từ Vĩ Kính dừng lại rồi nói, "Tôi có trách nhiệm về sức khỏe của cô".
"Cảm ơn anh."
Cô cũng biết anh đối tốt với cô là vì anh tưởng cô có khả năng là "em dâu" tương lai của anh. Là anh trai của Từ Vĩ Trạch, anh phải có nghĩa vụ thân thiết với cô.
Anh cũng như những người hòa thuận với cô, chỉ là "yêu nhà, yêu luôn cả chim", nhưng cô vẫn rất vui sướng.
Thư Hoán ở nhà họ Từ một quãng thời gian, những loại bánh mì, bánh quy, chocolate, đều bị nghiêm khắc gạt đi, cũng không thể tùy tiện tiếp tục cuộc sống hỗn loạn ăn một bữa nhịn hai bữa, thích ăn gì thì ăn như trước kia được.
Một ngày ba bữa không được thiếu. Buổi sang ngoan ngoãn uống một ly nước lọc trước, sau đó ăn một thìa bột đun sôi, buổi tối trước khi đi ngủ lại ăn một thìa nhỏ như thế.
Chỉ điều chỉnh đơn giản như thế nhưng hiệu quả thấy rất rõ, sắc mặt cô thật sự tốt hơn trước nhiều.
Thư Hoán cảm thấy thời gian cô buồn ngủ và mệt mỏi đã giảm đi rất nhiều, ban ngày tuy thiếu cảm hứng làm việc nhưng đầu óc rất tỉnh táo.
Lúc rảnh rỗi cô nhìn mình trong gương, nhận ra trên mặt mình bắt đầu có chút sắc máu, không cần hồng hào quá nhưng chí ít cũng có chút sắc hồng lộ ra ngoài da.
Nhưng cô cũng không nói rõ được là hai vệt hồng trên má rốt cuộc là do hồi phục sức khỏe hay chỉ đơn giản là kết quả của việc mê trai. =__=
Có thể gặp mặt Từ Vĩ Kính ngày đêm như thế, cả ngày cô ở trong trạng thái tâm hồn phiêu lãng, đúng là đẹp đến mức nổi cả bong bóng rồi.
Để làm đẹp lòng từ Vĩ Kính, cô tự giác tuân thủ mọi quy tắc anh đặt ra, mỗi sang ngoan ngoãn chạy bộ. Ban đầu bị quản gia Vương bỏ rơi rất xa, đến giờ đã có thể thoải mái theo kịp ông.
Đương nhiên... cố gắng rất nhiều mới có thể đạt đến tiêu chuẩn của người già... Hình như cũng chẳng có gì đáng vui.
Chú thích
[1] Con tatu: Tên Tiếng Anh là "Armadilo", là một loài động vật nhỏ có vú, trên mình có một lớp sừng thường sống ở Nam Mỹ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Gấu Ơi, Giúp Anh!
Lam Tiểu Mị
Gấu Ơi, Giúp Anh! - Lam Tiểu Mị
https://isach.info/story.php?story=gau_oi_giup_anh__lam_tieu_mi