Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Em Là Của Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
Đến đây, ngồi xuống nào, Vasily - con cho phép ta gọi con vậy chứ?"
Constantin không đợi nghe câu trả lời, ông trở lại ngồi xuống chiếc ghế ở sau bàn. Căn phòng sách được trang trí phù hợp với lứa tuổi của ông, sang trọng và không màu mè. Nó gợi cho Vasili nhớ đến căn phòng sách của cha anh trước khi Maria biến nó thành phòng thêu thùa sau khi ông qua đời.
"Tuy là chúng ta chưa bao giờ gặp mặt, ta có cảm giác như là ta đã biết con từ rất lâu," Constantin giải thích. "Bởi vì con là tất cả những gì mà cha con thích nói đến. Ông ấy rất tự hào về con và về sự thành công của con. Con có biết là ông ấy muốn khoe con và định đem con theo ông ấy khi đi du lịch và khi đi săn bắn, nhưng ông ấy cảm thấy việc học hành quan trọng hơn, nhất là khi con cùng học chung thầy với thái tử. Chuyện đó ông ấy cũng rất lấy làm tự hào vì bản thân ông ấy đã chưa bao giờ có được niềm vinh hạnh đấy vì đã không có quan hệ gì với hoàng tộc cho đến khi kết hôn với mẹ con. Nhưng ta biết ông ấy đã có ý định đưa con đến Nga sau khi con tròn mười tám tuổi. Ta nhớ rõ khi ông ấy..."
Constantin tiếp tục hồi tưởng lại kỷ niệm xa xưa hơn cả tiếng đồng hồ. Vasili cũng trả lời một hai tiếng theo phép lịch sự, ngoài ra anh chỉ ngồi yên lắng nghe một cách say sưa những chuyện về cha mà anh chưa từng biết đến. Trước khi nam tước chấm chứt câu chuyện, sự oán hận mà Vasili đã nung nấu với người đàn ông này giảm bớt, và khi Constantin nói câu "Con có biết là ta vẫn còn rất nhớ ông ấy không," thì nó biết mất hoàn toàn.
Thật buồn cười là Vasili cảm động như muốn khóc, gần như khóc. Anh đã không khóc kể từ khi còn là một đứa trẻ, và sự thôi thúc mà anh đang cảm giác bây giờ làm cho anh thấy khó thở. Anh cũng rất nhớ cha mình, và cho đến lúc này anh mới nhận thức được anh nhớ ông đến dường nào. Một khi sự giận dữ của anh đối với cái chết của cha anh lắng xuống, anh đã cảm thấy rất hối hận, nhất là anh đã chưa bao giờ có cơ hội làm bạn với Simmeon, giống như Stefan đã làm bạn với cha anh ấy, Sandor, sau khi anh ấy trưởng thành.
Đây chắn chắn không phải là diễn biến mà Vasili mong đợi ở cuộc đàm thoại với nam tước. Dĩ nhiên là không có gì xảy ra như anh đã mong đợi cả, đặc biệt là cuộc gặp gỡ đầu tiên với vị hôn thê của anh.
Lời nhận xét của cô nếu nói không phải như anh mong đợi thì cũng không đủ. Anh đã hình dung ra một cô gái quí tộc được nuông chiều và rất se sua, là người mà anh có thể dễ dàng bắt nạt. Nhưng anh không thể nghĩ đến chuyện dọa nạt cô gái táo bạo anh vừa gặp. Cô ta nói những gì trong đầu của mình một cách trâng tráo mà không nghĩ đến nghi lễ. Cô ta ăn mặc như một kẻ thường dân, còn tệ hơn nữa là giống như một gã đàn ông thường dân. Và cách cô ta cỡi ngựa, giống như cô ta đã được sanh ra trên yên ngựa vậy. Cô ta nhìn không có vẻ gì như ngại ngùng sợ sệt cả. Và tại sao cô ta lại không muốn kết hôn với anh chứ?
Vasili không biết anh có cảm giác như thế nào về chuyện này, nhưng anh không cảm thấy thoải mái, giống như Lazar đã nghĩ. Anh đã bị từ chối. Bị từ chối. Đúng là một chuyện lạ đời đối với anh... thật ra, không hẳn là vậy.
Tanya cũng đã thẳng thừng từ chối anh khi cô được cho biết anh chính là vị vua mà cô sẽ phải kết hôn. "Cho dù là anh có cho tiền, tôi cũng sẽ không kết hôn với hoàng thượng của anh," là những gì cô đã nói. Dĩ nhiên là lúc đó cô đã không tin mình chính là công chúa Tatiana Janacek, hay tin chuyện cô đã được hứa hôn với vị vua đương thời của Cardinia khi vừa với chào đời. Tuy nhiên cho dù là cô có tin vào những chuyện đó thì mọi việc vẫn không diễn ra khác đi vì cô đã khích bác anh rất nhiều lần cũng như anh đã khinh miệt cô.
Nhưng lúc đó anh đã không có cảm giác bị từ chối. Cũng không có cảm giác gì làm cho anh bực bội giống như bây giờ. Và vì không thể biết là tại sao anh lại khó chịu chỉ càng làm cho anh bực tức thêm. Tuy nhiên anh đã cẩn thận che dấu cảm xúc của mình không để lộ cho nam tước thấỵ
Lúc đầu anh đã có ý định xuất hiện trước mặt Constantin Rubliov như một người con rể khó ưa. Anh đã nghĩ, dựa theo kinh nghiệm của anh với đàn bà, là vị hôn thê của anh sẽ rất vui mừng là có được anh, và vì thế sẽ rất khó khuyên can được cả hai người nhà Rubliovs để từ bỏ hôn sự này, trong khi mà cha cô ta thì có thể dễ dàng cảm thấy bị xúc phạm. Nhưng sau khi lắng nghe nam tước hăng say nói một cách thành thật về cha anh, anh biết anh không thể làm vậy... ít ra thì không thể làm một cách lộ liễu như anh đã có dự tính.
Anh đã nói dối lý do vì sao anh đến muộn, đổ lỗi là có một người bạn đồng hành bị bệnh, khi mà sự thật thì anh đã cố tình lãng phí thời gian, ở lại vài ngày ở mỗi thành phố anh đi qua, có một lần ở lại cả tuần lễ... vì một cô gái tóc đỏ xinh đẹp... thay vì chỉ cần ngủ lại qua đêm. Sự chậm trễ đã làm cho cái lạnh giá của mùa đông đang đến cản trở cuộc hành trình. Nếu vì lý do nào đó anh phải đem Alexandra Rubliov trở về Cardina với anh, anh muốn thời tiết sẽ giúp làm cho cô ta hoảng sợ và quay đầu lại. Dĩ nhiên là anh sẽ cho cô nhiều lý do để chấm dứt hôn ước quái gở này, nhưng anh sẽ lợi dụng mọi cơ hội để giúp anh thành công, bao gồm cả thời tiết.
Bây giờ toàn bộ chiến dịch còn lại của anh, ít nhất là những chuyện liên quan đến nam tước phải bị gạt bỏ qua một bên. Anh sẽ không làm nhục cha mình trong mắt người đàn ông này bằng cách hành động như một đứa con đáng kinh tởm.
Nhưng anh cũng không cần phải quá hoàn hảo. Có lẽ anh có thể làm cho ông thất vọng bởi vì không có.. hay giả vờ như không có... những đức tính cần thiết hay có những thái độ mà ông hy vọng nhìn thấy ở anh. Anh chỉ cần tìm hiểu được chúng là gì.
"Về chuyện con gái của ngài?"
"Đúng, từ phòng vẽ ta đã nhìn thấy là con đã gặp nó."
Và Constantin không thể nào vui hơn nữa khi ông chứng kiến được tận mắt phản ứng của Alexandra với vị bá tước trẻ tuổi này. Ông cố kiềm chế sự thõa mãn trong lòng, nó thật quá lớn nhưng ông cũng kiềm chế được.
"Ta thật hối hận là nó đã không ra mắt một cách hoàn hảo," ông tiếp tục. "Nhưng con thấy đó, suốt ngày nó làm việc với mấy con ngựa, và vì vậy nó phải ăn mặc như thế cho tiện, thay vì phải..."
"Làm việc với ngựa à?" Phản ứng ngạc nhiên của Vasili là thật, làm cho anh không đủ thời gian để suy nghĩ là anh có nên tán thành hay không. Nhưng giọng nói của anh đã lộ rõ và làm cho Constantin biện hộ.
"Suy cho cùng đây cũng là một trang trại gây giống ngựa," ông giải thích."Và Alexandra là đứa con duy nhất trong ba đứa con gái của ta thích làm việc chung với những con ngựa. Ta có lẽ là không nên khuyên khích nó, nhưng ta đã làm vậy và một khi ta đã làm thì không còn đường quay lại nữa."
Vasili cảm thấy thõa mãn là anh đã sử dụng đúng giọng điệu, ít ra thì cho mục đích của anh. Người cha rõ ràng đã cho phép cô con gái làm một công việc không bình thường, và Vasili sẽ không quá đáng nếu biểu lộ sự không tán đồng về chuyện này. Chuyện nam nước vội vàng biện hộ đã nói cho anh biết là ông có lẽ là đã tính đến chuyện anh không tán đồng.
Và chỉ để mình không nghĩ sai, Vasili nói, "Ngài thật đã cho phép chuyện này à?"
Làm như là ta có thể cản được nó vậy, Constantin nghĩ trong đầu nhưng kìm lại không trả lời. Nếu ông nói ra thì Vasili sẽ phát hiện là vị hôn thê của anh rất cứng đầu và ngoan cố, ông sẽ nói ra sau khi hôn lễ đã cử hành vậy.
"Ta thấy không có gì nguy hại hết, và nó rất có năng khiếu với súc vật," ông trả lời,"Nó chăm sóc chúng, huấn luyện chúng, gây giống cho chúng...
"Xin lỗi ngài vừa nói gì?"
Hai má Constantin đỏ bừng, và ông lại vội vàng biện hộ một lần nữa."Hãy nhìn xem. Alexandra không phải là một đứa con gái thành thị được nuông chiều và kiêu căng, kẻ mà không bao giờ để tay mình lấm đất. Nó lớn lên ở thôn quê..."
Constantin dừng lại, vì phản ứng của Vasili rất hùng hồn. Điều đó giải thích được mọi thứ, có lẽ là ông nói ra thì tốt hơn.
Vị nam tước thở ra, tiếng thở của một người cha không còn biết nói gì nữa."Ta thú thật là những hành động của con gái ta cần phải được chuyển sang một hướng mới. Và cũng như bất cứ cô dâu mới nào, một người chồng và con cái sẽ giúp đỡ được nó."
Vasili rên thầm trong bụng, bây giờ anh nghĩ không biết thái độ vừa rồi của anh đã được nam tước tính sẵn trong đầu hay không. Anh nói một cách thận trọng, "Ngài biết là con sống trong thành phố, ở gần cung điện. Cô ấy phải đi tham dự rất nhiều buổi nghi lễ, cuộc sống của cô ấy sẽ rất khác biệt với những gì cô ấy đã quen thuộc."
"Sự thay đổi là một chuyện tốt đối nó, tuy vậy nhưng ta cũng cảnh báo cho con biết là nó sẽ không bao giờ từ bỏ việc cỡi ngựa đâu."
Chuyện này thì có thể giải quyết được, Vasili nói,"hầu hết các công nương đều cỡi ngựa để tiêu khiển cả."
"Còn đua ngựa thì sao?"
"Rất ngược đời. Không có vị công nương nào đua ngựa cả... cô ấy đua ngựa à?"
"Thỉnh thoảng."
"Không còn nữa," Vasili nói một cách cứng rắn.
"Tuyệt vời."
Vasili ngã người xuống ghế. Anh đã cố tình nói vậy để làm cho nam nước không hài lòng, không phải là giúp cho ông giải quyết vấn đề với đứa con gái không bình thường của ông.
Cố dấu vẻ mặt đầy tuyệt vọng của mình, Vasili nói, "Dĩ nhiên là con có vài căn nhà ở vùng ngoại ô không xa thủ đô lắm. Con nghĩ là cô ấy có thể đeo đuổi... sở thích của cô ấy ở những nơi đó."
Constantin cười."Alexandra sẽ rất vui khi được nghe điều này."
Vasili cắn chặt răng chịu thua cuộc. Hy vọng cuối cùng của anh, ít nhất là đối với nam tước, là ông đã dối trá về chuyện hôn ước này. Đó là một hy vọng mong manh, nhưng Vasili lại có cảm giác tuyệt vọng một lần nữa.
"Con muốn xem tờ giao ước, thưa ngài. Bản sao của cha con đã không biết để ở đâu hay là đã bị thất lạc vì con đã không tìm được nó."
"Dĩ nhiên rồi."
Vasili hơi đỏ mặt khi nhìn thấy tờ giao ước đã được đặt ở đó, trên bàn giữa bọn họ. Constantin đưa nó cho anh, hiển nhiên là đã tính đến chuyện sẽ bị hỏi đến, và Vasili đã không mất nhiều thời gian để xem xét nó và nhìn thấy chữ ký của cha mình trên đó. Chút ít hy vọng cũng tiêu tan.
"Con có thể hỏi ngài là vì lý do gì ngài đã đợi đến bây giờ mới báo cho chúng tôi biết không?" Vasili vừa đưa tờ giao ước lại vừa hỏi."Con gái của ngài đã qua tuổi kết hôn so với đa số các cô gái khác."
"Đó cũng là do ta quá ích kỷ, muốn giữ nó lại bên mình một thời gian," Constantin nói."Và nó cũng đã có một cuộc sống rất vui vẻ ở đây."
"Con không nghi ngờ gì về chuyện đó cả. Ngài có biết là cô ấy không muốn kết hôn với con không?"
"Nó đã nói với con như vậy à?"
"Đúng vậy."
Constantin điên cuồng suy nghĩ một lát trước khi phẩy tay như không đồng ý."Có lẽ là nó quá lo lắng khi nghĩ đến chuyện phải thay đổi hoàn cảnh sống. Điều này luôn xảy ra ở các cô dâu... và cả các chú rể nữa."
"Thông thường thì những cảm nghĩ này phải che dấu trong lòng chứ," Vasili trả lời gần như là lảm nhảm.
Constantin chặc lưỡi. "À, con đã phát hiện là đứa con gái của ta rất bộc trực. Ta thú thật là chuyện này cũng có đôi lúc làm cho người khác chưng hửng, nhưng đối với nhiều người thì cũng thấy rất mới mẻ. Alexandra sẽ không phung phí thời gian mà sẽ đi thẳng ngay vào vấn đề. Nhưng con cũng không nên để tâm vào câu nói của nó quá. Không phải là nó không muốn kết hôn với con, mà là không muốn kết hôn với ai cả. Giống như ta đã nói, nó sẽ rất vui vẻ sống như thế này cho đến hết cuộc đời. Nhưng nó sẽ kết hôn với con, con phải tin ta."
Đó không phải là những gì Vasili hy vọng được nghe."Thưa ngài, ngài có chắc là muốn ép buộc con gái của mình kết hôn với một người đàn ông mà cô ấy không muốn không?"
"Này, không muốn à?" Constantin cười làm cho Vasili gần như đỏ mặt."Ta thấy rõ mọi chuyện khi nó gặp con lần đầu đấy, và ta dám chắc với con là trước kia chưa có một người đàn ông nào làm cho nó không thốt nên lời cả." Ngay cả cái gã người Anh đáng ghét đó cũng vậy.
Vasili không thể làm được chuyện gì khác. Anh không đạt được kết quả gì với nam tước. Ông ta chấp nhận anh và hiển nhiên là sẽ dùng bất cứ lý do gì để tiếp tục chấp nhận anh. Vasili biết rõ là anh cần phải bỏ công sức lên mình Alexandra, và anh không còn nhiều thời gian nữa.
Anh trấn an nam tước, "Con sẽ cố gắng hết sức mình với con gái của ngài." Đó không phải hoàn toàn láo toét, chỉ là câu nói của anh có một ý nghĩa khác. Anh đứng lên chấm dứt cuộc đàm thoại."Bởi vì con đã bị chậm trễ khi đến đây. Con sợ là chúng con sẽ phải mau chóng rời khỏi đây, ngày mai là tốt nhất, trước khi thời tiết làm cho cuộc hành trình quá nguy hiểm."
Cuối cùng anh cũng đã làm cho ông bị ngạc nhiên.
"Nhưng chúng tôi còn chưa sắp xếp xong hôn lễ."
Vasili vờ như tiếc rẻ."Con xin lỗi, nhưng chắc con đã quên nói với ngài là anh họ của con muốn hôn lễ được cử hành ở Cardinia, ngay trong cung điện. Đó là do hoàng hậu đã đề nghị, và Stefan vì quá yêu cho nên luôn chiều theo ý của cô ấy."
Constantin không có lời nào để đáp lại và không thể nghĩ ra được gì ngoại trừ tình trạng khó xử vì tình thế biến chuyển bất ngờ."Nhưng ta không thể rời khỏi đây vào lúc này."
"Ngài có thể đợi đến muà xuân năm sau và mang cô ấy đến Cardinia vậy," Vasili vội đề nghị.
Quá vội vàng, Constantin nhận thấy được, vì thế ông nói,"Không, ta cũng không cần có mặt ở hôn lễ của nó. Với hôn ước, các con cũng gần như là đã kết hôn rồi. Ta sẽ đợi cho đến khi nó sanh đứa con đầu lòng vậy."
Chúa ơi, người đàn ông này vừa mới gả con gái cho anh là đã tính đến chuyện cho anh làm cha liền, Vasili khiếp đảm nghĩ. "Nhưng cô ấy chắc chắn không buồn chứ?"
Khi mà nó đang quá giận ông à? Ông cố ngăn không khịt mũi. "Không đâu. Nó còn vui vì đã thóat được sự kiềm chế của ta nữa kìa."
Và thà là ở dưới sự kiềm chế của mình à, Vasili nghĩ, một ý nghĩ làm cho anh thấy thích thú, cho đến khi những chuyện lúc nãy trỗi lên làm cho anh kinh hãi. Chuyện quyến rũ cô ta không còn là một khả năng có thể làm nữa, sự thật là không thể. Nhưng có lẽ dễ dàng làm cho cô ta từ chối hôn ước này nếu cha cô ta không có mặt ở đó để chứng kiến được cảnh anh cố tình làm cho mình thật đáng ghét... anh có thể làm cho cô từ hôn trước khi ngày mai bắt đầu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Em Là Của Anh
Johanna Lindsey
Em Là Của Anh - Johanna Lindsey
https://isach.info/story.php?story=em_la_cua_anh__johanna_lindsey