Chương 8
áu Sít đi cho quận về đến thì buộc ngựa vô chuồng rồi đi thẳng về nhà, không vào ăn com con Sửu đã dọn như thường lệ.
Trời tối nhá nhem. Sáu Sít cứ vấp vô mô đất, đá rễ cây liên tiếp.
Có cái gì không ổn trong bụng nên cặp "mắt cá" cũng mất sáng suốt Dọc đường gặp Bảy Trừ, Bảy Trừ kêu lên:
Tôi đi tìm anh đây!
- Dể làm gì?
- Có chuyện gấp.
- Chuyện gì vậy?
- Chuyện của anh, chớ chuyện gì! Bảy Trừ tiếp - Đi ra ngoài ruộng tôi nói cho nghe.
Sao phải ra ngoài?
Chuyện kín.
Sáu Sít run như phái rét, như lội nhơn sắp ra tòa, chân bước chập chững theo Bảy Trừ. Ra khỏi mí vườn gió thổi ù ù lạnh ngắt hai vành tai và gò má. Sáu Sít phải đưa tay lên che. Bảy Trừ dắt anh đến một bờ ranh cao rồi ngồi xuống, nói ngay:
Tụi nó đi quơ củi thấy chiếc ghe hầu ở ngoài mé sông.
Tụi nào?
- Tụi con nít xóm tôi chớ tụi nào. Anh quên rằng anh đậu ghe ở chỗ đó anh không giấu được ai sao?
Tao đâu có đậu ó đó!
- Ừ! Giỏi chối, tôi dể cho mà chối!
Nghe giọng bực tức của em, Sáu Sít run run:
Ơ! Ơ! nhưng mà đâu phải chiếc ghe hầu của tao.
- Phải rồi! anh thì chỉ có xuồng bể thôi. Nhưng tại sao anh lại đi ghe đó?
- Thì người ta bảo tao chè...èo thì tao phải chè...
- Ừ.chèo rồi ăn cột chèo cho mà coi! - Bảy Trừ giận quá không nói được nữa.
Sáu Sít run tùng miếng thịt. Tù chiếc ghe hầu tói phòng ngủ ở bến tàu. Sáu Sít bị bà Cai xoay như vụ sáng nay ông Cai sai bà Cai đi lên quận lo lót về vụ tranh cử hội dộng.
Bà Cai lùng khừng rất lâu rồi mới bảo Sáu Sít rằng bây giờ sắp hết phiên hầu sáng trong dinh quận, bà lại bị nhức đầu vì tối qua không ngủ được. Sáu Sít biết là sắp có chuyện. Sáu Sít sợ lắm.
Ơ đây không kín dào như ở ven sông chĩeu qua, vả lại giữa ban ngày chiếc xe đậu ở bến, giấu đi dâu cho khuất. Người ở làng lên xuống chợ quận di ngang qua dây trông thấy thì chối sao được.
Nhưng Sáu Sít không cưỡng lại được với ý muốn của bà Cai.
Trên đường về, Sáu Sít đánh xe mà ngơ ngơ ngáo ngáo tuồng như mình chạy trên nghĩa địa. Còn bà Cai thì không tỏ vẻ ân hận cũng không sợ sệt. Bà lại chê Sáu Sít là hèn nhát,"đàn ông gì vậy" người ta dã vậy rồi mà còn sụt sè?
Bây giờ nghe Bảy Trừ nói thì Sáu Sít mói thấy nguy co đã tới rồi, nhưng vẫn còn chối.
Anh nói thiệt đi, hôm qua anh có ở dưới ghe hầu không?
Có, rồi sao?
- Còn sao nữa?...Cái ghe nhấp nhô nhấp nhô, tụi con nít quơ củi trên bờ dòm thấy chòi om mà anh không hay gì hết.
Thấy Sáu Sít ngồi lặng thinh, Bảy Trừ tội nghiệp anh, nên nói:
Tôi chân đầu anh cho lòi ra chơi vậy chớ không có ai biết trừ tôi.
Tại sao mày biết? - Sáu Sít thở phào hỏi.
Tôi nghe Bảy Để nói là anh qua đây tìm cô Hiền mà di đường sông thì tôi đoán vậy thôi. Hôm trước anh cũng đã ló mòi cho tôi biết...
- Tao ló...ó hồi nào?
- Anh quên rồi! Hôm bữa anh gặp tôi, tôi khuyên anh đừng có nhúng tay vào vụ con Dung, thì anh nói là anh sẻ ăn thịt nạc...nhớ không?
Sáu Sít ngồi lặng ngắt hồi lâu rồi hỏi:
- Mà mày chắc không có ai trông thấy chớ?
Bảy Trừ không đáp. Hồi lâu mới bảo:
Anh phải dứt cái vụ đó đi.
Bả...ấy lắm?
- Chơi dao có ngày đứt tay. Thằng chả ác tướng. Thằng chả mà hay được thì anh không thoát chết.
Sáu Sít run trong bụng nhưng nói chữa thẹn:
- Tao không ngán ai hết.
Vậy thì đừng có trách tôi không nói trước.
Bảy Trừ đứng dậy bỏ đi. Sáu Sít ngồi lại một mình. Đồng vắng mênh mông. Y thấy lạnh lẽo. Nhìn quanh chỉ toàn bóng đêm.
Chợt thấy mấy đốm đèn chòi, Sáu Sít cần rượu và bạn. Sáu Sít men xuống chòi Bảy Để. Vừa đến nền chòi đã nghe bên trong hai vợ chồng Bảy Để cãi lộn um sùm.
Bảy Để nói:
Bà Cai biểu mình cứ giữ cô Hiền ó đây thì mình cứ giữ.
- Nhưng quyền hành là ở ông Cai.- Ba Mùi nói - Nếu vớ lở ra thì mình mất ruộng làm.
- Không sao đâu!
- Kỳ rồi phải chi giao cô ấy cho Sáu Sít đem về quách cho rồi. Con gái người ta chứa trong nhà lâu không tốt. Cành vàng lá ngọc chớ đâu phải cỏ rác như mình.
ối cái đồ con nít hỉ mũi chưa sạch mà cành vàng lá ngọc gì - Ông Cai sắp gả cho ai ở trên miệt trên. Nhưng bà Cai bảo cô còn nhỏ nên không chịu.
Sao bà biết?
Thì cổ nói cho tôi nghe mà. Cổ cũng dâu có chịu.
Có tiếng chó sủa nên hai vợ chồng ngưng cuộc đấu khẩu.
Sáu Sít định lên tiếng nhưng bên trong Ba Mùi tiếp tục càu nhàu:
ông Sít muốn bắt thằng Dành nên mới phá cái đám con Dung.
- Nếu thằng Dành mình cưới con Sen của ổng thì con gái Nhứt Mẫn hỏng giò. Như vậy ác quá.
- ác gì mà ác?
Duyên nọ của người ta, mình lại phá đi mà không ác à?
- Đời này muốn sống phải câm hoặc điếc.
- Ông nói vậy mà nghe được.
- Chớ không à? Hồi tôi lấy bà người ta cũng dàm tiếu om sòm, toàn là tiếng ác! Nhưng tôi không sợ. Nếu tôi sợ tôi với bà đã không như vầy. Sáu Sít có con gái, mình có con trai, cưới gả là sự thường. Thiếu gì nhà giàu gả cưới con cũng vì ham của. M nh nghèo mình làm vậy có gì ác.
Nhưng con Dung nó đã thương thằng Dành. Không nên bắt nó đi cống hồ cho người ta.
- Trừ chỗ lúa ruộng thiếu ấp lẫm đó chớ bộ cho không à?
- Nhưng mà thằng Dành nhà mình có chịu con Sen đâu.
- Không chịu thì nói điêu hơn lẽ thiệt cho nó nghe, nó sẽ chịu.
- Rồi con Dung như vậy... ai cưới. Có phải thiệt một đời con gái hay không?
Xí làm lẽ ông Cai bầng làm lớn chục thằng Dành à! Nay mai mình gặp nó mình phải móp sát đất.
Sáu Sít không kiên nhẫn được nữa bèn tằng hắng. Tiếng cãi bên trong im bặt. Một chút, cửa mở ra. Bảy Để hỏi:
Đi đâu tối vậy ông trời?
- Đi xuống anh, chớ đi đâu!
Bảy Để và Sáu Sít cùng hiểu là đến lúc phải quyết định.
Sáu Sít nói trước:
- Tôi qua thăm cô Hiền mạnh giỏi ra sao.
Bảy Để nói:
- Cổ nhớ nhà, cổ đòi về dữ lắm, tôi đưa lên nhà ông Cả, có cậu Bảo cô ấy đỡ buồn.
Tôi với anh phải tính vụ thằng Dành mau mau.
ừ tôi cũng muốn làm phức cho rồi.
- Anh chờ một chút, tôi cho đứa nhỏ lên nhà ông Cả kêu thằng Dành xuống, ba mặt một lời.
Chặp sau thằng Dành tới. Nó đứng trơ trơ không chào hỏi ai hết. Bảy Để lấy làm bực mình nhưng không dám rầy la, chi nói nhè nhẹ:
Bộ mày không biết bác Sáu hay sao Dành?
Dạ, biết chớ!
Nhờ bác mình mới có ruộng làm đó nghe.
Ruộng của ông Cai...
- Ừ thì ruộng của ông Cai chớ tao có nói là ruộng của ổng đâu Sáu Sít thấy hai cha con sắp sừng sộ bèn nói ngay:
- Tao thấy mày tao thương nên mới tính chuyện cho mày.
- Vụ gì vậy bác?
- Tao đã nói với mày hai ìân. Một ìân ở gần nhà Nhứt Mẫn, một ìân ó ngoài ruộng. Mày nói để mày tính kỹ rồi sẽ trả lời, nhưng tới nay tao không có dịp gặp mày.
- Dạ thì tôi cũng còn đang tính.
Bảy Để sốt ruột:
- Tính gì mà tính lâu dữ vậy. Hồi tao cưới má mấy, ông nội bảo đâu nghe đó chớ không có hỏi tao đâu. Ờ đó mà tính rồi tuốt luốc cho mà coi.
Thằng Dành cứ đứng im như thóc. Nó thương con Dung, con Dung cũng thương nó nhưng vì cha mẹ hai bên khua răng với nhau nên việc cưới xin ló dở. Dầu vậy nó với con Dung vẩn thương nhau. Con Dung giận nó nhưng nó nói con Dung rõ cái bụng của nó, dần dần con Dung hết giận rồi hai đứa cứ bàn định với nhau tìm cách đi qua cù lao mần ăn.
Sáu Sít hơi quạu nói:
- Mày coi con nhỏ tao thua con Dung ở chỗ nào Dành.
Thằng Dành cười khẩy:
Dạ tôi đâu dám coi ai thua ai.
Sao mày lơ lơ hoài vậy?- Bảy Đề gắt.
- Dạ, chờ nhà mình khá lên một chút.
Mày làm rể bác Sáu thì nhà sẽ khá lên ngay, còn không thì cứ mạt rệp hoài.
- Dạ để con tính chút nữa.
- Tao đã nói với mày con Dung không phải là con Nhứt Mẫn.
- Kệ nó!- Thằng Dành vừa nói vùa tháo lui.
Bảy Để ngó theo lắc đầu.
Không sao đâu anh dùng lo. Con nít mà, biểu không nghe thì ép.
Thằng Dành đi trên bờ ranh gió thổi lạnh buốt. Nó bực bôi vòi những lời của tía nó và Sáu Sít. Nó tạt sang bồ lúa sầm sầm như một người khổng lồ đứng giữa đồng. Bất thần nó quẹo bó lúa đập vun vít. Lúa hột roi rào rào vào vách bồ như mưa. Nó đập một hơi, không biết được bao nhiêu bó. Nó quăng những mớ rơm, bắt vạt áo lau mồ hôi trên mặt rồi đi thẳng.
Gió quạt khô mồ hôi trên lưng nó. Bỗng nó nghe hương lúa phảng phất dâu đây. Nó nhớ ra đây là miếng biển cấy nếp. Nó bỗng thấy thèm cốm giẹp. Nó chạy dông lên chuồng trâu quơ cái lưỡi hái trở ra cắt một mớ ôm về nhà. Bà Cả đang nói chuyện với con Dung ở bếp. Dành khoe bó nếp vòi bà Cả.
- Cậu Bảo dòi ăn cớm giẹp nên con cắt đem về một mớ.
ừ đâm riết cho nó ăn. Nhưng sao hồi chiều không cắt để tối vậy?
- Dạ hồi chiều con bận tắm trâu.
Cậu Bảo ở trên nhà cũng đi xuống tía lia cái miệng:
Cốm giẹp a ha cốm giẹp.
Thằng Dành nói:
- Để tôi làm cho, cậu không biết đâu!
Bà Cả cười:
Nó chi biết ăn thôi.
Thằng Dành xách cái mẻ rang rồi bảo Dung:
- Ở đó phụ với tôi chút rồi hãy về nghe.
- Mau mau đi để trễ, ba tôi ồng đi kiếm ổng oanh chết.
Thằng Dành đi ra nhà trống, bắc mẻ rang lên lò và ngồi tuốt những bông nếp ra thúng. Bất thần nó hỏi:
- Còn cô Hiền đâu?
Nằm khóc ở trong buồng.
- Sao vậy?
- Nó đòi vè!
- Cậu lên bảo cồ xuống đây chơi cho đô buồn.
Bảo chạy phăng đi. Thằng Dành ngó theo. Bụng nó miên man nghĩ ngoi. Sao ai cũng buồn hết vậy.
~ê đây tuy có vui hơn nhưng Hiền vẫn nhớ má. Hiên đòi về Bảo không cản nhưng Hiên không dám về. Chi nhờ người nhà Bảo qua lấy quần áo dúm cho cô.
Bảo dắt cô Hiên tới.
CÔ biết cái gì đây không?
- Nếp chớ gì mà không biết.
Dành bắt mẻ rang lên rồi nhóm lữa. Lá dừa khô thiệt nhạy lửa, vùa kê vào là bắt cháy ngay. Dành lấy cọng củi dừa làm đũa bếp sơ lia lịa. Chẳng bao lâu mùi nếp bốc lên thom ngát.
Dành bóc một nắm kê vào lửa xem.
Hiền ngạc nhiên hỏi:
Anh không sợ nóng à?
- Dâu có nóng.
- Sao vậy?
Tôi đâu có biết.
Bộ anh có phép sao? Đâu cho tôi thử xem. Hiên sè bàn tay trắng phau ra. Dành bỏ xuống một nhúm nếp. Hiên rải lia và kêu:
Nóng nóng!
- Hà hà... - Bảo nói- Bỏ cho tôi thử.
Dành làm như trước. Bảo cũng kêu lên. Bảo nói:
- Tôi biết rồi.
- Tại sao?- Hiền hỏi.
- Tại tay ảnh chai chớ sao.- Bảo đáp - Có ìân ảnh dám bóc cả than lửa.
Thiệt hay choi?
- Thiệt mà? Dâu anh làm cho Hiền coi để Hiên bảo tôi nói láo Dành lấy cây củi khều một cục than rồi bóc lấy giơ lên.
Hiền nhắm mắt kêu lên:
Eo ôi? eo ôi?
Dành ném cục than lrả vào bếp rồi chòi:
- Đâu có nóng gì.
Hiền mở mắt ra hãy còn ngạc nhiên. Dành đã lanh lẹ rinh mẻ nếp trút vào cối.
- cậu Bảo cám cọng dừa quơ vào lòng cối trộn nếp cho đều Vừa nói Dành vừa giã - Quết cho nhanh thì nếp mới dẹp, để nguội thì giã nó nát ra hết.
Hiên thấy vui cũng lấy que quơ với Bảo. Một lát Dành buông chày tuôn nếp ra nia và bảo:
Cậu Bảo lấy đèn xuống đây lựa nếp ra, bỏ hết vỏ nghe.
Tôi đi bẻ dùa khô nạo ra trộn với cơm. Mà còn phải có đường nữa chớ!
- Bộ nấu chè hả anh?
- Mua đường tán về gọt ra trộn chung với dừa. Như vậy cốm vừa béo vùa ngọt.
- Ừ thôi di đi!
Dưới ngọn đèn dầu, gió lắc lay, hai cô cậu học sinh nhặt thóc. Hiền thấy đỡ buồn nhưng vẫn nhắc:
- Tôi mong trở lại trường sớm.
- Chi vậy?
- Đi học quách cho rồi.
- Tôi muốn ở nhà chăn trâu bắt dế vui hơn.
Nhà anh vui chớ nhà tôi không vui.
Sao vậy?
- Nhà tôi buồn lắm. Ba má tôi không nói chuyện với nhau.
Hễ nói là chỉ vài câu là cãi lộn.
- Hiền cứ ó nhà tôi vậy. Thiếu gì chỗ trống.
- Tôi đâu có ở hoài đây được.
Vậy dính về hả?
Hiền làm thinh, Hiền hoi mắc cỡ vì biết Bảo đã biết được cái lý do bí mật sự trốn nhà của mình.
Thằng Dành trở lại với hai trái dừa xách trên tay:
Trái cứng cạy thì nạo trộn, còn trái nạo thì lấy nước rưới cho cốm mềm, nếu không cô Hiền ăn gấy răng.
Đùng lo, răng tôi bén như răng chó vậy.
Còn Dung còn nán ó lại. Mẻ cốm đã xong, nhưng nó chần chò chưa về.
CÔ cậu ăn đi!- Dành mòi với vẻ hấp tấp.
- Anh đi đâu mà gấp vậy?
ờ ờ tôi đi làm công việc bà Cả dặn khi chiều mà lôi quên?
Nói rồi nó chạy đi.
Con Dung hỏi:
- Cậu ăn ngon không cậu Bảo?
- Ngon chớ. Quết muốn mắc nghẹn đây.
Con Dung không thấy thằng Dành ở đó nữa thì vội vã ra vè Nó đến gốc me chỗ rẽ lên vườn thì thấy tháng Dành nhưng nó đi thẳng.
- Dung!
- Gì?
Đứng lại chút.
Chi vậy?
- Tính chuyện này chuyện nọ chớ chi.
- Thôi đi! Không có tính gì hết. Con Dung nói giụi giặt làm thằng Dành đổ quạu. Nó la:
ừ, thôi thì thôi. Cho nhớ nghe! Rồi nó bỏ đi. Con Dung chạy theo ú ớ kêu.
Thằng Dành vẫn di nhanh hơn không ngó lại. Con Dung ngó quanh quất. Trời tối lại không có ai nên nó bạo dạn níu vai thằng Dành.
Đứng lại, tôi nói chuyện này chút.
Hổng có chuyện gì hết á! - Thằng Dành vùng vằng nhưng đứng lại.
Hai đứa chỉ hờn vặt nhiều ìân. Mồi ìân không quá vài phút rồi làm lành. Bây giờ có lẽ cảm thấy việc đòi đã "meo" rồi, cần phải tính gấp, nên thằng Dành bảo đi đến chỗ vắng mà con Dung vẫn di theo. Ra đến mé ruộng, hai đứa dùng lại. Thằng Dành nói ngay:
- Bỏ nhà đi quách cho xong. Chi còn cách đó thôi.
Con Dung làm thinh. Bỏ nhà đi là một chuyện ghê gớm quá Nó không thể làm nổi. Nó không có gan nghĩ tới ông già bà già chạy đi tìm nó mà không biết nó ở đâu. Nó không có gan nghe hàng xóm gán cho cái tiếng "con gái theo trai" và sau cùng, nó không có gan đi xa cái mảnh đất này, cái mảnh đất mà nó quen thân tùng mặt người, từng cái nhà, tùng gốc cây, tùng lối đường mòn. Nó như cây mận cây xoài rễ ăn sâu ở đây, không thể bứng đi trồng ó đâu được.
Thằng Dành nói:
Nếu không di thì sẽ bị.
Bị gì?
Bộ muốn làm bà Cai hả?
Chát! Con Dung tán thằng Dành một cái như trời giáng và càu nhàu:
- Nói bậy?
Thằng Dành đau nhưng không giận. Nó nói như nghiến tùng tiếng:
- Không đi thì làm sao tránh khỏi?
Con Dung bảo:
- Ông Sáu Sít có đến bàn với ba tôi rồi.
Bàn gì?
ông biểu mai mốt ông Cai có đám tiệc, vô rửa chén, nấu bếp một ngày rồi ổng bỏ qua chỗ lúa còn thiếu.
Thằng Dành ngẫm nghĩ một hòi rồi gật:
- VÔ thì vô nhưng chỉ một ngày thôi. Chiêu thì về. Ờ đêm không được.
Ai ngu gì ở đêm.
- Ừ nhớ đó, không có ở đêm.
Nhưng rồi vụ kia làm sao?
- Tui không chịu cưới con Sen thì ai làm gì tui được. Tui cứ một bụng đùng có so le thì bác Nhứt với ông già tôi phải chịu thua.
Nói xong, thằng Dành ôm ngang eo ếch con Dung mà quật xuống cỏ. Con Dung ngã xuống gọn trong lòng thằng Dành.
Hai chân nó chói lia, nó vùng vẫy nhưng thằng Dành không chịu buông ra. Nó vừa hôn vừa mằn tay xuống dưới. Con Dung ôm giữ chặt cứng, miệng kêu the thé:
- Không được đâu? Tôi nói không được mà.
- Được mà!
- Để chừng đó đã!
- Bây giờ cũng vậy chớ gì.
Tay thằng Dành hoạt động phía trên. Con Dung rụng rời hết cả tứ chi. Mắt nó trợn lên nhưng nó không thấy gì hết.
Trên tròi lớp chớp cả ngàn vì sao. Nó chới vòi nó không biết làm gì để ngăn chân sự hăng hái của thằng Dành. Bất giác nó kẹp hai chân lại và đan chéo hai bàn chân vào nhau.
Bỗng nhiên con Dung nghe hai bàn tay thằng Dành ngưng chạy hoang, thằng Dành quấn riết lấy nó suýt nghẹt thở và hổn hển nói trong tóc nó:
- Ù. ừ dể giành chùng đó mới phải!
Dưới Bóng Dừa Xanh Dưới Bóng Dừa Xanh - Xuân Vũ Dưới Bóng Dừa Xanh