Điệu Ru Mùa Hạ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8 -
ô ngừng lại thở dài, rồi ôm đầu:
- Không hiểu sao lúc đó tôi nông cạn đến vậy, bây giờ nghĩ lại là hối hận muốn điên lên.
- Cô thương chị cô nhiều lắm à?
- Chúng tôi chỉ còn hai chị em với nhau, không yêu quí chị ấy thì tôi còn thương ai hơn.
Vĩnh Tường gật gù một mình nhưng không nói gì. Hương Phi cũng lặng thinh. Đây là lần đầu tiên cô nói về gia đình mìnnh với một người lạ mà lại kể rất thật lòng, thích thú. Nếu trước đây có ai bảo cô nói về mình cho một người như Vĩnh Tường nghe, có lẽ cô đã la toáng lên, chứ không tự động nói như bây giờ.
Không biết Vĩnh Tường đã ngừng vẽ từ lúc nào. Anh ta ngồi xuống hẳn, đối diện với Hương Phi. Cử chỉ của một người nghe chăm chú cái điều mình quan tâm. Lúc bây giờ nhìn anh ta thật đáng tin cậy, và dễ gần.
Ở ngoài cửa, bé Lam đang nắm tay kéo chị Vân Trinh vào nhà. Cả Hương Phi và Vĩnh Tường đều nhìn một cách lạ lùng. Lạ lùng vì thấy khi đi theo con bé như vậy, Vân Trinh có một vẻ gì đó gần như tỉnh táo, sinh động. Đến nỗi nếu người ngoài nhìn vào, sẽ không nghĩ chị là một người tâm thần.
Vĩnh Tường chợt quay lại Hương Phi:
- Tôi thấy cô nên tìm cách giao con bé cho chị ấy chăm sóc, mạnh dạn lên đi Hương Phi, chị ấy sẽ không làm hại nó đâu.
- Tôi đang làm thử đó.
Rồi cô đứng lên, đi theo bé Lam lên lầu. Vào phòng, cô soạn đồ sẵn cho con bé. Rồi bảo Vân Trinh:
- Chị tắm cho nó giùm em nhé.
Vân Trinh nhìn cô chăm chú. Ý thức xa xưa của chị như chậm chạp kéo đến. Và khi đi theo Hương Phi vào phòng tắm, nhìn cô kỳ cọ cho nó, chị lại mỉm cười và bước đến gần bồn, khoát nước lên người nó. Hương Phi thấy vậy liền đi ra. Thế là một mình chị lo tắm cho con bé. Cử động tuy có gì đó ngờ nghệch, nhưng rất hiền lành, dịu dàng.
Thế là dần dần Hương Phi để Vân Trinh chăm sóc bé Lam. Bất cứ sự thay đổi nào của chị, cô cũng đều kể cho Vĩnh Tường nghe. Và anh ta đồng tình với tất cả những điều cô làm.
Sáng Chủ nhật, khi Hương Phi vừa thức giấc, Vĩnh Tường đến tìm cô. Anh ta đã ăn mặc chỉnh tề như sắp đi đâu. Đứng trước cửa phòng cô, anh ta hỏi trống không:
- Bé Lam thức chưa?
- Chưa, tối qua nó thức khuya quá, chắc chưa dậy nổi đâu, anh định đưa nó đi chơi à?
- Chị Trinh dậy chưa?
- Rồi, đang dọn giường. Có gì không?
- Hôm nay cô để nó ở nhà với chị Trinh đi.
- Còn tôi đi đâu?
- Đi với tôi.
Hương Phi mở lớn mắt như hỏi. Vĩnh Tường nói như nhắc lại:
- Hôm trước đòi làm người mẫu, có nhớ không?
- Anh đừng có vu khống, tôi đâu có vô duyên như vậy?
Vĩnh Tường khoát tay:
- Thôi đừng có cãi, cô có đòi thì tôi cũng không cười đâu. Điều chủ yếu là bây giờ cô đi với tôi. Hôm nay tôi muốn vẽ ngoại cảnh.
- Vậy bảo tôi đi theo làm gì?
- Làm người mẫu chứ làm gì?
- Vậy phải đợi bé Lam thức, rồi phải cho nó ăn uống mới đi được. Hỏi xem nó có chịu đi không.
Vĩnh Tường lắc đầu:
- Để nó ở nhà với chị Trinh đi.
- Không được đâu. Làm sao mà để được chứ?
- Cô phải tập vắng mặt cho nó có dịp gần chị ấy. Cứ đeo theo nó hoài, làm sao nó thân với chị Trinh?
Thấy Hương Phi còn ngần ngừ, Vĩnh Tường đẩy cửa bước vào phòng. Đến gần Vân Trinh:
- Chị có thể chăm sóc bé Lam được không?
Vân Trinh cười và gật đầu. Hương Phi vẫn chưa yên tâm:
- Chị hiểu anh ấy nói gì không?
Vân Trinh lại cười:
- Chị thích săn sóc nó lắm.
Cách nói năng tỉnh táo của chị làm hai người đưa mắt nhìn nhau. Hương Phi vẫn chưa tin vào điều mình nghe, cô nói lại:
- Chị ở nhà với nó được không, hôm nay em sẽ ra ngoài, ở nhà chị sợ không?
Vân Trinh lắc đầu:
- Em cứ đi đi, chị sẽ lo cho nó.
Vĩnh Tường ra hiệu cho Hương Phi đi chuẩn bị. Anh ngồi xuống đối diện với Vân Trinh, nói chuyện với chị như nói với một người bình thường. Và Vân Trinh trả lời những câu rất ngắn, nhưng không ngớ ngẩn chút nào.
Khi hai người đã ra ngoài đường, Hương Phi nhìn Vĩnh Tường đăm đăm:
- Tôi không hiểu được. Chị ấy đã bình phục lúc nào, nhưng rõ ràng cách nói chuyện như vậy rất tỉnh táo. Như thế là sao anh Tường?
- Tôi nghĩ, chị ấy đã khôi phục lại trí nhớ mỗi ngày một phút. Nhưng không có điều kiện bộc lộ. Đúng ra là cô không tạo điều kiện để nó bộc lộ.
- Mới về nhà một thời gian ngắn thôi mà đã... trong khi ở trong đó hai năm mấy mà vẫn cứ...
Cô chợt nín lặng, như theo đuổi ý nghĩ riêng. Nhưng cách nói chuyện không đầu không đuôi vẫn làm Vĩnh Tường hiểu. Anh ta cười:
- Tôi nghĩ, với loại tâm thần như vậy không cần phải thuốc men gì cả. Cho họ sống trong không khí gia đình, thương yêu họ. Thế là đủ.
Hương Phi vô tình đặt tay lên tay Vĩnh Tường:
- Nếu anh không về lần này, chắc chị tôi phải kéo dài cuộc sống quẩn quanh không biết có tỉnh lại nổi không?
Cô bóp mạnh cánh tay anh hơn:
- Anh không biết là tôi mang ơn anh thế nào đâu. Tôi nghĩ, mọi chuyện xảy ra như là duyên số vậy, không ngờ chị tôi cũng có ngày này. Tôi...
Cô chớp chớp mắt. Đôi mắt bắt đầu đỏ hoe. Chưa khi nào cô có tâm trạng xúc động như vậy. Vĩnh Tường liếc nhìn khuôn mặt cô. Anh hiểu tâm trạng đó. Và im lặng chứ không nói.
Một lát sau, anh ta phá tan không khí khác thường bằng một nụ cười khôi hài:
- Bây giờ bình thường lại chưa?
Hương Phi ngơ ngác:
- Bình thường cái gì?
- Bớt xúc động chưa?
- Tôi có nói gì không bình thường không, tại sao anh hỏi như vậy?
- Cô không nói, nhưng làm đấy.
- Làm gì kia?
- Lợi dụng cơ hội để nắm lấy tay tôi, đừng tưởng tôi không biết nhé. Thật xấu hổ chưa!
Hương Phi ngẩn người một chút, rồi chợt nhăn mặt:
- Anh chẳng bao giờ nghiêm chỉnh cả. Lúc nào cũng đùa được. Anh không giống ông chủ chút nào.
- Cũng như cô vậy. Không giống chị Trinh chút nào. Nếu là chị ấy thì khi bị chọc, sẽ cười rất dịu dàng.
Hương Phi càu nhàu:
- Tôi chẳng khi nào dịu dàng nổi mỗi khi ở bên anh.
- Tôi có cách làm cho cô trở nên nhu mì trước mắt tôi.
- Không khi nào, dù tôi rất muốn.
- Để xem.
Vĩnh Tường chợt rẽ vào một con đường đất, bụi tung mù trời. Hương Phi không hiểu nổi anh ta muốn đi đâu trong này. Cô quay lại, tò mò:
- Ở trong đó có gì?
- Cảnh đẹp.
- Sao anh biết vậy?
- Cô đừng quên tôi là người Việt.
Hương Phi châm chích:
- Tôi cũng là người Việt, sao tôi không biết trong này?
- Cô thì biết gì ngoài mấy quán kem và chỗ ăn quà.
- Anh không thể nói chuyện ga lăng với phụ nữ được sao?
- Tính tôi đã vậy rồi, sửa lại khó lắm. Với lại cô cũng đâu có dễ thương mà bảo tôi galăng?
- Hứ!
Hương Phi quay mặt nhìn ra ngoài. Cô quyết định không nói với anh ta nữa. Lúc trước nói năng đâu có xốc hông như vậy. Càng ngày càng thấy khó ưa.
Vĩnh Tường tỉnh bơ như không biết cô giận. Anh hát nho nhỏ một mình. Hương Phi bèn quay lại cho cuộn băng vào cassette, rồi vặn thật lớn. Tiếng nhạc chói cả tai. Tiếng hát Vĩnh Tường lại chìm lỉm. Vĩnh Tường thò tay vặn nhỏ lại. Nhưng khi anh ta buông ra thì Hương Phi lập tức vặn to hơn. Hai bên cứ giằng co qua lại. Cuối cùng Vĩnh Tường thắng xe. Ngồi sát vào cô với vẻ đe dọa:
- Này, nếu cô mà còn ăn thua với tôi, tôi sẽ hôn cô đủ 10 cái. Chọn đi.
Hương Phi hếch mặt lên:
- Muốn hôn tôi dễ lắm à? Tưởng tôi là pho tượng chắc, tìm cách khác đi.
Vĩnh Tường gật gù:
- Cô ngon lắm, dám đôi co với tôi. Phải cho cô một bài học mới được.
Nói xong, anh ta bất ngờ dằn ngửa Hương Phi ra. Một tay giữ chặt cánh tay cô, tay kia giữ mặt cô như gọng kìm. Khuôn mặt anh ta chờn vờn trên mặt cô, nhưng không hôn:
- Thế nào?
- Dùng sức mạnh với con gái đâu phải là người quân tử.
- Tôi chẳng khoái danh hiệu đó, miễn làm sao thắng thế thôi.
Hương Phi cố quay mặt đi chỗ khác, nhưng bị kềm đến nỗi không ngọ nguậy được. Lạ thật, không hiểu ở đâu anh ta có sức mạnh như vậy. Nhưng cô nhất định không chịu thua:
- Dùng sức mạnh với phụ nữ là vũ phu.
- Cũng đâu có sao?
Thấy anh ta chạm vào miệng mình, Hương Phi vội la lên:
- Coi như tôi thua, tôi không thích giỡn như vậy đâu.
- Có thế chứ.
Vĩnh Tường cười, và buông ngay cô ra. Anh ta giễu cợt:
- Nhát như thỏ đế vậy mà nghe cái miệng lách chách, cứ tưởng ngon lành lắm.
Hương Phi thấy giận thật sự, cô nghiêm mặt:
- Anh có bao giờ biết nghiêm chỉnh không?
Vĩnh Tường nheo mắt:
- Hỏi chi vậy, định tìm hiểu tôi hả?
Bất giác Hương Phi phì cười. Cô không hiểu sao anh ta luôn có tài biến một cuộc nói chuyện nặng nề thành một trò hài hước. Ở Vĩnh Tuyên thì mọi chuyện chuẩn mực, nghiêm túc. Còn anh ta thì không theo một khuôn khổ nào cả.
Mãi suy nghĩ Hương Phi không để ý Vĩnh Tường đã cho xe rẽ qua một con đường khác. Rồi xe ngừng hẳn lại. Thấy cô còn ngồi im, anh ta bước xuống vòng qua đầu xe, mở cửa cho cô:
- Thế này có ga lăng không?
Hương Phi vẫn ngồi yên:
- Ai cần anh lịch sự kiểu đó, tôi biết cách mở cửa mà.
Vĩnh Tường búng tay cái tách, như rất tâm đắc. Rồi anh ta tì người vào cửa, cúi mặt gần cô:
- Đi khắp trái đất mới gặp được cô gái hợp gu với mình. Về khoản này tôi chấm cô mười điểm.
- Mười điểm cái gì?
- Thẳng tính và không màu mè. Tôi đã đưa rất nhiều cô đi chơi, và mỗi lúc ngừng xe tôi buộc phải làm cái việc thừa thải này để tỏ ra ga lăng. Trong khi các cô ấy thì thừa sức mở cả chục cánh cửa để tự bước xuống.
Hương Phi buộc miệng:
- Vậy là anh hay đi chơi với nhiều cô lắm chứ gì?
- Nếu điều đó làm cô tức thì tôi sẽ không đi nữa.
Hương Phi háy anh ta một cái:
- Tôi không rảnh để tức mấy chuyện tào lao đó. Nhưng tôi nghĩ anh như thế, có đến mười vợ đi nữa thì sau đó cũng ly dị, không ai chịu nổi mấy người bay bướm.
Vĩnh Tường nhìn cô một cái. Nhưng không nói gì. Anh ta đột ngột rời khỏi chỗ, đi ra sau mở cốp xe lấy đồ. Cử chỉ của anh ta khác hẳn đi. Không biết đó là tâm trạng gì.
Hương Phi bước xuống xe. Đứng nhìn quanh. Cô không để ý thái độ khác lạ của Vĩnh Tường. Cũng không để ý mình đã gây cho anh ta tâm lý gì. Lúc nãy cô chỉ nói cho sướng miệng, hoàn toàn không ác ý. Nếu biết nói mà làm người khác bị tổn thương, có lẽ cô sẽ không lách chách.
Nơi cô đứng là một bãi đất khá rộng, nền cỏ mịn, xung quanh là cây cối tạp nham. Mát mẻ thật, nhưng chẳng có gì gọi là đẹp. Cô quay lại nhìn Vĩnh Tường:
- Cảnh chẳng có gì là đẹp, không hiểu anh vẽ cái gì. Coi chừng tranh xấu uổng công.
Vĩnh Tường đặt giá vẽ xuống đất, đứng chống tay nhìn lại cô:
- Khi ở nhà, cô có vẻ là một cô giáo rất chững chạc, nói năng ý tứ. Nhưng khi ra ngoài, cô giống một cô nàng đỏng đảnh hơn.
- Tôi đỏng đảnh?
- Không hẳn như vậy, nhưng nói năng láu táu. Nãy giờ hai câu rồi.
- Câu gì nhỉ?
Vĩnh Tường ngồi xuống thảm cỏ, và đưa tay kéo cô ngồi xuống theo. Thấy cô định cưỡng lại, anh ta nói cộc lốc:
- Ngồi xuống đi, không ai ăn thịt cô đâu.
Hương Phi ngồi hơi xa anh ta, vừa tháo giày cô vừa liếc nhìn vẻ mặt quàu quạu của anh ta:
- Tôi nói câu gì láu táu?
- Tại sao cô dám nói tôi bay bướm?
- Anh tự thú nhận trước đấy chứ.
- Bộ đi chơi nhiều là bay bướm hả?
- Chắc có mấy người không bình thường như anh mới coi chuyện đó là thường.
Vĩnh Tường chợt đứng dậy, đến chuẩn bị giá vẽ. Hương Phi ngơ ngác nhìn theo. Thái độ đột ngột của anh ta thật kỳ quặc. Cô kêu lên:
- Đang nói chuyện, tự nhiên anh bỏ đi là sao?
- Tôi không có hứng nói chuyện nữa.
- Người ta nói mấy người có máu văn nghệ thường hơi… điên điên.
Vĩnh Tường không trả lời. Anh ta đứng quay lưng về phía Hương Phi, loay hoay pha màu. Một lát sau anh ta quay lại:
- Cứ ngồi yên như vậy là được, tự nhiên đi nhé. Không cần màu mè gì cả.
- Ủa, anh vẽ tôi thật đấy à?
- Đừng hỏi nhiều, ngồi yên đó.
Thế là anh sửa lại giá vẽ. Và chăm chú làm việc đến tận trưa. Hương Phi mỏi rụng rời nhưng không dám đổi tư thế. Cô sợ anh la mất hứng.
Cuối cùng, chịu hết nổi, cô lên tiếng:
- Có thể nghỉ một chút được không? Tôi mỏi quá, và đói nữa.
Vĩnh Tường dừng tay, đặt cọ xuống. Anh ta đến ngồi trước mặt Hương Phi:
- Sao nãy giờ không nói với tôi?
- Tôi sợ anh làm mất hứng. Nhưng bây giờ trưa quá rồi.
- Ăn chút gì nhé?
Hương Phi ngạc nhiên:
- Anh có chuẩn bị đồ ăn à?
- Đi với người mẫu thì phải bảo quản cho tốt chứ.
Thấy vẻ phật lòng của Hương Phi, anh ta cười vang rồi đứng dậy đến xe lấy thức ăn.
Hương Phi mở thùng đá ra. Cô thấy trong đó đầy trái cây và sữa. Cô kêu lên:
- Anh chu đáo quá!
- Nếu sau này làm vợ tôi, cô sẽ còn thấy ở tôi còn nhiều ưu điểm hơn vậy nữa.
- Hừ, ngày đó sẽ không có đâu, trừ phi tôi điên.
Và cô tự mở nắp hộp cơm, ăn ngon lành. Vĩnh Tường khui lon coca, nhưng không uống, mà vẫn cầm trên tay, mắt không rời khỏi cô:
- Ngon không?
- Ngon, nhưng sao anh không ăn?
- Nhìn cô ăn thích hơn.
- Thú vui ngộ quá, tôi không tưởng tượng nổi.
- Khi nào yêu ai đó cô sẽ biết được cảm giác này.
Hương Phi nhướng mắt như giễu cợt. Rồi lại tiếp tục ăn. Vĩnh Tường chợt nói như tuyên bố:
- Tôi vẫn không có ý định buông tha cô, nói chính xác hơn là vẫn còn yêu cô.
- Anh nói chuyện đó như bàn công việc vậy, đây là buổi trưa mà.
- Này, hãy nói thật cho tôi biết, cô có người yêu chưa?
Hương Phi thoáng lúng túng. Cô đang nghĩ về Vĩnh Tuyên. Nếu phải trả lời với Vĩnh Tường thì thật trớ trêu. Bất giác mặt cô đỏ lên:
- Chưa.
Cô định tìm qua chuyện khác để nói, nhưng không nghĩ ra nổi. Cái nhìn quan sát của Vĩnh Tường làm cô thấy lúng túng. Hình như anh ta đang muốn biết lý do làm cô không tự nhiên. Một sự bối rối mà chắc chắn không phải có vì anh ta.
Anh ta luồn tay qua nắm tay cô, bóp mạnh:
- Hình như cô không nói thật, phải không?
Hương Phi tìm cách rút tay lại, đứng lên. Nhưng anh ta đã ghì lại, mạnh như một gọng kìm:
- Đừng né tránh, đối với tôi, chuyện này quan trọng lắm.
Hương Phi lắc đầu khổ sở:
- Anh mà hỏi hoài, tôi sẽ bỏ về đó. Và tôi nói thật, tôi sẽ không có tình cảm đó với anh đâu. Anh đã bỏ vợ được thì sau này cũng sẽ bỏ tôi được. Tôi sống lý trí lắm.
Vĩnh Tường buông tay cô ra:
- Ai nói với cô là tôi bỏ vợ?
- Chẳng phải anh nói với tôi sao, anh nói một cách nhẹ tênh như chuyện đó rất thường, tôi nghe mà sợ anh hơn.
- Có nhất thiết phải phơi bày sự buồn khổ của mình cho mọi người biết không? Tôi ghét cái kiểu yếu đuối đó lắm.
Hương Phi chợt thấy tò mò. Cô ngập ngừng một chút, rồi bạo dạn:
- Vậy anh buồn thật à? Anh thương vợ đến thế, sao cứ lăng nhăng hoài vậy?
- Quỷ tha tư tưởng gán ghép của cô đi, tôi làm gì mà bảo tôi lăng nhăng?
Hương Phi làm thinh. Quả thật cô không thấy, chỉ có ấn tượng từ cách sống của anh ta. Nhưng cô cũng tìm cách bảo vệ lý lẽ của mình:
- Chỉ chuyện bắt tôi làm tình nhân của anh cũng đủ thấy rồi.
Vĩnh Tường chợt nói như thú nhận:
- Lúc đó tôi có tâm trạng chán đời, và muốn quậy lên. Còn cô thì giống cô ta quá, tính trả thù cô ta nên tôi muốn đem cô ra làm trò đùa. Rất may là cô không giống cô ta.
- Vợ anh có gì không tốt, để anh ghét đến nỗi có ác cảm với phụ nữ?
- Tôi không chỉ ghét, mà còn rất căm thù. Với cô ta, dùng từ không tốt là còn nhẹ, cô ta lăng loàn đến mức có đến phân nửa số bạn tôi đều là nhân tình cô ta.
Hương Phi thấy gai gai người. Dù không biết người đàn bà đó là ai, cô vẫn thấy ghét ghét. Cô tò mò:
- Cô ấy hẳn đẹp lắm?
- Với người đàn ông, dù có là tiên nữ, một khi đã không còn đức hạnh thì cô ta cũng trở nên gớm ghiếc.
- Thế có trường hợp ngược lại không?
Vĩnh Tường nói như chế giễu, nhưng khuôn mặt anh ta vẫn quàu quạu:
- Đừng lo, cô đẹp lắm. Hỏi làm gì. Tôi chỉ quan tâm đến chuyện cô có yêu tôi không thôi.
- Có thể đừng nhắc tới chuyện đó được không?
- Thôi được, không nhắc nữa. Nhưng tôi vẫn đợi cô đấy.
Vĩnh Tường lấy hộp sữa, cắm ống hút rồi đưa cho cô. Từ lúc đó không ai nói chuyện nữa. Nhưng mỗi người đều suy nghĩ rất nhiều về những gì đã nói.
Nghỉ trưa một lúc, anh ta lại bắt đầu vẽ. Mãi tới chiều mới nghĩ đến chuyện về.
Về đến nhà thì trời bắt đầu tối. Hương Phi chạy ngay đi tìm bé Lam. Con bé vẫn chơi bình thường. Nói chung là cả ngày chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng lại xảy ra chuyện với Hương Phi.
Buổi tối, Vĩnh Tuyên gọi cô qua phòng khách nhỏ. Ở trong nhà này đã quen nếp ấy, khi được mời vào đó, thì có nghĩa là có chuyện quan trọng cần giải quyết trong nội bộ gia đình.
Hương Phi không mảy may nghĩ chuyện mình làm ngày hôm nay đã làm Vĩnh Tuyên nổi giận. Khi cô vừa ngồi xuống, ông nói thẳng thắn:
- Tôi muốn biết cô nghĩ gì về chuyện cô đã làm hôm nay.
Hương Phi ngỡ ngàng nhìn sắc mặt cau có của ông, cô nói thận trọng:
- Dạ, sao ạ?
- Cô đi suốt ngày bỏ mặc con gái tôi cho chị cô trong khi cô biết rõ là cô ta không bình thường. Nếu hôm nay tôi không về, thì liệu chuyện gì sẽ xảy ra đây.
- Sẽ không có chuyện gì đâu, xin ông tin tôi đi.
- Tôi không thể tin chuyện đó, với một người tâm thần không ai có thể đoán trước việc làm bất thường của họ.
- Nhưng chị tôi rất thương bé Lam. Mấy lúc sau này chị ấy tắm rửa nó, dỗ nó ngủ, cho nó ăn, chỉ thiếu mỗi thứ là không dạy nó học thôi.
Vĩnh Tuyên nhìn cô trân trối:
- Vậy ra cô đã giao nó cho cô ta?
Hương Phi chưa kịp trả lời thì ông đã vỗ mạnh bàn, giận dữ:
- Ai cho cô tùy tiện như vậy, cô đã hỏi ý tôi chưa mà dám giao con tôi cho một người, mà ngay cả tôi cũng không dám đến gần.
Hương Phi tái mặt, cảm thấy như chính mình bị xúc phạm. Cô toan phản kháng, nhưng Vĩnh Tuyên đã quát tiếp:
- Nếu cô ta nổi cơn lên và hành hung con gái tôi thì sao?
- Chắc chắn không bao giờ có chuyện đó, ông đừng khinh miệt chị tôi như vậy, ông có thể nói nặng tôi bao nhiêu cũng được, nhưng đừng nói nặng chị ấy.
Vĩnh Tuyên chợt chuyển đề tài, giọng ông đầy vẻ châm biếm:
- Cô định chơi trò bắt cá hai tay à, đừng để đến lượt tôi phải mời cô rời khỏi nhà này đó.
Hương Phi ngơ ngác nhìn ông ta:
- Ông muốn nói gì?
Nhưng Vĩnh Tuyên đã đứng dậy bỏ ra ngoài. Và vừa mở cửa, ông ta chợt khựng lại. Trước mặt ông là Vân Trinh. Chị đang đứng giữa khung cửa. Khuôn mặt trắng xanh. Đôi mắt đầy nước. Nhìn chị có vẻ nhẫn nhục, chịu đựng kỳ lạ.
Điệu Ru Mùa Hạ Điệu Ru Mùa Hạ - Hoàng Thu Dung Điệu Ru Mùa Hạ