Dành Hết Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
ed quan sát cô nàng đội trưởng đội cổ vũ nhỏ nhắn đánh xe quay trở lại con đường cái phía trước nhà Tuck và rút ra kết luận trông cô có vẻ quá ưa nhìn so với tuổi của cô. Nhưng cô vốn luôn xinh đẹp, và thời xưa, đã không ít lần gã nghĩ đến chuyện được ân ái cùng cô. Cứ ném cô vào trong xe, chơi cô cho đến chết rồi chôn cô ở chỗ nào đó mà không ai có thể tìm thấy được. Nhưng bố của Dawson đã xía vào, tuyên bố cô nàng đó là hàng cấm, và hồi đó Ted vẫn quen nghĩ rằng Tommy Cole biết rõ lão ta đang làm gì.
Nhưng Tommy Cole chẳng biết cái gì hết. Phải đến tận lúc vào tù rồi Ted mới hiểu được điều này, và đến lúc ra tù, gã đã trở nên căm ghét Tommy Cole không thua gì từng căm ghét Dawson. Tommy chẳng làm gì sau khi con trai lão đã sỉ nhục cả hai người họ. Lão đã biến họ thành trò cười, và bởi vậy nên Tommy thành ra đứng đầu danh sách của Ted sau khi gã ra tù. Chẳng có gì khó khăn để làm ra vẻ như tối đó Tommy đã say đến chết. Tất cả những gì gã phải làm là khi lão đã say mèm ra rồi thì tống cho lão ê hề rượu gạo, và rồi sau đó, người ta thấy Tommy chết nghẹn vì chất nôn.
Và giờ, cuối cùng thì Dawson cũng chuẩn bị được gạch tên khỏi danh sách của Ted. Trong lúc đợi Amanda khuất khỏi tầm mắt, gã thầm hỏi không biết hai người bọn họ làm gì ở kia. Có lẽ là bù đắp cho hết thảy những tháng năm chia xa ấy, hết thảy những lần quằn quại trên giường gào thét tên nhau. Gã đoán cô đã lấy chồng rồi, và gã thầm hỏi không biết chồng cô có nghi ngờ chuyện đang xảy ra không. Có lẽ là không. Đấy không thuộc dạng vấn đề mà phụ nữ thích loan báo, đặc biệt là một phụ nữ lái chiếc xe như thế. Có lẽ cô đã cưới một gã nhà giàu ngu xuẩn nào đó và tiêu tốn hết các buổi chiều để đi làm móng tại thẩm mỹ viện, giống y hệt như bà mẹ của cô. Chồng cô rất có thể là bác sĩ hay luật sư, quá vênh vang tự mãn nên chẳng buồn cân nhắc đến khả năng vợ có thể đang cắm sừng mình.
Tuy nhiên, có lẽ cô là người giỏi giữ bí mật. Phụ nữ đa phần đều thế. Quỷ tha ma bắt, lẽ ra gã phải biết. Cho dù đã lấy chồng hay chưa thì với gã cũng chẳng có gì khác biệt hết; nếu họ cho thì gã nhận. Cho dù có là bà con họ hàng dây mơ rễ má thì cũng mặc kệ. Gã đã từng qua lại với một nửa số phụ nữ trên khu đất, thậm chí cả những người đã lấy anh em họ của gã. Cả con gái của họ nữa.
Suốt sáu năm qua, gã và Claire, vợ Calvin, vẫn quan hệ với nhau mỗi tuần vài lần, và Claire không nói gì với bất kỳ ai. Ella có lẽ biết chuyện, vì cô ta chính là người giặt quần đùi cho gã, nhưng cô ta cũng ngậm chặt miệng, và cô ta sẽ vẫn ngậm chặt miệng nếu cô ta biết điều đó có lợi cho mình. Chuyện của đám đàn ông và chuyện của riêng họ.
Đèn hậu xe sáng lên đỏ lòe khi Amanda vòng qua khúc rẽ và biến mất khỏi tầm nhìn. Cô không nhìn thấy xe gã - chẳng có gì đáng ngạc nhiên, vì gã đã đậu tránh khỏi đường, cố hết sức giấu nó vào trong bụi cây. Gã tính toán sẽ đợi vài phút, để đảm bao cô không quay lại. Điều gã không mong muốn nhất chính là có người chứng kiến, nhưng gã vẫn băn khoăn không biết làm cách nào để xử lý ổn thỏa chuyện này. Nếu sáng nay Abee đã nhìn thấy Dawson, vậy thì chắc như bắp rằng Dawson cũng đã nhìn thấy Abee, thành ra gã không khỏi nghĩ rằng rất có thể Dawson cũng đang ngồi đợi ở đó, khẩu súng ngắn đặt trong lòng. Có lẽ thằng nhãi ấy cũng có kế hoạch riêng, phòng trường hợp người họ hàng của nó xuất hiện thật.
Giống y như lần đó.
Ted gõ gõ khẩu Glock vào bắp đùi, thầm nghĩ mấu chốt là phải khiến Dawson ngạc nhiên. Tiếp cận đủ gần để khai hỏa, rồi lôi cái xác vào trong xe tải và lái cái xe ra khỏi khu đất Cạo số VIN của xe đi và cho tất tật một mồi lửa, cho tới khi chẳng còn lại gì ngoài đống tro tàn. Loại bỏ cái xác cũng chẳng phải việc khó khăn gì cho cam. Chỉ việc chất cho nặng xác, rồi ném nó xuống sông, để mặc cho nước và thời gian làm nốt phần việc còn lại. Hoặc có lẽ chôn nó đâu đó trong rừng, ở chỗ không mấy khả năng có người tìm thấy. Nếu không có xác thì khó mà chứng minh được vụ giết người. Cô nàng đội trưởng đội cổ vũ nhỏ nhắn hay thậm chí là cảnh sát trưởng cứ việc nghi ngờ tùy thích, nhưng muốn đi từ nghi ngờ đến chỗ chứng minh được thì còn phải qua một chặng đường dài. Tất nhiên, mọi thứ hẳn sẽ bị khuấy tung lên, nhưng rồi cuối cùng mọi chuyện cũng qua thôi. Sau đó, gã và Abee sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện. Và phải nói thêm rằng nếu Abee không cẩn thận thì có lẽ chính hắn cũng sẽ được nằm dưới đáy sông.
Cuối cùng cũng đã sẵn sàng, Ted rời khỏi xe và bắt đầu tiến vào trong rừng.
• • •
Dawson bỏ cái cờ lê sang bên và đóng nắp ca pô lại, kết thúc phần việc sửa chữa động cơ. Từ lúc Amanda rời đi, anh không sao xua được cái cảm giác mình đang bị theo dõi. Lúc bắt đầu nảy sinh cảm giác này, anh đã siết chặt cái cờ lê rồi ngó quanh chỗ cái ca pô, nhưng chẳng có ai cả.
Giờ, trên đường đi tới gara, anh quét mắt quanh khu này, thu lấy toàn cảnh. Anh nhìn những cây sồi cây thông đang bị địa y bò lên khắp thân và để ý thấy bóng cây đã bắt đầu đổ dài. Một con diều hâu bay qua trên đầu, bóng nó dập dờn ngang qua l i chạy xe, và mấy con sáo đá kêu vang từ những cành cây phía trên đầu. Ngoài ra, hết thảy đều chìm trong thinh lặng dưới cái nóng đầu hè.
Nhưng ai đó đang theo dõi anh. Ai đó ở ngoài kia, anh chắc chắn như vậy, và trong đầu anh bất chợt nháng lên hình ảnh khẩu súng ngắn anh đã chôn dưới gốc sồi gần góc nhà từ bao nhiêu năm về trước - không sâu, có lẽ chỉ tầm mấy chục phân, bọc trong vải dầu và được phong kín khối mọi tác động của tự nhiên. Tuck cũng cất súng trong nhà, có lẽ dưới gầm giường, nhưng Dawson không chắc chúng được đảm bảo chất lượng. Theo như anh thấy thì chẳng có gì ngoài kia cả, nhưng đúng lúc này, một thoáng chuyển động lờ mờ lại nháng lên gần lùm cây cuối đường xe chạy.
Tuy nhiên, khi anh cố gắng xác định xem nó là gì thì lại chẳng nhìn thấy gì hết. Anh chớp mắt, đợi thêm lúc nữa, đang cố gắng xem xem liệu có phải do anh tưởng tượng ra không, thì tóc gáy anh bắt đầu từ từ dựng lên.
• • •
Ted di chuyển thận trọng, biết thừa bây giờ mà xông lên thì sẽ là quá ngu ngốc. Gã đột nhiên ước gì mình dẫn theo Abee. Nếu có Abee tiếp cận từ hướng khác thì đã tốt biết mấy. Nhưng ít nhất Dawson vẫn còn ở đó, trừ phi anh quyết định rời khỏi chỗ này. Nếu thế Ted phải nghe thấy tiếng xe khởi động.
Gã băn khoăn không biết chính xác thì Dawson hiện giờ đang ở đâu. Trong nhà hay gara, hay đâu đó bên ngoài. Gã hy vọng anh không ở bên trong; rất khó tiếp cận ngôi nhà mà không bị phát hiện. Nhà Tuck nằm trong một khu đất nhỏ, sau lưng là nhánh sông, nhưng tứ phía đều có cửa sổ và Dawson rất có thể sẽ nhìn thấy gã đến gần. Phòng trường hợp đó, có lẽ tốt hơn hết gã nên lùi lại và đợi cho đến khi Dawson ra ngoài. Vấn đề nằm ở chỗ Dawson có thể ra ngoài bằng cửa trước hoặc cửa sau, mà Ted thì không thể đồng thời ở cả hai nơi được.
Điều gã thật sự cần là làm sao đó để đánh lạc hướng. Như vậy, khi Dawson ra ngoài kiểm tra, gã có thể đợi cho đến khi anh bước tới đủ gần rồi kéo cò súng. Gã cảm thấy tự tin khi sử dụng khẩu Glock khoảng cách tầm chục mét. Nhưng đánh lạc hướng kiểu gì bây giờ? Đó mới là vấn đề nan giải.
Gã rón rén tiến về phía trước, tránh những đống đá lổn nhổn trải dài phía trước; trên khắp hạt này đâu đâu cũng có đá sét vôi. Đơn giản nhưng hiệu quả. Ném vài viên lên xe là nghe côm cốp hoặc vỡ cả cửa sổ. Dawson sẽ ra ngoài kiểm tra và Ted sẽ đợi sẵn.
Gã vốc một v c đá sét vôi và nhét vào trong túi quần.
• • •
Dawson lặng lẽ tiến đến chỗ vừa nhìn thấy chuyển động, chiếu lại trong đầu những ảo giác mà anh đã vô cùng quen thuộc kể từ vụ nổ trên giàn khoan, thầm nghĩ cảm giác này mới quen thuộc làm sao. Anh tiến đến rìa khu đất trống và ngó vào trong rừng, cố gắng bình ổn lại nhịp tim đang dồn dập.
Anh dừng lại, nghe tiếng chim sáo đá liếp chiếp, hàng trăm con đang kêu từ trên cây. Có khi là hàng nghìn con cũng không chừng. Hồi còn bé, anh vẫn luôn bị hấp dẫn trước cái cảnh cả đàn chim cùng kéo nhau bay vụt khỏi cây khi anh vỗ tay, cứ như thể chúng bị cột chung vào với nhau vậy. Giờ chúng đang kêu, kêu vì một điều gì đó.
Một cảnh báo?
Anh không biết. Phía xa trước mặt anh, khu rừng là một sinh thể; không khí mằn mặn và đậm đặc mùi gỗ mục. Những nhánh sồi sà thấp bò trên nền đất trước khi vươn lên trời. Địa y và rêu phủ kín cảnh vật cách anh chỉ tầm một mét.
Qua khóe mắt, lại nhìn thấy chuyển động, anh bèn quay ngoắt lại, hơi thở tắc lại trong lồng ngực khi anh thấy một người đàn ông tóc đen mặc áo gió màu xanh dương bước đi đằng sau một cái cây. Dawson có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch bên tai. Không, anh nghĩ, không thể có chuyện này được. Đây không phải thực, nó không thể là thực được, và anh biết mình vẫn đang gặp ảo giác.
Nhưng gạt các nhánh cây sang bên, anh bám theo người đàn ông vào sâu trong rừng.
• • •
Giờ thì áp sát tí nào, Ted nghĩ. Xuyên qua tán lá, nhìn thấy nóc ống khói, gã rạp người xuống, bước đi cẩn trọng. Không làm ồn, không gây ra tiếng động. Mấu chốt khi đi săn là thế, và Ted luôn thực hiện rất chuẩn.
Người hay thú thì cũng như nhau cả thôi, miễn là người đi săn có kỹ năng. Dawson đi xuyên qua lùm cây thấp, đổi hướng quanh các cây. Anh thở nặng nhọc trong lúc c gắng thu hẹp khoảng cách. Sợ hãi không dám dừng lại nhưng mỗi bước đi lại càng thêm hoảng hốt.
Anh tiến đến nơi anh đã nhìn thấy người đàn ông tóc đen và cứ thế bước tiếp, tìm xem có bất kỳ dấu hiệu nào của anh ta không. Mồ hôi túa ra khắp người anh, làm chiếc áo sơ mi của anh dính bết vào lưng. Anh cưỡng lại khát khao bất ngờ là được gọi to lên, thầm hỏi nếu cố thử thì có gọi được không. Cổ họng anh chẳng khác gì tờ giấy ráp.
Mặt đất khô ráo, lá thông lạo xạo dưới chân. Khi nhảy qua một cái cây đổ, anh nhìn thấy người đàn ông tóc đen đang đâm xuyên qua đám cành lá, thình lình cúi xuống sau một cái cây, cái áo gió của anh ta lật phật sau lưng.
Dawson chuyển sang chạy hết tốc lực.
• • •
Ted cuối cùng cũng đã dò dẫm tiến đến bên đống gỗ nằm ngay rìa khoảng đất trống. Ngôi nhà sừng sững ngay phía sau nó. Từ điểm nhìn thuận lợi của mình, gã có thể ngó vào bên trong gara. Đèn vẫn bật, và Ted quan sát gần một phút, xem có động tĩnh gì không. Dawson đã ở đó sửa chữa cái xe, gã gần như chắc chắn vậy. Nhưng giờ anh không có ở đó, hay ở bất cứ đâu trước mắt gã. Anh hoặc ở trong nhà hoặc đang ở phía sau. Ted cúi người xuống, lẩn khuất vào khu rừng rồi đi vòng ra bên hông nhà. Ở đó cũng không có. Dò lại theo dấu chân, gã quay trở lại đống gỗ. Vẫn không thấy có dấu hiệu nào của Dawson ở gara. Điều đó đồng nghĩa với việc anh ắt phải ở trong nhà.
Có lẽ anh đang kiếm đồ uống, hoặc cũng có thể đi vệ sinh. Dù là gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ sớm xuất hiện thôi.
Gã ổn định vị trí để mai phục.
• • •
Dawson nhìn thấy người đàn ông lần thứ ba, lần này gần đường cái hơn.
Anh chạy theo anh ta, cành cây và bụi rậm quật vào anh, nhưng dường như anh vẫn không sao rút ngắn được khoảng cách. Thở hổn hển, anh dần dần thả bước chậm lại trước khi dừng hẳn bên rìa đường.
Người đàn ông đó đã đi. Tất nhiên, đấy là nếu lúc trước anh ta ở trong rừng, và Dawson đột nhiên không còn chắc chắn về chuyện đó nữa. Cảm giác rờn rợn cũng như nỗi sợ hãi đến lạnh người khi bị theo dõi đã tiêu tan; giờ anh chỉ cảm thấy nóng nực và mệt mỏi, giận dữ trộn lẫn với cảm giác mình thật ngu ngốc.
Tuck thường nhìn thấy bà Clara, còn bây giờ Dawson đang nhìn thấy một người đàn ông tóc đen mặc áo gió trong cái nóng đầu hè. Có phải Tuck cũng điên như anh không? Anh vẫn đứng yên, chờ cho hơi thở trở lại bình thường. Anh dám chắc người đàn ông đó đang bám theo mình, nhưng nếu đúng như vậy thì anh ta là ai? Và anh ta muốn gì ở anh?
Anh không biết, nhưng anh càng cố gắng tập trung vào hình ảnh thực trước mắt, nó lại càng bắt đầu trượt ra xa. Giống như những giấc mơ, chúng thường nhạt nhòa ngay sau khi anh tỉnh giấc được vài phút, cho tới khi anh chẳng còn chắc chắn về bất cứ điều gì được nữa.
Anh lắc đầu, lấy làm mừng vì đã sắp sửa xong chiếc Stingray. Anh muốn quay lại nhà nghỉ tắm một cái rồi nằm ngẫm lại mọi chuyện. Người đàn ông tóc đen, Amanda... kể từ sau vụ tai nạn trên giàn khoan, cuộc đời anh đã đột ngột thay đổi.
Anh nhìn lại hướng mình vừa đi qua lúc nãy, quyết định rằng không cần phải lang thang ngược trở lại đường rừng. Đơn giản nhất là đi theo đường cái và cuốc bộ lên lối xe chạy. Giẫm lên lớp đá dăm nện, anh bắt đầu bước đi, để ý thấy có một cái xe cũ đậu bên lề đường đằng sau một lùm cây bụi.
Anh thầm hỏi sao nó lại ở ngoài đây; trong khoảnh rừng này có muốn tìm cũng chẳng có gì ngoài nhà của Tuck. Lốp xe không bị xì hơi, và anh đoán chiếc xe có thể đã bị hỏng, nhưng nếu vậy, người lái xe phải lên lối xe chạy để tìm sự giúp đỡ mới đúng. Bước vào trong bụi cây thấp, Dawson nhận thấy cái xe đã bị khóa lại; anh với tay ra sờ lên mũi xe. Ấm, nhưng không nóng. Có lẽ cái xe đã ở đó tầm một hai tiếng rồi.
Thật phi lý, không hiểu tại sao chiếc xe lại bị giấu ở đây, phía sau bụi rậm. Nếu cần kéo xe đi, vậy thì tốt hơn hết nó phải đỗ đâu đó gần đường cái. Cơ hồ có vẻ như tài xế không muốn bất là ai để ý đến cái xe.
Như thể ai đó chủ tâm giấu nó đi?
Nghĩ theo chiều hướng đó, tất cả mọi chuyện bắt đầu khớp vào vị trí, đầu tiên là việc nhìn thấy Abee sáng hôm đó. Đây không phải xe của Abee - cái xe hắn đã lái sáng hôm đó nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì hết. Cẩn thận, Dawson dò dẫm vòng đến cuối xe, dừng lại khi để ý thấy mấy cành cây vẹo sang bên.
Lối vào.
Ai đó đã đi theo đường này, thẳng tiến về phía ngôi nhà.
Mệt mỏi vì chờ đợi, Ted moi một cục đá sét vôi ra, thầm suy tính, nếu gã làm vỡ cửa sổ trong lúc Dawson đang ở trong nhà, rất có khả năng anh sẽ quyết định cứ ở yên trong chốn trú ẩn của mình. Nhưng một tiếng động thì sẽ khác. Khi có thứ gì đó đập mạnh vào hông nhà, ta sẽ ra ngoài để kiểm tra xem có chuyện gì. Rất có thể anh sẽ đi ra ngay quá đống gỗ, chỉ cách tầm một mét. Không thể trượt được.
Lấy làm hài lòng, gã xọc tay vào trong túi quần, moi ra những viên đá sét vôi đầu tiên. Một cách thận trọng, gã nhòm qua đống gỗ, không nhìn thấy ai ở cửa sổ. Rồi, thình lình nhỏm dậy, gã vận sức ném mạnh cục đá và rồi ngồi thụp xuống trước khi viên đá đập đánh cạch vào nhà, âm thanh to và sắc nét. Sau lưng gã, bầy chim sáo đá rào rào bay khỏi cây.
• • •
Dawson nghe thấy một tiếng độp, và một đàn sáo đá tụ lại phía trên đầu anh rồi ngay sau đó lại đổ xuống. Âm thanh không phải là tiếng súng, nó là tiếng động khác. Anh chậm chậm bước đi, lặng lẽ tiến về phía nhà Tuck.
Ai đó đã ở kia. Anh tin chắc như vậy. Người họ hàng của anh, không nghi ngờ gì nữa.
• • •
Ted nhấp nhổm không yên, gã băn khoăn không biết Dawson đang ở chỗ quái quỷ nào. Không thể có chuyện anh không nghe chấy tiếng động, nhưng anh đang ở đâu mới được? Sao anh không xuất hiện?
Gã móc một viên đá khác ra khỏi túi quần, lần này lấy hết sức bình sinh mà ném.
• • •
Dawson chết sững khi nghe thấy tiếng độp thứ hai, to hơn lần trước. Dần dần, anh thả lỏng cơ thể và rón rén tiến lại gần hơn, trực chỉ về phía phát ra tiếng động.
Ted, đang giấu mình sau đống gỗ. Có mang vũ khí.
Lưng gã quay về phía Dawson, và gã đang nhòm qua nóc đống gỗ nhìn về phía ngôi nhà. Có phải gã đang đợi Dawson từ trong nhà bước ra. Gây ra tiếng động hòng dụ anh ra ngoài xem xét?
Đột nhiên, Dawson chỉ ước giá mà lúc trước anh moi khẩu súng ngắn lên.
Hoặc mang theo bất kỳ hoại vũ khí nào. Có mấy món đồ ở trong gara, nhưng anh không có cách nào lấy chúng đi mà không bị Ted phát hiện. Anh cân nhắc đến chuyện quay trở lại đường cái, nhưng Ted sẽ không rời đi trừ phi có lý do. Tuy nhiên, từ dáng vẻ nhấp nhổm của Ted, anh có thể nói được gã đang sốt ruột lắm lồi, và như thế cũng tốt. Sự mất kiên nhẫn chính là kẻ thù của người đi săn.
Dawson ngồi chụp xuống đằng sau một cái cây, trầm ngâm suy nghĩ, hy vọng sẽ có cơ hội xử lý chuyện này mà không bị nã đạn giữa chừng.
• • •
Năm phút trôi qua, rồi mười phút, trong lúc đó Ted càng lúc càng bất an.
Không có gì, tuyệt đối không có gì. Không có động tĩnh nào ở phía trước, hay thậm chí là ở mấy cái cửa sổ chết tiệt ấy. Nhưng có một chiếc xe thuê đang đỗ ở lối xe chạy - gã có thể nhìn thấy cái biển hiệu - và ai đó vừa mới làm việc trong gara. Chắc như bắp rằng không phải Tuck hay Amanda rồi. Vậy nên nếu Dawson không ở trước cửa hay sau nhà, vậy thì anh ắt phải ở trong nhà. Nhưng tại sao anh không xuất hiện?
Có lẽ anh đang xem ti vi hay nghe nhạc... hoặc đang ngủ hay đang tắm hay làm gì khác có Chúa mới biết. Cho dù vì lý do gì đi chăng nữa, anh ắt vẫn chưa nghe thấy gì hết.
Ted núp ở đó thêm vài phút nữa, càng lúc càng điên tiết, và rồi cuối cùng quyết định rằng gã sẽ không đợi suông như thế nữa.
Lúp xúp bước ra từ sau đống gỗ, gã đột kích bên hông nhà và quét mắt nhìn khắp mặt trước nhà. Chẳng thấy gì cả, gã lại tiếp tục di chuyển, rón rén tiến về phía hiên. Gã áp sát người vào bức tường giữa cửa ra vào và cửa sổ.
Gã căng tai lắng nghe xem trong nhà có động tĩnh gì không nhưng không ăn thua. Không có tiếng ván sàn cót két, không có tiếng ti vi ầm ĩ hay tiếng nhạc thậm thịch. Khi đã chắc chắn không bị phát hiện, gã nhòm quanh khung cửa sổ. Gã nắm lấy tay nắm cửa và từ từ xoay.
Không khóa. Hoàn hảo.
Ted chỉnh lại tư thế sẵn sàng nổ súng.
Dawson quan sát thấy Ted từ từ đẩy mở cửa ra vào. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng gã, Dawson chạy về phía gara, ước chừng anh có lẽ có một phút, hoặc ngắn hơn. Anh túm lấy cái kích gỉ sét từ trên bàn thợ và lặng lẽ chạy vụt về phía cửa ra vào của ngôi thà, đoán rằng giờ này Ted hẳn đang ở trong bếp hay phòng ngủ. Anh thầm cầu nguyện rằng mình đoán đúng.
Anh nhảy lên hiên rồi áp người vào đúng chỗ Ted đứng lúc trước, nắm chặt cái kích và vào tư thế sẵn sàng tấn công. Không mất quá nhiều thời gian; bên trong nhà, anh nghe tiếng Ted vừa chửi thề vừa sầm sầm tiến về phía cửa ra vào. Khi cửa bật mở, Dawson bắt gặp vẻ mặt kinh hoàng của Ted khi gã nhìn thấy Dawson. Nhưng đã quá muộn.
Dawson vung cây kích, cảm thấy cánh tay mình rung lên khi nó đập vào mũi Ted. Ngay khi Ted loạng choạng lùi lại, máu đỏ tươi phun ra ấm nóng, Dawson đã sẵn sàng đuổi theo. Ted ngã rạp xuống sàn, Dawson liền nện mạnh cái kích lên cánh tay đang duỗi ra của gã, làm khẩu súng văng ra xa. Đúng lúc tiếng xương vỡ kêu lên răng rắc, Ted cuối cùng cũng gào lên.
Thấy Ted quằn quại trên sàn, Dawson với tay lấy khẩu súng, nâng nó lên chĩa vào gã. “Tôi đã bảo anh đừng có quay lại rồi.”
Đây là những lời cuối cùng Ted nghe thấy trước khi mắt gã trợn ngược lên và cơn đau mụ mẫm khiến gã bất tỉnh.
• • •
Cho dù có căm ghét gia đình này đến đâu, anh vẫn không thể cho phép mình giết Ted. Đồng thời, anh cũng không biết nên làm gì với gã. Hẳn là anh nên gọi cảnh sát, nhưng ngay từ khi rời bỏ thị trấn này anh đã biết rằng, cho dù có bị xử án hay không, anh cũng sẽ không quay trở lại, vậy nên dù sao đi nữa cũng sẽ chẳng có chuyện gì với Ted hết. Dawson sẽ bị giữ lại hàng tiếng đồng hồ liền, giải trình về các sự kiện, mà chắc chắn cũng không thể thoát khỏi bị nghi ngờ. Xét cho cùng, anh vẫn là một người nhà Cole và lại từng có tiền án. Không, anh quyết định, anh không muốn gặp rắc rối.
Nhưng anh cũng chẳng thể cứ để mặc Ted ngoài này được. Gã cần được khám chữa, mà chắc chắn nếu thả gã ở một bệnh viện nào đó thì cũng sẽ lại lôi cảnh sát vào cuộc thôi. Gọi cứu thương cũng có hậu quả tương tự.
Thò tay xuống dưới, anh lục soát hết mấy túi quần của Ted, tìm thấy một chiếc điện thoại di động. Bật mở điện thoại, anh nhấn một vài nút và tìm được danh bạ. Trên đó chỉ lưu vài cái tên, đa phần anh đều biết. Thế là tốt rồi. Anh lại mò mẫm một hồi nữa tìm chìa khóa xe tải của Ted, rồi rảo bước đến gara gom ít dây thừng dây điện, trói gô Ted lại. Sau đó, khi mặt trời đã lặn, anh vác gã anh họ lên vai.
Anh vác Ted xuôi đường xe chạy và ném gã vào thùng xe tải. Rồi anh trèo lên ghế lái, khởi động xe và tiến thẳng về phía mảnh đất nơi anh đã từng lớn lên. Không muốn thu hút sự chú ý, anh tắt đèn pha trong lúc tìm đường đến bên rìa khu đất nhà Cole rồi đỗ xe lại cạnh tấm biển CẤM XÂM PHẠM. Anh lôi Ted ra khỏi thùng xe tải và dựng gã anh họ vào và tấm biển.
Anh mở điện thoại và nhấn vào mục đề “Abee”. Chuông điện thoại kêu bốn lần rồi Abee mới bắt máy. Dawson có thể nghe thấy nền nhạc ầm ĩ.
“Ted đấy à?” hắn gào lên át tiếng ồn. “Mày đang ở chỗ chết tiệt nào đấy?”
“Không phải Ted đâu. Nhưng anh phải đến đón anh ta đi. Anh ta bị thương nặng lắng,” Dawson trả lời. Trước khi Abee kịp đáp lại, Dawson nói cho hắn biết có thể tìm được Ted ở đâu.
Ngắt máy, anh ném chiếc điện thoại lên sàn xe giữa hai chân Ted.
Quay trở lại xe tải, anh tăng tốc rời khỏi khu đất. Sau khi đã vứt khẩu súng của Ted xuống sông, anh tính sẽ ngoặt về nhà nghỉ ngay để thu dọn đồ đạc. Rồi anh đổi xe, để chiếc xe tải của Ted ở lại chỗ đỗ xe ban đầu của gã, tìm một khách sạn ngoài Oriental, và ở đây, cuối cùng anh cũng được tắm rửa và ăn uống rồi đi ngủ.
Anh thấy mệt mỏi. Xét cho cùng, ngày hôm nay thật dài. Anh lấy làm mừng vì nó đã qua.
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em