Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
B
elle nằm vật ra giường, ngón tay lần mò bộ sưu tập thơ của Wordsworth cô chưa có dịp đọc lúc chiều. Cô thấy mình nheo mắt hơn so với bình thường, vậy nên cô cúi xuống chiếc bàn cạnh giường ngủ và thắp thêm một ngọn nến khác. Ngay khi cô chuẩn bị lần nữa, một tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Emma xộc vào phòng, đôi mắt tím của cô ánh lên phấn khích. "Sophie đã sinh em bé!" cô reo lên. "Sớm ba tuần! Một người đã tới đưa tin nhắn từ chồng em ấy." "Thật tuyệt vời," Belle thở ra. "Phải không?" "Ồi, phải! Không tốt cho em bé khi ra đời sớm, nhưng ba tuần thì cũng không nhiều, và Oliver đã viết rằng Sophie có thể đã tính sai ngày." "Chị và Alex sẽ lên đường sáng mai chứ?" "Đương nhiên rồi.
Chị muốn đi ngay bây giờ, nhưng Alex không đồng ý." "Anh ấy đúng, chị biết mà. Các con đường rất nguy hiểm về đêm." "Chị biết," Emma trả lời với vẻ thất vọng. "Nhưng chị muốn cho em biết tối nay trong trường hợp em muốn đi cùng bọn chị. Hoặc nếu em không đi, chị muốn em biết kế hoạch của bọn chị bởi vì bọn chị chắc chắn sẽ đi trước khi em thức dậy sáng mai." "Em nghĩ là em sẽ không đi với chị." Belle nói chậm rãi, cẩn thận với mỗi từ ngữ khi cô thốt ra.
Cô đã mong ngóng đến hội chợ suốt cả buổi tối, và cô không muốn từ bỏ chuyến đi chơi của cô với John. Đặc biệt là khi họ sẽ được ở một mình. "Em không nghĩ Sophie sẽ muốn một ngôi nhà đầy khách khứa khi chị ấy mới sinh. Em sẽ đến thăm khi em bé lớn thêm chút nữa." "Được rồi, vậy thì, chị sẽ gửi lời giúp em." Emma cau mày.
"Mặc dù chị không chắc chị có nên để lại em ở đây một mình không. Chị không nghĩ nó đúng đắn." "Một mình?" Belle hỏi hoài nghi. "Có cả trăm người ấy chứ." "Không hẳn là cả trăm," Emma sửa lại. "Và chị đã hứa với mẹ em là chị sẽ trở thành môt người đi kèm tuyệt vời." "Em không thể tưởng tượng được sự điên rồ có tổ chức của mẹ em đến đâu khi bà ấy nghĩ rằng chị là một người đi kèm thích hợp." "Em biết nhiều nhỉ," Emma bào chữa.
"Nếu em nghĩ rằng không có bất kỳ nguy -" "Em biết là không có. Đây đâu phải London. Em nghi ngờ là bất cứ ai thậm chí biết rằng em ở một mình. Mà kể cả thế, thì cũng không có nhiều phiền phức khi mà có cả trăm người đứng gác quanh em." "Được rồi," Emma cuối cùng cũng thỏa thuận.
"Chỉ cần đừng mời ngài Blackwood tới nhé, làm ơn đi. Chị không muốn biết được hai người đã dành thời gian bên nhau mà không có người đi kèm." Belle khịt mũi. "Đó là âm mưu đen tối của chị lúc chiều còn gì." "Nó khác mà." Emma trả lời phòng thủ. Tuy nhiên, cô đã có chút ít đỏ mặt.
"Và đừng nói với chị là em không đánh giá cao cái gọi là âm mưu của chị. Chị có thể thấy cái cách em nhìn anh ta." Belle thở dài và rúc người vào chăn. "Em không phủ nhận điều đó." Emma nghiêng người về phía trước, đột ngột quan tâm. "Em có yêu anh ta không?" "Em không biết. Làm sao biết được chứ?" Emma suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.
"Con người ta có thể biết được bằng cách nào đó. Nó len lỏi trong họ. Các nhà thơ viết hay về tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chị không nghĩ nó xảy ra theo cách đó." Nụ cười của Belle đượm chút tiếc nuối. "Chỉ có trong tiểu thuyết lãng mạn thôi, em cho là vậy." "Phải." Emme đột ngột đứng dậy.
"Tốt nhất là chị nên đi ngủ. Sáng mai chị muốn lên đường sớm." "Đi an toàn nhé," Belle gọi với theo. "Tất nhiên. À, và làm ơn gửi lời xin lỗi của chị đến ngài Blackwood rằng bọn chị sẽ không thể tham dự hội chợ ngày mai với em. Dù chị nghĩ là em sẽ thích nó hơn mà không có bọn chị." "Chắc chắn là em sẽ gửi." Emma nhăn mặt.
"Chỉ cần sau đó đừng mời anh ta tới đây. Và dù em có làm gì, thì cũng không đến Bellemy Park một mình nhé." "Em không nghĩ nó được gọi thế đâu." "Thế nó tên gì?" Belle thở dài. "Em không nhớ nổi. Thứ gì đó bắt đầu bằng chữ 'B'." "Vậy thì, dù nó được gọi bằng bất cứ cái tên nào, đừng đến đó.
Mẹ em sẽ lấy đầu chị mất." Belle gật đầu và thổi nến khi Emma rời khỏi phòng.... Ngay khi vừa qua trưa, John đã lên đường thẳng hướng Westonbirt, nhắc nhở bản thân hàng trăm lần rằng anh sẽ phải đặt dấu chấm hết cho sự say mê này đối với Belle. Thật khó đến chết tiệt để đẩy cô đi.
Cô dường như đã đặt quá nhiều niềm tin nơi anh, và anh đã gần như có thể tin rằng anh xứng đáng với hạnh phúc cô mang tới. Nhưng hiện thực luôn khiến những giấc mơ trở nên thật buồn cười, và John không thể rũ bỏ hình ảnh Belle nằm trên một chiếc giường ở Tây Ban Nha, cơ thể cô bị tàn phá và hủy hoại.
Anh không thể ở bên cô. Anh biết điều này hơn bao giờ hết. Anh muốn nói với cô hôm nay. Anh thề với bản thân rằng anh sẽ làm thế, dù nhiệm vụ đó có đau đớn bao nhiêu. Anh sẽ làm thế...sau hội chợ. Thêm một buổi chiều hạnh phúc chắc chắn là không tổn hại gì. Trên lưng ngựa chỉ mất mười lăm phút để anh đến được Westonbirt.
John để ngựa vào chuồng và đi lên những bậc thang phía trước, giơ tay gõ cửa. Norwood mở cửa trước cả khi những khớp ngón tay anh đặt được lên tấm gỗ. "Xin chào, thưa ngài," ông xướng. "Tiểu thư Arabella đang chờ ngài trong phòng khách màu vàng." "Không," tiếng Belle líu lo, vọng ra từ một trong những phòng khách nằm giáp đại sảnh.
"Chào anh, John. Em biết rằng em nên chờ anh trong phòng khách, nhưng em đang quá thiếu kiên nhẫn, Anh sẽ không bao giờ đoán được chuyện gì xảy ra đâu." "Anh chắc chắn là không thể." "Alex và Emma đã vội vã rời đi lúc bình minh. Em gái Alex mới sinh." "Xin chúc mừng," John nói máy móc. "Điều đó có nghĩa là chuyến đi của chúng ta bị hủy phải không?" "Tất nhiên là không." Chẳng phải anh đã nhận thấy cô đang mặc bộ đồ cưỡi ngựa quen thuộc sao? "Em thấy là không có lý do gì hai chúng ta không thể tự tận hưởng quãng thời gian tuyệt vời với nhau." John mỉm cười với những lời lẽ không mấy đoan trang của cô nhưng thật sự anh biết anh cũng đang giẫm chân vào vùng biển nguy hiểm.
"Như ý muốn của em, thưa tiểu thư." Cặp đôi cưỡi ngựa trong sự im lặng dễ chịu, thưởng thức những làn gió mát của tiết trời thu. Hội chợ thật sự nằm gần nhà John hơn là Westonbirt, họ vượt đi qua ranh giới giữa hai vùng đất và đã đi qua Bletchford Manor trên đường. Khi họ vượt qua căn nhà cũ kỹ trang nghiêm, John bình luận, như anh vẫn thường làm, "Chết tiệt, nhưng anh phải nghĩ ra một cái tên khác cho nơi này thôi." "Em hoàn toàn đồng ý," Belle trả lời.
"Brimstone Park gợi lên hình ảnh của lửa địa ngục." John bắn cho cô một ánh nhìn kỳ lạ. "Nó không phải tên Brimstone Park." "Thật không? Ồ dĩ nhiên là không. Em biết mà." Belle mỉm cười yếu ới. "Thế nó tên là gì?" "Bletchford Manor," John trả lời, nhăn mặt khi nói to cái tên đó. "Trời đất ơi, thậm chí còn tệ hơn.
Ít nhất thì Brimstone Park còn có một giai thoại gắn với nó. Và 'bletch' vần với 'retch'[8], nó gợi lên hình ảnh thậm chí còn bất hạnh hơn cả lửa địa ngục." "Tin anh đi, anh cũng nhận thức được tất cả khía cạnh khó chịu của cái tên hiện giờ." "Đừng lo, chúng ta sẽ nghĩ ra thứ gì đó." Belle vỗ vỗ vào tay anh.
"Chỉ cần cho em thêm ít thời gian. Em khá là thông thạo đối với từ ngữ đấy." Khi họ tới hội chợ, sự chú ý của Belle ngay lập tức bị chuyển hướng bởi một người đàn ông đang biểu diễn cách họ vài mét. Họ nhanh chóng bị cuốn vào nhịp điệu của phiên chợ. "Em đã luôn tự hỏi họ làm điều đó như thế nào." Belle suy nghĩ khi họ dừng lại trước một nghệ sĩ tung hứng mặt đồ rực rỡ.
"Anh cho đó là vấn đề của việc ném quả bóng lên không trung ở thời điểm chính xác." Belle huých khuỷu tay vào sườn anh. "Đừng làm mất hứng thế. Anh làm mất hết sự kỳ diệu của mọi thứ. Ôi, nhìn những chiếc nơ ruy băng kìa!" Rời khỏi tay John, cô vội vã sán lại quần bán ruy băng và xem hàng của ông ta.
Cho đến khi John bắt kịp cô, cô đã chọn được hai dải ruy băng trong tay và đang cân nhắc giữa chúng. "Anh thích cái nào hơn, John? Cái này nhé?" Cô đang đưa một dải ruy băng màu hồng ướm thử lên tóc. "Hay cái này?" cô hỏi, thay thế cái màu hồng bằng màu đỏ. John khoanh tay và giả vờ suy xét một cách chăm chú trước khi vươn tay ra và nhấc một chiếc màu xanh sáng khỏi bàn.
"Anh thích cái này. Nó chính xác là màu mắt em." Belle nhìn lên, bắt gặp cái nhìn vuốt ve ấm áp trong ánh mắt anh, và chỉ đơn giản là tan chảy. "Vậy thì em lấy cái màu xanh," cô nhẹ nhàng nói. Họ đứng đó khóa chặt mắt nhau cho đến khi người bán ruy băng phá hủy khoảnh khắc đó bằng một tiếng "A-hem!" Belle dứt mắt khỏi John và cúi xuống túi xách của cô, nhưng trước khi cô có thể lấy được đồng nào ra, John đã trả tiền cho người bán và đặt dải ruy băng vào tay cô.
"Một món quà, tiểu thư của tôi." Anh cúi xuống và hôn tay cô. Belle cảm thấy sự ấm áp lan tỏa trong nụ hôn của anh trườn dọc cánh tay và lao thẳng vào tâm hồn cô. "Em sẽ luôn trân trọng nó." Khoảnh khắc lãng mạn quá mãnh liệt. "Em có đói không?" John đột ngột hỏi, tuyệt vọng để tìm điều gì đó thật sự đơn giản để nói.
"Sắp chết đói rồi." John dẫn cô qua các quầy hàng thực phẩm, nơi họ đã mua bánh rau chân vịt và bánh dâu tay. Cầm những chiếc đĩa trong tay, họ len lỏi lặng lẽ đến một nơi đỡ ồn ào hơn bên rìa hội chợ. John trải áo khoác xuống đất và họ ngồi trên đó tấn công chỗ đồ ăn.
"Anh nợ em một bài thơ." Belle nhắc nhở anh giữa những miếng bánh. John thở dài. "Anh biết." "Anh thậm chí còn không cố thử, đúng không?" Belle buộc tội. "Tất nhiên là có. Anh đã không thể hoàn thành những gì anh đã bắt đầu." "Vậy thì cứ đọc những gì anh đã có bây giờ đi." "Anh không biết." anh phòng thủ.
"Một nhà thờ thực sự sẽ không công khai công việc của họ cho đến khi anh ta chắc chắn tác phẩm đã hoàn thành." "Đi màààààààààà!" cô năn nỉ, gương mặt cô còn hơn cả biểu hiện của một đứa trẻ năm tuổi vòi vĩnh. John không thể chống lại sự nài nỉ như vậy. "Ôi được rồi.
Thế này thì sao?" She walks in beauty, like the night Of cloudless climes and starry skies; And all that's best of dark and bright Meet in her aspect and her eye.[9] "Ôi, John," Belle thở dài mơ màng. "Nó thật đáng yêu. Nó khiến em cảm thấy thật đẹp." "Em thật đẹp." "Cảm ơn anh," Belle nói máy móc.
"Nhưng không phải xinh đẹp, em nghĩ vậy, quan trọng không kém là một tâm hồn đẹp, và đó là lý do tại sao bài thơ của anh làm em xúc động sâu sắc. Thật lãng mạn. Nó thật - chờ một phút." Cô ngồi thẳng người, trán nhăn lại trong khi suy nghĩ. John đột nhiên tập trung toàn bộ sự chú ý vào chiếc bánh rau chân vịt trong tay.
"Em đã từng nghe nó trước đây." Belle nói tiếp. "Em nghĩ là em đã đọc thấy nó. Khá gần đây." "Không thể tưởng tượng được bằng cách nào," John lẩm bẩm, hoàn toàn biết rằng anh đang thật sự bị lật tẩy. "Ngài Byron đã viết nó! Em không thể tin được anh đã cố gắng lấy thơ của ngài Byron thành của anh!" "Em đã dồn anh vào chân tường." "Em biết, nhưng điều đó không phải lý do để anh đạo văn trắng trợn vậy.
Và em ở đây, nghĩ rằng anh đã viết những lời đẹp đẽ đó chỉ dành cho em. Hãy tưởng tượng xem em thất vọng đến thế nào." "Hãy tưởng tượng xem em thất vọng đến thế nào." John lẩm bẩm. "Anh đã chắc rằng em chưa đọc nó. Nó mới chỉ được xuất bản năm ngoái." "Em đã bảo anh trai em mua nó cho em.
Họ không bán các tác phẩm của ngài Byron trong nhà sách dành cho phụ nữ. Nó quá nhiệt huyết, họ đã bảo thế." "Em thật quá sáng tạo," John càu nhàu, tựa lưng xuống khuỷu tay. "Nếu em cứ ở nguyên trong nhà sách dành cho phụ nữ, nơi em thuộc về, anh sẽ không phải ở trong mớ hỗn độn này." "Em không thấy tiếc một chút nào," Belle nói tinh quái.
"Có vẻ quá ngớ ngẩn đối với em khi mà em không được phép đọc tất cả những gì mà xã hội ngoài kia đang thì thầm, và chỉ bởi vì em là một phụ nữ chưa kết hôn." "Thế kết hôn đi," anh trêu chọc đề nghị, "và rồi em có thể làm bất cứ điều gì em muốn." Belle nghiêng người về phía trước, sự hứng thú lấp lánh trong ánh mắt cô.
"Ngài Blackwood, đó không phải một lời cầu hôn, phải không?" John tái mặt. "Giờ thì em đang dồn anh vào chân tường đấy." Belle ngồi thẳng lại, cố gắng giấu đi sự thất vọng của mình. Cô không biết chuyện gì đã khiến cô trở nên táo bạo đến vậy, và cô chắc chắn không định mong đợi gì trước phản ứng của anh.
Tuy nhiên, việc cáo buộc cô đang dồn anh vào chân tường, chắc chắn không phải những gì cô đã hy vọng. "Em vẫn nghĩ anh nên viết một bài thơ," cô cuối cùng lên tiếng, hy vọng âm điệu vui vẻ có thể giấu đi nỗi buồn dâng lên trong mắt. John giả vờ đang suy nghĩ nghiêm túc cực kỳ.
"Thế còn cái này thì sao?" anh hỏi với một nụ cười tinh quái. "There is nothing more dear to my heart Than a woman who's covered with strawberry tart."[10] Belle nhăn mặt. "Nó thật kinh khủng." "Em nghĩ thế sao? Anh nghĩ nó lãng mạn vô cùng, rất thực tế, xét đến việc em đang dính bánh dâu tây trên mặt." "Em không có." "Có, em có.
Ngay đây này." John đưa tay lên và nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng cô. Anh nán lại một chút, muốn viền theo đôi môi cô, nhưng anh đột ngột rụt tay lại, như thể bị thiêu đốt. Anh đang quá gần với sự cám dỗ. Cô chỉ đang ngồi cạnh anh trong bữa ăn dã ngoại tạm thời ngoài trời, và toàn bộ cơ thể anh trở nên sống động.
Tay Belle đưa lên mặt, theo bản năng chạm vào đúng vị trí anh vừa chạm vào cô. Cảm thấy lạ lùng vì làn da cô vẫn đang râm ran. Cảm giác lạ lẫm lan tỏa khắp người. Cô nhìn về phía John, anh đang nhìn chằm chằm vào cô thèm khát, đôi mắt anh tối lại cháy âm ỉ với ham muốn không được thỏa mãn.
"Có - có rất nhiều người ở đây, thưa ngài," cô cuối cùng cũng lắp bắp. John có thể nhận thấy cô đang vô cùng lo lắng. Cô sẽ không bao giờ tự động sử dụng 'thưa ngài' trong tình huống khác. Anh lùi lại, dứt mắt khỏi cô, nhận thức được cơn thèm khát không che giấu của bản thân khiến cô phát-ốm.
Anh hít sâu vài hơn, quyết tâm chấm dứt cơn ham muốn điên rồ này. Cơ thể anh từ chối, không muốn rời bỏ người con gái đẹp mê hồn đang ngồi cách anh không quá ba feet. John chửi thề dưới hơi thở. Thật điên rồ. Hoàn toàn điên rồ. Anh đang có những ý tưởng lãng mạn đối với một người phụ nữ mà anh không bao giờ dám hy vọng có.
Anh nghe thấy tiếng anh trai Damien vang dội trong đầu. "Mày là một quý ông không có tước hiệu. Mày là một quý ông không có tước hiệu." John cố ngăn nụ cười châm biếm. Cuộc sống của anh hài hước biết bao. Anh đã tự mình giành lấy một tước hiệu, nhưng linh hồn anh lại tội lỗi vô cùng.
"John?" Belle hỏi nhẹ nhàng. "Có chuyện gì vậy? Anh yên lặng quá." Anh nhìn lên và bắt gặp sự quan tâm trong mắt cô. "Không, chỉ đang nghĩ thôi, đó là tất cả." "Về chuyện gì vậy?" "Về em," anh trả lời rành mạch. "Là những suy nghĩ tốt, em hy vọng thế." Belle nói, cảm thấy căng thẳng trước âm điệu đen tối trong giọng anh.
John đứng dậy và đưa tay cho cô. "Đi nào, đi dạo trong rừng trong khi trời vẫn còn sáng. Chúng ta sẽ dắt ngựa đi theo sau." Belle đứng lên trong im lặng và bước theo anh đến nơi họ đã để ngựa lại. Họ đi bộ chậm rãi, quay lại qua các hàng cây hướng về phía Westonbirt và Bletchford Manor.
Những con ngựa ngoan ngoãn bước theo sau, thỉnh thoảng dừng lại nghe ngóng một trong những sinh vật nhỏ bé lao xuyên qua khu rừng. Sau khoảng mười lăm phút yên tĩnh đáng sợ, John dừng lại. "Belle, chúng ta cần nói chuyện." "Chúng ta sao?" "Phải, điều -" John đấu tranh để tìm đúng từ, nhưng chẳng có gì đúng đắn.
"Điều đã có giữa chúng - kết thúc rồi." Một nỗi đau sâu thẳm, đen tối dần đào hố sâu trong bụng Belle và bắt đầu lan rộng. "Tại sao?" cô nhẹ nhàng hỏi. Anh nhìn đi nơi khác, không thể nhìn vào mắt cô. "Nó chẳng đi đến đâu cả. Em hẳn phải nhận ra điều đó." "Không," cô nói gay gắt, nỗi đau tiếp thêm sự dũng cảm cho cô và giọng cô lanh lảnh.
"Không, em chẳng nhận ra gì cả." "Belle, anh không có tiền, chân anh vô dụng, và anh gần như không có tước hiệu." "Sao anh nói thế? Những thứ đó không quan trọng đối với em." "Belle, em có thể có bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này." "Nhưng em muốn anh." Câu trả lời đầy nhiệt thành của cô treo lơ lửng giữa họ cả phút trước khi John có thể nói bất cứ điều gì.
"Anh làm điều này bởi vì muốn tốt cho em." Belle bước lùi lại, gần như mù quáng bởi nỗi đau và sự giận dữ. Lời anh nói đổ xuống cô như một cú đánh thật sự, và cô điên cuồng tự hỏi liệu cô lại có thể biết tới hạnh phúc một lần nào nữa không. "Sao anh dám hạ cố như thế với em," cô cuối cùng cũng bật ra.
"Belle, anh không nghĩ rằng em đã hiểu đúng vấn đề này. Cha mẹ em sẽ không bao giờ cho phép em kết hôn với một người như anh." "Anh không biết cha mẹ em. Anh không biết họ muốn điều gì cho em." "Belle, em là con gái một bá tước." "Và như em đã từng chỉ ra trước đây, anh là con trai một bá tước, vậy nên em không thấy có vấn đề gì cả." "Nó là hai thế giới khác biệt, và em biết điều đó." Anh biết anh đang trở nên vô lý.
Bất cứ điều gì để tránh nói sự thật với cô. "Anh muốn gì, John?" cô hỏi dữ dội. "Anh muốn em phải cầu xin? Chuyện này là vậy đúng không? Bởi vì em sẽ không làm thế. Đây có phải một kiểu tìm kiếm một lời khen ngợi tai ác không? Anh muốn em phải nói ra tất cả những lý do em muốn anh? Tất cả những lý do em nghĩ rằng anh thật tử tế, cao quý và tốt bụng đúng không?" John nhăn mặt khi nỗi đau quá khứ đâm xuyên qua anh.
"Anh đang cố gắng cao thượng với em ngay lúc này." anh nói cứng nhắc. "Không, anh không làm thế. Anh đang cố gắng tử vì đạo, và em hy vọng anh đang tận hưởng nó, bởi vì em chắc chắn là không." "Belle, nghe anh đã," anh van nài. "Anh - anh không phải người như em nghĩ đâu." Sự đau khổ khản đặc trong giọng anh khiến Belle choáng váng trong im lặng, và cô há hốc miệng nhìn anh chằm chằm.
"Anh đã... làm những điều," anh nói cứng nhắc, quay lại nhìn thẳng vào gương mặt cô. "Anh đã làm tổn thương mọi người. Anh đã làm tổn thương... phụ nữ." "Em không tin anh." Những lời cô nói ra thấp và nhanh. "Chết tiệt, Belle!" Anh xoay người và tựa vào thân cây. "Những gì anh nói sẽ không thuyết phục được em sao? Em muốn biết gì? Những bí mật đen tối trong trái tim anh? Những hành động đã nhuộm máu linh hồn anh?" Cô lùi lại một bước.
"Em - em không biết anh đang nói gì. Em không nghĩ anh biết anh đang nói gì." "Anh sẽ làm tổn thương em, Belle. Anh sẽ làm tổn thương em mà không cố ý. Anh sẽ làm tổn thương em - Chúa ơi, sẽ không đủ khi anh chỉ nói anh sẽ làm tổn thương em đúng không?" "Anh sẽ không làm em tổn thương," cô nói nhẹ nhàng, vươn tay ra chạm vào tay anh.
"Đừng tự dối lòng với suy nghĩ rằng anh là người hùng, Belle. Anh không phải - " "Em không nghĩ anh là người hùng," cô cắt ngang. "Em không muốn một người hùng." "Chúa ơi," anh nói với một tiếng cười mỉa mai đen tối. "Đó là điều thực tế nhất em đã nói trong cả ngày nay." Cô cứng người.
"Đừng có tàn nhẫn thế, John." "Belle," anh nói đứt quãng. "Anh có giới hạn. Đừng đẩy anh đi quá xa." "Và điều đó có nghĩa là gì thế?" cô hỏi mỉa mai. Anh túm lấy vai cô như thể cố gắng để khiến cô hiểu được phải trái. Lạy Chúa, cô đang ở quá gần, anh có thể ngửi thấy cô.
Anh có thể cảm thấy những sợi tóc mềm mại của cô khi gió thổi nó vương trên mặt anh. "Nó có nghĩa," anh nói trọng một giọng trầm, " rằng nó lấy từng ounce sự kiểm soát của anh để không nghiêng về phía trước để hôn em ngay lúc này." "Vậy thì, sao anh không làm thế?" cô hỏi, giọng cô thì thầm run rẩy.
"Em sẽ không ngăn anh lại đâu." "Bởi vì anh sẽ không dừng ở đó. Anh muốn kéo môi dọc theo chiều dài mềm mại của cổ em cho đến những chiếc khuy phiền nhiễu của chiếc váy cưỡi ngựa của em. Và sau đó anh muốn từ từ trượt từng phân chiếc áo khoác của em và mở rộng nó xuống." Lạy Chúa, anh đang tự tra tấn bản thân sao? "Em đang mặc thứ gì đó lụa là bên dưới cái này, phải không?" Hơn cả sự kinh hoàng của bản thân, Belle gật đầu.
John rùng mình khi làn sóng ham muốn chạy dọc thân mình. "Anh thích cảm giác của lụa," anh thì thầm. "Và em cũng vậy." "L-làm sao anh biết?" "Anh đã trông thấy khi em có một vết rộp trên gót chân. Anh đã trông thấy em lăn đôi tất của em xuống." Belle thở hổn hển, choáng váng khi biết anh đã theo dõi cô, nhưng vẫn cảm thấy lạ lẫm bởi sự kích thích đang tới.
"Em có biết những gì anh sẽ làm không?" John hỏi khàn khàn, đôi mắt anh chưa từng rời cô. Im lặng, cô lắc đầu. "Anh sẽ cúi xuống hôn em qua làn lụa. Anh muốn đưa núm vú sẫn màu của em vào miệng và mút lấy cho đến khi nó cứng lại. Và như vậy vẫn chưa đủ, anh muốn trượt từng chút lụa xuống cho đến khi ngực em được phơi bày, và rồi anh muốn cúi xuống và làm điều đó một lần nữa." Belle không di chuyển một cơ bắp, cơ thể cô bị bắt giữ hoàn toàn ngay tại chỗ bởi sự tấn công gợi cảm trong lời anh nói.
"Sau đó anh sẽ làm gì?" cô thì thầm, nhận thức sâu sắc sức nóng của bàn tay anh trên vai cô. "Em đang muốn trừng phạt anh, phải không?" John hỏi gay gắt, siết chặt lấy cô. "Nhưng bởi vì em đã hỏi... Anh sẽ từ từ bóc trần toàn bộ tầng tầng lớp lớp quần áo của em cho đến khi em trần truồng trong vòng tay anh.
Và rồi anh sẽ hôn em, ở mỗi inch, cho đến khi em run rẩy vì ham muốn." Ở nơi nào đó trong tâm trí đang mê muội của Belle, cô lờ mờ cảm thấy cơ thể mình run rẩy. "Và rồi anh sẽ đặt em xuống và bao phủ cơ thể em bằng cơ thể anh, ấn em xuống nền đất. Và rồi anh sẽ đi vào trong em vô-cùng-chậm-rãi, tận hưởng từng giây khi anh khiến em trở thành của anh." Giọng John vỡ ra, hơi thở của anh rời rạc khi hình ảnh Belle cùng đôi chân dài của cô quấn quanh anh trôi qua tâm trí.
"Em sẽ nói gì về điều đó?" Belle lờ đi câu hỏi thô lỗ của anh, cơ thể cô tràn ngập những hình ảnh gợi cảm anh đã nhen lên. Cô đang bùng cháy, và cô muốn anh, bằng mọi cách. Ngay bây giờ hoặc không bao giờ, cô biết điều đó, và cô sợ rằng cô sẽ mất anh mãi mãi. "Em vẫn sẽ không ngăn anh lại," cô thì thầm.
Vẻ hoài nghi và sự ham muốn đâm xuyên qua cơ thể John cho đến khi anh thô bạo đẩy cô ra khỏi anh, biết rõ rằng anh sẽ không thể cưỡng lại sự cám dỗ nếu như anh chạm vào cô lâu hơn nữa. "Vì Chúa, Belle, em có biết những gì em đang nói không? Có biết không?" Anh cào tay qua mái tóc, hít thở sâu khi cố gắng để lờ đi nỗi đau đớn cùng cực trong cơ thể.
"Có, em biết em đang nói gì," Belle nấc nghẹn. "Chỉ là anh sẽ không nghe thôi." "Em không biết anh là ai. Em dựng lên hình ảnh lãng mạn của anh chàng nghèo khổ, thương tật, một người-hùng-trong-chiến-tranh. Có phải sẽ thật tuyệt vời khi một nàng chim sơn ca kết hôn với một người hùng phục hưng thật sự? À, anh có tin mới cho em đây, thưa quý cô, đó không phải anh.
Và sau vài tháng, em sẽ nhận ra anh không phải người hùng, và sẽ chỉ còn là một nàng chim sơn ca kết hôn với một người ăn xin tật nguyền." Cơn giận dữ điên cuồng không giống như bất kỳ điều gì Belle từng biết, và cô tung người về phía anh, đấm không thương tiếc vào ngực anh.
"Đồ khốn nạn!" cô hét. "Đồ khốn kiêu căng. Sao anh dám nói với tôi rằng tôi không biết mình nghĩ gì? Anh nghĩ rằng tôi ngu ngốc đến mức không biết anh thật sự là ai sao? Anh luôn miệng nói anh đã làm điều gì đó tồi tệ, nhưng tôi không tin anh. Tôi nghĩ anh chỉ đang nói vậy để đẩy tôi đi." "Ôi, Chúa ơi, Belle," anh khàn giọng nói.
"Không phải thế. Nó - " "Anh nghĩ rằng nó quan trọng với tôi khi chân anh bị thương sao? Anh nghĩ tôi quan tâm đến tước hiệu của anh không phải thứ lâu đời đến cả thế kỷ sao? Tôi chẳng quan tâm nếu như anh không có tước hiệu nào." "Belle." John nói bằng giọng xoa dịu. "Dừng lại! Đừng có nói gì cả.
Anh đang khiến tôi phát ốm! Anh buộc tội tôi hư hỏng, nhưng anh mới là kẻ hợm hĩnh. Anh bị ám ảnh bởi tước hiệu và tiền bạc và địa vị xã hội đến mức không thể cho phép bản thân đến với những thứ anh thật sự muốn!" "Belle, chúng ta biết nhau còn chưa đến một tuần. Anh không thấy là làm sao em có thể quyết định rằng anh là người đàn ông phù hợp dành cho em." Nhưng ngay cả khi John nói những lời đó, anh biết anh đang nói dối, vì anh cũng đã đi đến kết luận tương tự đối với cô.
"Tôi cũng bắt đầu tự hỏi bản thân mình đấy." Belle nói gay gắt, muốn anh bị tổn thương cũng như anh đã làm với cô. "Anh xứng đáng với điều đó, anh biết, nhưng sớm thôi em sẽ nhận ra rằng anh đã làm điều đúng đắn. Có lẽ không phải ngày mai, nhưng một khi em đã vượt qua được cơn giận dữ của mình, em sẽ biết." Belle quay đầu đi, không muốn để anh thấy cô đang rơi nước mắt.
Cô thở hổn hển, và phải mất một lúc trước khi cô thẳng vai. "Anh sai rồi," cô nói nhẹ nhàng, quay lại để nhìn thẳng vào anh. "Anh sai rồi. Em sẽ không bao giờ nhận ra anh đang làm điều đúng đắn bởi vì anh không làm thế! Anh đang phá hủy hạnh phúc của em!" Cô nuối xuống một cục nghẹn trong cổ họng.
"Và anh cũng vậy, nếu như anh chỉ cần dừng lại và nhìn thẳng vào trái tim mình." John quay đi, bất bình tĩnh trước sự trung thực kiên định trong mắt cô. Anh biết anh không thể nói với cô lý do thực sự anh đẩy cô đi, vậy nên anh cố gắng nói một cách thực tế. "Belle, em được nuôi dạy với tất cả mọi sự xa hoa.
Anh không thể cho em những thứ đó. Anh không thể cho em được một ngôi nhà ở London." "Nó không quan trọng. Bên cạnh đó, em có nhiều tiền." John cứng người. "Anh sẽ không dùng tiền của em." "Đừng có ngốc. Chắc chắn là em có khoản hồi môn lớn." Anh xoay người, mắt anh cứng lại vẻ nghiêm túc.
"Anh sẽ không bao giờ bị buộc tội là một tay săn tài sản." "Ồ, đó là từ để nói về nó à? Anh đang lo lắng về những gì mọi người sẽ nói sao? Chúa ơi, em đã nghĩ anh vượt trên tất cả chứ." Belle quay gót và bước về phía ngựa của cô đang bình yên nhai cỏ. Nắm lấy dây cương, cô leo lên ngựa, gay gắt gạt đi sự giúp đỡ của John.
"Anh biết gì không?" Cô hỏi, giọng tàn nhẫn. "Anh hoàn toàn đúng. Anh không phải người như tôi nghĩ." "Tạm biệt, Belle." John nói thẳng thừng, vì biết rằng nếu anh chạy theo cô lúc này, anh sẽ không bao giờ có thể để cô đi nữa. "Em sẽ không chờ anh đâu, anh biết đấy." Belle gào lên.
"Và một ngày nào đó anh sẽ đổi ý và muốn em. Anh sẽ muốn em cùng cực và anh sẽ đau đớn vì nó. Và không chỉ trên giường anh. Anh sẽ muốn em trong nhà anh và trong trái tim anh và trong tâm hồn anh. Và em đã đi rồi." "Anh không nghi ngờ điều đó chút nào." John không chắc anh đã nói những lời đó hay chúng chỉ đơn thuần nằm trong ý nghĩ, nhưng dù sao thì cô cũng không nghe thấy anh.
"Tạm biệt, John," Belle nói, giọng cố nghẹn lại trong tiếng nức nở. "Em biết anh là bạn của Alex và Emma, nhưng em sẽ đánh giá cao nếu anh không đến Westonbirt cho đến khi em rời đi." Tầm nhìn của cô mờ đi bởi nước mắt, cô quất ngựa phi nhanh thẳng hướng Westonbirt với tốc độ chóng mặt.
John dõi theo cô, và lắng nghe âm thanh tiếng vó ngựa phi nước đại của cô khi anh không còn trông thấy cô nữa. Anh đứng đó trong vài phút, tâm trí anh từ chối tiêu hóa tất cả những gì đang xảy ra. Sau nhiều năm nhục nhã và tự ghê tởm bản thân, cuối cùng anh cũng đã làm điều đugns đắn, điều đáng kính, nhưng rồi anh thấy mình như nhân vật phản diện của một trong những cuốn tiểu thuyết của bà Radcliffe[11].
John rên rỉ lớn tiếng và chửi thề mạnh mẽ khi đá một viên đá ra khỏi đường đi. Như thể đã cả cuộc đời trôi qua vậy. Chỉ khi anh nghĩ rằng anh đã đạt được thứ gì đó anh muốn, thì một giải thưởng lớn hơn lại treo lơ lửng trước mặt anh - điều mà anh biết anh không bao giờ có được.
Bletchford Manor là giấc mơ của anh, giấc mơ về sự tôn trọng, địa vị và danh dự, một cách để thể hiện với gia đình anh rằng anh có thể tự gây dự nó bởi chính bản thân mình; rằng anh không cần phải thừa kế một tước hiệu và một bất động sản để có thể trở thành một quý ông.
Nhưng khi đến Bletchford Manor anh đã gặp Belle, và nó gần như là các vị thần đang cười vào mặt anh, gọi anh ra và nói. "Hãy xem, anh sẽ không bao giờ làm được, John. Đây là thứ anh sẽ không bao giờ có." Anh nhắm nghiền mắt. Anh đã làm điều đúng đắn, phải không? Anh biết anh đã làm tổn thương cô.
Nỗi đau trong mắt cô quá trần trụi và sống động. Anh vẫn có thể trông thấy gương mặt cô trong tâm trí anh. Và rồi Belle trở thành Ana, đôi mắt cô đang thầm kết tội anh. "Khônggggg," cô rên rỉ. "Khônggggg." Và theo sau đó là tiếng nói của mẹ cô bé - "Chúng mày cùng một giuộc." John mở mắt, cố gắng gạt bỏ hình ảnh những người phụ nữ trong tâm trí.
Anh đã làm điều đúng đắn. Anh có thể không bao xứng đáng với tâm hồn trong sáng của Belle. Một hình ảnh của giấc mơ chớp nhanh trong tâm trí anh. Anh đang ở phía trên cô. Cô đang la hét. Anh đã làm điều đúng đắn. Ham muốn của anh đối với cô quá mãnh liệt. Cô sẽ bị tàn phá bên dưới sức mạnh đam mê của anh.
Nỗi đau âm ỷ trống rỗng dâng đầy ngực anh, ép chặt phổi anh. Với một chuyển động thành thạo, anh nhảy lên lưng ngựa và thúc ngựa chạy nhanh hơn Belle ban nãy. Khi anh phi nước đại trong rừng, lá cây quất mạnh vào mặt anh, nhưng John lờ đi, chấp nhận nỗi đau như một sự sám hối.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
Julia Quinn
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn
https://isach.info/story.php?story=dancing_at_midnight_tieng_viet__julia_quinn