Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuốn Sách Tiên Tri
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
L
àm trò dưới nước là một sự tra tấn - chết đuối mà không chết đuối - song Evangeline có thể cam chịu. Khi chàng trai câm đưa cô đến trước mặt Hermelius Peabody, cô biết sẽ có chuyện xảy ra, nhưng ánh mắt của chàng trai trẻ ấm áp đến độ khi anh cầm lấy bàn tay cô, cô đã đi theo.
Đã quen với những chiếc váy giản dị và người dân Kromeskill, Evangeline thấy choáng váng với phong cách và diện mạo của Peabody. Cô không biết phải nhìn vào đâu - bộ quần áo diêm dúa, bên trong cỗ xe ngựa loè loẹt, hay chàng trai trẻ với mái tóc buộc bằng vải tím có nước da tối đến mức gần như là màu đen.
- Thật tình cờ! Một cô gái rất ấn tượng, phải không? - Peabody nói bằng giọng rung rung, ông xem xét cô gái từ đầu đến chân, và dưới cái nhìn ấy, cô có cảm giác như chân mình bắt rễ xuống ván sàn. Ở cuối cỗ xe, chàng trai trẻ ngồi trên một chiếc giường nhỏ mở ra từ vách xe. Anh cũng nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô thấy yên lòng hơn.
- Cô nói cô là Evangeline hả? Một cái tên nghe có vẻ tao nhã đấy. Đúng, cô sẽ giữ nó. - Ông đâm mạnh đuôi bút lông ngỗng vào cuốn sách bọc da trước khi quay đầu sang chàng ttai trẻ trong xe - Cô đã gặp Amos của chúng tôi.
- Vâng.
Ông già cất bước, một việc đòi hỏi ông phải hơi khom người, và khiến cho khuỷu tay bọc nhung của ông quét vào cánh tay cô gái.
- Trông cô giống như một người vừa mới chạy vậy.
- Không phải vậy, thưa ngài. - Cô gái đáp.
- Gớm! Cô là kẻ nói dối đại tài. - Ông ta cười, tay vỗ vào bụng -Ngay cả ta thỉnh thoảng cũng phải chạy. Cô có gia đình không?
- Không.
Một nụ cười xếch đến tận mang tai hé lộ phía sau bộ ria dài.
- Tốt. Ở đây tất cả chúng ta đều mồ côi cả. Ví dụ như chàng trai trẻ tuyệt vời này. - Ông ta ra hiệu về phía Amos - Không họ hàng thân thích. Ngoài ra thì còn bị câm nữa, một chàng trai tội nghiệp. Còn ta hả? Mẹ ta cũng mất từ rất lâu rồi, có thể Chúa Lòng Lành đang giữ bà bên cạnh. - Ông ta vung mạnh tay kiểu thuần thục.
Vậy là chàng trai trẻ bị câm. Cô nhớ anh chạm vào cô rất nhẹ nhàng, lòng bàn tay anh thô ráp như của một tá điền. Anh đang quan sát với vẻ vô cùng tò mò.
- Thế cô làm gì hả cô gái? - Peabody hỏi.
- Làm gì sao?
- Tất cả chúng ta đều phải làm điều gì đó. trong khi chúng tôi rất vui vì có cô, nhưng nói thẳng ra, chúng ta phải làm ăn. - Cái lưỡi ông ta nấn ná ở từ đó - Mỗi người chúng ta phải tự lo cho mình. Chính ta cũng vậy. - Ông ta lè nhè - Ta điều hành những việc diễn ra hàng ngày, lên lộ trình, nói khi cần phải nói và quản lý bất kỳ lợi nhuận nào chúng ta kiếm được. Amos đang học trở thành thầy bói, và thỉnh thoảng là Cậu bé Rừng xanh.
Khuôn mặt câm lặng đó đột ngột đỏ lựng lên. Amos nhìn xuống đôi chân trần đầy bụi bẩn.
- Dù ta là người rộng lượng, song ta cũng không có đủ khả năng nhận một người không có khả năng kiếm tiền. Vì vậy, cô bé đáng yêu, cô sẽ làm gì?
Tôi giết người. Tôi là một kẻ giết người. Cô cắn môi và nghĩ đến những lời bà Visser đã nói về lễ rửa tội từ lâu của cô, đến thứ bà đã phát hiện ở lòng sông lạnh ngắt.
- Tôi nín thở. Ý tôi là tôi bơi.
Một bên lông mày trắng nhướn lên bên dưới vành chiếc mũ quăn.
- Bơi giỏi?
- Thưa ngài, chính xác là tôi không thể bị chết đuối.
Mép Peabody giật giật:
- Tuyệt! - Ông ta viết cái gì đó vào cuốn sách - Thật tốt là cô rất xinh xắn. - Ông ta lầm bầm - Người đẹp không thể chết đuối, một người cá, rất tuyệt vời. Tốt lắm, chàng trai trẻ sẽ giúp cô sắp xếp chỗ ở. Chúng tôi không thể từ chối cô được.
Suốt buổi đêm, Peabody đã phác thảo ra hàng ngàn cách để phơi bày người cá. Không chỉ đơn thuần là cô gái nín thở, mà ông còn cần có một cái thuyền chứa kha khá nước, nhưng đủ nhỏ để vận chuyển - hơi khác cái thùng một chút, có thể ngồi xổm được, và không lớn như cái thùng to ủ rượu. Ông tưởng tượng nó có thể tháo được, có đai, và mảnh gỗ cong có thể đập bẹp, phòng khi cô gái không tài năng như cô đã hứa. Ông viết nguệch ngoạc cho đến khi cây nến cuối cùng tắt lụi, khiến ông bị bao trùm trong bóng tối.
Sau một buổi tung hứng riêng tư do Melina đảm nhiệm giúp đàm phán một giá cả thuận lợi, Peabody đã đặt đóng thùng chỗ một người thợ Scotland ở Tarrytown. Chiếc thùng hoàn thiện thật đơn giản. Đó là một công trình có những cái đai hằn vết búa quanh những mảnh gỗ cong được xếp khít hoàn hảo, đủ rộng để chứa nước để bơi, song lại đủ thấp để một người đàn ông đang đứng có thể nhìn thấy bề sâu của nó.
trong khi đợi chiếc thùng được hoàn thành, Peabody bảo Benno bắt tay vào làm một loạt những chiếc ghế dài nhỏ đủ chỗ cho mười người. với sự giúp đỡ của Amos, Benno đã biến những chiếc hòm đựng trang phục và một cái chậu giặt thành những tấm ván đứng chắc chắn.
Suốt cả một buổi chiều quai búa và sửa chữa, Benno tình cờ nhận xét:
- Cô gái người cá đó khá ấn tượng. Tôi đã thấy cậu nhìn cô ấy.
Amos gật đầu. Những mảnh gỗ bào rơi ra khi Benno đục một mối nối.
- Không duyên dáng như Melina, nhưng xinh đẹp.
Amos giữ chặt một tấm ván và nghiêng đầu. Anh hầu như không nghĩ một chút nào về Melina kể từ khi Evangeline tới.
- Cậu hy vọng rằng cô ấy sẽ ở cùng chúng ta?
Ngực Amos thắt lại, đó là một cảm xúc anh không biết đặt tên là gì. Và anh nhún vai.
- Tốt nhất là không nên mong chờ cho tới khi chúng ta biết cô ấy định ở với chúng ta bao lâu. Hãy nghĩ xem cô ấy sẽ chịu đựng như thế nào.
Amos nhìn chằm chằm vào tấm ván, không muốn trả lời bạn anh. Không nghĩ đến Evangeline là điều không thể.
Mỗi người trong nhóm lần lượt đổ từng xô nước vào thùng, trừ Peabody và bà Ryzhkova, bởi bàn tay và tấm lưng của họ không thể chịu nổi công việc này. Peabody xem xét mọi người làm việc, giao nhiệm vụ và chỉ dẫn, trong khi ông nghiền ngẫm lại cách giới thiệu về màn trình diễn của Evangeline.
Cô là một người cá của hòn đảo Atlantis đã bị chìm từ lâu, một phép màu của những vùng biển thần bí và bí mật. Peabody đã mướn một họa sĩ vẽ một ấm áp phích mô tả Evangeline với một vây đuôi dài.
Cô tỏ ý lo ngại rằng mọi người sẽ thất vọng khi cô không thực sự sở hữu thứ đó. Peabody đáp lại:
- Cô rất xinh đẹp. Tất cả những vấn đề khác chỉ là chuyện nhỏ, miễn là cô nín thở và thể hiện được những màn trình diễn điêu luyện dưới nước. - Ông yêu cầu cô mặc một chiếc đầm dài trắng, nó sẽ phập phồng xung quanh khi cô bước vào thùng.
Phần đầu tiên không có gì là đau đớn, chủ yếu là cần đến kỹ năng bơi lội, màn bơi ngửa của cô trở nên ngoằn ngoèo, lượn khúc nhờ có chiếc đầm ướt và mái tóc màu xanh đen. Khi cô dừng lại để mỉm cười và vẫy tay, Peabody sẽ nói lan man về nguồn gốc bí ẩn của cô. Sau đó cô sẽ đập tay vào không khí, vỗ vào thùng và hét lên:
- Lặn!
Cô nín thở và lặn xuống đáy thùng, chiếc váy của cô bÔng bềnh ở trên trong khi Peabody nói, giọng ông rung động cả mặt nước. Ông khích lệ khán giả đếm nếu họ có thể, và ông bắt đầu một màn độc thoại dài dòng, bí hiểm.
- Những đau đớn và những nỗi kinh hoàng của biển sâu, thưa các quý ông và quý bà. Sinh vật đáng thương này, dưới vỏ bọc của một cô gái, đã đương đầu với tất cả! Và nếu là các vị, các vị có sống nổi không? - Đến đây ông chỉ một ngón tay vào cậu bé nhỏ nhất trong đám đông - Chàng trai, cậu có sống nổi không?
Evangeline đơn độc và sợ hãi phía dưới làn nước. Khi nhắm mắt lại, cô tưởng tượng ra hình ảnh đôi môi bầm tím của bà Visser hỏi tại sao cô lại làm thế. Khi nước ép chặt vào bụng và lồng ngực, vuốt ve cô, cô có cảm giác như đó là bàn tay, giọng nói của bà cô, đang cầu xin. Làm ơn!
Rất lâu sau màn trình diễn bắt đầu, Peabody gõ tay vào thành thùng, ra hiệu cho Evangeline trồi lên. Cô khoả rộng hai cánh tay để cho ống tay áo của cô trông như đôi cánh, và nổi lên, đầu tiên là đỉnh đầu, sau đó là đôi mắt và rồi cô chầm chậm mở mắt ra. Cô mỉm cười nụ cười của một diễn viên mà Peabody đã dạy cô. Khi bờ vai đã lên khỏi mặt nước, cô bắt đầu hít thở. Khi hai lá phổi đã căng đầy không khí, chiếc váy bám chặt vào người cô khiến cho cô trông như một bức tượng thần Vệ Nữ phía trên những cơn sóng. Ban đầu, những cái liếc mắt đểu cáng của đàn ông khiến cô xấu hổ, nhưng dần dần, cô đã trở nên quen với điều đó và cảm thấy bình thường hơn.
Có hai cặp mắt lúc nào cũng quan sát cô, một cặp mắt là của một người đàn ông có sẹo, cặp mắt kia là của một chàng trai câm lặng.
Khi họ di chuyển trên những con đường lầy lội từ thị trấn này đến thị trấn khác, cái chậu của Evangeline đã trở thành chiếc giường của cô, thành chậu được lật lên và trải nệm rơm, tạo thành một chỗ ở phù hợp, có một tấm vải dầu ở phía trước để che chắn mưa và gió, đem đến cho cô một chút riêng tư. Cô đóng móc ở bên ngoài những mảnh gỗ cong để mắc màn mà Melina đã đưa cho cô, biến cái chậu trở thành một kiểu căn phòng kín đáo.
Dù không cố ý, song cô thấy mình đang quan sát chàng thầy bói câm lặng. Anh có phong cách nhanh nhẹn giống loài thú và rất tốt bụng, nhưng cô thường thấy anh nhìn chằm chằm vào mình. Lúc đó, anh thường hướng ánh mắt đến chỗ khác, song không hiểu sao cô vẫn thấy mình như đã bị phơi bày, như thể anh biết bí mật của cô. Anh thường mang chăn đến để phủ lên những chỗ rơm cứng đâm xuyên qua chiếu và anh đảm bảo rằng những vết nứt trên chậu được bít lại chắc chắn bằng dầu hắc ín, anh lần ngón tay dọc những mảnh gỗ để xem nó có xê dịch hay không. Anh ở lại cho đến khi Evangeline kéo tấm vải dầu chắc chắn phía trước chậu và nhẹ nhàng nói với anh:
- Chúc ngủ ngon, Amos!
Evangeline không biết rằng anh vẫn nán lại cho tới khi anh chắc chắn rằng cô đã ngủ. Cô chỉ lặng lẽ mãn nguyện khi kéo tấm vải xuống vào mỗi đêm. Cô bắt đầu băn khoăn nếu anh có một giọng nói, không hiểu nó sẽ nghe như thế nào. Peabody nói rằng Amos bị câm nhưng ông không bao giờ nói lý do tại sao, có lẽ anh ấy đã từng bị ốm nặng. Cô tự hỏi không hiểu anh có tạo ra được bất kỳ âm thanh nào không, và anh nói những lời tiên đoán như thế nào nếu anh không thể nói được.
Trong khi Amos mơ những giấc mơ của một Cậu bé Rừng xanh - có những đầm lầy dồi dào muông thú, có những đám rong rêu mềm mại để anh ngủ ngon lành trên đó, có sự sảng khoái của những dòng sông mát lạnh áp vào da thịt, có một cô gái đáng yêu trong nước, mái tóc bÔng bềnh xung quanh như thảm cỏ - thì những giấc mơ của Evangeline lại u ám hơn nhiều. Cô mơ đến việc bò ra khỏi ngôi nhà màu xám ở Kromeskill, đầu gối đẫm máu, bùn đóng cứng lại cùng với lá thông. Lúc nào bà cô cũng đi theo cô, khuôn mặt tím tái, cầu xin lòng nhân từ và sự cứu giúp. Tại sao? Tại sao? Bà rất yêu cháu.
Gánh xiếc đang rời Philadelphia để đến những ngôi nhà gạch có đầu nhọn ở New Castle thì bầu trời nổi gió và mưa trút xuống đe dọa sẽ cuốn trôi cả bầy thú. Con ngựa nhỏ đá chân và lồng lên bên trong xe ngựa của mình, con lạc đà rít lên như một đứa trẻ bị thương. Lo sợ rằng việc cố gắng đi tiếp sẽ khiến chúng bị sa lầy, Peabody lệnh cho tất cả các cỗ xe dừng lại cho đến khi mưa tạnh. Màn đêm buông xuống với hơi nóng dày đặc buộc mọi người phải lên giường đi ngủ. Không khí nặng nề với những đám mây mưa, bầu trời như một quả cân kéo Evangeline xuống như bà của cô đã từng làm. Cô ngủ một giấc ngủ bồn chồn, không yên vì tội lỗi.
Nó bắt đầu với giấc mơ về việc chạy trốn, đầu gối đẫm máu và thở hổn hển. Nó kết thúc bằng việc cô bị vật ngã xuống sàn bếp, lòng bàn tay bà cô siết chặt cổ họng cô, cạy mở đôi môi cô, đổ liên tiếp những bình nước nóng bỏng vào đó. Nước nóng chảy tràn miệng cô, đốt cháy ruột gan cô, đổ đầy những nơi trống trải mà tội lỗi đã đục khoét.
Tiếng hét của cô vang khắp khu cắm trại, khiến những người ở gần phải giật mình. Amos tỉnh giấc. Anh đánh hơi không khí và lắng nghe. Âm thanh vang vọng đó quét qua làn da anh như điện giật. Anh nhảy khỏi giường mình trong cỗ xe của Peabody, vung tấm màn nhung ra phía sau, và đi theo âm thanh đó.
Ngón chân lún xuống đất mềm, anh bò về phía cái chậu dựng đứng. Đôi bàn tay ngập ngừng kéo tấm vải dầu và màn về phía sau. Đôi mắt hoang dại nhìn chăm chú. Bên trong cái chậu cong cong Evangeline đang quẫy đạp và đấm đá, đó không phải là cô gái anh thấy nổi lên khỏi mặt nước, mà là một con thú bị mắc bẫy. Anh lắng nghe. Evangeline thở hổn hển. Không, cô đang bị nghẹt thở. Cô không thể thở nổi, đang trở mình, đang có gì đó không ổn, đang sợ hãi.
Anh trèo vào ngồi bên cô, lướt những ngón tay mình lên má cô. Anh áp một bàn tay lên vai cô và cảm thấy một cái giật. Lại đây. Anh lắc nhẹ người cô, ngạc nhiên vì làn da mềm mại của cô, và cảm giác làn da đó thật mát lạnh dù trời rất nóng.
Evangeline mở mắt ra. Cô giật nảy lên, đập mạnh người vào những tấm ván chậu, miệng cô đang cử động, song chẳng có âm thanh nào phát ra. Amos hiểu. Có quá nhiều âm thanh, nó không thể thoát ra cùng một lúc được. Cô rùng mình.
Amos chạm vào xương đòn của Evangeline. Cánh tay cô vòng quanh người Amos và anh nhận thấy có một vết lằn đỏ thẫm trên vai cô. Đó là một điều thú vị. Anh lần theo dấu vết, dùng những đầu ngón tay khoanh tròn lại. Một vết đen lốm đốm trên làn da cô, một vết đỏ đi vào quá sâu - sao một vết bầm tím lại có thể đáng yêu đến vậy chứ? Amos cố gắng đưa cô ra khỏi giường, thoát khỏi con ác mộng. Anh kéo mạnh tay cô, song cô chỉ càng bám chặt hơn và la hét nhiều hơn. Những giọt lệ tuôn rơi, không hiểu tại sao, nhưng nó khiến anh cảm thấy mình cần phải ôm lấy cô. Khi anh cố gắng đặt Evangeline xuống, để đưa cô trở lại giấc ngủ, cô không cử động, cảm thấy như có một thứ gì đó ấm áp không tựu hình trong đầu mình, một ký ức mờ nhạt, một thứ gì đó từ xa xưa, khi anh còn nhỏ.
Rằng họ sẽ cùng nằm xuống, rằng anh sẽ cuộn tròn trên chiếu với cô gái rất mềm mại có đầu gối củ lạc và vết bầm tím đáng yêu. Cô nằm ngủ. Đúng, Evangeline có thể ngủ. Amos quyết định rằng anh sẽ thức. Để đề phòng. Cô rất sợ hãi và mềm mại như lông tơ.
Mong muốn tống khứ không khí hôi hám và những linh hồn xấu xa ra khỏi cỗ xe của mình, bà Ryzhkova đã mở cửa cỗ xe ngựa và nhìn sang bên khu đất phá hoang ngập nước. Và rồi bà nghe thấy tiếng la hét. Bà rùng mình, đó là cái lạnh một người phụ nữ cảm nhận được khi thần chết gọi tên mình. Bà đã từng nghe thấy âm thanh này, đã vượt bao đại dương để trốn tránh nó. Bà nhắm mắt thật nhanh, song chỉ thấy hình ảnh một bàn tay xanh xao của đàn ông với những đầu ngón tay vuông vức quen thuộc biến mất bên dưới lòng một con suối lạnh lẽo. Khi mở mắt ra, bà thấy bóng người học việc của mình đang chạy. Đến nơi cô gái người cá đang ngủ. Môi bà cong lên. Bà nhổ nước miếng để không phải nói từ đó ra, nhưng cái tên đó không thể nào kìm lại được:
- Nữ thần nước.
Khi bình minh bắt đầu ló rạng, Peabody thấy họ ở bên nhau, một bó những cơ thể mệt mỏi, bị chôn vùi một nửa trong rơm của một cái chiếu rách nát. Cánh tay Amos ôm chặt lấy bả vai của Evangeline, ngón tay anh chạm vào một vết bầm xấu xí. Họ tạo thành một câu đố nối với nhau một cách kỳ cục, nhưng hoàn hảo. Đã nhiều năm rồi ông không có một khát khao mãnh liệt như chàng trai, ít nhất là mười năm kể từ khi vợ ông qua đời. Ông muốn vỗ nhẹ vào đầu chàng trai, muốn xoa cho mái tóc của anh rối lên một chút, song lại nghĩ rằng tốt hơn hết là không đánh thức họ. Ông lặng lẽ kéo tấm vải dầu xuống, rồi vỗ nhẹ vào lưng mình, vẻ hài lòng. Một tương lai đầy những đứa trẻ tuyệt vời - những Cậu bé Rừng xanh và người cá, những thầy bói và vũ công - những vẻ đẹp mang lại lợi nhuận.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuốn Sách Tiên Tri
Erika Swyler
Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler
https://isach.info/story.php?story=cuon_sach_tien_tri__erika_swyler