Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuộc Đời Ông Già Noël
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ống khói giáng sinh đầu tiên
K
hi Ni-cô-la vào khoảng 50 tuổi, tóc và râu ông giờ đã trở nên trắng như tuyết, thì có một gia đình mới đến sống ở trong làng. Bạn có thể nghĩ đó cũng không hẳn là một gia đình, chỉ gồm một ông già nhỏ thó da đen và nhăn nheo giống như một quả hạch cùng một cô bé nhỏ gầy trơ xương rụt rè trốn tránh sự nhòm ngó của đám đông, những người hiếu kỳ thường hay tụ tập như thường lệ mỗi khi có ai mới đến.
"Tên ông ta là Các Din-Lơ", một bà thì thầm. "Bà quản gia già của điền chủ đã nói với tôi như thế. Bà nói rằng ông ấy rất giàu có. Ông ấy giàu đến nỗi có thể mua được một căn nhà to cũ trên ngọn đồi".
"Ông ấy có thể giàu nhưng trông không có vẻ gì là như thế" một người khác nhận xét. "Bà không nhận thấy cô bé đáng thương ở với ông ta hay sao? Con bé trông như thể cần phải ăn một bữa cỗ lớn. Nhưng con bé là ai nhỉ?"
"Cô bé ấy là cháu gái ông ta. Cha mẹ cô ấy đã chết cách đây không lâu và họ nói ông già mua một ngôi nhà trên đồi để họ có thể được riêng tư".
"Bác không biết ông ấy đã làm gì sao" một cậu bé trong cái đám đông tò mò ấy hỏi. "Ông ta đóng chặt tất cả những cái cổng chỉ chừa lại một cái ở phía trước mà ông vẫn khóa chặt với cái khoen to như thế này này." Cậu bé vừa nói vừa dang hai tay để minh họa kích cỡ. "Còn chưa hết đâu. Cháu không biết làm sao các bác có thể vào được căn nhà đó bởi vì ông ta đã chặn những tấm ván khắp các cửa sổ, cửa trước và cửa hông. Giờ đây không có một dấu hiệu nào của sự sống ở bên trong ngôi nhà cũ đó nữa. Các bác sẽ nghĩ đó là một căn nhà bỏ hoang".
"Vậy sao, chắc là ông già đó điên rồi" họ đều nói. "Chắc ông ta sợ hãi ai đó"
"Có điều gì để sợ hãi đâu" một người nhận xét, "Điều duy nhất mà ông ta sợ hãi là ai đó ăn cắp tiền của mình".
"Tôi chắc là Ni-cô-la người khắc gỗ sẽ rất quan tâm đến tin này" người khác nói.
"Một đứa trẻ nữa trong làng, cũng là một điều đáng yêu vậy."
"Ni-cô-la đã biết về cô bé ấy rồi" họ nghe một giọng trầm đáp phía sau lưng và mọi người quay lại thì thấy đó chính là Người khắc gỗ đã tham gia vào nhóm mà nãy giờ họ không biết.
"Con bé tên là Kây-ti. Tôi đã từng biết một cô gái có cái tên đó". Ông tiếp tục với cái nhìn buồn bã xa xăm trong đôi mắt màu xanh vốn rất vui vẻ khi nhớ lại cô em bé bỏng của mình. "Tôi muốn làm một cái gì đó thật đặc biệt cho cô bé đáng thương đó".
"Làm sao anh biết được tên con bé hả Ni-cô-la?"
"Cô bé đang lang thang trong sân giống như thể một con chó khốn khổ bị nhốt" Ni-cô-la đáp. "Tôi đang đi ngang qua đấy bèn dừng lại trước cổng để nói chuyện với cô bé. Nó nói rằng nó không được phép ra khỏi hàng rào và chỉ có thể chơi bên trong sân mỗi ngày một tiếng đồng hồ. Nó cũng kể với tôi rằng ông nội nó không muốn nó chơi với những đứa trẻ trong làng sợ nó lỡ lời nói về vàng của ông ta và nơi ông ấy cất giữ."
"Làm như người ta thèm đụng đến tiền của lão không bằng" mọi người nói một cách giận dữ. "Lão là một lão già bần tiện. Tôi đánh cá là lão sẽ không treo cái vớ của con bé vào ngày trước lễ Giáng sinh cho xem".
"Đó là một cuộc cá cược huề vốn", Ni-cô-la cười, "Ông ấy sẽ không mở cửa trước cho dù là để nhận một thứ gì đó miễn phí".
Đám đông giải tán và Ni-cô-la trở về với công việc của mình, nhưng vài tháng trôi qua ông vẫn suy nghĩ về sự cô đơn của Kây-ti. Ông thấy con bé vài lần và nó nói với ông là nó không được phép treo chiếc vớ của nó vào lễ Giáng Sinh. Lần cuối cùng ông ghé thăm nó, lão già Din-Lơ giơ gậy về phía ông và bảo ông phải tránh xa căn nhà của lão. Cuối cùng thì không còn được gặp Kây-ti nữa nhưng Ni-cô-la vẫn làm một vài thứ đồ chơi cho cô bé và gói cất đi, chờ khi có dịp.
Một vài ngày trước Lễ Giáng sinh, Ni-cô-la đi rảo một vòng trên con đường tới ngôi nhà đó. Ông nhìn lên những chiếc cửa lớn và cửa sổ đã bị che phủ và mắt ông sáng lên khi ông nhận ra ống khói khổng lồ trên mái nhà. Ông cười khúc khích một mình, "Ta sẽ cố đến đó! Có thể ta sẽ bị mắc kẹt nhưng nó xứng đáng được bõ công."
Đêm trước Giáng Sinh trời tối và không có trăng với những cơn gió rít xuyên qua những hàng cây bám đầy tuyết hắt vào mặt của Ni-cô-la, phủ đầy chiếc xe trượt và bầy tuần lộc một lớp áo choàng ánh bạc.
"Cố lên nào" ông động viên bầy tuần lộc, "Chỉ còn duy nhất một ngôi nhà trên đồi mà thôi".
Ông run rẩy trong chếc áo choàng và bây giờ trông giống như một người tuyết khổng lồ với cột tuyết đóng chặt trên chòm râu bạc của ông. Ông cột bầy nai trước cổng, với lấy chiếc bao ở phía sau chiếc xe và trèo từ chỗ ngồi cao trên xe qua khỏi hàng rào rồi nhảy xuống sân. Ông dừng chân để nghe ngóng nhưng chỉ nghe thấy tiếng đập mạnh của cánh cửa chớp trong gió. Ông bò vào bên hông nhà nơi có cây nho che phủ cánh cửa và đây là một chiếc thang lý tưởng để leo lên mái nhà.
Do quá to lớn đẫy đà lại còn thêm chiếc bao tải trên lưng nên rất khó khăn nhưng cuối cùng ông vẫn lên được trên mái nhà và thở hổn hển. Đây là phần nguy hiểm nhất vì rất dễ bị trượt chân trên băng và tuyết, ông phải khoét đường đi bằng con dao nhỏ làm thành hốc để bám chân. Cuối cùng thì một hình dáng to lớn hiện ra lù lù ở phía trên đầu ông... đó là ống khói. Ni-cô-la dừng lại và nghỉ ngơi giây lát, sau đó dựa vào thành ống khói và nhìn xuống bên trong ống khói đen ngòm.
"Đúng như mình nghĩ" ông thì thầm, "lão già keo kiệt sẽ tắt lửa vào ban đêm... thậm chí vào cái ngày giá lạnh như đêm nay". Ông trèo qua thành ống khói và bắt đầu trượt xuống một cách nguy hiểm. Cẩn thận đặt chân trên những viên gạch nhô ra, ấn chặt tay vào hai bên thành tấn lưng vào tường, ông trèo xuống một cách chậm chạp từng tấc một đến khi ông cảm thấy nền đất cứng bên dưới chân mình. Ông bước ra khỏi lò sưởi vào trong căn phòng tối đen cũng như ống khói. Dần dần mắt ông trở nên quen với bóng tối, ông có thể nhìn thấy một cái bàn và bằng cách dò dẫm trong bóng tối cuối cùng ông tìm thấy một mẩu nến nhỏ và thắp ngay. Xong xuôi ông kéo từ trong chiếc bao tải một cái vớ bằng len màu xanh da trời tươi mới, bỏ đồ chơi vào trong đến khi đầy đến miệng vớ. Ông cũng để lại trong đó những quả hạch và kẹo khi ông nghĩ đến sự đói khổ mà thỉnh thoảng cô bé đã phải chịu. Ni-cô-la đặt chiếc vớ lên trên bệ lò sưởi, đè nó xuống bằng chiếc giá nến, rồi ông lùi lại phía sau để chiêm ngưỡng công trình của mình. Thế rồi ông giật mình thổi tắt ngọn nến khi bỗng nghe thấy tiếng cửa mở và lão Din-Lơ chạy ào vào phòng.
"Sao mày dám lén lút vào nhà tao? Tao biết là mày đang theo dõi vàng của tao. Tao sẽ cho mày biết tao đối xử với một tên trộm như thế nào, tao sẽ cho mày biết tay!" Lão già nhặt một cây củi và vung nó vào người Ni-cô-la, ông nhảy tránh sang một bên để chiếc bàn chắn giữa hai người.
"Đừng có dớ dẩn" ông nói thật mau, nhận ra rằng Din-Lơ đang ở trong cơn thịnh nộ và nguy hiểm. "Tôi không đến đây vì vàng của ông. Hãy nhìn... "
"Sao lại không. Vậy chứ cái gì xui mày đi vào nhà tao nửa đêm thế này."
"Tôi sẽ cho ông biết cái gì! Hãy nhìn vào chiếc vớ phía sau lưng ông kìa. Những đứa trẻ khác trong làng đều đặt chiếc vớ của nó ngoài cửa nhà chúng, nhưng ông vì quá đáng sợ đến nỗi cháu nội của ông không dám yêu cầu ông bất kỳ điều gì. Tôi chỉ muốn làm cho cô bé cảm thấy giống như những đứa trẻ khác, và vì thế nó sẽ nhận những quà tặng giống như những đứa trẻ khác vào sáng ngày lễ Giáng Sinh".
"Quà tặng!" lão già la lên, bối rối và hạ thanh củi xuống. "Mày muốn nói rằng mày phát những món quà ử" Lão nhìn Ni-cô-la với một ánh mắt khác lạ.
"Vâng" Ni-cô-la trả lời, nhẹ nhõm khi thấy thanh củi được dẹp đi. "Tôi thậm chí sẽ tặng ông một món quà Giáng Sinh, ông lão ạ." Ông với từ trong chiếc túi sâu và đổ ra một đống những đồng tiền vàng lên trên bàn trước mặt Din-Lơ "Đây này, nếu vàng là tất cả những điều mà ông quan tâm thì đây này..., và nữa này,... và nữa đây này để ông cất vào kho dự trữ của ông! Và bây giờ" Ni-cô-la nói với cái giọng của một người có quyền, khi ông phủi mồ hóng một bên mắt: "Xin ông vui lòng chỉ cho tôi lối ra cửa trước. Nếu tôi phải trèo ngược trở lại ống khói tôi sẽ không bao giờ giặt sạch được bộ cánh này".
Và như thế từ căn phòng ông đĩnh đạc bước đi, xét bề ngoài thì cái dáng dấp mập mạp và hơi buồn cười bao phủ đầy mồ hóng, tuy nhiên ông trông có vẻ rất ấn tượng đối với lão già Din-Lơ, lão vội vã đi trước để mở cửa cho Ni-cô-la trở ra ngoài bầu trời đen tối và lạnh lẽo.
Tuần sau dân làng bàn tán với vẻ sôi nổi. Có điều gì đó đang xảy ra trên ngọn đồi. Lão già keo kiệt đã tháo bỏ những tấm ván chắn cửa sổ và cửa lớn. Lão mua một chiếc xe ngựa và đã đi xuống làng để mua thật nhiều thức ăn. Lão cũng đã nói chuyện với thầy giáo làng; vài ngày sau người ta thấy Kây-ti cùng ông nội xuất hiện trên con đường dẫn đến trường, khuôn mặt cô gái nhỏ rạng rỡ cùng lão già, cô bé nhảy chân sáo đi cùng với lão và bàn tay nhỏ bé nồng ấm của cô bé nằm trong nắm tay của ông nội. Tất cả những điều này có được chỉ vì Ni-cô-la đã trèo xuống ống khói để nhét đầy MỘT chiếc vớ!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuộc Đời Ông Già Noël
Bryan Griffin
Cuộc Đời Ông Già Noël - Bryan Griffin
https://isach.info/story.php?story=cuoc_doi_ong_gia_nol__bryan_griffin