Chương 8
hật ra, thưa ngài đại diện, chúng tôi không muốn có đứa thứ ba. Nhưng do chúng tôi đã thử nghiệm loại bao cao su bị thủng: ông biết đó, những bao cao su chúng tôi sẽ bán cho những khách hàng muốn chết vì bệnh lây nhiễm qua đường tình dục.
Lucrèce lắc cái đầu thất vọng trước số phận trên.
- Ông cũng đồng ý rằng ngay lần thử đầu tiên một sản phẩm của chúng tôi, chúng tôi đã không gặp may.
- À đúng thế, những chiếc bao cao su do Tôi không sợ chết cung cấp được đảm bảo nhiều lỗ xốp. Ông bà nên tin tưởng chúng tôi, - người đại diện đáp lại.
- Dù biết thế..., - bà mẹ thở dài và đúng lúc đó Alan bỗng nhiên xuất hiện trong cửa tiệm.
- Con tào mẹ! Con tào bố! Con tào bác!... - Nó tiếp tục nói và đến ôm hôn người đại diện một cách tự nhiên. - Ông có thấy không, trời đang mưa, thật tốt quá. Chúng ta cần phải có nước, ông nhỉ!
- Hôm nay ở trường thế nào? - Bà mẹ hỏi.
- Vui lắm ạ! Trong giờ nhạc, con đã hát và cả lớp đều cười.
- Đấy, ông thấy rõ chưa. - Bà Tuvache thốt lên, chỉ cho người đại diện thấy.
- Đúng là nó có vẻ không dễ dạy bảo... - người đại diện công nhận và chùi má. - Ít ra hai đứa kia không giống nó, đúng không?
- Ồ không, nếu là chúng nó thì chúng đã thở dài khi đi ngang qua và xô ông té nhưng không một lời xin lỗi. Đứa con trai lớn, dù không ăn nhiều, vẫn luôn làm chúng tôi hài lòng, lúc nào cũng khép mình trong phòng, còn đứa con gái tội nghiệp Marilyn, sắp bước vào tuổi 18, luôn cảm thấy mình xấu xí và vô dụng ở đây. Nó luôn nóng trong người và đổ mồ hôi. Nó đang tìm vị trí của nó.
- Ừm... - Người đại diện mới của nhà cung cấp Tôi không sợ chết lầm bầm, ông mở cái cặp và lấy cuốn sổ đặt hàng.
Và ông quan sát toàn bộ cửa hiệu lần đầu tiên ông đặt chân tới.
- Ông bà có một cửa hiệu đẹp đó. Ở vị trí thật lạ, một mình lọt thỏm giữa những cao ốc chọc trời. Mà đúng hơn đây là cửa hiệu đẹp nhất đại lộ Bérégovoy. Cái mặt tiền cũng lạ mắt. Tại sao có cái tháp nhỏ phía trên mái nhà, giống một cái tháp chuông nhà thờ hoặc giáo đường Hồi giáo? Trước kia ở đây là gì? Nhà thờ hay tu viện?
-... Cũng có thể là đền thờ đạo Hồi, hoặc một miếu thờ. Không ai biết cả, - Lucrèce trả lời. - Dọc theo hành lang, hẳn là các gian phòng của các thầy tu và sau đó được biến thành các phòng ngủ, phòng ăn, nhà bếp của căn hộ. Và trên bậc thang chiếu nghỉ bên trái, một cánh cửa nhỏ dẫn đến những tấm đá cũ của chiếc cầu thang cuốn lên tháp, nhưng chúng tôi không bao giờ ra đó. Bên dưới, phía trong cùng, hẳn là kho chứa đồ thờ cúng. Tôi sử dụng để chế biến thuốc độc của cửa hiệu.
Người đại diện dùng các ngón tay gõ vào một bức tường rỗng.
- Ông bà đã cho phủ một lớp thạch cao? (Sau đó ông chiêm ngưỡng quầy trưng bày hàng và ông tự bình luận): Hai gian hàng ở giữa, một gian hàng dọc hai bên tường, sàn lót gạch Delft loại xưa, ánh sáng tang tóc trên trần nhà, sạch sẽ và ở đây có nhiều sự lựa chọn nhỉ!... Những cái nút thòng lọng cũng có bán...
- Cũng đúng lúc, chúng tôi phải đặt ông thêm nhiều sợi gai dầu, - Mishima nãy giờ im lặng lên tiếng tuyên bố. - Buổi tối, tôi thích ngồi quấn những sợi dây và xem những thảm họa trên tivi. Khách hàng thích những món hàng làm thủ công. Có một năm, chúng tôi đặt những sợi dây chế biến công nghiệp và thế là khách hàng đều té xuống ghế.
- Tôi sẽ đặt cho ông một ba lô sợi gai dầu được không? - Người đại diện ghi chú.
- Và thêm xyanua nữa, - Lucrèce nói trước quầy hàng phía bên tường trái nơi những chai lọ xếp thẳng hàng, - tôi xài gần hết rồi. Và đất chứa thạch tín: một bao 50 ki-lô.
- Ghi thêm một chiếc áo kimono cỡ XXL, - Mishima nói chen vào.
Người đại diện bước đi trong cửa hiệu và ghi chú những món hàng hai vợ chồng muốn đặt. Khi ông tới quầy hàng tươi, ông ngạc nhiên:
- Sao ở đây trống trơn vậy: vài cánh hoa lồng đèn, vài chùm nhựa ruồi đen, vài cây nấm diềm rực rỡ, Galerina marginata, nhưng sao không có nhiều động vật nuôi trong những chiếc hộp có khoét lỗ để chúng thở...
- À, chúng tôi không có duyên với các loại động vật, - Mishima thú thật, - dù đó là ếch vàng, rắn độc hay góa phụ đen... Ông thấy đó, - ông chồng giải thích cho người đại diện, - vấn đề là ở chỗ khách hàng họ cô độc lắm nên họ sẽ rất quý những loài thú độc bán ở đây. Và kì lạ thay, chúng cảm nhận được điều này và không cắn chủ. Có một lần, em còn nhớ không Lucrèce?... Một quý bà đã quay trở lại cửa hiệu với con nhện Mygale đã mua trước đó. Tôi ngạc nhiên lắm và bà ấy hỏi mua những cây kim. Tôi cứ tưởng bà ấy muốn dùng kim đâm vào mắt. Nhưng hoàn toàn không phải thế, bà ấy mua kim để đan những đôi ủng nhỏ tí ti bằng những sợi len mềm mại cho con nhện bà ấy đặt tên Denise. Họ đã trở thành bạn bè, và hơn nữa, bà lại để nó tự do trong túi xách. Bà lôi nó ra và cho nó bò trên tay. Tôi bèn nói với bà ấy: “Bà hãy cất nó đi.” Bà ấy còn đùa: “Denise đã làm cho tôi yêu đời trở lại.”
- Một lần khác, - Lucrèce bồi thêm, - một kẻ bị trầm cảm đã mua một con rắn hổ mang phun nọc độc nhưng nó chẳng bao giờ cắn chủ nó, còn chủ nó cuối cùng đặt tên cho nó là Charles Trenet. Ông ấy nên gọi nó là Adolf mới đúng?! Chúng tôi luôn lấy tên của những người đã tự sát để đặt tên con: tên Vincent là của Van Gogh, tên Marilyn là của Monroe...
- Vậy tại sao tên Alan? - Người đại diện hỏi.
- Ông ấy nên gọi con rắn đó là Nino Ferrer, - Lucrèce tiếp tục dòng suy nghĩ, - với cái tên như thế, chúng tôi hẳn đã hiểu tại sao.
- Đúng là vậy, loài động vật toàn gây thất vọng, - Mishima nói chen vào. - Khi mấy con ếch vàng xổng chuồng, chúng nhảy tứ tung khắp cửa hiệu. Và thế là không dễ bắt chúng lại bằng lưới, nhất là khi chẳng thể đụng vào chúng, nếu không sẽ chết chắc. Chúng tôi sẽ không bán động vật nữa, và chúng tôi cũng không biết phải xử lí thế nào với quầy hàng tươi này.
Ngồi trên bậc thềm cầu thang dẫn lên căn hộ, Alan cầm trong tay một que nhỏ bằng nhựa phía trên gắn một chiếc vòng, nó thổi vào và thế là vô vàn bong bóng xà phòng bay lên. Chúng bay lên, hạ xuống, trôi bồng bềnh, nhiều màu sắc và lấp lánh khắp Cửa hiệu Tự sát. Chúng lượn đi, không chút lo âu, giữa các gian hàng. Mishima uốn cổ nhìn theo hành trình của chúng.
Một bong bóng xà phòng to nổ tung khi chạm vào lông mày của người đại diện, ông liền chùi mắt và nhăn nhó tiến về chiếc cặp của ông trên quầy: “Có thể tôi có một ý tưởng để giúp cho đứa con đang gặp khó khăn của ông bà.”
- Đứa nào? Alan à?
- À không, nó thì... tôi nói đứa con gái. Ở chỗ Tôi không sợ chết, chúng tôi vừa tung ra thị trường một sản phẩm mới và sẽ không nguy hiểm cho nó.
- Không nguy hiểm cho nó? - Bà Lucrèce hỏi lại.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát