Chương 7 - Sự Đến
ũng khá đó, chàng trai,” lão Briggs miễn cưỡng nói, cũng khá.”
Lão nhìn nhận thành quả xới luống đất của người trợ việc mới. Sẽ chẳng hay ho gì nếu để anh chàng này vượt qua mình, Briggs nghĩ.
“Cậu nghĩ mà xem,” lão nói tiếp, “đừng nên làm việc vội vã như vậy. Phải cẩn thận chắc chắn. Làm đâu chắc đó mới được.”
Chàng thanh niên hiểu rằng kết quả của mình tốt hơn nhiều so với lão Briggs.
“Giờ thì dọc theo chỗ này,” Briggs nói tiếp. “Chúng ta sẽ trồng thêm mấy cây trúc. Bà ấy không thích trúc - nhưng tôi chả quan tâm. Phụ nữ thì cảm xúc thất thường, nếu cậu cứ lờ đi thì tôi dám chắc họ chả bao giờ nhận thấy. Dù tôi vẫn nghĩ bà ấy là loại người để ý đến mọi chuyện. Dù bề ngoài xem chừng bà ấy có đủ thứ phải lo rồi, quản lý một ngôi trường thế này mà.”
Adam hiểu “bà ấy”, người chiếm phần quá nhiều trong những cuộc trò chuyện của Briggs, ấy là bà Bulstrode.
“Vừa nãy cậu nói chuyện với ai thế?” Briggs nói tiếp, giọng ngờ vực, “khi cậu đến nhà kho lấy cây trúc đấy?”
“Ô, là cô bé học sinh thôi mà,” Adam nói.
“À. Phải con bé người Ý không? Cẩn thận đấy chàng trai. Đừng có dính đến người Ý, tôi biết quá rõ. Tôi biết người Ý, thực đấy, trong thế chiến thứ nhất, và nếu lúc đó tôi biết được điều mà lúc này tôi biết đây, thì tôi đã cẩn thận hơn. Hiểu chứ?”
“Có hại gì đâu,” Adam nói, ra vẻ sưng sỉa. “Con bé chỉ giết thì giờ thôi mà, thật đấy, và hỏi tên một vài loại cây.”
“À,” Briggs nói, “nhưng cậu phải cẩn thận. Địa vị của cậu không nên nói chuyện với các học sinh. Bà ấy không thích đâu.”
“Tôi không gây hại gì cả, tôi không nói điều không nên nói.”
“Tôi có bảo cậu gây hại gì đâu, chàng trai. Ý tôi bao nhiêu thiếu nữ tập trung về một chỗ như vậy, mà có gì để khuây lãng đâu, cậu nên cẩn thận thì hơn. Vậy thôi. Ô mà Mụ Quỷ già đến rồi kìa. Muốn giao việc khó đây, lại đến tay tôi thôi.”
Bà Bulstrode đang nhanh chân bước đến. “Chào ông Briggs,” bà nói. “Chào anh… ờ…”
“Adam, thưa bà.”
“À vâng, Adam. Ô, dường như anh xới thửa đất này rất đạt yêu cầu. Lưới ở sân tennis bị xệ xuống đấy, Briggs. Ông để ý nhé.”
“Được rồi, thưa bà. Tôi sẽ đến xem sao.”
“Ông định trồng cây gì phía trước này thế?”
“Ồ thưa bà, tôi nghĩ…”
“Không trồng trúc,” bà Bulstrode cất lời, không cho lão nói nốt câu, “Thược dược,” rồi bà đi thẳng.
“Đến - ra lệnh,” lão Briggs nói. “Chẳng phải thường đâu. Nếu cậu làm việc không đúng mực, bà ấy sẽ sớm nhận ra ngay. Và hãy nhớ lời tôi đấy, cẩn thận, chàng trai, về người Ý và những người khác.”
“Nếu bà ta phát hiện tôi có lỗi gì, tôi sẽ sớm biết phải làm sao,” Adam cáu kỉnh nói. “Tôi còn bao nhiêu việc phải làm.”
“A, ngày nay thanh niên các cậu toàn kiểu đấy. Không chịu nghe lời ai cả. Tôi chỉ nói là, phải nhìn trước ngó sau.” Adam tiếp tục khoác vẻ cáu bẳn, nhưng rồi cúi xuống làm việc tiếp.
Bà Bulstrode quay lại con đường về tòa học xá. Bà hơi nhíu mày.
Cô Vansittart từ phía ngược chiều đi lại.
“Chiều hôm nay nóng thế nhỉ,” cô Vansittart nói. “Vâng, rất oi bức và ngột ngạt.” Một lần nữa bà Bulstrode lại cau mày. “Cô có để ý chàng thanh niên kia không - anh chàng làm vườn ấy?”
“Không, không đặc biệt chú ý lắm.”
“Tôi thấy anh ta dường như có vẻ gì đó… ờ… rất lạ,” bà Bulstrode nghiêm nghị nói. “Không phải dân quanh đây.”
“Có lẽ cậu ta vừa ở Oxford ra và muốn kiếm chút tiền.”
“Anh ta khá ưa nhìn. Các em học sinh chú ý đến anh ta.”
“Cũng dễ hiểu thôi mà.”
Bà Bulstrode mỉm cười. “Kết hợp tự do cho các em học sinh với giám sát chặt chẽ - có phải ý cô là vậy, Eleanor?”
“Vâng.”
“Chúng ta làm được,” bà Bulstrode nói.
“Vâng, quả đúng vậy. Ở trường Meadowbank chưa bao giờ bị vụ bê bối nào sao?”
“Có một đôi lần suýt nữa thì xảy ra,” bà Bulstrode nói. Bà cười. “Quản lý một trường học chưa có giây phút nào là tẻ nhạt cả.” Bà nói tiếp, “Đã bao giờ cô cảm thấy cuộc sống ở đây tè nhạt chưa, Eleanor?”
“Thực sự là không,” cô Vansittart nói. “Tôi thấy công việc ở đây là hứng thú và hài lòng nhất. Hẳn bà phải cảm thấy tự hào và hạnh phúc, thưa bà Honoria, với thành công to lớn mà bà đạt được.”
“Tôi nghĩ mình đã làm được nhiều điều tốt,” bà Bulstrode trầm tư nói. “Dĩ nhiên, chẳng có gì được giống y như điều ban đầu người ta tưởng tượng…
“Này cô Eleanor thử nói xem,” bà bỗng nói, “nếu là quản lý nơi này, cô sẽ thay đổi những gì? Đừng ngại nói. Tôi thích được nghe.”
“Tôi không nghĩ mình muốn thay đổi gì,” Eleanor Vansittart nói. “Tôi thấy dường như tinh thần ở nơi đây và cả ngôi trường này là gần như hoàn hảo.”
“Ý cô là sẽ tiếp nối đường lối này?”
“Vâng, đúng vậy. Tôi không nghĩ còn có thể làm tốt hơn được nữa.”
Bà Bulstrode yên lặng một lát. Bà đang tự nghĩ: Có phải cô ấy nói thế để làm mình vui lòng không. Không ai hiểu hết con người. Dù có sống gần gũi họ nhiều năm. Chắc chắn, cô ấy không có ý đó. Bất cứ ai có tư tưởng sáng tạo ắt hẳn đều muốn thay đổi. Dù đúng là nói như thế cũng không được khéo léo lắm… Và sự khéo léo rất quan trọng. Nó quan trọng đối với các phụ huynh, quan trọng đối với học sinh, quan trọng đối với giáo viên. Eleanor chắc chắn có sự khéo léo.
Bà cao giọng, “Nhưng mà bao giờ cũng phải có những điều chỉnh chứ? Cho hợp thời thế và quan niệm xã hội mỗi lúc.”
“Ồ điều đó, vâng,” cô Vansittart nói. “Như người ta nói, con người phải thay đổi để thích ứng theo thời gian. Nhưng đây là trường của bà, thưa bà Honoria, bà đã tạo ra nó như ngày nay và truyền thống của bà là cốt lõi của ngôi trường này. Tôi nghĩ truyền thống rất quan trọng, bà không nghĩ vậy sao?”
Bà Bulstrode không trả lời. Trong đầu bà đang lởn vởn lời sắp được nói ra, những lời khi đã nói thì không thể rút lại được. Lời mời làm đối tác còn lơ lửng trên không. Dù với cung cách lịch thiệp của mình cô Vansittart tỏ vẻ không nhận ra, nhưng hẳn đã cảm thấy. Bà Bulstrode thực sự không biết điều gì khiến bà kìm lại. Sao bà lại ghét phải nói ra đến thế? Có lẽ, bà lấy làm buồn mà thừa nhận, bởi bà ghét từ bỏ quyền kiểm soát. Trong thâm tâm, dĩ nhiên, bà muốn ở lại, bà muốn tiếp tục lãnh đạo ngôi trường của mình. Nhưng có chắc là không còn ai kế nhiệm xứng đáng hơn Eleanor? Rất đáng tin cậy, rất có trách nhiệm. Dĩ nhiên, ở khía cạnh đó thì Chaddy thân yêu cũng vậy - họ là người có trách nhiệm. Vậy mà bà không bao giờ có thể nhắm Chaddy vào chức hiệu trưởng của một ngôi trường xuất chúng.
“Mình muốn gì đây?” bà Bulstrode tự nhủ. “Mình mệt mỏi làm sao! Thực ra, đến lúc này, chưa bao giờ mình mắc phải khuyết điểm do dự.”
Tiếng chuông cất lên từ xa xa.
“Giờ tiếng Đức của tôi,” cô Vansittart nói. “Tôi phải vào lớp thôi.” Bà đi về khu học xá, bước chân nhanh nhẹn nhưng dáng vẫn trang nhã. Bà Bulstrode đi chậm hơn, suýt va vào cô Eileen Rich đang hối hả từ đường phụ bước vào.
“Ô, tôi xin lỗi, thưa bà Bulstrode. Tôi không nhìn thấy bà.” Tóc của cô, như mọi khi, xổ xuống từ búi tóc lôi thôi. Bà Bulstrode nhìn những gò xương xấu xí nhưng nhìn hay hay trên khuôn mặt cô, một phụ nữ trẻ, kỳ lạ, luôn hào hứng và lôi cuốn.
“Cô đang có giờ à?”
“Vâng. Giờ tiếng Anh…”
“Cô thích dạy học lắm phải không?” bà Bulstrode nói.
“Tôi yêu công việc này. Đó là điều vui thú nhất trên đời.”
“Tại sao?”
Eileen Rich đứng khựng lại. Cô đưa tay vuốt tóc, nhíu mày cố suy nghĩ.
“Buồn cười thật. Tôi không biết đã thực sự suy nghĩ về điều này chưa đấy. Tại sao người ta thích dạy học? Bởi nghề này làm họ cảm thấy cao quý và quan trọng ư? Không, không… không đến nỗi thế. Không, giống chuyện câu cá hơn, tôi nghĩ thế. Ta không biết mình bắt được con cá gì, ta sẽ lôi được gì từ dưới biển, vấn đề là phản ứng như thế nào. Thật phấn khích khi nó xảy đến. Không thường xuyên lắm, dĩ nhiên.”
Bà Bulstrode gật đầu tán đồng. Bà đã đúng! Cô gái này có điều đặc biệt!
“Tôi cho là ngày nào đấy cô sẽ quản lý trường của riêng mình,” bà nói.
“Ô, tôi mong là vậy,” Eileen Rich nói. “Thật sự. Đấy là điều tôi thích hơn hết thảy.”
“Cô có nhiều ý tưởng phải không, về việc nên quản lý trường thế nào ấy?”
“Mọi người ai cũng có ý riêng của mình cả, tôi nghĩ vậy,” Eileen Rich nói. “Tôi dám nói rằng rất nhiều ý tưởng tuyệt diệu nhưng khi thực hiện thì kết quả lại không ra sao. Dĩ nhiên luôn có rủi ro như vậy. Nhưng phải có người thử nghiệm chứ. Tôi sẽ học được từ kinh nghiệm… Điều kinh khủng nhất ấy là người ta không thể thành công nhờ kinh nghiệm của người khác được, phải không?”
“Chính thế,” bà Bulstrode nói. “Sống trên đời, người ta phải phạm sai lầm của riêng mình.”
“Trong đời người, như vậy thì không sao,” Eileen Rich nói. “Ngoài đời, ta có thể đứng lên và làm lại từ đầu.” Tay cô buông thõng sang hai bên, bàn tay vo thành nắm. Vẻ mặt dữ dội. Rồi bỗng nhiên khuôn mặt giãn ra, chuyển thành vẻ hóm hỉnh. “Nhưng nếu một ngôi trường suy sụp tan tành, ta không thể nào dựng nó dậy và làm lại từ đầu, phải không ạ?”
“Nếu cô quản lý một trường như Meadowbank,” bà Bulstrode nói, “cô sẽ tạo ra những thay đổi - thử nghiệm chứ?”
Eileen Rich tỏ vẻ ngượng ngập. “Điều đó - điều đó thật khó nói lắm ạ,” cô nói.
“Ý cô là sẽ làm,” bà Bulstrode nói. “Đừng ngại nói ra ý của mình, cô gái ạ.”
“Tôi nghĩ là ai mà chẳng muốn áp dụng ý tưởng của mình,” Eileen Rich nói. “Tôi không nói trước là những ý tưởng đó sẽ thành công. Có thể là không.”
“Nhưng đáng để mạo hiểm đúng không?”
“Bao giờ cũng đáng để mạo hiểm mà, không phải sao?” Eileen Rich nói. “Ý tôi là nếu bà thực sự mong muốn điều gì đó đủ mạnh.”
“Cô không ngại sống cuộc sống mạo hiểm. Tôi thấy là…” bà Bulstrode nói.
“Tôi nghĩ là mình luôn sống đời mạo hiểm.” Khuôn mặt cô gái gợn vẻ gì đó. “Tôi phải đi thôi. Các học sinh đang chờ.” Cô vội vã đi.
Bà Bulstrode đứng nhìn theo. Bà vẫn đứng đó mải suy nghĩ thì bà Chadwick vội tìm đến.
“Ô! Bà đây rồi. Chúng tôi tìm bà khắp nơi. Giáo sư Anderson vừa mới gọi đến. Ông ấy muốn biết liệu có thể đón Meroe vào cuối tuần tới không, ông ấy biết như vậy là trái với quy định vì quá sớm, nhưng ông ấy bận công tác đột xuất - đâu đó như là vùng Azure Basin.”
“Azerbaijan,” bà Bulstrode tự động nói, đầu óc bà vẫn mải trong suy nghĩ.
“Không đủ kinh nghiệm,” bà lẩm bẩm một mình. “Thế nghĩa là rủi ro. Thế bà bảo sao, Chaddy?”
Bà Chadwick nhắc lại.
“Tôi đã bảo cô Shapland báo chúng ta sẽ gọi lại cho ông ấy, và cử cô ấy đi tìm bà.”
“Cứ bảo là không sao cả,” bà Bulstrode nói. “Tôi coi dịp này là ngoại lệ.”
Bà Chadwick nhìn bà, vẻ dò xét.
“Bà đang lo lắng đấy, Honoria.”
“Đúng vậy. Tôi thực sự không hiểu tâm trí mình làm sao nữa. Với tôi chuyện này thật khác thường - và nó khiến tôi buồn phiền… Tôi biết mình muốn làm gì - nhưng tôi cảm thấy chuyển giao cho ai đó thiếu kinh nghiệm cần thiết sẽ là không công bằng với ngôi trường này.”
“Tôi mong bà sẽ từ bỏ ý định nghỉ hưu. Bà thuộc về nơi đây. Meadowbank cần bà.”
“Meadowbank có ý nghĩa rất lớn với bà phải không Chaddy?”
“Ở Anh không có trường nào giống như nơi này,” bà Chadwick nói. “Bà và tôi, chúng ta có thể lấy làm tự hào vì đã khởi lập nó.”
Bà Bulstrode thân ái quàng tay lên vai bà. “Đúng vậy đấy Chaddy ạ. Vì bà là nguồn an ủi của đời tôi. Trường Meadowbank này không có điều gì mà bà không biết. Bà quan tâm đến nó cũng như tôi quan tâm vậy. Và việc đó nói lên rất nhiều điều, Chaddy thân mến.”
Bà Chadwick đỏ mặt vì vui sướng. Vì Honoria Bulstrode hiếm khi nào bộc lộ cảm xúc ra.
“Đơn giản là tớ không thể chơi bằng cái vợt kinh tởm này được. Chẳng tới đâu cả.”
Jennifer thất vọng ném vợt xuống.
“Ô, Jennifer, việc gì mà phải làm ầm lên thế.”
“Độ cân bằng,” Jennifer nhặt cây vợt lên lắc lắc. “Không được cân đối.”
“Nó tốt hơn nhiều so với cái vợt cũ của tớ,” Julia so sánh với vợt của mình. “Vợt của tớ chùng quá rồi. Nghe tiếng nó mà xem này.” Cô bé bật dây vợt. “Tớ định đưa nó đi căng lại, nhưng mẹ tớ quên mất.”
“Tớ thà có cái vợt của cậu hơn là cái này, như nhau cả thôi.” Jennifer cầm vợt và thử vụt một vài cứ.
“À, còn tớ lại thích vợt của cậu hơn. Để tớ có thể thực sự đánh trúng gì đó. Tớ sẽ đổi, nếu cậu muốn.”
“Vậy cũng được, đổi thì đổi.”
Hai cô bé tháo tấm dính tên trên vợt của mình, rồi dán lại lên vợt của người kia.
“Tớ sẽ không đổi lại đâu đấy,” Julia cảnh báo. “Nên giờ nếu cậu bảo không thích cái vợt cũ của tớ thì cũng chẳng ích gì đâu.”
Adam huýt sáo vui vẻ khi anh dựng rào lưới quanh sân tennis. Cửa Cung Thể thao mở ra và cô Blanche, cô giáo dạy tiếng Pháp nhỏ nhắn ngó ra. Cô có vẻ giật mình khi trông thấy Adam. Cô lưỡng lự một lát rồi quay vào trong.
“Không hiểu cô ta đang làm gì,” Adam tự hỏi. Dáng vẻ ấy khiến anh nghĩ cô Blanche đang làm gì đó. Cô có cái vẻ tội lỗi khiến anh ngay lập tức phải phỏng đoán trong đầu. Lúc này, cô lại bước ra, khép cửa, và khi qua anh, cô dừng lại để nói chuyện.
“A, anh đang sửa lưới à?”
“Vâng, thưa cô.”
“Sân tennis ở đây tốt thật đấy, cả bể bơi và cung thể thao nữa. Ôi! Le sport! Người Anh các anh ưa thể thao đúng không?”
“Vâng, tôi nghĩ vậy, thưa cô.”
“Anh có chơi tennis không?” Mắt cô đánh giá anh theo cách hoàn toàn nữ tính, một thoáng mời gọi trong ánh nhìn. Một lần nữa Adam thấy gờn gợn về cô. Anh thấy dường như cô Blanche không hẳn là cô giáo tiếng Pháp phù hợp với trường Meadowbank.
“Không,” anh nói không thành thật, “tôi không chơi tennis. Tôi không có thời gian.”
“Vậy anh chơi cricket không?”
“Ô, hồi bé thì tôi có chơi. Con trai thường chơi môn đó mà.”
“Tôi không có nhiều thì giờ tìm hiểu quanh đây,” Angele Blanche nói. “Mãi cho đến hôm nay, trường đẹp quá, thế là tôi đến xem Cung thể Thao. Tôi mong được viết thư kể cho các bạn tôi ở Pháp, họ cũng quản lý một ngôi trường.”
Adam lại thấy thắc mắc. Dường như quá nhiều lời giải thích không cần thiết. Như thể cô Blanche muốn biện bạch cho việc cô ở đây, tại Cung Thể thao. Nhưng sao cô phải thế? Cô hoàn toàn có quyền đi bất cứ đâu trong khuôn viên trường mà cô muốn. Chắc chắn cô không cần phải xin lỗi một gã phụ việc cho ông làm vườn. Một lần nữa anh tự hỏi, cô gái này đang làm gì trong Cung thể thao?
Anh chăm chú nhìn cô Blanche. Có lẽ nên tìm hiểu cô thêm một chút cũng tốt. Khéo léo, thận trọng, anh thay đổi thái độ. Vẫn tỏ ra tôn trọng, nhưng không quá xa cách. Anh cho phép cặp mắt của mình nói với cô rằng cô là một phụ nữ hấp dẫn.
“Chắc hẳn đôi khi cô cảm thấy hơi tẻ nhạt khi làm việc trong một trường nữ sinh nhỉ,” anh nói.
“Đúng là không sôi động lắm,”
“Dù vậy,” Adam nói, “tôi cho là cô có thì giờ nhàn rỗi, phải không?”
Một thoáng ngập ngừng. Như thể cô gái đang tranh đấu với bản thân. Rồi, anh cảm thấy một thoáng tiếc nuối, khoảng cách giữa họ bị nới rộng ra một cách chủ ý.
“Ồ vâng,” cô nói, “tôi quả có thời gian nghỉ đầy đủ. Điều kiện làm việc ở đây thật tuyệt vời.” Cô khẽ gặt đầu với anh. “Thôi chào anh nhé.” Cô bước đi về khu học xá.
“Cô hẳn đang làm chuyện gì đó,” Adam tự nhủ, “trong Cung thể thao này.”
Anh đợi cô gái đi khuất tầm mắt, rồi anh dừng công việc, đi về phía Cung Thể thao và nhìn vào trong. Nhưng anh không thấy gì bất thường cả. “Dù vậy thì,” anh tự nhủ, “cô ta đang làm gì đó.”
Khi đi ra, anh bất ngờ đụng phải Ann Shapland.
“Anh có biết bà Bulstrode đâu không?” cô hỏi.
“Tôi nghĩ bà ấy quay vào khu học xá rồi, thưa cô. Bà ấy vừa nói chuyện với ông Briggs xong.”
Ann nhíu mày.
“Anh đang làm gì trong Cung Thể thao vậy?”
Adam hơi bối rối. Đầu óc cô ta đa nghi đến khó chịu, anh nghĩ. Anh nói, giọng pha chút ngang ngược:
“Tôi muốn coi qua chút thôi. Nhìn thì chẳng hại gì, đúng không?”
“Chẳng phải anh đang làm việc sao?”
“Tôi vừa buộc lại hàng rào quanh sân tennis.” Anh quay người, nhìn về phía công trình sau lưng mình. “Tòa nhà mới, đúng không? Chắc tốn một đống tiền. Mấy cô ở đây được hưởng toàn những thứ tốt nhất, nhỉ?”
“Họ trả tiền để xây nó,” Ann nói lạnh nhạt.
“Vung tay quá trán, tôi nghe vậy,” Adam đồng tình. Anh cảm thấy một khao khát khó hiểu, là làm tổn thương hoặc gây khó chịu cho cô gái này. Cô bao giờ cũng lạnh nhạt, quá tự mãn. Anh thực sự muốn thấy cô tức giận. Nhưng Ann không để anh thỏa mân. Cô chỉ nói:
“Tốt hơn anh nên làm cho xong rào lưới đi,” rồi quay lại học xá. Đang giữa đường, cô đi chậm và nhìn lại. Adam đang mải chăng lưới thép cho sân. Cô hết nhìn anh lại nhìn Cung Thể thao, vẻ khó hiểu.
Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu - Agatha Christie Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu