Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Đường Sủng Thê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8: Giảo Hoạt
T
riệu Trầm không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay dạy Lâm Trùng Cửu tập bơi, không thể dạy giống như những người dạy lũ trẻ con trong thôn tập bơi.
Đầu tiên, chơi ở trong nước một lát, hắn cho Lâm Trùng Cửu đứng ở nơi mực nước chỉ cao tới thắt lưng bé, còn hắn thì trầm người xuống nước.
Hai mắt Lâm Trùng Cửu mở to nhìn hắn.
Xuống nước, hắn cởi hết quần áo, chỉ mặc chiếc quần ngắn ngủn, thì ra Triệu công tử vẫn mặc quần. Lúc này, ở trong nước, hắn bơi vô cùng linh hoạt, động tác của cánh tay đôi chân vô cùng nhanh chóng lưu loát, may là quần hắn có màu nổi bật, bởi vậy lúc nhìn mới không giống không mặc quần. Lâm Trùng Cửu nhìn hắn bơi ra xa rồi lại bơi về, trong lòng vô cùng kích động và kính nể, đến nỗi đứng lâu như vậy, bé mới dần phát hiện ra vấn đề quan trọng.
Triệu công tử bơi trong nước lâu như vậy nhưng không thấy huynh ấy ngoi lên để thở!
Lâm Trùng Cửu kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đứng ở bên kia, Trần Bình vừa nhìn vừa thấy buồn cười. Thiếu gia thể hiện bản lĩnh, đứa trẻ nhà họ Lâm có thể không ngưỡng mộ thiếu gia hay sao?
Thiếu gia được dạy dỗ ở nơi hoang vu hẻo lánh, trong mắt những người kinh thành thì đó là chỗ xấu hổ của Hầu gia, nhưng lại không biết Hầu gia đặt tất cả hi vọng vào thiếu gia, âm thầm đưa thiếu gia đến đây sống mười hai năm, tự tay Hầu gia mời ba vị cao nhân tới đây. Một người là Trâu phu tử, không có danh tiếng, nghe Trâu phu tử nói đã dạy xong, phu nhân vô cùng kính trọng hắn. Một người là đạo sĩ núi Võ Đang, hơn năm mươi tuổi, tóc bạc mặt hồng hào, tuy già nhưng rất khoẻ mạnh, dạy thiếu gia nội và ngoại gia công phu (nói thật em cũng không biết nó là cái gì, tra gg nó cũng chỉ ghi đúng như vậy, ai biết nghĩa của cụm từ này, có thể chỉ cho em không ạ?), giúp cơ thể khoẻ mạnh. Người cuối cùng là một vị sư phó dạy thiếu gia cưỡi ngựa bắn cung, sư phó từng đi lính đánh giặc, biết rõ các trận pháp, mưu kế đánh trận.
Năm trước, thiếu gia đã học xong, ba vị sư phụ cũng rời đi.
Nói là học xong, nhưng học văn võ thì học bao nhiêu mới là đủ. Tổ tông của phủ Duyên Bình hầu có tước vị hoàn toàn dựa vào chiến công, Hầu gia cũng vâng theo lời dạy, mời phu tử dạy chỉ mong thiếu gia hiểu biết lý lẽ, cũng chẳng hi vọng hắn thi đỗ tiến sĩ hay Trạng Nguyên. Kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung, những thứ hai sư phụ có thể dạy đều đã dạy, còn lại đều là do thiếu gia siêng năng khổ luyện.
Nhưng khi nhìn Lâm Trùng Cửu, Trần Bình nở nụ cười. Thiếu gia rất thích săn thú, nhưng chọn địa điểm rất cố định, đều chọn chỗ bao quanh núi nhỏ, từ trước tới nay, chủ tớ hai người cũng chưa từng tới nơi này. Hôm nay thiếu gia khăn khăng muốn đến đây, hắn còn thấy lạ đó, giờ thấy thiếu gia đối xử đặc biệt với đứa trẻ nhà họ Lâm, chắc chắn là trong lòng thiếu gia hi vọng thứ gì rồi?
Hắn nhìn con đường giao nhau ở bên kia, âm thầm chờ xem kịch hay.
Triệu Trầm ở trong nước tương đương với thời gian pha một ly trà nhỏ mới lên bờ.
Dáng người nam nhân cao lớn, Lâm Trùng Cửu bảy tuổi cũng chỉ cao hơn eo hắn một chút, bé ngửa đầu nhìn Triệu công tử.
Ánh mặt trời chiếu xuống, từng giọt nước đọng trên người óng ánh, hai cánh tay thon dài rắn chắc mạnh mẽ, khi mặc áo nhìn rất gầy, thật ra, ngực, bả vai vô cùng rắn chắc, khoẻ mạnh, bắp thịt nổi rõ nhưng không quá to. Lâm Trùng Cửu tò mò nhìn hắn, trong lòng đếm thầm, kinh ngạc khi thấy bụng hắn có sáu múi cơ, những giọt nước chảy từ phía trên xuống, cuối cùng bị chặn lại bởi dây lưng.
Cho tới bây giờ, Lâm Trùng Cửu cũng không biết, cơ thể nam nhân có thể đẹp tới mức đó.
Dường như cơ thể hắn ẩn dấu sức mạnh vô cùng lớn, khiến bé bị thu hút.
Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, khi kích động lập tức quên thân phận, quy củ, bé vui sướng nhào lên người nam nhân, ngửa đầu nhìn hắn: "Triệu đại ca, đệ muốn theo huynh học bơi, muốn lặn trong nước thật lâu giống như huynh, muốn lúc trưởng thành cao lớn, khoẻ mạnh như huynh, huynh dạy đệ, được không?"
Triệu Trầm lau mặt, cúi đầu nhìn bé. Đôi mắt bé trai trong suốt, trong mắt tràn ngập sự sùng bái kính nể, trong giây lát, khi nghe thấy ba từ rất quen thuộc "Triệu đại ca", hắn cảm giác cũng không tệ, bóp cánh tay mảnh khảnh của Lâm Trùng Cửu: "Học nín thở trong nước rất đơn giản, học võ rất khó, đệ có sợ chịu khổ không?"
"Không sợ!" Lâm Trùng Cửu lập tức trả lời.
Triệu Trầm hơi lưỡng lự: "Lâu nhất, ta chỉ có thể dạy đệ nửa năm thôi, năm sau sẽ không ở đây nữa." Nơi thôn quê xinh đẹp yên bình, đáng tiếc đó không phải là điều hắn muốn.
Lâm Trùng Cửu nghe xong, cảm thấy sức lực của bản thân giống như bị rút đi hơn nửa, cuống quýt hỏi hắn: "Huynh muốn đi đâu vậy?"
Triệu Trầm không nói gì, xoa đầu bé: "Sao vậy, chỉ có thể dạy đệ nửa năm, đệ không muốn học nữa hả?"
Lâm Trùng Cửu lắc đầu lia lịa.
Triệu Trầm nở nụ cười, "Vậy là tốt rồi, học cho tốt, nửa năm cũng có thể học được võ công cơ bản rồi. Hôm nay, dạy đệ tập bơi, sau này, trừ khi trời mưa, cách ba ngày, đệ lại tới đây chờ ta, ăn xong điểm tâm rồi hãy đến, nhớ phải nói rõ cho người nhà biết." Ít khi có duyên như vậy, dạy bé ra sao, sau khi về kinh, muốn nhàn rỗi như thế này sợ cũng khó.
"Triệu đại ca, vậy có phải huynh đã trở thành sư phụ của đệ rồi hay không? Đệ đưa huynh về nhà của đệ, huynh nói với cha mẹ của đệ, tránh trường hợp cha mẹ không tin." Lâm Trùng Cửu đi theo Triệu Trầm đễn chỗ nước sâu, nói thật.
"Không phải sư phụ, ta chỉ thấy đệ hợp ý ta, mới dạy cho đệ chút võ công thô thiển, nếu đệ không thuyết phục được cha mẹ của đệ, vậy không cần đến nữa." Triệu Trầm bình tĩnh chấm dứt chuyện này, bắt đầu dạy bé tập nín thở.
Lâm Trùng Cửu đành phải nén sự lo lắng ở lòng, tập trung học.
Đứng ở bên kia, bọn Hổ Tử vẫn chú ý tới Lâm Trùng Cửu, Triệu Trầm lợi hại tới mức nào, bọn chúng đều thấy, đều vô cùng háo hức.
Triệu Trầm nhìn bọn trẻ, bâng quơ hỏi Lâm Trùng Cửu: "Mấy đứa lén lút đi ra đây đúng không? Có phải nên nhanh chóng chạy về hay không?"
Nghe vậy, Lâm Trùng Cửu vừa mới nín thớ lập tức lẩm bẩm, uể oải nói: "Đại tỷ của đệ dậy sớm nhất, hai khắc sau, nếu đệ vẫn chưa về, chắc tỷ ấy sẽ đến đây tìm đệ."
"Có muốn bị đánh không?"
"Không muốn..."
"Ta có cách..."
~A Kết nghỉ trưa, không ngủ lâu, ngủ lâu, lúc tỉnh rất khó chịu.
A Trúc đang ngủ say, nằm gần lò sưởi được đặt ở đầu giường đặt gần lò sưởi, A Kết xoa mặt, duỗi tay lấy đôi giày, vén màn đi ra ngoài.
Nàng xuống phòng bếp, lấy nước rửa mặt, nước lạnh mát rượi, chạm vào khuôn mặt, lập tức xua tan cơn buồn ngủ, tinh thần trở lên sảng khoái.
Tạt nước rửa mặt vào vườn rau, nàng đến thư phòng, tiếp tục may quần áo cho đệ đê, vô tình nhìn thấy cửa lớn đang mở. Nàng ngẩn người, trước khi nghỉ trưa, rõ ràng đã đóng cửa lại, sao...
Nàng lập tức nhìn về phía phòng tốt nhất trong nhà. Nhiều năm qua, trong thôn chưa từng có chuyện trộm, chắc chắn là đệ đệ lại lén lút chạy đi chơi rồi!
Đến phòng lớn nhất nhìn, A Kết bị chọc tức, trưa nắng như vậy không đi ngủ, ngoại trừ đi đến bờ sông để chơi thì còn có thể đi đến chỗ nào?
Nàng nghiêm mặt ra cửa, đi thẳng đến sông Bắc Hà.
Chưa tới hai dặm, rất nhanh đã đến nơi, đi đến chỗ con đường giao nhau, phía trước là bãi đá cuội lóe chói mắt dưới ánh mặt trời, nước sông róc rách. A Kết nhìn xung quanh hướng tây, tuy đệ đệ ham chơi, nhưng cũng hiểu chuyện, sẽ không đến chỗ nước sâu ở bên kia nghịch nước.
Nhưng nhìn mãi về hướng tây cũng chẳng thấi có ai, A Kết đang định quay đầu đi về, bỗng nhiên, một giọng nói sợ hãi cất lên từ hướng đông: "Tiểu Cửu, hình như ở bên kia, ngươi mau qua đó tìm đi!"
Là giọng của Hổ Tử!
A Kết lần theo hướng giọng nó truyền tới, thấy trên bờ sông chỉ có ba đứa bé đang đứng ở đó, bờ bên kia có người giữ hai con ngựa, lớn tiếng kêu lên "Thiếu gia".
Trên mặt nước cái gì cũng không có, trên bờ cũng không thấy đệ đệ của nàng!
Trong lòng có dự cảm xấu, A Kết nghiêm mặt đuổi theo lũ trẻ đang đứng ở bờ bên kia: "Hổ Tử, Tiểu Cửu đâu, Tiểu Cửu đâu rồi!"
Hổ Tử nhìn nàng, lại nhìn mặt nước, bóp chặt đồng tiền trong lòng bàn tay, nhỏ giọng, không biết nói với lũ bạn điều gì. Đi theo ba đứa bé đang khom lưng đi giày, mặc quàn áo, lúc cách A Kết mấy chục bước chân thì bọn trẻ nhanh chân chạy như điên, Hổ Tử cố gắng hét to để giải thích: "Tiểu Cửu rơi xuống nước rồi! Là tự hắn rơi xuống, không liên quan tới bọn đệ!" Giọng nói vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, dường như sợ A Kết đánh hắn, trong nháy mắt, cố gắng chạy ra thật xa.
A Kết đang vô cùng nóng ruột, nghe thấy Hổ Tử nói đệ đệ bị rơi xuống nước, bước chân của nàng loạng choạng, bổ nhào ngã xuống đất, cổ tay bị hòn đá nhỏ chọc cho nóng rát. Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm tới đau đớn của bản thân, cũng mặc kệ những đứa bé đang hốt hoảng chạy trốn, nhanh chóng chạy tới bờ sông, bạch khuôn mặt trắng bệch hoảng loạn nhìn mặt nước: "Tiểu Cửu, Tiểu Cửu!"
"Cô nương, cô nương đừng vội! Thiếu gia nhà ta đã nhảy xuống cứu rồi, nhất định không có việc gì đâu, ngươi đừng có dại dột nhảy xuống theo, nếu không thiếu gia nhà ta lại phải vội vàng đi cứu hai người, đệ đệ của cô nương sẽ càng thêm nguy hiểm!" Thấy A Kết chạy hai ba bước đã nhảy xuống chỗ nước không sâu, cao tới thắt lưng, Trần Bình vội vàng nhảy ra khuyên.
A Kết sửng sốt, muốn nhìn người đối diện, bỗng nhiên, từ xa, tiếng rẽ nước ào ào truyền đến, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ trắng bệch, nàng vừa mừng vừa sợ lại vừa lo, không kìm lòng được vội vàng chạy về phía bên kia, chẳng ngờ đáy sông không bằng phẳng, nàng không cẩn thận hụt chân, người lao về
phía trước, chưa làm được gì thì người đã bị ngâm vào nước. A Kết gấp đến mức há mồm, nàng vừa ú ớ kêu thì nước sông đã ào ào đi vào lấp miệng nàng, hình như nàng mơ hồ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của đệ đệ, nhưng lại không dám chắc chắn. Cuối cùng, tay cũng chạm được tới đáy sông, A Kết đang muốn đứng lên, đột nhiên có một cánh tay vòng quanh hông nàng, ngay sau đó nàng được người ta kéo lên khỏi mặt nước.
Giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, A Kết gắt gao bám chặt người nọ, há miệng thở dốc, nước từ đỉnh đầu chảy xuống không ngừng, khiến cho nàng không thể mở mắt.
Cánh tay Triệu Trầm vắt ngang qua eo nàng, dáng người nhỏ bé, mảnh dẻ của nàng khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, cánh tay càng ôm chặt nàng, trong lúc hỗn loạn, cô nương cũng bám hắn chặt như thế, cách chiếc áo mỏng, hai luồng đầy đặn áp sát ngực hắn, khiến hắn vừa nhìn đã thấy bốc hoả, cả người căng cứng. May mắn, lý trí của hắn vẫn chưa biến mất, Triệu ngắm nhìn nàng, đầu tiên, hắn nháy mắt với Lâm Trùng Cửu, sau khi Lâm Trùng Cửu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hắn lại quay đầu ra hiệu cho Trần Bình. Trần Bình vội vàng dắt ngựa đi sang chỗ khác, không dám nhìn thêm chút nào.
Vì thế, lúc A Kết mở to mắt, người nàng đã bị khiêng lên, nàng sợ tới mức hét to, đang vùng vẫy thì thấy đệ đệ được người ta đặt ở trên bờ, hai mắt nhắm nghiền.
"Tiểu Cửu!" Nàng gấp tới mức dùng tay với về phía đệ đệ, nam nhân khiêng nàng đột nhiên đi nhanh, khiến nàng có cảm giác như sắp bị ngã cái, vội vàng thay đổi tư thế, bám vào lồng ngực nam nhân. Bắp thịt của hắn rắn chắc, chặt chẽ, trong lòng A Kết hốt hoảng, ngước đầu nhìn, đối diện tầm mắt nàng là một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc.
Miệng nàng há to, trong đầu lập tức hỗn loạn, không biết nên nghĩ tới chuyện nào trước.
Triệu Trầm không cúi đầu, trước khi nàng hoàn hồn đã đi vào cánh rừng, vứt nàng vào trong bụi cỏ, sau đó nhẹ nhàng đặt Lâm Trùng Cửu xuống, quay lưng về phía A Kết, đè tay lên ngực Lâm Trùng Cửu. Với động tác thô lỗ của nam nhân, A Kết cảm thấy choáng quáng, không dễ dàng mới ngồi được, thấy đệ đệ vẫn nằm không nhúc nhích ở bên kia, lập tức bất chấp mội thứ, xoay người bò đến bên cạnh Lâm Trùng Cửu, vừa quỳ, vừa khóc gọi hắn: "Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, đệ đừng làm tỷ sợ..." Khóc không thành tiếng.
Quần áo nàng ướt đẫm, dán chặt trên người nhưng nàng vẫn không hề hay biết, Triệu Trầm liếc mắt nhìn trộm, nhìn dần lên phía trên, nhìn khuôn mặt trắng xanh của nàng. Tóc mai ẩm ướt, đen bóng, làm khuôn mặt cô nương đang chật vật trở lên nổi bật, đáng thương vô cùng, đôi mắt đào rưng rưng nước mắt, khiến lòng hắn dâng lên sự rung động khó có thể nói nên lời, sự cọ sát bốc hoả cũng tiêu tan phần nào.
Triệu Trầm nhẹ nhàng xoa bóp cho Lâm Trùng Cửu.
Lâm Trùng Cửu "từ từ tỉnh lại", không cần giả bộ, thấy trưởng tỷ khóc, nước mắt bé cũng ào ào rơi xuống, nhào vào lòng A Kết, giải thích: "Đại tỷ, đệ sai rồi, đệ không nghịch nước đâu, tỷ đừng sợ!"
Đệ đệ tỉnh, A Kết càng khóc kinh khủng hơn, nàng quỳ ở đó, sợ hãi ôm chặt đệ đệ, vừa ôm vừa đánh mạnh vào mông Lâm Trùng Cửu. Vòng tay quang cổ bé, nàng vừa khóc vừa mắng: "Tỷ đã nói đệ bao nhiêu lần, không cho đệ nghịch nước vào buổi trưa, nếu hôm nay không có người cứu đệ, đệ, suýt chút nữa đệ đã mất mạng rồi, đệ có biết không!" Vừa nói vừa đánh. Nghĩ đến lúc nghe Hổ Tử nói đệ đệ rơi xuống nước, nàng vô cùng lo lắng sợ hãi, càng nghĩ càng giận đệ đệ không hiểu chuyện, càng đánh mạnh tay hơn.
Lâm Trùng Cửu bị đánh đau, liên tục xin lỗi, quay đầu nhìn về phía Triệu Trầm im lặng xin giúp đỡ. Không phải chính miệng huynh nói làm như vậy thì sẽ không bị đánh cơ mà...
Triệu Trầm dù bận vẫn ung dung ngồi bên cạnh, đôi mắt phượng nhìn A Kết chằm chằm, một lát sau, hắn mở miệng với khuôn mặt nghiêm túc: "Thôi, không sao là tốt rồi, chẳng phải thằng bé cũng biết sai rồi đấy sao? Có ai làm tỷ tỷ nào như cô không?"
Động tác của A Kết ngừng lại, cuối cùng nàng cũng nhớ ra có người đang ngồi bên cạnh.
Nàng giương mắt nhìn lại, vốn dĩ định nói lời cảm ơn hắn, nhưng lại thấy hắn ngồi dựa vào thân cây, một chân co lại đặt nằm ngang, một chân gập lên, tay phải tựa trên đầu gối, hở ngực lộ bụng...
Nàng chưa nhìn mặt hắn đã vội vàng quay đầu, nhanh chóng đứng dậy, kéo đệ đệ đi: "Cảm ơn, ơn cứu mạng của Triệu công tử, ta..."
"Nàng muốn báo đáp ta thế nào?" Triệu Trầm nói vô cùng nhẹ nhàng, bởi vì nàng vội vàng đứng dậy, ánh mắt hắn dán chặt vào dáng người lung linh của nàng.
Không phải nàng không muốn cho hắn nhìn sao, hôm nay hắn phải nhìn nàng thật kỹ, nhìn nàng thật nhiều.
(vivi: thâm hiểm, quá thâm hiểm)
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Đường Sủng Thê
Tiếu Giai Nhân
Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân
https://isach.info/story.php?story=con_duong_sung_the__tieu_giai_nhan