Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chỉ Vì Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 08
"T
hế thì còn phải xem anh muốn chịu trách nhiệm cho việc tối qua hay là chịu trách nhiệm với em cái đã.” Cố Minh Châu trả lời ráo hoánh. Sáu năm, quãng thời gian quá đủ để tôi luyện một người từng bị tổn thương trở nên mình đồng da sắt, lì lợm và cứng cổ. Giờ đây, đều phải đối mặt với tình cảnh đáng thẹn và khó đỡ kiểu này, thì cô vẫn có thể thảnh thơi bới móc từng chữ để vặn lại anh. Dung Lỗi mỉm cười, đoạn nói nhẹ bâng: "Chuyện đêm qua.”
"Thế thì khỏi, tình một đêm chứ có gì to tát đâu.” Cố Minh Châu nhoẻn cười, ngầm tỏ ý báo anh mở cửa cho cô xuống xe, "Tuy rằng anh là người sướng nhiều hơn.” Cô làm ra vẻ tự nhiên xoa nắn mấy dấu vết còn sót lại trên cổ. Dung Lỗi ngồi lặng người, ánh mắt nhìn cô ra chiều phức tạp, “Em chắc chứ”
Cố Minh Châu đọc được tín hiệu khác thường từ vẻ mặt của anh, cô chần chừ trong giây lát, trong lòng thoáng gợn chút băn khoăn, "Sno nào?” Mắt anh nhìn cô chăm chăm, ngón tay đặt trên vô lăng co lại, bẵng đi một lúc, khóe môi mới khẽ cong lên, rồi chẳng nói chẳng rằng, mở cửa xe thả cô xuống. Thế rồi cả hai người bọn họ đều để câu chuyện đêm hôm đó tự phai nhạt dần đi. Họ làm như vẻ chẳng một ai còn nhớ đến những rung động đã khuất bóng từ lâu bỗng ùa về vào đêm ấy nữa. Con người Dung Lỗi hiện giờ chẳng còn gì để so sánh với sáu năm về trước, hay chí ít thì Cố Minh Châu đã không còn bắt gặp nơi anh những phản ứng cô dễ đàng đoán trước mỗi khi có chuyện quan trọng. Báo ngày hôm sau của thành phố C đã đăng tải hai loạt ảnh rất bắt mắt: Trước cửa cùng một khách sạn, trước tiên là hình ảnh Dung Lỗi và Cố Minh Châu dìu nhau bước vào trong ánh đèn rực rỡ của màn đêm. Sau đó là hình ảnh vào sáng ngày hôm sau, một Cố Minh Châu trong bộ quần áo mới toanh cùng nụ cười e thẹn đang nằm gọn trong vòng tay Dung Lỗi. Bên cạnh bức ảnh là cái tin giật gân cùng thời gian và địa điểm cụ thể được đăng kèm. Cùng lúc đó, đi đâu người ta cũng bắt gặp tin tức về chàng trai Phương Phi Trì cô đơn lé bóng, mượn rượu trút sầu trong một quán bar. Phía Dung Lỗi không hề có bất kỳ phán ứng nào, thậm chí chẳng có lấy một cuộc điện thoại. Người đầu tiên tìm đến tận cửa lại là mẹ anh. Mẹ Dung Lỗi là mẫu dâu trưởng của một gia đình quyền thế danh giá điển hình. Bà có dung mạo đoan trang, tính cách dịu dàng, nhã nhặn, biết đối nhân xử thế và rất khéo léo. Kể cả vào lúc con trai bà đang trải qua quãng thời gian khốn đốn nhất thì bà vẫn nở nụ cười nuối tiếc với Cố Minh Châu khi bắt gặp cô đứng lấp ló ngó nghiêng sau cánh cửa nhà họ Dung mà không hề có lấy nửa lời trách móc hay tổ ý muốn xua đuổi. Sáu năm không gặp, giờ đây, trong một quán trà yên tĩnh thanh nhã, hai người phụ nữ ngồi đối diện nhìn nhau cho đến khi Cố Minh Châu mím cười mở lời trước: “Bác Dung, cháu thấy bác vẫn đẹp như ngày nào ạ.” Bà Dung cười gật dâu, "Minh Châu, cháu là đứa con gái thông minh, giữa bác và cháu không cần vòng vo nữa, cháu hãy nói thật với bác, rốt cuộc cháu và Dung Lỗi có chuyện gi?” "Thưa bác, bác đã hỏi qua Dung Lỗi về vấn đề này chưa ạ?” Cố Minh Châu rót trà vào tách cho bà, trên khuôn mặt là nụ cười tươi tắn. Bà Dung gật đầu, ý chừng muốn nói lại thôi. Chẳng hề gặng hỏi, Cố Minh Châu chỉ lẳng lặng nhấp tách trà. Bẵng đi một lúc, cuối cùng bà Dung mới ra vẻ hạ quyết tầm mở lời với cô: “Hôm nay bác đến đây là theo ý của ông nội Dung Lỗi. Ông cụ rất thích cô con gái út nhà họ Đièn, thoạt đầu tính để hai đứa nó có thời gian tìm hiểu nhau, xuân sang năm thì chuẩn bị đính hôn.” Bà nói khéo vậy nhưng Cố Minh Châu nghe là hiểu ngay. Nhà họ Dung muốn Dung Lỗi lấy Điền Tư Tư song cũng chẳng hề ngó ngàng đến ý kiến của bản thân anh, mà ước chừng Dung Lỗi cũng chưa có câu trả lời rõ ràng, thành thứ ông cụ nhà họ Dung mới sai người đi nghe ngóng tin tức chính xác, hoặc, ông cụ đang định bụng thử xem có thể khuyên cô rút lui không.
"Chuyện giữa cháu và Dung Lỗi, không phải chỉ mình cháu nói dăm câu là đã có thể làm sáng tỏ được. Phụ nữ vào tầm tuổi này như này, nếu lấy lý do tình yêu ra để làm cái cớ thì xem chừng ấu trĩ quá. Song quả thật nhiều lúc cháu cũng cực chẳng đã.” Ngay tức khắc giọng điệu của Cố Minh Châu đã đổi chiều theo hướng gió, cô cúi gằm mặt, gượng cười vẻ bất đắc dĩ, “Bác Dung ạ, bác cũng chớ khó xử, Dung Lỗi là dứa con bác mang nặng đẻ đau chửa tháng mười ngày, dốc hết tâm can nuôi lớn đến ngần này, chẳng ai thật lòng mong anh ấy hạnh phúc hơn bác. Còn cháu, cháu cũng thành tâm mong anh ấy sống vui vẻ, lí nên cháu nghe bác, bác nói sao cháu sẽ làm vậy." Khóe mắt bà Dung đỏ hoe trước những lời lẽ của cô. Đành rằng Dung Lỗi không từ chối cô bé mà ông nội nó vừa ý, song biết vẫn nhận ra rằng con trai mình không hề thích cô bé ấy. Mấy lần dọn dẹp phòng ốc cho con trai, bà thường lật giở quyển Album giấu dưới gối của nó ra. Cô bé Cố Minh Châu trong bức ảnh chụp chung hai đứa thời đó nở nụ cười thật rạng rỡ. Bà biết con trai mình đang thầm thương trộm nhớ ai, nhưng bao năm nay, bà đã quen nếp thuận theo ý bô lão lớn tuổi trong nhà. Nhà này chẳng ai hỏi ý kiến bà về chuyện trọng đại cả đời của thằng con trai do bà dứt ruột đẻ ra.
Giờ nghe Cố Minh Châu nói vậy, tình mẫu tử mãnh liệt đã kìm nén bấy lâu nay bỗng trỗi đậy trong bà, ý nghĩ phải bảo vệ hạnh phúc của con khiến bà choáng váng đầu óc, thoáng đó mà bà đã quên khuấy lý do vì sao mình lại đến đây.
Sắp bước sang xuân.
Sau vụ hợp tác thu về được cả tiếng tăm lẫn lợi nhuận thì Vi Bác đã phát hành thành công cổ phiếu lần một.
Có vẻ như Cố Minh Châu không định bụng tính sổ món nợ từ những vụ lộn xộn mà Cao Hạnh và Tiếu Toàn bày trò suốt kỳ nghi Giáng Sinh. Bởi thế trong lòng bọn dân đen này mới càng có cảm giác áy náy. Cảm giác nảy sinh hành động, ai nấy đều liều mình bạt mạng với công việc, thành tích cứ thế mà chồng lên tới tấp.
Đã nhiều ngày chưa có tin tức về Dung Lỗi, việc này hoàn toàn nằm ngoài vòng dự liệu của Cố Minh Châu, song lúc này cô cũng chẳng hơi đâu mà bận tâm. Bởi lẽ khi nhà người ta đón cái tiết đẹp nhất trong năm với niềm vui sum vầy thì cô lại nhận được báo cáo xệt nghiệm chẩn đoán bố mình bị ung thư gan từ bệnh viện uy tín nhất thành phố.
Chín rưỡi sáng, sau khi trao đổi với bác sĩ, Cố Minh Châu lái xe từ bệnh viện về nhà với vẻ mặt bình thường. Lúc xuống xe, trong một phút bất cẩn, cô bị vấp chân, cú ngã quá mạnh làm cho đầu gối Cố Minh Châu đập xuống nền vỉa hè, cô quỳ rạp trên mặt đất mãi không gượng dậy được, đau đến nỗi nước mắt cứ thế đua nhau trào ra.
Đến giờ cơm tối, Cố Bác Vân bảo thấy đau vùng gan, không buồn ăn uống gì nên đành về phòng nằm nghỉ, Cố Minh Chân vẫn ngồi lẳng lặng một mình bên bàn ăn rộng thênh thang, cơm hôm nay nấu hơi khô, cô trệu trạo nuốt từng miếng rời rạc, khuôn mặt gắng gượng trở nên nhợt nhạt
Cơm nước xong xuôi, cô lên gác, ngồi ở phòng khách ngoài buồng ngủ, đợi ông cụ thức dậy rồi cô sẽ nói.
Sắc trời âm u nặng nồ như đang ấp ủ một trận mưa tuyết lớn, ánh đèn mù mịt hắt vào từ cửa số, xuyên qua bức tường bằng gỗ lim có chạm trổ hoa văn thâm thấp, cái bóng âm u lốm đốm rót xuống dáng người nghiêng nghiêng của Cố Minh Châu. Cô ngồi im lắng nghe tiếng trở mình trên giường thỉnh thoảng vọng ra từ phía phòng ông cụ đã hơn hai tiếng đồng hồ.
"Nào cô bé, cháu tên là gì?” Một Cố Bác Vân khỏe khoắn trẻ trung của năm đó đang ngồi nhón gót tươi cười nhìn cô, bàn tay to lớn dịu dàng xoa lên mớ tóc đã mấy ngày chưa gội của cô. Còn một Nguyễn Vô Song đẹp mặn mà, rất dỗi hiền dịu của năm ấy đang tất bật chỉ huy người làm trong nhà chuẩn bị phòng ốc cho cô chủ nhỏ.
Mẹ cầm tiền xong là bỏ đi luôn, đến cái tên cũng chả kịp nói. Trong lòng Cố Minh Châu có phần sợ sệt, cô bặm môi không nói một tiếng, Cố Bác Vân lắc đầu, chẳng biết phải làm sao, cả hai bố con chơi trò bốn mắt nhìn nhau, dần dà cả bố lẫn cô con gái đều nhoẻn cười. Người giúp đến ẵm Cố Minh Châu đi tắm, cô bé Cố Minh Châu rụt rè, giữ khư khư tay áo của Cố Bác Vân.
Tối ngày hôm đó, đôi bàn tay xù xì quen cầm súng ống, đao kiếm tủn Cố Bác Vân lại cầm chiếc khăn lông mềm mại có in hình vịt con.
Đời này kiếp này, Cố Minh Châu chẳng thể nào quên được cánh đêm ấm cúng của tối ngày hôm ấy, lần đầu tiên trong đời cô được nhìn thấy một chiếc bồn tắm to đùng, hơi nước trắng xóa, ấm sực bốc lên, quấn lấy quanh gương mặt thấp thoáng vẻ hạnh phúc của Cố Bác Vân lẫn Nguyễn Vô Song. Cô nhóc con bảy tuổi ngâm mình trong bồn nước. Bỗng, đôi mắt mở tròn xoe, chân tay vung vẩy, đập bì bà bì bõm, làm nước trong bồn bắn tung toé trong tiếng cười rộn rã của ba người.
Ngày hôm sau, Nguyễn Vô Song giục Cố Bác Vân đi đăng ký hộ khẩu cho cô con gái, lúc đó, ông đang cõng Minh Châu nhong nhong trên vai, cô bé vẫn kiệm lời như trước nhưng tiếng cười đã thoải mái lắm nhiều.
"Vô Song này, hay chúng ta gọi con bé là Minh Châu nhé!” Cố Bác Vân thả cô xuống, ẵm trên tay, ông quay sang nói với bà vợ đang chăm chúc cắt tỉa lá cây sồi xanh, "Thì chẳng phải người ta vẫn báo, con gái là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ đó sao?Thế cứ đặt cho con bé cái tên Cố Minh Châu vậy!”
Bữa đó, Nguyễn Vô Song vận tấm áo màu xanh, bà đứng trước bồn hoa to, nụ cười hiền hậu nở trên môi làm Minh Châu càng ngắm càng thấy dì Nguyễn đẹp đằm thắm mặn mà, khiến cô bé cũng toe toét cười theo. Nguyễn Vô Song tháo găng tay, bước lại gần hai bố con, ôm cô trong vòng tay rồi hôn chút chít mấy cái, bà cười bảo chồng, "Chẳng ngờ bố nó vẫn có chút văn hóa. Cái tên Cố Minh Châu nghe đáng yêu quá."
“Đương nhiên rồi!” Cố Bác Vân đắc ý bế thốc Minh Châu nhỏ bé lên, cho cô bé bay lên bay xuống bằng trò đi tàu bay, khiến cô bé con cười vang đầy sảng khoái. Ông cũng cười, tiếng cười vang khắp khu vườn rộng rãi thoáng đãng của nhà họ cố. Dường như đến tận hôm nay giọng nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai cô: “Cố Minh Châu... thế là bố có hòn ngọc quý trên tay rồi...”
“Minh Châu hả?”, tiếng gọi già nua của Cố Bác Vân vọng tới làm Cố Minh Châu giật mình sực tinh: “Vâng là con”, cô đứng dậy, đưa hai tay xoa nắn khuôn mặt đã cứng đờ. Điều chỉnh cảm xúc ổn thỏa rồi mới đấy cửa bước vào phòng ngủ.
Cố Minh Châu kéo ghế ngồi cạnh giường, nhìn người bố đang ngồi tựa lưng trên giường hồi lâu, cô cười bảo, “Bố, báo cáo xét nghiệm của bố có rồi đấy ạ.”
Nét anh tuấn thời trai tráng dưới mái tóc muối tiêu chái ngược ra sau vẫn còn phảng phất trên khuôn mặt ông. Ông ngước mắt, gật đầu với cô con gái: “ừ.”
Cố Minh Châu lật sang trang có kết quả chẩn đoán rồi đưa ông xem. Cầm trên tay bản báo cáo xét nghiệm, Cố Bác Vân sững lại hồi lâu, sau mất phút đăm chiêu ông mới ngước nhìn cô con gái: “Không sao. Con đừng lo... Minh Châu.”
“Có phải báo cáo xét nghiệm của con đâu mà con phải lo.” Cố Minh Châu hờ hững nói, “Con sẽ dốc sức làm những gì có thể, còn những thứ sức người không thể gánh nổi thì đành trông chờ vào số mệnh của mỗi người vậy."
Cố Bác Vân im lặng, giữa hai bố con ông, rào cản ngăn cách này đã tồn tại từ lâu lắm rồi.
“Bố”, thấy ông rầu rầu nên thái độ của Cố Minh Châu cũng dịu xuống, cô khẽ nói, “Con đã thu xếp ngày kia đưa bố đi làm xét nghiệm lại. Sau đó mới quyết định trình tự điều trị theo kết quả chi tiết. Con biết, việc này sẽ rất đau đớn, nhưng... chúng ta hãy cứ dốc sức thử một lần, được không bố?”
Cố Bác Vân nhích người ra mép giường, vỗ lên hai đầu gối đang tì vào giường của cô, ông cất lời nhẹ nhõm: “Có đau đớn nào mà bố chưa từng trải qua đâu? Con yên tâm, chữa trị thế nào con cứ tự mình quyết định, bố sẽ theo ý con."
Lúc Trình Quang mò đến quán bar thì Cố Minh Châu đã lọt thỏm giữa những lời ve vãn của một đám đàn ông.
Áo khoác ngoài chẳng rõ đã quẳng đi đằng nào, giờ đây, trên người chỉ vận một bộ váy liền, hai dây, màu đen ánh kim, chất vải mềm mại ôm sát những đường cong mơn mởn, quyến rũ cùa cơ thể. Cô ngồi trên chiếc ghế cao trước quầy bar, đôi gò má phơn phớt hồng, mắt sóng sánh như nước hồ thu.
Phục vụ thấy Trình Quang đến liền cúi đầu chào: “Anh Quang ạ!” Trình Quang gật đầu đáp lại, đoạn ngồi xuống bên Cố Minh Châu, cởi áo khoác của mình choàng lên người cô. Đám đàn ông chộn rộn xung quanh đột nhiên tản đi mất hút.
"Cậu chết dấp ở xó nào mà bây giờ mới tới.” Cố Minh Châu đẩy một ly rượu về phía cậu.
"Qua Tết, Lộ Hân Nam sẽ khai trương công ty thiết kế, mấy ngày em qua bên đó đỡ đần mấy việc.”
"Đồ trọng sắc khinh bạn." Cố Minh Châu nguýt thằng em, cu cậu nhấp ngụm rượu rồi cười lấp liếm, chẳng thèm phủ nhận lấy nửa câu.
"ực!” Cố Minh Châu chau mày nuốt chửng một ngụm rượu lớn, cái lạnh dội thẳng xuống lồng ngực, “Phải rồi! Nói Lộ Hân Nam chừa ra một vị trí thiết kế trang sức nhé, chỗ nào tốt vào, phải một mình một máng, phải có cơ phát triển mới được. Nguyễn Hạ sắp tốt nghiệp rồi, về thì đến đó làm”
Trình Quang phá lên cười, “Lộ Hân Nam bắt chẹt ông già ở nhà không biết bao nhiêu là vốn liếng cốt mời được nhà thiết kế tầm cỡ quốc tế. Nguyễn Hạ mới ra trường, đến đó giúp việc lặt vặt, tích lũy kinh nghiệm còn nghe được, chứ chẳng nhẽ chị lại bắt Lộ Hân Nam phải giữ một ghế chính thức cho con bé thật à?”
“Biến đi!” Cố Minh Châu gắt gỏng đập bàn, “Sông núi sinh tài đời vẫn có, Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Tiểu Hạ nhà mình giỏi như thế, cho nó đến chỗ Lộ Hân Nam là để thắt chặt quan hệ! Cậu! Lôi Lộ Hân Nam đến đây cho tôi, tự tôi sẽ nói chuyện với nó!”
Trình Quang cười giả lả, ghìm chặt tay cô, rối rít bảo “Ấy chớ chớ,” “Dạo này cô ấy bận tối tăm mặt mũi, chị đừng tìm cô ấy nữa, em sẽ dặn cô ấy dành một chỗ là được chứ gì!”
Đôi mắt hơi lờ đờ mơ màng của cô ánh lên vẻ “thế còn tạm chấp nhận được". Trình Quang cầm điện thoại của Cố Minh Châu, xoay nghịch trong tay, “Có chuyện gì mà chị lại nốc lắm rượu thế?”
“Lục Lục...” Cố Minh Châu cau mày dốc cạn ly rượu, đoạn thở hắt ra nặng nề, “Bố chị bị... ung thư gan.”
Trình Quang sững sờ, "... chú Cố?”
“ừ. Hôm nay vừa nhận được kết quả xét nghiệm, chị nói với cụ rồi.” “Chị Minh Châu, có cần em giúp gì không?” Trình Quang nghiêm mặt.
“Cậu năng đến thăm cụ hộ chị, cậu cũng biết... chị chẳng biết nói gì với bố mình cả.” Cố Minh Chầu cười khổ sở.
Sáu năm về trước, cô không những bán đi tình yêu của mình mà còn rao bán cả đứa em gái. Lương Phi Phàm đã dùng đế quốc của mình đế cứu mạng Cố Bác Vân, đổi lại, Cố Minh Châu đã giao Cố Yên cho anh ta.
Dùng con gái để đổi lấy mạng mình, chẳng gì khiến một người làm cha đau đớn hơn thế. Lúc Cố Bác Vân biết chuyện thì sự đã rồi, chẳng còn nước cứu vãn được gì nữa.
Đối với đứa con gái bướng bỉnh, làm gì cũng kiên quyết như Cố Minh Châu thì Cố Bác Vân cũng chịu chẳng cách nào bảo được, thế rồi hai cha con cãi nhau một trận nảy lửa.
Trình Quang có thể hiểu được tâm trạng của Cố Bác Vân mà cậu cũng nhận ra sự bất lực của Cố Minh Châu, sẽ chẳng ai hiểu được sự khổ sỡ lẫn tình cảm của hai bố con nhà ấy hơn Trình Quang, “Em biết rồi, em sẽ năng về đó.”
Cố Minh Châu cười tươi rói, đoạn vẫy tay gọi thêm một chai rượu mạnh cỡ lớn nhưng Trình Quang đã kịp ghìm tay cô xuống, “Thôi, đừng uống nữa!"
"Dạo này chị và anh Dung Lỗi thế nào ạ?”
Cố Minh Châu buông thõng tay, "Chẳng sao cả, vẫn vậy. Đang chơi trò án binh bất động nhưng mà chị cứ thấy nôn nao sao ấy. Lúc chị kích anh ấy, cái kiểu anh ấy nhìn chị như là nhìn kẻ thù giết cha không bằng! Nhưng khi chị trêu anh ấy thì xem chừng chàng ta vẫn ham hố chị lắm... Ôi trời, chị phát hiện ra, mình không còn hiểu anh ấy nữa, Bực thật...” Cô thở dài, nhoài người lên quầy bar, mắt lơ đễnh nhìn ly rượu trên tay.
"Rót rượu đi chứ!” Cô bỗng ngồi phắt dậy, đập bàn làm phục vụ giật nảy mình.
Phải làm sao đây? Hình như uống mấy cũng không say, Cố Minh Châu chỉ thấy đầu óc mình càng uống càng tỉnh, những kỷ niệm về người đó càng hiện về rõ rệt hơn.
"Cơ mà chị cóc sợ. Cậu nói xem, Lục Lục, đọ về độ bi ổi thì chị đã từng thua ai chưa hả?” Cô nhoài người lên bàn, mắt nhắm nghiền, miệng làu bàu.
Trình Quang vuốt tóc bà chị mình, đoạn mở danh bạ trong điện thoại của cô ra, ấn số Dung Lỗi, cậu ngắt máy ngay khi đường dây vừa két nối.
Vào lúc con người ta cô độc nhất, thì rượu chính là chiếc chìa khóa mở một cánh cửa mà hằng ngày bạn không đủ can đảm mở nó ra một cái tôi mà binh thường bạn không dám đối mặt, thế rồi bạn như một gã đạo diễn bị| điên, tung tẩy giữa thinh không, ngắm nhìn cái tôi kia biểu diễn những phân đoạn kịch bản gốc được vùi sâu trong trái tim mình dưới trạng thái vui hoặc buồn, giận dữ hay nạt nộ, có thể là bi mà cũng có thể là hài.
Phải để Dung Lỗi thấy được con người này của chị.
Ánh đèn neon ngà ngà từ lớp kính mờ trên mặt bàn quầy bar ánh lên, Cố Minh Châu nằm bò trên nền ánh sáng lạnh lẽo ấy, càng khiến người ta xót xa hơn. Trình Quang nhìn cô, chợt cười không thành tiếng, cậu chàng chúm môi trả lời câu hỏi vừa rồi của cô bằng khẩu hình: “Em.”
Điện thoại rung lên bần bật, thấy cái tên Dung Lỗi nhấp nháy trên màn hình, Trình Quang liền đưa nó cho người phục vụ, cười dặn dò: “Bảo người này là, cô đây đến uống rượu một mình, giờ say bí ti rồi.”
Loáng một cái Dung Lỗi đã tới nơi, đảo qua một vòng chẳng thấy bóng dáng cô đâu, anh sốt ruột quay người thì thấy cô đang nhoài người im ru trên quầy rượu gần đó với ánh mắt lừ đừ vô hồn.
Anh lách qua đám người đang lắc lư điên cuồng với ly rượu trên tay để đến bên cô. Cô nhìn thấy anh lúc hai người chi cách nhau chừng một sải tay. Mắt cô vụt sáng rực rồi tụt khỏi ghế, nhảy tót đến bên anh.
Dung Lỗi đón người phụ nữ vừa sà vào lòng mình, anh chau mày toan mở miệng nói vài câu châm chọc thì bỗng nhiên cô ngước lên, mặt mày tươi vui hơn hớn, nhõng nhẽo hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Trái tim Đá trong phút chốc đã nhũn oặt ra như miếng bông. Cô ấy say rồi, lần này say thật. Dung Lỗi khẳng định một trăm phần trăm là vậy. Nếu là khi tinh táỏ, thế nào Cố Minh Châu cũng giở đủ mọi thủ đoạn, đủ mọi chiêu trò để mồi chài anh, chứ chẳng đời nào lại âu yếm thế này. Vẻ mặt lúc này của cô đích thị là cô nhóc con của cái thời tình cảm mặn nồng năm xưa - là ỉn con anh hằng mong nhớ. Sáu năm xa cách, ỉn con yêu dấu năm nào đột nhiên quay về trong vòng tay anh, thế này bảo sao Dung Lỗi không mủi lòng cho đặng. Cố Minh Châu ôm riết lấy hông Dung Lỗi, cô ngẩng đầu nở nụ cười đẹp mê ly. Anh cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng,
“Đi theo anh nhé.”
Chương 5: Đây là lần thứ hai có được giấc ngủ yên lành
Có men say trong người đâm ra. Cố Minh Châu trở nên nhu mì dễ bảo hơn thường ngày. Trong lúc Dung Lỗi lái xe thì cô lại nhìn anh với đôi mắt không hề chớp, gương mặt gối lên cánh tay, người co lại như một con thỏ đang nghiêng mình dựa vào thành ghế.
Dẫu anh vẫn vờ ngây ngô như không thấy, cái nhìn xa xăm hướng về màn đêm trải dài như vô tận
Cách đây không lâu, Dung Lỗi có mua một căn hộ chung cư gần Hữu Dung, nhiều hôm tan làm về muộn anh thường tạt qua đó. Bụng báo dạ đã gần một giờ sáng, bây giờ đưa cô về đâu cũng làm ảnh hướng đến giấc ngủ của người ta, anh phân vân, thế rồi quyết định đưa cô về căn hộ của mình, nghỉ tạm qua đêm.
Vừa bước chân vào cửa, Cố Minh Châu liền tỏ ý muốn đi tắm, trông có vé tinh táo khác thường, Dung Lỗi bế bống cô đưa vào phòng ngủ. Anh đặt cô nằm yên vị trên giường, tấn mép chăn cẩn thận rồi giơ một ngón huơ huơ trước mặt: “Mấy đây?”
“Còn lâu em mới nói cho anh biết." Cố Minh Châu quay ngoắt mặt di sau một hồi căng mắt nhìn, giọng điệu nghiêm túc ra trò.
Dung Lỗi thớ dài đoạn khom người choàng ôm cô. Anh thì thầm kho khẽ, khẽ đến nỗi không thể nghe được: “Ỉn ngố...”
Cố Minh Châu giữ rịt lấy anh không chịu buông ra, anh bèn nằm xuống, ôm trọn cả cô lẫn tấm chăn vào lòng, nhẹ nhàng âu yếm.
“Em mệt...” Im lặng một lát, cô thở dài thườn thượt, giọng ảo não nói: “Em mệt lắm...”
Có lẽ bởi đêm đã về khuya, màn đêm cô tịch mà lại đẹp đến nao lòng, tiếng nói của cô gợi lên trong anh một nỗi buồn xót xa chẳng biết phái làm gì hay nói gì. Anh siết chặt vòng tay, vừa vỗ về vừa an úi, “Được rồi... ngoan nào, mau ngú đi.”
Cố Minh Châu hậm hực dụi vào người anh: “Anh thì biết cái gì...”
“Sáu năm qua em luôn đợi anh... chưa bao giờ em hết yêu anh, chưa một lần... Em không thích Phương Phi Trì, chẳng thích tẹo nào... Em đợi anh về, em chi cần có anh, chỉ mình anh thôi.” anh ôm ghì cơ thế đang vùi trong chăn của cô. Tiếng nói thốt lên càng thêm phần rầu rĩ, “Đá ơi, đừng xa em...”
Trong bao hiu quạnh với màn đêm lạnh giá cô liêu, giọng nói mềm mại của người con gái ấy giống như một bàn tay mảnh dẻ đang nắm chặt quá tim ai đó, dần dà siết chặt nắm tay khiến trái tim vốn đã não nề vì thương tích của anh rách toạc rướm máu.
Trong màn đêm buốt giá, ngọc mềm hương thoáng.
Càng nghe Ỉn con trong lòng mình ấm ức giãi bày về những nhớ nhung trong suốt sáu năm qua, Dung Lỗi càng trở nên trầm lặng.
Hình như quãng thời gian sáu năm dài đằng đẵng đang vùn vụt lướt qua trước mắt theo từng lời cô nói. Thực ra những đớn đau mà cô kể nào phái lòng anh không khắc sâu, thậm chí anh thấm thìa điều đó hơn ai hết. Dưới bầu trời xanh trong của nước ức, không một giây phút nào là anh thôi nhớ về cô. Những đôi uyên ương yêu nhau say đắm, một khắc chia ly đú làm họ hoang mang rối bời. Vậy mà anh và cô lại trời nam đất bắc mỗi người một nơi những sáu năm.
Cơn đau nhức nhối làm thời gian cứ đằng đẵng trôi, hơn hai ngàn ngày đêm, chưa bao giờ Dung Lỗi có được một lần tròn giấc. Tất cá những vị bác sĩ tâm lý tài giỏi bậc nhất của Úc đều bó tay với căn bệnh mất ngủ của anh, anh phái ru ngú lòng mình bằng những viên thuốc an thần cốt để duy trì quãng thời gian ngủ nghi cơ bán và thiết yếu nhất của con người.
Fay từng lo lắng hỏi anh rằng: Kevin à, có phái vì anh mải nghĩ nhiều thứ quá nên khổ ngú đúng không?
Lúc dó, anh đã hờ hững lắc đầu. Anh không muốn ai biết rằng vào mỗi đêm thao thức khó đưa giấc, chỉ cần anh thiếp đi một chút thôi, là những khát khao từ chính tiềm thức bị dằn nén mỗi khi tinh táo kia sẽ ào đến, đập tan cái ý chí như t hút hơi tàn của anh, rên xiết theo từng tín hiệu phát ra từ đáy tâm can anh: “Minh Châu... anh nhớ em biết mấy”.
Ngủ là quãng thời gian để tinh thần và thế xác được thá lỏng, sở dĩ Dung Lỗi không ngú được là bởi anh không thể thá lỏng bản thân, anh cần nhiều, nhiều lắm những sức lực đế ngăn chặn quá khứ kia cứ ùa về quấy nhiễu mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chỉ Vì Yêu
Sói Xám Mọc Cánh
Chỉ Vì Yêu - Sói Xám Mọc Cánh
https://isach.info/story.php?story=chi_vi_yeu__soi_xam_moc_canh