Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cha & Con
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sáu
N
gười cha nào cũng là một anh hùng trong mắt con trai họ. Ít ra là khi chúng còn quá nhỏ để biết nhiều hơn.
Hiện giờ Pat nghĩ tôi làm được tất cả mọi thứ. Nó nghĩ tôi có thể làm trái đất thay đổi theo ý muốn của mình - hệt như Han Solo hay Indiana Jones. Tôi biết rằng một ngày nào đó trong tương lai gần Pat sẽ phát hiện ra là có một vài sự khác biệt giữa Harrison Ford và người cha già của nó. Và khi nó nhận ra rằng tôi thực ra không sở hữu một cái roi da hay kiếm ánh sáng nào, nó sẽ không bao giờ nhìn tôi với ánh mắt ấy nữa.
Nhưng trước khi lớn quá cái thời điểm đó, tất cả những đứa con trai đều nghĩ cha chúng là một anh hùng. Tôi và cha tôi thì hơi khác một chút. Vì cha tôi thực sự là một anh hùng. Ông có cả huân chương để minh chứng.
Nếu bạn nhìn ông trong vườn hay trong ô tô, có lẽ bạn sẽ nghĩ rằng ông chỉ là một người cha ngoại ô thông thường. Thế nhưng trong một ngăn kéo phòng khách căn nhà kép bê tông đá nơi tôi lớn lên có một tấm Huân chương Thành tích Xuất sắc mà ông đã được tặng trong chiến tranh. Tôi đã dành cả tuổi thơ để giả vờ làm anh hùng. Cha tôi đã là một người anh hùng thực sự.
HTX - cái này rất quan trọng. Chỉ có Cây Thập Tự Victoria là danh giá hơn, và thường thì bạn phải chết rồi người ta mới trao cho bạn cái đó. Nếu bạn nhìn thấy cha tôi trong một quán rượu hay trên phố bạn sẽ nghĩ mình biết hết thảy về ông, chỉ cần nhìn cái áo len cổ lỗ sĩ hay cái đầu đang hói dần hay phòng khách nhà ông hay tờ báo ông hay đọc. Bạn sẽ nghĩ là mình biết ông. Và bạn sẽ sai bét.
Tôi nhấc điện thoại lên. Tôi có thể lờ đi tất cả những tin nhắn từ đài và mấy tờ báo. Nhưng tôi phải gọi cha mẹ tôi.
Cha tôi nghe máy. Việc này khá bất thường. Ông không thể chịu đựng nổi cái điện thoại. Ông chỉ nghe máy nếu không thấy bóng dáng mẹ tôi ở gần đó, hoặc nếu ngẫu nhiên ông đang trên đường từ tờ Thế giới Người làm vườn đến vườn nhà.
“Cha à? Là con ạ.”
“Cha sẽ gọi mẹ.”
Ông luôn cộc cằn và nghiêm trang trên điện thoại, như thể ông chưa bao giờ làm quen được với việc sử dụng nó. Như thể chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt nhau. Như thể tôi đang cố bán cho ông cái gì đó ông không muốn.
“Cha à? Cha có xem chương trình tối qua không ạ?”
Tôi biết là ông đã xem. Cha mẹ luôn luôn xem chương trình của tôi.
Có một khoảng yên lặng.
“Màn trình diễn ra trò nhỉ,” cha tôi nói.
Tôi biết là ông chắc hẳn đã ghét tất cả - những câu chửi bậy, bạo lực, chính trị. Tôi còn có thể nghe thấy ông than vãn về quảng cáo. Nhưng tôi muốn ông nói với tôi là nó không quan trọng. Rằng tôi được tha thứ.
“Đấy là truyền hình trực tiếp mà cha,” tôi nói và gượng cười. “Chẳng bao giờ biết được chuyện gì sẽ xảy ra.”
Ông già làu bàu.
“Đó không phải kiểu của cha,” ông nói.
Ở một thời điểm nào đó trong thập niên chín mươi, cha tôi bắt đầu dùng tiếng lóng của thập niên sáu mươi.
Lời nói của ông rắc đầy những “không đời nào” và “không phải kiểu của tôi”. Không có nghi ngờ gì là sau ba mươi năm nữa cha tôi sẽ nhận tiền trợ cấp và khập khễnh dùng khung tập đi, miệng tuyên bố là ông “bị xếp riêng” và “phát điên vì điều đó”. Nhưng đến lúc đấy thì thế giới sẽ chẳng biết ông đang nói cái gì nữa.
“Mà rốt cuộc là,” tôi nói, “không có gì cần phải lo đâu. Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát rồi ạ.”
“Lo gì? Cha đâu có lo,” ông nói.
Sự yên lặng ngân giữa chúng tôi. Tôi không biết phải nói gì với ông. Tôi không biết làm cách nào để nối liền khoảng cách giữa hai thế giới riêng rẽ của chúng tôi. Tôi không biết bắt đầu từ đâu.
“Cha sẽ gọi mẹ.”
Trong lúc cha tôi đi gọi mẹ, Pat tha thẩn vào trong phòng. Cu cậu đang mặc bộ quần áo ngủ, mái tóc vàng đất rối bời dựng đứng, đôi mắt từ Tiffany(1) vẫn húp lên vì vừa ngủ dậy. Tôi giơ tay về phía thằng bé, nhói lòng nhận ra là tôi yêu nó đến mức nào. Nó đi thẳng qua tôi tới chỗ đầu đĩa.
“Pat à? Ra đây nào con yêu.”
Cu cậu miễn cưỡng ra chỗ tôi, tay nắm chặt băng Sự trở lại của Jedi. Tôi kéo nó vào lòng mình. Nó có cái mùi ngọt dịu, mốc mốc của trẻ con khi chúng vừa ngủ dậy. Nó mở to miệng ngáp, và tôi thơm lên má nó. Da nó mới tinh. Vừa mới đúc xong. Thứ mềm mại nhất trần gian.
Và nhìn nó vẫn như thứ đẹp nhất trần gian đối với tôi, như một thiên thần tóc vàng bị rơi từ một đám mây trên đường đến cửa hàng băng đĩa trên thiên đường.
Nó xinh đến mức đấy thật sao? Hay chỉ là tôi bị ảnh hưởng từ gene làm cha của tôi? Có phải đứa trẻ nào trên thế giới cũng đều trông như vậy trong mắt cha mẹ chúng? Tôi vẫn không biết.
“Lúc ở nhà ông bà con có vui không?” tôi hỏi.
Nó ngẫm nghĩ một lúc.
“Ông bà không có phim gì hay cả,” nó nói.
“Ông bà có phim kiểu gì?”
“Những cái ngớ ngẩn. Chỉ có... tranh.”
“Ý con là hoạt hình á?”
“Vâng. Chỉ có tranh. Cho em bé.”
Tôi giận điên người.
“Pat à, đấy đâu phải cho em bé. Con không thích Dumbo sao? Con voi có tai to ấy? Con voi nhỏ xinh đáng thương mà ai cũng trêu chọc ấy?”
“Dumbo ngu lắm.”
“Dumbo rất hay mà! Dumbo thì làm sao cơ chứ? Lạy Chúa, cha lớn lên cùng Dumbo đấy!”
Tôi định cho cu cậu một bài giảng về thiên tài của Walt Disney và sự huy hoàng của hoạt hình và sự kỳ diệu của tuổi thơ ấu, nhưng mẹ tôi đã nghe máy.
“Harry à? Cha mẹ lo quá. Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra? Con có bị mất việc không?”
“Mẹ à, con sẽ không bị mất việc đâu. Chuyện xảy ra tối hôm qua - đấy là thứ mà người ta gọi là truyền hình hấp dẫn.”
“Thật sao hả con yêu? Mẹ tưởng có lần con nói với mẹ là truyền hình hấp dẫn nếu khách tấn công người dẫn. Mẹ không biết là ngược lại cũng được.”
“Sẽ ổn thôi ạ,” tôi nói, dù bà nói cũng đúng. Tất cả những vụ ẩu đả trong những chương trình trò chuyện tôi nhớ được đều là người dẫn bị nện một trận. Chứ không phải ngược lại. “Họ đang chuẩn bị cho con một hợp đồng mới. Đừng lo mẹ à - bọn con chưa đến nỗi phải cho Pat đi kiếm tiền đâu ạ.”
“Mà Gina làm sao thế con? Nó có vẻ - mẹ cũng không biết nữa - ủ rũ.”
“Gina vẫn ổn ạ,” tôi nói. “Gina thì ủ rũ cái gì cơ chứ?”
Sau khi tôi dập điện thoại, Pat tất tả chạy lại đầu video và nhét Sự trở lại của Jedi vào. Bộ phim bắt đầu chỗ nó ngừng lần trước - Công chúa Leia vận đồ cô hầu ở dưới chân Jabba the Hutt. Nước dãi nhỏ từ đôi môi bẩn thỉu của Jabba khi gã ta săm soi nàng người hầu khêu gợi của mình. Đứa con bốn tuổi của tôi xem cảnh này một cách bình thản. Việc này không thể có lợi cho nó, phải không?
“Hay cha con mình chơi trò gì đi?” tôi đề xuất.
Mặt cu cậu sáng bừng lên.
“Được luôn ạ!”
“Con muốn chơi gì nào?”
“Chiến tranh giữa các vì sao.”
Với nụ cười hở mười cái răng, cu cậu vác cái hộp ưa thích của mình từ phòng ngủ ra và đổ sạch đồ bên trong xuống thảm. Tràn ra ngoài là những thứ đã làm George Lucas nổi tiếng. Tôi ngồi trên sàn với Pat trong lúc nó điều khiển cả Han, Luke, Chewie và hai người máy xếp quanh tàu Millenium Falcon nhựa màu xám.
“Công chúa Leia đang bị giữ bắt tại tàu Death Star,” Pat nói.
“Bị bắt giữ,” tôi nói. “Cô ấy đang bị bắt giữ.”
“Đang bị giữ bắt,” thằng bé nói. “Chúng ta phải giải cứu cô ấy, cha ạ.”
“Ừ.”
Tôi ngồi chơi với con tôi một lúc, một việc tôi biết mình quá ít khi làm. Rồi sau khoảng năm mười phút thì tôi quyết định mình phải đến công ty. Sẽ là một ngày dài.
Pat tỏ vẻ thất vọng khi tôi cắt ngắn trò chơi của hai cha con, nhưng cu cậu lại vui vẻ khi tôi bật băng có Công chúa Leia là một người hầu xinh đẹp của nó lên. Nó rất thích đoạn đấy.
Chúng tôi xuất hiện trên tất cả các mặt báo.
Các báo chính thống thấy rằng vụ Cliff là một biểu hiện của việc truyền hình đang bị suy thoái giai đoạn cuối, tuyệt vọng muốn có được sự náo động rẻ tiền trong một thế giới quá tải hình ảnh và người ta không thể tập trung cho một thứ quá lâu. Các tờ lá cải thì say sưa với máu me và ngôn ngữ thô tục.
Tất cả bọn họ đều muốn cái đầu của Marty Mann. Tôi đang định gọi cậu ta từ trong ô tô nhưng nhớ ra là đã cho Gina mượn di động của mình.
Công ty của Marty - Mad Mann Productions - có một tầng trong tòa nhà ở Notting Hill Gate, một văn phòng không vách ngăn cỡ lớn nơi những thanh niên độ tuổi hai mươi ưa làm bộ tự nhiên đang làm việc cho The Marty Mann Show hoặc dành hàng tháng lên kế hoạch cho những dự án Mad Mann trong tương lai. Văn phòng hiện giờ đang làm một trò chơi cho những người thông minh, một chương trình du lịch mới mẻ, một xê ri lặn biển sẽ cho phép Marty được ở Maldives sáu tháng, và rất nhiều ý tưởng khác mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.
Chúng tôi gọi đó là dự án. Thế giới bên ngoài sẽ gọi đó là lãng phí thì giờ.
Chỉ Marty và tôi có văn phòng ở Mad Mann. Thực ra chúng giống một gian nhỏ riêng rẽ, chất đầy băng và kịch bản quay và vài đầu VCR. Siobhan đang đợi tôi trong phòng.
Cô chưa bao giờ ở trong phòng của tôi. Chúng tôi có phần xấu hổ với nhau. Tại sao nói chuyện với ai đó trước khi lên giường lần đầu tiên với họ lại dễ thế mà rồi sau đó tự dưng lại khó vậy?
“Đáng lẽ anh phải gọi em dậy trước khi anh đi chứ,” cô nói.
“Anh cũng đã định thế,” tôi nói, “nhưng lúc ấy trông em thật...”
“Bình yên?”
“Đuối sức.”
Cô cười. “Thì tối hôm qua thật tồi tệ. Việc tốt duy nhất lúc đó là anh.”
“Nghe này, Siobhan...”
“Không sao đâu Harry. Em biết. Em sẽ không bao giờ gặp lại anh lần nữa, phải không? Ý em là không phải gặp ở nhà riêng như tối hôm qua. Anh không phải giả vờ. Anh không phải nói gì trái sự thật cả. Em biết anh đã kết hôn.”
“Em là một cô gái tuyệt vời, Siobhan ạ. Thật đấy.”
Và tôi nói thật lòng.
“Nhưng anh yêu vợ. Em biết, em biết. Đừng lo. Em thà nghe bây giờ còn hơn là sáu tháng nữa. Em thà dứt điểm chuyện này trước khi em bắt đầu thực sự thích anh. Ít ra anh không giống nhiều người bọn họ. Anh không bảo với em rằng vợ mình không hiểu mình. Anh không bảo em rằng có lẽ hai người sẽ chia tay. Anh không dành cả mấy tháng lén lút chui ra khỏi nhà để gọi điện cho em. Anh không phải một gã đạo đức giả thối tha.”
Không phải gã đạo đức giả? Anh đã ngủ với em tối qua và anh sẽ ngủ với vợ mình tối nay. Chẳng phải anh chính là một gã đạo đức giả sao?
“Anh không giỏi mấy vụ này, Harry ạ. Đây là thứ em thích ở anh. Tin em đi, em biết là không có nhiều người đàn ông giống anh. Người cuối cùng - Chúa ạ! Em thật sự nghĩ là anh ấy sẽ bỏ vợ và em với anh ấy sẽ cưới nhau. Em ngốc đến mức đấy.”
“Em không ngốc,” tôi nói, quàng hai tay quanh người cô.
Chúng tôi ôm nhau thật chặt, với cảm xúc thật lòng. Giờ khi chúng tôi chia tay, chúng tôi lại vô cùng thoải mái.
Rồi cô bắt đầu nghẹn ngào kể rằng khó khăn đến mức nào mới tìm được một người đàn ông tốt, trong khi tôi thì tự nhủ - hừm, nhẹ cả người. Rốt cuộc thì chúng tôi sẽ không đóng vai chính trong phiên bản làm lại của phim Sự quyến rũ chết người.
Tôi biết là mình đang được tha bổng. Siobhan sẽ thả tôi đi mà không đổ axít lên con MGF của tôi hay cho con thỏ nuôi của tôi vào một cái nồi. Nhưng sau khi sự nhẹ nhõm đã tiêu tan dần tôi ngạc nhiên khi thấy mình hơi bị tổn thương. Tạm biệt tôi dễ đến vậy sao?
“Chuyện này luôn xảy ra với em,” Siobhan cười, cho dù đôi mắt cô ướt và lóng lánh cả lên. “Em luôn chọn những người đã được chọn. Vợ anh là một người phụ nữ may mắn. Theo em nhớ thì em đã nói thế trong tin nhắn gửi anh.”
“Tin nhắn nào?”
“Tin nhắn trong di động của anh.”
“Di động của anh?”
“Em để lại tin nhắn trong điện thoại di động của anh,” Siobhan nói, lấy tay lau khô nước mắt. “Anh không nhận được à?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cha & Con
Tony Parsons
Cha & Con - Tony Parsons
https://isach.info/story.php?story=cha_con__tony_parsons