Cánh Hồng Ailen epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
ee ngồi cạnh Erin trên giường ngủ của nàng, bà thợ may đang đứng ráp chiếc áo cưới bằng sa tanh trắng cho cô em họ của chị. Dee nói:
- Việc xảy ra nhanh quá. Em hoãn thêm một ít thời gian nữa không được sao?
- Để làm gì?
Erin nhìn ra cửa sổ, nàng cứ sợ bà thợ may sẩy tay kim chích vào da làm cho nàng tỉnh dậy thấy mình nằm mơ mất.
- Để thư thả mà lo việc kỹ càng hơn. - Dee đáp.
- Có dành thời gian đến sáu tháng đi nữa thì em vẫn không thư thả được.
Nàng đưa một bàn tay lên phần áo ở trên ngực, nàng cảm thấy nét hài hòa của những viên ngọc trong veo nhỏ nhắn đính vào thân áo. Nàng có bao giờ dám mơ đến chiếc áo như vậy đâu? Thế mà hai hôm nữa thôi, nàng sẽ mặc chiếc áo này vào để làm vợ Burke. Làm vợ. Nàng cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy qua xương sống và nàng rùng mình khiến bà thợ may phải nói nho nhỏ để xin lỗi nàng:
- Cô McKinnon, cô xem nào. Tôi nghĩ là chắc cô sẽ hài lòng về chiều dài của chiếc áo. Theo tôi thì chiếc áo cô mặc sẽ rất đẹp cho mà coi. Chưa một phụ nữ nào mặc được thứ hàng này đâu nhé.
Erin nín thở, soi người vào chiếc gương đứng. Nàng nghĩ: chiếc áo thật là như trong mơ. Hàng ngàn viên ngọc lóng lánh trên nền sa tanh, chiếc áo sẽ lung linh rực rỡ trong ánh chiều tà. Chiếc áo như của nàng công chúa thời trung cổ, cánh tay áo vừa vặn đến cổ tay, và thân áo thả xuống ngang lai chiếc váy màu trắng như tuyết.
Nàng mải miết ngắm nhìn, nên Adelia chen vào:
- Áo đẹp quá, thưa bà Viceroy. Bà làm xong trong vòng một thời gian ngắn như thế này, quả thật là một điều kỳ diệu. Chúng tôi rất biết ơn bà.
Bà ấy nhìn Erin đang mải miết ngắm mình trong gương, bà đáp:
- Thưa bà Grant, bà biết cho là khi bà yêu cầu thì tôi bắt tay vào việc liền. Thưa cô McKinnon, cô có muốn thay đổi gì không?
- Dạ không, không, không thay đổi gì hết.
Nàng thận trọng sờ chiếc áo bằng đầu ngón tay như sợ chiếc áo sẽ tan biến dưới bàn tay mình. Nàng nói tiếp:
- Thưa bà Viceroy, tôi xin lỗi bà, chỉ vì đây là chiếc áo tuyệt nhất tôi chưa bao giờ thấy mà thôi.
Bà Viceroy bắt đầu làm những đường viền, bà nói:
- Thế nào chồng cô cũng lấy làm hài lòng cho mà coi. Giờ thì để tôi giúp cô cởi áo ra.
Erin đưa chiếc áo cho bà thợ may, nàng đứng yên trong chiếc quần lót mà Burke từng tháo trên giây phơi ngày nào. Khi chiếc áo cưới mang đi rồi, nàng mặc vào chiếc váy bình thường, ngắn ngủn, nàng mới thông cảm với tâm trạng của nàng Lọ Lem thích cho mau đến giờ nửa đêm.
Bà thợ may lại nói tiếp:
- Theo tôi nghĩ thì áo dài và lưới trùm mặt rất thích hợp với lối tóc chải ngược lên, trông rất giản dị mà lại cổ kính.
Dee vẫn mãi nhìn cô em họ, chị nói nho nhỏ:
- Tôi cho là bà nói đúng đó.
Erin đưa mắt nhìn ra cửa sổ như là nàng đang nhìn vào một bức tường trống vậy. Nàng nghe chị nói tiếp:
- Còn nữ trang thì nên dùng vừa phải thôi.
- Ý bà dễ nghe đấy!
- Xin cảm ơn bà, bà Viceroy.
Chị đứng dậy nói:
- Để tôi tiễn bà về.
- Bà không nên lên xuống cầu thang nhiều. Tôi biết lối đi mà. Tôi sẽ giao áo lúc mười giờ ngày kia.
Erin nghĩ: ngày kia, nàng cảm thấy hơi lạnh lại ngấm vào da thịt.
Sau khi đã đóng cảnh cửa phòng ngủ, Dee nói:
- Bà ta thật đáng mến.
- Bà ấy thân hành đến đây thật quá tốt.
Vì cái thai đôi hình như phát triển hàng ngày, nên chị lại ngồi xuống. Chị nói:
- Tốt là một việc, còn công việc lại là việc khác. Bà ấy cũng muốn có cơ hội làm hài lòng bà Burke Logan chứ. Erin này... chị rất sung sướng cho em. Ồ, chị cảm thấy chị như con gà mẹ. Em có muốn thế không?
Erin đáp:
- Em không chắc cái gì hết.
Nói xong, nàng ngồi xuống giường:
- Em sợ mình ngốc nghếch mà thôi, và em cứ lo sợ, khi thức dậy lại thấy mình ở đang ở trang trại, và đó chỉ là nằm mơ!
- Chuyện thật mà, không phải mơ đâu. - Dee bóp tay nàng - em phải biết mọi chuyện xảy ra đều là thực cả.
- Em biết, đó là em lo mà thôi. Nhưng em yêu anh ấy lắm. Ước gì em biết anh ấy nhiều hơn. Ước gì anh ấy nói cho em biết về gia đình anh ấy, về bản thân anh ấy. Ước gì mẹ em có mặt ở đây, và bố với lại cả nhà. Nhưng...
- Nhưng...
Dee nhại lại, chị bước đến ngồi bên nàng. Nàng nói:
- Nhưng em yêu anh ấy. Thế là đủ, phải không chị?
- Đủ để khởi đầu cuộc sống.
Chị nhớ lại thời gian đầu của đời chị, chị đã yêu Travis một cách mù quáng, vô vọng. Thời gian đã cho chị tất cả, chị nói:
- Anh ấy cũng khó hiểu lắm.
- Nhưng chị thích anh ấy chứ?
- Chị luôn luôn có thiện cảm với Burke. Anh ấy là con người tốt, mặc dù anh cứ thích đừng ai để ý tới anh. Anh ấy cục mịch, nhưng chị tin là anh sẽ kiếm đủ cách để tránh làm cho người mình yêu đau đớn.
- Em không biết anh ấy có yêu em không nữa!
- Thì việc này là gì đây?
- Không thành vấn đề.
Erin đáp nhanh như thế, rồi nàng đứng dậy đi trong phòng:
- Bởi vì em yêu anh ấy, thế là đủ cho chúng em rồi.
- Nếu anh ấy không yêu em thì tại sao anh ấy lại muốn cưới em.
- Anh ấy thèm muốn em!
Tốt hơn là nên đối diện với vấn đề, đương đầu với nó, khi nàng quay lại chỗ Dee ngồi, nàng đã tự nhủ như thế. Và vì Dee phải đương đầu với vấn đề, chị phải lựa chọn từ ngữ cho thật khéo... Chị nói:
- Chị biết. Hôn nhân rất quan trọng cho ai chỉ vì lòng ham muốn, lại còn quan trọng hơn đối với những người như Burke. Nếu không nói nên lời được, có lẽ vì anh ấy không biết cách diễn đạt nên lời mà thôi.
- Không thành vấn đề. Em không cần thiết tới lời nói!
- Tất nhiên là em không cần rồi.
- Vâng, đúng thế.
Nàng quay lại, thở dài:
- Nhưng cứ đợi rồi hay.
- Có người rất bình tĩnh trước khi họ nói ra những gì có trong lòng họ.
- Chị thật tốt với em.
Erin đưa cả hai tay nắm lấy tay của Dee:
- Em thật hạnh phúc, dù sao thì em cũng sẽ làm cho anh ấy hạnh phúc.
o O o
Hai ngày sau, khi nàng đứng trên cầu thang, tay bấu chặt vào cánh tay của bác Paddy, thì nàng không thiết đến những mỹ từ nữa, mà nàng cứ sợ mình không đi xa hơn được trong cái tiền sảnh này, nơi đây hôn lễ sẽ được cử hành, âm nhạc đã trổi lên. Thực thế, nàng không còn nghe gì được nữa. Nàng bước một bước rồi dừng lại. Rồi nàng cảm thấy bác Paddy vỗ vỗ trên tay nàng để trấn an:
- Nào cháu, cháu tuyệt đẹp đấy. Hôm nay chắc bố cháu tự hào về cháu lắm.
Nàng gật đầu, hít thở mấy hơi thật dài, rồi bước xuống.
Burke thấy quá ngột ngạt trong bộ đồ đại lễ. Nếu anh được tùy tiện, anh sẽ vào nhà trong, nói đôi lời rồi ra. Thế là xong lễ. Đằng này Dee buộc anh phải làm lễ cưới hẳn hoi. Chị bảo: "Đơn giản thôi mà", Burke nghĩ lại, anh thấy buồn cười. Một phụ nữ phải có một lần trong đời được uống rượu mạnh, được tặng hoa chứ. Chị không được cái hân hạnh này nên chị muốn em phải được như thế. Anh đành thông cảm cho chị. Chị phải thế thôi.
Lễ cưới đơn giản mà chị đã hứa, nay phình to thành một buổi trình diễn có đến hai trăm người tham dự, xem anh làm trò. Ngôi nhà đầy hoa hồng trắng và hồng, và anh đành phải đóng mãi bộ đại lễ. Chị đã đặt một cái bánh năm tầng và rượu sâm banh đầy một hồ nước. Như thế chưa đủ cho anh mời một bộ tam tấu vĩ cầm để anh hoàn thành lời cam kết hay sao?
Burke đứng chống nạnh hai tay, mặt anh có vẻ thờ ơ lãnh đạm, anh tự hỏi mình đang làm cái quái gì thế này?
Thế rồi anh trông thấy nàng.
Tóc nàng lấp lánh, gợn sóng dưới lớp khăn voan màu trắng. Nàng có vẻ xanh xao, nhưng đôi mắt nàng nhìn anh dạn dĩ. Tại sao chưa bao giờ anh thấy nàng bé bỏng, mong manh khi nàng sắp trở thành một phần vĩnh viễn trong đời sống của anh như thế này? Vĩnh viễn. Anh nhận thấy chợt thoáng hiện một chút kinh hoàng trong người anh. Thế rồi nàng cười, từ tốn, phân vân. Anh đưa bàn tay ra.
Những ngón tay nàng lạnh. Cũng may là mấy ngón tay của anh cũng lạnh. Nàng nắm thật chặt rồi quay mặt qua phía ông mục sư.
Thủ tục diễn ra không lâu. Chỉ đôi lời trong một thoáng thôi. Nàng cảm thấy chiếc nhẫn đang lồng vào ngón tay nàng, nhưng nàng vẫn nhìn anh. Bàn tay nàng cứng cáp khi nàng nhận chiếc nhẫn vàng nơi tay Dee để đeo vào ngón tay cho Burke.
Thế là xong. Anh vén tấm khăn voan lên, sờ vào làn da ấm áp trên mặt nàng. Anh hôn vào đôi môi nàng, nhẹ nhàng rồi chuyển sang mạnh mẽ. Erin bật cười, nàng quàng tay ôm lấy cổ anh. Thế là họ đã thành vợ chồng.
Ngay cái lúc nàng trở thành vợ anh, thì nàng bị lôi bừa đi, để nào là chúc tụng, nào là khen ngợi, nào là ganh tỵ.
Sự thể trở thành một giấc mơ. Nhạc trỗi dậy, khách lạ, rượu vang hảo hạng. Nàng bị người ta bao quanh hỏi han đủ thứ. Máy ảnh chớp liên hồi. Có món trứng cá muối và những món ngon vật lạ, rồi trái cây quý hiếm lấp lánh như kim cương dưới ánh đèn. Erin phải trả lời người ta, phải cười chào khách khứa, nàng ước chi được đi khỏi nơi đây xa đến hàng ngàn dặm cho khỏe.
Rồi nàng khiêu vũ với Burke, và mọi người lại quay về chuyện trò với nhau.
Tựa má vào má anh, nàng nói:
- Cho đến bây giờ em vẫn không tin được. Em luôn luôn mơ có được như ngày hôm nay. Có phải chúng ta làm đám cưới thật không, hay là em đang nằm mơ đây?
Anh nâng hai bàn tay nàng lên, lấy một ngón vuốt lấy chiếc nhẫn nàng đang đeo, anh đáp:
- Chiếc nhẫn thật đấy chứ.
Nàng nhìn xuống, mỉm cười, rồi nín thở, nàng nói:
- Ồ, Burke, chiếc nhẫn đẹp quá!
Nàng quá kinh ngạc, bèn lật úp bàn tay lên để thấy những viên kim cương và những hạt saphia lóng lánh:
- Em chưa bao giờ trông đợi có ngày như thế này.
- Em đã hưởng được một giờ rồi đấy, em không thấy sao?
- Có. Cảm ơn anh!
Bây giờ mà khóc thì có vẻ ngốc nghếch quá, nhưng nàng vẫn cảm thấy nước mắt lưng tròng. Nàng mừng vì nhạc đã ngưng chơi trong khi nàng còn kềm chế được mình. Nàng nói tiếp:
- Em đi đây trong một chốc, em sẽ trở lại.
- Em nên mau trở lại, một mình với đám đông này, anh chán lắm!
Nàng bậm ngón cái trong lòng bàn tay để sờ chiếc nhẫn khi nàng bước lên thang lầu. Nàng thấy cần phải lánh mặt một chốc. Để trầm tư, để cho quen, để tin tưởng.
Bước vào bên trong phòng ngủ, nàng tựa lưng vào cửa rồi nín thở. Nàng nghĩ: đêm nay, phòng này là của mình. Cũng như Burke sẽ là - đã là - chồng nàng. Nàng sẽ ngủ trên giường này, thức dậy trên giường này, dọn dẹp mền ra, sửa sang mùng màn. Rồi đến một ngày nào đó, cuộc sống sẽ trở nên bình thường.
Không được. Nàng ngẫm nghĩ, nàng cười, nàng thấy thảnh thơi. Cuộc sống sẽ không bình thường được. Nàng sẽ không để cho nó trôi qua bình thường. Kể từ hôm nay, cuộc sống của nàng sẽ đặc biệt. Bởi vì nàng đã yêu, đã phụ thuộc vào người khác rồi.
Nàng sờ vào má mình để xem thử nó lạnh hay nóng, nàng dợm mở cửa. Ba người đàn bà đang trên đường đi xuống cầu thang, họ chuyện trò với nhau:
- Dĩ nhiên là vì gã có tiền!
Đó là giọng của một người đàn bà mà Erin đã gặp đến dự tiệc ở nhà Adelia, một người có mái tóc bạch kim rất đẹp và mặc bộ đồ lụa có vân sóng:
- Tóm lại là cô ta không biết rõ gã. Sao cô ấy lại có thể lấy gã được nhỉ? Các bà có biết là cô ấy ở Ai Len mới sang để làm cho gã ta mà.
Cô nàng tóc vàng cao lêu nghêu hôm đến dự tiệc nhà Adelia đóng mạnh cái nắp ví đầm, lên tiếng:
- Cũng lạ là cái anh Burke này lại đi cưới một kẻ vô danh như thế, anh ấy có thể lấy một đám ngon lành trong vùng này lắm chứ.
Người thứ ba nhún vai khi bà tóc bạch kim nhìn vào mặt mình, bà đáp:
- Tôi cho là hai người đó rất đẹp đôi. Thật đấy, Dorothy à, đàn ông họ không vô cớ mà lấy vợ đâu.
Bà tóc bạch kim đáp:
- Chắc là cô ta đã có một vài thủ thuật gì đấy rồi. Thủ thuật ngủ với đàn ông, rồi tôn thờ họ. Đàn ông thường bị các ngón này làm mê hoặc và họ mê mẩn ngay. Theo tôi thì anh chàng sống với nàng một năm là cùng. Nếu nàng khôn ngoan thì hãy kiếm một chỗ ở ngon lành đi - bắt đầu với chiếc nhẫn cưới anh ấy tặng cho đấy. Anh ấy đặt ở nhà hàng Cartier đấy nhé. Bà biết mấy không, mười ngàn đồng! Với một gái quê mà khởi đầu như thế cũng hiếm lắm.
Cô nàng tóc vàng sửa lại mái tóc khi họ đã đến đầu cầu thang, cô ả góp ý:
- Cũng khoái, để chờ xem cô ta vật vã cố vươn mình lên nấc thang xã hội trong những tháng sắp tới đây.
Bà tóc bạch kim hất nhẹ nắm tay rồi tuyên bố:
- Cô ấy không thuộc vào nhóm chúng ta đâu!
Erin đứng yên, bàn tay đặt lên nắm cửa, nàng nhìn họ đi xuống cầu thang. Không thuộc vào họ được ư? Sau cú sốc ban đầu ấy, nàng thấy giận run người. Nếu nàng muốn thì thá gì. Chúng chỉ là bọn gà mái già lẻo mép không có việc gì làm ngoài việc bới móc, đoán mò về những ý nghĩ của người khác mà thôi.
Vì Burke ấy có tiền ư? Có phải mọi người đều tin rằng nàng lấy anh vì anh giàu không? Anh cũng nhĩ như thế ư? Nàng tự hỏi như thế, bỗng nàng cảm thấy một cơn sốc rất mới mẻ ấp lấy người nàng. Khi nàng buông cái nắm cửa ra, nàng thấy mình giận quá. Ôi, lạy Chúa nhân từ, có phải anh đã nghĩ thế không? Có phải anh nói với nàng anh sẽ cho nàng cái gì nàng muốn, là anh có ý đó không?
Nàng lại đặt hai bàn tay lên má, nhưng má nàng không còn lạnh nữa. Phải chăng anh tin rằng nàng lấy anh là vì của cải của anh, chứ không phải vì anh? Nàng chưa làm gì để tỏ cho anh biết mà, Erin thấy lòng mình thắt lại.
Nhưng nàng sẽ làm. Ngẩng đầu lên, nàng bước ra khỏi phòng. Nàng sẽ tỏ cho anh biết, nàng sẽ cho anh thấy nàng lấy anh là vì anh, chứ không phải vì ngôi nhà xinh đẹp của anh, hay là trang trại phong phú của anh. Còn những người đàn bà kia thì mặc xác họ.
Khi nàng bước xuống các bậc thang lần này, nàng không còn vẻ cô dâu nhợt nhạt thơ ngây nữa. Sắc mặt nàng hồng hào, mắt nàng sẫm đen. Nàng nghĩ: mình không thuộc vào bọn họ, nhưng mình phải tìm cách hòa nhập vào họ. Nàng sẽ làm cho Burke tự hào vì nàng. Mỉm cười, nàng tiến đến những người phụ nữ mặc đồ lụa có vân sóng. Nàng lên tiếng:
- Tôi rất vui sướng là hôm có bà đến dự.
Bà ta gật đầu chào duyên dáng, vừa nhấp sâm banh:
- Tôi không muốn mất một dịp vui như thế, thưa cô. Cô thật là một cô dâu đáng yêu.
- Xin cám ơn bà. Nhưng một người đàn bà chỉ đóng vai cô dâu một ngày mà phải làm vợ suốt đời. Nếu bà cho phép, tôi xin lỗi bà.
Nàng bước ngang qua gian phòng, chiếc áo dài nhấp nhô tuyệt đẹp. Mặc dù Burke đang bị khách khứa bao quanh, nàng cũng đi thẳng đến anh, quàng hai tay ôm lấy anh, hôn anh thật lâu cho đến khi mọi người chung quanh phải xì xầm và cười khúc khích. Nàng chỉ nói gọn lỏn:
- Em yêu anh, Burke. Em mãi mãi yêu anh.
Anh không hiểu những lời nàng nói có làm cho anh xúc động hay không, nhưng ít ra anh cũng thấy đây là những lời nàng chưa nói ra chân thành như thế bao giờ. Anh cảm thấy xôn xao trong người khi thấy nàng cười. Anh nói:
- Có phải em đến chỉ để nói thế thôi sao?
- Không phải, nhưng em thấy đã quá trễ rồi mà chưa nói với anh được.
o O o
Anh cứ nghĩ không bao giờ mời hết khách ra cửa được. Không ai thích tiệc tùng và uống rượu sâm banh nhiều như giai cấp thượng lưu hết.
Erin đứng giữa tiền sảnh, hai tay chấp vào nhau:
- Phải cần đến một đạo quân mới thu dọn ngăn nắp được.
- Không có ai đi qua cửa này trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ đâu.
Nàng cười, nhưng nàng đã tỏ ra mệt mỏi và bồn chồn. Nàng nói:
- Em lên lầu thay áo đã.
Trước khi nàng đi, anh nắm lấy hai tay nàng:
- Chờ anh một tí. Anh phải nhắc cho em biết là em đẹp lắm. Anh đã hết sức bồn chồn khi đứng đây chờ em!
- Thế à?
Nàng áp sát người vào anh, nụ cười rạng rỡ:
- Ôi, em sợ muốn chết. Em phải đóng cửa để thay áo quần chứ.
- Anh đã bắt được em rồi.
- Em mong được thế. Vì ở đây với anh an toàn hơn ở đâu hết.
Hai bàn tay anh ôm lấy khuôn mặt nàng:
- Em không có dịp may nào nữa để so sánh với người khác đâu.
- Với em thì không thành vấn đề.
Nhưng anh vẫn phân vân. Anh là người đàn ông duy nhất nàng quen biết. Bây giờ thì anh phải làm hết mình để cho nàng thấy anh là người duy nhất nàng mong đợi. Thế cũng ích kỷ đấy, nhưng một kẻ yếm thế thì phải dùng những biện pháp yếm thế thôi. Anh lại hôn nàng, trong lúc môi anh đang dính chặt môi nàng, anh bế nàng lên, nói:
- Không có ngưỡng cửa nào để bế em qua hết.
Mắt nàng tinh nghịch nhìn anh:
- Có ngưỡng cửa ở phòng ngủ đấy!
- Anh đã bảo em là người anh yêu mà.
Nói xong, anh bế nàng lên lầu. Rosa đã để sẵn rượu sâm banh ướp lạnh trong giỏ và hai cái ly. Nàng nói:
- Burke, anh để cho em mười phút được không?
- Ai giúp em cởi áo dài ra?
- Em chứ ai. Để chú rể làm việc này sẽ gặp vận rủi đó. Mười phút thôi.
Khi anh để nàng xuống, nàng lặp lại:
- Em cởi nhanh thôi.
Anh nhún vai rồi lôi trong tủ ra một chiếc áo ngủ:
- Theo anh thì cho cái áo này đi đâu để rộng chỗ cho em.
- Cám ơn anh!
Anh không để cho nàng đến hơn một phút, nhưng nàng cũng đã xong xuôi. Nàng vẫn mặc áo trắng, nhưng chiếc áo cưới như một làn mây hạ xuống, nhấp nhô theo từng hơi thở của nàng. Tóc nàng xõa xuống ngang vai, Màu đỏ của tóc nổi bật trên màu trắng như tuyết của da mặt nàng. Anh từ từ đóng cửa lại rồi nhìn nàng thỏa thích, anh nói:
- Anh không ngờ chiều nay em lại đẹp đến thế!
- Em muốn đêm nay là đêm đặc biệt. Em biết hai ta đã... hai ta đã sống cùng nhau, nhưng...
- Đây là lần đầu anh ngủ với vợ.
Nàng đưa hai bàn tay cho anh, đáp:
- Vâng, em muốn anh yêu em. Em muốn anh yêu em hơn cả trước đây nữa. Giá mà anh...
Bây giờ mà còn đỏ mặt thì quả là ngốc nghếch. Nàng đã có chồng rồi mà:
- Giá mà anh dạy cho em làm được việc gì.
- Erin!
Anh không biết nói gì. Anh không thốt được nên lời. Nhưng anh nắm lấy tay nàng rồi hôn mạnh lên mắt nàng:
- Anh có cái này cho em đây.
Khi anh lôi trong túi ra một cái hộp đưa cho nàng, nàng liếm môi rồi nói:
- Burke, em không muốn anh phải mua quà cho em.
- Nếu anh không mua thì làm sao anh vui được khi nhìn em?
Anh mở hộp ra. Một chiếc vòng kim cương gắn một hạ sophia thật tuyệt.
- Ồ, Burke!
Nàng muốn khóc vì món quà đẹp quá. Nàng muốn khóc vì nàng sợ anh nghĩ là nàng đòi hỏi anh phải mua. Nàng nói với anh:
- Chiếc vòng tương xứng với chiếc nhẫn quá.
- Em nhận xét đúng đấy.
Nhưng anh nhìn nàng, anh nhíu mày khi thấy ánh mắt của nàng:
- Em không thích sao?
- Dĩ nhiên là em thích, món quà quá sang trọng. Em chỉ sợ em đeo không xứng thôi.
Anh bật cười khi nghe nàng nói, rồi quay người nàng vào chiếc gương soi:
- Ngốc ơi là ngốc. Làm ra để mà đeo chứ. Em xem đi.
Anh đeo quanh cổ nàng. Hạt sophia màu sẫm nổi bật lên trên màu da của nàng và trên kim cương lóng lánh:
- Nếu phụ nữ không đeo đá quý thì sắc đẹp của chúng dùng để làm gì? Em sẽ còn cần nhiều hơn nữa. Chúng ta sẽ mua nhiều thứ nữa khi mình đi hưởng tuần trăng mật.
Anh hôn vào yết hầu của nàng. Anh hỏi:
- Em muốn đi đâu? Paris nhé? Aruba được không?
Nàng nghĩ: Ai Len, nhưng nàng lại sợ anh cười. Nàng đáp:
- Theo em thì ta hoãn một thời gian đã. Nhìn chung thì lúc này là lúc bận rộn nhất trong năm của anh. Cuộc đua sắp đến rồi. Chúng ta đợi ít tháng nữa rồi hãy đi, nhé?
- Nếu em muốn thì được thôi.
Anh đặt chiếc vòng cổ lại vào hộp, rồi anh quay nàng lại về phía anh, anh hỏi:
- Erin, có gì sai sót không?
- Không có gì. Vì mới mẻ quá mà thôi... Burke này, em xin thề với anh em sẽ không làm gì để anh phải xấu hổ đâu.
- Tại sao em lại nói thế?
Hết kiên nhẫn nỗi, anh nắm lấy hai tay nàng, kéo nàng ngồi xuống giường:
- Anh muốn biết em đang suy nghĩ gì trong đầu?
- Không có gì hết.
Nói xong, nàng đâm ra giận mình vì nàng bao giờ cũng như cuốn sách mở rộng cho anh thấy hết tâm trạng của mình, trong lúc đó nàng lại không hiểu nổi mình:
- Chỉ vì hôm nay em nhận ra em không thích ứng với khách khứa của anh và nếp sống của họ.
- Khách của anh à?
Anh cười không được vui và làm cho nàng căng thẳng.
- Em không hiểu gì về khách của anh hết, cô em Ai Len ạ! Thế là em may mắn quá rồi. Nếu em muốn nhắc đến những người khách của anh có mặt ở đây hôm nay, thì hai phần ba trong số họ chưa bằng ngón tay út của em đâu.
- Nhưng em cứ nghĩ là anh thích họ. Anh là bạn của họ, là người hợp tác làm ăn với họ.
- Hầu hết là người hợp tác. Và họ thay đổi tùy lúc. Chúng ta có thể đi dự tiệc, em có thể tham gia các câu lạc bộ hay các ban này ban nọ tùy thích. Còn nếu em không ưa họ, thì cũng chẳng sao đối với anh hết.
Nàng cứ nằng nặc:
- Anh sống bằng nghề đua ngựa, và khi lấy anh rồi em cũng sống bằng nghề này. Em không muốn bất cứ ai nói rằng anh đã cưới một kẻ vô danh, không biết thích hợp được với cuộc sống này.
Anh lẩm bẩm:
- Có kẻ nói thế à?
Nàng không nói ra những điều mà anh thấy được rõ ràng trong mắt nàng, anh nói:
- Em nghe anh đây. Chúng ta chỉ nói đến điều chúng ta nghĩ mà thôi. Anh cưới em vì em là người anh thích.
Nàng lấy hai tay ôm lấy mặt anh:
- Em cũng thế, em xin thề với anh như thế.
Nàng dán môi vào môi anh với bao nỗi đam mê, với tình yêu thương, với nỗi ước muốn trong lòng nàng.
Nàng muốn đêm nay phải là đêm đặc biệt, nghĩa là phải có nhiều rượu sâm banh pha thêm nhiều rượu mạnh vào. Nghĩa là phải cho anh thấy nỗi lòng của nàng, cái nỗi lòng mà nàng mới hiểu ra. Đó là tình yêu vô bờ của nàng. Quàng hai tay quanh cổ anh, nàng dán môi vào môi anh, nàng từ từ nằm xuống giường. Chiếc giường cưới.
Anh đã cho nàng thấy tình yêu là gì. Bây giờ nàng mong mình sẽ đáp lại tình yêu ấy cho anh. Vì nàng thiếu kinh nghiệm, cho nên nàng chỉ làm theo trái tim. Nàng không biết đàn ông muốn gì nữa ngoài nhu cầu và lạc thú, nhưng nàng muốn cố cư xử với anh thật dịu dàng, cho anh hưởng thật nhiều êm ái như anh đã cho nàng.
Nàng ngần ngại rồi đặt môi vào cổ anh. Nàng cảm thấy mạch máu anh chảy mạnh dưới môi nàng. Nàng mỉm cười trên da thịt anh. Vâng, nàng phải cho anh cái gì.
Nàng thích cách phản ứng của cơ thể anh dưới hai bàn tay nàng, cơ bắp cuồn cuộn căng phồng dưới mấy ngón tay của nàng. Nàng banh chiếc áo ngủ của anh ra, vẻ thèm thuồng. Khi nàng thấy anh căng thẳng, nàng liền thôi mơn trớn, mỉm cười ra chiều hối lỗi.
Anh cười, nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào người anh, anh nói:
- Anh muốn em là của anh.
Nàng ngửa đầu ra đằng sau. Anh thấy nàng như một nữ thần, mái tóc đỏ chảy dài hai bên vai, cơ thể mảnh mai rắn chắc, dẻo dai, hòa hợp bồng bềnh với cơ thể anh. Anh muốn cứ ôm mãi nàng như thế này, cứ được thấy nàng mãi như thế này trong tâm trí anh.
o O o
Sáng hôm đầu tiên Erin thức dậy thành bà Logan, trời đang mưa xuân. Nàng nghĩ: trời thật đẹp. Mỉm cười, nàng quay qua phía Burke. Anh đi đâu mất. Nàng bỗng thấy khiếp sợ vì cứ nghĩ đây là giấc mơ, nàng ngồi bật dậy.
- Em thường ngủ dậy như vậy sao?
Nàng thấy Burke đang đứng bên kia phòng, đang gài thắt lưng và nhìn nàng:
- Ồ không, em cứ tưởng...
Không phải mơ. Dĩ nhiên không phải là nằm mơ rồi. Nàng cười mình rồi lắc đầu, nàng đáp:
- Không sao. Anh đi đâu bây giờ thế?
- Xuống chuồng ngựa.
- Sớm thế ư?
- Bảy giờ rồi!
- Bảy giờ á?
Nàng lấy tay dụi mắt vừa vùng đứng dậy.
- Em đi làm điểm tâm cho anh.
- Có Rosa lo liệu. Em nên ngủ thêm nữa đi.
- Nhưng em...
Nàng muốn làm điểm tâm cho anh. Đó công việc nhỏ nhặt và rất đẹp mà một người vợ phải làm cho chồng. Nàng muốn ngồi ở nhà bếp với anh, nói chuyện công việc trong ngày sắp đến và cùng nhớ lại đêm qua. Nhưng anh đã mang bốt vào. Nàng nói:
- Em không mệt. Em xuống làm sổ sách đây.
- Em làm cẩn thận quá rồi, nên nghỉ ngơi ít hôm đi. Thực vậy, chúng ta đừng nói đến chuyện ấy nữa, mà em cũng không cần phải tiếp tục công việc, nếu em không thích.
- Nào, dĩ nhiên là em phải làm tiếp chứ. Đấy là lý do em đến đây.
Anh nhướng mày lên khi nàng đang xếp chiếc áo ngủ:
- Mọi việc thay đổi rồi. Anh không muốn vợ anh phải đóng chặt người trong văn phòng suốt cả ngày.
- Nếu không có gì thay đổi, thì em vẫn thích làm việc - thấy người không thoải mái nàng bèn xếp mấy tấm mền và nói tiếp: - Nếu anh không thích em làm sổ sách nữa, em sẽ tìm công việc khác để làm.
- Anh không cần biết là em làm hay không, anh chỉ muốn em phải biết lựa chọn công việc. Em làm gì thế?
- Em làm giường, được chứ?
Anh bước đến nắm lấy hai bàn tay nàng:
- Rosa cũng dọn dẹp cả giường ngủ!
- Không cần để cho chị ấy làm công việc của em - của chúng ta.
- Đây là việc của chị ấy.
Anh hôn mắt nàng, rồi thay đổi ý, anh kéo nàng vào lòng. Anh dán môi vào môi nàng, anh nói nhỏ:
- Chào em nhé.
Môi nàng uốn nhẹ lên, nàng đáp:
- Chào anh!
- Anh sẽ trở lại trong vòng vài giờ sau. Sao em không đi tắm một cái?
Khi cửa đóng lại, Erin vòng hai tay với nhau. Tắm à? Ngày đầu tiên làm vợ anh, nàng đã không chuẩn bị bữa điềm tay hay là không làm giường mà còn tắm à? Bước đến tấm gương soi, nàng ngắm mình trong đó. Nàng chẳng thấy mình khác gì cả. Nhưng cảm nghĩ lại không biểu lộ ra ngoài. Từ chối làm tình nhân của Burke mà nay thì có gì là vai trò làm vợ đâu, không lố bịch à?
Lấy anh vì anh giàu.
Erin đi khỏi tấm gương. Mặc xác nó. Hơn bảy giờ rồi, nàng phải đi làm việc.
Rosa cũng không để cho nàng làm việc như Burke vậy. Không có lý do nào để cho "bà" làm việc kia. Không có lý do nào để cho "bà" làm việc này. Có lẽ "bà" thích đọc sách ngoài trời. Nói tóm lại, ở đây nàng thật vô dụng, nàng ngẫm nghĩ như vậy. Nàng nhất định: phải thay đổi hết!
Nàng đắm vào công việc giấy tờ. Khi Burke không trở về ăn trưa, Erin làm các công việc bằng tay chân. Nàng đổ đầy một xô nước nóng với xà phòng, nàng lấy một miếng xốp rồi xách nước ra tiền sảnh. Ly dĩa đã rửa sạch sẽ xong rồi, nhưng Rosa chưa lau nền nhà. Erin cảm thấy sung sướng khi làm việc này.
Đây là nhà mình kia mà, nàng tự nhủ như thế khi nàng lội bì bõm trong nước xà phòng. Nền nhà của mình cơ mà, mình chùi rửa theo ý thích của mình.
Burle băng mình dưới mưa, anh nghĩ rằng con ngựa anh đã đưa đến Charles Town đêm kia chắc đạt được hiệu quả trên đường đua lầy lội. Anh lại nghĩ đến việc dẫn Erin đi một chuyến đến Virnigia để xem trận đua. Dịp này sẽ cho anh cơ hội giới thiệu nàng với đám đông.
Lạy Chúa, sáng nay trông nàng đẹp quá, mắt sẫm đen, nước da mịn như sương. Anh không chắc là anh làm đúng cho nàng khi anh lôi nàng vào cuộc hôn nhân này hay không, nhưng anh chắc là anh đã làm một công việc đúng đắn của anh. Anh không nhớ trước đây anh cứ cảm thấy mình không được yên ổn ra sao, hay là hàng ngày anh cứ nghĩ đến một cuộc sống ổn định như thế nào.
Anh có thể cho nàng những gì nàng cần thiết trong đời sống. Tiền bạc không thành vấn đề với anh, vì vậy anh không cần biết nàng chi tiêu ra sao. Đáp lại, nàng sẽ cho anh cuộc sống căn bản, cuộc sống mà anh không biết là anh phải cần đến.
Vào trong nhà, anh rũ nước mưa khỏi tóc rồi đi tìm nàng. Khi anh vào trong tiền sảnh, anh ngừng lại. Nàng đang bò trên nền nhà, kỳ cọ. Khi nghe tiếng bước chân của anh, nàng ngước mắt nhìn lên. Anh kéo nàng đứng dậy.
- Em làm cái quái gì thế?
- Hả, em chùi nền nhà! Hôm qua, tiệc tùng nên nền nhà rất dơ. Anh phải kinh ngạc vô cùng khi thấy mọi người đổ đồ xuống và họ không thèm nhặt lên. Burke, anh làm tay em đau quá.
- Anh không bao giờ muốn thấy em quỳ gối trên nền nhà nữa, em hiểu không?
- Không, không được. Em không nghe lời anh đâu.
Nàng vừa nhìn anh vừa xoa cánh tay. Nàng biết anh giận lắm khi nàng nhìn vào mắt anh. Anh nói:
- Vợ anh không chùi nền nhà.
Anh quay gót dợm đi, thì nàng giữ anh lại:
- Khoan đã. Vợ anh chùi nền nhà nếu vợ anh thích làm, và anh đừng có gọi "vợ tôi" khi vợ anh là đồ chơi nhốt trong lồng. Anh có chuyện gì không?
- Anh không cưới em để em chùi nền nhà như thế.
- Không, không làm bữa điểm tâm cho chồng, không dọn dẹp giường mền, thế đấy. Vậy thì tại sao anh lại cưới em.
- Anh sẽ cho em rõ.
- Được rồi.
Nàng buông tay khỏi cánh tay anh:
- Em mong anh sẽ giải thích cho em rõ. Nếu không thì em lại là tình nhân của anh mất, dù là một tình nhân hợp pháp.
Anh đã cố gắng hết sức để kìm hãm cơn giận lại. Nhưng không được, anh nói:
- Em đừng có khùng. Bỏ cái xô nước ở đây.
- Anh nhớ cho là nói năng phải đạo sẽ biến người ta từ sợ sệt sang yêu thương đấy.
Nàng đốp lại anh như thế, rồi đưa chân đá cái xô nước làm cho xà phòng đổ lênh láng trên nền nhà:
- Em rất sung sướng cứ để mặc xác tất cả ra đấy.
- Em đi đâu đấy?
Nàng ngoái lại nói:
- Em không biết. Chắc là em đi khắp nhà vì em không được phép mó tay vào bất cứ thứ gì hết.
- Thôi đi.
Anh nắm lấy tay nàng khi nàng nhào sang phòng khác, nhưng nàng đã vùng khỏi anh và đi tiếp. Anh nói:
- Thôi, Erin, em muốn mó vào cái gì tùy ý, nhưng em không được chùi nền nhà.
- Em thấy đã đến lúc chúng ta phải có nguyên tắc rõ ràng với nhau.
Nàng đẩy cửa đi vào nhà tắm nắng. Hơi ấm làm cho nàng dễ chịu. Nàng nói:
- Phải được sờ mó và xem xét công việc.
- Em đừng có hành động như đồ ngu ngốc thế!
- Hả?
Nàng quay lại nhìn anh và gần như làm rơi một chậu phong lan:
- Em là đồ ngu hả? Ngoài kia là đồ khùng, còn đây là đồ ngu. Này, em nổi điên lên vì nhà cửa nhớp nhúa đấy.
- Anh cho là em đến đây để khỏi làm những việc đó, vì em muốn làm những công việc khác hơn là rửa bát đĩa.
Nàng từ tốn gật đầu:
- Đúng, em đến nước Mỹ là vì thế, nhưng đó không phải là lý do khiến em lấy anh. Có lẽ em đã làm cho bao kẻ khác nghĩ là em lấy anh vì tiền, vì nhà cửa của anh, chứ không phải vì anh. Hôm qua em đã nói cho anh biết là em yêu anh. Anh không tin em sao?
- Anh không biết.
Anh vuốt tay lên mặt để cố bình tĩnh lại, để suy nghĩ chín chắn hơn, để lập luận vững vàng giúp anh giải quyết vấn đề. Anh hỏi:
- Tại sao lại phải nêu vấn đề như thế?
Nàng phải quay mặt đi vì nàng thấy đau đớn quá không dám nhìn vào mặt anh. Nàng nói:
- Em chân thật khi nói điều ấy, nhưng anh nghĩ sao thì tùy anh. Không có vấn đề gì hết.
Nàng bê lên một chậu đồ gốm và với chủ tâm, nàng ném nó xuống nền nhà vỡ tan tành. Nàng nói:
- Anh khỏi lo, em không dọn cho sạch đâu.
- Em đã xong chưa?
- Em không biết.
Nàng vòng hai tay lại, đưa mắt nhìn hồ nước trong veo. Anh quàng tay ôm lấy vai nàng. Có lẽ nàng nên thương anh chút đỉnh. Nàng ngoe nguẩy chắc là khùng quá rồi, khùng hơn anh nữa. Anh nói:
- Mẹ anh đã còng lưng lau nền nhà cho thiên hạ suốt cả đời người. Bà mất năm có bốn mươi tuổi. Erin, anh không muốn em quỳ gối lau nền nhà cho ai hết.
Khi anh dợm rút tay thì nàng nắm lấy tay anh:
- Đây là chuyện đầu tiên anh tâm sự với em.
Nàng quay người lại, ôm lấy anh. Nàng hỏi:
- Anh có thấy nếu anh không cho em làm gì hết, anh sẽ làm cho em điên lên không?
- Thì em cứ chiều theo ý anh đi.
- Thôi được, em đồng ý. Vì em yêu anh đấy, Burke ạ.
- Thế thì em hãy vui lên đi.
Nàng nghiêng đầu ra sau, cười toe toét với anh:
- Em vui đây. Em chỉ thích đấu tranh đấy thôi.
Anh lấy ngón tay vuốt sống mũi nàng, anh nói:
- Anh rất sung sướng được em nghe lời. Em đã tắm chưa?
- Chưa, em bận làm sổ sách rồi bàn việc với Rosa một lúc.
- Cả một ngày bận rộn, bây giờ thì tắm đi.
- Em không tắm được.
- Cần cãi cọ nữa mới tắm sao?
- Không, cãi thì được, tắm thì không?
- Em không tắm được à?
Anh chờ nàng, nàng hếch cằm lên đáp:
- Dĩ nhiên là tắm được chứ, nhưng em không có đồ tắm.
- Thế thì được.
Anh nâng bổng nàng lên, anh bước đến bờ hồ, nàng vừa khúc khích cười vừa đẩy anh ra. Anh nói:
- Em có cố mấy cũng không đẩy anh ra được đâu. Lạy Chúa, em sẽ rơi vào hồ với anh đấy.
- Em chưa bao giờ định tắm theo phương pháp nào khác cả.
Cả hai nhảy vào hồ với quần áo trên người.
Cánh Hồng Ailen Cánh Hồng Ailen - Nora Roberts Cánh Hồng Ailen